Thần Mộ
-
Chương 242: Vây bắt
"Sư tỷ, muội không hiểu sao lại có cảm giác như có gì không ổn, Huyền Trang họ sao lại ước hẹn chúng ta tới chốn này mật đàm?" Mộng Khả Nhi có chút ngờ vực.
Vương Lâm trong lòng phát lạnh, vị sư muội này quá tinh minh, lại có thể phát hiện ra có điều gì đó, nàng trong lòng mặc dù khẩn trương, song trên mặt vẫn hiển hiện nụ cười:
"Sư muội hay suy nghĩ quá, hai người đem tin tức tới, chúng ta không phải chưa bao giờ thấy qua, chẳng phải Huyền Trang và Vương Huy đã nói rõ ràng rằng, tiểu trấn rồng cá lẫn lộn, nếu như truyền nhân tam thánh tụ tại một chỗ mật đàm, dễ dàng bị địch nhân phát giác, chỉ có tới sơn lâm, là cách ổn thỏa nhất."
"Ân" Mộng Khả Nhi đáp một tiếng nhỏ.
Sau đó, hai người đi qua vài ngọn núi nhỏ, đến chỗ thung lũng tạo thành bởi hai ngọn đồi. Sau khi tới chỗ này, Mộng Khả Nhi nhìn sư tỷ mình, vài lần định nói nhưng lại thôi, nàng trầm lặng hướng phía trước đi tới, thần sắc có chút ảm đạm.
Vào vùng trong vùng này thì đã đến giữa chỗ Nam Cung Tiên Nhi bố trí, Thần Nam ẩn sau một tảng đá to giữa lưng núi, khoảng cách xuống dưới chỉ vài chục mét, có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng phía dưới.
Thần Nam không thể không ca thán, Thánh địa Đạm Thai quả nhiên là một vùng đất sản xuất tuyệt sắc mĩ nữ, Vương Lâm so với Mộng Khả Nhi tuy có kém một chút, nhưng tuyệt đối là một đại mĩ nữ hàng đầu, thân thể yêu kiều mong manh cao cao, dung nhan như ngọc phát xuất đạm đạm khí tức thanh lãnh, khí chất này cùng với Mộng Khả Nhi tương tự, cùng là sắc thái thoát tục, có vẻ như liên quan rất lớn đến công pháp mà họ tu luyện.
Thần Nam không thể nhìn ra được Vương Lâm là một người có thể bất chấp mọi thủ đoạn, nhưng sự thật trước mắt, tri nhân tri diện bất tri tâm a! Ngoài ra Thần Nam phát giác Mộng Khả Nhi trên mặt sắc mặt có vẻ ưu thương, tựa hồ tâm trạng không tốt, dung nhan tuyệt mĩ có chút tiều tụy, có chuyện gì chăng? Thần Nam không dằn được hồ nghi, lẽ nào đúng là vài ngày này thân thể nàng không ổn định, phải chăng do tâm tình không được tốt? Đúng lúc này, Nam Cung Tiên Nhi từ sau một khối đá đứng dậy, chầm chậm đi xuống phía dưới, nàng cười dung nhan như hoa.
"Mộng ny tử (bé gái), ta đợi ngươi lâu lắm rồi."
Mộng Khả Nhi tựa hồ sớm đã tính được khả năng sẽ phát sinh tình huống này, trên mặt không chút biểu tình, nàng lẳng lặng nhìn Nam Cung Tiên Nhi, nói: "Ta luôn chờ ngươi ra mặt"
"Ha ha..... ngươi trấn tĩnh rất tốt, không chút chán nản thất vọng, tựa hồ chuyện sư tỷ bán đứng ngươi không có một chút ảnh hưởng." Nam Cung Tiên Nhi ngoài mặt thì là đề tỉnh, nhưng trong lòng thực ra là đang đả kích đối thủ.
Mộng Khả Nhi chầm chậm xoay đầu, bình tĩnh nhìn sư tỷ của mình, nói:
"Sự thật, nửa đường ta cảm giác có điều gì đó không ổn. Ta đã biết rằng sư tỷ muốn động thủ với ta, ta quả thật không muốn tin sự thật này, do vậy cùng sư tỷ đi đến chốn này."
Vương Lâm mặt không đổi sắc, có thể thấy rằng cô ta rất trơ tráo, cô ta hoàn toàn trấn tĩnh, chậm rãi mở miệng nói:
"Sư muội quả nhiên tinh minh, nhưng muội không nên mạo hiểm dấn thân đến đây."
Mộng Khả Nhi áo trắng phấp phới, lặng lẽ đứng tại chỗ đó, đôi mắt vốn dĩ linh động, chầm chậm ươn ướt, nàng buồn bã than:
"Muội biết rằng sư phụ đem Ngọc liên thai cấp muội, cho muội trở thành kế thừa chưởng môn, sư tỷ rất bất mãn, nhưng muội không có biện pháp nào cải biến chủ ý sư phụ, trong tâm muội thủy chung coi sư tỷ là tỷ tỷ tốt nhất. Muội vĩnh viễn không quên, lúc muội mới về Thánh địa Đạm Thai, sư tỷ dắt muội đi chơi, có thức ăn ngon cũng chia sẽ, có cảnh gì hay cũng dắt muội đi xem, muội là một đứa trẻ bị bỏ rơi, bình thường không một người quan tâm, là sư tỷ cho muội cảm giác thân thiết ruột thịt, muội không thể quên hình ảnh lúc muội đến Thánh địa Đạm Thai năm thứ hai, cùng nhiều tỷ muội đến chơi gần sông băng, muội không lưu ý bị sa vào hố băng, là sư tỷ không tiếc thân mình nhảy xuống nước lạnh thấu xương, cứu muội thoát.
Lần đầu tiên vì cứu muội, tỷ đổ bệnh nặng, sau này vẫn còn di chứng, những gì tỷ làm vì muội, muội sao có thể quên được, lần này tuy muội biết tỷ tỷ muốn đối phó muội, nhưng muội không thể không cùng đi, sư tỷ, muội quá đau lòng, muội không thể tưởng được tỷ muội có thể đi đến kết cục này, muội không muốn tin vào sự thật trước mắt. "
Vương Lâm tựa như chìm trong dĩ vãng, thần tình có chút hoảng hốt, nhưng rút cục cuối cùng nàng ta nhắm mắt, lúc nàng mở mắt ra, trong mắt chỉ còn ánh sáng của lý trí, không còn sắc thái thống khổ trốn tránh nào.
"Sư muội, ta bản thân không phải như thế này, bởi vì dần lớn lên, có rất nhiều sự việc chúng ta không thể kiểm soát, ta không còn là ta trước đây nữa, ngươi cũng không phải là nữ hài nhu nhược cần ta bảo hộ, hiện tại cùng bối phận ngươi địa vị cao nhất, có nhiều sự tình ngươi đã biết, ta cũng rõ, chúng ta không thể tránh khỏi một trận chiến, rốt cục nó sẽ xảy đến, chi bằng đến ngay lúc này."
"Sư tỷ...." Mộng Khả Nhi thanh âm có chút hoảng hốt, hai giọt lệ châu rớt xuống, nàng lặng đi một lúc, rồi nói:
"Sư tỷ, tỷ quay lại đi, tỷ muốn gì muội đều có thể đáp ứng, tỷ cùng muội quay trở về, muội nhất định có biện pháp làm sư phụ lập tỷ thành người kế thừa chưởng môn."
Thật khó làm người ta tin rằng, Mộng tiên tử bình thường cao cao tại thượng lại có lúc biểu hiện nhu nhược vậy, nàng giống như một đứa trẻ không nơi nương tựa, thanh âm ngèn ngẹn:
"Sư tỷ, tỷ không nên đã sai còn sai thêm, tỷ quay đầu trở lại đi."
Vương Lâm trong mắt lóe lên vẻ thống khổ, nói:
"Chức vị chưởng môn, ta muốn tự mình đoạt lại, không cần ngươi bố thí, ta muốn chứng minh ta mạnh hơn ngươi! từ nay về sau, ta ngươi tỷ muội tình ý ân đoạn nghĩa tuyệt, bắt đầu từ bây giờ chính là địch nhân"
Mộng Khả Nhi trong mắt đầy sự thống khổ, phảng phất tim tan gan nát, cổ nàng uất nghẹn, khó khăn nói:
"Sao có thể như vậy... sao có thể như vậy..."
"Sư muội, con người luôn luôn thay đổi, chúng ta đều là người đã lớn, không nên chìm trong quá khứ, nhìn lại tỷ muội lúc này, ta không hề lợi dụng lúc ngươi tâm thần hoàng hốt để ám hại, nhưng ngươi cũng nên đề phòng."
Mộng Khả Nhi gạt lệ, chầm chậm bình tĩnh lại, nhưng vẫn còn thần sắc thê lương.
Sau tảng đá núi, Thần Nam cảm thấy tim gan như bị kéo xuống một cái, hắn không thể tưởng ra rằng, Mộng Khả Nhi tâm cơ thâm trầm lại có lúc nhu nhược như vậy. Ý muốn giết chết cô gái trọng tình trọng nghĩa, lúc bé nhận được ân huệ đến giờ không thể quên, không còn nữa. Nàng ảm đạm thê lương, thần sắc đã để lộ chân tình, động lòng người, làm cho Thần Nam không thể còn có sát niệm.
Thần Nam có cảm giác một quyền đấm vào khoảng không, không chút trở lực, hắn đi cùng Nam cung huynh muội vây bắt sống Mộng Khả Nhi, giải quyết triệt để tử địch, nhưng hiện tại Thần Nam không thể nhẫn tâm hạ thủ.
Có lẽ tại Thần Nam có nhược điểm rất lớn, gặp người ác, hắn có thể ác hơn nhiều lần, gặp người thiện, hắn có thể thiện hơn nhiều lần. Thần Nam phát hiện tại Mộng Khả Nhi trên người còn có điểm nhân tính, nguyên bản sát khí hùng dũng, cuối cùng tiêu tán toàn bộ, điều này làm hắn âm thầm hận chính mình vô dụng.
"ba ba ba" Nam Cung Tiên Nhi đứng bên cạnh nhẹ nhàng vỗ tay nói:
"Động lòng a, động lòng a! Không thể tưởng Mộng ny tử lại có cảm tình sâu đậm vậy, tưởng tượng ngươi tại Sở đô bố trí cạm bẫy giết chúng ta, không thể tưởng được lại là một người. Ta không biết có thể nói ngươi tâm cơ thâm trầm, hay noi ngươi ấu trĩ? Kẻ địch đáng sợ nhất không phải là người ngoài mà chính là người thân bên cạnh mình đáng sợ nhất. Thật khó tưởng tượng, từng là tỷ muội tốt với nhau, vì chức vị chưởng môn, lập tức bán đứng nhau. Ha ha, Mộng ny tử ơi, hôm nay ta dạy ngươi một bài học, đó là nhân tính! Tại thời khắc quan trọng nhất, không ai có thể tin được!"
Mộng Khả Nhi chậm chậm hít một hơi dài, cuối cùng thoát khỏi tình tự bi thương hiện tại. Nàng nhìn Nam Cung Tiên Nhân chậm rãi nói:
"Ngươi không sinh hoạt giống như ta, có những cảm tình ngươi không bao giờ hiểu thấu, ngươi không bao giờ cảm giác được tư vị mĩ diệu của chân tình."
Nam Cung Tiên Nhân biểu tượng cười cợt nói:
"Tiểu ny tử ngươi quá ngây thơ, nhanh từ trong mộng tỉnh lại đi, ta mười tuổi đã biết rằng người không thể sống trong mộng, người chỉ có thể tin chính mình, chỉ có chính mình trở nên ngày càng mạnh, mới có thể chính thức kiểm soát được mệnh vận của mình."
Lúc này Nam Cung Ngâm thần thái như ngọc đi ra từ sau đá núi, nói:
"Muội muội, ca ca không thể tin, thật uổng công ta từ nhỏ đến lớn thương yêu ngươi..."
Nam Cung Tiên Nhân thản nhiên cười nói:
"Ca ca đối với muội tốt, muội đương nhiên biết, ca ca không nên nghĩ lung tung. Ây, ca ca, đây không phải là tình nhân trong mộng của huynh , ca ca hiện tại không nên thiết tha, nàng ta chưa từng tiến vào cửa Nam Cung gia, ca ca không nên bảo vệ nàng ta như vậy."
Nam Cung Ngâm trên mặt lộ vẻ cười cợt, nói:
"Không được vô lễ với chị dâu, chúng ta cuối cùng không phải là người một nhà hay sao."
"Hi hi, quả thật bảo vệ nhau a"
Mộng Khả Nhi lạnh lùng nói:
"Dâm tặc câm miệng, tiểu yêu nữ ngươi cũng câm miệng cho ta."
Sau đó nàng quay đầu nhìn hướng Vương lâm, nói:
"Sư tỷ, hôm nay muội không kể tỷ đồng ý hay không, nhất định mang tỷ đi, muội tuyệt không thể nhìn tỷ cùng họ sa ngã cùng nhau."
"Xoát" một tiếng, Mộng Khả Nhi thân động, nhanh như thiểm điện hướng Vương Lâm tiến tới, ngọc thủ trảo tới tay Vương Lâm.
Nhưng đáp lại nàng là một đạo kiếm khí sắc nhọn, một đạo phong mang chói mắt phá hư không, hướng đến ngọc thủ của nàng chém đến, sát khí lạnh lẽo thấu xương.
"Sư tỷ, tỷ" Mộng Khả Nhi cấp tốc thoái lui, nhưng Vương Lâm hạ thủ không chút lưu tình, một hơi phách mười tám kiếm, kiếm mang sắc lạnh tại không trung tung hoành tua tủa, giao nhau thành một phiến kiếm võng.
"Sư muội, ta muốn chứng minh ta mạnh hơn ngươi."
Vương Lâm nói giọng lạnh lùng khó tả.
Lúc này, Nam Cung Ngâm cùng Nam Cung Tiên Nhân nhanh chóng hành động, hai người nhanh như thiểm điện tiến tới trước mặt Mộng Khả Nhi, hai đạo kiếm khí phá không kích tới, làm Mộng Khả Nhi bị bức thoái lui liên tiếp.
Vương Lâm, Nam Cung Ngâm, Nam Cung Tiên Nhân, ba người đều có thật lực hàng đỉnh cấp, tốp mười người mạnh nhất phía đông đại lục, ba đại cao thủ phối hợp với nhau, chỉ sợ hiện tại thế giới này không thể đào đâu ra một người thanh niên cường giả có thể kháng cự. Mộng Khả Nhi tại kiếm khí tung hoành trùng kích bị bức bách khó có thể kháng cự, căn bản không thể chống nổi.
"Sư muội, xin lỗi, hôm nay chúng ta phải hạ ngươi."
Vương Lâm trong lòng phát lạnh, vị sư muội này quá tinh minh, lại có thể phát hiện ra có điều gì đó, nàng trong lòng mặc dù khẩn trương, song trên mặt vẫn hiển hiện nụ cười:
"Sư muội hay suy nghĩ quá, hai người đem tin tức tới, chúng ta không phải chưa bao giờ thấy qua, chẳng phải Huyền Trang và Vương Huy đã nói rõ ràng rằng, tiểu trấn rồng cá lẫn lộn, nếu như truyền nhân tam thánh tụ tại một chỗ mật đàm, dễ dàng bị địch nhân phát giác, chỉ có tới sơn lâm, là cách ổn thỏa nhất."
"Ân" Mộng Khả Nhi đáp một tiếng nhỏ.
Sau đó, hai người đi qua vài ngọn núi nhỏ, đến chỗ thung lũng tạo thành bởi hai ngọn đồi. Sau khi tới chỗ này, Mộng Khả Nhi nhìn sư tỷ mình, vài lần định nói nhưng lại thôi, nàng trầm lặng hướng phía trước đi tới, thần sắc có chút ảm đạm.
Vào vùng trong vùng này thì đã đến giữa chỗ Nam Cung Tiên Nhi bố trí, Thần Nam ẩn sau một tảng đá to giữa lưng núi, khoảng cách xuống dưới chỉ vài chục mét, có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng phía dưới.
Thần Nam không thể không ca thán, Thánh địa Đạm Thai quả nhiên là một vùng đất sản xuất tuyệt sắc mĩ nữ, Vương Lâm so với Mộng Khả Nhi tuy có kém một chút, nhưng tuyệt đối là một đại mĩ nữ hàng đầu, thân thể yêu kiều mong manh cao cao, dung nhan như ngọc phát xuất đạm đạm khí tức thanh lãnh, khí chất này cùng với Mộng Khả Nhi tương tự, cùng là sắc thái thoát tục, có vẻ như liên quan rất lớn đến công pháp mà họ tu luyện.
Thần Nam không thể nhìn ra được Vương Lâm là một người có thể bất chấp mọi thủ đoạn, nhưng sự thật trước mắt, tri nhân tri diện bất tri tâm a! Ngoài ra Thần Nam phát giác Mộng Khả Nhi trên mặt sắc mặt có vẻ ưu thương, tựa hồ tâm trạng không tốt, dung nhan tuyệt mĩ có chút tiều tụy, có chuyện gì chăng? Thần Nam không dằn được hồ nghi, lẽ nào đúng là vài ngày này thân thể nàng không ổn định, phải chăng do tâm tình không được tốt? Đúng lúc này, Nam Cung Tiên Nhi từ sau một khối đá đứng dậy, chầm chậm đi xuống phía dưới, nàng cười dung nhan như hoa.
"Mộng ny tử (bé gái), ta đợi ngươi lâu lắm rồi."
Mộng Khả Nhi tựa hồ sớm đã tính được khả năng sẽ phát sinh tình huống này, trên mặt không chút biểu tình, nàng lẳng lặng nhìn Nam Cung Tiên Nhi, nói: "Ta luôn chờ ngươi ra mặt"
"Ha ha..... ngươi trấn tĩnh rất tốt, không chút chán nản thất vọng, tựa hồ chuyện sư tỷ bán đứng ngươi không có một chút ảnh hưởng." Nam Cung Tiên Nhi ngoài mặt thì là đề tỉnh, nhưng trong lòng thực ra là đang đả kích đối thủ.
Mộng Khả Nhi chầm chậm xoay đầu, bình tĩnh nhìn sư tỷ của mình, nói:
"Sự thật, nửa đường ta cảm giác có điều gì đó không ổn. Ta đã biết rằng sư tỷ muốn động thủ với ta, ta quả thật không muốn tin sự thật này, do vậy cùng sư tỷ đi đến chốn này."
Vương Lâm mặt không đổi sắc, có thể thấy rằng cô ta rất trơ tráo, cô ta hoàn toàn trấn tĩnh, chậm rãi mở miệng nói:
"Sư muội quả nhiên tinh minh, nhưng muội không nên mạo hiểm dấn thân đến đây."
Mộng Khả Nhi áo trắng phấp phới, lặng lẽ đứng tại chỗ đó, đôi mắt vốn dĩ linh động, chầm chậm ươn ướt, nàng buồn bã than:
"Muội biết rằng sư phụ đem Ngọc liên thai cấp muội, cho muội trở thành kế thừa chưởng môn, sư tỷ rất bất mãn, nhưng muội không có biện pháp nào cải biến chủ ý sư phụ, trong tâm muội thủy chung coi sư tỷ là tỷ tỷ tốt nhất. Muội vĩnh viễn không quên, lúc muội mới về Thánh địa Đạm Thai, sư tỷ dắt muội đi chơi, có thức ăn ngon cũng chia sẽ, có cảnh gì hay cũng dắt muội đi xem, muội là một đứa trẻ bị bỏ rơi, bình thường không một người quan tâm, là sư tỷ cho muội cảm giác thân thiết ruột thịt, muội không thể quên hình ảnh lúc muội đến Thánh địa Đạm Thai năm thứ hai, cùng nhiều tỷ muội đến chơi gần sông băng, muội không lưu ý bị sa vào hố băng, là sư tỷ không tiếc thân mình nhảy xuống nước lạnh thấu xương, cứu muội thoát.
Lần đầu tiên vì cứu muội, tỷ đổ bệnh nặng, sau này vẫn còn di chứng, những gì tỷ làm vì muội, muội sao có thể quên được, lần này tuy muội biết tỷ tỷ muốn đối phó muội, nhưng muội không thể không cùng đi, sư tỷ, muội quá đau lòng, muội không thể tưởng được tỷ muội có thể đi đến kết cục này, muội không muốn tin vào sự thật trước mắt. "
Vương Lâm tựa như chìm trong dĩ vãng, thần tình có chút hoảng hốt, nhưng rút cục cuối cùng nàng ta nhắm mắt, lúc nàng mở mắt ra, trong mắt chỉ còn ánh sáng của lý trí, không còn sắc thái thống khổ trốn tránh nào.
"Sư muội, ta bản thân không phải như thế này, bởi vì dần lớn lên, có rất nhiều sự việc chúng ta không thể kiểm soát, ta không còn là ta trước đây nữa, ngươi cũng không phải là nữ hài nhu nhược cần ta bảo hộ, hiện tại cùng bối phận ngươi địa vị cao nhất, có nhiều sự tình ngươi đã biết, ta cũng rõ, chúng ta không thể tránh khỏi một trận chiến, rốt cục nó sẽ xảy đến, chi bằng đến ngay lúc này."
"Sư tỷ...." Mộng Khả Nhi thanh âm có chút hoảng hốt, hai giọt lệ châu rớt xuống, nàng lặng đi một lúc, rồi nói:
"Sư tỷ, tỷ quay lại đi, tỷ muốn gì muội đều có thể đáp ứng, tỷ cùng muội quay trở về, muội nhất định có biện pháp làm sư phụ lập tỷ thành người kế thừa chưởng môn."
Thật khó làm người ta tin rằng, Mộng tiên tử bình thường cao cao tại thượng lại có lúc biểu hiện nhu nhược vậy, nàng giống như một đứa trẻ không nơi nương tựa, thanh âm ngèn ngẹn:
"Sư tỷ, tỷ không nên đã sai còn sai thêm, tỷ quay đầu trở lại đi."
Vương Lâm trong mắt lóe lên vẻ thống khổ, nói:
"Chức vị chưởng môn, ta muốn tự mình đoạt lại, không cần ngươi bố thí, ta muốn chứng minh ta mạnh hơn ngươi! từ nay về sau, ta ngươi tỷ muội tình ý ân đoạn nghĩa tuyệt, bắt đầu từ bây giờ chính là địch nhân"
Mộng Khả Nhi trong mắt đầy sự thống khổ, phảng phất tim tan gan nát, cổ nàng uất nghẹn, khó khăn nói:
"Sao có thể như vậy... sao có thể như vậy..."
"Sư muội, con người luôn luôn thay đổi, chúng ta đều là người đã lớn, không nên chìm trong quá khứ, nhìn lại tỷ muội lúc này, ta không hề lợi dụng lúc ngươi tâm thần hoàng hốt để ám hại, nhưng ngươi cũng nên đề phòng."
Mộng Khả Nhi gạt lệ, chầm chậm bình tĩnh lại, nhưng vẫn còn thần sắc thê lương.
Sau tảng đá núi, Thần Nam cảm thấy tim gan như bị kéo xuống một cái, hắn không thể tưởng ra rằng, Mộng Khả Nhi tâm cơ thâm trầm lại có lúc nhu nhược như vậy. Ý muốn giết chết cô gái trọng tình trọng nghĩa, lúc bé nhận được ân huệ đến giờ không thể quên, không còn nữa. Nàng ảm đạm thê lương, thần sắc đã để lộ chân tình, động lòng người, làm cho Thần Nam không thể còn có sát niệm.
Thần Nam có cảm giác một quyền đấm vào khoảng không, không chút trở lực, hắn đi cùng Nam cung huynh muội vây bắt sống Mộng Khả Nhi, giải quyết triệt để tử địch, nhưng hiện tại Thần Nam không thể nhẫn tâm hạ thủ.
Có lẽ tại Thần Nam có nhược điểm rất lớn, gặp người ác, hắn có thể ác hơn nhiều lần, gặp người thiện, hắn có thể thiện hơn nhiều lần. Thần Nam phát hiện tại Mộng Khả Nhi trên người còn có điểm nhân tính, nguyên bản sát khí hùng dũng, cuối cùng tiêu tán toàn bộ, điều này làm hắn âm thầm hận chính mình vô dụng.
"ba ba ba" Nam Cung Tiên Nhi đứng bên cạnh nhẹ nhàng vỗ tay nói:
"Động lòng a, động lòng a! Không thể tưởng Mộng ny tử lại có cảm tình sâu đậm vậy, tưởng tượng ngươi tại Sở đô bố trí cạm bẫy giết chúng ta, không thể tưởng được lại là một người. Ta không biết có thể nói ngươi tâm cơ thâm trầm, hay noi ngươi ấu trĩ? Kẻ địch đáng sợ nhất không phải là người ngoài mà chính là người thân bên cạnh mình đáng sợ nhất. Thật khó tưởng tượng, từng là tỷ muội tốt với nhau, vì chức vị chưởng môn, lập tức bán đứng nhau. Ha ha, Mộng ny tử ơi, hôm nay ta dạy ngươi một bài học, đó là nhân tính! Tại thời khắc quan trọng nhất, không ai có thể tin được!"
Mộng Khả Nhi chậm chậm hít một hơi dài, cuối cùng thoát khỏi tình tự bi thương hiện tại. Nàng nhìn Nam Cung Tiên Nhân chậm rãi nói:
"Ngươi không sinh hoạt giống như ta, có những cảm tình ngươi không bao giờ hiểu thấu, ngươi không bao giờ cảm giác được tư vị mĩ diệu của chân tình."
Nam Cung Tiên Nhân biểu tượng cười cợt nói:
"Tiểu ny tử ngươi quá ngây thơ, nhanh từ trong mộng tỉnh lại đi, ta mười tuổi đã biết rằng người không thể sống trong mộng, người chỉ có thể tin chính mình, chỉ có chính mình trở nên ngày càng mạnh, mới có thể chính thức kiểm soát được mệnh vận của mình."
Lúc này Nam Cung Ngâm thần thái như ngọc đi ra từ sau đá núi, nói:
"Muội muội, ca ca không thể tin, thật uổng công ta từ nhỏ đến lớn thương yêu ngươi..."
Nam Cung Tiên Nhân thản nhiên cười nói:
"Ca ca đối với muội tốt, muội đương nhiên biết, ca ca không nên nghĩ lung tung. Ây, ca ca, đây không phải là tình nhân trong mộng của huynh , ca ca hiện tại không nên thiết tha, nàng ta chưa từng tiến vào cửa Nam Cung gia, ca ca không nên bảo vệ nàng ta như vậy."
Nam Cung Ngâm trên mặt lộ vẻ cười cợt, nói:
"Không được vô lễ với chị dâu, chúng ta cuối cùng không phải là người một nhà hay sao."
"Hi hi, quả thật bảo vệ nhau a"
Mộng Khả Nhi lạnh lùng nói:
"Dâm tặc câm miệng, tiểu yêu nữ ngươi cũng câm miệng cho ta."
Sau đó nàng quay đầu nhìn hướng Vương lâm, nói:
"Sư tỷ, hôm nay muội không kể tỷ đồng ý hay không, nhất định mang tỷ đi, muội tuyệt không thể nhìn tỷ cùng họ sa ngã cùng nhau."
"Xoát" một tiếng, Mộng Khả Nhi thân động, nhanh như thiểm điện hướng Vương Lâm tiến tới, ngọc thủ trảo tới tay Vương Lâm.
Nhưng đáp lại nàng là một đạo kiếm khí sắc nhọn, một đạo phong mang chói mắt phá hư không, hướng đến ngọc thủ của nàng chém đến, sát khí lạnh lẽo thấu xương.
"Sư tỷ, tỷ" Mộng Khả Nhi cấp tốc thoái lui, nhưng Vương Lâm hạ thủ không chút lưu tình, một hơi phách mười tám kiếm, kiếm mang sắc lạnh tại không trung tung hoành tua tủa, giao nhau thành một phiến kiếm võng.
"Sư muội, ta muốn chứng minh ta mạnh hơn ngươi."
Vương Lâm nói giọng lạnh lùng khó tả.
Lúc này, Nam Cung Ngâm cùng Nam Cung Tiên Nhân nhanh chóng hành động, hai người nhanh như thiểm điện tiến tới trước mặt Mộng Khả Nhi, hai đạo kiếm khí phá không kích tới, làm Mộng Khả Nhi bị bức thoái lui liên tiếp.
Vương Lâm, Nam Cung Ngâm, Nam Cung Tiên Nhân, ba người đều có thật lực hàng đỉnh cấp, tốp mười người mạnh nhất phía đông đại lục, ba đại cao thủ phối hợp với nhau, chỉ sợ hiện tại thế giới này không thể đào đâu ra một người thanh niên cường giả có thể kháng cự. Mộng Khả Nhi tại kiếm khí tung hoành trùng kích bị bức bách khó có thể kháng cự, căn bản không thể chống nổi.
"Sư muội, xin lỗi, hôm nay chúng ta phải hạ ngươi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook