Thần Khống Thiên Hạ
-
Chương 4: Trùng Mạch (3)
Lăng Tiếu nhìn mẫu thân rời đi, trong lòng thầm nghĩ:
- Nương… Chờ xem, những ngày an nhàn của ngươi không xa nữa rồi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, phương đông hừng sáng!
Ở trong đình viện chừng trăm mét vuông có trồng mấy cái cây, còn có một chút hoa cỏ, phụ cận lại có một cái bàn đá cùng mấy cái ghế đá, hoàn cảnh đơn giản, không khí tràn đầy mới mẻ khiến cho tinh thần người ta chấn động.
Lăng Tiếu mặc y phục đơn giản đang ở trong đình viện bắt đầu ngày luyện võ thứ nhất của hắn.
Kiếp trước hắn đã đem tất cả chiêu thức của Bài Vân chưởng, Phong Thần thối cùng với Thiên Sương quyền luyện đến thuộc lòng rồi, hôm nay chỉ là muốn trọng sử xuất ra, theo lý luận mà nói hẳn là không khó khăn gì. Đáng tiếc thân thể hiện tại quá yếu, cho nên Lăng Tiếu cũng không vội vã cầu thành, mà là lựa chọn đem bộ pháp thành danh Vân Tung Mị Ảnh của Bộ Kinh Vân luyện tập.
Vân Tung Mị Ảnh, tàn ảnh như quỷ mị, như hư vân xuyên toa, ở trong đám người thông hành không có trở ngại lại khó có thể bắt lấy.
Lăng Tiếu hiện tại mặc dù đả thông một dudongf kinh mạch, có nội lực ít ỏi, đủ để chống đỡ hắn sử xuất bộ thân pháp chạy trốn này đi ra rồi.
Hắn bây giờ cùng người bình thường không sai biệt lắm, đương nhiên phải trước tiên đem công phu chạy trối chết học cho tốt, vạn nhất lại bị người khi dễ, đánh không lại còn có thể trốn a!
Lăng Tiếu căn cứ lĩnh ngộ ở kiếp trước, nhắm mắt lại, hai chân án trứ phương vị có chút hyền ảo bước đi. Thời điểm mới đầu chỉ cảm thấy cũng không có gì vượt trội, tiếp tục quan sát lại phát hiện bộ pháp này có chỗ kỳ dị, tiếp tục tỉ mỉ quan sát lại làm cho người ta ngạc nhiên không dứt. Chỉ thấy Lăng Tiếu tùy ý bước ra một bước rất lớn, tựa hồ một bước có thể bước ra được gần hai thước, tốc độ cực nhanh, cả người lộ ra vẻ linh động phiêu dật.
Lăng Tiếu ở trong đình viện ước chừng sau khi chạy mười vòng, thân thể dần dần cảm thấy mệt mỏi không thôi, dừng bước lại, từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy.
- Xem ra phải đả thông thập nhị chính kinh nhanh một chút mới được, điểm nội lực này thật sự là không đáng kể rồi.
Lăng Tiếu khẽ thở dài.
Sau khi nghỉ ngơi thêm vài phút, Lăng Tiếu lại không tiếp tục luyện bộ pháp, mà là luyện thức thứ nhất của Bài Vân chưởng 'Lưu Thủy Hành Vân'.
Lưu Thủy Hành Vân chưởng thức tròn trịa, liên miên không dứt, như dòng nước lại như mây bay, lưu loát không trở ngại, uy lực kinh người, nếu như nội lực thâm hậu, trong một giây có thể đánh ra chín chín tám mươi mốt chưởng, chưởng ảnh vô số, khiến cho người ta khó có thể đoán bắt được, đánh đến đối thủ không có lực phản kích.
Lăng Tiếu từng trong một giây có thể đánh ra bảy mươi hai chưởng, một chiêu liền đem một tên tiên thiên cao thủ thành danh đã lâu đánh thành bùn nhão.
Lăng Tiếu mới luyện được vài phút, Mộng Tích Vân liền từ trong phòng đi ra.
- Tiếu nhi, thương thế của ngươi vừa mới tốt lên, không nghỉ ngơi nhiều một chút, làm sao có thể khắp nơi loạn động được.
Mộng Tích Vân oán giận nói. Nàng biết từ sau khi hai nắm trước bị phế, cho tới bây giờ tu luyện không gián đoạn, tuy nhiên lại luôn là không công mà lui, song nhi tử lại không muốn đối mặt với thực tế, nàng làm mẹ nhìn ở trong mắt vừa đau lòng vừa là bất đắc dĩ.
- Nương, ta sớm không sao rồi, đứng lên rèn luyện nhiều một chút đối với thân thể cũng có chỗ tốt.
Lăng Tiếu dừng động tác đáp.
Mộng Tích Vân đi tới bên cạnh Lăng Tiếu, móc ra khăn tay tùy thân lau lau mặt cho hắn.
Lăng Tiếu nhìn gương mặt đoan trang, tú lệ này, khóe mắt kia khó giấu được có nếp nhăn ẩn hiện, cũng sinh ra vài sợi tóc trắng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ vị đạo chua xót.
- Nương, khiến ngươi lo lắng rồi.
Trong đầu Lăng Tiếu hiện lên lão mụ tiện nghi này quan tâm đối với 'hắn' trước kia rất cẩn thận, không nhịn được bật thốt lên.
- Đứa nhỏ ngốc… Ta là nương của ngươi.
Mộng Tích Vân rất vui mừng đáp, trong lòng nàng cảm khái, nhi tử lần này bị thương chưa hẳn là chuyện xấu, hắn hiện tại đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi.
- Uy, mau tới đây cầm phụng dưỡng tháng này.
Một đạo thanh âm chán ghét từ ngoài cửa truyền đến.
Đứng gọi ở cửa chính là hai gã người hầu mặc quần áo sai vặt, tuổi đều ở chừng hai mươi, một tên thì mụn đầy mặt, một tên thì lỗ mũi bị ngoặt khó coi, hai người hai mắt luôn lưu chuyển, khiến cho người ta cảm thấy giống như tặc, vừa nhìn sẽ khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm.
Hai người này một người kêu là Ma Tử, một người tên là Cẩu Tị Tử, theo thứ tự là hai con chó bên cạnh Lăng Duệ, chó thì sẽ cắn người.
Mới vừa nói ra chính là tên Ma Tử, trong tay hắn cầm một cái túi nhỏ đang không ngừng xoay tròn, vẻ mặt khinh thường nhìn hai mẹ con Lăng Tiếu.
Tài vụ của Lăng gia do Ngũ trưởng lão trông coi, mà Lăng Chiến thân là đích hệ của Lăng gia vốn hẳn nên do quản gia đưa lên nguyệt phụng (cung phụng từng tháng), hôm nay tới lại là hai con chó bên cạnh tôn tử của Ngũ trưởng lão, có thể thấy được một nhà Lăng Chiến không được người của Lăng gia chào đón.
- Ta đây liền tới lấy.
Mộng Tích Vân vội vàng hướng hai người đi đến.
Mộng Tích Vân còn chưa tới gần, Ma Tử lại là tùy ý đem túi tiền ném qua.
Tên Ma Tử này hóa ra là muốn khiến cho Mộng Tích Vân khó coi, bởi vì lực ném túi tiền kia không đủ, chỉ vứt xuống trước mặt Mộng Tích Vân một thước, mắt thấy túi tiền sẽ phải rơi trên mặt đất.
Trên mặt Mộng Tích Vân hiện lên vẻ không thoải mái không thể phát hiện, cước bộ tăng nhanh mấy phần, cư nhiên còn có thể miễn cưỡng đem túi tiền chụp vào trong tay.
Ma Tử cùng Cẩu Tị Tử đều có chút kinh ngạc, không nghĩ tới phụ nhân này còn có thể bắt được túi tiền.
Mộng Tích Vân cười nói:
- Cảm ơn nhị vị đi một chuyến rồi.
Tiếp theo nàng ước lượng túi tiền một chút, vội vàng mở ra nhìn lại, tiếp theo hướng hai người nói:
- Nhị vị, nguyệt phụng của một nhà chúng ta không phải là mỗi tháng ba mươi cái kim tệ sao? Làm sao chỉ có mười cái nữa?
- Phu nhân, đừng nói là chúng ta tham lam kim tệ của ngươi? Đây cũng là tài vụ chấp sự tự mình phát xuống, nếu không ngừng tự mình đi hỏi hắn một chút:
- Cẩu Tị Tử ngẩng đầu lên, dùng lỗ mũi âm dương quái khí của hắn nói. Thái độ này của hắn thật sự không giống một cái nô tài, ngược lại giống như là bề trên cao cao tại thượng.
Tài vụ chấp sự trong miệng của Cẩu Tị Tử là nhi tử của Ngũ trưởng lão, cũng chính là phụ thân Lăng Trùng của Lăng Duệ. Ở Lăng gia ai cũng biết Lăng Trùng cùng Lăng Chiến từ nhỏ đến lớn đều đối đầu nhau, Cẩu Tị Tử để cho Mộng Tích Vân đi tìm Lăng Trùng, đây rõ ràng là cầm Lăng Trùng tới uy áp Mộng Tích Vân mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook