Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
-
Chương 103: Giao phong
“Cái giá này không được.” Mạc Thiên Liêu ném cái túi chứa đồ đựng đầy linh thạch kia về lại, ôm sát eo Thanh Đồng, rất là hối hận mới vừa rồi không trực tiếp ôm mèo trở về.
Mày liễu Phong Tố dựng ngược, khí thế quanh thân tăng mạnh lên:“Đoán Thiên, làm cái gì cũng phải nói quy củ, ngươi muốn cái giá này ta liền đưa ngươi cái giá này, sao, thấy ta đưa ra thoải mái liền muốn lên giá?”
“Nghe nói ngươi chiếm vườn thuốc của ta,” Mạc Thiên Liêu nâng tay, nô bộc bên cạnh lập tức châm đầy rượu cho chén hắn, hơi hơi nhíu mày, cổ tay run đổ rượu xuống, thanh âm lạnh lùng nói,“Trà!”
Nô bộc kia hoảng sợ, từ khi vào ma cung này, còn chưa thấy ma tôn phát giận, chỉ là không cười mà thôi, nay thế nhưng lại tức giận. Nhanh chóng đổi nước trà đến, run run rẩy rẩy rót đầy.
Mạc Thiên Liêu đưa đến gần bên miệng nhấp một chút, độ ấm vừa đủ, liền đưa cho Thanh Đồng.
Thanh Đồng tiếp nhận nhấp một ngụm.
“Ây, ta ngồi lâu như vậy, cũng không ai dâng một ly trà, hạ nhân trong cung ngươi là sao thế này?” Phong Tố thấy thế, lập tức mặc kệ.
“Một ly trà một viên linh thạch thượng phẩm.” Mạc Thiên Liêu lành lạnh nói,“Đừng chuyển hướng đề tài, vườn thuốc của ta.”
“Đoán Thiên, ngươi là nghèo đến điên rồi hả!” Phong Tố chống nạnh muốn chửi hắn, khóe mắt liếc đến Thanh Đồng một bên, thấy đôi mắt lạnh lùng trong trẻo bình tĩnh không gợn sóng nhìn cô, nhất thời lửa nóng tắt đây, ở trước mặt mỹ nhân thanh lãnh như vậy, vẫn chớ mất dáng vẻ, ném một viên linh thạch tới trong tay hạ nhân kia, đổi lấy một ly nước trà, ngửa đầu, ùng ục ùng ục uống sạch. Mới vừa nói nói quá nhiều, rất khát.
Thanh Đồng nhìn nhìn hai người, ngươi tới ta đi cò kè mặc cả, nghe có chút mệt mỏi, nhịn không được ngáp nhỏ một cái.
Phong Tố nhìn cái ngáp tao nhã kia, nhất thời quên mất mình muốn nói gì,“Vút” Một nắp ly đánh qua, cô nhìn cũng không nhìn nâng tay tiếp được, siết thành bột phấn:“Mặt bà đây như hoa như ngọc, nếu làm bị thương ngươi đền không nổi.”
“Nắp ly đá Thanh Huyền, ba viên linh thạch thượng phẩm.” Mạc Thiên Liêu không chút hoang mang nói.
Phong Tố vỗ bàn:“Mẹ nhà ngươi…… Khụ, ngươi đều chết ba trăm năm, vật vô chủ còn không cho người chia? Chúng ta không lật nơi ở của ngươi đã đủ nể tình rồi.” động lòng người, từ từ khuyên nhủ.
Thanh Đồng có chút chịu không nổi, dựa vào cái gối lớn ở trên bảo tọa ngủ gà ngủ gật.
Vườn thuốc Đoán Thiên, nói là vườn thuốc, kỳ thật là một mảnh sơn mạch, đủ loại kỳ hoa dị thảo, trong ma đạo có rất nhiều luyện đan quý hiếm, nguyên liệu luyện khí đều là từ nơi này ra, rất là đáng giá. Phong Tố bởi vì muốn bảo dưỡng dung nhan, thường xuyên muốn ăn đan dược, vườn thuốc này cô rất là cần, lúc trước cũng là tốn hai tiên thành mới đoạt đến.
Hai người nói chuyện sau một lúc lâu cũng không thể đồng ý, Phong Tố tăng thêm hai thành giá, để Mạc Thiên Liêu nhanh chóng đi sửa cây trâm của cô, qua mấy ngày có ma môn đến dâng lễ cho cô, sợ đến thời điểm dọa người.
Thanh Đồng mở mắt ra, liền chống lại một đôi mắt tràn đầy hoa đào, nhìn trái nhìn phải, không thấy Mạc Thiên Liêu.
“Ngươi là đạo lữ Đoán Thiên đi?” Phong Tố chống cằm tựa ở bên cạnh nhìn hắn.
Đạo lữ? Thanh Đồng ngồi dậy, hơi hơi nghiêng đầu, mọi người thường lui tới đều nói, ngươi chắc là ma sủng của Đoán Thiên à, một con thật nhỏ…… Lần đầu tiên có người nói hai người bọn họ là đạo lữ, nhưng không thể không nói, loại giải thích này càng dễ nghe hơn một ít.
Người bình thường nhìn thấy ma tôn ôm mỹ nhân, đều sẽ cho rằng đây là thiếp thị ma tôn, nhưng Phong Tố cũng không phải là người không có đầu óc, từ lúc Thanh Đồng đi vào trong điện này, cô liền nhìn ra tu vi người này tương xứng với cô. Thử hỏi một tu sĩ kỳ hóa thần làm sao có thể làm nam sủng Đoán Thiên? Huống chi, xem bộ dáng dè chừng hầu hạ kia của Đoán Thiên, nói Đoán Thiên là nam sủng của mỹ nhân này ngược lại còn có thể tin được chút.
“Không phải.” Môi mỏng khẽ mở, thản nhiên nói ra hai chữ, thanh âm du dương giống như ngọc nát Côn Sơn, dễ nghe đến cực điểm.
Phong Tố bị này thanh âm này mê muội đến thần hồn điên đảo, không khỏi tiến lại càng gần một chút:“Vậy các ngươi là……”
Ta là sư tôn của hắn, hắn là bàn cào của ta, Thanh Đồng vừa muốn mở miệng, liền thấy Mạc Thiên Liêu như gió vọt lại đây, một tay vứt Phong Tố ra, ném cây trâm ô mộc đã sửa tốt cho cô:“Ngươi có thể cút.”
“Ngươi không phải nói muốn về lô trọng luyện lại sao? Như thế nào nhanh như vậy?” Phong Tố sửng sốt, cầm linh khí cô nghiệm xem, quả nhiên đã sửa tốt.
“Luyện nhanh.” Mạc Thiên Liêu mắt cũng không chớp nói, thực ra linh khí này của Phong Tố, bản thân có chỗ thiếu hụt, bên trong có rất nhiều trận pháp nhỏ, chỉ cần linh khí bị hao tổn, trận pháp nhỏ này liền sẽ tiêu tán, công năng linh khí liền sẽ bị ảnh hưởng. Muốn sửa cũng chỉ cần vẽ lại mấy trận pháp nhỏ đó là được. Nhưng luyện khí sư khác dù có thế nào cũng không nhìn ra, cái này được tạo thành mấy trăm năm, số tiền mà Phong Tố bỏ ra sửa hồi nãy, đã vượt quá số tiền tạo linh khí ban đầu.
Ba trăm năm này không có Đoán Thiên sửa chữa cho cô, linh khí vẫn nửa tàn, miễn cưỡng còn có thể dùng, nhưng vài năm trước một chưởng kia của Minh Yên, đánh hỏng luôn cả đại phong trận, lúc này mới không thể không tìm người sửa.
Phong Tố bị nghẹn suýt nữa thở không nổi. Lúc trước Đoán Thiên luyện chế linh khí này cho cô, dùng bảy bảy bốn mươi chín ngày, nấu lại làm từ đầu mà không đến một canh giờ, lừa quỷ à?
“Ngươi không phải cần dùng gấp sao?” Mạc Thiên Liêu đào ngoáy tai,“Để trong đan điền ôn dưỡng chút thời gian là được.”
Cái gọi là nấu lại trọng luyện, thực ra cũng chỉ là sửa chửa lại những tổn thương bên ngoài, cũng không cần linh khí lắm, chỉ cần ôn dưỡng ở trong đan điền chút thời gian, cũng có thể khôi phục.
Phong Tố trợn trắng mắt, đối với Đoán Thiên, cô cùng vài ma tôn khác đã thành thói quen, cũng không có biện pháp gì cả, chỉ có thể nhận khó khăn. Toàn bộ đại lục Thái Huyền cũng tìm không ra luyện khí sư cường đại thứ hai như vậy, muốn dùng binh khí tốt, thì ra giá cao, chịu đựng tính tình quái dị của hắn.
“Chí Tôn đại hội sắp bắt đầu, ta giúp ngươi đối phó Xích Tường, ngươi đưa vườn thuốc kia cho ta,” Phong Tố thu hồi linh khí,“Hôm nay thu nhiều tiền ta cũng không so đo với ngươi.”
Mạc Thiên Liêu ném Phong Tố ra ngoài, cũng rõ ràng tỏ vẻ, bên trong vườn thuốc có nguyên liệu luyện khí quan trọng, nói cái gì cũng sẽ không cho người khác. Nếu cứ khăng khăng không trả lại cho hắn, thì chờ bị đánh ở Chí Tôn đại hội đi.
“Tôn thượng!” Một đám nữ tu mặc la quần màu đen chờ ở bên ngoài, nhìn thấy ma tôn từ trên trời giáng xuống, lập tức nhảy lên giữa không trung nghênh đón.
Phong Tố nương lực vài nữ tu xoay người trên không trung, lúc này mới tránh cho kết cục bị sấp mặt.
Tao nhã rơi xuống đất, Phong Tố sửa sang quần áo, quay đầu, nhìn nhìn ma cung Đoán Thiên nguy nga tráng lệ phía sau, hơi hơi nhếch môi cười:“Đi chính đạo tra một chút, tìm một bức họa chân nhân Thanh Đồng Ốc Vân Tông đến.”
“Vâng!” Nữ tử cầm đầu khom người ứng.
Đang nói, liền thấy một hán tử một thân hình cao lớn, ôm một con chó con, vội vã hướng đại môn ma cung đi, cũng không thông bẩm, trực tiếp đi vào.
Phong Tố ngồi vào nhuyễn kiệu, cười nhạo một tiếng:“Thật là thú vị.”
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[ Phần ta là cái gì của ngươi ]
Sư tôn: Ta là cái gì của ngươi?
Thợ Mộc: Ngươi là mèo của ta nha.
Sư tôn: Sau đó thì sao?
Thợ Mộc: Như vậy ta có thể cất ngươi vào trong ngực!
Thợ Mộc: Còn ta là cái gì của ngươi?
Sư tôn: Ngươi là bàn cào của ta nha.
Thợ Mộc:[ chờ mong ] còn sau đó thì đâu?
Sư tôn: Như vậy là ta có thể cào ngươi.
Thợ Mộc:……
Mày liễu Phong Tố dựng ngược, khí thế quanh thân tăng mạnh lên:“Đoán Thiên, làm cái gì cũng phải nói quy củ, ngươi muốn cái giá này ta liền đưa ngươi cái giá này, sao, thấy ta đưa ra thoải mái liền muốn lên giá?”
“Nghe nói ngươi chiếm vườn thuốc của ta,” Mạc Thiên Liêu nâng tay, nô bộc bên cạnh lập tức châm đầy rượu cho chén hắn, hơi hơi nhíu mày, cổ tay run đổ rượu xuống, thanh âm lạnh lùng nói,“Trà!”
Nô bộc kia hoảng sợ, từ khi vào ma cung này, còn chưa thấy ma tôn phát giận, chỉ là không cười mà thôi, nay thế nhưng lại tức giận. Nhanh chóng đổi nước trà đến, run run rẩy rẩy rót đầy.
Mạc Thiên Liêu đưa đến gần bên miệng nhấp một chút, độ ấm vừa đủ, liền đưa cho Thanh Đồng.
Thanh Đồng tiếp nhận nhấp một ngụm.
“Ây, ta ngồi lâu như vậy, cũng không ai dâng một ly trà, hạ nhân trong cung ngươi là sao thế này?” Phong Tố thấy thế, lập tức mặc kệ.
“Một ly trà một viên linh thạch thượng phẩm.” Mạc Thiên Liêu lành lạnh nói,“Đừng chuyển hướng đề tài, vườn thuốc của ta.”
“Đoán Thiên, ngươi là nghèo đến điên rồi hả!” Phong Tố chống nạnh muốn chửi hắn, khóe mắt liếc đến Thanh Đồng một bên, thấy đôi mắt lạnh lùng trong trẻo bình tĩnh không gợn sóng nhìn cô, nhất thời lửa nóng tắt đây, ở trước mặt mỹ nhân thanh lãnh như vậy, vẫn chớ mất dáng vẻ, ném một viên linh thạch tới trong tay hạ nhân kia, đổi lấy một ly nước trà, ngửa đầu, ùng ục ùng ục uống sạch. Mới vừa nói nói quá nhiều, rất khát.
Thanh Đồng nhìn nhìn hai người, ngươi tới ta đi cò kè mặc cả, nghe có chút mệt mỏi, nhịn không được ngáp nhỏ một cái.
Phong Tố nhìn cái ngáp tao nhã kia, nhất thời quên mất mình muốn nói gì,“Vút” Một nắp ly đánh qua, cô nhìn cũng không nhìn nâng tay tiếp được, siết thành bột phấn:“Mặt bà đây như hoa như ngọc, nếu làm bị thương ngươi đền không nổi.”
“Nắp ly đá Thanh Huyền, ba viên linh thạch thượng phẩm.” Mạc Thiên Liêu không chút hoang mang nói.
Phong Tố vỗ bàn:“Mẹ nhà ngươi…… Khụ, ngươi đều chết ba trăm năm, vật vô chủ còn không cho người chia? Chúng ta không lật nơi ở của ngươi đã đủ nể tình rồi.” động lòng người, từ từ khuyên nhủ.
Thanh Đồng có chút chịu không nổi, dựa vào cái gối lớn ở trên bảo tọa ngủ gà ngủ gật.
Vườn thuốc Đoán Thiên, nói là vườn thuốc, kỳ thật là một mảnh sơn mạch, đủ loại kỳ hoa dị thảo, trong ma đạo có rất nhiều luyện đan quý hiếm, nguyên liệu luyện khí đều là từ nơi này ra, rất là đáng giá. Phong Tố bởi vì muốn bảo dưỡng dung nhan, thường xuyên muốn ăn đan dược, vườn thuốc này cô rất là cần, lúc trước cũng là tốn hai tiên thành mới đoạt đến.
Hai người nói chuyện sau một lúc lâu cũng không thể đồng ý, Phong Tố tăng thêm hai thành giá, để Mạc Thiên Liêu nhanh chóng đi sửa cây trâm của cô, qua mấy ngày có ma môn đến dâng lễ cho cô, sợ đến thời điểm dọa người.
Thanh Đồng mở mắt ra, liền chống lại một đôi mắt tràn đầy hoa đào, nhìn trái nhìn phải, không thấy Mạc Thiên Liêu.
“Ngươi là đạo lữ Đoán Thiên đi?” Phong Tố chống cằm tựa ở bên cạnh nhìn hắn.
Đạo lữ? Thanh Đồng ngồi dậy, hơi hơi nghiêng đầu, mọi người thường lui tới đều nói, ngươi chắc là ma sủng của Đoán Thiên à, một con thật nhỏ…… Lần đầu tiên có người nói hai người bọn họ là đạo lữ, nhưng không thể không nói, loại giải thích này càng dễ nghe hơn một ít.
Người bình thường nhìn thấy ma tôn ôm mỹ nhân, đều sẽ cho rằng đây là thiếp thị ma tôn, nhưng Phong Tố cũng không phải là người không có đầu óc, từ lúc Thanh Đồng đi vào trong điện này, cô liền nhìn ra tu vi người này tương xứng với cô. Thử hỏi một tu sĩ kỳ hóa thần làm sao có thể làm nam sủng Đoán Thiên? Huống chi, xem bộ dáng dè chừng hầu hạ kia của Đoán Thiên, nói Đoán Thiên là nam sủng của mỹ nhân này ngược lại còn có thể tin được chút.
“Không phải.” Môi mỏng khẽ mở, thản nhiên nói ra hai chữ, thanh âm du dương giống như ngọc nát Côn Sơn, dễ nghe đến cực điểm.
Phong Tố bị này thanh âm này mê muội đến thần hồn điên đảo, không khỏi tiến lại càng gần một chút:“Vậy các ngươi là……”
Ta là sư tôn của hắn, hắn là bàn cào của ta, Thanh Đồng vừa muốn mở miệng, liền thấy Mạc Thiên Liêu như gió vọt lại đây, một tay vứt Phong Tố ra, ném cây trâm ô mộc đã sửa tốt cho cô:“Ngươi có thể cút.”
“Ngươi không phải nói muốn về lô trọng luyện lại sao? Như thế nào nhanh như vậy?” Phong Tố sửng sốt, cầm linh khí cô nghiệm xem, quả nhiên đã sửa tốt.
“Luyện nhanh.” Mạc Thiên Liêu mắt cũng không chớp nói, thực ra linh khí này của Phong Tố, bản thân có chỗ thiếu hụt, bên trong có rất nhiều trận pháp nhỏ, chỉ cần linh khí bị hao tổn, trận pháp nhỏ này liền sẽ tiêu tán, công năng linh khí liền sẽ bị ảnh hưởng. Muốn sửa cũng chỉ cần vẽ lại mấy trận pháp nhỏ đó là được. Nhưng luyện khí sư khác dù có thế nào cũng không nhìn ra, cái này được tạo thành mấy trăm năm, số tiền mà Phong Tố bỏ ra sửa hồi nãy, đã vượt quá số tiền tạo linh khí ban đầu.
Ba trăm năm này không có Đoán Thiên sửa chữa cho cô, linh khí vẫn nửa tàn, miễn cưỡng còn có thể dùng, nhưng vài năm trước một chưởng kia của Minh Yên, đánh hỏng luôn cả đại phong trận, lúc này mới không thể không tìm người sửa.
Phong Tố bị nghẹn suýt nữa thở không nổi. Lúc trước Đoán Thiên luyện chế linh khí này cho cô, dùng bảy bảy bốn mươi chín ngày, nấu lại làm từ đầu mà không đến một canh giờ, lừa quỷ à?
“Ngươi không phải cần dùng gấp sao?” Mạc Thiên Liêu đào ngoáy tai,“Để trong đan điền ôn dưỡng chút thời gian là được.”
Cái gọi là nấu lại trọng luyện, thực ra cũng chỉ là sửa chửa lại những tổn thương bên ngoài, cũng không cần linh khí lắm, chỉ cần ôn dưỡng ở trong đan điền chút thời gian, cũng có thể khôi phục.
Phong Tố trợn trắng mắt, đối với Đoán Thiên, cô cùng vài ma tôn khác đã thành thói quen, cũng không có biện pháp gì cả, chỉ có thể nhận khó khăn. Toàn bộ đại lục Thái Huyền cũng tìm không ra luyện khí sư cường đại thứ hai như vậy, muốn dùng binh khí tốt, thì ra giá cao, chịu đựng tính tình quái dị của hắn.
“Chí Tôn đại hội sắp bắt đầu, ta giúp ngươi đối phó Xích Tường, ngươi đưa vườn thuốc kia cho ta,” Phong Tố thu hồi linh khí,“Hôm nay thu nhiều tiền ta cũng không so đo với ngươi.”
Mạc Thiên Liêu ném Phong Tố ra ngoài, cũng rõ ràng tỏ vẻ, bên trong vườn thuốc có nguyên liệu luyện khí quan trọng, nói cái gì cũng sẽ không cho người khác. Nếu cứ khăng khăng không trả lại cho hắn, thì chờ bị đánh ở Chí Tôn đại hội đi.
“Tôn thượng!” Một đám nữ tu mặc la quần màu đen chờ ở bên ngoài, nhìn thấy ma tôn từ trên trời giáng xuống, lập tức nhảy lên giữa không trung nghênh đón.
Phong Tố nương lực vài nữ tu xoay người trên không trung, lúc này mới tránh cho kết cục bị sấp mặt.
Tao nhã rơi xuống đất, Phong Tố sửa sang quần áo, quay đầu, nhìn nhìn ma cung Đoán Thiên nguy nga tráng lệ phía sau, hơi hơi nhếch môi cười:“Đi chính đạo tra một chút, tìm một bức họa chân nhân Thanh Đồng Ốc Vân Tông đến.”
“Vâng!” Nữ tử cầm đầu khom người ứng.
Đang nói, liền thấy một hán tử một thân hình cao lớn, ôm một con chó con, vội vã hướng đại môn ma cung đi, cũng không thông bẩm, trực tiếp đi vào.
Phong Tố ngồi vào nhuyễn kiệu, cười nhạo một tiếng:“Thật là thú vị.”
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[ Phần ta là cái gì của ngươi ]
Sư tôn: Ta là cái gì của ngươi?
Thợ Mộc: Ngươi là mèo của ta nha.
Sư tôn: Sau đó thì sao?
Thợ Mộc: Như vậy ta có thể cất ngươi vào trong ngực!
Thợ Mộc: Còn ta là cái gì của ngươi?
Sư tôn: Ngươi là bàn cào của ta nha.
Thợ Mộc:[ chờ mong ] còn sau đó thì đâu?
Sư tôn: Như vậy là ta có thể cào ngươi.
Thợ Mộc:……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook