Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi
-
Chương 8
Võ Tu Văn nhìn Dương Quá, tim đập có phần nhanh và loạn nhịp. Trong mắt có chút phức tạp, không biết từ bao giờ, ánh mắt của người này giống như vĩnh viễn đều chỉ chăm chú nhìn mình, Võ Tu Văn không phải là không có cảm giác, chỉ là theo bản năng xem nhẹ, không nghĩ nhiều đến điều này.
“Văn nhi?” Dương Quá nhìn vẻ mặt của Võ Tu Văn, hơi lo lắng hỏi.
Võ Tu Văn tỉnh táo lại, có chút tự giễu nghĩ: “Mình đang nghĩ cái gì đây?” Từ sâu trong đáy lòng mờ hồ có một ý nghĩ hiện lên, nhưng Võ Tu Văn theo bản năng không truy đến cùng, bởi vì y biết rằng, nếu như hiểu rồi, thì sự bình tĩnh hiện giờ sẽ lập tức biến mất.
“Không có gì.” Võ Tu Văn lắc đầu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Dương Quá nhìn mặt người nọ, làn da bóng loáng mềm mại, lông mày thon dài, mi mắt thật dày. Trong đầu Dương Quá hiện lên ánh mắt của quý công tử lúc nãy nhìn Văn nhi, hắn nhíu mày, hắn cực kỳ không thích ánh mắt người kia nhìn Văn nhi, giống như Văn nhi là con mồi mà hắn cảm thấy hứng thú vậy.
Dương Quá càng muốn học tốt võ công hơn, bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể bảo hộ tốt cho Văn nhi. Nắm tay y, nằm xuống bên cạnh y, hắn kéo chăn qua đắp cho cả hai, rồi từ từ thiếp đi.
Khi Quách Tĩnh nhìn thấy cảnh tượng hai đứa nằm cạnh nhau như thế, trên mặt không khỏi hiện lên một nụ cười, trong lòng lại cảm thán lần nữa: Tình cảm của hai đứa này thật tốt. Nhìn gương mặt quen thuộc của Dương Quá, trong lòng có tí ảm đạm, nếu lúc trước mình và Khang đệ cũng có tình cảm tốt như vậy thì hay rồi, chuyện sau đó cũng sẽ không phát sinh.
Hàng mi của Võ Tu Văn run rẩy, ánh mắt chậm rãi mở ra. Cảm giác tay mình bị cầm, y từ từ ngồi dậy, nhìn thấy Quách Tĩnh ngồi ở bên giường, Võ Tu Văn có chút ngượng nói: “Quách bá bá, người đã đến bao lâu rồi? Sao không gọi bọn con dậy.”
Dương Quá cảm giác động tĩnh bên cạnh, cũng tỉnh lại, theo bản năng nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay, trước tiên nhìn thoáng qua Võ Tu Văn rồi mới chuyển hướng qua nhìn Quách Tĩnh, kêu một tiếng: “Quách bá bá.”
Quách Tĩnh lắc lắc đầu nói: “Ta cũng vừa mới đến, thấy hai đứa ngủ ngon, nên không nỡ gọi dậy.” Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Mấy ngày nữa ta phải quay về, sau khi ta đi, hai đứa phải học võ thật tốt, chăm sóc lẫn nhau, sau này có cơ hội ta sẽ đón hai đứa về. Bây giờ hai đứa theo ta tới gặp chưởng môn Toàn Chân giáo trước, sau đó bái sư.”
Quách Tĩnh dẫn đầu đi ra ngoài, Võ Tu Văn với Dương Quá đi theo phía sau, sau khi vào đại điện, Võ Tu Văn nhìn lại, đứng ở trên chính điện là ba vị đạo sĩ, hai bên cũng có rất nhiều đạo sĩ đang đứng. Võ Tu Văn nhìn thoáng qua liền cúi đầu đi theo sau Quách Tĩnh tiến lên phía trước, đợi Quách Tĩnh dừng lại, rồi im lặng đứng ở một bên.
“Tĩnh nhi, đây là hai đứa nhỏ mà ngươi mang đến?” Đạo sĩ ở vị trí trung tâm phía trên hỏi.
“Đúng vậy, Khâu đạo trưởng, đây là Võ Tu Văn, kia là Dương Quá.” Quách Tĩnh kéo hai đứa nhỏ qua, giới thiệu.
Khâu Xử Cơ đi xuống, nhìn Võ Tu Văn và Dương Quá gật đầu, hướng một đạo nhân râu dài gật đầu, ý bảo gã lại đây, giới thiệu cho Quách Tĩnh: “Hắn là đại đệ tử của Vương sư đệ ta, Triệu Chí Kính. Ở trong tam đại đệ tử, võ công của hắn là tốt nhất, để hắn làm sư phụ của hai đứa nó đi.”
Quách Tĩnh gật đầu, để Dương Quá cùng Võ Tu Văn làm lễ bái sư, lại hướng Triệu Chí Kính nói lời cảm tạ, xin gã chiếu cố hai đứa nhỏ. Triệu Chí Kính liền đáp ứng.
Quách Tĩnh ở Toàn Chân giáo ba bốn ngày, rốt cuộc vẫn phải cáo từ Khâu chân nhân rời đi, trước khi đi ông không quên ngàn lời dặn dò hai người nhất định phải học tốt võ công, mới ly khai về Đào Hoa Đảo.
Võ Tu Văn nhìn bóng dáng Quách Tĩnh trong nháy mắt đã không thấy đâu, trong lòng cũng không khỏi có một tia mê man, đến khi cảm giác được tay mình bị cầm lấy, cảm giác ấm áp truyền đến, mới trừng mắt nhìn người bên cạnh. Nhìn ánh mắt đen láy của hắn, tâm Võ Tu Văn đột nhiên thả lỏng, nếu đi theo Dương Quá, chắc không có chuyện gì đâu.
Nắm lại tay Dương Quá, y mỉm cười với hắn, hai người kéo nhau vào bên trong. Ánh nắng phía sau chiếu lên hai người, vô cùng ấm áp, giống như cảm giác bây giờ trong lòng cả hai.
Hai người còn chưa trở về phòng, nửa đường đã gặp một tiểu đạo đồng bảo Triệu Chí Kính chờ hai người trong phòng mình, Võ Tu Văn và Dương Quá nhìn nhau, đành phải đi theo.
Dọc theo đường đi, Võ Tu Văn đều nghĩ xem Triệu Chí Kính tìm bọn họ có chuyện gì, tuy đã sớm biết được sư phụ của Dương Quá là Triệu Chí Kính, nhưng y thật nghĩ không ra, mình cải biến xung đột của Quách Tĩnh và Toàn Chân giáo thì phải có thay đổi gì đó chứ, nhưng khi nghe sư phụ của bọn họ vẫn là Triệu Chí Kính, trong lòng Võ Tu Văn cũng chỉ thở dài một hơi. Y chỉ có thể cầu nguyện, mong lần này Triệu Chí Kính không cố ý làm khó dễ mình và Dương Quá.
Đi được không bao lâu, tiểu đạo đồng liền dừng lại, nói: “Hai vị sư huynh, nơi này chính là nơi ở của Triệu sư huynh.”
Võ Tu Văn nói cám ơn, gõ cửa rồi đợi bên trong truyền đến một tiếng: “Tiến vào.” mới đẩy cửa ra, kéo Dương Quá đi vào. Nhìn thấy Triệu Chí Kính ngồi ở bên cạnh bàn, Võ Tu Văn và Dương Quá cùng kêu lên: “Sư phụ.”
Triệu Chí Kính gật đầu, nhìn hai người, đặc biệt dừng lại ở trên người Võ Tu Văn thêm một hồi. Võ Tu Văn không biết Triệu Chí Kính nhìn mình làm gì, cảm thấy không được tự nhiên lắm. Dương Quá chợt nghiêng mình, chắn phía trước Võ Tu Văn.
“Khụ khụ –” Triệu Chí Kính phục hồi tinh thần, làm bộ ho vài cái. Ngẩng đầu, nhịn không được lại nhìn Võ Tu Văn một chút, mới đứng lên nói: “Hôm nay ta cho gọi các con tới đây là muốn các con học thuộc khẩu quyết võ công tâm pháp cơ bản của Toàn Chân giáo trước.”
Võ Tu Văn nghe Triệu Chí Kính ngâm nga khẩu quyết, cũng tập trung lực chú ý để ghi nhớ, y và Dương Quá đều là người thông tuệ, Triệu Chí Kính chỉ đọc hai lần, hai người bọn họ cũng đã ghi nhớ toàn bộ.
Trên mặt Triệu Chí Kính hiện lên một tia phức tạp, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa, nhưng vẫn bị Dương Quá chú ý tới, ánh mắt Dương Quá lóe lóe, rồi rũ mắt xuống, không nói gì, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại kia.
“Các con quay về trước đi, ngày mai lại đến đây học .” Triệu Chí Kính xoay người nói.
“Vâng.” Võ Tu Văn kéo Dương Quá, xoay người đi ra ngoài cửa, lúc đang rẽ sang hành lang, Dương Quá xoay người nhìn thoáng qua phía sau, vừa vặn thấy ánh mắt cổ quái của Triệu Chí Kính nhìn Võ Tu Văn.
Dương Quá quay đầu, trong mắt hiện lên một tia hàn ý, từ nhỏ hắn lớn lên ở phố chợ, đương nhiên cũng từng nghe qua có mấy kẻ thích chơi đùa trẻ con, Văn nhi của hắn bộ dạng lại xinh đẹp như vậy, cái tên Triệu Chí Kính kia…
Võ Tu Văn vốn tưởng rằng mình tránh khỏi xung đột của Quách Tĩnh với Toàn Chân giáo, như vậy đám người Triệu Chí Kính cũng sẽ không cố ý làm khó dễ bọn họ, nhưng không nghĩ tới mấy ngày nay, y đã phát hiện thấy có chuyện không bình thường, y như nguyên tác, Triệu Chí Kính vẫn chỉ dạy bọn họ khẩu quyết tâm pháp, chả mảy may nói gì đến việc tu luyện chúng như thế nào.
Võ Tu Văn không biết tại sao lại như vậy, nhưng y biết sau này đến Cổ Mộ, khẩu quyết này sẽ có tác dụng, nên chỉ cùng Dương Quá yên lặng ghi nhớ.
Cứ như vậy qua mười ngày, Triệu Chí Kính dẫn hai người tới gặp chưởng môn sư tổ Mã Ngọc, nói đã dạy hai người tâm pháp khẩu quyết, để hai người đọc cho Mã Ngọc nghe. Võ Tu Văn và Dương Quá chia nhau đọc từ đầu tới cuối, một chữ cũng không sai, Mã Ngọc nghe xong luôn mồm khen ngợi hai người thông minh, lại khích lệ Triệu Chí Kính đã dạy tốt.
Võ Tu Văn lặng lẽ bĩu môi, cúi đầu không nói gì thêm. Dương Quá và Võ Tu Văn ở chung lâu ngày, tính tình cũng dần dần thay đổi, hết thảy đều dùng Võ Tu Văn làm điều kiện tiên quyết, thấy Võ Tu Văn không nói gì thêm, hắn cũng chỉ nắm tay y, mặc dù có chút khổ sở vì không thể học được võ công, nhưng hắn cũng không thích cái tên Triệu Chí Kính kia, nhiều lần hắn lơ đãng xoay qua chỗ khác, luôn thấy gã nhìn chằm chằm Văn nhi của hắn, cái loại ánh sáng trong mắt của gã làm cho hắn rất căm ghét.
Hè đi thu đến, thu đi đông lại sang, đảo mắt đã qua mấy tháng. Võ Tu Văn và Dương Quá ghi nhớ một đống lớn khẩu quyết, còn luyện võ công thì chả có đến nửa điểm. Võ Tu Văn cũng không để ý, cảm thấy hẳn là không bao lâu nữa sẽ ly khai. Y và Dương Quá trong khoảng thời gian này trừ bỏ tới chỗ Triệu Chí Kính ra, cũng chỉ ở trong phòng.
Võ Tu Văn mượn từ chỗ Triệu Chí Kính một đống sách, mỗi ngày đều ở trong phòng xem, mà Dương Quá thì được Võ Tu Văn nhắc nhở luyện Hàm Mô Công của nghĩa phụ hắn, công phu này Dương Quá chỉ học sơ sài, nhưng Võ Tu Văn há có thể không biết sự lợi hại của nó, hơn nữa về sau Âu Dương Phong nhất định sẽ dạy võ công này cho hắn, bởi vậy bảo hắn luyện tập nhiều hơn một chút.
Hôm nay, sau khi Võ Tu Văn tỉnh lại, cảm giác đầu choáng váng mờ mịt, thầm kêu một tiếng không tốt. Từ khi đến Toàn Chân giáo, y đã rất ít sinh bệnh, sau khi xem một ít sách y thuật ở Đào Hoa Đảo, tuy không thể chữa bệnh, nhưng cũng biết một vài phương pháp dưỡng thân, bình thường cũng cùng Dương Quá đến sau núi hái một ít thảo dược để uống, cứ tiếp tục một thời gian lâu cũng không sinh bệnh. Hôm nay có lẽ do khí hậu trở lạnh, Võ Tu Văn che miệng, khẽ ho. Dương Quá ở giường bên cạnh lập tức tỉnh lại, đứng dậy đến cạnh y, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Văn nhi, làm sao vậy?”
Võ Tu Văn tựa vào người hắn, bất đắc dĩ nói: “Có thể là bị cảm, ngươi đi sắc thuốc giúp ta nha.”
Dương Quá giúp y đắp kín mền, đứng dậy đi ra ngoài, Võ Tu Văn nằm ở trên giường, có chút mơ hồ ngủ thiếp đi, đợi đến khi Dương Quá đánh thức mình, Võ Tu Văn cảm giác thân thể càng thêm vô lực, yết hầu cũng càng thêm khô khốc. Sau khi Dương Quá đỡ y dậy uống thuốc xong, y lại mê man ngủ.
Võ Tu Văn ngủ thật lâu, chờ đến khi tỉnh lại đã gần đến hoàng hôn, y chậm chạp mở mắt ra, liền nhìn thấy Dương Quá lo lắng nhìn mình, Võ Tu Văn nhếch lên một nụ cười suy yếu nói: “Ngươi đến nói cho sư phụ chúng ta biết hôm nay chúng ta không tới đi.”
Dương Quá lo lắng nhìn y, Võ Tu Văn cười cười, giục hắn mau đi. Dương Quá xoay người đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa kỹ càng. Bước nhanh đến chỗ ở của Triệu Chí Kính, gõ cửa đi vào.
Triệu Chí Kính thấy chỉ có một mình hắn tới, trong mắt hiện lên tia thất vọng, nghi hoặc hỏi: “Sao Võ Tu Văn lại không tới?”
“Y sinh bệnh rồi, y dặn ta tới nói cho người biết một tiếng.” Dương Quá cúi đầu nói.
Triệu Chí Kính “ồ” một tiếng, ngón tay ở trên bàn chậm rãi gõ gõ, một lát sau, đứng lên nói: “Ta với con đi xem y thế nào.” Rồi đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài.
Dương Quá đi theo phía sau gã, đi đến nửa đường, Triệu Chí Kính đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Dương Quá đi phía sau nói: “Trong phòng ta có một bình thuốc, con đi lấy cho Võ Tu Văn uống đi. Ta đi xem y trước, con mau đi đi.”
Lúc này Dương Quá đang lo lắng cho Võ Tu Văn, nghe Triệu Chí Kính nói mình có thuốc, vội vàng gật đầu xoay người đi, nhất thời cũng không nghĩ đến vì sao Triệu Chí Kính kêu mình đi lấy thuốc chứ không phải gã tự mình đi.
Triệu Chí Kính nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt hiện lên tia sáng khó hiểu, có chút đắc ý, có chút hưng phấn. Xoay người tiếp tục đi vào phòng của Võ Tu Văn, chỉ là cước bộ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Võ Tu Văn ở trong phòng che miệng lại, khẽ ho. Cửa “Két–” một tiếng mở ra, Võ Tu Văn ngẩng đầu cười, nhưng khi nhìn thấy người đến là ai thì nụ cười trên mặt cứng đờ, hỏi: “Sư phụ?”
“Ừ, nghe nói con không thoải mái, ta tới thăm.” Triệu Chí Kính đứng ở cửa, nhìn Võ Tu Văn nằm trên giường. Bởi vì phát sốt mà hai gò má ửng đỏ, càng lộ rõ trên làn da trắng noãn kia, vừa rồi ho khan làm cho tóc tai y có chút tán loạn, trải dài trên gối, nhìn là biết ho rất kịch liệt, trong mắt còn có làn hơi nước chớp động. Ánh mắt Triệu Chí Kính lóe lóe, Võ Tu Văn như vậy, thật sự có một loại kích thích mặc người khác làm nhục mà!
“Tạ ơn sư phụ, con không sao.” Võ Tu Văn bị ánh mắt của Triệu Chí Kính làm cho không thoải mái, trong lòng nhanh chóng nghĩ: Không biết Dương Quá đã đi đâu nữa, sao còn chưa trở lại nhỉ?
Triệu Chí Kính treo nụ cười trên mặt, nói: “Mau cho vi sư xem, có bị sốt không?” Nói xong liền đi tới bên giường.
Võ Tu Văn nhìn nét mặt tươi cười cổ quái của Triệu Chí Kính, trong lòng liền có dự cảm không tốt, vội lắc đầu nói: “Không cần, sư phụ nên cách đồ nhi xa một chút, kẻo bị lây bệnh.”
“Vi sư không sợ, để ta xem xem.” Triệu Chí Kính nói xong đã ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán Võ Tu Văn.
Võ Tu Văn quay đầu đi, tay Triệu Chí Kính liền rơi vào bên mặt y. Triệu Chí Kính đặt xuống, cảm giác non mềm dưới tay khiến cho gã nhịn không được di chuyển.
Cảm xúc xa lạ làm cho y trong nháy mắt liền nổi lên một tầng da gà, giơ tay đánh rớt bàn tay đang di động trên mặt mình xuống, toàn thân lăn sang bên kia giường, ngồi dậy, nhịn xuống cảm giác choáng váng hoa mắt, lạnh lùng nhìn Triệu Chí Kính. Nếu đến bây giờ y còn không biết đang xảy ra chuyện gì, y là một thằng ngu.
“Ông muốn làm gì?” Giọng nói có chút khàn khàn, yết hầu lại ngứa làm cho y muốn ho, nhưng Võ Tu Văn vẫn cố gắng kiềm chế, lạnh lùng nhìn khuôn mặt Triệu Chí Kính đang hiện lên nụ cười cổ quái.
Triệu Chí Kính dễ dàng bắt được người đang tránh ở trong góc tường, đắc ý nói: “Con thông minh như vậy, làm sao lại không biết ta muốn làm gì? Văn nhi, lần đầu tiên nhìn thấy con, ta đã thích rồi, ta không dạy võ công cho con, vì khi luyện võ con sẽ cường tráng cao to, trở nên rất khó coi. Ta thích con như vậy hơn. Còn về phần tên Dương Quá kia, để ngừa vướng bận, ta cũng không dạy võ công cho nó. Cho nên, hiện tại con liền ngoan ngoãn theo ta đi.”
Làm sao Võ Tu Văn lại không nghĩ ra lý do đó, y lạnh lùng nói: “Ông thật to gan, dám đối xử với bọn ta như vậy, lần sau Quách bá bá đến thăm, ta xem ông làm sao giải thích.”
“Yên tâm, ta sẽ làm cho con đối với ta nói gì nghe nấy, đến lúc đó hắn cái gì cũng không biết, ta muốn con hoàn toàn trở thành luyến đồng của ta, còn về phần Dương Quá, ta sẽ làm nó biến mất không một dấu vết, ha ha ha…” Triệu Chí Kính đưa tay vuốt ve làn da bóng loáng non mịn trên mặt Võ Tu Văn, dịu dàng nhìn y, ngoài miệng lại nói những lời làm Võ Tu Văn vô cùng phẫn nộ.
“Cút ngay…” Võ Tu Văn cố gắng vươn bàn tay vô lực, không có chút khí lực gạt tay Triệu Chí Kính ra.
Nét mặt Triệu Chí Kính trầm xuống, tay đang đặt trên mặt Võ Tu Văn hung hăng ngắt lấy mặt y, Võ Tu Văn lập tức đau đớn mà rơi nước mắt. Triệu Chí Kính vuốt ve nơi vừa bị mình ngắt thành xanh tím, nhìn Võ Tu Văn với ánh mắt dịu dàng nói: “Con xem, đứa nhỏ không nghe lời liền bị trừng phạt, làm con bị thương, tim ta cũng rất đau đó! Bất quá nhìn con chảy nước mắt, ta lại đặc biệt hưng phấn.” Vừa dứt lời, bàn tay đặt trên hông Võ Tu Văn lại hung hăng cấu ngắt. Võ Tu Văn kêu thảm một tiếng, thân thể cũng khẽ run rẩy.
Trong mắt Triệu Chí Kính hiện lên tia sáng hưng phấn, cúi đầu xuống, hôn lên mặt Võ Tu Văn. Hơi thở nóng rực phả trên mặt, Võ Tu Văn chỉ cảm thấy buồn nôn, dùng hết sức lực cũng đẩy không ra, ngược lại càng làm cho kẻ điên này thêm hưng phấn, trong lòng Võ Tu Văn đã sợ hãi tới cực điểm, nhưng trên mặt vẫn không chút thay đổi, y quay đầu đi. Triệu Chí Kính cũng không để ý, ở trên chiếc cổ non mềm của y cắn một cái, hàn ý trong mắt Võ Tu Văn càng sâu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa.
“Binh–” cửa bị mở tung ra, Dương Quá vọt vào, nhìn thấy cảnh tượng trên, mắt liền đỏ, hô to: “Buông y ra.” Rồi mạnh mẽ vọt lên, hai tay vung tới, hung hăng đánh Triệu Chí Kính. Triệu Chí Kính ngẩng đầu ngồi dậy, khinh thường cười, tay áo vung lên, đánh Dương Quá ngã xuống đất, máu mũi chảy ra.
Dương Quá như hổ điên, bò dậy xông lên, hắn đã sớm không còn để ý đến sinh tử, trong mắt hắn chỉ có cảnh tượng Triệu Chí Kính đè trên người Võ Tu Văn kia, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình muốn giết người như lúc này.
Triệu Chí Kính giống như đùa giỡn với khỉ, mỗi lần như thế, Dương Quá còn chưa tới gần đã bị gã tung ngã xuống đất, cuối cùng mặt mũi đều bầm dập, ngay lúc Triệu Chí Kính bị hắn bám đến không còn kiên nhẫn, giơ hai tay lên chuẩn bị bổ xuống, ánh mắt Võ Tu Văn ở bên cạnh xẹt qua một tia sáng, nhanh chóng xông đến bên Dương Quá, Dương Quá nhanh chóng tiếp được y, y ghé vào lỗ tai hắn, hổn hển nói.
“Dùng Hàm Mô Công đánh ông ta, rồi chúng ta nhân cơ hội đó bỏ chạy.”
Triệu Chí Kính thấy Võ Tu Văn thoát khỏi mình, sắc mặt trầm xuống, gã liền đứng dậy, Dương Quá rũ mắt xuống, đẩy Võ Tu Văn qua một bên, yên lặng vận khởi Hàm Mô Công đã sớm quen thuộc vô cùng kia, khi Triệu Chí Kính đi tới, hai chân nhẹ cong, trong miệng hét lớn một tiếng, song chưởng bắn ra, chưởng vào bụng Triệu Chí Kính.
Dương Quá luyện Hàm Mô Công đã được một đoạn thời gian, hôm nay trong lòng lại phẫn nộ đến cực điểm, nên hắn dùng hết sức tung ra một chưởng này, sắc mặt cũng tái nhợt đi, hắn ôm lấy Võ Tu Văn bên cạnh, không thèm nhìn tên Triệu Chí Kính đang ngã trên mặt đất kia, liền chạy ra ngoài.
“Văn nhi?” Dương Quá nhìn vẻ mặt của Võ Tu Văn, hơi lo lắng hỏi.
Võ Tu Văn tỉnh táo lại, có chút tự giễu nghĩ: “Mình đang nghĩ cái gì đây?” Từ sâu trong đáy lòng mờ hồ có một ý nghĩ hiện lên, nhưng Võ Tu Văn theo bản năng không truy đến cùng, bởi vì y biết rằng, nếu như hiểu rồi, thì sự bình tĩnh hiện giờ sẽ lập tức biến mất.
“Không có gì.” Võ Tu Văn lắc đầu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Dương Quá nhìn mặt người nọ, làn da bóng loáng mềm mại, lông mày thon dài, mi mắt thật dày. Trong đầu Dương Quá hiện lên ánh mắt của quý công tử lúc nãy nhìn Văn nhi, hắn nhíu mày, hắn cực kỳ không thích ánh mắt người kia nhìn Văn nhi, giống như Văn nhi là con mồi mà hắn cảm thấy hứng thú vậy.
Dương Quá càng muốn học tốt võ công hơn, bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể bảo hộ tốt cho Văn nhi. Nắm tay y, nằm xuống bên cạnh y, hắn kéo chăn qua đắp cho cả hai, rồi từ từ thiếp đi.
Khi Quách Tĩnh nhìn thấy cảnh tượng hai đứa nằm cạnh nhau như thế, trên mặt không khỏi hiện lên một nụ cười, trong lòng lại cảm thán lần nữa: Tình cảm của hai đứa này thật tốt. Nhìn gương mặt quen thuộc của Dương Quá, trong lòng có tí ảm đạm, nếu lúc trước mình và Khang đệ cũng có tình cảm tốt như vậy thì hay rồi, chuyện sau đó cũng sẽ không phát sinh.
Hàng mi của Võ Tu Văn run rẩy, ánh mắt chậm rãi mở ra. Cảm giác tay mình bị cầm, y từ từ ngồi dậy, nhìn thấy Quách Tĩnh ngồi ở bên giường, Võ Tu Văn có chút ngượng nói: “Quách bá bá, người đã đến bao lâu rồi? Sao không gọi bọn con dậy.”
Dương Quá cảm giác động tĩnh bên cạnh, cũng tỉnh lại, theo bản năng nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay, trước tiên nhìn thoáng qua Võ Tu Văn rồi mới chuyển hướng qua nhìn Quách Tĩnh, kêu một tiếng: “Quách bá bá.”
Quách Tĩnh lắc lắc đầu nói: “Ta cũng vừa mới đến, thấy hai đứa ngủ ngon, nên không nỡ gọi dậy.” Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Mấy ngày nữa ta phải quay về, sau khi ta đi, hai đứa phải học võ thật tốt, chăm sóc lẫn nhau, sau này có cơ hội ta sẽ đón hai đứa về. Bây giờ hai đứa theo ta tới gặp chưởng môn Toàn Chân giáo trước, sau đó bái sư.”
Quách Tĩnh dẫn đầu đi ra ngoài, Võ Tu Văn với Dương Quá đi theo phía sau, sau khi vào đại điện, Võ Tu Văn nhìn lại, đứng ở trên chính điện là ba vị đạo sĩ, hai bên cũng có rất nhiều đạo sĩ đang đứng. Võ Tu Văn nhìn thoáng qua liền cúi đầu đi theo sau Quách Tĩnh tiến lên phía trước, đợi Quách Tĩnh dừng lại, rồi im lặng đứng ở một bên.
“Tĩnh nhi, đây là hai đứa nhỏ mà ngươi mang đến?” Đạo sĩ ở vị trí trung tâm phía trên hỏi.
“Đúng vậy, Khâu đạo trưởng, đây là Võ Tu Văn, kia là Dương Quá.” Quách Tĩnh kéo hai đứa nhỏ qua, giới thiệu.
Khâu Xử Cơ đi xuống, nhìn Võ Tu Văn và Dương Quá gật đầu, hướng một đạo nhân râu dài gật đầu, ý bảo gã lại đây, giới thiệu cho Quách Tĩnh: “Hắn là đại đệ tử của Vương sư đệ ta, Triệu Chí Kính. Ở trong tam đại đệ tử, võ công của hắn là tốt nhất, để hắn làm sư phụ của hai đứa nó đi.”
Quách Tĩnh gật đầu, để Dương Quá cùng Võ Tu Văn làm lễ bái sư, lại hướng Triệu Chí Kính nói lời cảm tạ, xin gã chiếu cố hai đứa nhỏ. Triệu Chí Kính liền đáp ứng.
Quách Tĩnh ở Toàn Chân giáo ba bốn ngày, rốt cuộc vẫn phải cáo từ Khâu chân nhân rời đi, trước khi đi ông không quên ngàn lời dặn dò hai người nhất định phải học tốt võ công, mới ly khai về Đào Hoa Đảo.
Võ Tu Văn nhìn bóng dáng Quách Tĩnh trong nháy mắt đã không thấy đâu, trong lòng cũng không khỏi có một tia mê man, đến khi cảm giác được tay mình bị cầm lấy, cảm giác ấm áp truyền đến, mới trừng mắt nhìn người bên cạnh. Nhìn ánh mắt đen láy của hắn, tâm Võ Tu Văn đột nhiên thả lỏng, nếu đi theo Dương Quá, chắc không có chuyện gì đâu.
Nắm lại tay Dương Quá, y mỉm cười với hắn, hai người kéo nhau vào bên trong. Ánh nắng phía sau chiếu lên hai người, vô cùng ấm áp, giống như cảm giác bây giờ trong lòng cả hai.
Hai người còn chưa trở về phòng, nửa đường đã gặp một tiểu đạo đồng bảo Triệu Chí Kính chờ hai người trong phòng mình, Võ Tu Văn và Dương Quá nhìn nhau, đành phải đi theo.
Dọc theo đường đi, Võ Tu Văn đều nghĩ xem Triệu Chí Kính tìm bọn họ có chuyện gì, tuy đã sớm biết được sư phụ của Dương Quá là Triệu Chí Kính, nhưng y thật nghĩ không ra, mình cải biến xung đột của Quách Tĩnh và Toàn Chân giáo thì phải có thay đổi gì đó chứ, nhưng khi nghe sư phụ của bọn họ vẫn là Triệu Chí Kính, trong lòng Võ Tu Văn cũng chỉ thở dài một hơi. Y chỉ có thể cầu nguyện, mong lần này Triệu Chí Kính không cố ý làm khó dễ mình và Dương Quá.
Đi được không bao lâu, tiểu đạo đồng liền dừng lại, nói: “Hai vị sư huynh, nơi này chính là nơi ở của Triệu sư huynh.”
Võ Tu Văn nói cám ơn, gõ cửa rồi đợi bên trong truyền đến một tiếng: “Tiến vào.” mới đẩy cửa ra, kéo Dương Quá đi vào. Nhìn thấy Triệu Chí Kính ngồi ở bên cạnh bàn, Võ Tu Văn và Dương Quá cùng kêu lên: “Sư phụ.”
Triệu Chí Kính gật đầu, nhìn hai người, đặc biệt dừng lại ở trên người Võ Tu Văn thêm một hồi. Võ Tu Văn không biết Triệu Chí Kính nhìn mình làm gì, cảm thấy không được tự nhiên lắm. Dương Quá chợt nghiêng mình, chắn phía trước Võ Tu Văn.
“Khụ khụ –” Triệu Chí Kính phục hồi tinh thần, làm bộ ho vài cái. Ngẩng đầu, nhịn không được lại nhìn Võ Tu Văn một chút, mới đứng lên nói: “Hôm nay ta cho gọi các con tới đây là muốn các con học thuộc khẩu quyết võ công tâm pháp cơ bản của Toàn Chân giáo trước.”
Võ Tu Văn nghe Triệu Chí Kính ngâm nga khẩu quyết, cũng tập trung lực chú ý để ghi nhớ, y và Dương Quá đều là người thông tuệ, Triệu Chí Kính chỉ đọc hai lần, hai người bọn họ cũng đã ghi nhớ toàn bộ.
Trên mặt Triệu Chí Kính hiện lên một tia phức tạp, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa, nhưng vẫn bị Dương Quá chú ý tới, ánh mắt Dương Quá lóe lóe, rồi rũ mắt xuống, không nói gì, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại kia.
“Các con quay về trước đi, ngày mai lại đến đây học .” Triệu Chí Kính xoay người nói.
“Vâng.” Võ Tu Văn kéo Dương Quá, xoay người đi ra ngoài cửa, lúc đang rẽ sang hành lang, Dương Quá xoay người nhìn thoáng qua phía sau, vừa vặn thấy ánh mắt cổ quái của Triệu Chí Kính nhìn Võ Tu Văn.
Dương Quá quay đầu, trong mắt hiện lên một tia hàn ý, từ nhỏ hắn lớn lên ở phố chợ, đương nhiên cũng từng nghe qua có mấy kẻ thích chơi đùa trẻ con, Văn nhi của hắn bộ dạng lại xinh đẹp như vậy, cái tên Triệu Chí Kính kia…
Võ Tu Văn vốn tưởng rằng mình tránh khỏi xung đột của Quách Tĩnh với Toàn Chân giáo, như vậy đám người Triệu Chí Kính cũng sẽ không cố ý làm khó dễ bọn họ, nhưng không nghĩ tới mấy ngày nay, y đã phát hiện thấy có chuyện không bình thường, y như nguyên tác, Triệu Chí Kính vẫn chỉ dạy bọn họ khẩu quyết tâm pháp, chả mảy may nói gì đến việc tu luyện chúng như thế nào.
Võ Tu Văn không biết tại sao lại như vậy, nhưng y biết sau này đến Cổ Mộ, khẩu quyết này sẽ có tác dụng, nên chỉ cùng Dương Quá yên lặng ghi nhớ.
Cứ như vậy qua mười ngày, Triệu Chí Kính dẫn hai người tới gặp chưởng môn sư tổ Mã Ngọc, nói đã dạy hai người tâm pháp khẩu quyết, để hai người đọc cho Mã Ngọc nghe. Võ Tu Văn và Dương Quá chia nhau đọc từ đầu tới cuối, một chữ cũng không sai, Mã Ngọc nghe xong luôn mồm khen ngợi hai người thông minh, lại khích lệ Triệu Chí Kính đã dạy tốt.
Võ Tu Văn lặng lẽ bĩu môi, cúi đầu không nói gì thêm. Dương Quá và Võ Tu Văn ở chung lâu ngày, tính tình cũng dần dần thay đổi, hết thảy đều dùng Võ Tu Văn làm điều kiện tiên quyết, thấy Võ Tu Văn không nói gì thêm, hắn cũng chỉ nắm tay y, mặc dù có chút khổ sở vì không thể học được võ công, nhưng hắn cũng không thích cái tên Triệu Chí Kính kia, nhiều lần hắn lơ đãng xoay qua chỗ khác, luôn thấy gã nhìn chằm chằm Văn nhi của hắn, cái loại ánh sáng trong mắt của gã làm cho hắn rất căm ghét.
Hè đi thu đến, thu đi đông lại sang, đảo mắt đã qua mấy tháng. Võ Tu Văn và Dương Quá ghi nhớ một đống lớn khẩu quyết, còn luyện võ công thì chả có đến nửa điểm. Võ Tu Văn cũng không để ý, cảm thấy hẳn là không bao lâu nữa sẽ ly khai. Y và Dương Quá trong khoảng thời gian này trừ bỏ tới chỗ Triệu Chí Kính ra, cũng chỉ ở trong phòng.
Võ Tu Văn mượn từ chỗ Triệu Chí Kính một đống sách, mỗi ngày đều ở trong phòng xem, mà Dương Quá thì được Võ Tu Văn nhắc nhở luyện Hàm Mô Công của nghĩa phụ hắn, công phu này Dương Quá chỉ học sơ sài, nhưng Võ Tu Văn há có thể không biết sự lợi hại của nó, hơn nữa về sau Âu Dương Phong nhất định sẽ dạy võ công này cho hắn, bởi vậy bảo hắn luyện tập nhiều hơn một chút.
Hôm nay, sau khi Võ Tu Văn tỉnh lại, cảm giác đầu choáng váng mờ mịt, thầm kêu một tiếng không tốt. Từ khi đến Toàn Chân giáo, y đã rất ít sinh bệnh, sau khi xem một ít sách y thuật ở Đào Hoa Đảo, tuy không thể chữa bệnh, nhưng cũng biết một vài phương pháp dưỡng thân, bình thường cũng cùng Dương Quá đến sau núi hái một ít thảo dược để uống, cứ tiếp tục một thời gian lâu cũng không sinh bệnh. Hôm nay có lẽ do khí hậu trở lạnh, Võ Tu Văn che miệng, khẽ ho. Dương Quá ở giường bên cạnh lập tức tỉnh lại, đứng dậy đến cạnh y, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Văn nhi, làm sao vậy?”
Võ Tu Văn tựa vào người hắn, bất đắc dĩ nói: “Có thể là bị cảm, ngươi đi sắc thuốc giúp ta nha.”
Dương Quá giúp y đắp kín mền, đứng dậy đi ra ngoài, Võ Tu Văn nằm ở trên giường, có chút mơ hồ ngủ thiếp đi, đợi đến khi Dương Quá đánh thức mình, Võ Tu Văn cảm giác thân thể càng thêm vô lực, yết hầu cũng càng thêm khô khốc. Sau khi Dương Quá đỡ y dậy uống thuốc xong, y lại mê man ngủ.
Võ Tu Văn ngủ thật lâu, chờ đến khi tỉnh lại đã gần đến hoàng hôn, y chậm chạp mở mắt ra, liền nhìn thấy Dương Quá lo lắng nhìn mình, Võ Tu Văn nhếch lên một nụ cười suy yếu nói: “Ngươi đến nói cho sư phụ chúng ta biết hôm nay chúng ta không tới đi.”
Dương Quá lo lắng nhìn y, Võ Tu Văn cười cười, giục hắn mau đi. Dương Quá xoay người đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa kỹ càng. Bước nhanh đến chỗ ở của Triệu Chí Kính, gõ cửa đi vào.
Triệu Chí Kính thấy chỉ có một mình hắn tới, trong mắt hiện lên tia thất vọng, nghi hoặc hỏi: “Sao Võ Tu Văn lại không tới?”
“Y sinh bệnh rồi, y dặn ta tới nói cho người biết một tiếng.” Dương Quá cúi đầu nói.
Triệu Chí Kính “ồ” một tiếng, ngón tay ở trên bàn chậm rãi gõ gõ, một lát sau, đứng lên nói: “Ta với con đi xem y thế nào.” Rồi đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài.
Dương Quá đi theo phía sau gã, đi đến nửa đường, Triệu Chí Kính đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Dương Quá đi phía sau nói: “Trong phòng ta có một bình thuốc, con đi lấy cho Võ Tu Văn uống đi. Ta đi xem y trước, con mau đi đi.”
Lúc này Dương Quá đang lo lắng cho Võ Tu Văn, nghe Triệu Chí Kính nói mình có thuốc, vội vàng gật đầu xoay người đi, nhất thời cũng không nghĩ đến vì sao Triệu Chí Kính kêu mình đi lấy thuốc chứ không phải gã tự mình đi.
Triệu Chí Kính nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt hiện lên tia sáng khó hiểu, có chút đắc ý, có chút hưng phấn. Xoay người tiếp tục đi vào phòng của Võ Tu Văn, chỉ là cước bộ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Võ Tu Văn ở trong phòng che miệng lại, khẽ ho. Cửa “Két–” một tiếng mở ra, Võ Tu Văn ngẩng đầu cười, nhưng khi nhìn thấy người đến là ai thì nụ cười trên mặt cứng đờ, hỏi: “Sư phụ?”
“Ừ, nghe nói con không thoải mái, ta tới thăm.” Triệu Chí Kính đứng ở cửa, nhìn Võ Tu Văn nằm trên giường. Bởi vì phát sốt mà hai gò má ửng đỏ, càng lộ rõ trên làn da trắng noãn kia, vừa rồi ho khan làm cho tóc tai y có chút tán loạn, trải dài trên gối, nhìn là biết ho rất kịch liệt, trong mắt còn có làn hơi nước chớp động. Ánh mắt Triệu Chí Kính lóe lóe, Võ Tu Văn như vậy, thật sự có một loại kích thích mặc người khác làm nhục mà!
“Tạ ơn sư phụ, con không sao.” Võ Tu Văn bị ánh mắt của Triệu Chí Kính làm cho không thoải mái, trong lòng nhanh chóng nghĩ: Không biết Dương Quá đã đi đâu nữa, sao còn chưa trở lại nhỉ?
Triệu Chí Kính treo nụ cười trên mặt, nói: “Mau cho vi sư xem, có bị sốt không?” Nói xong liền đi tới bên giường.
Võ Tu Văn nhìn nét mặt tươi cười cổ quái của Triệu Chí Kính, trong lòng liền có dự cảm không tốt, vội lắc đầu nói: “Không cần, sư phụ nên cách đồ nhi xa một chút, kẻo bị lây bệnh.”
“Vi sư không sợ, để ta xem xem.” Triệu Chí Kính nói xong đã ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán Võ Tu Văn.
Võ Tu Văn quay đầu đi, tay Triệu Chí Kính liền rơi vào bên mặt y. Triệu Chí Kính đặt xuống, cảm giác non mềm dưới tay khiến cho gã nhịn không được di chuyển.
Cảm xúc xa lạ làm cho y trong nháy mắt liền nổi lên một tầng da gà, giơ tay đánh rớt bàn tay đang di động trên mặt mình xuống, toàn thân lăn sang bên kia giường, ngồi dậy, nhịn xuống cảm giác choáng váng hoa mắt, lạnh lùng nhìn Triệu Chí Kính. Nếu đến bây giờ y còn không biết đang xảy ra chuyện gì, y là một thằng ngu.
“Ông muốn làm gì?” Giọng nói có chút khàn khàn, yết hầu lại ngứa làm cho y muốn ho, nhưng Võ Tu Văn vẫn cố gắng kiềm chế, lạnh lùng nhìn khuôn mặt Triệu Chí Kính đang hiện lên nụ cười cổ quái.
Triệu Chí Kính dễ dàng bắt được người đang tránh ở trong góc tường, đắc ý nói: “Con thông minh như vậy, làm sao lại không biết ta muốn làm gì? Văn nhi, lần đầu tiên nhìn thấy con, ta đã thích rồi, ta không dạy võ công cho con, vì khi luyện võ con sẽ cường tráng cao to, trở nên rất khó coi. Ta thích con như vậy hơn. Còn về phần tên Dương Quá kia, để ngừa vướng bận, ta cũng không dạy võ công cho nó. Cho nên, hiện tại con liền ngoan ngoãn theo ta đi.”
Làm sao Võ Tu Văn lại không nghĩ ra lý do đó, y lạnh lùng nói: “Ông thật to gan, dám đối xử với bọn ta như vậy, lần sau Quách bá bá đến thăm, ta xem ông làm sao giải thích.”
“Yên tâm, ta sẽ làm cho con đối với ta nói gì nghe nấy, đến lúc đó hắn cái gì cũng không biết, ta muốn con hoàn toàn trở thành luyến đồng của ta, còn về phần Dương Quá, ta sẽ làm nó biến mất không một dấu vết, ha ha ha…” Triệu Chí Kính đưa tay vuốt ve làn da bóng loáng non mịn trên mặt Võ Tu Văn, dịu dàng nhìn y, ngoài miệng lại nói những lời làm Võ Tu Văn vô cùng phẫn nộ.
“Cút ngay…” Võ Tu Văn cố gắng vươn bàn tay vô lực, không có chút khí lực gạt tay Triệu Chí Kính ra.
Nét mặt Triệu Chí Kính trầm xuống, tay đang đặt trên mặt Võ Tu Văn hung hăng ngắt lấy mặt y, Võ Tu Văn lập tức đau đớn mà rơi nước mắt. Triệu Chí Kính vuốt ve nơi vừa bị mình ngắt thành xanh tím, nhìn Võ Tu Văn với ánh mắt dịu dàng nói: “Con xem, đứa nhỏ không nghe lời liền bị trừng phạt, làm con bị thương, tim ta cũng rất đau đó! Bất quá nhìn con chảy nước mắt, ta lại đặc biệt hưng phấn.” Vừa dứt lời, bàn tay đặt trên hông Võ Tu Văn lại hung hăng cấu ngắt. Võ Tu Văn kêu thảm một tiếng, thân thể cũng khẽ run rẩy.
Trong mắt Triệu Chí Kính hiện lên tia sáng hưng phấn, cúi đầu xuống, hôn lên mặt Võ Tu Văn. Hơi thở nóng rực phả trên mặt, Võ Tu Văn chỉ cảm thấy buồn nôn, dùng hết sức lực cũng đẩy không ra, ngược lại càng làm cho kẻ điên này thêm hưng phấn, trong lòng Võ Tu Văn đã sợ hãi tới cực điểm, nhưng trên mặt vẫn không chút thay đổi, y quay đầu đi. Triệu Chí Kính cũng không để ý, ở trên chiếc cổ non mềm của y cắn một cái, hàn ý trong mắt Võ Tu Văn càng sâu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa.
“Binh–” cửa bị mở tung ra, Dương Quá vọt vào, nhìn thấy cảnh tượng trên, mắt liền đỏ, hô to: “Buông y ra.” Rồi mạnh mẽ vọt lên, hai tay vung tới, hung hăng đánh Triệu Chí Kính. Triệu Chí Kính ngẩng đầu ngồi dậy, khinh thường cười, tay áo vung lên, đánh Dương Quá ngã xuống đất, máu mũi chảy ra.
Dương Quá như hổ điên, bò dậy xông lên, hắn đã sớm không còn để ý đến sinh tử, trong mắt hắn chỉ có cảnh tượng Triệu Chí Kính đè trên người Võ Tu Văn kia, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình muốn giết người như lúc này.
Triệu Chí Kính giống như đùa giỡn với khỉ, mỗi lần như thế, Dương Quá còn chưa tới gần đã bị gã tung ngã xuống đất, cuối cùng mặt mũi đều bầm dập, ngay lúc Triệu Chí Kính bị hắn bám đến không còn kiên nhẫn, giơ hai tay lên chuẩn bị bổ xuống, ánh mắt Võ Tu Văn ở bên cạnh xẹt qua một tia sáng, nhanh chóng xông đến bên Dương Quá, Dương Quá nhanh chóng tiếp được y, y ghé vào lỗ tai hắn, hổn hển nói.
“Dùng Hàm Mô Công đánh ông ta, rồi chúng ta nhân cơ hội đó bỏ chạy.”
Triệu Chí Kính thấy Võ Tu Văn thoát khỏi mình, sắc mặt trầm xuống, gã liền đứng dậy, Dương Quá rũ mắt xuống, đẩy Võ Tu Văn qua một bên, yên lặng vận khởi Hàm Mô Công đã sớm quen thuộc vô cùng kia, khi Triệu Chí Kính đi tới, hai chân nhẹ cong, trong miệng hét lớn một tiếng, song chưởng bắn ra, chưởng vào bụng Triệu Chí Kính.
Dương Quá luyện Hàm Mô Công đã được một đoạn thời gian, hôm nay trong lòng lại phẫn nộ đến cực điểm, nên hắn dùng hết sức tung ra một chưởng này, sắc mặt cũng tái nhợt đi, hắn ôm lấy Võ Tu Văn bên cạnh, không thèm nhìn tên Triệu Chí Kính đang ngã trên mặt đất kia, liền chạy ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook