Thần Hào Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game
-
Chương 19
Bạch Hiểu Manh ngẩn người, ánh mắt hơi né tránh, lập tức cười trêu nói: “Nếu như Đường Tụng anh biến thành đại gia, vậy bảo tôi làm tình nhân cho anh cũng không có vấn đề. Dù sao anh cũng đẹp trai như vậy, lại tốt tính như vậy mà. Vậy tiếp theo anh phải nỗ lực hơn rồi, mau chóng trở thành tỷ phú đi.”
Đường Tụng thở phào một hơi, nội tâm thấy hơi mất mát, đây coi như là từ chối rồi.
Cái gọi là nỗ lực hơn, cũng chỉ là đùa mà thôi, ai sẽ tin tưởng một tên nhân viên quèn sẽ trở thành một tỷ phú thật chứ?
Nhưng mà, Đường Tụng thật cmn là có thể!
“Vậy thì một lời đã định!”
Đường Tụng tự tin trả lời, Bạch Hiểu Manh thầm giật mình, lại có một loại dự cảm khó hiểu.
Khi bầu không khí giữa hai người đang khẩn trương, sau lưng lại truyền đến âm thanh vội vã của Trương Dược.
“Hiểu Manh, xin lỗi. Vừa rồi là lỗi của tôi, tôi xin lỗi em, tôi cũng là có lòng tốt lại làm chuyện xấu, em ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”
“Bây giờ đã hơn một giờ rồi, tôi lái xe đưa em đi làm không muộn, trên đường tôi sẽ giải thích với em.”
Nói xong lại đè chìa khóa trong tay, chiếc Cadillac đời cũ ở lối vào lại sáng lên, thân xe màu đỏ được rửa rất sạch sẽ.
Bạch Hiểu Manh lại như không nghe thấy, lẩm bẩm nói: “Đường Tụng, anh đi gì về? Thuận đường thì chúng ta bắt chung xe, tôi đến công ty trước, rồi anh lại về nhà.”
Đường Tụng cũng giơ chìa khóa xe lên, cười nói: “Tôi đi xe gắn máy đến, lúc nãy tôi đã gọi xe cho cô rồi, chắc là sắp đến rồi.”
Trương Dược thấy thái độ lạnh nhạt của Bạch Hiểu Manh thì lại không biết làm sao.
“HIểu Manh, hôm nay vốn chính là ngày chúng ta hẹn hò, em lại để cái bóng đèn này chen vào, tôi không vui vẻ nên mới nói vài câu không xuôi tai. Tôi hi vọng em hiểu tấm lòng của tôi, tôi cũng thật lòng muốn phát triển lâu dài với em.”
Trương Dược nói xong thì lại kích động muốn bắt lấy tay của Bạch Hiểu Manh, nhưng lại bị Đường Tụng ngăn cản.
Bạch Hiểu Manh vội vàng ngăn miệng đối phương: “Dừng dừng, anh đừng nói nữa. Anh có điều kiện tốt như vậy, rất nhiều cô gái ưu tú thích anh, không cần lãng phí thời gian ở chỗ tôi, ban đầu tôi cũng nói rồi, hai chúng ta không thích hợp.”
Trương Dược nghe vậy thì tay đã nổi gân xanh, nhưng lại không dám nổi giận với Bạch Hiểu Manh.
Nhìn Đường Tụng ngăn ở trước mặt mình, đặc biệt là khuôn mặt như cười nhạo kia của đối phương, nội tâm nhất thời nổi giận đùng đùng.
Tất cả đều tại tên loser này, một tên loser mà cũng làm dám làm hỏng chuyện tốt của mình.
“Mày tưởng mày là ai, nuôi thân cũng không xong mà còn dám lại gần Hiểu Manh, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Ai cho mày gọi xe, mày xứng sao? Có Cadillac không ngồi, ai thèm ngồi cái xe mày gọi?”
Giọng nói của Trương Dược càng lúc càng to, sắc mặt cũng âm trầm đến dọa người, khiến cho không ít người ở chung quanh nhìn sang.
Bạch Hiểu Manh sợ hết hồn, vội vàng né tránh đến sau lưng Đường Tụng, hiển nhiên là dáng vẻ này của Trương Dược đã làm cho nàng hơi sợ hãi. Trong ấn tượng của nàng, tuy rằng Trương Dược là một người thích khoe khoang, mạnh miệng, nhưng ít nhất cũng là một người nhã nhặn, một thành phần trí thức đàng hoàng.
Đường Tụng thì lại giận đến cười, coi hắn là công cụ để phát tiết sao?
Không làm được liếm cẩu, liền tiến hóa thành chó điên sao, lại còn là chó bị bệnh dại nữa.
Đường Tụng đâu còn nhịn được, trực tiếp nắm lấy tay của Trương Dược, dùng vào ưu thế thân thể, dùng sức nắm thật chặt.
Trương Dược nhất thời đau đến đầu đầy mồ hôi, cũng muốn phản kháng lại, nhưng dùng cả hai tay vẫn không ăn thua.
Móa! Tên khốn này là súc sinh sao? Sao lại khỏe như vậy!
Sắc mặt Trương Dược đã đỏ như máu, lại không thể phản kháng lại.
Ánh mắt Đường Tụng hùng hổ dọa người, nói: “Anh thử lảm nhảm lần nữa xem, dù sao bây giờ tôi cũng không có việc làm, có tin tôi đánh anh một trận, chúng ta cùng vào nhà giam ngồi vài ngày không? Nhìn xem anh có thể làm tiếp cái công việc quản lý đầu tư kia không?”
Ánh mắt Trương Dược hơi lóe lên, cũng không dám nói tiếp.
Trương Dược đã xác nhận, đây là người mình không trêu nổi.
Tên ở trước mặt này to khỏe hơn mình nhiều, hơn nữa còn mang dáng vẻ đi chân trần không sợ mang giày, cực kỳ có lực uy hiếp.
Loại người trẻ tuổi này rất nóng tính, lại không quan tâm đến hậu quả, chẳng may đánh thật thì không xong.
Bạch Hiểu Manh hơi hồi phục tinh thần, trợn mắt nhìn Trương Dược: “Sao anh không biết xấu hổ như vậy, nói chuyện cũng ghê tởm như phun phân vậy.”
“Đường Tụng, anh đừng tức giận, đừng chấp loại người này, chúng ta ra kia chờ xe đi, cách loại thần kinh này xa một chút, không cần phạm tội vì loại người này.”
Bạch Hiểu Manh lòng như lửa đốt mà khuyên can, dù sao Đường Tụng cũng là vì mình nên mới chọc phải phiền toái này, thật sự làm to chuyện thì không tốt cho tất cả mọi người.
Đường Tụng nghe vậy thì thả Trương Dược ra, đang định nói gì đó thì lại bị bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Hiểu Manh kéo đi.
Trương Dược thẹn quá hóa giận, đứng thở hổn hển, âm thầm nảy sinh lòng ác độc, nhất định phải trả thù lại.
Vừa rồi đúng là anh ta hơi e ngại, anh ta còn có tiền đồ tươi sáng, sự nghiệp đang thăng tiến, còn phải trả tiền nhà, không cần tranh chấp với một tên loser như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook