Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
-
Chương 108: Tranh Đoạt
“Chuyện vườn thuốc, chúng ta lén bàn lại.” Phong Tố hướng hắn nháy mắt ái muội mấy cái, chậm rãi vuốt vòng tay chứa đồ trắng bóc trên cổ tay, trong đó có một bức họa vừa mới ra. Trên đấy vẽ một mỹ nhân tuấn mỹ vô song, chính là Thanh Đồng chân nhân Ốc Vân Tông, cùng mỹ nhân ngày ấy cô thấy ở ma cung Đoán Thiên giống nhau như đúc.
Chính ma hai đạo như nước với lửa, nghe nói Mạc Thiên Liêu lúc trước vẫn là đệ tử của Thanh Đồng chân nhân…… Có một khuyết điểm như vậy, thì chuyện vườn thuốc kia còn có thể thương lượng lại được.
Hình Nghiêu chiếm được lợi ít nhất, chỉ lấy vài toà tiên thành, cho nên không có nhiều lời. Đây cũng là quy củ ước định mà thành, nếu thực lực Mạc Thiên Liêu ở trên bọn họ, thì những thứ cướp đi phải toàn bộ trả lại, nếu không bằng bọn họ, đó lại là vấn đề khác.
Một tay Minh Yên chống trán, không nói một lời.
Xích Tường lại nhịn không được, dựa vào cái gì các ma tôn khác đều giao ra những thứ đó, đối với hắn chính là toàn bộ thế lực, ý này rõ ràng là muốn giết tận giết tuyệt mà. Lúc trước trở thành ma tôn, lại chiếm món hời rất lớn từ Đoán Thiên, nhưng ba trăm năm dốc sức làm không phải là chuyện đùa, hiện tại thế lực trong tay hắn, tuy không so được với đệ nhất tôn giả, nhưng cũng tương xứng với các ma tôn còn lại.
“Đoán Thiên tôn giả đã có toàn bộ Ốc Vân Tông, còn để ý vài tiên thành nho nhỏ này?” Xích Tường bóp nát chén ngọc trong tay, giọng điệu quái gở nói.
Mọi người đều sửng sốt, gần đây đều nghe được, lúc trước Đoán Thiên giấu mình trong Ốc Vân Tông chẳng lẽ lão ma đầu này nhân cơ hội thôn tính Ốc Vân Tông rồi? Này quả thật khó lường.
Chính đạo không giống ma đạo, nhóm ma tôn tuy rằng rất có thực lực, nhưng dù sao cũng là đơn độc một người, có rất nhiều thủ hạ cùng môn phái dựa vào, mấy môn phái này sẽ cung phụng ma tôn, nhưng cũng không hoàn toàn nghe họ. Mà ba tông môn lớn chính đạo, thì đều có ít nhất trên vạn năm nội tình, có không ít tổ tiên phi thăng, thế lực cùng tài phú ngàn vạn năm tích lũy xuống, không phải một ma tôn đơn đả độc đấu có thể so.
Nếu Đoán Thiên chiếm được toàn bộ Ốc Vân Tông, vậy cũng đủ để chống lại Minh Yên.
Minh Yên nghe vậy, hơi hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua mèo nhỏ trong lòng Mạc Thiên Liêu, cái gì cũng chưa nói.
“Ốc Vân Tông có rất nhiều yêu tu biến hóa, lại không có ký kết huyết khế, Đoán Thiên tôn giả dựng đại trận hộ sơn cho Ốc Vân Tông, chẳng phải có ý định lấy vài yêu thú kia làm của riêng?” Xích Tường đứng dậy, chân nguyên quanh thân phập phồng, hắn cùng với Đoán Thiên sớm đã kết thù, mấy ngày nay những chuyện liên quan tới Đoán Thiên đều vả vào mặt hắn, nói cái gì cũng nhịn không nổi nữa.
Phong Tố thầm mắng Xích Tường lắm miệng, nói toẹt ra như vậy, cái gọi là nhược điểm mà cô có giờ cũng không uy hiếp được Đoán Thiên nữa!
“Thì như thế nào?” Mạc Thiên Liêu vuốt ve mèo nhỏ trong lòng, thả nó xuống trên đầu đại sư tử, đứng dậy sửa sang tà áo,“Bổn tọa dù cho có được toàn bộ đại lục Thái Huyền, cũng không trở ngại bổn tọa muốn mạng ngươi!”
Câu nói cuối cùng vừa dứt, hai người liền đồng thời từ trên đài cao nhảy xuống.
Nhóm ma tu dưới đài nhất thời xôn xao.
Bao nhiêu năm chưa thấy qua ma tôn so đấu với nhau, năm rồi đều là năm người kia, trên cơ bản mọi người đều khiêu chiến qua ma tôn rồi, thì năm tên ấy liền cùng nhau uống một ly, lập tức giải tán, tình hữu nghị tốt đến mức khiến người ta giận sôi. Nay may mắn nhìn thấy cao thủ đỉnh cao ma đạo quyết đấu, đối với ma tu bình thường mà nói là cơ hội cực kỳ khó có được.
Khe rất sâu, mà đài cao rất cao, hai hóa thần tu sĩ tỷ thí, đương nhiên là ngự khí đứng giữa không trung, trên cơ bản đứng ngang với đài cao. Người phía dưới ngưỡng cổ, cũng thấy không rõ mặt người bên trên.
Xích Tường chính là tu sĩ đơn hỏa linh căn, lúc trước phát hiện tư chất hắn phi phàm, Thái Âm môn từ lúc hắn còn đang ở kỳ nguyên anh liền vẫn âm thầm duy trì hắn, chờ hắn hóa thần, thì trực tiếp nhận hắn vào bên trong môn mà cung phụng, chính là kỳ vọng một ngày kia hắn có thể đánh vỡ cục diện bế tắc của năm ma tôn kia.
Năm ma tôn rất đoàn kết, đối với mười đại ma môn cũng không phải là chuyện tốt gì, chỉ khi nhóm ma tôn tranh đấu, bọn họ mới có cơ hội thở dốc, mà nhóm ma tôn có thiên vị môn phái của mình, bọn họ mới có thể mò được chỗ tốt.
Vừa ra tay, Xích Tường liền thả đại chiêu. Vô số hỏa diễm phóng lên cao, lấy Xích Tường làm trung tâm, hóa thành ngàn vạn rắn lửa, lớp lớp bao vây Mạc Thiên Liêu.
“Bộ hắn là thằng ngu sao?” Thí Địa nắm đám lông trên cổ đại sư tử bĩu môi, ở trước mặt Đoán Thiên phóng nhiều hỏa như vậy không phải đang tìm chết sao?
Đại sư tử quay đầu cắn gã một ngụm, thông qua huyết khế mà gào lên trong tâm trí chủ nhân:“Nói qua bao nhiêu lần, đừng có mẹ nó mà nắm lông của ta!”
Mèo nhỏ đang chuyên chú nhìn nâng vuốt vỗ đệm sư tử đang lộn xộn một chút, đại sư tử lập tức quay đầu lại.
Quả nhiên như Thí Địa dự đoán, Mạc Thiên Liêu nâng tay, ở trong không trung chậm rãi họa ra một đạo Thái Cực phù, ngay trước phút rắn lửa liếm đến góc áo mình thì vỗ tay. Ngàn vạn rắn lửa giống như lâm vào bên trong lốc xoáy, tụ tập vòng quanh Thái Cực đồ cực lớn đang xoay tròn kia, cuối cùng đều quy về một chỗ, bỗng nhiên bùng nổ, thẳng tắp phóng về phía Xích Tường.
Đây chính là tuyệt chiêu thành danh “Thái Cực liễm hỏa quyết” của Đoán Thiên tôn giả!
Xích Tường lại cười lạnh một tiếng, hắn sớm đã nghiên cứu qua chiêu số của Đoán Thiên. Thân hình nhoáng lên một cái, ngay tại lúc rắn lửa tấn công tới đột nhiên biến thành một luồng hư ảnh. Đây là một chiêu cực kỳ khó trong công pháp hệ hỏa, tên là “Hỏa thận”, dựa vào vô số hỏa linh lực mà tạo ra ảo giác. Để hình ảnh bản thân ở đây, trên thực tế người thật, lại ở đằng sau đối thủ!
Mạc Thiên Liêu đột nhiên quay đầu, ngân thương Xích Tường đã để đến chóp mũi hắn.
“Ầm!” một tiếng, ngân thương màu đỏ đâm phải một chiến khiên nhỏ màu đồi mồi, Xích Tường sửng sốt, không thấy thời điểm nào Đoán Thiên rút tấm khiên ra, không kịp nghĩ nhiều, vô số gai nhọn giống như mưa hoa lê xối xả đập vào mặt.
Xích Tường nhanh chóng thoát ra, tính toán tránh né, lại không ngờ ngân thương bị tấm khiên kia hút lấy. Mở mắt nhìn lại, chỗ nào còn là tấm khiên nữa, đó rõ ràng là một móc câu, gắt gao câu lấy vũ khí hắn.
Bởi vì một chút thoáng chậm chạp này, vô số tế châm nhỏ đâm xuống lồng phòng ngự của hắn. Mấy châm này đều không phải là linh bảo cao cấp gì, chỉ là chút pháp khí bình thường, nhưng đỡ không nổi ở chỗ số lượng quá nhiều, rất nhanh liền khiến một tầng phòng ngự thật dày suy yếu.
Xích Tường rút không ra, đơn giản đẩy ngân thương về phía trước tiếp tục công kích.
Mạc Thiên Liêu lập tức nghiêng người, ngân thương cùng móc câu bởi vì linh lực dư thừa mà ma sát ra tia lửa.
“Óa, nóng!” Thái Thủy ở bên trong tâm trí la hét ầm ĩ một câu, liền không lên tiếng nữa, hiển nhiên là không có việc gì. Trái lại ngân thương của Xích Tường, đã bị Thái Thủy cắn mất một tầng da.
Xích Tường cả kinh, ngân thương của hắn chính là linh khí thượng phẩm, thế nhưng dễ dàng bị cạo da như vậy?
Bất chấp rất nhiều, Xích Tường nhanh chóng thoát ra, dùng hỏa linh lực bám trên vào linh khí, trực tiếp lấy thần niệm khống chế, tấn công tới Mạc Thiên Liêu. Mạc Thiên Liêu cũng thả Thái Thủy ra nghênh địch, không giống ở chỗ, thần khí ở trong vòng một trượng không cần thần niệm hắn khống chế, bản thân Thái Thủy có thể tự đánh đến vui vẻ.
Chỉ thấy móc câu màu đồi mồi kia biến thành một dây xích thật dài, trói chặt ngân thương một vòng rồi lại một vòng, Xích Tường thấy thế không ổn, lập tức khống chế linh khí bay ra bên ngoài, thấy bay không ra được ngoài, liền đơn giản kéo xích, mang theo hỏa linh lực hướng Mạc Thiên Liêu tấn công.
Thái Thủy rất là không vui khi con mồi của mình không ngoan ngoãn chịu trói, không khỏi quấn càng nhanh, nhưng mà thân thể thứ kia rất trơn, quấn không được, bất đắc dĩ Thái Thủy đành chỉ biến thành khiên, qua lại tông nó.
Mặc kệ ngân thương trốn chỗ nào, tấm khiên màu đồi mồi kia vẫn có thể đuổi tới chỗ đó, còn chuẩn xác tìm được góc mà đụng, cũng thường thường thừa dịp linh khí không kịp phản ứng lại, thì biến thành đại đao chém về phía Xích Tường. Xích Tường chưa bao giờ gặp qua thứ linh hoạt như vậy như vậy, dường như bản thân nó có linh trí vậy, không thể không phân ra thần niệm đi khống chế linh khí.
Trái lại Mạc Thiên Liêu, lại cực kỳ thoải mái, chuyên tâm ra tay đánh hắn.
Vô số màu xanh dây leo phóng lên cao, cuồn cuộn vây quanh Xích Tường, đồng thời còn có cả cây dầu, lửa nóng hừng hực từ dây leo toát ra, dây leo màu xanh kia bị đốt biến thành khô vàng, làm tăng thêm lửa nóng thiêu đốt. Thân Xích Tường là hỏa linh căn, cũng không sợ lửa gì cả, nhưng cũng không thể đứng tại chỗ cho hắn thiêu. Lập tức ra tay ý đồ khống chế ngọn lửa.
“Hử? Thằng nhóc Đoán Thiên kia không phải thổ hỏa song linh căn sao? Chỗ nào có được thuộc tính mộc?” Thí Địa gãi gãi đầu.
“Đều nói là đoạt xác, thân thể này phỏng chừng không phải là cái ban đầu của hắn.” Phong Tố liếc nhìn Thí Địa, cầm ly làm băng Mạc Thiên Liêu vừa đưa mà ăn, ném nước suối cùng linh quả vào trong chén, lắc lắc một cái, rất nhanh liền có thể lắc ra một ly đá bào chua chua ngọt ngọt, ăn ngon đến mức dừng không được.
Mạc Thiên Liêu một bên phóng đại chiêu, một bên ném ra vô số thứ vụn vặt. Mấy pháp khí nhỏ này uy lực cũng không lớn, nhưng cực kỳ đáng ghét, có thứ chuyên đâm bàn chân, có thứ nhắm vào mông, có thứ gặp phải lồng phòng hộ liền nổ tung, phun ra bột phấn đủ mọi màu sắc, rất nhanh liền phủ toàn bộ lồng phòng hộ thành màu sắc rực rỡ.
Người dưới đài nhân nhìn thấy vô số linh quang chợt hiện chợt tắt, rất là xinh đẹp, lại thấy bột bảy màu phun ra, còn tưởng rằng đại chiêu gì, cùng nhau hô to gọi nhỏ.
Xích Tường rất nhanh bị mấy thứ vụn vặt kia làm cho điên máu, hét lớn một tiếng, tăng cao chân nguyên quanh thân, mạnh mẽ làm vỡ nát tất cả các pháp khí nhỏ.
Mạc Thiên Liêu ngừng tay, chờ hắn ta nổ xong hết, không nhanh không chậm lại ném thêm một đống mới qua.
Mấy người trên đài cao nhìn xem mà khóe miệng giật liên tục, đây chính là lý do bọn họ đều không nguyện ý đánh nhau cùng Đoán Thiên, trực tiếp tôn hắn lên vị thứ hai, thật sự là rất lừa người, đánh nhau với hắn một chút cũng đều không thích
Cuối cùng, Xích Tường không thể nhịn được nữa, không tiếp tục để ý tới vài pháp khí nhỏ kia, triệu hồi linh khí của mình, trực tiếp vọt tới Mạc Thiên Liêu.
Mạc Thiên Liêu cũng triệu hồi Thái Thủy, biến Thái Thủy thành đao đốn củi, nhảy lên, thẳng tắp bổ tới cán thương ngân thương, vậy mà nghe được một tiếng răng rắc, cán thương dùng vô số nguyên liệu quý hiếm làm thành kia, bị bổ xuống mất một khối lớn, tựa như một khúc gỗ bị chặt, thật là thê lương.
Sau đó, Mạc Thiên Liêu lại ném ra một viên ngọc màu đen, không chút để ý, giống đánh trứng gà vậy, quăng lên lồng phòng ngự của Xích Tường.“Phốc” một tiếng, toát ra khói đen, khói đen này không phải chất độc gì, cũng không phải thứ gì mang theo linh lực, chỉ là tro đen bình thường thôi, trực tiếp thẩm thấu qua phòng ngự, nhuộm mặt Xích Tường thành màu đen.
“A –” Xích Tường triệt để sụp đổ, thả ra thần hồn bản thân, trực tiếp tấn công Mạc Thiên Liêu, đồng thời, hội tụ chân nguyên quanh thân vào song chưởng, thẳng đập về hướng thiên linh cái của Mạc Thiên Liêu.
Lực chân nguyên hùng hậu, mang theo uy lực phủ trời đập đất mà đến, nếu phải tiếp một chưởng này, bản thân tất nhiên sẽ bị thương nặng. Mạc Thiên Liêu hơi hơi nheo mắt, thần hồn màu xanh bám vào mộc trung hỏa rất là nôn nóng nghênh đón, vừa vặn ôm lấy thần hồn Xích Tường, đồng thời vươn tay, tiếp được song chưởng Xích Tường.
“Rầm rầm rầm –” Tiếng nổ thật lớn chấn động toàn bộ sơn cốc đến mức rung chuyển, Minh Yên nâng tay, ở trên đài cao lại bày thêm một đạo cấm chế, ngăn cách dưa âm uy lực bên ngoài.
“A –” Ở bên trong tiếng nổ cực lớn, Xích Tường thê lương kêu rên, toàn bộ thần hồn đều nhiễm mộc trung hỏa, bị loại linh hỏa trời đất bất diệt này thiêu đốt, tư vị kia thật sự không dễ chịu.
“Vốn không giết ngươi cũng được, nhưng ngàn lần không nên vạn lần không nên có chủ ý với Ốc Vân Tông.” Mạc Thiên Liêu chậm rãi mở miệng, thanh âm trực tiếp truyền đến bên trong thần hồn Xích Tường.
“Ha ha ha, ngươi cho rằng ngươi bảo vệ được Ốc Vân Tông? Ta đã truyền bá chuyện bên trong Ốc Vân Tông tất cả đều là yêu tu biến hóa ra ngoài, qua không được bao lâu ha ha ha, a –” Xích Tường vừa rên rỉ thảm thiết vừa cười to.
“Ngươi nói cái gì?” Mạc Thiên Liêu cả kinh, cái gì gọi là tất cả đều là yêu tu biến hóa? Lúc trước lời đồn cũng chỉ là Ốc Vân Tông giấu kín yêu tu biến hóa, nhưng tất cả đều là yêu tu biến hóa liền mang nghĩa tông chủ trưởng lão cũng là yêu tu! Tên này làm sao có thể biết?
Có tâm lưu lại Xích Tường hỏi rõ ràng, nhưng mà mộc trung hỏa quá lợi hại, đã cắn nuốt thần hồn hắn. Thể xác không có thần hồn thẳng tắp rơi xuống vạn trượng hư không, ngã dưới thung lũng, tan xương nát thịt.
Người dưới đài đều sợ ngây người, cương ngạnh ngẩng đầu nhìn thân ảnh đen tuyền chắp tay sau lưng mà đứng kia.
Hai ma tôn quyết đấu, bình thường đều có thắng bại, dù có một bên thắng được, bên còn lại cũng không phải thua rất thảm, thế nhưng bọn họ nhìn thấy gì? Đoán Thiên trực tiếp giết tôn giả Xích Tường, mà bản thân hắn vẫn một bộ vân đạm phong khinh, vẫn còn thừa lực.
Mạc Thiên Liêu làm bộ đứng thẳng ở trong hư không sau một lúc lâu, nhận mọi người kính ngưỡng, kỳ thật là điều chỉnh hơi thở bên trong, áp chế khí huyết cuồn cuộn xuống. Một chưởng Xích Tường dùng hết toàn lực kia thật lợi hại, nếu không phải như thế, hắn cũng sẽ không dưới tình thế cấp bách thả ra mộc trung hỏa, cường ngạnh đối chiến mà nói còn không nhất định ai thua ai thắng.
Lực sinh sôi không ngừng của bất tẫn mộc nhanh chóng du tẩu toàn thân, tu bổ tất cả nội thương, Mạc Thiên Liêu lau đi tia máu tràn ra nơi khóe miệng, sau đó một bộ thoải mái trở lại trên bình đài, lấy lực chân nguyên hùng hậu truyền đạt thanh âm đến bên tai mỗi người ở đây:“Xích Tường đã chết, từ hôm nay trở đi, tất cả thế lực ma tôn Xích Tường sở hữu đều thuộc về bản tọa, hạn các ngươi trong vòng ba tháng đến ma cung Đoán Thiên.”
“Cẩn tuân pháp lệnh!” Dưới đài, thế lực thuộc về Xích Tường đều quỳ xuống đất hành lễ, cao giọng hô to.
Mạc Thiên Liêu chậm rãi quay đầu, nhìn nhìn vài ma tôn còn lại:“Vài người các ngươi, là trực tiếp đưa ta, hay là đánh với ta một trận?”
“Đoán Thiên, mẹ nó ngươi lừa ta!” Thí Địa vỗ bàn, xông qua nắm lấy tay phải Mạc Thiên Liêu,“Đây là cái gì? Hả?”
Mới vừa hắn ở trên đài cao nhìn xem rõ ràng thấu đáo, Mạc Thiên Liêu dùng linh khí là màu đồi mồi! Thứ đó vô cùng cứng rắn, còn có thể thiên biến vạn hóa, không phải thứ mà cây đao giết heo ngu ngốc kia của gã có thể so sánh, cho dù có ngốc gã cũng nhìn ra, đồ chơi kia mới là thần khí chân chính!
“Nó gọi Thái Thủy.” Mạc Thiên Liêu không chút nào chột dạ nói.
Thái Thủy lập tức rời khỏi bảo hộ cổ tay, bản thân biến thành miệng rộng:“U a, chư vị khỏe, tui gọi Thái Thủy, là thần khí, cạc cạc cạc!”
Vài ma tôn nhất thời há hốc miệng, ngay cả Minh Yên cũng lắp bắp kinh hãi.
“Ngươi thật luyện thành thần khí?” Minh Yên chậm rãi nói từng từ, nâng tay hút lấy miệng rộng màu đồi mồi đến gần.
“Này này, tui nói cho ngài nghe, đừng có mà nảy ý gì với tui, chủ nhân tui dùng thần hồn chính mình luyện chế, không thể bị người khác luyện hóa, chủ nhân chết tui liền cùng tiêu vong!” Thái Thủy có thể cảm giác được người trước mặt cường đại, lập tức nhanh chóng nói.
“Thiên địa linh trí, quả nhiên thần kỳ.” Minh Yên rất ít nói chuyện, hôm nay lại nói một câu nhiều từ như vậy.
Mạc Thiên Liêu sửng sốt, Minh Yên vậy mà cũng biết thần khí căn bản là linh trí?
“Vậy đây là cái gì?” Thí Địa cầm Thái Cực diệt trệ đao của hắn quơ quơ trước mặt Mạc Thiên Liêu.
“Diệt trệ đao nha.” Mạc Thiên Liêu triệu Thái Thủy lại, cũng biến thành một thanh đao giết heo, hai thứ cực kỳ giống nhau, duy nhất một điểm không giống là, cái của Thí Địa có một dấu hiệu ngọn lửa màu đỏ tươi.
“Ngươi là tên hèn hạ khốn kiếp, lừa ta nhiều linh thạch như vậy, còn muốn đòi lại mỏ, cửa cũng không có!” Thí Địa hừ hừ nói.
“Thí Địa, tự ngươi tính đi, mấy thứ nguyên liệu ngươi mua, chỉ vừa vặn đủ luyện một thanh linh khí này, ta còn chưa thu tiền công rèn luyện, ngươi còn dám nuốt mỏ của ta?” Mạc Thiên Liêu nheo mắt lại, âm thanh lạnh lùng nói.
“Á……” Thí Địa nghẹn họng, cảm giác Mạc Thiên Liêu nói có lý, bản thân mình ra nguyên liệu, còn hắn làm linh khí, cũng không lấy tiền giống như hồi xưa, dường như là mình đang chiếm lời, thế nhưng lại giống như không đúng chỗ nào.
Đại sư tử dùng móng vuốt che ánh mắt, còn có số tiền ngươi bỏ ra mua thần khí ở phòng đấu giá nữa, ngu ngốc!
“A, đúng, còn tiền mua thứ này nữa!” Thí Địa bởi vì đại sư tử truyền âm bỗng nhiên bừng tỉnh lại, nói gì cũng không muốn trả mỏ, kéo Mạc Thiên Liêu đến hư không, muốn cùng hắn đánh nhau.
Thái Cực Liệt Chùy uy lực vô cùng, Mạc Thiên Liêu không dám đối cứng, xoay người né qua, hướng Thí Địa vẩy ra một loạt đinh. Loại đinh này sẽ chặt chẽ dính lấy hóa thần tu sĩ đang ngự khí, tựa như kim giấu bên trong đệm bông, chuẩn xác không lầm mà đâm chân.
“A!” Thí Địa bị đâm đến bàn chân, tức giận đến gào thét,“Có bản lĩnh ngươi đừng đùa giỡn ám chiêu.”
“Đùa giỡn ám chiêu cũng là bản lĩnh!” Mạc Thiên Liêu phóng hỏa đi thiêu quần Thí Địa.
Thí Địa hét lớn một tiếng, lấy ra búa Thái Cực Khai Thiên, mạnh hướng Mạc Thiên Liêu bổ xuống. Nay búa Khai Thiên không có số lần hạn chế, ngay từ đầu đánh nhau hắn liền có thể lấy ra dùng.
Mạc Thiên Liêu hóa Thái Thủy thành khiên, thẳng tắp nghênh lấy, tấm khiên kia nhìn như thế nào cũng giống gốc cây, trực tiếp kẹp lấy búa.
Thí Địa cũng không quản búa, mang theo đao giết heo liền xông lại đây.
Mạc Thiên Liêu lập tức thả ra dây leo cuốn lấy cánh tay thô to của Thí Địa, Thí Địa trở tay chém đứt dây leo, dây leo dấy lên hừng hực liệt hỏa, khiến cho hắn thoát không được.
Đại sư tử thấy thế, lập tức xông qua, biến thành hình người, một vuốt liền cắt nát dây leo, thả chủ nhân ra ngoài, chính mình bắt được đao giết heo kia đối phó dây leo. Thí Địa nhảy lên ra tay, lập tức lấy đại chùy, trực tiếp hướng Mạc Thiên Liêu nện xuống.
Ma sủng cùng chủ nhân tác chiến, cũng không phạm quy. Đối mặt tên dũng mãnh này, Mạc Thiên Liêu cũng vô pháp, chỉ đành dùng hai tay đi tiếp đại chùy kia.
“Oanh –” một tiếng, Mạc Thiên Liêu bị chấn đến mức phun ra một búng máu đến.
“Ta cũng không phải là khi dễ ngươi nha, ngươi cũng có thể để ma sủng của ngươi đến hỗ trợ nha!” Thí Địa dương dương tự đắc nói.
Trên đài cao, mèo nhỏ trắng tuyết mạnh nhảy ra.
“Răng rắc!” Đại sư tử đang cố gắng chém dây leo bị đông thành đóng băng, đồng thời một đạo hư chưởng cực lớn đánh về phía Thí Địa
Bản năng Thí Địa cảm giác được nguy hiểm, nhanh chóng xoay người, lấy chưởng mà tiếp, lại bị chấn ra thật xa.
Đại sư tử tránh thoát đóng băng, cùng chủ nhân đứng bên nhau, bên kia Thanh Đồng cũng kéo Mạc Thiên Liêu lại.
Áo trắng phập phồng, vạt áo lụa thật dài bay phần phật trong gió, thoạt nhìn không giống phàm nhân, mà như trích tiên trên chín tầng trời rơi xuống phàm trần.
Quay đầu nhìn không thấy mèo nhỏ trên đài cao, lại nhìn nhìn ánh mắt ma sủng nhà mình, Thí Địa nuốt nuốt nước miếng:“Bà nội nó! Khó trách ngươi coi nó như bảo bối vậy, đây cũng quá dễ nhìn!”
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Đạo diễn chim: Lấy hộp cơm, lấy hộp cơm.
Ăn shit: Làm một nhân vật phản diện, ta còn có thể phát huy một chút sức lực còn lại
Vân Tùng:[ yên lặng ăn bento ] sức lực của cớt sao?
Ăn shit:QAQ
Nguyệt: Tên của Xích Tường đồng âm với ăn cớt, nên phần vở kịch nhỏ mới đổi tên như vậy.
Chính ma hai đạo như nước với lửa, nghe nói Mạc Thiên Liêu lúc trước vẫn là đệ tử của Thanh Đồng chân nhân…… Có một khuyết điểm như vậy, thì chuyện vườn thuốc kia còn có thể thương lượng lại được.
Hình Nghiêu chiếm được lợi ít nhất, chỉ lấy vài toà tiên thành, cho nên không có nhiều lời. Đây cũng là quy củ ước định mà thành, nếu thực lực Mạc Thiên Liêu ở trên bọn họ, thì những thứ cướp đi phải toàn bộ trả lại, nếu không bằng bọn họ, đó lại là vấn đề khác.
Một tay Minh Yên chống trán, không nói một lời.
Xích Tường lại nhịn không được, dựa vào cái gì các ma tôn khác đều giao ra những thứ đó, đối với hắn chính là toàn bộ thế lực, ý này rõ ràng là muốn giết tận giết tuyệt mà. Lúc trước trở thành ma tôn, lại chiếm món hời rất lớn từ Đoán Thiên, nhưng ba trăm năm dốc sức làm không phải là chuyện đùa, hiện tại thế lực trong tay hắn, tuy không so được với đệ nhất tôn giả, nhưng cũng tương xứng với các ma tôn còn lại.
“Đoán Thiên tôn giả đã có toàn bộ Ốc Vân Tông, còn để ý vài tiên thành nho nhỏ này?” Xích Tường bóp nát chén ngọc trong tay, giọng điệu quái gở nói.
Mọi người đều sửng sốt, gần đây đều nghe được, lúc trước Đoán Thiên giấu mình trong Ốc Vân Tông chẳng lẽ lão ma đầu này nhân cơ hội thôn tính Ốc Vân Tông rồi? Này quả thật khó lường.
Chính đạo không giống ma đạo, nhóm ma tôn tuy rằng rất có thực lực, nhưng dù sao cũng là đơn độc một người, có rất nhiều thủ hạ cùng môn phái dựa vào, mấy môn phái này sẽ cung phụng ma tôn, nhưng cũng không hoàn toàn nghe họ. Mà ba tông môn lớn chính đạo, thì đều có ít nhất trên vạn năm nội tình, có không ít tổ tiên phi thăng, thế lực cùng tài phú ngàn vạn năm tích lũy xuống, không phải một ma tôn đơn đả độc đấu có thể so.
Nếu Đoán Thiên chiếm được toàn bộ Ốc Vân Tông, vậy cũng đủ để chống lại Minh Yên.
Minh Yên nghe vậy, hơi hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua mèo nhỏ trong lòng Mạc Thiên Liêu, cái gì cũng chưa nói.
“Ốc Vân Tông có rất nhiều yêu tu biến hóa, lại không có ký kết huyết khế, Đoán Thiên tôn giả dựng đại trận hộ sơn cho Ốc Vân Tông, chẳng phải có ý định lấy vài yêu thú kia làm của riêng?” Xích Tường đứng dậy, chân nguyên quanh thân phập phồng, hắn cùng với Đoán Thiên sớm đã kết thù, mấy ngày nay những chuyện liên quan tới Đoán Thiên đều vả vào mặt hắn, nói cái gì cũng nhịn không nổi nữa.
Phong Tố thầm mắng Xích Tường lắm miệng, nói toẹt ra như vậy, cái gọi là nhược điểm mà cô có giờ cũng không uy hiếp được Đoán Thiên nữa!
“Thì như thế nào?” Mạc Thiên Liêu vuốt ve mèo nhỏ trong lòng, thả nó xuống trên đầu đại sư tử, đứng dậy sửa sang tà áo,“Bổn tọa dù cho có được toàn bộ đại lục Thái Huyền, cũng không trở ngại bổn tọa muốn mạng ngươi!”
Câu nói cuối cùng vừa dứt, hai người liền đồng thời từ trên đài cao nhảy xuống.
Nhóm ma tu dưới đài nhất thời xôn xao.
Bao nhiêu năm chưa thấy qua ma tôn so đấu với nhau, năm rồi đều là năm người kia, trên cơ bản mọi người đều khiêu chiến qua ma tôn rồi, thì năm tên ấy liền cùng nhau uống một ly, lập tức giải tán, tình hữu nghị tốt đến mức khiến người ta giận sôi. Nay may mắn nhìn thấy cao thủ đỉnh cao ma đạo quyết đấu, đối với ma tu bình thường mà nói là cơ hội cực kỳ khó có được.
Khe rất sâu, mà đài cao rất cao, hai hóa thần tu sĩ tỷ thí, đương nhiên là ngự khí đứng giữa không trung, trên cơ bản đứng ngang với đài cao. Người phía dưới ngưỡng cổ, cũng thấy không rõ mặt người bên trên.
Xích Tường chính là tu sĩ đơn hỏa linh căn, lúc trước phát hiện tư chất hắn phi phàm, Thái Âm môn từ lúc hắn còn đang ở kỳ nguyên anh liền vẫn âm thầm duy trì hắn, chờ hắn hóa thần, thì trực tiếp nhận hắn vào bên trong môn mà cung phụng, chính là kỳ vọng một ngày kia hắn có thể đánh vỡ cục diện bế tắc của năm ma tôn kia.
Năm ma tôn rất đoàn kết, đối với mười đại ma môn cũng không phải là chuyện tốt gì, chỉ khi nhóm ma tôn tranh đấu, bọn họ mới có cơ hội thở dốc, mà nhóm ma tôn có thiên vị môn phái của mình, bọn họ mới có thể mò được chỗ tốt.
Vừa ra tay, Xích Tường liền thả đại chiêu. Vô số hỏa diễm phóng lên cao, lấy Xích Tường làm trung tâm, hóa thành ngàn vạn rắn lửa, lớp lớp bao vây Mạc Thiên Liêu.
“Bộ hắn là thằng ngu sao?” Thí Địa nắm đám lông trên cổ đại sư tử bĩu môi, ở trước mặt Đoán Thiên phóng nhiều hỏa như vậy không phải đang tìm chết sao?
Đại sư tử quay đầu cắn gã một ngụm, thông qua huyết khế mà gào lên trong tâm trí chủ nhân:“Nói qua bao nhiêu lần, đừng có mẹ nó mà nắm lông của ta!”
Mèo nhỏ đang chuyên chú nhìn nâng vuốt vỗ đệm sư tử đang lộn xộn một chút, đại sư tử lập tức quay đầu lại.
Quả nhiên như Thí Địa dự đoán, Mạc Thiên Liêu nâng tay, ở trong không trung chậm rãi họa ra một đạo Thái Cực phù, ngay trước phút rắn lửa liếm đến góc áo mình thì vỗ tay. Ngàn vạn rắn lửa giống như lâm vào bên trong lốc xoáy, tụ tập vòng quanh Thái Cực đồ cực lớn đang xoay tròn kia, cuối cùng đều quy về một chỗ, bỗng nhiên bùng nổ, thẳng tắp phóng về phía Xích Tường.
Đây chính là tuyệt chiêu thành danh “Thái Cực liễm hỏa quyết” của Đoán Thiên tôn giả!
Xích Tường lại cười lạnh một tiếng, hắn sớm đã nghiên cứu qua chiêu số của Đoán Thiên. Thân hình nhoáng lên một cái, ngay tại lúc rắn lửa tấn công tới đột nhiên biến thành một luồng hư ảnh. Đây là một chiêu cực kỳ khó trong công pháp hệ hỏa, tên là “Hỏa thận”, dựa vào vô số hỏa linh lực mà tạo ra ảo giác. Để hình ảnh bản thân ở đây, trên thực tế người thật, lại ở đằng sau đối thủ!
Mạc Thiên Liêu đột nhiên quay đầu, ngân thương Xích Tường đã để đến chóp mũi hắn.
“Ầm!” một tiếng, ngân thương màu đỏ đâm phải một chiến khiên nhỏ màu đồi mồi, Xích Tường sửng sốt, không thấy thời điểm nào Đoán Thiên rút tấm khiên ra, không kịp nghĩ nhiều, vô số gai nhọn giống như mưa hoa lê xối xả đập vào mặt.
Xích Tường nhanh chóng thoát ra, tính toán tránh né, lại không ngờ ngân thương bị tấm khiên kia hút lấy. Mở mắt nhìn lại, chỗ nào còn là tấm khiên nữa, đó rõ ràng là một móc câu, gắt gao câu lấy vũ khí hắn.
Bởi vì một chút thoáng chậm chạp này, vô số tế châm nhỏ đâm xuống lồng phòng ngự của hắn. Mấy châm này đều không phải là linh bảo cao cấp gì, chỉ là chút pháp khí bình thường, nhưng đỡ không nổi ở chỗ số lượng quá nhiều, rất nhanh liền khiến một tầng phòng ngự thật dày suy yếu.
Xích Tường rút không ra, đơn giản đẩy ngân thương về phía trước tiếp tục công kích.
Mạc Thiên Liêu lập tức nghiêng người, ngân thương cùng móc câu bởi vì linh lực dư thừa mà ma sát ra tia lửa.
“Óa, nóng!” Thái Thủy ở bên trong tâm trí la hét ầm ĩ một câu, liền không lên tiếng nữa, hiển nhiên là không có việc gì. Trái lại ngân thương của Xích Tường, đã bị Thái Thủy cắn mất một tầng da.
Xích Tường cả kinh, ngân thương của hắn chính là linh khí thượng phẩm, thế nhưng dễ dàng bị cạo da như vậy?
Bất chấp rất nhiều, Xích Tường nhanh chóng thoát ra, dùng hỏa linh lực bám trên vào linh khí, trực tiếp lấy thần niệm khống chế, tấn công tới Mạc Thiên Liêu. Mạc Thiên Liêu cũng thả Thái Thủy ra nghênh địch, không giống ở chỗ, thần khí ở trong vòng một trượng không cần thần niệm hắn khống chế, bản thân Thái Thủy có thể tự đánh đến vui vẻ.
Chỉ thấy móc câu màu đồi mồi kia biến thành một dây xích thật dài, trói chặt ngân thương một vòng rồi lại một vòng, Xích Tường thấy thế không ổn, lập tức khống chế linh khí bay ra bên ngoài, thấy bay không ra được ngoài, liền đơn giản kéo xích, mang theo hỏa linh lực hướng Mạc Thiên Liêu tấn công.
Thái Thủy rất là không vui khi con mồi của mình không ngoan ngoãn chịu trói, không khỏi quấn càng nhanh, nhưng mà thân thể thứ kia rất trơn, quấn không được, bất đắc dĩ Thái Thủy đành chỉ biến thành khiên, qua lại tông nó.
Mặc kệ ngân thương trốn chỗ nào, tấm khiên màu đồi mồi kia vẫn có thể đuổi tới chỗ đó, còn chuẩn xác tìm được góc mà đụng, cũng thường thường thừa dịp linh khí không kịp phản ứng lại, thì biến thành đại đao chém về phía Xích Tường. Xích Tường chưa bao giờ gặp qua thứ linh hoạt như vậy như vậy, dường như bản thân nó có linh trí vậy, không thể không phân ra thần niệm đi khống chế linh khí.
Trái lại Mạc Thiên Liêu, lại cực kỳ thoải mái, chuyên tâm ra tay đánh hắn.
Vô số màu xanh dây leo phóng lên cao, cuồn cuộn vây quanh Xích Tường, đồng thời còn có cả cây dầu, lửa nóng hừng hực từ dây leo toát ra, dây leo màu xanh kia bị đốt biến thành khô vàng, làm tăng thêm lửa nóng thiêu đốt. Thân Xích Tường là hỏa linh căn, cũng không sợ lửa gì cả, nhưng cũng không thể đứng tại chỗ cho hắn thiêu. Lập tức ra tay ý đồ khống chế ngọn lửa.
“Hử? Thằng nhóc Đoán Thiên kia không phải thổ hỏa song linh căn sao? Chỗ nào có được thuộc tính mộc?” Thí Địa gãi gãi đầu.
“Đều nói là đoạt xác, thân thể này phỏng chừng không phải là cái ban đầu của hắn.” Phong Tố liếc nhìn Thí Địa, cầm ly làm băng Mạc Thiên Liêu vừa đưa mà ăn, ném nước suối cùng linh quả vào trong chén, lắc lắc một cái, rất nhanh liền có thể lắc ra một ly đá bào chua chua ngọt ngọt, ăn ngon đến mức dừng không được.
Mạc Thiên Liêu một bên phóng đại chiêu, một bên ném ra vô số thứ vụn vặt. Mấy pháp khí nhỏ này uy lực cũng không lớn, nhưng cực kỳ đáng ghét, có thứ chuyên đâm bàn chân, có thứ nhắm vào mông, có thứ gặp phải lồng phòng hộ liền nổ tung, phun ra bột phấn đủ mọi màu sắc, rất nhanh liền phủ toàn bộ lồng phòng hộ thành màu sắc rực rỡ.
Người dưới đài nhân nhìn thấy vô số linh quang chợt hiện chợt tắt, rất là xinh đẹp, lại thấy bột bảy màu phun ra, còn tưởng rằng đại chiêu gì, cùng nhau hô to gọi nhỏ.
Xích Tường rất nhanh bị mấy thứ vụn vặt kia làm cho điên máu, hét lớn một tiếng, tăng cao chân nguyên quanh thân, mạnh mẽ làm vỡ nát tất cả các pháp khí nhỏ.
Mạc Thiên Liêu ngừng tay, chờ hắn ta nổ xong hết, không nhanh không chậm lại ném thêm một đống mới qua.
Mấy người trên đài cao nhìn xem mà khóe miệng giật liên tục, đây chính là lý do bọn họ đều không nguyện ý đánh nhau cùng Đoán Thiên, trực tiếp tôn hắn lên vị thứ hai, thật sự là rất lừa người, đánh nhau với hắn một chút cũng đều không thích
Cuối cùng, Xích Tường không thể nhịn được nữa, không tiếp tục để ý tới vài pháp khí nhỏ kia, triệu hồi linh khí của mình, trực tiếp vọt tới Mạc Thiên Liêu.
Mạc Thiên Liêu cũng triệu hồi Thái Thủy, biến Thái Thủy thành đao đốn củi, nhảy lên, thẳng tắp bổ tới cán thương ngân thương, vậy mà nghe được một tiếng răng rắc, cán thương dùng vô số nguyên liệu quý hiếm làm thành kia, bị bổ xuống mất một khối lớn, tựa như một khúc gỗ bị chặt, thật là thê lương.
Sau đó, Mạc Thiên Liêu lại ném ra một viên ngọc màu đen, không chút để ý, giống đánh trứng gà vậy, quăng lên lồng phòng ngự của Xích Tường.“Phốc” một tiếng, toát ra khói đen, khói đen này không phải chất độc gì, cũng không phải thứ gì mang theo linh lực, chỉ là tro đen bình thường thôi, trực tiếp thẩm thấu qua phòng ngự, nhuộm mặt Xích Tường thành màu đen.
“A –” Xích Tường triệt để sụp đổ, thả ra thần hồn bản thân, trực tiếp tấn công Mạc Thiên Liêu, đồng thời, hội tụ chân nguyên quanh thân vào song chưởng, thẳng đập về hướng thiên linh cái của Mạc Thiên Liêu.
Lực chân nguyên hùng hậu, mang theo uy lực phủ trời đập đất mà đến, nếu phải tiếp một chưởng này, bản thân tất nhiên sẽ bị thương nặng. Mạc Thiên Liêu hơi hơi nheo mắt, thần hồn màu xanh bám vào mộc trung hỏa rất là nôn nóng nghênh đón, vừa vặn ôm lấy thần hồn Xích Tường, đồng thời vươn tay, tiếp được song chưởng Xích Tường.
“Rầm rầm rầm –” Tiếng nổ thật lớn chấn động toàn bộ sơn cốc đến mức rung chuyển, Minh Yên nâng tay, ở trên đài cao lại bày thêm một đạo cấm chế, ngăn cách dưa âm uy lực bên ngoài.
“A –” Ở bên trong tiếng nổ cực lớn, Xích Tường thê lương kêu rên, toàn bộ thần hồn đều nhiễm mộc trung hỏa, bị loại linh hỏa trời đất bất diệt này thiêu đốt, tư vị kia thật sự không dễ chịu.
“Vốn không giết ngươi cũng được, nhưng ngàn lần không nên vạn lần không nên có chủ ý với Ốc Vân Tông.” Mạc Thiên Liêu chậm rãi mở miệng, thanh âm trực tiếp truyền đến bên trong thần hồn Xích Tường.
“Ha ha ha, ngươi cho rằng ngươi bảo vệ được Ốc Vân Tông? Ta đã truyền bá chuyện bên trong Ốc Vân Tông tất cả đều là yêu tu biến hóa ra ngoài, qua không được bao lâu ha ha ha, a –” Xích Tường vừa rên rỉ thảm thiết vừa cười to.
“Ngươi nói cái gì?” Mạc Thiên Liêu cả kinh, cái gì gọi là tất cả đều là yêu tu biến hóa? Lúc trước lời đồn cũng chỉ là Ốc Vân Tông giấu kín yêu tu biến hóa, nhưng tất cả đều là yêu tu biến hóa liền mang nghĩa tông chủ trưởng lão cũng là yêu tu! Tên này làm sao có thể biết?
Có tâm lưu lại Xích Tường hỏi rõ ràng, nhưng mà mộc trung hỏa quá lợi hại, đã cắn nuốt thần hồn hắn. Thể xác không có thần hồn thẳng tắp rơi xuống vạn trượng hư không, ngã dưới thung lũng, tan xương nát thịt.
Người dưới đài đều sợ ngây người, cương ngạnh ngẩng đầu nhìn thân ảnh đen tuyền chắp tay sau lưng mà đứng kia.
Hai ma tôn quyết đấu, bình thường đều có thắng bại, dù có một bên thắng được, bên còn lại cũng không phải thua rất thảm, thế nhưng bọn họ nhìn thấy gì? Đoán Thiên trực tiếp giết tôn giả Xích Tường, mà bản thân hắn vẫn một bộ vân đạm phong khinh, vẫn còn thừa lực.
Mạc Thiên Liêu làm bộ đứng thẳng ở trong hư không sau một lúc lâu, nhận mọi người kính ngưỡng, kỳ thật là điều chỉnh hơi thở bên trong, áp chế khí huyết cuồn cuộn xuống. Một chưởng Xích Tường dùng hết toàn lực kia thật lợi hại, nếu không phải như thế, hắn cũng sẽ không dưới tình thế cấp bách thả ra mộc trung hỏa, cường ngạnh đối chiến mà nói còn không nhất định ai thua ai thắng.
Lực sinh sôi không ngừng của bất tẫn mộc nhanh chóng du tẩu toàn thân, tu bổ tất cả nội thương, Mạc Thiên Liêu lau đi tia máu tràn ra nơi khóe miệng, sau đó một bộ thoải mái trở lại trên bình đài, lấy lực chân nguyên hùng hậu truyền đạt thanh âm đến bên tai mỗi người ở đây:“Xích Tường đã chết, từ hôm nay trở đi, tất cả thế lực ma tôn Xích Tường sở hữu đều thuộc về bản tọa, hạn các ngươi trong vòng ba tháng đến ma cung Đoán Thiên.”
“Cẩn tuân pháp lệnh!” Dưới đài, thế lực thuộc về Xích Tường đều quỳ xuống đất hành lễ, cao giọng hô to.
Mạc Thiên Liêu chậm rãi quay đầu, nhìn nhìn vài ma tôn còn lại:“Vài người các ngươi, là trực tiếp đưa ta, hay là đánh với ta một trận?”
“Đoán Thiên, mẹ nó ngươi lừa ta!” Thí Địa vỗ bàn, xông qua nắm lấy tay phải Mạc Thiên Liêu,“Đây là cái gì? Hả?”
Mới vừa hắn ở trên đài cao nhìn xem rõ ràng thấu đáo, Mạc Thiên Liêu dùng linh khí là màu đồi mồi! Thứ đó vô cùng cứng rắn, còn có thể thiên biến vạn hóa, không phải thứ mà cây đao giết heo ngu ngốc kia của gã có thể so sánh, cho dù có ngốc gã cũng nhìn ra, đồ chơi kia mới là thần khí chân chính!
“Nó gọi Thái Thủy.” Mạc Thiên Liêu không chút nào chột dạ nói.
Thái Thủy lập tức rời khỏi bảo hộ cổ tay, bản thân biến thành miệng rộng:“U a, chư vị khỏe, tui gọi Thái Thủy, là thần khí, cạc cạc cạc!”
Vài ma tôn nhất thời há hốc miệng, ngay cả Minh Yên cũng lắp bắp kinh hãi.
“Ngươi thật luyện thành thần khí?” Minh Yên chậm rãi nói từng từ, nâng tay hút lấy miệng rộng màu đồi mồi đến gần.
“Này này, tui nói cho ngài nghe, đừng có mà nảy ý gì với tui, chủ nhân tui dùng thần hồn chính mình luyện chế, không thể bị người khác luyện hóa, chủ nhân chết tui liền cùng tiêu vong!” Thái Thủy có thể cảm giác được người trước mặt cường đại, lập tức nhanh chóng nói.
“Thiên địa linh trí, quả nhiên thần kỳ.” Minh Yên rất ít nói chuyện, hôm nay lại nói một câu nhiều từ như vậy.
Mạc Thiên Liêu sửng sốt, Minh Yên vậy mà cũng biết thần khí căn bản là linh trí?
“Vậy đây là cái gì?” Thí Địa cầm Thái Cực diệt trệ đao của hắn quơ quơ trước mặt Mạc Thiên Liêu.
“Diệt trệ đao nha.” Mạc Thiên Liêu triệu Thái Thủy lại, cũng biến thành một thanh đao giết heo, hai thứ cực kỳ giống nhau, duy nhất một điểm không giống là, cái của Thí Địa có một dấu hiệu ngọn lửa màu đỏ tươi.
“Ngươi là tên hèn hạ khốn kiếp, lừa ta nhiều linh thạch như vậy, còn muốn đòi lại mỏ, cửa cũng không có!” Thí Địa hừ hừ nói.
“Thí Địa, tự ngươi tính đi, mấy thứ nguyên liệu ngươi mua, chỉ vừa vặn đủ luyện một thanh linh khí này, ta còn chưa thu tiền công rèn luyện, ngươi còn dám nuốt mỏ của ta?” Mạc Thiên Liêu nheo mắt lại, âm thanh lạnh lùng nói.
“Á……” Thí Địa nghẹn họng, cảm giác Mạc Thiên Liêu nói có lý, bản thân mình ra nguyên liệu, còn hắn làm linh khí, cũng không lấy tiền giống như hồi xưa, dường như là mình đang chiếm lời, thế nhưng lại giống như không đúng chỗ nào.
Đại sư tử dùng móng vuốt che ánh mắt, còn có số tiền ngươi bỏ ra mua thần khí ở phòng đấu giá nữa, ngu ngốc!
“A, đúng, còn tiền mua thứ này nữa!” Thí Địa bởi vì đại sư tử truyền âm bỗng nhiên bừng tỉnh lại, nói gì cũng không muốn trả mỏ, kéo Mạc Thiên Liêu đến hư không, muốn cùng hắn đánh nhau.
Thái Cực Liệt Chùy uy lực vô cùng, Mạc Thiên Liêu không dám đối cứng, xoay người né qua, hướng Thí Địa vẩy ra một loạt đinh. Loại đinh này sẽ chặt chẽ dính lấy hóa thần tu sĩ đang ngự khí, tựa như kim giấu bên trong đệm bông, chuẩn xác không lầm mà đâm chân.
“A!” Thí Địa bị đâm đến bàn chân, tức giận đến gào thét,“Có bản lĩnh ngươi đừng đùa giỡn ám chiêu.”
“Đùa giỡn ám chiêu cũng là bản lĩnh!” Mạc Thiên Liêu phóng hỏa đi thiêu quần Thí Địa.
Thí Địa hét lớn một tiếng, lấy ra búa Thái Cực Khai Thiên, mạnh hướng Mạc Thiên Liêu bổ xuống. Nay búa Khai Thiên không có số lần hạn chế, ngay từ đầu đánh nhau hắn liền có thể lấy ra dùng.
Mạc Thiên Liêu hóa Thái Thủy thành khiên, thẳng tắp nghênh lấy, tấm khiên kia nhìn như thế nào cũng giống gốc cây, trực tiếp kẹp lấy búa.
Thí Địa cũng không quản búa, mang theo đao giết heo liền xông lại đây.
Mạc Thiên Liêu lập tức thả ra dây leo cuốn lấy cánh tay thô to của Thí Địa, Thí Địa trở tay chém đứt dây leo, dây leo dấy lên hừng hực liệt hỏa, khiến cho hắn thoát không được.
Đại sư tử thấy thế, lập tức xông qua, biến thành hình người, một vuốt liền cắt nát dây leo, thả chủ nhân ra ngoài, chính mình bắt được đao giết heo kia đối phó dây leo. Thí Địa nhảy lên ra tay, lập tức lấy đại chùy, trực tiếp hướng Mạc Thiên Liêu nện xuống.
Ma sủng cùng chủ nhân tác chiến, cũng không phạm quy. Đối mặt tên dũng mãnh này, Mạc Thiên Liêu cũng vô pháp, chỉ đành dùng hai tay đi tiếp đại chùy kia.
“Oanh –” một tiếng, Mạc Thiên Liêu bị chấn đến mức phun ra một búng máu đến.
“Ta cũng không phải là khi dễ ngươi nha, ngươi cũng có thể để ma sủng của ngươi đến hỗ trợ nha!” Thí Địa dương dương tự đắc nói.
Trên đài cao, mèo nhỏ trắng tuyết mạnh nhảy ra.
“Răng rắc!” Đại sư tử đang cố gắng chém dây leo bị đông thành đóng băng, đồng thời một đạo hư chưởng cực lớn đánh về phía Thí Địa
Bản năng Thí Địa cảm giác được nguy hiểm, nhanh chóng xoay người, lấy chưởng mà tiếp, lại bị chấn ra thật xa.
Đại sư tử tránh thoát đóng băng, cùng chủ nhân đứng bên nhau, bên kia Thanh Đồng cũng kéo Mạc Thiên Liêu lại.
Áo trắng phập phồng, vạt áo lụa thật dài bay phần phật trong gió, thoạt nhìn không giống phàm nhân, mà như trích tiên trên chín tầng trời rơi xuống phàm trần.
Quay đầu nhìn không thấy mèo nhỏ trên đài cao, lại nhìn nhìn ánh mắt ma sủng nhà mình, Thí Địa nuốt nuốt nước miếng:“Bà nội nó! Khó trách ngươi coi nó như bảo bối vậy, đây cũng quá dễ nhìn!”
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Đạo diễn chim: Lấy hộp cơm, lấy hộp cơm.
Ăn shit: Làm một nhân vật phản diện, ta còn có thể phát huy một chút sức lực còn lại
Vân Tùng:[ yên lặng ăn bento ] sức lực của cớt sao?
Ăn shit:QAQ
Nguyệt: Tên của Xích Tường đồng âm với ăn cớt, nên phần vở kịch nhỏ mới đổi tên như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook