Thí Địa nhìn nhìn Mạc Thiên Liêu, lại nhìn đầu lông mèo nhỏ trong lòng hắn, nhất thời tức mà không biết nói sao. Lúc trước đến hắn ta tới ma cung lừa dối hắn mua nhiều nguyên liệu như vậy, lại lừa hắn một đống lớn này nọ, mới không phải con rối gì của Đoán Thiên, chính là lão già không chết này!

“Sống lại một lần, ngươi vẫn mang theo con mèo này.” Ma tôn cộng thêm Minh Yên, bình thường cũng chỉ có năm người, ở tận trong góc một mực yên lặng không lên tiếng chính là ma tôn vị thứ năm Hình Nghiêu, nhìn thấy Mạc Thiên Liêu, đột nhiên liền nhịn không được nói chuyện.

Hình Nghiêu là kiếm si, thích thu thập đủ loại kiếm, làm người quái gở, nhưng bởi vì Mạc Thiên Liêu có thể làm ra các loại kiếm cổ quái kỳ lạ thỏa mãn yêu cầu gã, giữa các ma tôn, gã ngược lại thân cận với Đoán Thiên nhất.

“Như thế nào, không phục?” Mạc Thiên Liêu cố ý giương giương cằm lên.

“Hừ.” Hình Nghiêu hừ lạnh một tiếng, ma sủng bạch hạc của gã ngẩng đầu kêu to một tiếng, tự phụ họa lời nói chủ nhân.

Hình Nghiêu có một gương mặt anh tuấn, chỉ là không có biểu tình gì, miệng lại độc, thích chọt chỗ đau người khác. Lúc trước thường xuyên châm chọc mèo Mạc Thiên Liêu quá nhỏ, không có tác dụng gì. Nhưng mà quả thật cũng đúng, lúc trước Mạc Tiểu Trảo ngoại trừ bộ dáng nhìn rất đẹp, thật đúng là không có tác dụng khác, lên sân đánh nhau, Mạc Thiên Liêu cũng chưa bao giờ mang theo nó.

“Ấy da, bảo bối bé nhỏ đến đây, mau cho ta ôm một cái.” Phong Tố cười tủm tỉm đứng lên, vươn tay muốn đi bốc mèo, bị Mạc Thiên Liêu tránh đi.

Mèo nhỏ từ trong lòng Mạc Thiên Liêu nhảy ra, ba hai cái nhảy đến bên cạnh bạch hạc, lủi mạnh một cái, một ngụm cắn lên cái cổ dài mảnh kia.

“Cạc cạc –” Bạch Hạc sợ tới mức bay lên đến, mất vài cọng lông vũ.

Khổng tước của Phong Tố đối với loại hành vi chọc mèo này của Bạch Hạc tỏ vẻ khinh thường, vẫn ngẩng đầu. Trước mắt đại sư tử sáng lên, tựa hồ nhận được chỉ dẫn, nằm sấp thân mình, lủi mạnh lên, một ngụm cắn đầu khổng tước.

“Trở về!” Ba ma tôn đồng thời dùng thần niệm áp chế ma sủng, vài yêu thú kia mới thành thật lại, chỉ có con mèo nhỏ kia, vẫn như trước bất khuất cắn cổ chim.

“Được rồi, bảo bối,” Mạc Thiên Liêu đi qua, vươn tay ôm mèo nhỏ lại, đặt mèo vào trong lòng vuốt vuốt lông, ngồi vào vị trí của mình, rót nước trà cho mèo súc miệng,“Ngoan, phun chim lông ra, đừng nuốt.”

Thường thì mọi ngày đều chỉ có năm chỗ ngồi, lần này Minh Yên cố ý bố trí nhiều thêm một cái, khiến mọi người không đến mức vừa gặp mặt liền đánh nhau.

“Đoán Thiên, tình nhân bé nhỏ của ngươi kia đâu? Sao lại không dẫn đến?” Phong Tố nhìn trái nhìn phải, không thấy được thân ảnh Thanh Đồng, rất là thất vọng.


Mạc Thiên Liêu liếc nhìn cô:“Ngươi đừng có mưu tính gì đến y.”

Xích Tường nhìn bộ dáng vài ma tôn cực kỳ thân thiết với Đoán Thiên, răng rắc một tiếng bóp nát ly trong tay. Hắn tốt xấu cũng làm ma tôn ba trăm năm, thời gian ở chung với những người này chênh lệch không nhiều so với Đoán Thiên, tại sao không có nhân duyên tốt như Đoán Thiên vậy.

Nhưng mà, rất nhanh Xích Tường liền hiểu rõ.

Mạc Thiên Liêu thấy Xích Tường bóp nát ly, vỗ đầu:“Ây da, ta còn mang theo lễ vật cho chư vị, thiếu chút nữa quên.”

Nói như vậy, liền từ trong vòng tay chứa đồ móc ra một hộp gấm, mở ra, trong vải nhung màu lam sẫm có đặt bốn cái chén lóng lánh trong suốt. Mạc Thiên Liêu lấy một cái màu xanh ra, đầu tiên cho Minh Yên.

Minh Yên nhìn thấy bên trong chiếc hộp chỉ có bốn, chỉ cười mà không nói.

“Đến đến, ba người các ngươi còn lại tự mình chọn.” Mạc Thiên Liêu thảy hộp gấm hướng lên bàn, liền không quản nữa.

Thân thể cao lớn của Thí Địa là tên đầu tiên chạy tới, một phen nắm chặt cái chén màu vàng kia:“Này lại là đồ chơi kỳ lạ gì đây?”

“Đây là ta dùng hàn ngọc cùng băng tinh thạch luyện chế, mùa hè dùng vừa hay, chư vị đều không có thuộc tính băng, đổ nước trà, trái cây vào, dùng linh lực nhẹ thúc một cái.” Mạc Thiên Liêu đơn giản nói hai câu, liền không nói nữa.

Phong Tố rất là hiếu kỳ, cầm lấy cái màu xanh kia, tự đổ rượu mình vào rồi lay lay vài cái, rượu màu hổ phách nháy mắt biến thành băng tinh màu hổ phách, lại nhoáng lên một cái, nguyên khối băng liền bể thành tuyết, nay chính là lúc trời nóng, lấy muỗng ngọc múc ăn một ngụm, cả người sảng khoái.

Hình Nghiêu tự chọn lấy cái màu trắng cho mình, nói tiếng “Đa tạ.”

Xích Tường thấy chỉ có bốn ly, căn bản không có phần của mình, sắc mặt càng thêm khó coi. Đoán Thiên này tất nhiên là cố ý, tới để khi dễ mình.

“Tục ngữ nói cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, chư vị có phải hay không nên trả mấy thứ đã cướp lại về cho ta?” Mạc Thiên Liêu nâng một chén rượu, hướng mọi người nâng nâng tay.


Vừa ăn một ngụm băng tuyết Phong Tố nhất thời sặc đến.

Trên đài cao ma tôn chuyện trò vui vẻ, phía dưới so đấu đã ra kết quả.

Trở thành ma tôn, có thể có được vô số tài nguyên, tài phú, bên trong ma đạo mỗi người đều muốn ngồi trên vị trí kia. Chỉ là, bình thường chỉ có người kỳ hóa thần mới có tư cách đi tranh đoạt, hơn nữa, trước hết trải qua mấy vòng so đấu, được đến ba vị trí đầu, mới có thể khiêu chiến một vị ma tôn. Nếu đánh bại vị ma tôn này, như vậy vị trí ma tôn bao gồm sở hữu thế lực, đều sẽ về tay ma tôn mới.

Lúc trước Xích Tường thượng vị, Mạc Thiên Liêu là chết, mà không phải bị hắn đánh bại, cho nên địa bàn cần phải chia đều với các ma tôn khác.

“Vạn Quỷ Môn Khô Vinh, muốn khiêu chiến ma tôn Xích Tường.”

“Vạn kiếp môn Trần Phương, muốn khiêu chiến ma tôn Phong Tố.”

“Vạn Cổ môn Dương Thành, muốn khiêu chiến ma tôn Hình Nghiêu.”

Ba vị trí đầu dựa theo trình tự chọn lựa đối thủ, người có thể chọn trước, liền không hề nghi ngờ chọn lựa Xích Tường. Bởi vì lúc đánh nhau có thể mang ma sủng, Xích Tường là một ma tôn không có ma sủng đương nhiên là quả hồng mềm.

Lúc trước Mạc Thiên Liêu lên sân cũng không mang ma sủng, lại không ai nguyện ý khiêu chiến hắn, bởi vì cùng hắn đánh nhau thật sự là quá khó chịu. Mà Thí Địa làm một kẻ thổ hào có tiền, bản thân có vô số pháp bảo linh khí, nhìn đúng là vụn cứng, cũng rất ít người muốn khiêu chiến hắn, về phần Minh Yên……

Đệ nhất ma tôn là không thể bị người còn chưa lên làm ma tôn khiêu chiến.

Xích Tường đi xuống, Mạc Thiên Liêu hơi hơi nheo lại mắt, nhìn hắn đánh.

Đại sư tử thành thật một lát, vẫn nhịn không được quay đầu nhìn mèo nhỏ, thừa dịp Thí Địa không chú ý, lặng lẽ bò đến trước bàn Mạc Thiên Liêu, cái đầu lớn gác qua trên bàn:“Lông đuôi con khổng tước lẳng lơ kia lại dài, chúng ta đi cào đi.”


Mèo nhỏ đang ngồi ở trên bàn liếm móng vuốt, nghe vậy liếc nhìn sư tử, ngây thơ! sau đó nhảy xuống bàn, mạnh bổ nhào vào cái đuôi khổng tước.

Khổng Tước hoảng sợ, lập tức nhếch cái đuôi lên thon dài mĩ lệ kia lên, lông vũ bảy màu phát sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời, lắc lư cực kỳ mê người. Đại sư tử một bước dài nhào lên, trên đài cao nhất thời gà bay chó sủa.

Thẳng đến lúc Phong Tố muốn xuống sàn tỷ thí, trận “hợp mưu giết hại” này mới tính kết thúc.

Thật đáng tiếc, ba người khiêu chiến đều chưa có thể đánh bại nhóm ma tôn.

Cái này cũng là không thể tránh được, vài cái Ma Tôn quanh năm được vô số tài nguyên cung cấp, tu vi tự nhiên được củng cố so với tu sĩ hóa thần khác, có được linh khí cũng nhiều hơn so với người ngoài, thật sự không dễ chiến thắng.

Đợi ba người điều tức hoàn thành, đại hội chí tôn ma đạo tiến vào giai đoạn thứ hai.

Minh Yên chậm rãi mở miệng hỏi thăm:“Có người nào muốn tranh đoạt vị trí chí tôn ma đạo?”

Vài ma tôn nhìn nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu. Minh Yên thực lực sâu không lường được, hai ma tôn hai tay đều đánh không lại hắn, khiêu chiến vị trí hắn, chính là tìm chết.

Vì thế giai đoạn thứ hai liền qua đi như vậy.

Minh Yên hỏi tiếp:“Vậy có người muốn đoạt lại địa bàn?”

“Có!” Mạc Thiên Liêu lập tức đáp,“Ta muốn thế lực Xích Tường sở hữu, mỏ Thí Địa cướp đi, vườn thuốc Phong Tố, cùng với hai mươi bốn tòa tiên thành các ngươi thôn tính của ta.”

Thí Địa hừ lạnh một tiếng, từ trong đan điền gọi ra linh khí, một thanh đao giết heo màu đồi mồi nhất thời xuất hiện ở trên lòng bàn tay rộng rãi:“Ngươi luyện thành thần khí này cho ta, ta liền trả mỏ lại cho ngươi.”

Lúc trước Thí Địa ở trước mặt vài ma tôn khoe ra linh khí mới của hắn, Thái Cực diệt trệ đao, bị các ma tôn vô tình cười nhạo.

“Diệt trệ đao, tên này ngược lại là thích hợp, ha ha ha ha.” Phong Tố cười đến ngửa tới ngửa lui.

“Đây chính là thần khí của tên Đoán Thiên kia! Chỉ là bây giờ còn chưa luyện thành!” Thí Địa hừ lạnh nói.


“Thần khí, thứ phẩm hạnh này? Ha ha ha ha! Đoán Thiên chết thật oan, ha ha ha!” Tiếng cười nhạo của Phong Tố nay còn vang bên tai, điều này làm cho Thí Địa rất không vui. Buổi tối mỗi ngày hắn đều ôm đao giết heo kể chuyện xưa, từ chuyện đại lục Thái Huyền dựng nên như thế nào, giảng đến chuyện hồi trước đây hắn mặc quần yếm, nhưng mãi vẫn không thể gọi tỉnh linh trí bên trong thần khí.

Con rối Mạc Vân Khởi trung thực sẽ không lừa hắn, nhưng Mạc Thiên Liêu thì khó mà nói!

Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng:“Thái Cực diệt trệ đao, cứ như vậy, không cần phải sửa.”

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

[chuyên mục đêm khuya — Thí Địa kể chuyện xưa ]

Đại sư tử: Mọi người tốt, hoan nghênh đúng giờ nghe tiết mục Thí Địa kể chuyện xưa.

Thí Địa: Hồi trước có một đứa bé, ừm, nó, nó gọi là Đại Chùy.

Quảng cáo: Hắc sư tử bảng hiệu đại chùy, ngươi đáng giá có được!

Đại sư tử: Hoan nghênh trở về tiếp tục nghe đài.

Thí Địa: Đại chùy hắn…… Khò khò……

Đại sư tử:…… Bởi hoạt náo viên đang ngủ, tiết mục hôm nay đến đây kết thúc.

Diệt trệ đao: Khiếu nại, kể cho xong chuyện xưa chứ!

Khai Thiên phủ: Khiếu nại, quảng cáo quá nhiều, ảnh hưởng tâm tình.

Liệt chùy: Quảng cáo không có thể hiện ra tính năng đại chùy, rút kinh phí.

Đại sư tử: QAQ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương