Thần Hoàng
Chương 1699: Có thể đáng giá (2)

Hơn nữa giống như bị thống khổ cùng cực, khiến cho ý niệm của Kim Bất Hối lâm vào trạng thái mơ hồ, thậm chí còn không nhìn thấy Tông Thủ đã đến, chính mình đã quái dị.

- Hình phạt tróc hồn sao?

Tông Thủ biến sắc, cho dù là sớm biết nhưng nội tâm vẫn run lên.

Lập tức một ít linh dịch ra, bấm tay bắn ra, thẳng vào trong nguyên thần của Kim Bất Hối.

Sau khi bắn vào hai giọt Kim Bất Hối mới tỉnh táo lại, mê mang nhìn qua bốn phía, rồi sau đó ánh mắt nhìn qua người Tông Thủ sau đó giật mình cười nói.

- Ta nói linh sư mấy ngày trước vừa nói với ta, chúng ta sẽ lại gặp nhau ở Hoàng Kinh Thành. Bây giờ lấy thủ cấp của ta và tính mạng của Ân Ngự, quả nhiên ngươi đã tới.

Tông Thủ trầm mặc, hắn lập tức dùng môn thần thông sinh tử huyền cơ biến.

Chỉ cần một chút huyết nhục, một chút tàn hồn là có thể phục sinh người ta.

Nhưng mà tình hình Kim Bất Hối lúc này hắn không làm được.

Nguyên thần mặc dù còn nguyên vẹn, nhưng mà vẫn bị tra tấn tàn phá.

- Ngươi đang chịu tội sao?

Một tiếng than nhẹ, Tông Thủ ngữ khí tức ngậm mang theo ý mỉa mai, cũng cực kỳ lạnh lẽo, mang theo vài phần tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Biết rõ chính mình tình cảnh đáng lo, biết rõ Ân Ngự đã không nghe khuyên can. Không ngoan ngoãn chờ trong nhà lao, ngược lại nói ẩu nói tả. Quả nhiên là ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn!

- Đại trượng phu có việc không nên làm, có việc nên làm. Lại nói đám chó gây họa quốc gia, chỉ lo lợi ích của mình thì làm được gì. Ta từ nhỏ đã được đình huấn --

Kim Bất Hối chính khí nghiêm nghị nói xong, thấy ánh mắt của Tông Thủ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào, dần dần nói không được, đành phải xấu hổ cười cười.

- Trong lao quá nhàm chán, đành phải công kích thời thế. Cũng nói mà nghiện, quản không được miệng của mình. Đâu ngờ tới Ân Ngự thực sự lấy được mười hai trấn quốc đồng nhân quay về. Sớm biết như thế đánh chết ta cũng không mở miệng. Ân Ngự kia đã không quan tâm lão tử, lão tử mới chẳng quản sống chết của Đại Thương.

Ngôn từ hậm hực, dường như biết nên làm gì.

Tông Thủ dở khóc dở cười, nghĩ ngợi noi đây mới là Kim Bất Hối trong ấn tượng của hắn.

Lập tức lại nghe Kim Bất Hối bỗng nhiên lẩm bẩm nói:

- Nhưng mà Tông Thủ ngươi không biết Đại Thương này dân gian khổ sở a. Ta tại Đại Thương làm quan ba năm ngắn ngủi, bên ngoài Hoàng Kinh Thành lưu dân ngày càng tăng, đã vượt qua bảy trăm vạn. Ta bị giáng chức làm Huyện lệnh, thống trị trăm dặm, chỗ đó mười vạn nhân khẩu, cũng bị ép thở không nổi. Rõ ràng là linh triều nổi lên, thổ địa phì nhiêu, nhưng ngay cả mình cũng không nuôi sống nổi. Nếu như thiên hạ thái bình khá tốt, một khi chiến loạn nổi lên thì nhất định có vô số người bị cửa nát nhà tan.

Tông Thủ lần nữa trầm mặc, nghĩ ngợi nói đây mới là Kim Bất Hối, nhiều lần liều chết khuyên can sao?

Lập tức cười lạnh, nhìn qua người chung quanh.

- Như vậy hiện tại như thế nào? Kim Bất Hối ngươi đã bị Ân Ngự vì gian nịnh giết ngươi. Chẳng những chém ngang lưng, càng muốn tróc hồn, phục sinh đều không thể được. Những dân chúng mà ngươi quan tâm lúc này cũng hận ngươi tận xương, bị ngàn vạn người phỉ nhổ. Có đáng giá không?

Kim Bất Hối lần nữa mờ mịt, rồi sau đó bật cười lắc đầu:

- Đại trượng phu làm thì làm, làm sao cần hối hận? Ta đã không thẹn với đời, về phần người ngoài nghĩ như thế nào cùng ta không quan hệ. Lại không phải nho sinh chân chính, cần gì cố kỵ danh tiếng?

Tông Thủ kinh ngạc, rồi sau đó im bặt. Thằng này ngay cả mình cũng không quan tâm thì nói gì được nữa?

Nếu Kim Bất Hối có thể thanh trừ được nội loạn của Đại Thương, Tông Thủ hắn tạm thời chỉ có thể đứng ngoài quan sát mà thôi, mới không ngừng không nghĩ muốn khuyên bảo Ân Ngự.

Nhưng mà tình thế hiện giờ nói những chuyện này có thể làm được cái gì?

Thở dài một tiếng, Tông Thủ thần sắc thẫn thờ.

- Hôm nay Đại Thương tiêu vong, ngươi còn muốn ngăn ta?

- Ngươi thật sự có năm chắc tru sát Ân Ngự?

Kim Bất Hối hiện ra vẻ kinh ngạc, sau đó không quan tâm nói:

- Tùy ngươi! Ân Ngự đến nay không có lòng nghỉ ngơi lấy sức, cực kì hiếu chiến. Có mười hai trấn quốc đồng nhân ngược lại càng trở nên quả quyết, dùng toàn lực tiêu diệt môn phiệt tham nhũng. Nhưng mà căn cơ của Đại Thương đã hủ bại, nhất thời hữu hiệu nhưng chỉ cần qua mấy năm lại khôi phục như ban đầu. Dùng sức quá mức thì thế gia môn phiệt cắn ngược cũng không chừng. Tiếp tục như vậy thì trong mấy năm sau Thiên hạ này cuối cùng vẫn đại loạn, bệnh nguy kích đã không có cách cứu. Chết muộn không bằng chết sớm --

- Như vậy khá tốt! Ngươi là huynh đệ của ta, cũng không nên náo quá mức căng cứng a, binh đao tương kiến.

Tông Thủ cười lớn cười, thần sắc tận lực bình thản:

- Ta có Sinh Tử Đàm Hoa, có thể giúp ngươi phục sinh, nhưng mà dứt khoát ngươi cả đời này không cách tu hành. Một phương pháp khác là bảo hộ ngươi vào luân hồi. Trí nhớ đời này xóa đi, nhưng mà linh căn bất diệt, tiếp theo có thể vấn đạo trường sinh. Ngươi chọn cái nào?

Kim Bất Hối nguyên thần chấn động, kinh ngạc mắt nhìn Tông Thủ. Trọn vẹn sau nửa ngày mới cười chua xót:

- Nên chọn loại hai đi, Kim Bất Hối chuyển thế cũng không làm đều quan cái mẹ gì. Thành thành thật thật tu hành, ngày sau trường sinh sống lâu mới là đứng đắn.

Giọng nói nghiêm nghị.

- Nhưng mà trước đó xin bệ hạ hoàn thành cho ta một tâm nguyện...

Tông Thủ hai mắt hơi mở, rồi sau đó trấn trọng gật đầu:

- Ta đáp ứng ngươi! Trẫm tối đa trong vòng mười năm chắc chắn quét ngang lục hợp! Khiến cho vạn dân Vân Giới không còn đói khát, chiến loạn liên miên, làm cho này chiến loạn giới này chung kết.

Lời còn chưa dứt, Kim Bất Hối thần sắc thỏa mãn, nhẹ giọng cười nói:

- Nếu trước kia Ân Ngự đem đầu của ta treo ở đây. Nói là muốn ta nhìn tận mắt, vài năm về sau Đại Thương là thịnh là suy, xem ra không làm được rồi.

Tiếng nói càng ngày càng yếu, Tông Thủ biết được đây là di chứng của tróc hồn.

Căn cơ đã tổn thương, có khí lực nói nãy giờ đã là cực hạn của Kim Bất Hối rồi.

Cũng biết nguyên thần của Kim Bất Hối đã tàn phá, giống như bao tải bị thủng. Trừ phi là có một chí bảo gửi hồn, nếu không bảo tồn không bao lâu. Một thời gian ngắn sẽ tự tiêu tán. Cho dù là chí cảnh Thánh tôn cũng chỉ có thể kéo dài chút thời gian mà thôi.

Nhưng nếu gửi hồn thì còn cơ hội luân hồi.

Bỗng dưng phẩy tay áo một cái, đem nguyên thần của Kim Bất Hối thu vào tay áo, tạm thời bảo vệ.

Mặc dù là chuyển sinh cũng cần trước tiên chém Ân Ngự Tả Tín hai đầu sỏ này dã!

Mà lúc này trong lòng Tông Thủ càng cảm thấy bi thương. Hai mắt hồng lên.

Một tiếng vù vù, Tông Thủ dò xét tay áo, đem Luyện Thần Kiếm nắm trong tay.

Sau đó nhìn qua cửa thành nặng vạn cân kia đang khép lại, giận quá hóa cười.

Từng tiếng rít gào, chấn động không dứt, thẳng tới khi lan tràn khắp trăm vạn dặm, đem trọn Hoàng Kinh Thành bao phủ vào trong.

- Trẫm hôm nay tới đây chỉ vì lấy đầu chó của Ân Ngự! Người dám ngăn trẫm phải chết!

Một đạo kiếm quang màu tím hiện ra, đột nhiên chém lên cửa thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương