Thần Hào Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game
-
Chương 1
Thành phố Yến Thành.
Trên xe buýt.
Đường Tụng chán nản ôm ba lô ngồi xuống hàng sau cùng, ánh mặt trời chói lọi chiếu xuyên qua cửa sổ xe, rơi vào trên người hắn.
Bên trong ba lô căng phồng này là tất cả những thứ linh tinh hắn dành dụm được từ ba tháng làm việc.
Ly giấy, tựa lưng, giấy vệ sinh, cà phê hòa tan. . .
Chín giờ sáng lên công ty điểm danh, 10 giờ bị HR kéo vào phòng họp, sau một trận nói nhảm, cuối cùng được thông báo thời gian thử việc thất bại, tiếp theo liền bắt đầu làm thủ tục nghỉ việc cho hắn.
Đây là công việc đầu tiên sau khi Đường Tụng tốt nghiệp, đối với người muốn ổn định lại tại tòa thành thị này như hắn, đây quả thật là một tin tức động trời, khiến toàn thân hắn tiến vào trạng thái ngơ ngơ ngác ngác.
Mơ mơ hồ hồ làm xong thủ tục nghỉ việc, dưới ánh mắt phức tạp của đám đồng nghiệp, ủ rũ rời khỏi công ty.
Lúc này, khi đang ngồi trên xe buýt, cảm nhận được ánh mặt trời nóng bỏng, Đường Tụng mới chậm rãi khôi phục tinh thần.
Thật sự bị đuổi việc, mất đi nguồn thu nhập duy nhất.
Cho dù bây giờ rất khó chịu, nhưng hắn nhất định phải vùi đầu vào chuyện đi xin việc, dù sao hắn cũng đã tốt nghiệp đại học, phải tự nuôi sống chính mình, không thể tăng thêm gánh nặng cho gia đình.
Đường Tụng là một người rất có lòng cầu tiến, bốn năm đại học, ngoại trừ yêu thích chơi game ra thì không có đam mê bất lương nào cả.
Hắn học tập cũng rất tốt, ngoại trừ học tập lập trình ra, hắn còn biết một ít về nhiếp ảnh, biên tập và thiết kế. Cũng không ít lần được học bổng, cũng coi như là một người tương đối ưu tú trong người cùng khóa.
Vốn tưởng là sau khi tốt nghiệp đại học thì có thể tìm được một công việc tốt.
Nhưng hiện thực đã cho hắn một cái tát đau điếng.
Tại hoàn cảnh kinh tế đình trệ này, hơn nữa hắn chỉ tốt nghiệp đại học hạng trung, không có kinh nghiệm làm việc, thật sự rất khó xin được công việc tốt ở thành thị cấp hai như thành phố Yến Thành này.
Dưới áp lực sinh tồn khổng lồ, lại dựa vào ý nghĩa vào nghề rồi lại chọn nghề, Đường Tụng cuối cùng cũng xin vào một công ty truyền thông quảng cáo, hắn vốn là một lập trình viên, lại trở thành người lên kế hoạch quảng cáo.
Sau đó, Đường Tụng cũng thể hiện năng khiếu không tồi trên phương diện này, hắn xử lý ổn thỏa tất cả công việc được giao, hơn nữa thái độ làm việc nghiêm túc, làm người khiêm tốn ôn hòa, rất được đồng nghiệp quý mến, thậm chí lãnh đạo còn âm thầm tiết lộ, sau khi chuyển thành nhân viên chính thức thì có thể được tăng lương.
Đường Tụng xoa xoa khóe mắt khô khốc, thực sự không hiểu vì sao mình lại không thể thông qua thời gian thử việc, sau đó lại nghĩ đến sắp phải đóng tiền thuê nhà, nội tâm liền mệt mỏi.
Tinh!
Tiếng chuông điện thoại đánh gãy dòng suy nghĩ của Đường Tụng, hắn mở khóa màn hình, là Wechat của tổ trưởng Thôi Hạo.
“Tiểu Đường, cậu đừng quá khó chịu, mấy ngày này ném thêm sơ yếu lý lịch qua các công ty khác đi, cậu còn trẻ, còn nhiều cơ hội, cố gắng một chút là sẽ tìm được công việc tốt hơn.”
Đường Tụng đang tức giận, liền hỏi thẳng: “Anh Thôi, khi ở công ty ngại không dám hỏi, bây giờ tôi đã nghỉ việc rồi, anh nói thật cho tôi biết, là tôi có sai lầm gì trong công việc sao? Vì sao lần này chỉ đuổi một mình tôi?”
Một lúc sau, khi Đường Tụng đang sốt ruột chờ đợi, Thôi Hạo rốt cuộc cũng nhắn lại: “Nghe nói dạo này cậu đi lại rất gần với Bạch Hiểu Manh ở phòng thiết kế. Giám đốc Trần của phòng chúng ta vẫn rất có thiện cảm với Bạch Hiểu Manh. Giám đốc muốn đuổi cậu, tôi cũng không thể nói gì. Thật ra cậu rất ưu tú, làm việc và làm người đều rất tốt, sau này có cơ hội, tôi sẽ đề cử cho cậu một công việc tốt hơn, đừng để chuyện lần này trong lòng, vẫn phải nhìn về phía trước.”
Đường Tụng lập tức bừng tĩnh, không nhịn được nhỏ giọng mắng một câu, làm cho những hành khách còn lại trên xe buýt phải nhìn qua.
Bạch Hiểu Manh là đồng nghiệp của hắn, da trắng mặt xinh, dáng người cao gầy gợi cảm, được công nhận là nữ thần trong công ty.
Ai cũng có lòng thích cái đẹp, Đường Tụng cũng không ngoại lệ, độc thân 2023 năm rồi, khó tránh khỏ có chút manh động. Hơn nữa, bản thân hắn cũng có chút cơ sở về thiết kế, làm việc gọn gàng nhanh nhẹn, thường xuyên giúp đỡ và cung cấp ý kiến sáng tạo cho Bạch Hiểu Manh, nên quan hệ của hai người vẫn rất khá.
Tuần trước, vì giúp Bạch Hiểu Manh làm một hạng mục lớn, hắn đã tăng ca với nàng ở công ty, chắc là lúc đó bị người khác hiểu lầm là bọn họ có quan hệ mập mờ.
Trên thực tế, Đường Tụng cũng mong người khác hiểu lầm, nhưng không ngờ chuyện này lại khiến cho mình bị đuổi.
Trần Vân Mạnh, giám đốc phòng thiết kế, một lão biến thái hơn 30 tuổi. Đường Tụng không tiếp xúc nhiều với người này, nhưng nghe nói tính cách của người này rất nhỏ nhen và xấu bụng, thường xuyên chèn ép các nhân viên quèn như hắn.
Thật là càng nghĩ càng giận, vốn còn định chờ tháng sau chuyển chính thức, lấy cớ chúc mừng để mời Bạch Hiểu Manh đi xem phim, gia tăng tình cảm, lần này đúng là hỏng việc rồi, vẫn là nhanh chóng tìm công việc mới đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook