Xoay người lại nhìn sang Trần Tố sắc mặt tái nhợt thống khổ, Cao Viễn ôn hoà giúp Trần Tố xách túi quần áo, mỉm cười trấn an, “Cậu không cần lo lắng, chỉ cần cậu làm theo lời anh ta nói, cuộc sống của cậu sẽ rất nhẹ nhàng, cậu chỉ cần không vi phạm quy tắc của cậu ta là được.”

Mang theo Trần Tố ra cửa trường, Cao Viễn vừa lái xe vừa giải thích, “Vương Tuấn là người bị mất ngủ, trước khi gặp cậu, cậu ta không ngủ được. Tìm tới cậu, cũng chỉ là để cậu cùng cậu ta ngủ, không có ý tứ gì khác, Vương Tuấn không có hứng thú với nam, cậu ta không có bệnh đoạn tụ.” (chữ “bệnh” không phải mình tự thêm vô à nha)

Không có hứng thú với nam? Bệnh đoạn tụ? Trần Tố ngẩn ra, đây là ý gì? Trần Tố không phải không biết thành ngữ đoạn tụ phân đào*, nhưng muốn cậu nói ra điển tích xuất xứ lại quá làm khó cậu, cái này đối với Trần Tố mà nói là một sự kiện lịch sử tương đối xa xôi.

(*”chia đào, cắt tay áo”. Chắc ai cũng có nghe qua xuất xứ của nó nhỉ)

Không trực tiếp đến nơi Vương Tuấn ở, ở trên xe, Trần Tố đau bụng vô cùng, Cao Viễn nửa đường đưa cậu tới bệnh viện, bệnh viện viết cho mấy loại thuốc, lần này, Trần Tố ôm bụng đổ mồ hôi lạnh thật sự sợ Vương Tuấn.

Ăn cháo loãng mấy ngày, ngoại trừ trên bụng tạm lưu lại một mảng bầm tím, cuối cùng cũng hết đau. Trong thời gian này, Trần Tố đã tin Vương Tuấn thật sự mất ngủ, bởi vì mỗi lần nửa đêm đau tỉnh, mở mắt sẽ thấy Vương Tuấn không phải đang đọc sách, chính là chơi game, một lần cũng không thấy anh ngủ. Cảm giác không ngủ được rất khó chịu đi, Trần Tố chỉ có thể hết hy vọng tạm thời ở lại.

Ở khách sạn có rất nhiều vấn đề không tiện, đầu tiên là cách trường học ở ngoại thành của Trần Tố quá xa; thứ hai, Trần Tố say xe rất nghiêm trọng còn rất không thích ứng cảm giác không trọng lực của thang máy, đi một lần liền nôn một hồi. Bất đắc dĩ, ngày thứ tư, Vương Tuấn đổi chỗ ở, căn nhà được chọn tại một khu dân cư bên cạnh trường Trần Tố, từ đó đến trường, Trần Tố chỉ cần đi bộ hai mươi phút là được.

Ôm túi sách, Trần Tố tan học nơm nớp lo sợ nhìn căn nhà này, lần đầu tiên, Trần Tố thấy được căn hộ thành thị trong cự ly gần. Phòng này đối với Trần Tố mà nói là rất hiện đại, hai phòng hai sảnh, nhà bếp toilet phòng tắm phòng ngủ phòng khách đều ở trong một căn, đồ điện đầy đủ, vật dụng gia đình đầy đủ, chỉ thiếu hơi người, không nhiễm một hạt bụi tựa như nhà mẫu.

Lúc đưa Trần Tố chìa khoá, Vương Tuấn còn đưa cho Trần Tố một cái thẻ ngân hàng, nếu cậu muốn dùng tiền thì tự mình rút, mật khẩu là năm số tự nhiên đầu tiên đơn giản nhất.

Vẫn là lần đầu tiên thấy được loại đồ hiện đại này, nghe nói người nước ngoài ra đường mua đồ đều dùng cái này, đến máy móc của ngân hàng vừa đặt vào là có thể tự động phun ra tiền, chính là rất dễ bị ăn trộm để mắt tới. Cầm cái thẻ này, biết cần phải trả lại, nhưng không muốn nghe mấy lời không dễ nghe, Trần Tố bỏ cái thẻ vào hộp mắt kính trong ngăn kéo tủ đầu giường. Quá mức hiện đại, cậu vĩnh viễn học không được, theo không kịp.

Trần Tố theo không kịp. Tiền, kiên quyết không dùng của người ta, chút tự tôn tự trọng ấy, Trần Tố vẫn phải có.

Bốn rưỡi chiều tan học, Trần Tố tới đây, dùng xâu chìa khoá trong tay mở cửa phòng, từ hôm nay trở đi, cậu đã vào ở trong căn hộ của người thành thị này.

Tủ lạnh, TV, bàn ăn dài, ghế cao và các dạng vật dụng, hết thảy đều làm cho Trần Tố thấy mới mẻ vô cùng, đây là căn hộ người thành thị? Nhà Trần Tố ở trong thôn coi như nhà giàu có, thế nhưng muốn cho ba thằng con học phí hàng năm và sinh hoạt phí đều không phải con số nhỏ, năm kia, Trần gia không cam lòng thua kém người ta cũng xây nhà lầu xi măng, nhưng trong nhà lại không tăng thêm bất cứ vật gì, trong nhà vẫn giống như trước, giường gỗ, bàn cũ và lương thực chất đầu góc tường.

Trần Tố ở trong căn phòng không người vòng vo nửa tiếng mới đè tâm tình xuống, lấy sách vở mang tới ra xem.

Phòng ở mới, tựa hồ đầy đủ mọi thứ, nhưng Trần Tố rất nhanh phát hiện hầu như cái gì cũng không có. Đầu tiên không đồ ăn, trong tủ lạnh trống không, phòng bếp ngay cả cái nồi cái chén cũng không có, may mắn dưới lầu có sạp bán màn thầu*, năm hào ba cái, thêm cải bẹ chia làm hai phần ăn, Trần Tố ăn uống trước nay đều lấy no bụng làm mục tiêu.

(*bánh bao không nhân)

Trước đây trọ trong trường đã quen hết tiết thì về ktx, cũng không có sở thích gì khác, nhiều nhất chính là tới tiệm sách xem chùa. Hiện tại, tới đây ở, Trần Tố vẫn tiếp tục cuộc sống hai điểm một đường đi học, tan học.

Dọn dẹp sơ một chút, Trần Tố đem hơn bảy trăm đồng ngày đó còn dư lại bỏ vào ngăn kéo phòng này, từ lúc bỏ tiền này vào trong tủ quần áo của cậu, cậu vẫn rất không an tâm, hiện tại bỏ trở lại, trong lòng thoáng cái thư sướng hơn, quả nhiên không thể lấy không đồ người ta.

Vương Tuấn tới đây xác thực chỉ là vì ngủ. Ngay từ đầu, Trần Tố còn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng hai ba lần rồi lại không còn cảm giác gì. Vương Tuấn chưa bao giờ hỏi đến cuộc sống và chuyện cá nhân của Trần Tố, chỉ bất quá thỉnh thoảng ban đêm có người ngủ bên cạnh, phòng này là chỗ ở cho Trần Tố, không phải nhà Vương Tuấn. Theo yêu cầu của anh ta, không trái lời anh ta, Vương Tuấn tốt hết ý.

Ở đây một tháng, cũng chỉ thấy Vương Tuấn không quá mười lần, Trần Tố dần dần quen phương thức sinh hoạt lạnh nhạt như thế. Mỗi ngày đi bộ hai mươi phút đến trường, học xong dùng cơm nước trong căn tin, rửa sạch cà men lại mua bánh bao ngọt năm hào cho bữa tối và bữa sáng ngày kế, hai điểm một đường phù hợp cá tính hướng nội của Trần Tố. Nếu thật sự phải nói tới Vương Tuấn có bệnh gì, đó chính là Vương Tuấn quá chú ý sạch sẽ, điểm ấy, từ bề ngoài liền có thể nhìn ra được. Dưới sự giám sát của Vương Tuấn khiết phích, Trần Tố có tiến bộ ở phương diện vệ sinh. Phòng tắm có sẵn, mở máy nước nóng là có thể tắm, sáng sớm mỗi ngày, đi tắm một cái, cả ngày đều trôi qua nhẹ nhàng khoan khoái. Lại không bao lâu, Trần Tố cũng thích thói quen một ngày tắm hai lần, quả nhiên, thói quen vệ sinh cá nhân cùng điều kiện cơ bản có liên quan chặt chẽ.

Phòng ở tuy lớn, Trần Tố vẫn quen làm bài trên bàn cơm, hai tuần nữa là thi giữa kì, Trần Tố nỗ lực, nếu như giữa kì thi tốt, lại thêm cuối kì có thể tăng thêm vài hạng, năm nay nhất định có thể lấy được học bổng. Chưa từng hơn người khác trong học tập, có thể lấy được học bổng, đây đối với Trần Tố mà nói, là một chuyện phi thường vinh dự. Hiện tại hoàn cảnh học tập tốt như vậy, tâm nguyện đã từng chôn sâu trong lòng mãnh liệt xông lên đầu, cảm giác học tập cũng thông thuận hơn.

Cửa mở, Vương Tuấn tới, theo sau anh là đồng đảng.

Lưu Trấn Đông, Cao Viễn lần đầu tới đây, phía sau là Tống Uy lần thứ hai gặp mặt. Ánh mắt Tống Uy nhìn qua cho người khác một loại khí tức âm trầm, khiến Trần Tố trốn xa xa.

Dưới ánh nhìn của bọn họ, Trần Tố vội vội vàng vàng thu dọn sách vở trên bàn ăn ôm đến một phòng khác, ở chung với mấy người này, Trần Tố cũng không có thiên phú đó, có thể né thì né.

Bọn họ nói chuyện trong phòng khách, Trần Tố cũng không tránh bao lâu, phương Bắc lệch giờ chậm một chút so với quê nhà, chăn hong trên ban công nên lấy vào, tuy nói trong phòng có hệ thống sưởi hơi, nhưng chăn vẫn phải phơi nắng mới càng thêm ấm áp, ôm lấy chăn được thái dương chiếu tới toả ra mùi thơm tự nhiên, giấc ngủ sẽ càng thêm ngọt ngào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương