Thần Hào Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game
-
Chương 51
Lối vào tiệm ăn sáng Phú Dân.
Đường Tụng dừng xe xong, liền sửa sang lại mái tóc dính đầy mồ hôi của mình, sau đó mới đi vào trong.
Tuy rằng tên là tiệm ăn sáng, nhưng mà còn bán cả trưa lẫn tối.
Nơi này cung cấp đủ loại mì, cơm… giá cả rất rẻ, mùi vị cũng không tệ.
Bà chủ đang dọn dẹp bát đũa trên bàn, thân thể mập mạp này lại linh hoạt đến bất ngờ.
Nghe thấy có khách vào, liền vội vàng quay đầu qua.
Đường Tụng vui cười hớn hở: “Dì, cho cháu một bát mỳ thịt băm, thêm một đĩa rau trộn thịt nguội, một chai coca lạnh.”
Bà chủ cười nhiệt tình, nói: “Là Tiểu Đường à, nghe thấy tiếng của cháu là dì lại thấy vui. Mau ngồi đi, đầu đầy mồ hôi kia, mau lau đi, trong này bật điều hòa lạnh, đừng để bị cảm.”
Đường Tụng tìm một bàn sạch sẽ rồi ngồi xuống, sau đó cầm giấy lên lau mồ hôi trên mặt.
Một bên chờ cơm, một bên trò chuyện với bà chủ.
Một lát sau, một bát mỳ đã được đưa lên, hôm nay lại còn đặc biệt nhiều mỳ và nhiều thịt.
Rau trộn cũng là một đĩa to, nhiều đến mức rơi cả ra ngoài.
Đủ để thể hiện bà chủ yêu mến hắn thế nào.
Đường Tụng ăn rất thoải mái, lại uống một hớp coca lạnh, dạ dày lập tức ngừng biểu tình.
Nhìn thấy bà chủ đang rảnh rỗi, Đường Tụng nhỏ giọng nói: “Dì, sao Nhạc Nhạc vẫn chưa kết bạn wechat với cháu? Trưa nay còn còn cố tình đến chỗ cô ấy làm việc, nhưng không gặp được, nếu dì có thời gian, nhớ thúc giục giúp cháu.”
Nghe thấy Đường Tụng tố cáo, bà chủ nhất thời giận không có chỗ phát tiết.
“Con bé này đúng là không nghe lời, Tiểu Đường, cháu chờ một chút, dì lập tức gọi điện thoại giục.”
Thấy bà chủ chuẩn bị khai hỏa, Đường Tụng vội vàng khuyên nhủ: “Dì, dì đừng tức giận, chúng ta đều là người một nhà, cần gì phải giận vì một chuyện nhỏ chứ.”
“Được, cháu ăn trước đi, chuyện còn lại cứ giao cho dì.” Nói xong, bà chủ cầm điện thoại đi vào phòng bếp.
…
Trình Nhạc Nhạc đang đi dạo trong trung tâm thương mại Bắc Thái.
Nàng mới đến Yến Thành vài hôm, còn chưa có bạn bè gì đáng nói.
Niềm vui của nàng bây giờ chính là đi dạo phố, đặc biệt là xem các loại quần áo, túi xách, mỹ phẩm của các thương hiệu nổi tiếng.
Tuy rằng không mua nổi, nhưng mà xem cho đỡ nghiện cũng không tệ.
Đứng trước tủ kính của một cửa hàng Chanel, nhìn những vật phẩm xa xỉ ở bên trong, mỗi một món tựa như đang tỏa sáng.
Trình Nhạc Nhạc bắt đầu ảo tưởng nếu mình sở hữu chúng thì sẽ thế nào, nhưng bây giờ nàng còn không có dũng khí để đi vào thử một lần, chuỗi số 0 trên đơn giá làm cho nàng chùn bước.
Sau khi tốt nghiệp trung học, nàng thi học tốt lắm, bên dưới lại còn có một người em trai đang đi học.
Gia đình lại là gia đình đơn thân, mẹ nàng không có năng lực để cả hai người cùng học đại học.
Trình Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là lựa chọn đi vào xưởng làm việc, mỗi ngày làm 12 giờ, gần như cả năm không được nghỉ.
Vì tiết kiệm tiền, đồ dùng hàng ngày của nàng đều là loại rẻ tiền nhất ở trên mạng, quần áo giày dép đều là loại mấy chục đồng, mà còn dùng đến không thể dùng được nữa mới thôi.
Chịu khổ trong xưởng ba năm, góp đủ học phí đại học cho em trai, nàng cũng có một khoản tiết kiệm nho nhỏ.
Trong ba năm này, nàng vẫn luôn đang suy nghĩ về lối ra cho tương lai.
Chỉ có bằng trung học, khiến cho nàng không có nhiều lựa chọn.
Ngoại trừ làm công nhân, chính là tiêu thụ, hoặc là đi học nghề.
Nàng vốn cảm thấy hứng thú với làm bánh, muốn đi học nghề, sau này có thể làm một đầu bếp làm bánh ngọc, tương lai có lẽ còn có thể mở một tiệm bánh gato thuộc về mình.
Trong lúc ngẫu nhiên, nàng nghe nói bạn học cấp 2 Phùng Tư Mẫn đang làm huấn luyện viên thể hình.
Công việc rất thoải mái, mỗi tháng còn kiếm được hơn chục ngàn, làm không đến hai năm đã mua xe.
Phải biết, Phùng Tư Mẫn chỉ tốt nghiệp cấp 2, còn chưa học cấp 3.
Hơn nữa, mặc kệ là dung mạo hay dáng người, thì đều không bằng nàng.
Phùng Tư Mẫn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, vì sao nàng không thể?
Trình Nhạc Nhạc lập tức tràn đầy đấu chí.
Đầu tiên là đi hỏi quy trình lấy bằng, học phí huấn luyện và vào nghề.
Sau đó chính là mấy chục ngày chuẩn bị tâm lý và do dự, cuối cùng mới hạ quyết tâm rời khỏi xưởng bột mỳ như lồng giam kia.
Mẹ nàng rất khó hiểu vì hành vi từ bỏ công việc ổn định và đi học huấn luyện thể hình của nàng.
Nàng mang khoản tiền dành dụm ra để đóng học phí, trải qua hai tháng huấn luyện, cũng lấy được chứng chỉ.
Khả năng học tập của nàng rất tốt, học cái gì cũng nhanh, năng lực hiểu rất ưu tú.
Thân thể thường xuyên vận động của nàng, gần như là không có thịt thừa, hơn nữa còn rất có tính dẻo.
Bằng vào thân thể xuất chúng, lại cố gắng học tập và rèn luyện trong hai tháng, nàng liền sở hữu nét chữ V ở bụng, và bờ mông đào mật.
Tuy rằng không có trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc, nhưng mà bề ngoài ưu tú chính là ưu điểm lớn nhất của nàng.
Sau khi lấy được chứng chỉ, dựa vào dáng người trước lồi sau vểnh, cộng thêm gương mặt xinh đẹp và vóc dáng cân xứng khỏe mạnh cân đối.
Nàng đã tìm được một công việc hài lòng ở Yến Thành.
Bởi vì bác đang mở cửa hàng ở bên này, nên cuối cùng mẹ cũng đồng ý cho nàng ở lại Yến Thành.
Ngay sau đó, chính là cuộc sống hoàn toàn mới của nàng.
Dù vừa mới đi làm, nhưng nàng đã tràn đầy mong đợi và ảo tưởng với cuộc sống tương lai.
Phòng tập chính quy, lương cứng 1500 + 10% phí tiêu thụ + 30% phí dạy học, đã tất cả bảo hiểm.
Chỉ cần một ngày dạy hai khóa học, liền có thể kiếm được 6000 mỗi tháng.
Nếu như sau này có chút danh tiếng, lại có may mắn, như vậy mỗi ngày có thể dạy bốn khóa học, hoàn thành giấc mơ mỗi tháng kiếm hơn chục ngàn.
Nàng sẽ cố gắng cắm rễ tại Yến Thành này, sở hữu nhà và xe của mình, cũng sẽ có một người bạn trai ưu tú.
Nghĩ đến bạn trai thì lại thấy nhụt chí, gần đây trong nhà đang giới thiệu đối tượng cho nàng. Người nhà đều cảm thấy công việc của nàng không đàng hoàng, nên cứ bắt nàng phải lấy chồng sớm, thật là phiền.
Điện thoại vang lên, là bác gọi đến.
Trình Nhạc Nhạc bất đắc dĩ: “Alo, bác, có chuyện gì sao?”
Giọng nói vội vàng của bà chủ truyền đến: “Nhạc Nhạc, bảo cháu thêm wechat người ta sao còn chưa thêm?”
“Tiểu Đường người ta muốn làm thẻ ở phòng thể hình các cháu, cháu mau kết bạn wechat với người ta đi, sau đó nhớ nói chuyện cho tốt, bác còn đang bận, không có thời gian dài dòng với cháu.”
“Cháu nhớ phải để ý một chút, một người tốt như vậy, nếu cháu không phải cháu ruột của bác, thì bác cũng không giới thiệu cho cháu đâu, người ta chính là …”
Trình Nhạc Nhạc cướp lời: “Người ta chính là sinh viên đại học, vừa cao vừa đẹp trai, tốt tình lại đàng hoàng… Dừng lại, bác không cần nói, cháu thuộc lòng rồi. Cháu thêm wechat của anh ta luôn đây.”
Cúp điện thoại, Trình Nhạc Nhạc thở dài, mở wechat rồi gửi một tin kết bạn với Đường Tụng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook