Thần Ngọc
-
Chương 3
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Giác đã ở lại nhà tôi.
Giác dễ nuôi lắm. Không cần ăn, không cần ngủ, lúc tôi đi làm thì anh ta ở nhà đợi, dặn tôi nhớ đeo vòng ngọc trên tay. Khi tôi về thì nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, cũng đỡ khổ ghê, tôi đang nghĩ bụng không biết khi nào thì nên dạy anh ta nấu ăn đây.
Tôi không nói điều ước của mình ra, thế là anh ta cứ thế ở bên cạnh tôi mà đợi.
Lâu ngày, tôi đắn đo suy nghĩ, chắc là phải tỏ tình thôi, ai bảo anh ta đẹp trai thế.
Hôm đầu tiên, Tô Tiểu Vũ sáng sớm tỉnh dậy nắm cổ tôi mà lắc: “Nói mau! Lão anh họ xa của cậu đâu mất rồi? Cái ông anh họ đẹp trai đó.”
Tôi trưng vẻ mặt vô tội ra: “Tiểu Vũ, cậu uống say rồi nhớ lộn thì có, làm gì có anh họ xa nào?”
Tô Tiểu Vũ nổi máu: “Xạo, rõ ràng hôm qua tớ nhìn thấy một tên đàn ông trong phòng cậu, tớ không cho cậu độc chiếm đâu!” – Cô ấy hùng hổ xới tung cả ngôi nhà cả ngày trời, ngay cả nhà vệ sinh, bồn cầu, gầm giường cũng không tha. Cuối cùng khi phát hiện thật sự ngay cả cọng tóc của đàn ông cũng không có mới ôm đầu kêu thống thiết: “Ối giời đất ơi! Chàng của em, ra đây đi, đừng ngượng mà!”
Đợi cô ấy tiu nghỉu đi làm ca sáng cuối tuần, tôi ra sân thượng nói với mái nhà: “Ra đi.”
Người đàn ông nhẹ nhàng tiếp đất, tóc mây bồng bềnh, phong thái thanh thoát. Tôi khen thầm, đúng là không hổ danh là khinh công Trung Quốc, quá chuẩn.
Tôi giấu Tô Tiểu Vũ, nhưng không thể tiếp tục như thế được. Lúc trời trở lạnh, ban đêm thỉnh thoảng Giác sẽ ở trong phòng tôi. Tôi thân thể lạnh cóng, cuộn tròn trong chăn ấm mà rên rỉ, thấy anh ta dựa vào trước cửa sổ nhìn thăm thẳm ra màn đêm, tôi gọi anh ta vào.
Tôi nhìn thấy cặp lông mày thanh tú của Giác trong màn đêm, ánh trăng ngoài cửa sổ rắc ánh xanh óng ánh lên mái tóc dài của anh ta. Mặt tôi tự nhiên nóng rực. Tôi bảo anh ta: “Đưa tay đây.”
Tay của Giác vừa to vừa ấm, hai tay tôi chụp lấy xoa xoa. Hơi ấm chảy vào trái tim tôi. Tôi luôn cảm thấy, không cần ăn uống và chả cần nghỉ ngơi thì chẳng khác gì như cái xác không hồn, nhưng quả thật anh ta ấm ơi là ấm. Tôi cười bảo anh ta: “Giác, huynh ấm ghê luôn á.”
Giác rùng mình. Lát sau, tự nhiên anh vòng tay ôm tôi vào lòng.
Đó là lần đầu tiên tôi được một người đàn ông không thân không thích ôm vào lòng… Dù có lẽ không thể coi anh là một con người, nhưng cảm giác ấy vẫn vô cùng chân thật, vô cùng nguyên lành. Hơi thở của anh, hơi ấm của anh, vòng tay anh siết chặt, và cả nhịp tim trong lồng ngực anh nữa.
Thật là thần kỳ, thế quái nào anh ấy lại có nhịp tim? Tiếng tim đập thình thịch đều đều, hòa cùng nhịp đập với trái tim yếu ớt tới mức lặng thinh của tôi.
Tôi được sưởi ấm trong lòng anh, khóe miệng khẽ vểnh lên, bụng nghĩ, chắc chắn là Tô Tiểu Vũ đang ngáy pho pho ở sát bên vách sẽ ganh tị điên lên cho mà coi.
Khi được tăng lương, tôi đã nghĩ ra mình phải tỏ tình thế nào, trong đầu vạch sẵn một kế hoạch nhỏ. Đi làm về, tôi chạy ào ra quầy chuyên bán đồ lót trong trung tâm mua sắm năm tầng lầu, mua cho Giác một cái quần lót nam màu xanh đậm. Lúc trả tiền, tôi đỏ mặt tía tai, mấy cô gái bán hàng ai cũng nhìn đầy nguy hiểm.
“Mặc size này, chắc anh nhà khỏe mạnh lắm ha chị.” – Cô gái bán hàng nói đầy ẩn ý, khiến tôi càng lúng túng tợn. “Nhớ dắt ảnh tới cho tụi em thấy nha.”
Tôi cảm thấy Tô Tiểu Vũ là một trở ngại to đùng, thế là, tôi gọi điện cho đương kim bạn trai của cô ấy, lấy giọng oanh vàng bù lu bù loa, vừa nói tình vừa nói lý – “ Tiểu Vũ không giận nữa đâu. Thật ra cậu ấy rất muốn sống chung với anh. Cô ấy là chị em tốt của em. Em giao cô ấy cho anh đó.”
Ngày hôm sau, lúc bạn trai của Tô Tiểu Vũ miệng cười tủm tỉm, một tay xách va li hành lý mà tôi đã chuẩn bị giúp cô ấy, một tay kéo cô ấy vào nhà anh ta, Tô Tiểu Vũ rớm nước mắt hét to tố cáo tôi: “Cậu làm vậy là có ý đồ! Tư Đồ Lộ, cậu là đồ phản bội! Đồ phản bội! Cậu đã hứa là sẽ không cho anh ta biết chúng ta đang ở đâu! Cậu có bạn trai nên mới tống khứ tớ đi phải không? Phòng của tớ cậu…”
Tôi mỉm cười đưa mắt tiễn cô ấy đi xa. Lòng như được tắm trong gió xuân, tôi quay về mở rộng cửa, kéo Giác từ trên mái phòng xuống, mắt sáng rỡ: “Giác, biết nấu ăn không?”
Không hiểu tại sao tôi lại quyết tâm biến Giác thành tuyệt thế nam nhân. Thế là tôi dạy anh làm bếp, bảo anh xem chương trình nấu ăn trên ti vi – tuy xưa giờ Giác luôn nghĩ đây là tiên pháp gì đó, nhưng mà anh không phải hạng tầm thường, nên cũng chả sợ hãi gì.
Tay nghề của Giác tiến bộ rất nhanh, xào rau cũng đẹp lắm. Tôi nếm thử, ngon khỏi chê. Lòng tôi tràn đầy phấn khởi. Tôi hỏi anh: “Huynh sử dụng đã quen chưa?”
Anh cười lạt: “Ta thấy nhiều rồi.” – nhìn tôi nghi ngờ và nói thêm: “Chủ nhân trước của ta.”
“Giác có bao nhiêu chủ nhân? Thấy những chủ nhân trước nấu ăn hả?”
“Cũng không nhớ rõ nữa.”
“Nhiều người như vậy sao huynh chẳng nhớ ra người nào hết vậy?”
Giác dừng xào. Ngón tay anh thon dài, từng đốt trăng trắng cong cong nhìn mê cả người. Ánh mắt Giác lơ lửng một hồi, anh nói: “Có lẽ do ta đợi cô xuất hiện.”
Khi Giác nói như vậy, tim tôi đập mạnh, mặt ửng hồng.
Người đàn ông này vừa biết dọn dẹp vừa biết nấu ăn, ở nhà hay đi chơi cũng biết chuẩn bị đồ tốt. Tôi đúng là may phước mới gặp được anh. Ăn uống no say, tôi mới lấy cái quần lót ra, làm bộ tự nhiên. “Nè.”
Anh nhìn tôi, lại nhìn sang tay tôi, rồi im lặng.
Tôi lại lấy bộ đồ của bạn trai của Tô Tiểu Vũ ra: “Thay đồ đi rồi chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Đây là lần đầu tiên tôi và Giác ra ngoài cùng nhau. Áo lót hơi nhỏ, tôi lại mặt đỏ tía tai lôi thân hình tráng kiện của Giác ra, khoác lên một bộ quần áo hiện đại, nhìn còn bảnh hơn cả minh tinh màn bạc, đặc biệt là cái vẻ lạnh lùng, tôi nhìn mà đánh trống ngực.
Giác ra ngoài quá công khai. Dẫn tới tiệm cắt tóc chắc chắn sẽ bị đám đông vây lại nhìn. Lúc tôi cắt tóc cho anh, lòng hơi nhói nhói. Mái đầu đen nhánh của Giác quả thật có thể khiến mọi cô gái đóng quảng cáo dầu gội đầu trên đời này ganh tị. Thế là tôi lấy hộp giấy hứng ở dưới để giữ lại mái tóc.
Giác bảo: “Không cần đâu.”
Tôi ngẩn ra, hay là nếu xén một phát, những nhánh tóc đen sẽ rơi xuống, tan đi như mây khói trên trời.
Tôi hết hồn. Giác lạnh lùng nói: “Ta không có thật. Tất cả những thứ trên người ta, một khi rời khỏi thân thể, sẽ theo gió mà bay đi.”
Tôi nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, tay luồn vào mái tóc dài của anh, chầm chậm cắt ngắn mái tóc dài của anh. Trong những phút tĩnh lặng, dường như đây không phải lần đầu tôi nếm trải cảm giác trống vắng này.
Tôi cố gắng chỉnh sửa mái tóc cho ra hình ra dạng rồi gác kéo. Rồi, tôi ôm cổ anh từ phía sau.
Giác nhìn ảnh phản chiếu của tôi trong chiếc gương đằng trước, mắt anh tối lại. Tôi cũng nhìn anh, nhưng mắt tôi cười híp cả lại.
“Giác nhìn xem, ta có thể cảm nhận được hơi ấm của Giác, chiếc cổ mảnh khảnh trắng ngần của Giác, Giác cũng có yết hầu, tóc của Giác vừa mới được cắt ngắn, vuốt tóc thấy mềm mại lắm. Huynh nói đi, không thật ở chỗ nào?” – Tôi vuốt tóc anh, khẽ nói.
Giác không trả lời, ánh mắt ngẩn ngơ đầy ấm áp.
Cuối cùng chúng tôi ra tiệm sửa lại tóc. Giác hoàn toàn hóa thân thành một mỹ nam mới cáu, tỷ lệ người đi trên đường quay lại dòm rất cao. Tôi nắm tay anh bước vào một trung tâm thương mại để sắm đồ, lại cả đống động vật giống cái xếp hàng nhìn ngó. Tôi chỉ là một viên chức nhỏ, chẳng có bao nhiêu tiền. Nhân viên bán hàng giảm giá sốc cho tôi, đồ mua xong xé mác rồi mặc luôn, khí khái tràn trề.
Giác cụp mắt nhìn tôi: “Tư Đồ, cô không cần phải làm thế đâu.”
“Nhưng mà ta thích. Ta được tăng lương rồi, mua đồ cho huynh ta vui lắm. Huynh thấy ra ngoài đi dạo thế nào?”
Anh suy nghĩ một hồi, “Tự do rất là vui.”
“Còn gì nữa?”
“Cùng Tư Đồ đi hóng gió rất vui.” Anh siết chặt tay tôi, giọng anh trầm trầm đều đều: “Cùng Tư Đồ đứng trong một thế giới rất là vui.”
Tôi mừng hết lớn.
Đi coi phim, Giác căng thẳng hết sức, mặt anh cứng đờ nhìn đôi nam nữ gần gũi trong màn hình: “Con người thời đại này…còn ra thể thống gì nữa chứ…”
Coi như Giác cũng có tướng ông cụ rồi. Tôi thấy đôi nam nữ đó càng diễn càng hăng, Giác ngẩn ra mà nhìn, tôi chớp thời cơ hôn lên cằm anh một cái.
Mặt Giác cứng ngắc. Anh vươn thẳng cổ lên.
Tim tôi cũng đập mạnh. Tôi lại rướn người sang hôn nữa. Trong ánh đèn mơ màng hư ảo, chỉ còn hơi thở hổn hển của tôi và anh, tiếng trò chuyện của đôi nam nữ trên màn ảnh dần dần trở nên mơ hồ.
Giác quay mặt lại nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt đen láy như đá ngầm sóng xô dưới đêm trăng, khuôn mặt dịu dàng thoắt ẩn thoắt hiện. Tôi nắm lấy cà vạt của Giác, cắn vào đôi môi anh, tâm trí tôi choáng váng, nóng bừng.
Tôi cũng là một trang nữ sắc chứ bộ.
Giác làm gì cũng bắt kịp rất nhanh. Hôn cũng thế. Anh dần dần xoay ngược tình thế, dần dần nóng bỏng hơn. Lúc anh nâng mặt tôi lên và ngậm lấy môi tôi, tôi kêu thầm trong lòng, sướng muốn xỉu. Và rồi, anh đưa lưỡi vào sâu hơn, nóng hôi hổi, không như vẻ ngoài tao nhã tĩnh lặng như nước của mình.
Sau lưng có người húng hắng ho, tôi mới phản ứng lại, mặt đỏ như gấc, thở hổn hển đẩy anh ra. Giác nhìn tôi sắc như diều hâu. Tôi tì cằm lên vai anh cười khúc khích: “Chúng ta làm vậy có phải cũng rất chẳng ra thể thống gì không?”
Mặt Giác cũng đỏ lên. Tai anh nóng bừng. Tôi đắc ý lắm.
Trời đêm mát như nước. Về tới nhà, anh vào trước, kéo tủ giày ra lấy đôi dép bong để trước chân tôi: “Đừng để bị lạnh.”
Tôi nhìn anh chăm chú, thổ lộ bao điều tôi đã ấp ủ bấy lâu, từng câu từng chữ một: “Giác, ta đã nghĩ ra điều ước của mình rồi.”
Người anh đông cứng lại.
Mong ước, một thứ thật tuyệt vời.
Dục vọng và lòng tham của con người lớn như vậy, một điều ước làm sao mà đủ, ví dụ như tìm một công việc tốt này, trúng độc đắc này, xinh đẹp hơn này, một bước thành sao này, lấy chồng xịn này, quay lại thời cấp ba học hành cho đàng hoàng để đậu vô một trường đại học ngon lành này, gặp lại ông nội đã mất này.
Tôi muốn nhân cơ hội bất ngờ này thay đổi những chuyện của quá khứ kia.
Nhưng thay đổi quá khứ có thật sự tốt chăng? Làm vậy có thật sự quan trọng không? Không có những điều đó, bản thân tôi vẫn sống rất ổn mà?
Vậy thì, cứ giữ nguyên trạng đi. Tôi muốn bản thân mình tiếp tục quyết chí bước về phía trước.
Tôi chầm chậm nói: “Xin huynh hãy ở bên ta.”
Giác ngước mắt lên, đèn hành lang tối lại. Tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh, bóng anh mỏng lại như bị lấy dao xẻ.
“Đây là điều ước của ta, xin huynh hãy ở bên ta, mãi mãi ở bên ta.” – Tôi hít một hơi thật sâu, nắm chặt bàn tay, thu hết dũng khí nhìn vào mắt Giác: “Giác, ta thích huynh.”
Xin huynh ở bên cạnh ta, cùng ta đi về phía tương lai.
Giác dễ nuôi lắm. Không cần ăn, không cần ngủ, lúc tôi đi làm thì anh ta ở nhà đợi, dặn tôi nhớ đeo vòng ngọc trên tay. Khi tôi về thì nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, cũng đỡ khổ ghê, tôi đang nghĩ bụng không biết khi nào thì nên dạy anh ta nấu ăn đây.
Tôi không nói điều ước của mình ra, thế là anh ta cứ thế ở bên cạnh tôi mà đợi.
Lâu ngày, tôi đắn đo suy nghĩ, chắc là phải tỏ tình thôi, ai bảo anh ta đẹp trai thế.
Hôm đầu tiên, Tô Tiểu Vũ sáng sớm tỉnh dậy nắm cổ tôi mà lắc: “Nói mau! Lão anh họ xa của cậu đâu mất rồi? Cái ông anh họ đẹp trai đó.”
Tôi trưng vẻ mặt vô tội ra: “Tiểu Vũ, cậu uống say rồi nhớ lộn thì có, làm gì có anh họ xa nào?”
Tô Tiểu Vũ nổi máu: “Xạo, rõ ràng hôm qua tớ nhìn thấy một tên đàn ông trong phòng cậu, tớ không cho cậu độc chiếm đâu!” – Cô ấy hùng hổ xới tung cả ngôi nhà cả ngày trời, ngay cả nhà vệ sinh, bồn cầu, gầm giường cũng không tha. Cuối cùng khi phát hiện thật sự ngay cả cọng tóc của đàn ông cũng không có mới ôm đầu kêu thống thiết: “Ối giời đất ơi! Chàng của em, ra đây đi, đừng ngượng mà!”
Đợi cô ấy tiu nghỉu đi làm ca sáng cuối tuần, tôi ra sân thượng nói với mái nhà: “Ra đi.”
Người đàn ông nhẹ nhàng tiếp đất, tóc mây bồng bềnh, phong thái thanh thoát. Tôi khen thầm, đúng là không hổ danh là khinh công Trung Quốc, quá chuẩn.
Tôi giấu Tô Tiểu Vũ, nhưng không thể tiếp tục như thế được. Lúc trời trở lạnh, ban đêm thỉnh thoảng Giác sẽ ở trong phòng tôi. Tôi thân thể lạnh cóng, cuộn tròn trong chăn ấm mà rên rỉ, thấy anh ta dựa vào trước cửa sổ nhìn thăm thẳm ra màn đêm, tôi gọi anh ta vào.
Tôi nhìn thấy cặp lông mày thanh tú của Giác trong màn đêm, ánh trăng ngoài cửa sổ rắc ánh xanh óng ánh lên mái tóc dài của anh ta. Mặt tôi tự nhiên nóng rực. Tôi bảo anh ta: “Đưa tay đây.”
Tay của Giác vừa to vừa ấm, hai tay tôi chụp lấy xoa xoa. Hơi ấm chảy vào trái tim tôi. Tôi luôn cảm thấy, không cần ăn uống và chả cần nghỉ ngơi thì chẳng khác gì như cái xác không hồn, nhưng quả thật anh ta ấm ơi là ấm. Tôi cười bảo anh ta: “Giác, huynh ấm ghê luôn á.”
Giác rùng mình. Lát sau, tự nhiên anh vòng tay ôm tôi vào lòng.
Đó là lần đầu tiên tôi được một người đàn ông không thân không thích ôm vào lòng… Dù có lẽ không thể coi anh là một con người, nhưng cảm giác ấy vẫn vô cùng chân thật, vô cùng nguyên lành. Hơi thở của anh, hơi ấm của anh, vòng tay anh siết chặt, và cả nhịp tim trong lồng ngực anh nữa.
Thật là thần kỳ, thế quái nào anh ấy lại có nhịp tim? Tiếng tim đập thình thịch đều đều, hòa cùng nhịp đập với trái tim yếu ớt tới mức lặng thinh của tôi.
Tôi được sưởi ấm trong lòng anh, khóe miệng khẽ vểnh lên, bụng nghĩ, chắc chắn là Tô Tiểu Vũ đang ngáy pho pho ở sát bên vách sẽ ganh tị điên lên cho mà coi.
Khi được tăng lương, tôi đã nghĩ ra mình phải tỏ tình thế nào, trong đầu vạch sẵn một kế hoạch nhỏ. Đi làm về, tôi chạy ào ra quầy chuyên bán đồ lót trong trung tâm mua sắm năm tầng lầu, mua cho Giác một cái quần lót nam màu xanh đậm. Lúc trả tiền, tôi đỏ mặt tía tai, mấy cô gái bán hàng ai cũng nhìn đầy nguy hiểm.
“Mặc size này, chắc anh nhà khỏe mạnh lắm ha chị.” – Cô gái bán hàng nói đầy ẩn ý, khiến tôi càng lúng túng tợn. “Nhớ dắt ảnh tới cho tụi em thấy nha.”
Tôi cảm thấy Tô Tiểu Vũ là một trở ngại to đùng, thế là, tôi gọi điện cho đương kim bạn trai của cô ấy, lấy giọng oanh vàng bù lu bù loa, vừa nói tình vừa nói lý – “ Tiểu Vũ không giận nữa đâu. Thật ra cậu ấy rất muốn sống chung với anh. Cô ấy là chị em tốt của em. Em giao cô ấy cho anh đó.”
Ngày hôm sau, lúc bạn trai của Tô Tiểu Vũ miệng cười tủm tỉm, một tay xách va li hành lý mà tôi đã chuẩn bị giúp cô ấy, một tay kéo cô ấy vào nhà anh ta, Tô Tiểu Vũ rớm nước mắt hét to tố cáo tôi: “Cậu làm vậy là có ý đồ! Tư Đồ Lộ, cậu là đồ phản bội! Đồ phản bội! Cậu đã hứa là sẽ không cho anh ta biết chúng ta đang ở đâu! Cậu có bạn trai nên mới tống khứ tớ đi phải không? Phòng của tớ cậu…”
Tôi mỉm cười đưa mắt tiễn cô ấy đi xa. Lòng như được tắm trong gió xuân, tôi quay về mở rộng cửa, kéo Giác từ trên mái phòng xuống, mắt sáng rỡ: “Giác, biết nấu ăn không?”
Không hiểu tại sao tôi lại quyết tâm biến Giác thành tuyệt thế nam nhân. Thế là tôi dạy anh làm bếp, bảo anh xem chương trình nấu ăn trên ti vi – tuy xưa giờ Giác luôn nghĩ đây là tiên pháp gì đó, nhưng mà anh không phải hạng tầm thường, nên cũng chả sợ hãi gì.
Tay nghề của Giác tiến bộ rất nhanh, xào rau cũng đẹp lắm. Tôi nếm thử, ngon khỏi chê. Lòng tôi tràn đầy phấn khởi. Tôi hỏi anh: “Huynh sử dụng đã quen chưa?”
Anh cười lạt: “Ta thấy nhiều rồi.” – nhìn tôi nghi ngờ và nói thêm: “Chủ nhân trước của ta.”
“Giác có bao nhiêu chủ nhân? Thấy những chủ nhân trước nấu ăn hả?”
“Cũng không nhớ rõ nữa.”
“Nhiều người như vậy sao huynh chẳng nhớ ra người nào hết vậy?”
Giác dừng xào. Ngón tay anh thon dài, từng đốt trăng trắng cong cong nhìn mê cả người. Ánh mắt Giác lơ lửng một hồi, anh nói: “Có lẽ do ta đợi cô xuất hiện.”
Khi Giác nói như vậy, tim tôi đập mạnh, mặt ửng hồng.
Người đàn ông này vừa biết dọn dẹp vừa biết nấu ăn, ở nhà hay đi chơi cũng biết chuẩn bị đồ tốt. Tôi đúng là may phước mới gặp được anh. Ăn uống no say, tôi mới lấy cái quần lót ra, làm bộ tự nhiên. “Nè.”
Anh nhìn tôi, lại nhìn sang tay tôi, rồi im lặng.
Tôi lại lấy bộ đồ của bạn trai của Tô Tiểu Vũ ra: “Thay đồ đi rồi chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Đây là lần đầu tiên tôi và Giác ra ngoài cùng nhau. Áo lót hơi nhỏ, tôi lại mặt đỏ tía tai lôi thân hình tráng kiện của Giác ra, khoác lên một bộ quần áo hiện đại, nhìn còn bảnh hơn cả minh tinh màn bạc, đặc biệt là cái vẻ lạnh lùng, tôi nhìn mà đánh trống ngực.
Giác ra ngoài quá công khai. Dẫn tới tiệm cắt tóc chắc chắn sẽ bị đám đông vây lại nhìn. Lúc tôi cắt tóc cho anh, lòng hơi nhói nhói. Mái đầu đen nhánh của Giác quả thật có thể khiến mọi cô gái đóng quảng cáo dầu gội đầu trên đời này ganh tị. Thế là tôi lấy hộp giấy hứng ở dưới để giữ lại mái tóc.
Giác bảo: “Không cần đâu.”
Tôi ngẩn ra, hay là nếu xén một phát, những nhánh tóc đen sẽ rơi xuống, tan đi như mây khói trên trời.
Tôi hết hồn. Giác lạnh lùng nói: “Ta không có thật. Tất cả những thứ trên người ta, một khi rời khỏi thân thể, sẽ theo gió mà bay đi.”
Tôi nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, tay luồn vào mái tóc dài của anh, chầm chậm cắt ngắn mái tóc dài của anh. Trong những phút tĩnh lặng, dường như đây không phải lần đầu tôi nếm trải cảm giác trống vắng này.
Tôi cố gắng chỉnh sửa mái tóc cho ra hình ra dạng rồi gác kéo. Rồi, tôi ôm cổ anh từ phía sau.
Giác nhìn ảnh phản chiếu của tôi trong chiếc gương đằng trước, mắt anh tối lại. Tôi cũng nhìn anh, nhưng mắt tôi cười híp cả lại.
“Giác nhìn xem, ta có thể cảm nhận được hơi ấm của Giác, chiếc cổ mảnh khảnh trắng ngần của Giác, Giác cũng có yết hầu, tóc của Giác vừa mới được cắt ngắn, vuốt tóc thấy mềm mại lắm. Huynh nói đi, không thật ở chỗ nào?” – Tôi vuốt tóc anh, khẽ nói.
Giác không trả lời, ánh mắt ngẩn ngơ đầy ấm áp.
Cuối cùng chúng tôi ra tiệm sửa lại tóc. Giác hoàn toàn hóa thân thành một mỹ nam mới cáu, tỷ lệ người đi trên đường quay lại dòm rất cao. Tôi nắm tay anh bước vào một trung tâm thương mại để sắm đồ, lại cả đống động vật giống cái xếp hàng nhìn ngó. Tôi chỉ là một viên chức nhỏ, chẳng có bao nhiêu tiền. Nhân viên bán hàng giảm giá sốc cho tôi, đồ mua xong xé mác rồi mặc luôn, khí khái tràn trề.
Giác cụp mắt nhìn tôi: “Tư Đồ, cô không cần phải làm thế đâu.”
“Nhưng mà ta thích. Ta được tăng lương rồi, mua đồ cho huynh ta vui lắm. Huynh thấy ra ngoài đi dạo thế nào?”
Anh suy nghĩ một hồi, “Tự do rất là vui.”
“Còn gì nữa?”
“Cùng Tư Đồ đi hóng gió rất vui.” Anh siết chặt tay tôi, giọng anh trầm trầm đều đều: “Cùng Tư Đồ đứng trong một thế giới rất là vui.”
Tôi mừng hết lớn.
Đi coi phim, Giác căng thẳng hết sức, mặt anh cứng đờ nhìn đôi nam nữ gần gũi trong màn hình: “Con người thời đại này…còn ra thể thống gì nữa chứ…”
Coi như Giác cũng có tướng ông cụ rồi. Tôi thấy đôi nam nữ đó càng diễn càng hăng, Giác ngẩn ra mà nhìn, tôi chớp thời cơ hôn lên cằm anh một cái.
Mặt Giác cứng ngắc. Anh vươn thẳng cổ lên.
Tim tôi cũng đập mạnh. Tôi lại rướn người sang hôn nữa. Trong ánh đèn mơ màng hư ảo, chỉ còn hơi thở hổn hển của tôi và anh, tiếng trò chuyện của đôi nam nữ trên màn ảnh dần dần trở nên mơ hồ.
Giác quay mặt lại nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt đen láy như đá ngầm sóng xô dưới đêm trăng, khuôn mặt dịu dàng thoắt ẩn thoắt hiện. Tôi nắm lấy cà vạt của Giác, cắn vào đôi môi anh, tâm trí tôi choáng váng, nóng bừng.
Tôi cũng là một trang nữ sắc chứ bộ.
Giác làm gì cũng bắt kịp rất nhanh. Hôn cũng thế. Anh dần dần xoay ngược tình thế, dần dần nóng bỏng hơn. Lúc anh nâng mặt tôi lên và ngậm lấy môi tôi, tôi kêu thầm trong lòng, sướng muốn xỉu. Và rồi, anh đưa lưỡi vào sâu hơn, nóng hôi hổi, không như vẻ ngoài tao nhã tĩnh lặng như nước của mình.
Sau lưng có người húng hắng ho, tôi mới phản ứng lại, mặt đỏ như gấc, thở hổn hển đẩy anh ra. Giác nhìn tôi sắc như diều hâu. Tôi tì cằm lên vai anh cười khúc khích: “Chúng ta làm vậy có phải cũng rất chẳng ra thể thống gì không?”
Mặt Giác cũng đỏ lên. Tai anh nóng bừng. Tôi đắc ý lắm.
Trời đêm mát như nước. Về tới nhà, anh vào trước, kéo tủ giày ra lấy đôi dép bong để trước chân tôi: “Đừng để bị lạnh.”
Tôi nhìn anh chăm chú, thổ lộ bao điều tôi đã ấp ủ bấy lâu, từng câu từng chữ một: “Giác, ta đã nghĩ ra điều ước của mình rồi.”
Người anh đông cứng lại.
Mong ước, một thứ thật tuyệt vời.
Dục vọng và lòng tham của con người lớn như vậy, một điều ước làm sao mà đủ, ví dụ như tìm một công việc tốt này, trúng độc đắc này, xinh đẹp hơn này, một bước thành sao này, lấy chồng xịn này, quay lại thời cấp ba học hành cho đàng hoàng để đậu vô một trường đại học ngon lành này, gặp lại ông nội đã mất này.
Tôi muốn nhân cơ hội bất ngờ này thay đổi những chuyện của quá khứ kia.
Nhưng thay đổi quá khứ có thật sự tốt chăng? Làm vậy có thật sự quan trọng không? Không có những điều đó, bản thân tôi vẫn sống rất ổn mà?
Vậy thì, cứ giữ nguyên trạng đi. Tôi muốn bản thân mình tiếp tục quyết chí bước về phía trước.
Tôi chầm chậm nói: “Xin huynh hãy ở bên ta.”
Giác ngước mắt lên, đèn hành lang tối lại. Tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh, bóng anh mỏng lại như bị lấy dao xẻ.
“Đây là điều ước của ta, xin huynh hãy ở bên ta, mãi mãi ở bên ta.” – Tôi hít một hơi thật sâu, nắm chặt bàn tay, thu hết dũng khí nhìn vào mắt Giác: “Giác, ta thích huynh.”
Xin huynh ở bên cạnh ta, cùng ta đi về phía tương lai.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook