Thần Mộ 2
-
Chương 50: Thánh địa của Yêu tộc – Bể dâu thấp thoáng trong tiếng cười
Xa xa là núi non xanh biếc, gần là hồ nước trong veo.
Trăm hoa đua nở khoe sắc, tỏa ra mùi thơm dìu dịu, say đắm lòng người.
Trong đám hoa cỏ um tùm điểm xuyết rất nhiều những loài cây quả vô danh.
Các loài cây quả không hề giống nhau, tuy nhiên cành lá đều xanh mướt, giống như được điêu khắc bằng lục ngọc, bảo quang mờ ảo lấp lánh, trên cành mọc ra các loại quả nhiều màu sắc, mùi thơm ngon, khiến ai nấy chảy nước miếng.
Long Bảo Bảo hít mạnh một hơi, nhắm mắt lại, lộ ra vẻ ngây ngất, vui mừng nói: "Xem ra vô cùng ngon đây!"
Nói rồi, nó bay vụt một tiếng, thân hóa thành một đạo kim quang, bay lượn giữa đám quả kì lạ.
"Này này này, tiểu long kia, sao ngươi lại như vậy? Không thể tùy tiện hái những trái cây đó!" Bát Ca công chúa bất mãn kêu lên.
Tuy nhiên ngay lập tức nó lại kêu thất thanh lên, bởi Long Bảo bảo như một cơn lốc quét qua một lượt tất cả những cây ăn quả điểm xuyết trong đám hoa cỏ, những nơi nó đi qua, vương lại lại đầy hạt trên mặt đất, toàn bộ quả trên cây đều bị ăn sạch.
Tốc độ của Long Bảo Bảo thật sự quá nhanh, giống như ánh chớp, lượn quanh vườn cây quả, thoáng chốc đã hoàn thành "đại sự".
Tiểu long xoa cái bụng căng tròn, thỏa mãn kêu lên: "Ôi, hoa quả nơi đây ngon quá đi mất."
Nó đập đôi cánh màu hoàng kim, liêu xiêu bay tới, đôi tiểu trảo cầm hai trái cây màu đỏ vừa to vừa tròn, đưa cho Thần Nam nói: "Ôi, thật là ngon quá, Thần Nam ngươi cũng nếm đi"
Bát Ca công chúa kêu gào nhảy dựng lên, nhưng cũng bó tay.
Thần Nam càng lúc càng cảm thấy Côn Luân Huyền giới này quá thần kì, nơi đây giống như một thế giới mới, núi non, sông ngòi, bình nguyên, gò đồi, cơ hồ đủ cả, vùng thiên địa mênh mang này không biết rộng nhường nào.
Nơi nào cũng thấy hoa thơm cỏ lạ, cảnh sắc tươi đẹp giống như trong cõi mộng, đúng là một vùng đất lành.
Động vật trong vùng thiên địa này gặp người mà không sợ hãi, đến mãnh hổ cũng tỏ ra hiền hòa hơn, thế giới này hòa bình quá đỗi.
Dã Trư tinh nhanh chóng chạy về phía trước khoảng được hai mươi mấy dặm, một quần thể đình đài lầu các xuất hiện giữa núi non sông nước như trong cõi mộng.
"Nơi này đúng là một nơi tốt, tiểu điểu các người biết hưởng thụ quá, lại ẩn mình ở trong này, chả trách mấy ngày hôm nay chúng ta tìm khắp dãy núi mà không thấy các người, ôi, ta không muốn đi nữa rồi, ta muốn sống ở nơi này lâu dài." Long Bảo Bảo mãn ý.
Non xanh nước biếc, điện đài lầu các, cầu bắc qua sông. Thần Nam vô cùng kinh ngạc, chắc rằng tiên cảnh thật sự chắc cũng chỉ thế này là cùng.
Đúng trong lúc này, ở trong ngọn núi phía xa, vọng tới một âm thanh: "Grào… Dâu bể xảy ra trong một tiếng cười. Đôi bờ nước chảy miết, sớm nay nhìn sóng dập dềnh mà thương nhớ. Cười trời xanh, việc đời dập dồn, ai thắng ai bại chỉ trời mới biết. Cười giang sơn, mây khói tan đi, quét sạch mọi hồng trần tục lụy. Cười gió mát, lại thấy tịch liêu, hào tình chiếu rọi lên vạt áo. Cười thế nhân, đừng tịch liêu nữa, hào tình vẫn còn nụ cười ngây dại. Grào…"
Thần Nam lập tức nghe ra, đó là tiếng hát của con rồng vô lại
"Ôi, Quang Minh đại thần côn trên cao, con lươn này sao thế?" Tiểu long kinh ngạc hỏi.
Bát Ca công chúa tức giận bay qua bay lại, kêu lên: "Trời ơi, cái con rồng này, lại gây loạn nữa rồi, đây là ca khúc ý nghĩa cao xa, vốn là do thiên tài Hoàng Triêm của Yêu tộc chúng ta vì ca tụng Thái thượng Yêu tổ Kim Dung tiếu ngạo giang hồ mà sáng tác ra, hắn làm sao lại như thế chứ, trời ơi, tên rồng du côn đáng chết."
"Bài hát hay thật!" Thần Nam khen, tuy nhiên bị con rồng du côn đó hát lên ý nghĩa không còn như ban đầu nữa.
"Hàng ngày bị con rồng đó hát, đúng là chẳng ra sao" Bát Ca công chúa dường như vô cùng bất mãn, tức giận nói: "Từ khi gã du côn đó tới nơi này, ngày nào cũng quấy nhiều người trong Yêu tộc, nếu không phải hắn và Nê Nhân của Yêu tộc có quan hệ, mọi người chắc đã ra tay với hắn vì phẫn nộ."
"Cái gì? Tử Kim thần long và một cao thủ Yêu tộc của các người có giao tình?" Thần Nam hơi kinh ngạc.
"Đúng thế, ai mà biết được rằng vì sao hắn lại có được quan hệ ấy, mặc dù hắn là thần long nhưng tu vi vô cùng kém cỏi, nếu không phải là Nê Nhân đã củng cố lại cơ thể, bồi dưỡng nguyên khí cho hắn một lượt, chắc rằng tất cả Yêu tộc ở nơi đây đều có thể đánh bại hắn ta."
Xem ra con rồng du côn cũng gây ra không ít tai họa ở đây, quấy nhiễu đám người Yêu tộc, nếu không Bát Ca công chúa cũng không bất mãn đến thế.
"Ta ngất mất, con lươn đó lại có quan hệ như thế, đúng là không ngờ được!" Thần Nam lẩm bẩm, tuy nhiên sau đó hắn lại giật mình, con rồng du côn ấy bị cổ thần phong ấn hàng nghìn năm, bạn bè khi xưa nếu vẫn còn trên đời này, nhất định đã trở thành bá chủ một phương.
"Đúng rồi, vẫn chưa hỏi các người, các vị Yêu tổ của các người rốt cuộc là thần thánh phương nào?" Thần Nam hỏi.
"Từ sau khi Thái Thượng Yêu tổ Kim dung, Cốt Long, Hoàng Nghĩ bước vào giới thần tiên, La Sâm, Nê Nhân, Đoan Mộc, Ma Oa liền trở thành người bảo vệ cho Yêu tộc chúng tôi."
"Ồ, thì ra có bốn lão yêu quái thực lực cao thâm." Thần Nam lẩm bẩm, sau đó hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ngạc nhiên nói: "Đoan Mộc? Lần trước trong lúc thần bảo xuất thổ ở hoàng cung Sở quốc, một cao thủ Yêu tộc Côn Luân tự xưng là Đoan Mộc, chẳng nhẽ người đó chính là một trong những Yêu tổ của các người?"
"Nói đúng một nửa, người đó là Đoan Mộc Yêu tổ thi triển thần thông thân ngoại hóa thân, chia ra một nửa tinh khí tạm thời hóa hình mà thành."
Thần Nam cảm khái nói: "Mạnh thật!"
"Grào… Dâu bể xảy ra trong một tiếng cười. Đôi bờ nước chảy miết, sớm nay nhìn sóng dập dềnh mà thương nhớ. Cười trời xanh, việc đời dập dồn, ai thắng ai bại chỉ trời mới biết. Grào…" Con con rồng du côn lại vừa gào rống lên.
"Trời ơi, tên vô lại này, ta thật muốn @#%#……" Bát Ca công chúa tức giận bay qua bay lại trên không trung, đến Dã Trư tinh vốn hiền lành cũng bất mãn kêu lên những tiếng ụt ịt ụt ịt.
"Grào…" Long Bảo Bảo lao lên không trung gầm vang.
Tiếng gầm gào lập tức im bặt, Côn Luân Huyền giới lập tức trở lại yên tĩnh, tuy nhiên không quá ba giây, một tiếng gầm lớn vang vọng khắp thiên địa vang lên.
"Ối, tiểu đậu đinh, lại còn cả tên Thần tiểu tử trời đánh nữa, các người tới rồi sao? Grào…" Tử Kim thần long gầm rống liên miên.
Một lát sau, trên không trung xuất hiện bóng màu đỏ tía, giống như một tia điện quang tím sẫm nhanh chóng tới.
"Ối, Quang Minh đại thần côn trên cao, con lươn này ăn vụng được thứ gì ở đây mà lại to lớn thế kia?" Tiểu long lẩm bẩm.
Thần Nam cũng hơi kinh ngạc, nhiều tháng không gặp, Tử Kim thần long đã dài mười một, mười hai trượng, cơ thể bay lượn giống như một đám mây tím, thanh thế kinh nhân.
Con con rồng du côn ở Côn Luân Huyền giới được lão yêu quái Nê Nhân giúp đỡ, bây giờ đã đạt tới trạng thái ngũ giai đại thành, chờ ngày bước vào lục giai cảnh giới. Tuy nhiên nó ở đây cả ngày đâm ra nhàm chán, bây giờ nhìn thấy người quen, vui mừng gầm gào liên miên.
"Grào… tiểu đậu đinh, tên tiểu tử khốn nạn trời đánh, gặp lại các người thật là tốt quá, ngày ngày ở cùng đám yêu quái này thật chán chết, đám người này không có tế bào nghệ thuật, hàng ngày ta hát cho chúng nghe, nhưng lại không có ai hiểu ta, thật đau đớn, may mà các người đã tới rồi. Grào…"
Nghe thấy những lời này, Bát Ca công chúa tức giận bay qua bay lại, đến Dã Trư tinh cũng nhảy lên tưng tưng thể hiện sự kháng nghị.
"Ha ha…" Thần Nam cười lớn: "Bản tính khó dời, ngươi đúng là vô cùng vô lại, lại còn ra vẻ đau đáu, rên rỉ cái gì mà "bể dâu trong một tiếng cười", hàng ngày quấy rầy những người Yêu tộc ở đây, đúng là…"
"Ta chỉ muốn bộc lộ chân tình! Nghĩ tới năm xưa, đại soái long vô địch ta đây tung hoành khắp tu luyện giới hàng nghìn năm, trong lúc cười đùa, cường địch biến thành tro bụi, khiến cho vô số mĩ nữ phải cúi người, tới cuối cùng lại rơi vào kết cục thế nào? Tên cổ thần khốn kiếp ấy đã phong ấn ta nghìn năm, sau khi bước ra lại bị con ả khốn nạn đó…"
Nói tới vài chữ "con ả khốn nạn", con rồng du côn so vai rụt cổ, mắt nhìn vào ngực Thần Nam, thấy không có phản ứng gì mới nói nhỏ: "Người đó, đã làm cho long nguyên của ta mất hết, trực tiếp đánh ta xuống cấp thấp nhất, sau khi tới Côn Luân Huyền giới, ta gặp lại một người bạn cũ, thì ra bây giờ người ta đã trở thành tổ tiên của một phương, nghe hắn ta nói thì vài người bạn đang sống, không phải bị thượng thiên giở trò ắt trở thành ác bá của một phương ở nhân gian. Grào, ta không muốn bị thượng thiên giở trò, rồi trở thành ác bá một phương, thật đau lòng…"
Bát Ca công chúa tức giận nói: "Cái gì là thượng thiên giở trò, người ta là phá vỡ hư không trở thành đại thần, cái gì mà trở thành ác bá một phương, những lão tổ nhà ta là những người đại đức, ta thấy ngươi mới là ác ma thuần túy, từ sau khi ngươi tới đây. tất cả người Yêu tộc đều bị hại…"
Long Bảo Bảo hiếu kì nhìn Tử Kim thần long, mũi hít mạnh, chớp đôi mắt to, giọng nói bập bẹ kinh ngạc cất lên: "Ôi, Quang Minh đại thần côn trên cao! Con lươn kia, ta dám khẳng định, ngươi ở nơi đây đã ăn được rất nhiều tiên chi linh quả, ta người thấy mùi vị quen thuộc, thần dạy, của ngon phải chung hưởng, ngươi không được một mình chiếm hữu…"
Nghe thấy những lời này, Tử Kim thần long chớp mắt liên tục với tiểu long, Long Bảo Bảo dường như hiểu ý, lập tức im re.
Bát Ca công chúa và Dã Trư tinh ở bên cạnh vẻ mặt đều xanh lè, cuối cùng đều kêu lên thảm thiết.
"Ụt ịt ụt ịt…"
"Con rồng xấu xa trời đánh, ngươi…lại tới tiên quả viên ăn vụng rồi? Hu hu…ác bá, khốn nạn."
Bát Ca công chúa thét lên, kinh động tới rất nhiều người Yêu tộc, trong các lầu đài điện vũ, rất nhiều cánh cửa đều mở ra, có người Yêu tộc bộ dạng nửa người nửa yêu, có người Yêu tộc bề ngoài giống hệt với con người.
Tử Kim thần long nói với Thần Nam: "Tên điên kia, ta đi trước."
"Soạt", nó lao về phía núi xa, Long Bảo Bảo vô cùng vui vẻ, "soạt"một tiếng, hóa thành một đạo kim quang bay theo, tiếp theo đó rất nhiều cao thủ Yêu tộc cũng đuổi theo.
Thần Nam đau đầu, hai quái vật này chẳng lẽ đều nhất trí đối ngoại, nếu sống ở đây vài ngày, tiên quả viên nhất định không giữ nổi.
"Thanh niên nam tử, ngươi tới rồi đấy à?" Một giọng nói già nua vang lên phía sau lưng Thần Nam.
Trăm hoa đua nở khoe sắc, tỏa ra mùi thơm dìu dịu, say đắm lòng người.
Trong đám hoa cỏ um tùm điểm xuyết rất nhiều những loài cây quả vô danh.
Các loài cây quả không hề giống nhau, tuy nhiên cành lá đều xanh mướt, giống như được điêu khắc bằng lục ngọc, bảo quang mờ ảo lấp lánh, trên cành mọc ra các loại quả nhiều màu sắc, mùi thơm ngon, khiến ai nấy chảy nước miếng.
Long Bảo Bảo hít mạnh một hơi, nhắm mắt lại, lộ ra vẻ ngây ngất, vui mừng nói: "Xem ra vô cùng ngon đây!"
Nói rồi, nó bay vụt một tiếng, thân hóa thành một đạo kim quang, bay lượn giữa đám quả kì lạ.
"Này này này, tiểu long kia, sao ngươi lại như vậy? Không thể tùy tiện hái những trái cây đó!" Bát Ca công chúa bất mãn kêu lên.
Tuy nhiên ngay lập tức nó lại kêu thất thanh lên, bởi Long Bảo bảo như một cơn lốc quét qua một lượt tất cả những cây ăn quả điểm xuyết trong đám hoa cỏ, những nơi nó đi qua, vương lại lại đầy hạt trên mặt đất, toàn bộ quả trên cây đều bị ăn sạch.
Tốc độ của Long Bảo Bảo thật sự quá nhanh, giống như ánh chớp, lượn quanh vườn cây quả, thoáng chốc đã hoàn thành "đại sự".
Tiểu long xoa cái bụng căng tròn, thỏa mãn kêu lên: "Ôi, hoa quả nơi đây ngon quá đi mất."
Nó đập đôi cánh màu hoàng kim, liêu xiêu bay tới, đôi tiểu trảo cầm hai trái cây màu đỏ vừa to vừa tròn, đưa cho Thần Nam nói: "Ôi, thật là ngon quá, Thần Nam ngươi cũng nếm đi"
Bát Ca công chúa kêu gào nhảy dựng lên, nhưng cũng bó tay.
Thần Nam càng lúc càng cảm thấy Côn Luân Huyền giới này quá thần kì, nơi đây giống như một thế giới mới, núi non, sông ngòi, bình nguyên, gò đồi, cơ hồ đủ cả, vùng thiên địa mênh mang này không biết rộng nhường nào.
Nơi nào cũng thấy hoa thơm cỏ lạ, cảnh sắc tươi đẹp giống như trong cõi mộng, đúng là một vùng đất lành.
Động vật trong vùng thiên địa này gặp người mà không sợ hãi, đến mãnh hổ cũng tỏ ra hiền hòa hơn, thế giới này hòa bình quá đỗi.
Dã Trư tinh nhanh chóng chạy về phía trước khoảng được hai mươi mấy dặm, một quần thể đình đài lầu các xuất hiện giữa núi non sông nước như trong cõi mộng.
"Nơi này đúng là một nơi tốt, tiểu điểu các người biết hưởng thụ quá, lại ẩn mình ở trong này, chả trách mấy ngày hôm nay chúng ta tìm khắp dãy núi mà không thấy các người, ôi, ta không muốn đi nữa rồi, ta muốn sống ở nơi này lâu dài." Long Bảo Bảo mãn ý.
Non xanh nước biếc, điện đài lầu các, cầu bắc qua sông. Thần Nam vô cùng kinh ngạc, chắc rằng tiên cảnh thật sự chắc cũng chỉ thế này là cùng.
Đúng trong lúc này, ở trong ngọn núi phía xa, vọng tới một âm thanh: "Grào… Dâu bể xảy ra trong một tiếng cười. Đôi bờ nước chảy miết, sớm nay nhìn sóng dập dềnh mà thương nhớ. Cười trời xanh, việc đời dập dồn, ai thắng ai bại chỉ trời mới biết. Cười giang sơn, mây khói tan đi, quét sạch mọi hồng trần tục lụy. Cười gió mát, lại thấy tịch liêu, hào tình chiếu rọi lên vạt áo. Cười thế nhân, đừng tịch liêu nữa, hào tình vẫn còn nụ cười ngây dại. Grào…"
Thần Nam lập tức nghe ra, đó là tiếng hát của con rồng vô lại
"Ôi, Quang Minh đại thần côn trên cao, con lươn này sao thế?" Tiểu long kinh ngạc hỏi.
Bát Ca công chúa tức giận bay qua bay lại, kêu lên: "Trời ơi, cái con rồng này, lại gây loạn nữa rồi, đây là ca khúc ý nghĩa cao xa, vốn là do thiên tài Hoàng Triêm của Yêu tộc chúng ta vì ca tụng Thái thượng Yêu tổ Kim Dung tiếu ngạo giang hồ mà sáng tác ra, hắn làm sao lại như thế chứ, trời ơi, tên rồng du côn đáng chết."
"Bài hát hay thật!" Thần Nam khen, tuy nhiên bị con rồng du côn đó hát lên ý nghĩa không còn như ban đầu nữa.
"Hàng ngày bị con rồng đó hát, đúng là chẳng ra sao" Bát Ca công chúa dường như vô cùng bất mãn, tức giận nói: "Từ khi gã du côn đó tới nơi này, ngày nào cũng quấy nhiều người trong Yêu tộc, nếu không phải hắn và Nê Nhân của Yêu tộc có quan hệ, mọi người chắc đã ra tay với hắn vì phẫn nộ."
"Cái gì? Tử Kim thần long và một cao thủ Yêu tộc của các người có giao tình?" Thần Nam hơi kinh ngạc.
"Đúng thế, ai mà biết được rằng vì sao hắn lại có được quan hệ ấy, mặc dù hắn là thần long nhưng tu vi vô cùng kém cỏi, nếu không phải là Nê Nhân đã củng cố lại cơ thể, bồi dưỡng nguyên khí cho hắn một lượt, chắc rằng tất cả Yêu tộc ở nơi đây đều có thể đánh bại hắn ta."
Xem ra con rồng du côn cũng gây ra không ít tai họa ở đây, quấy nhiễu đám người Yêu tộc, nếu không Bát Ca công chúa cũng không bất mãn đến thế.
"Ta ngất mất, con lươn đó lại có quan hệ như thế, đúng là không ngờ được!" Thần Nam lẩm bẩm, tuy nhiên sau đó hắn lại giật mình, con rồng du côn ấy bị cổ thần phong ấn hàng nghìn năm, bạn bè khi xưa nếu vẫn còn trên đời này, nhất định đã trở thành bá chủ một phương.
"Đúng rồi, vẫn chưa hỏi các người, các vị Yêu tổ của các người rốt cuộc là thần thánh phương nào?" Thần Nam hỏi.
"Từ sau khi Thái Thượng Yêu tổ Kim dung, Cốt Long, Hoàng Nghĩ bước vào giới thần tiên, La Sâm, Nê Nhân, Đoan Mộc, Ma Oa liền trở thành người bảo vệ cho Yêu tộc chúng tôi."
"Ồ, thì ra có bốn lão yêu quái thực lực cao thâm." Thần Nam lẩm bẩm, sau đó hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ngạc nhiên nói: "Đoan Mộc? Lần trước trong lúc thần bảo xuất thổ ở hoàng cung Sở quốc, một cao thủ Yêu tộc Côn Luân tự xưng là Đoan Mộc, chẳng nhẽ người đó chính là một trong những Yêu tổ của các người?"
"Nói đúng một nửa, người đó là Đoan Mộc Yêu tổ thi triển thần thông thân ngoại hóa thân, chia ra một nửa tinh khí tạm thời hóa hình mà thành."
Thần Nam cảm khái nói: "Mạnh thật!"
"Grào… Dâu bể xảy ra trong một tiếng cười. Đôi bờ nước chảy miết, sớm nay nhìn sóng dập dềnh mà thương nhớ. Cười trời xanh, việc đời dập dồn, ai thắng ai bại chỉ trời mới biết. Grào…" Con con rồng du côn lại vừa gào rống lên.
"Trời ơi, tên vô lại này, ta thật muốn @#%#……" Bát Ca công chúa tức giận bay qua bay lại trên không trung, đến Dã Trư tinh vốn hiền lành cũng bất mãn kêu lên những tiếng ụt ịt ụt ịt.
"Grào…" Long Bảo Bảo lao lên không trung gầm vang.
Tiếng gầm gào lập tức im bặt, Côn Luân Huyền giới lập tức trở lại yên tĩnh, tuy nhiên không quá ba giây, một tiếng gầm lớn vang vọng khắp thiên địa vang lên.
"Ối, tiểu đậu đinh, lại còn cả tên Thần tiểu tử trời đánh nữa, các người tới rồi sao? Grào…" Tử Kim thần long gầm rống liên miên.
Một lát sau, trên không trung xuất hiện bóng màu đỏ tía, giống như một tia điện quang tím sẫm nhanh chóng tới.
"Ối, Quang Minh đại thần côn trên cao, con lươn này ăn vụng được thứ gì ở đây mà lại to lớn thế kia?" Tiểu long lẩm bẩm.
Thần Nam cũng hơi kinh ngạc, nhiều tháng không gặp, Tử Kim thần long đã dài mười một, mười hai trượng, cơ thể bay lượn giống như một đám mây tím, thanh thế kinh nhân.
Con con rồng du côn ở Côn Luân Huyền giới được lão yêu quái Nê Nhân giúp đỡ, bây giờ đã đạt tới trạng thái ngũ giai đại thành, chờ ngày bước vào lục giai cảnh giới. Tuy nhiên nó ở đây cả ngày đâm ra nhàm chán, bây giờ nhìn thấy người quen, vui mừng gầm gào liên miên.
"Grào… tiểu đậu đinh, tên tiểu tử khốn nạn trời đánh, gặp lại các người thật là tốt quá, ngày ngày ở cùng đám yêu quái này thật chán chết, đám người này không có tế bào nghệ thuật, hàng ngày ta hát cho chúng nghe, nhưng lại không có ai hiểu ta, thật đau đớn, may mà các người đã tới rồi. Grào…"
Nghe thấy những lời này, Bát Ca công chúa tức giận bay qua bay lại, đến Dã Trư tinh cũng nhảy lên tưng tưng thể hiện sự kháng nghị.
"Ha ha…" Thần Nam cười lớn: "Bản tính khó dời, ngươi đúng là vô cùng vô lại, lại còn ra vẻ đau đáu, rên rỉ cái gì mà "bể dâu trong một tiếng cười", hàng ngày quấy rầy những người Yêu tộc ở đây, đúng là…"
"Ta chỉ muốn bộc lộ chân tình! Nghĩ tới năm xưa, đại soái long vô địch ta đây tung hoành khắp tu luyện giới hàng nghìn năm, trong lúc cười đùa, cường địch biến thành tro bụi, khiến cho vô số mĩ nữ phải cúi người, tới cuối cùng lại rơi vào kết cục thế nào? Tên cổ thần khốn kiếp ấy đã phong ấn ta nghìn năm, sau khi bước ra lại bị con ả khốn nạn đó…"
Nói tới vài chữ "con ả khốn nạn", con rồng du côn so vai rụt cổ, mắt nhìn vào ngực Thần Nam, thấy không có phản ứng gì mới nói nhỏ: "Người đó, đã làm cho long nguyên của ta mất hết, trực tiếp đánh ta xuống cấp thấp nhất, sau khi tới Côn Luân Huyền giới, ta gặp lại một người bạn cũ, thì ra bây giờ người ta đã trở thành tổ tiên của một phương, nghe hắn ta nói thì vài người bạn đang sống, không phải bị thượng thiên giở trò ắt trở thành ác bá của một phương ở nhân gian. Grào, ta không muốn bị thượng thiên giở trò, rồi trở thành ác bá một phương, thật đau lòng…"
Bát Ca công chúa tức giận nói: "Cái gì là thượng thiên giở trò, người ta là phá vỡ hư không trở thành đại thần, cái gì mà trở thành ác bá một phương, những lão tổ nhà ta là những người đại đức, ta thấy ngươi mới là ác ma thuần túy, từ sau khi ngươi tới đây. tất cả người Yêu tộc đều bị hại…"
Long Bảo Bảo hiếu kì nhìn Tử Kim thần long, mũi hít mạnh, chớp đôi mắt to, giọng nói bập bẹ kinh ngạc cất lên: "Ôi, Quang Minh đại thần côn trên cao! Con lươn kia, ta dám khẳng định, ngươi ở nơi đây đã ăn được rất nhiều tiên chi linh quả, ta người thấy mùi vị quen thuộc, thần dạy, của ngon phải chung hưởng, ngươi không được một mình chiếm hữu…"
Nghe thấy những lời này, Tử Kim thần long chớp mắt liên tục với tiểu long, Long Bảo Bảo dường như hiểu ý, lập tức im re.
Bát Ca công chúa và Dã Trư tinh ở bên cạnh vẻ mặt đều xanh lè, cuối cùng đều kêu lên thảm thiết.
"Ụt ịt ụt ịt…"
"Con rồng xấu xa trời đánh, ngươi…lại tới tiên quả viên ăn vụng rồi? Hu hu…ác bá, khốn nạn."
Bát Ca công chúa thét lên, kinh động tới rất nhiều người Yêu tộc, trong các lầu đài điện vũ, rất nhiều cánh cửa đều mở ra, có người Yêu tộc bộ dạng nửa người nửa yêu, có người Yêu tộc bề ngoài giống hệt với con người.
Tử Kim thần long nói với Thần Nam: "Tên điên kia, ta đi trước."
"Soạt", nó lao về phía núi xa, Long Bảo Bảo vô cùng vui vẻ, "soạt"một tiếng, hóa thành một đạo kim quang bay theo, tiếp theo đó rất nhiều cao thủ Yêu tộc cũng đuổi theo.
Thần Nam đau đầu, hai quái vật này chẳng lẽ đều nhất trí đối ngoại, nếu sống ở đây vài ngày, tiên quả viên nhất định không giữ nổi.
"Thanh niên nam tử, ngươi tới rồi đấy à?" Một giọng nói già nua vang lên phía sau lưng Thần Nam.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook