Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 25: Chữa cây

Nhìn lại động tác của bản thân, hai người đồng thời cả kinh thét ra tiếng, Bạch Lạc nhảy dựng lên, sửa sang lại quần áo, vội ho một tiếng nói:“Sư đệ đừng hiểu lầm, ta cùng với nhị sư huynh……”

“Đang luận bàn pháp thuật!”

“Đang cướp đùi gà!”

Giọng nói hai người đồng thời vang lên, không khí nhất thời càng thêm xấu hổ.

Hai bên trừng mắt nhìn nhau một cái, Tử Mạch nhặt gà nướng rơi trên mặt đất lên, phủi phủi tro bụi dính ngoài lá bọc, đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Mạc Thiên Liêu, khẽ nói nhỏ:“Bạch Lạc đang không vui, đừng đi chọc nó, nó nóng lên là biết cắn người đó.”

“Bùm!” Một mảng đất chính xác đập xuống ót Tử Mạch, Tử Mạch bị đập cho lảo đảo, còn tưởng rằng hắn sẽ quay đầu phản kích, ai ngờ hắn nương theo thế cắm đầu chạy về phía trước, cũng không quay đầu lại.

Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn Bạch Lạc, liền thấy Bạch sư huynh mới vừa rối còn khí thế hùng hổ, bây giờ lại ngồi xổm bên Kiếm Diệp Thảo, vẻ mặt đầy u sầu nhìn linh thảo trọc lóc kia.

“Linh thảo này làm sao vậy?” Mạc Thiên Liêu đương nhiên thấy được cành lá trụi lủi kia.

“Lá này, ừm, cũng không biết cái gì ăn mất, không có lá, chốc lát nữa nó sẽ chết.” Bạch Lạc ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Liêu, đôi mắt tối đen tròn tròn, trông có vẻ đáng thương vô cùng.

Mạc Thiên Liêu ngồi xổm xuống:“Đệ vừa học một chiêu Khô mộc phùng xuân, chi bằng để đệ thử xem.”

“Vô dụng,” Bạch Lạc lắc lắc đầu,“Đây chính là linh thảo Địa cấp.”

Linh thảo, linh mộc chia làm bốn đẳng cấp “Thiên Địa Huyền Hoàng”, đẳng cấp càng cao càng trân quý, cũng càng không dễ trồng. Thiên cấp rất ít gặp, ví như Tam Tang Ngưng Thần Quả mà đại sư huynh tìm được kia, chính là linh quả Thiên cấp. Cũng giống như vậy, Địa cấp chính là linh thảo cấp rất cao.

Một chiêu Khô mộc phùng xuân này, ngay cả linh thảo Hoàng cấp cũng cứu không sống, huống chi linh thảo Địa cấp?

Mạc Thiên Liêu nâng tay, chạm cây Kếm Diệp Thảo nọ, một luồng linh lực hệ Mộc xen lẫn lực sinh sôi không ngừng của gỗ bất tẫn, chậm rãi rót vào bên trong linh thảo. Không bao lâu, trên cành lá trụi lủi kia, có một chồi non đâm ra, rất khó thấy.

Nhanh chóng thu hồi tay, ban đầu chỉ là nghĩ đến tìm linh thảo thử xem, không ngờ lực sinh sôi này ngay cả linh thảo cấp cao cũng có thể cứu sống, Mạc Thiên Liêu hơi mím môi, suy xét kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, liền bị Bạch Lạc bây giờ phản ứng được kéo lấy vạt áo:“Sư đệ, ngươi……”

Bạch Lạc đã nhìn chằm chằm linh thảo này cả ngày, bất cứ biến hóa rất nhỏ cũng đều nhìn ra được.

“Năng lực này thật sự là quá tốt!” Bạch Lạc ngày thường vốn im lặng thế nhưng bây giờ lại nhảy cẫng lên, kéo Mạc Thiên Liêu vào sâu trong vườn hoa.

Không xem không biết, bên trong vườn thuốc đầy những linh thảo quý hiếm này, mà lại có nhiều thảo mộc nửa chết nửa sống như vậy, có trái cây hư thối, có cây mất hơn nửa lá, càng kỳ quái hơn nữa là có cây bị đứt ngang.

“Sao lại bị đứt ngang thế này?” Mạc Thiên Liêu nắm những cây bị đứt ngang  không đồng đều, rất là buồn bực.

Bạch Lạc bị hỏi như vậy, theo bản năng rụt rụt cổ:“Cắn, cắn đứt.”

“Cắn đứt?” Mạc Thiên Liêu càng sửng sốt, nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, ngay cả trên không trung đều có cấm chế, người và chim thú không vào được, chẳng lẽ có sâu?

Bạch Lạc cúi đầu chọt chọt khối đất, rõ ràng là sư đệ, sao lại giống đại sư huynh khiến người thấp thỏm thế này?“Đệ cũng đừng quản, mau thử xem có thể chữa hay không.”

Mạc Thiên Liêu nhìn cây gãy ngang trong tay, trong lòng có tính toán:“Sư huynh, chuyện trong vườn thuốc, nói vậy không thể để người khác biết đúng không? Bao gồm tông chủ……”

Bạch Lạc nghe vậy, mạnh ngẩng đầu, vẻ mặt lãnh đạm nhìn hắn.

“Hôm nay đệ cũng mới phát giác năng lực này của mình, việc này truyền ra ngoài đối với đệ cũng là chuyện phiền toái,” Mạc Thiên Liêu dường như không có nhìn thấy sát ý trong mắt Bạch Lạc, thò tay vỗ vỗ bờ vai của cậu,“Như vậy đi, hai ta là huynh đệ tốt, thay nhau bảo vệ bí mật, huynh không nói cho người khác, đệ liền giúp huynh chữa cây, thế nào?”

“Sư đệ……” Bạch Lạc nhất thời bị cảm động, liên tục gật đầu,“Không thành vấn đề, chúng ta là huynh đệ tốt!”

Mạc Thiên Liêu nhếch môi cười, như vậy, nắm được thóp của Bạch Lạc, cậu ta còn phải dựa vào mình thường xuyên đến chữa trị linh thảo, đương nhiên sẽ không bán hắn.

Nắm đoạn bị đứt, bắt đầu từ chỗ bị gãy, linh lực hệ Mộc cuồn cuộn không ngừng, thúc đẩy chỗ đứt mọc ra chồi thật nhỏ, chỗ gãy không thể mọc dài dài được nữa, nhưng tốt xấu vẫn có thể sống. Mạc Thiên Liêu chữa được hai cây thì trán bắt đầu đổ mồ hôi, vẻ mặt tái nhợt, đây là dấu hiệu linh lực không đủ, thở hổn hển nói:“Sư huynh, linh lực của ta sợ là chống đỡ không nổi, không bằng ngày khác……”

“Không có việc gì, ta có linh thạch.” Bạch Lạc làm sao để cho hắn đi được, lập tức móc ra một đống linh thạch hạ phẩm to.

Mạc Thiên Liêu nhìn thoáng qua, buông mắt nói:“Tốt rồi, chỉ là linh lực của loại  linh thạch này không thuần, khả năng chữa thảo mộc không tốt như ban đầu.”

“Vậy thì không cần hạ phẩm.” Bạch Lạc trở tay cầm ra một đống linh thạch phát ra ánh sáng lập lòe, tất cả đều lớn bằng nắm tay trẻ em, màu sắc đồng đều, chính là linh thạch thượng phẩm loại vô cùng tốt.

Phẩm chất linh thạch khác nhau, độ tinh khiết của linh khí cũng khác nhau, khác biệt giữa hàm lượng linh khí cũng thật lớn, sử dụng linh thạch thượng phẩm, đối kinh mạch cũng có điểm tốt, cặn ít, trở ngại theo đó ít đi.

Mạc Thiên Liêu thầm nói một tiếng, thật dễ lừa, không chút khách khí giả bộ bỏ vào túi mình, khi nào cần thì lấy ra một cái.

Một bên hấp thu linh thạch lẫn linh khí, một bên chữa trị thảo mộc, mỗi lần linh lực hao sạch, lại hấp thu, cứ lặp đi lặp lại như thế, linh lực bản thân liền có thể tăng lên rất nhiều. Đây là phương pháp tu luyện đời trước của Mạc Thiên Liêu, đương nhiên, cái này cũng nhờ hắn là  luyện khí sư không thiếu linh thạch.

Hai người ngồi xổm bên trong vườn thuốc chữa trị cả ngày, chậm rãi phát hiện, chiêu “Khô mộc phùng xuân” của Mạc Thiên Liêu không thể khiến cho linh thảo đã chết đi sống lại, cũng không thể thúc đẩy thảo mộc lớn, chỉ có thể gia tăng sức sống cho thảo mộc.

Lực sinh sôi chính là vô cùng*, cây khô gặp mùa xuân thì sống lại.

*Vô cùng = bất tẫn = bản thể bất tẫn mộc của anh.

“Cho nên chiêu này của đệ không nên gọi là Khô mộc phùng xuân mà nên gọi ‘Sinh sôi bất tức”* mới đúng.” Bạch Lạc nói.

*Sinh sinh bất tức = sinh sôi không ngừng

Mạc Thiên Liêu có chút sửng sốt nhìn Bạch Lạc, xác định cậu chỉ là thuận miệng nói, liền cười cười không nói tiếp, xem xem sắc trời, hướng cậu cáo từ ra về.

“Ây, khoan đã!” Bạch Lạc nhìn sư đệ sắc mặt còn có chút tái nhợt, cảm thấy áy náy, xoay người cầm một giỏ linh quả cho hắn,“Hôm nay thật sự là đa tạ sư đệ, cái này đệ cầm đi ăn, về sau nhớ rõ thường đến nha.”

Mạc Thiên Liêu nhìn linh quả còn tươi mới ướt át trong tay, cũng không phải dược liệu trân quý gì, đây là một loại quả tên là Diễm quả, linh quả hệ Hỏa, bên trong chứa linh khí hỏa tinh thuần, hương vị vô cùng tốt. Thực ra, đống linh thạch thượng phẩm kia chỉ dùng có phân nửa, số còn lại hắn yên tâm thoải mái cất vào trong túi chứa đồ của mình, phí làm việc hôm nay đã đủ rồi.

Nâng tay tiếp nhận cái giỏ kia, Mạc Thiên Liêu cười cười, nhanh nhẹn nhận.

Về cung Thanh Ninh ngồi thiền một đêm, khôi phục tốt linh lực, Mạc Thiên Liêu lúc này mới cầm ra Tam Tang Ngưng Thần Quả kia.

Hôm qua hắn dùng vài linh quả bị hư để thử qua, những quả bị gặm không thể tốt lại được, để lâu khô héo thì có thể làm tươi mọng nước lại được. Nắm một viên linh thạch thượng phẩm trong tay, hấp thu trước, linh khí vàng nhạt đi vào tay trái, đi ra tay phải, đều đổ vào trái cây khô héo nhăn nheo kia.

“Rắc rắc” Linh khí từ linh thạch thượng phẩm trong tay trái hao hết, biến thành bột phấn màu xám, tiên quả Thiên cấp, một viên linh thạch thượng phẩm không đủ lấp đầy, Mạc Thiên Liêu truyền linh khí không ngừng, nhanh chóng cầm ra một viên khác. Mãi đến khi hao hết ba viên linh thạch thượng phẩm cùng với linh lực Mạc Thiên Liêu có, khó khăn lắm mới hấp thu đầy.

Linh quả ban đầu khô héo nhăn nheo, trở nên tươi mới mọng nước. Quả màu đỏ óng ánh, gần như trong suốt, có linh quang thỉnh thoảng lưu động bên trong, toàn bộ quả nhìn như hỏa linh thạch thượng hạng.

Mạc Thiên Liêu lau lau mồ hôi trên tráng, cất Tam Tang Ngưng Thần Quả vào bên trong hộp ngọc lạnh, nhấc chân đi gõ đại sư huynh cửa ở cách vách, vừa khéo gặp gỡ vài sư điệt đến bẩm chuyện.

“Sư thúc, tìm sư phụ đệ tử sao?” Sư điệt Tố Hằng bất cứ lúc nào cũng đều nhã nhặn tốt bụng,“Mới vừa nhìn thấy sư phụ đến chính điện cung Thanh Ninh.”

Mạc Thiên Liêu gật đầu, chắc là đại sư huynh tới gặp sư tôn. Nếu như thế, cũng không cần tìm, hắn trực tiếp qua đưa là được.

Ban ngày ở cung Thanh Ninh, thoạt nhìn rất là sáng sủa, sư tôn mỹ nhân một thân áo trắng, biếng nhác dựa  trên nhuyễn tháp, cầm một quyển sách chậm rãi đọc.

Theo lý thuyết, tu sĩ cấp cao đều có thói quen chỉ đọc ngọc giản, vừa xem đã hiểu ngay, nhưng không thể không thừa nhận, hình ảnh mỹ nhân cầm sách, nhìn rất đẹp.

Vạt áo thật dài đung đưa rũ xuống đất, một đôi chân trắng nõn không có mang giày, đạp lên một tấm thảm da hổ vằn vện, càng làm nổi bật vẻ trắng trong như ngọc của đôi chân kia, giữa đám lông mềm mại lộ ra vài ngón chân, mịn màng mướt rượt, màu phấn nhạt.

Mạc Thiên Liêu nhìn đến mức có chút sững sờ, chưa từng nghĩ tới chân của một nam nhân lại có thể nhìn đẹp đến thế, âm thầm nuốt nuốt nước miếng, đi đến gần, nhẹ giọng kêu:“Sư tôn……”

Thảm da hổ dưới chân đột nhiên mở mắt ra, một đôi mắt hổ lớn như chuông đồng nhìn chằm chằm hắn.

Sống!

___________________

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

[ Chuyện ánh mắt sư tôn thu đồ đệ nhất định có đặc sắc ]

Thợ Mộc: Sư tôn vì sao thu đại sư huynh làm đồ đệ?

Ngực đại thấp: Đương nhiên là vì ta trời sinh thông minh, căn cốt rõ ràng, diện mạo khả ái!

Sư tôn: Khi đó vừa vặn là mùa đông

Thợ Mộc: Cái này thì có quan hệ gì?

Sư tôn: Thiếu lò sưởi ấm

Ngực đại thấp:QAQ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương