Thần Nhãn - Mắt Âm Dương
C29: Người Áo Đen Bí Ẩn





Dưới ánh trăng, trên con đường vắng lặng không một bóng người. Bốn người im lìm như những bóng ma lẳng lặng đi trên đường. Sau một khoảng thời gian, cuối cùng họ cũng đến được cổng chùa Dâu.

- Giờ này cửa đóng chặt làm sao mà vào được bên trong?

Giáo sư Lê lúc này mới nghĩ ra vấn đề vướng mắc nghiêm trọng nhất liền quay sang hỏi thầy Giáp. Chả cần nghĩ ngợi một giây thầy Giáp đáp.

- Thì trèo tường mà vào.

- Không được đâu. Giáo sư Lê khua tay phản đối.

Ông ít nhiều cũng là một giáo sư có tiếng trong ngành Sử học, giờ này lại đi leo tường khoét vách đúng là mất mặt. Lại thêm nữa, từng này tuổi nhỡ ngã một cái là đi tong bộ xương rệu rã của ông.

- Không trèo thì thế nào? Gọi cửa cho các ni sơ ra mở hả? Thầy Giáp lầm bầm.

- Thôi để bọn con trèo vào trước, rồi mở cửa cho thầy với giáo sư Lê vào. Hắn cắt ngang cuộc cãi vã của hai ông già.

Vòng sang bên cạnh chỗ tường cao, Tùng kều công kênh hắn lên. Hai bọn hắn đều cao cỡ một mét tám, hắn dễ dàng bám được vào đầu tường rồi đu lên ngồi vắt vẻo trên bờ tường. Đưa tay kéo Tùng kều, cả hai khẽ khàng nhảy xuống sân chùa.

Vòng về phía cửa chính, hắn liếc mắt về phía con cừu đá ở chân tháp Hòa Phong. Dưới ánh trăng, con cừu đá phát ra ánh hào quang xanh biếc lung linh như ngọc. Hắn yên lặng ngắm nhìn quên biến hai ông già vẫn còn đang cãi nhau trước cổng chùa.

Kéo tay Tùng kều, hai bọn hắn khẽ khàng tiến lại gần con cừu quan sát. Ban ngày con cừu đá dưới mưa nắng mài mòn chả còn nhìn ra đôi mắt. Nhưng giờ này dưới ánh trăng, đôi mắt nó xanh lục lấp lánh như đang nhấp nháy. Thậm chí đôi lúc hắn còn có ảo giác nó đang lạnh nhạt liếc nhìn hai bọn hắn.

- Thấy gì à? Tùng kều thì thầm hỏi.

- Ừ! nó đang phát sáng.

Tiến sát lại gần con cừu, hắn đưa bàn tay xoa đầu vuốt ve đôi sừng của con cừu. Hai bọn hắn đang chăm chú quan sát con cừu thì từ phía sau một luồng gió vụt đến. Thấy động cả hai nghiêng người tránh cú đánh vừa giáng xuống. Quay lại thấy một người mặc đồ đen thui, đội mũ lên ninja chỉ lộ đôi mắt. Đây đúng là thời trang mũ len từ thời ông nội hắn. Xấu thậm tệ - hắn thầm nghĩ. Còn chưa kịp nghĩ xong, một quyền đã đánh thẳng lên trước mặt hắn. Tùng kều xông vào đỡ. Hai bọn hắn quay lại đấu với ninja mũ len. Quyền cước kín kẽ chắc chắn, ra đòn chính xác lại có lực tấn công mạnh mẽ, hai bọn hắn đánh toát mồ hôi mà không thoát được sự khống chế của ninja mũ len nọ. Tùng kều vừa bị ăn đấm một quả vào mặt tức quá xoa xoa má gào lên.

- Có nhầm người không vậy, tự dưng xông vào đánh người ta, điên à?

Nghe tiếng động trong sân, một vài gian phòng đèn bật sáng. Tình hình thế này thì chuồn thôi - hắn thầm nghĩ rồi đưa mắt ra hiệu cho Tùng kều. Tùng kều lui lại vòng sau lưng tránh đòn của ninja mũ len rồi chạy ào ra mơt cửa chốt. Thoáng thấy Tùng kều đã chạy ra ngoài hắn cũng tránh đòn rồi tìm cách chạy thoát. Ối trời! Bụng hắn trúng một cú đấm đau đến nôn ra mật xanh mật vàng.


Tùng kều vội quay lại hỗ trợ hai bọn hắn mới thoát được ra ngoài. Chạy qua cửa chính, hắn liếc mắt nhìn. Chả thấy hai ông già đâu rồi. Toàn những lúc cam go thì bỏ đồ đệ chạy thoát thân - hắn ấm ức trong lòng.

Thầy Giáp và giáo sư Lê đang đứng canh ngoài cửa thì trong sân chùa phát ra những âm thanh huỳnh huỵch, tiếng người đang đánh nhau.

- Hình như bị phát hiện rồi. Chúng ta chuồn trước đi. Thầy Giáp hốt hoảng thì thầm với giáo sư Lê.

- Thế còn hai đứa trẻ thì sao?

- Mặc kệ hai chúng nó. Bọn nó khỏe như trâu, chân lại dài chạy nhanh.

Thầy Giáp vừa đáp lời giáo sư Lê vừa quay đầu chạy thẳng. Giáo sư Lê thấy vậy thì đành chạy theo phía sau. Hai ông già chạy tít đến gốc cây to xa xa mới dừng lại, núp đằng sau thân cây thò đầu nhìn ra. Từ xa, cánh cửa chùa mở toang, trong một lát hai thằng bọn hắn lao ra, đuổi theo phía sau là một người mặc đồ đen thui, đội mũ che kín mít chỉ thòi ra hai con mắt.

- Người kia là ai? Trông không phải người trong chùa, sao lại muốn đuổi hai thằng bọn chúng nhỉ? Giáo sư Lê thì thầm.

- Cứ đợi đấy.

Nói xong thầy Giáp loay hoay cúi xuống tìm được một thanh gỗ to lăm lăm cầm trong tay. Bọn hắn đang chạy đến chỗ hai lão đang đứng. Người áo đen vẫn đuổi theo sát nút. Đợi bọn hắn vừa lao qua, người áo đen chạy tới, thầy Giáp lao ra bất thình lình vụt một đòn như trời giáng vào gáy người áo đen. Bị bất ngờ ninja áo đen ngã xoài ra đất không động đậy.

- Ôi trời ơi, ông làm cái gì thế?

Giáo sư lê hốt hoảng, chạy ra xem xét người áo đen.

- Có cần ra tay mạnh thế không? Nhỡ chết người thì sao?

- Chết...chưa? Chết rồi...chết rồi...Có khi phải phi tang nhân chứng, vật chúng mới được. Biết vứt ở đâu bây giờ nhỉ? Thầy Giáp cuống quýt.

Giáo sư Lê trợn cả mắt. Cái gì mà phi tang nhân chứng, vật chứng. Lúc này bọn hắn đã quay trở lại thở phì phò.

- Đã chết đâu mà chết, chỉ ngất thôi. Hắn nói.

Thầy Giáp thở hắt ra vuốt vuốt ngực nuốt nước bọt. hắn đưa tay kéo cái mũ len trên mặt người áo đen ra. Tùng kều ồ lên.

- Đây là con trai người bán tranh mà. Đấy! Tao đã nghi rồi! Trông chả giống dân buôn bán tí nào.

Hắn dùng chân hẩy người thanh niên nằm ngửa ra trên mặt đất. Dưới ánh trăng khuôn mặt anh ta đỏ au au.


- Sao hắn ta lại đuổi đánh hai đứa bọn mày? Có phải sáng nay mua tranh quỵt tiền không? Thầy Giáp nhướn mắt hỏi hắn.

- Cái gì mà quỵt tiền, bọn con trả đầy đủ rồi mà.

- Hay chúng mày lại nhìn đểu nó? Thầy Giáp vẫn chưa tha hỏi tiếp.

- Nhìn đểu đâu mà nhìn đểu, bọn con nghiêm chỉnh tử tế ánh mắt chan hòa mà. Hắn bĩu môi.

Mọi người còn đang mải cãi nhau thì người thanh niên đang nằm yên dưới đất bất ngờ mở toang đôi mắt sắc bén. Nhanh như chớp anh ta túm lấy chân hắn quật xuống. Hắn ngã chỏng gọng còn chưa kịp bò dậy đã bị anh ta chồm lên dùng khuỷu tay đè chặt lên ngực. Tùng kều thấy vậy lao vào, ba người vật lộn dưới mặt đất. Tùng kều túm cổ áo anh ta lôi rách toạc ra một mảng. Sau một hồi thì anh ta thất thủ, bị bọn hắn đè lên không ngọ nguậy được.

- Đồ chết tiệt, nói ngay tại sao mày cứ nhè bọn tao mà đánh? Tùng kều tức tối hỏi.

Đứng ở bên cạnh khoái chí xem đánh nhau tưng bừng, thầy Giáp và giáo sư Lê mặt bỗng biến sắc. Ngay khi Tùng kều xé toạc cổ áo của người thanh niên nọ, cổ và vai anh ta lộ ra dưới ánh trăng. Một hình xăm quen thuộc đập vào mắt hai lão già.

- Yên...yên nào

Thầy Giáp tiến lại gần, dí mắt vào nhìn cái hình xăm bé bằng cái miệng chén trên vai anh ta. Anh ta ra sức vùng vẫy, mắt trợn trừng không phục. Hai bọn hắn cố hết sức mới giữ được anh ta nằm yên.

- Sao lại thế này? Giáo sư lê ngạc nhiên.

- Cậu là ai? Sao lại có hình xăm này? Thầy Giáp nghiêm túc hỏi.

- Liên quan gì đến ông. Người thanh niên tức giận phun phì phì.

- Nếu tôi không nhầm trên vai bố cậu thậm chí ông cậu cũng xăm hình này có phải không?

Giáo sư Lê nhìn chằm chằm người thanh niên đang nằm trên mắt đất từ từ nói. Ông ta vừa nghe thấy vậy thì ngước mắt nhìn hai ông già đầy cảnh giác. Bọn hắn nghe một hồi cũng chả hiểu hai ông già này đang nói cái gì nữa.

Giáo sư lê và thầy Giáp nhanh chóng vứt đồ xuống đất cởi áo ra.

- Ấy...ấy thầy làm gì vậy?

Chả mấy chốc hai ông già kéo vai áo lộ ra bên vai mỗi người cũng có xăm hình bông hoa sen khá giống trên vai người thanh niên.


Thầy Giáp ra hiệu buông anh ta ra, hắn và Tùng kều đứng dậy chạy lại gần ngắm nghía hình xăm trên vai hai ông già rồi lại nhìn sang hình xăm trên vai người thanh niên. Cùng là hình hoa sen nhưng trên vai thầy Giáp và giáo sư Lê có chín cánh còn của người thanh niên có năm cánh. Xung quanh mỗi bông hoa sen đều có chấm tròn nhỏ.

Sau một lúc ngạc nhiên thất thần, anh ta tiến lại gần đếm số chấm trên vai hai người. Thầy Giáp hai chấm, giáo sư Lê tám chấm, của anh ta sáu chấm. Khi đã rõ ràng, anh ta ngồi sụp xuống đất khóc mếu. Nghe anh ta câu được câu chăng thì rõ. Ông nội anh ta ốm nặng lắm rồi. Lúc mê sảng vẫn chỉ mong tìm được về với dòng chính.

Thì ra, nhà anh ta rất nhiều đời ở đất Kinh Bắc này được giao nhiệm vụ trông nom canh chừng hai con cừu đá. Đến đời anh ta cũng chẳng rõ vì sao phải trông nom, chỉ biết nó là di huấn của tổ tiên. Cứ là con trai trong nhà, đến năm mười ba tuổi là phải xăm hình một bông hoa sen năm cánh với sáu chấm lên vai phải và luyện võ theo bí kíp của tổ tiên để lại.

Bố con anh ta bán tranh trước cổng chùa này cũng là để tiện quan sát theo dõi người ra người vào. Sáng ngày hôm nay, anh ta thấy bốn người hành động rất khả nghi nên bám theo tìm hiểu. Đến lúc nghe lén được việc đêm nay bốn người sẽ rình xem con cừu đá thì anh ta lặng lẽ dùng que sắt nhọn đâm thủng lốp xe của Tùng Kều. Đến đêm thì ra đây canh chừng.

- Hả? Là anh? Tùng Kều phẫn nộ kêu to.

Người thanh niên ngượng ngùng xoa xoa gáy. Anh ta níu tay giáo sư Lê xin mọi người về nhà thăm ông nội anh ta một chuyến.

Giờ đang nửa đêm, thầy Giáp quyết định sáng mai sẽ về nhà anh ta, còn bây giờ phải quay lại lăng mộ Sỹ Nhiếp xem con cừu kia. Lúc này các ni sư đá nháo nhác trong chùa, không thể đột nhập vào lần nữa. Nghe thấy vậy anh Dần - tên người thanh niên, vội vàng xin đi theo.

Cả năm người lặng lẽ quay ngược trở lại đền Sỹ Nhiếp. Hơn hai giờ sáng đã về đến nơi. Tùng kều chạy hộc tốc vào trong gian phòng lôi ra một gói nhỏ nhét vào trong túi quần. Cả đám lò dò đi ra lăng Sỹ Nhiếp ở bên cạnh. Tùng kều vừa đi vừa mở gói nhỏ lấy một miếng bỏ vào miệng.

- Cái gì đấy? Hắn nghiêng đầu hỏi

- Giống cái lần trước Ngọc Tiên cho ở bờ sông ấy. Tùng kều đáp

_ A!...đồ xấu xa, có đồ tốt mà không biết chia sẻ cho người khác.

Thầy Giáp từ đâu thò tay giật lấy gói nhỏ miệng lầu bầu. Chả thèm biết Tùng kều có đồng ý hay không, ông lấy ra một miếng cho vào miệng, rồi đưa cho giáo sư lê và anh Dần mỗi người một miếng.

- Thầy... con xin mãi người ta mới cho có một ít mà... thầy...

- Mà gì? Tịch thu. Sau này mày còn ối mà!

Thầy Giáp nhe răng ra cười hì hì với Tùng kều. Bốn người đã đến gần lăng mộ. Anh Dần chỉ con cừu hét lên thất thanh

- Nó... nó

- Nó cái gì, vẫn thế mà , chỉ có cậu không nhìn thấy thôi. Thầy Giáp tinh tướng nói.

Từ xa đã nhìn thấy con cừu tỏa ánh hào quang màu xanh cô ban rực rỡ, đôi mắt nó lấp lánh như một vì sao. Năm người tiến lại gần xem xung quanh một hồi vẫn không phát hiện ra điều gì ngoại trừ đôi mắt đôi mắt con cừu lấp lánh cực có thần.

- À.. năm năm một lần vào đêm ngày hội rước nước của làng cháu, theo tổ tiên để lại. Chúng cháu phải mang nước cúng Phật ra cho cừu uống nước ạ. Anh Dần nói.

- Có chuyện đó à? Sao không nói sớm! Thầy Giáp nghiêng đầu hấp háy con mắt suy nghĩ.

- Hội rước nước là vào ngày mai rồi? Giáo sư Lê hỏi


- Dạ vâng! Sáng mai bố cháu sẽ thắp hương trên ban thờ Phật rồi xin nước để buổi tối đem ra cho cừu uống. Cái này tổ tiên đã dặn dò lại như vậy không được sai sót. Anh Dần đáp.

- Vậy đợi đến đêm mai đi. Thầy Giáp quyết định.

Mọi người quay trở về chỗ của mình đợi đến sáng hôm sau.

Đêm qua ngủ muộn giờ này bọn hắn còn đang ngủ say như chết thì bị đánh thức bởi tiếng ồn ào trong sân đền. Tiếng một người phụ nữ trung tuổi xoắn xuýt lại.

- Con lạy thánh, Ngài tha cho, con dại cái mang. Nay con mang lễ ra đền xin thánh tha tội cho.

Mặc thêm áo khoác, hai thằng bọn hắn ngáp ngoạc cả miệng khật khừ đi ra khỏi phòng. Trên sân hai người phụ nữ trên đầu đội mâm lễ, cùng cả đám người đang quỳ lạy mà lết vào. Nhìn thấy bọn hắn có vài người thoáng ngạc nhiên nhưng cũng chẳng quan tâm. Sau khi xì xụp lễ bái, kêu xin cả đám người lại chỗ bàn nước nói chuyện với ông Từ.

Một người phụ nữ khóc mếu kể lể.

- Đúng là con dại cái mang. Đêm qua hai đứa chúng nó đem nhau ra đền tâm sự. Không biết đã mạo phạm gì đến thánh thần mà ngài cử hai con quỷ mặt xanh như tàu lá, mắt như hai cái chén đen thui ra đuổi. Giờ bị cảm nặng nằm nhà rồi. Lạy Thánh, xin thánh tha cho bọn trẻ con dại dột.

Ăn mặc thì phong phanh, ngã lộn xuống ruộng nước thì làm gì mà không cảm - hắn bấm bụng cười thầm.

- Ối giời ơi! Tôi thấy thằng bé nó kê.̉ Hai con quỷ trắng toát mặt xanh lè, mắt như hai cái lỗ sâu hoắm, chúng nó nhảy tưng tưng trên mặt đất, miệng kêu khèng khẹc.

Vài người sợ quá, ngồi ríu lại cả với nhau. Ông Từ trông đền nhìn bọn hắn hỏi

- Đêm qua các cậu ở đấy có gặp chuyện gì không?

- Dạ cũng không có gì, chỉ là thoáng mười hai giờ đêm cả hai bọn cháu đều nghe thấy tiếng khèng khẹc rất ghê rợn, gai hết cả người. Sợ quá bọn cháu chỉ rúc vào trong chăn không dám ra ngoài. Một lúc thì cũng hết nên bọn cháu cứ đi ngủ thôi.

Tùng kều nói dối trơn tru. Hắn cười thầm gật lấy gật để phụ họa theo.

- Thôi thế là đúng rồi... cái lúc chúng nó hốt hoảng chạy về thì cũng khoảng hơn mười hai giờ. Ối giời ơi...xin Thánh tha cho... Người phụ nữ trung niên hốt hoảng kêu lên.


Trong một buổi sáng, truyền thuyết về quỷ mặt xanh không có mắt bảo về đền Sỹ Vương lan ra khắp làng. Thầy giáp cáu kỉnh chửi hai thằng bọn hắn.

- Đúng là cái lũ chết tiệt!

- Con thấy cũng hơi sai sai. Lý ra phải là hai con quỷ không đầu bảo vệ đền Sỹ Vương. Hắn nhe nhở cười với thầy Giáp.

Cáu quá, thầy Giáp định giơ chân đạp một cái thì hắn và Tùng kều đã chạy biến rồi. Giáo sư Lê đi sau lúc lắc cái đầu cười cười.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương