Thần Mộ 2
Chương 484: Người trong truyền thuyết

Thần ma đồ khổng lồ chầm chậm chuyển động trên không như một thế giới cực lớn, khí tức Thái cổ hồng hoang tràn ra. Dao động sinh mệnh năng lượng và tử vong năng lượng liên tục tràn lấp thinh không.

Mọi thiên giai cường giả trong các quang minh thế giới tại đại lục hắc ám đều cảm nhận được dao động thần bí mà kỳ dị này, nhiều người cùng bay tới.

"Ầm, ầm, ầm."

Thái cực đồ chầm chậm bay lên, lao về thiên ngoại hỗn độn, bọn Thần Nam bám theo. Đến đích, nó phát sáng rực rỡ, màu vàng và đen đồng thời lóe lên. Hỗn độn hải bị xung kích lan tràn.

Tàn tháp bị Thần Nam lấy từ Thiên đô luyện ngục về, xông ra khỏi Thái cực đồ, dấy lên uy lực vô tận trong hỗn độn hải, toàn bộ sức mạnh phong ấn của U La vương đều bị phá tan, tầng cổ tháp trên cùng do sức mạnh Thiên đạo tạo nên, vô cùng cứng rắn cũng nhanh chóng nứt toác thành những vết lớn.

Đoạn tàn cốt trắng phau từ trong cổ tháp bay ra. Quả nhiên cổ tháp phong ấn một mớ khô cốt. Thái cực đồ nổi lên trên mớ tàn cốt, cốt đầu trắng ngần lướt tới, tụ thành một bộ xương hoàn chỉnh, gần như hoàn mỹ trên không.

Tuy chưa có huyết nhục nhưng ai nấy đều cảm thấy bất phàm, tàn tháp lơ lửng trong hỗn độn hải nổ vang rồi tan tành.

Từ trong thạch tháp xuất hiện một đạo hào quang sinh mệnh bắn vào bộ xương, trong Thần ma đồ cũng xạ một đạo hào quang tương tự. Từng đạo tàn hồn nhanh chóng hợp lại tại hài cốt, dao động kinh nhân lấy hài cốt làm trung tâm bùng lên như núi lửa, hất bay tất cả chư thần ngoài xa.

Hồn lực cực mạnh!

Thần ma đồ chảy ra một dòng Sinh Mệnh nguyên tuyền tưới lên bộ xương, hào quang chói lói sáng rực, hình ảnh xương trắng mọc thịt lại diễn ra, hài cốt vốn không có dao động sinh mệnh sống lại.

Huyết nhục trùng sinh, thân ảnh anh vĩ đó rõ dần, khi hào quang chói lòa mờ dần, một bạch phát lão nhân xuất hiện trên không trung khiến nhiều Thái cổ thần kích động vô cùng.

Đồng thời Thần Nam cũng cảm giác thấy sức mạnh trong thân thể tan đi, giờ không phải là giảm dần mà triệt để trào ra.

"Ha ha, đa tạ." Bạch phát lão nhân mỉm cười với hắn, nhập hết dải hào quang vào thân thể.

"Thời Không đại thần!"

"Quả nhiên là Thời Không đại thần."

"Không tin được, năm xưa ông ta vì muốn cứu chúng thần, tự hủy tu vi trăm kiếp mở ra một con đường sống, hiện tại sao còn sống lại được?"

"Không sai, đã sống lại rồi."

Chúng thần nghị luận nhao nhao, một vài người quen biết Thời Không đại thần càng kích động không nói nổi thành lời.

Thần Nam cũng vô cùng kinh ngạc, đó là Thời Không đại thần thật sự. Năm xưa hắn nhận Thời Không bảo tàng ở Tiểu lục đạo, hư ảnh của đại thần từng vượt ngàn vạn năm hiển hiện ra, cũng hình dạng thế này. Đồng thời, Thời Không bảo tàng bị hắn phong ấn trong thân thể tràn hết ra ngoài.

Trừ Thời Không đại thần còn ai làm được như thế?

Đoạn, hai vật bị phong ấn trong thân thể hắn cũng bay ra, là Thời gian chi tâm và Không gian chi tâm. Đó cũng là những vật thuộc về Thời Không đại thần, nhưng từng bị hai đệ tử móc mất, sau cùng được hắn thu lại ở đệ tam giới.

"Ha ha, Thời Không đại thần ta về rồi." Bạch phát lão nhân ngửa mặt cười vang, tiếng cười đượm thê lương, nước mắt lăn dài. Nhìn thấy Thời gian chi tâm và Không gian chi tâm, đương nhiên ông phải thương cảm, đó là sức mạnh của chính mình mà năm xưa bị hai đệ tử tâm ái nhất đào trộm.

"Thời Không. Quả nhiên là Thời Không đại thần."

Chúng nhân xôn xao.

Thời Không đại thần là nhân vật phong vân một thủa, thực lực không hề kém hơn Ma Chủ và Độc Cô Bại Thiên, công tích lại càng khiến nhiều Thái cổ thần cảm kích, năm xưa ông tự hủy tu vi trăm kiếp, mở phong bế của Thiên đạo, tạo thành con đường sống cho chúng thần đến tương lai.

"Năm xưa ta mở cho chúng thần con đường thời không, họ sao lại quên ta." Thời Không đại thần tựa hồ nhận ta mối hoài nghi của mọi người nên giải thích: "Dù hiện tại họ bước lên Thông thiên chi lộ, vẫn không có ý định bỏ qua cơ hội giúp ta phục sinh, tìm lại nhiều tàn cốt cùng mảnh vỡ linh hồn trên Thông thiên chi lộ để tăng khả năng phục sinh cho ta."

Lời giải thích này khiến tất cả đều hiểu vì sao ông có thể sống lại.

Chúng thần bước lên Thông thiên chi lộ, lợi dụng Thần ma đồ đưa những đoạn linh hồn tan tác ngoài cửu thiên về đại lục hắc ám, mặc phần tàn hồn này tu dưỡng, đợi đến khi Thời Không đại thần có thể quay về.

Hôm nay quả nhiên xảo hợp, Thần Nam thu lấy Thiên đô tàn tháp, mà năm xưa một nửa hồn và hài cốt bị chấn tan của Thời Không đại thần nằm lại Thiên đạo bảo tháp. Thiên đô luyện ngục chìm xuống hỗn độn nên tàn hồn và toái cốt của ông mới rơi vào tay U La vương và bị phong ấn trên tầng cao nhất của bảo tháp.

U La vương lợi dụng nửa phần hồn lực của Thời Không đại thần kết hợp với linh lực cực mạnh của Thiên đạo lưu lại và thần lực của hỗn độn tộc bố trí lại Thiên đạo luyện ngục biến nó thành ngôi thành mê loạn về thời không, khác hẳn Thiên đô nguyên bản.

Tất cả đã rõ, Thái cổ thần đều hoan hỷ, có thêm một chấn thế cao thủ làm chủ lực quả là đáng mừng, nên biết Thời Không đại thần luôn là một trong những cường giả đứng đầu thiên địa.

"Hừ, dám chạm vào ta sao." Thời Không đại thần đột nhiên hừ lạnh, phất tay xuất ra một đạo hào quang mông lung, vô thượng đại pháp lực tràn ra, cuốn ba nhân ảnh trong vùng sâu hỗn độn hải ra. Thần sắc ông lạnh tanh: "U La vương dám động vào tàn thân của ta, sớm muộn gì ta cũng tìm hắn thanh toán, các ngươi lại định chạm vào ta sao, hừ."

Thời Không đại thần tuy trong giống một lão nhân hiền hòa nhưng lại không hề nương tay, sức mạnh thời gian xuất ra, ba hỗn độn cường giả kinh hãi hét lên, thoáng chốc bị biến thành hài đồng, vô tận tuế nguyệt khổ tu bị hủy, thân ảnh họ mờ dần, hiện nhiên sắp tiêu tan hoàn toàn.

"Đợi chút." Cốt Long và Hoàng Nghĩ ẩn cư nhiều năm tại Tội Ác chi thành lên tiếng: "Chúng đều là hỗn độn cường giả - những vật thực nghiệm khó kiếm. Một vài người trong Tội Ác chi thành đang tiến hành mấy nghiên cứu điên cuồng, tạo được thần linh bình thường rồi, nếu có thân thể hỗn độn cường giả để nghiên cứu, chưa biết chừng sẽ tạo thành nhưng cao thủ mạnh hơn."

"Đơn giản lắm." Thời Không đại thần cười vang, đoạn hất tay khiến ba hỗn độn cường giả tịch diệt: "Ta tặng cho các vị vật thực nghiệm tốt hơn nhiều."

Ông ngửa mặt hú vang, mãi tóc trắng tung bay, hai tay chầm chậm vẽ lên, một đường hầm thời không mông lung xuất hiện. Ông gầm vang, dùng vô thượng đại pháp lực không biết lôi ba người từ đâu tới, tóm lấy như tóm ba còn gà con.

Ai nấy hít sâu một hơi khí lạnh, cảm giác được ba người này tuyệt đối là cường giả của hỗn độn tộc, thực lực cực cao, nhưng bị Thời Không đại thần bắt tới như tóm gà.

"Ba kẻ này là hàng cháu chắt của U La vương, y giam cầm ta nhiều năm, hôm nay phải tính chút lợi tức." Thời Không đại thần nói nhẹ tênh, tựa hồ không coi việc đó vào đâu, dùng sức mạnh thời không giam tam đại cường giả, thuận tay giao cho Cốt Long và Hoàng Nghĩ.

Chuyện này…

Chúng nhân ngẩn ra hồi lâu.

Mạnh đến kinh hồn, nơi này cách chỗ U La vương ở cả ngàn vạn dặm, lại thêm vô tận hỗn độn hải ngăn cách mà Thời Không đại thần ung dung tóm cổ tam đại hỗn độn cường giả tới.

Đây không phải kẻ tầm thường, con cháu của U La vương làm vật thực nghiệm ắt vô cùng kinh nhân.

Thật khiến người khác quay cuồng.

Cùng lúc, dao động kinh hồn từ vùng sâu hỗn độn hải bùng lên, ảo tượng khổng lồ che kín đỉnh đầu tất cả, là hư ảnh của U La vương.

"Thời Không, ngươi khinh người quá đáng." U La vương nổi giận, Thời Không đại thần quá bá đạo, lại giải quyết tất cả nhanh gọn như vậy, trực tiếp bắt con cháu y đến làm vật thực nghiệm, y gầm vang: "Ta quyết đấu đến cùng với ngươi."

"Hừ, nguơi tưởng thôi mà được sao, ta cũng quyết phải xử lý ngươi đến cùng." Thời Không đại thần cười lạnh: "Lợi dụng tàn hồn của ta, giam cầm ta vô tận tuế nguyệt, món nợ này tất phải tính với ngươi, không phục cứ tới đây."

Các thiên giai cường giả chân chân thiết thiết cảm thụ được sức mạnh của Thời Không đại thần, thực lực mới là đạo lý, ông có tư cách nói như vậy, không phục thì đấu, đơn giản vậy thôi.

Các thiên giai cường giả đều sôi trào nhiệt huyết, họ chịu nhún đã quá lâu, khó khăn lắm mới xuất hiện một người như thế làm thủ lĩnh.

"A a a …" U La vương phẫn nộ gào lên, hào quang ngút trời trút xuống, đó không phải hỗn độn chi lực mà là cấm kị tuyệt học của y, quyết sinh tử với Thời Không đại thần.

Hắc ám năng lượng kinh hồn trùm lên hỗn độn hải, hư ảnh U La vương dần thực chất hóa, y hiển hóa chân thân từ ngàn vạn dặm, dao động phát ra cực mạnh, khiến mấy ngàn dặm hỗn độn hải tan tành.

"Được, giờ chúng ta thanh toán, phải có một người nằm xuống." Mái tóc bạc của Thời Không đại thần tung bay, gầm vang: "Thời không quyết chỉ!"

Sức mạnh thời gian và không gian như biển lớn sôi trào, cuồng bá lao vào hào quang của U La vương.

Trên không xảy ra đợt va chạm khủng khiếp, sóng năng lượng lan tỏa, thời không thác loạn, sức mạnh thời gian và không gian khiến tất cả sụp đổ.

"U La vương, ta buộc ngươi hóa thành hư vô!"

"Thời Không, ngươi đợi đấy, ngày tái kiến là lúc chúng ta phân sinh tử."

Đòn va chạm hủy diệt bùng lên, chân thân U La vương chưa hoàn toàn hiển hóa, buộc phải thoái lui, Thời Không đại thần trực tiếp mở ra đường hầm thời không, đánh một đòn vào trong, không hiểu đòn đánh cuốn đến đâu mà tiếng gầm phẫn nộ của U La vương vang vọng khiến chư thần ở ngoài hô lên kinh hãi.

"Lão đầu này hay thật." Không Không và Y Y cười hi hi đúng cạnh Thần Nam.

Thần Nam cũng bất ngờ, lão nhân trông vẻ ngoài hiền hòa như vậy mà hành sự lại lăng lệ, quả có khí phách.

"Ha ha…" Thủ mộ lão nhân cười vang, hét lên: "Thời Không à, ngươi đúng là yêu nghiệt, lúc xưa đến nước đó mà không chết, quả còn sống dai hơn gián, cung hỷ ngươi quay về, ha ha."

"Tên lão bất tử kia, còn nói ta sống dai hơn gián, ngươi mới là con gián cụ." Thời Không đại thần cũng cười vang, xuất ra một đạo thần quang vào thủ mộ lão nhân.

"Tên khốn Thời Không." Thủ mộ lão nhân tức giận ré lên, thoáng chốc biến từ lão giả thành hài đồng. Dáng vẻ mũm mĩm hiện tại mà giận dỗi, trông càng ngây thơ, khác xa hình ảnh râu tóc bạc phơ lúc trước khiến tất cả há hốc mồm. "Tên khốn Thời Không, vừa gặp mặt đã đánh lén ta, đùa cũng không được như thế." Thủ mộ lão nhân mũm mĩm nhảy tưng tưng trông càng hoạt kê, lão quả thật phi thường quẫn bách bởi ái đồ có mặt.

"Ha ha…" Các Thái cổ thần cười vang.

"Ha ha… nhiều năm rồi, ta cũng quên mất dáng vẻ ngươi nên muốn coi lại từ lúc ngươi nhỏ rồi nhớ thật kỹ vào trong óc." Xem ra Thời Không đại thần và thủ mộ lão nhân rất thân nhau, bằng không đã không đùa kiểu đó.

"Tên khốn." Thủ mộ lão nhân tức giận nhảy dựng lên.

Tuy đánh lén nhưng vẫn chứng tỏ được sức mạnh đáng sợ của Thời Không đại thần, chỉ có cái thế nhân vật như thế mới tùy ý sử dụng sức mạnh của thời gian đến trình độ kinh thế hãi tục.

Chúng nhân ào ào kéo về Tội Ác chi thành, lúc đi qua Nguyệt lượng, Huyên Huyên hơi do dự rồi bay tới, nàng chưa đến gần đã thấy Nguyệt Thần phong hoa tuyệt đại bay ra.

"Muội muội…"

"Tỷ tỷ…"

Đồng thời, một nhân ảnh nhanh chóng từ trên Nguyệt lượng bay ra, dung mạo thanh lệ vô song, xứng danh hoa nhường nguyệt thẹn, gọi lớn: "Tiểu nương…"

Huyên Huyên kinh hỷ: "Tiểu Nguyệt" rồi kích động nói với hai nữ tử vừa tới: "Hóa ra hai người còn sống, ha ha, hay lắm, vậy mà hại muội không dám đến gần đây, sợ nghe được tin không hay."

Ngoài xa, Thần Nam ngây người, nhìn thấy Độc Cô Tiểu Nguyệt, hắn nhận ra từng gặp qua nàng ta. Lúc xuyên qua thời không, hắn từng thấy thần bí thanh niên trong Thần Ma lăng viên vạn năm trước đẩy nàng ta vào không gian khác. Lúc đó nàng ta cực kỳ ỷ lại vào thần bí thanh niên.

Độc Cô Tiểu Nguyệt. nàng ta đúng là Độc Cô Tiểu Nguyệt, con gái của Độc Cô Bại Thiên, theo đó mà suy đoán ắt thần bí thanh niên chính là Thái cổ cấm kỵ đại thần trong truyền thuyết.

Hắn sửng sốt, Độc Cô Bại Thiên cứu hắn sống lại, vì sao phải làm thế? Có quan hệ gì với hắn sao? Trong lòng hắn lúc này phi thường hỗn loạn, ẩn ước nắm bắt được gì đó nhưng tia linh cảm lóe lên rồi tắt ngay, không thể hiện rõ trong lòng.

"Ha ha…" Thời Không đại thần không hiểu đến cạnh hắn từ bao giờ: "Đi nào, ta muốn nói chuyện với tiểu hữu." Thấy dáng vẻ cao thâm mạc trắc của ông, hắn tỉnh lại.

Các cường giả về Tội Ác chi thành, không lâu sau có hai mươi hồng hoang cường giả tìm đến, không chỉ vì trước đó thủ mộ lão nhân và Thần Nam dùng Hồng Hoang Kỳ phát ra tin tức triệu tập mà bởi cả tin Thời Không đại thần quay về đã đến tai họ.

Các cường giả đều hiểu rõ ràng, trận chiến với hỗn độn tộc ắt phải xảy ra.

Thần Nam và Thời Không đại thần ra vùng rừng núi ngoài Tội Ác chi thành. Nhìn núi non xanh biếc xa xa, Thời Không đại thần thở dài: "Thiên cổ dằng dặc như giấc mộng Nam Kha, không ngờ hôm nay ta còn được thấy núi rừng xanh ngát, xuất hiện trong thế giới sinh động này."

"Thời Không đại thần, ngài vạn cổ khó diệt, không ai có thể khiến ngài thật sự tịch diệt, việc quay về là đương nhiên." Thần Nam không hiểu Thời Không đại thần tìm mình làm gì, chỉ thuận miệng nói ra.

"Thần Nam, lần này phải cảm tạ tiểu hữu trước, nếu không phải tiểu hữu đoạt tàn tháp lại, không biết khi nào ta mới phục sinh."

"Đại thần, ngài quá khách khí."

"Ha ha…" Thời Không đại thần bật cười: "Nếu tiểu hữu đã có bá lực phong ấn Thời Không bảo tàng ta truyền thừa, không dùng đến nó, vì sao hiện tại lại dung hợp với vô diện nhân để mượn ngoại lực. Ồ, lúc xưa ta có chút tàn hồn trong Thái cực đồ nên biết đôi chút việc của tiểu hữu, thấy tiểu hữu bỏ Thần gia ma công, phế Thái Thượng huyền công để đi trên con dường riêng, hiện tại không nên mượn sức mạnh của nhục thể và linh hồn biến hóa kia, tiểu hữu nên khơi dậy tiềm năng chân chính của mình, kích phát sức mạnh siêu việt thật sự."

"Đại thần, ngài…" Thần Nam cảm giác rõ lời ông nói.

"Ồ, ta thấy linh hồn và nhục thể đang biến hóa kia không nên lưu lại trên đời, nên triệt để hủy diệt, không nên để nó cản trở con đường tiến lên của tiểu hữu. Ta nghĩ là nguyên chủ nhân sợ bản thân quên mất mình, vĩnh viễn không biết chính mình là ai."

Thời Không đại thần đang ám thị gì? Lẽ nào ông biết những ẩn tình bên trong? Tâm tư Thần Nam máy động.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương