Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
-
Chương 65: Đính Ước
*Hai đứa nó tỏ tình với nhau rồi ;____;
“Là người là thú còn không quan trọng thì vấn đề nam nam nào đáng là gì.”
Thanh Đồng ngây ngốc để hắn hôn, hiện tại không đau đầu, vì sao còn như vậy…… Rất nhanh, y liền không thể phân tâm suy nghĩ mấy thứ này, cảm giác thần hồn chạm nhau thật sự rất tốt, run rẩy bắt nguồn từ linh hồn để người muốn ngừng mà không được. Hai tay đang buông thõng dần dần nâng lên, đặt lên bả vai Mạc Thiên Liêu.
Dẫu sao cũng đã thông suốt, Mạc Thiên Liêu đơn giản ôm chặt y, chậm rãi làm nụ hôn thêm sâu. Từng chút từng chút quấn quanh phiến môi mỏng kia, nhẹ nhàng đẩy hàm răng đang đóng chặt, nhấm nháp ngọt lành sâu bên trong.
Người tu tiên có thể chuyển hô hấp thành nội tức, dù cho có hôn ba ngày ba đêm cũng không sợ không thể thở. Một nụ hôn thật dài kết thúc, ánh trăng đã treo ngang trời.
Chậm rãi tách ra, ôm ngang lấy người đã có chút nhũn ra, Mạc Thiên Liêu cúi đầu, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi chút nước trên đôi môi nọ.
“Hiểu rõ chưa?” Cười khẽ nhìn đôi mắt lưu ly có chút mê mang kia, Mạc Thiên Liêu một chút cũng không lo lắng Thanh Đồng sẽ phát giận. Mèo nhà hắn đã bị hắn nuôi chín rồi, sẽ cào hắn sẽ cắn hắn, nhưng sẽ không bao giờ rời khỏi hắn. Hắn ti tiện lợi dụng sự ỷ lại của mèo đối với hắn, từng chút từng chút khiến Thanh Đồng quen với loại thân cận, khinh bạc này.
“Hở?” Vừa từ trong trạng thái thần hồn chạm nhau trở về, Thanh Đồng còn có chút phản ứng kịp.
Hôn hôn lên đôi mắt xinh đẹp không thể ngờ, Mạc Thiên Liêu dứt khoát ôm y ngồi xuống trên tảng đá bên đườn, chậm rãi vỗ lưng y:“Tình khó tự kiềm chính là như thế, đã hiểu chưa”
“Mạc Thiên Liêu……” Thanh Đồng đặt cằm ở trên vai Mạc Thiên Liêu, nhẹ giọng gọi hắn.
“Ừ.” Mạc Thiên Liêu đáp lời, nét mặt vân đạm phong khinh, bộ dáng nắm chắc đại cục, thật ra là lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Tối nay tỏ rõ cõi lòng, thuần túy là nhất thời xúc động, nếu Thanh Đồng có thể hiểu rõ tâm hắn đương nhiên là tốt, nếu còn không rõ, vậy….. vậy qua một khoảng thời gian rồi lại nói tiếp.
Thanh Đồng bĩu môi, chôn mặt xuống cổ Mạc Thiên Liêu, ngửi mùi ở cổ hắn, há mồm, cắn xuống.
“Au –” Mạc Thiên Liêu cứng ngắc không động, mặc y cắn.
“Ta là nam tử, ngươi cũng thế.” Thanh Đồng ngoạm một khối thịt.
Trái tim Mạc Thiên Liêu tọt lên cổ họng, cảm giác đã bị người ngậm trong miệng, hơi hơi bất ổn:“A, không quan hệ, ta là người, em là thú.” Nếu như cần phải có điểm gì đó khác nhau thì mới yêu được, nếu như không giống nhau là có thể yêu, thì giống loài không giống đương nhiên cũng được.
Người cắn cổ hắn, nhịn không được phát ra một chuỗi cười khe khẽ. Nói cũng phải, là người là thú còn không quan trọng, sao phải để ý mấy thứ kia?“Ta không phải là ma sủng của ngươi.”
“Đương nhiên không phải, sống cả hai đời chúng ta cũng không ký huyết khế.” Mạc Thiên Liêu nhanh chóng đáp.
“Cũng không phải mỹ nhân ở hậu cung ngươi.” Thanh Đồng nói, cắn càng dùng lực.
“Á…… Bảo bối, ta làm gì có hậu cung?” Mạc Thiên Liêu muốn cúi đầu nhìn y, cơ mà bị y cắn cổ, không thể động.
“Cái đám nhóm lửa, rèn sắt, còn có Diên Mị, Loan Nghi, Cát Tô Hân……” Thanh Đồng buông cổ hắn ra, bắt đầu xòe ngón tay tính. Những người này đều là mỹ nhân nổi danh ở ma giới. Lúc trước dựa vào đủ loại lý do đến ma cung, tròng mắt đều sắp nứt ra, mỗi lần nhìn thấy mấy người kia, móng vuốt y đều ngứa ngáy.
Mạc Thiên Liêu nghe đến khóe miệng run rẩy, cầm ngón tay thon dài đang chăm chú đếm đếm, mèo nhà mình không biết có biết đếm hay không, thế nhưng lại có thể nhớ rõ những người này như vậy:“Bảo bối, em là đang nói ai đó?”
Người đang đếm hăng say đột nhiên ngừng lại, ngửa đầu nhìn hắn:“Ngươi không nhớ rõ?”
“Ta không nhớ người, em biết.” Mạc Thiên Liêu lại gần, chóp mũi kề y.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lẳng lặng nhìn chằm chằm ánh mắt Mạc Thiên Liêu, muốn phát hiện thứ gì trong đó, lại phát hiện trong đó trừ bóng dáng của y ra thì không còn thứ gì khác. Vì thế vừa lòng, há mồm, cắn chóp mũi Mạc Thiên Liêu: “Ừ.”
“Ừ” Là ý gì? Mạc Thiên Liêu lo lắng đến mức không cảm giác được đau đớn, thử hỏi:“Bảo bối, em, đồng ý?”
Thanh Đồng buông chóp mũi hắn ra, dịch cằm đến trên vai Mạc Thiên Liêu, chầm chậm cắn bên gáy hắn, sau một lúc lâu mới lười biếng lên tiếng:”Ừ.”
Cảm giác tê tê dại dại từ cổ truyền khắp toàn thân, Mạc Thiên Liêu chỉ cảm thấy toàn thân thư sướng, muốn ôm bảo bối trong lòng chạy quanh núi ba vòng. Vừa kích động, ôm Thanh Đồng lung tung hôn lên môi.
“Ừm……” Thanh Đồng dùng sức đẩy anh đại đang cọ loạn trên người mình ra,“Ngươi không phải đến trộm đồ sao?”
Mạc Thiên Liêu sửng sốt, hoàn toàn quên mất còn có chính sự cần làm. Bị mèo trong lòng đập một bàn tay, Mạc Thiên Liêu vội ho một tiếng, kéo bảo bối nhà mình đứng lên, ánh mắt lại không nhìn đường, chỉ nhìn chằm chằm mỹ nhân dưới trăng.
Thanh Đồng hơi hơi nhíu mày, nháy mắt biến thành mèo nhỏ trắng tuyết, lủi lên đầu vai Mạc Thiên Liêu.
Giờ thì chẳng nhìn được gì, Mạc Thiên Liêu rốt cuộc thành thật, chăm chú gấp rút lên đường. Mèo nhỏ ngồi xổm trên vai hắn nhấp nhấp lỗ tai, đôi tai mèo xù bông kia đã biến thành màu phấn hồng.
Đường đi lên Ngọc Sơn hắn còn nhớ rõ rất rõ ràng, trận pháp trên Ngọc Sơn, vào ban ngày hắn đã tính toán rõ ràng, đại khái nhìn ra cách phá giải trận pháp.
Bởi vì rất tín nhiệm trận pháp trên Ngọc Sơn, đệ tử trông coi nơi này cũng không nhiều, chỉ có hai kim đan trung kỳ đứng ở lối vào.
Mạc Thiên Liêu rút thần thức ra, thân thể dần dần biến thành cây, cùng núi rừng hòa hợp một thể. Mèo nhỏ trong lòng bị hắn bao lấy ở trong thân cây, chỉ lộ đầu ra bên ngoài.
“Ý, ngươi có cảm thấy hay không, vừa rồi cái cây ở kia động?” Một thủ vệ nói với đồng môn bên cạnh.
“Chắc là gió thổi.” Đồng bạn không lưu tâm.
Một thân cây bất tẫn trụi lủi, không có cành lá gì, từng bước hướng tới gần, tại lúc tiếp cận hai thủ vệ kia, đột nhiên biến thành hình người, thần hồn cường đại hóa thần kỳ nháy mắt công kích tâm trí hai người.
Hai người thủ vệ không kịp kinh hô, trong nháy mắt đã thất thần, hai mắt vô thần.
Mạc Thiên Liêu nhanh chóng lẻn vào, hướng về phía cây Văn Ngọc.
Khắp nơi này đều là trận pháp, Mạc Thiên Liêu đi ở bên trong lại như giẫm trên đất bằng. Ban ngày hắn đã khắc trận pháp ở bên trong ngọc giản, chính xác tính toán mỗi một bước đi trong trận, ở trong tâm trí thực hành vô số lần, rất nhanh đã đi đến gần cây Văn Ngọc.
Trên thân cây còn khắc vài đạo trận pháp, lực lượng của thần thụ, rất là cường hãn, phàm là vật sống tới gần, liền sẽ nháy mắt lọt vào công kích cường đại, chỉ có cầm phù ương ứng phá trận với có thể an toàn vô nguy.
Mạc Thiên Liêu nâng tay, phóng Thái Thủy ra, sai nó bay đến đầu cành, khẽ chạm lá cây một chút. Phiến lá ngọc đinh đang rung động, lại không xúc động đến trận pháp. Mạc Thiên Liêu yên tâm, xem ra trận pháp không cho rằng Thái Thủy là vật sống, cái này dễ làm.
Thái Thủy là thần khí đã nhận chủ, không thể rời xa Mạc Thiên Liêu hơn một trượng, dù là mũi tên hay ám khí ném ra ngoài mấy chục trượng, sau khi hết lực sẽ quay về trong nháy mắt, đây cũng là nguyên do vì sao Thái Thủy mỗi ngày bị thiêu còn không chạy, căn bản là chạy không thoát!
Cho nên, Mạc Thiên Liêu cần phải tự mình dẫn nó đến, đứng trong vòng một trượng.
Thái Thủy hưng phấn dạo vòng quanh cây một vòng, biến thành miệng rộng, cắn một phát xuống quả Văn Ngọc, rồm rộp rồm rộp tự mình ăn. Quả kia giòn cứng, cắn thành những mảnh vụn ngọc nhỏ, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lóng lánh. Thiên tài địa bảo, đối với thần khí mà nói đều là chất dinh dưỡng, đáng thương cho nó, ở cùng chủ nhân keo kiệt, lâu như vậy cũng chỉ cho nó ăn một khối Cửu Hồn tinh nhỏ, thật vất vả mới thấy quả thần mộc, đương nhiên phải ăn nhiều hơn vài cái rồi.
Ăn liền một lúc ba quả, Thái Thủy ợ hơi, lúc này mới biến thành một lưỡi dao sắc bén, cắt đứt một quả Văn Ngọc, rồi sau đó nhanh chóng biến thành một cái vợt, vững vàng tiếp được quả trước khi nó rơi xuống đất phía, vui vẻ bay đến đưa cho Mạc Thiên Liêu.
Mạc Thiên Liêu nhận lấy, nhét vào bên trong một túi chứa đồ. Bình thường, một quả Văn Ngọc, có thể luyện ba viên nguyên anh đan. Người giới Tu Chân có thể vì một quả Văn Ngọc mà đánh nhau vỡ đầu, một người một khí ước chừng trộm được một bao tải mới thu tay lại, nhìn cây Văn Ngọc trọc một nửa, Mạc Thiên Liêu sờ sờ mũi, đem nhét túi vào vòng tay chứa đồ trên vuốt mèo, triệu hồi Thái Thủy, mau đi.
Thái Thủy nhìn chủ nhân, lại nhìn nhìn cây Văn Ngọc, biến thành miệng rộng, phải đi, vậy thì ăn thêm một quả cuối cùng nửa. Rộp!
Lôi một quả Văn Ngọc cuối cùng xuống, Thái Thủy đang rồm rộp ngoạm, lại không ngờ “Ông –” một tiếng, trận pháp trên câyVăn Ngọc đột nhiên khởi động!
“Úi da á!” Thái Thủy kêu lên sợ hãi chạy đến, sức mạnh cực lớn của trận pháp quay đầu đánh tới, Mạc Thiên Liêu nhanh chóng kết giới, che ở trước người.
Cân nặng mỗi một quả đều không nhẹ, Thái Thủy chỉ có chăm chăm ngắt một bên, khiến cho một bên của cây Văn Ngọc nặng hơn, lúc hái xuống quả cuối cùng, tán cây nghiêng, chạm đến trận pháp.
Mưa lửa đầy trời đổ xuống, đốt hết thảo mộc xung quanh hầu như không còn. Mạc Thiên Liêu nhanh chóng thu hồi Thái Thủy, vội vã hóa thành một luồng sáng trốn ra bên ngoài vườn. Mưa lửa đốt cháy hết thảo mộc nơi này, hắn không còn chỗ để giấu mình, trong vòng ba hơi thở sẽ có hóa thần tu sĩ đuổi tới.
Bất chấp rất nhiều, liều mạng đạp phải tiểu trận trong vườn cũng muốn lao ra ngoài trong vòng hai hơi thở, tiểu trận khởi động, mấy luồng sáng đánh tới, không kịp trốn tránh, Mạc Thiên Liêu lấy lưng bảo vệ mèo trong lòng, gắng gượng chịu lấy đợt đánh này.
“Phụt –” Phun ra một búng máu đến, nương theo lực trùng kích này, xông ra vườn.
“Người nào?” Hai kim đan đã khôi phục thần trí, nâng tay công kích, ngay sau đó, một luồng lực lượng cực lớn ùn ùn kéo đến, chính là trưởng lão hóa thần kỳ chạy đến.
Mạc Thiên Liêu nháy mắt hóa thành một thân gỗ khô, thu hơi thở về, cũng phong thần thức vào thân cây, ở bên ngoài nhìn, không có bất kỳ khí tức nào.
Mèo nhỏ cũng bị bao vào, ngồi ở bên trong thân cây tối đen trống rỗng, nghiêng đầu nhìn một cái mầm xanh trước mặt cao khoảng bằng mình.
Thái Thủy biết mình làm sai chuyện, ôm quả Văn Ngọc kia, thành thành thật thật ngồi xổm trong góc hẻo lánh không dám lên tiếng.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Thợ Mộc: Ta là một cái mầm cây nhỏ
Móng Nhỏ: Cần gia tưới nước cho không, meo~?
Thợ Mộc: Muốn muốn, đến đây đi bảo bối
Thiên Lang: Ta đến ta đến [ nhấc chân, sảng khoái ]
Thợ Mộc:……
“Là người là thú còn không quan trọng thì vấn đề nam nam nào đáng là gì.”
Thanh Đồng ngây ngốc để hắn hôn, hiện tại không đau đầu, vì sao còn như vậy…… Rất nhanh, y liền không thể phân tâm suy nghĩ mấy thứ này, cảm giác thần hồn chạm nhau thật sự rất tốt, run rẩy bắt nguồn từ linh hồn để người muốn ngừng mà không được. Hai tay đang buông thõng dần dần nâng lên, đặt lên bả vai Mạc Thiên Liêu.
Dẫu sao cũng đã thông suốt, Mạc Thiên Liêu đơn giản ôm chặt y, chậm rãi làm nụ hôn thêm sâu. Từng chút từng chút quấn quanh phiến môi mỏng kia, nhẹ nhàng đẩy hàm răng đang đóng chặt, nhấm nháp ngọt lành sâu bên trong.
Người tu tiên có thể chuyển hô hấp thành nội tức, dù cho có hôn ba ngày ba đêm cũng không sợ không thể thở. Một nụ hôn thật dài kết thúc, ánh trăng đã treo ngang trời.
Chậm rãi tách ra, ôm ngang lấy người đã có chút nhũn ra, Mạc Thiên Liêu cúi đầu, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi chút nước trên đôi môi nọ.
“Hiểu rõ chưa?” Cười khẽ nhìn đôi mắt lưu ly có chút mê mang kia, Mạc Thiên Liêu một chút cũng không lo lắng Thanh Đồng sẽ phát giận. Mèo nhà hắn đã bị hắn nuôi chín rồi, sẽ cào hắn sẽ cắn hắn, nhưng sẽ không bao giờ rời khỏi hắn. Hắn ti tiện lợi dụng sự ỷ lại của mèo đối với hắn, từng chút từng chút khiến Thanh Đồng quen với loại thân cận, khinh bạc này.
“Hở?” Vừa từ trong trạng thái thần hồn chạm nhau trở về, Thanh Đồng còn có chút phản ứng kịp.
Hôn hôn lên đôi mắt xinh đẹp không thể ngờ, Mạc Thiên Liêu dứt khoát ôm y ngồi xuống trên tảng đá bên đườn, chậm rãi vỗ lưng y:“Tình khó tự kiềm chính là như thế, đã hiểu chưa”
“Mạc Thiên Liêu……” Thanh Đồng đặt cằm ở trên vai Mạc Thiên Liêu, nhẹ giọng gọi hắn.
“Ừ.” Mạc Thiên Liêu đáp lời, nét mặt vân đạm phong khinh, bộ dáng nắm chắc đại cục, thật ra là lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Tối nay tỏ rõ cõi lòng, thuần túy là nhất thời xúc động, nếu Thanh Đồng có thể hiểu rõ tâm hắn đương nhiên là tốt, nếu còn không rõ, vậy….. vậy qua một khoảng thời gian rồi lại nói tiếp.
Thanh Đồng bĩu môi, chôn mặt xuống cổ Mạc Thiên Liêu, ngửi mùi ở cổ hắn, há mồm, cắn xuống.
“Au –” Mạc Thiên Liêu cứng ngắc không động, mặc y cắn.
“Ta là nam tử, ngươi cũng thế.” Thanh Đồng ngoạm một khối thịt.
Trái tim Mạc Thiên Liêu tọt lên cổ họng, cảm giác đã bị người ngậm trong miệng, hơi hơi bất ổn:“A, không quan hệ, ta là người, em là thú.” Nếu như cần phải có điểm gì đó khác nhau thì mới yêu được, nếu như không giống nhau là có thể yêu, thì giống loài không giống đương nhiên cũng được.
Người cắn cổ hắn, nhịn không được phát ra một chuỗi cười khe khẽ. Nói cũng phải, là người là thú còn không quan trọng, sao phải để ý mấy thứ kia?“Ta không phải là ma sủng của ngươi.”
“Đương nhiên không phải, sống cả hai đời chúng ta cũng không ký huyết khế.” Mạc Thiên Liêu nhanh chóng đáp.
“Cũng không phải mỹ nhân ở hậu cung ngươi.” Thanh Đồng nói, cắn càng dùng lực.
“Á…… Bảo bối, ta làm gì có hậu cung?” Mạc Thiên Liêu muốn cúi đầu nhìn y, cơ mà bị y cắn cổ, không thể động.
“Cái đám nhóm lửa, rèn sắt, còn có Diên Mị, Loan Nghi, Cát Tô Hân……” Thanh Đồng buông cổ hắn ra, bắt đầu xòe ngón tay tính. Những người này đều là mỹ nhân nổi danh ở ma giới. Lúc trước dựa vào đủ loại lý do đến ma cung, tròng mắt đều sắp nứt ra, mỗi lần nhìn thấy mấy người kia, móng vuốt y đều ngứa ngáy.
Mạc Thiên Liêu nghe đến khóe miệng run rẩy, cầm ngón tay thon dài đang chăm chú đếm đếm, mèo nhà mình không biết có biết đếm hay không, thế nhưng lại có thể nhớ rõ những người này như vậy:“Bảo bối, em là đang nói ai đó?”
Người đang đếm hăng say đột nhiên ngừng lại, ngửa đầu nhìn hắn:“Ngươi không nhớ rõ?”
“Ta không nhớ người, em biết.” Mạc Thiên Liêu lại gần, chóp mũi kề y.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lẳng lặng nhìn chằm chằm ánh mắt Mạc Thiên Liêu, muốn phát hiện thứ gì trong đó, lại phát hiện trong đó trừ bóng dáng của y ra thì không còn thứ gì khác. Vì thế vừa lòng, há mồm, cắn chóp mũi Mạc Thiên Liêu: “Ừ.”
“Ừ” Là ý gì? Mạc Thiên Liêu lo lắng đến mức không cảm giác được đau đớn, thử hỏi:“Bảo bối, em, đồng ý?”
Thanh Đồng buông chóp mũi hắn ra, dịch cằm đến trên vai Mạc Thiên Liêu, chầm chậm cắn bên gáy hắn, sau một lúc lâu mới lười biếng lên tiếng:”Ừ.”
Cảm giác tê tê dại dại từ cổ truyền khắp toàn thân, Mạc Thiên Liêu chỉ cảm thấy toàn thân thư sướng, muốn ôm bảo bối trong lòng chạy quanh núi ba vòng. Vừa kích động, ôm Thanh Đồng lung tung hôn lên môi.
“Ừm……” Thanh Đồng dùng sức đẩy anh đại đang cọ loạn trên người mình ra,“Ngươi không phải đến trộm đồ sao?”
Mạc Thiên Liêu sửng sốt, hoàn toàn quên mất còn có chính sự cần làm. Bị mèo trong lòng đập một bàn tay, Mạc Thiên Liêu vội ho một tiếng, kéo bảo bối nhà mình đứng lên, ánh mắt lại không nhìn đường, chỉ nhìn chằm chằm mỹ nhân dưới trăng.
Thanh Đồng hơi hơi nhíu mày, nháy mắt biến thành mèo nhỏ trắng tuyết, lủi lên đầu vai Mạc Thiên Liêu.
Giờ thì chẳng nhìn được gì, Mạc Thiên Liêu rốt cuộc thành thật, chăm chú gấp rút lên đường. Mèo nhỏ ngồi xổm trên vai hắn nhấp nhấp lỗ tai, đôi tai mèo xù bông kia đã biến thành màu phấn hồng.
Đường đi lên Ngọc Sơn hắn còn nhớ rõ rất rõ ràng, trận pháp trên Ngọc Sơn, vào ban ngày hắn đã tính toán rõ ràng, đại khái nhìn ra cách phá giải trận pháp.
Bởi vì rất tín nhiệm trận pháp trên Ngọc Sơn, đệ tử trông coi nơi này cũng không nhiều, chỉ có hai kim đan trung kỳ đứng ở lối vào.
Mạc Thiên Liêu rút thần thức ra, thân thể dần dần biến thành cây, cùng núi rừng hòa hợp một thể. Mèo nhỏ trong lòng bị hắn bao lấy ở trong thân cây, chỉ lộ đầu ra bên ngoài.
“Ý, ngươi có cảm thấy hay không, vừa rồi cái cây ở kia động?” Một thủ vệ nói với đồng môn bên cạnh.
“Chắc là gió thổi.” Đồng bạn không lưu tâm.
Một thân cây bất tẫn trụi lủi, không có cành lá gì, từng bước hướng tới gần, tại lúc tiếp cận hai thủ vệ kia, đột nhiên biến thành hình người, thần hồn cường đại hóa thần kỳ nháy mắt công kích tâm trí hai người.
Hai người thủ vệ không kịp kinh hô, trong nháy mắt đã thất thần, hai mắt vô thần.
Mạc Thiên Liêu nhanh chóng lẻn vào, hướng về phía cây Văn Ngọc.
Khắp nơi này đều là trận pháp, Mạc Thiên Liêu đi ở bên trong lại như giẫm trên đất bằng. Ban ngày hắn đã khắc trận pháp ở bên trong ngọc giản, chính xác tính toán mỗi một bước đi trong trận, ở trong tâm trí thực hành vô số lần, rất nhanh đã đi đến gần cây Văn Ngọc.
Trên thân cây còn khắc vài đạo trận pháp, lực lượng của thần thụ, rất là cường hãn, phàm là vật sống tới gần, liền sẽ nháy mắt lọt vào công kích cường đại, chỉ có cầm phù ương ứng phá trận với có thể an toàn vô nguy.
Mạc Thiên Liêu nâng tay, phóng Thái Thủy ra, sai nó bay đến đầu cành, khẽ chạm lá cây một chút. Phiến lá ngọc đinh đang rung động, lại không xúc động đến trận pháp. Mạc Thiên Liêu yên tâm, xem ra trận pháp không cho rằng Thái Thủy là vật sống, cái này dễ làm.
Thái Thủy là thần khí đã nhận chủ, không thể rời xa Mạc Thiên Liêu hơn một trượng, dù là mũi tên hay ám khí ném ra ngoài mấy chục trượng, sau khi hết lực sẽ quay về trong nháy mắt, đây cũng là nguyên do vì sao Thái Thủy mỗi ngày bị thiêu còn không chạy, căn bản là chạy không thoát!
Cho nên, Mạc Thiên Liêu cần phải tự mình dẫn nó đến, đứng trong vòng một trượng.
Thái Thủy hưng phấn dạo vòng quanh cây một vòng, biến thành miệng rộng, cắn một phát xuống quả Văn Ngọc, rồm rộp rồm rộp tự mình ăn. Quả kia giòn cứng, cắn thành những mảnh vụn ngọc nhỏ, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lóng lánh. Thiên tài địa bảo, đối với thần khí mà nói đều là chất dinh dưỡng, đáng thương cho nó, ở cùng chủ nhân keo kiệt, lâu như vậy cũng chỉ cho nó ăn một khối Cửu Hồn tinh nhỏ, thật vất vả mới thấy quả thần mộc, đương nhiên phải ăn nhiều hơn vài cái rồi.
Ăn liền một lúc ba quả, Thái Thủy ợ hơi, lúc này mới biến thành một lưỡi dao sắc bén, cắt đứt một quả Văn Ngọc, rồi sau đó nhanh chóng biến thành một cái vợt, vững vàng tiếp được quả trước khi nó rơi xuống đất phía, vui vẻ bay đến đưa cho Mạc Thiên Liêu.
Mạc Thiên Liêu nhận lấy, nhét vào bên trong một túi chứa đồ. Bình thường, một quả Văn Ngọc, có thể luyện ba viên nguyên anh đan. Người giới Tu Chân có thể vì một quả Văn Ngọc mà đánh nhau vỡ đầu, một người một khí ước chừng trộm được một bao tải mới thu tay lại, nhìn cây Văn Ngọc trọc một nửa, Mạc Thiên Liêu sờ sờ mũi, đem nhét túi vào vòng tay chứa đồ trên vuốt mèo, triệu hồi Thái Thủy, mau đi.
Thái Thủy nhìn chủ nhân, lại nhìn nhìn cây Văn Ngọc, biến thành miệng rộng, phải đi, vậy thì ăn thêm một quả cuối cùng nửa. Rộp!
Lôi một quả Văn Ngọc cuối cùng xuống, Thái Thủy đang rồm rộp ngoạm, lại không ngờ “Ông –” một tiếng, trận pháp trên câyVăn Ngọc đột nhiên khởi động!
“Úi da á!” Thái Thủy kêu lên sợ hãi chạy đến, sức mạnh cực lớn của trận pháp quay đầu đánh tới, Mạc Thiên Liêu nhanh chóng kết giới, che ở trước người.
Cân nặng mỗi một quả đều không nhẹ, Thái Thủy chỉ có chăm chăm ngắt một bên, khiến cho một bên của cây Văn Ngọc nặng hơn, lúc hái xuống quả cuối cùng, tán cây nghiêng, chạm đến trận pháp.
Mưa lửa đầy trời đổ xuống, đốt hết thảo mộc xung quanh hầu như không còn. Mạc Thiên Liêu nhanh chóng thu hồi Thái Thủy, vội vã hóa thành một luồng sáng trốn ra bên ngoài vườn. Mưa lửa đốt cháy hết thảo mộc nơi này, hắn không còn chỗ để giấu mình, trong vòng ba hơi thở sẽ có hóa thần tu sĩ đuổi tới.
Bất chấp rất nhiều, liều mạng đạp phải tiểu trận trong vườn cũng muốn lao ra ngoài trong vòng hai hơi thở, tiểu trận khởi động, mấy luồng sáng đánh tới, không kịp trốn tránh, Mạc Thiên Liêu lấy lưng bảo vệ mèo trong lòng, gắng gượng chịu lấy đợt đánh này.
“Phụt –” Phun ra một búng máu đến, nương theo lực trùng kích này, xông ra vườn.
“Người nào?” Hai kim đan đã khôi phục thần trí, nâng tay công kích, ngay sau đó, một luồng lực lượng cực lớn ùn ùn kéo đến, chính là trưởng lão hóa thần kỳ chạy đến.
Mạc Thiên Liêu nháy mắt hóa thành một thân gỗ khô, thu hơi thở về, cũng phong thần thức vào thân cây, ở bên ngoài nhìn, không có bất kỳ khí tức nào.
Mèo nhỏ cũng bị bao vào, ngồi ở bên trong thân cây tối đen trống rỗng, nghiêng đầu nhìn một cái mầm xanh trước mặt cao khoảng bằng mình.
Thái Thủy biết mình làm sai chuyện, ôm quả Văn Ngọc kia, thành thành thật thật ngồi xổm trong góc hẻo lánh không dám lên tiếng.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Thợ Mộc: Ta là một cái mầm cây nhỏ
Móng Nhỏ: Cần gia tưới nước cho không, meo~?
Thợ Mộc: Muốn muốn, đến đây đi bảo bối
Thiên Lang: Ta đến ta đến [ nhấc chân, sảng khoái ]
Thợ Mộc:……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook