Thần Hoàng
-
Chương 1707: Quy Tàng Vấn Thần (2)
Lắc đầu, Tông Thủ lần nữa nhìn trước người, tâm thần nghiêm nghị.
Mười hai đồng nhân chi lực bắt đầu áp chế, Ngụy Húc Nguyên Tịnh giờ phút này đều bị đánh rớt vị giai, ngã vào Thánh Cảnh.
Pháp tắc thác loạn, nguyên thần không thể ký thác đại đạo. Lại duy chỉ có Thái Ất Đông Hoa Đế Quân là không bị ảnh hưởng quá nhiều, ngàn vạn dây leo vẫn tập kích đến.
Lý Biệt Tuyết cũng không để ý, Hư Vô Chi Lực lan tràn mười dặm, khiến những dây leo kéo tới kia đều hóa thành trống không. Rồi sau đó bàn tay lớn hư trảo, xa xa nhiếp về phía Tông Thủ.
Tông Thủ khiêu mi, ánh mắt lại bình tĩnh u lãnh như hồ. Tăng Huyền Trì Pháp Dực trong hồn hải lập tức cải thành gia trì Vô Lượng Chung Thủy pháp tướng.
Không lùi mà tiến tới, lách mình về phía trước, đồng thời vung trảm một cái, Hắc Bạch chi quang lập tức lộ hóa ra thân kiếm.
Nhẹ nhóm cắt đức không vô chi thủ kia, kiếm thế vẫn duy trì toàn thịnh, men theo một đầu thẳng tắp, nghịch kích mà đi!
Nguyên Nhất Kiếm chi Hắc Bạch!
Mãnh liệt không trù, trực lai trực khứ, đường hoàng chính đại, hoàn toàn không có một chút biến hóa nào cả!
Chỉ vì một kiếm này, đã nhanh đến cực hạn, cũng triệt để áp chế thời không chi lực!
-- nếu nói thế gian này còn có công pháp thần quyết nào có thể đối kháng Vô Lượng Chung Thủy đại đạo của hắn.
Vậy thì Không Vô Nguyên Hư thần pháp của Lý Biệt Tuyết nhất định là một trong số đó!
Từ khi tiến vào Phong Hoa Cung, hắc động chi lực của hắn đã không thôn phệ được bất kỳ lực lượng nào nữa.
Chỉ có thể dùng lực lượng của mình để duy trì Vô Lượng Chung Thủy đại pháp vận chuyển.
Đây cũng là lý do vì sao Tông Thủ một mực đều không dùng Tăng Huyền Trì Pháp Dực gia trì.
Vô Thượng thần pháp thập tam đẳng, dù chỉ duy trì hai trăm tức cũng đủ để triệt để hấp khô hắn rồi!
Ngược lại Minh Hà Cáo Tử Kiếm và Lục Thần Ngự Đao Thuật không phải lo cái này.
Lý Biệt Tuyết ‘ hắc ’ cười, cong ngón búng ra, cùng mũi kiếm nguyên nhất hồn kiếm lần nữa giao kích.
Cả người Tông Thủ lại lần nữa bị đnáh bay ra xa.
Thực lực hạ xuống Tiên giai, lúc này thương thế trong cơ thể hắn càng lộ ra trầm trọng. Mà lại xem Lý Biệt Tuyết, chỉ có chỗ đầu ngón tay là bị Hắc Bạch kiếm quang đánh nát thôn phệ.
Song khi huyết nhục Lý Biệt Tuyết vừa mới nhập vào hắc động liền từ ‘ hữu ’ chuyển ‘ vô ’, triệt để tiêu tán. Cho dù là Vô Lượng Chung Thủy đại pháp cũng không thể chuyển hóa mảy may.
Bất quá mục đích của Tông Thủ vốn cũng không phải vì mượn lực, hoặc là hy vọng xa vời có thể gây tổn thương cho Lý Biệt Tuyết.
Một là vi tiếp tục trì hoãn thời gian, thứ hai là vì Ngụy Húc --
Nghiêng mắt nhìn lại, chỉ thấy kiêm quang tái nhợt ngang trời mà đến kia quả nhiên biến mất vô tung. Thay vào đó là Hắc Bạch chi kiếm.
Minh Hà Cáo Tử Kiếm, là điều khiển tử vong chi lực. Mười hai trấn quốc đồng nhân, có thể một mực áp chế.
Lục thần ngự đao thuật và trảm tiên phi đao, đến từ một giới khác. Nhưng môn Vô Thượng thần thông này dựa vào cũng là pháp tắc vực này.
Chỉ có Vô Lượng Chung Thủy đại đạo là chưa từng có ở thời đại Thủy Tần, mới không bị mười hai trấn quốc đồng nhân trấn áp.
Đáng tiếc là Vô Lượng Chung Thủy, dù sao chỉ là pháp tướng của Tông Thủ thôi.
Căn bản của hắn chính là ‘ đạo ’ tự thần quyết, vốn nên lăng áp phía trên mười hai đồng nhân. Nhưng hắn vẫn đang dung hợp Tam Thiên Đại Đạo chân pháp, vẫn chưa hoàn toàn từ phồn nhập giản, triệt để tổng hợp đạo của mình thành một.
Vậy nên vẫn sẽ bị mười hai trấn quốc đồng nhân ảnh hưởng --
Ngụy Húc mặc dù bị áp chế cảnh giới, nhưng mà dùng Kính Ánh Chi Thuật, Thánh Cảnh chi thân, ấn chiếu Nguyên nhất chung thủy kiếm của hắn, chiến lực kỳ thật cũng chỉ hơi lùi một bậc.
Hắc Bạch chi kiếm trảm đến, Lý Biệt Tuyết sắc mặt khẽ biến, lần nữa lấy ra một thanh tiên binh vung về phía Ngụy Húc.
‘ Đương ’ một tiếng nhẹ minh, thân ảnh Ngụy Húc lập tức nhanh chóng lùi lại xa xa.
Nhưng mà kể từ đó, hắn cũng đã mất cơ hội tiếp tục truy kích, gạt bỏ Tông Thủ.
Lý Biệt Tuyết cũng không thèm để ý, tánh mạng mấy người kia, còn có Tăng Huyền Trì Pháp Dực, sớm muộn rơi vào trong tay hắn, chỉ là thời gian dài hay ngắn thôi.
Càng để ý chính là phương vị của Tú Quan lúc này, khi nào sẽ làm khó dễ.
Ân Ngự lúc này cũng mỉm cười:
- Quốc sư quả nhiên thần uy vô địch, nghĩ đến hôm nay trẫm, nhất định có thể vô lo rồi.
- Bệ hạ lời ấy sai rồi! Có mười hai trấn quốc đồng nhân của bệ hạ, những người này trong mắt lão phu chỉ là con sâu cái kiến. Nhưng nếu người nọ không hiện thân, lão phu cũng không dám nói tất thắng --
Lý Biệt Tuyết khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói xong, lập tức lại lần nữa nhướng lông mày, nhìn về phía hư không xa xa.
Bồng Lai Từ Phúc, ngoại trừ từ nguyên chi lực lúc đầu ra, đã hồi lâu không còn chút động tĩnh gì nữa.
Giây lát sau, đã có động tĩnh, là Thanh Huyền Thái Hoàng rốt cục cũng xuất thủ sao?
Chân thân chắc không dám nhập vào trận này, cũng như Lý Biệt Tuyết hắn không muốn vào Đạo Linh khung cảnh vậy.
Như vậy là hóa thân? Tìm Từ Phúc như thế nào?
Mắt có chút nhíu lại, Lý Biệt Tuyết đã biết rõ rnagf. Người khác không biết Từ Phúc vì sao mà đến, nhưng hắn lại có thể đoán được một hai.
Cấm chú của Từ Phúc lúc này chỉ có tồn tại tiêu vong chi thuật có thể giải. Nếu chỉ một tên Ngao Khôn, tự nhiên làm không được. Nhưng nếu lại thêm Tăng Huyền Trì Pháp Dực, lại có vài phần khả năng.
Thái Hoàng Thanh Huyền, quả nhiên đã sinh nghi.
Bất quá đã đến lúc này, mặc dù có sinh nghi thì cũng đã trễ.
Ý niệm này vừa nổi lên, chỉ thấy ngoài cung mấy vạn đạo bạch khí mênh mông cuồn cuộn đồng thời trùng kích vào trận, khiến tai hoạ lui tránh. Đồ Linh Thần Quang và Âm Mạch Tử Diễm Lôi đều nhao nhao tán loạn, như tuyết gặp liệt hỏa, vỡ vụn hòa tan.
Hạo Nhiên Chính Khí của mấy vạn Đại Nho, lúc này đều do Vô Thượng thần lực của Chu tử lôi cuốn, quan áp không sai!
Lý Biệt Tuyết trong nội tâm bực bội, vị Nho môn Thánh Tôn, đến cùng là đang làm trò gì.
Tiếp theo chợt nghe thanh âm của Chu tử từ xa xa truyền đến!
- Kẻ này là nho địch đương thời, yêu tà chi quân, phải do Nho môn ta tự tay chém chết!
Lý Biệt Tuyết trong lồng ngực vốn nộ khí cuồn cuộn, nhưng sau một lát, sắc mặt liền khẽ biến.
Thình lình một đạo bạch lôi đánh xuống, là Cửu Huyền Quy Tàng Vấn Thần Lôi!
Đây là Thiên Địa Chí Cảnh chi kiếp, khảo vấn tâm thần.
Bản thân không có uy lực, sau khi hấp thu thậm chí có thể tăng lên tu vị. Nhưng mà chỉ cần quanh thân có dù là nửa điểm khí không thuần khiết thì sẽ dẫn phát Thiên Địa dị lực khổng lồ.
Nhưng mà thế gian này, sao thật sự có người chí thiện, chí tà được?
Cho nên những tu sĩ nửa bước Chí Cảnh muốn độ kiếp kia đều nó như sợ cọp.
Tông Thủ tuy là Thánh Quân chi thể, cũng tuyệt đối không thể không có chút khuyết điểm, không có chút ác khí quấn thân nào được.
Lúc này ngay trong hắc vụ hồng quang vô tận cách ngự thư phòng hai vạn trượng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook