Trong bóng đêm, Dương Quá chỉ thấy chỗ tối kia có bóng người, cái bóng nghe được tiếng hét của mình, chậm rãi chuyển động. Dương Quá tiến lên che chắn trước người Võ Tu Văn, bình tĩnh nhìn bóng người kia, bóng dáng kia đột nhiên nhảy qua, thật sự là nhảy qua, giống như một con cóc, nháy mắt liền tới trước mặt Dương Quá.

Dương Quá nhìn thấy động tác này, liền buông lỏng đề phòng, ôm lấy người trước mắt, có chút cao hứng nói: “Cha, sao cha lại tới đây?”

“Tới tìm con chứ sao!” Âu Dương Phong ồm ồm nói.

Trong lòng Dương Quá vô cùng cảm động, Âu Dương Phong có thể tìm tới nơi này, không biết đã hao tốn biết bao nhiêu công sức, Dương Quá xuống giường, thắp nến, ánh nến hôn ám chiếu khắp phòng, Âu Dương Phong vẫn là bộ dáng đầu tóc rối bời, quần áo rách rưới, nhưng nhìn rất có tinh thần. Âu Dương Phong quay đầu nhìn Võ Tu Văn nằm trên giường, thấy sắc mặt y tái nhợt, liền đi đến bên cạnh Dương Quá, có chút nghiêm túc hỏi hắn: “Con trai, vợ của con sinh bệnh hả? Sao con không chăm sóc nó?”

Dương Quá ngồi xuống bên bàn, nhìn trên mặt Âu Dương Phong hiện lên vẻ trách cứ, thần sắc hắn trở nên ảm đạm, không nói gì, im lặng nhìn người nằm trên giường. Âu Dương Phong ngồi xuống cạnh hắn, cầm điểm tâm trên bàn lên ăn ngấu nghiến, Dương Quá đang lo lắng cho Võ Tu Văn, cho nên chỉ ăn một chút, còn lại đều để cho Âu Dương Phong ăn.

“Con trai, cái này cho con.” Đột nhiên Âu Dương Phong lấy từ trong lòng ra một quyển sách cũ nát, phóng tới trước mặt Dương Quá.

Cuốn sách rất cũ, trên bìa không có chữ, Dương Quá nghi hoặc mở ra, thần sắc ngưng trọng, nghiêm túc đọc.

Công pháp này là do năm đó Âu Dương Khắc ở Bạch Đà Sơn phong lưu mà có được, Âu Dương Phong tìm kiếm trong giang hồ được một quyển kỳ thư, nhưng đáng tiếc là Âu Dương Khắc còn chưa kịp hưởng đã bị Dương Khang hại chết, sau này thần trí của Âu Dương Phong thất thường, quyển sách đó liền bị ném vô một góc trong Bạch Đà sơn trang, tuy Bạch Đà sơn trang hiện tại không còn ai, nhưng những người trong giang hồ cũng không dám tùy ý tiến vào trong đó tìm kiếm, chính là mấy năm nay không để ý, quyển sách này đã có mấy nhiều chỗ do bị chuột cắn.

Lúc trước, khi Âu Dương Phong mới gặp Võ Tu Văn liền gọi y là con dâu, một phần nguyên nhân trong đó là do năm đó Âu Dương Khắc nam nữ đều không cự tuyệt, cho nên ở sâu trong nội tâm Âu Dương Phong mới có thể đối với phương diện này có ý nghĩ mơ hồ như vậy, cũng không cảm thấy Dương Quá và Võ Tu Văn ở bên nhau là có gì không đúng. Lần trước ở Tuyết Sơn, nghe Hồng Thất Công nói thân thể Võ Tu Văn rất kém, trong lòng ông ẩn ẩn có một ý nghĩ, nhưng lúc ấy làm sao cũng không nhớ nổi, tinh thần trở nên hỗn loạn rời đi, đợi lúc tỉnh táo lại mới phát hiện mình cư nhiên đã về tới Bạch Đà sơn trang, đột nhiên nghĩ ra, rồi đi tìm cuốn sách này, sau đó liền trở ra ngoài tìm Dương Quá, tìm thật lâu mới tìm ra được nơi này.

Dương Quá nhìn nội dung trong sách, càng xem càng vui mừng, quyển sách này là một quyển song hưu công pháp, nhưng cũng không phải công phu Thải Âm Bổ Dương truyền thống hạ đẳng kia, công pháp trong quyển sách này chia làm hai loại, chủ yếu là xem nam tử này có nguyện ý hay kính dâng nguyên dương ra hay không mà thôi, nếu đơn thuần chỉ muốn công lực mình tăng lên, như vậy chỉ cần lúc nguyên dương xuất ra, vận chuyển công pháp, hấp thu công lực đối phương vào mình; nhưng nếu khi nguyên dương xuất ra, đảo ngược công pháp lại, liền có thể kéo công lực đối phương cùng nhau vận hành, như vậy song phương đều có lợi, hơn nữa, với người có công lực kém rất hữu ích.

Làm cho Dương Quá vui sướng nhất là trong sách còn nhắc tới, nếu người có thể chất yếu, sau khi tu luyện công pháp này, thân thể sẽ từ từ cải thiện, đây chẳng phải là thứ Võ Tu Văn cần sao?

“Cha, cám ơn người!” Dương Quá ôm lấy Âu Dương Phong đang ngồi ở một bên nhìn mình, trong lời nói tràn đầy cảm kích.

“Con trai ngốc, mau chữa khỏi thân thể cho vợ con mới là việc quan trọng nhất, sau đó mau sinh cháu cho ta ẵm đi.” Âu Dương Phong cười ha ha nói.

Thần sắc Dương Quá cứng đờ, đang định nói cái gì đó, thì Âu Dương Phong biến sắc, nói: “Không tốt, bọn họ đã phát hiện ra ta, ta phải đi rồi, lần sau sẽ trở lại thăm hai đứa.” Nói xong liền lắc mình rời đi.

Không bao lâu sau, quả nhiên truyền đến tiếng đập cửa, Dương Quá thu hồi sách, đi qua mở cửa, đứng trước cửa là Quách Tĩnh và Hoàng Dung. Hoàng Dung nhìn chằm chằm Dương Quá, đi vào phòng nhìn nhìn, không có phát hiện dị trạng, liếc nhìn Quách Tĩnh một cái, làm như không có việc gì hỏi: “Quá nhi, vừa rồi có người tới sao?”

Mặt Dương Quá không chút thay đổi lắc đầu, bây giờ còn chưa phải lúc nói cho vợ chồng Hoàng Dung biết, tạm thời không nhắc tới việc quan hệ của vợ chồng họ và nghĩa phụ mình không tốt, chỉ riêng chuyện của mình và Văn nhi, bọn họ cũng không nhất định sẽ tiếp nhận, vẫn nên chờ Văn nhi tỉnh lại rồi thương lượng sau vậy, nếu thật sự không được thì đơn giản là rời đi thôi.

Hoàng Dung nhìn chằm chằm ánh mắt không chút dao động của Dương Quá, rồi nhìn về nơi Võ Tu Văn nằm, thấy y còn ngủ mê man, liền cùng Quách Tĩnh rời đi, trước khi đi cũng không quên dặn Dương Quá có chuyện gì thì cứ gọi hạ nhân thông tri cho bọn họ biết.

Dương Quá tiễn vợ chồng Quách Tĩnh ra khỏi cửa, rồi quay trở về phòng đóng cửa lại, dưới ngọn đèn hôn ám, chăm chú xem cuốn sách cũ nát kia từ đầu tới đuôi, xem đi xem lại mấy lần, rồi ngồi dưới ánh đèn suy tư thật lâu, thẳng đến lúc trên giường Võ Tu Văn truyền đến động tĩnh mới thanh tỉnh lại, Dương Quá đi qua ngồi xuống bên giường, nâng Võ Tu Văn dậy, đem chăn đặt ở phía sau làm đệm cho y dựa, quan tâm hỏi: “Văn nhi, thấy thế nào? Đói bụng không?”

“Vẫn ổn, ta không… có chút đói bụng, ngươi gọi người đưa ít đồ đến đây đi.” Võ Tu Văn lắc lắc đầu định nói không đói bụng, nhưng nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt hắn, liền sửa lời nói đói. Thân thể có chút vô lực, không có khẩu vị gì, nhưng thấy Dương Quá nghe mình nói đói, bộ dạng liền trở nên vui vẻ, khiến cho Võ Tu Văn khẽ cười theo.

Dương Quá mở cửa gọi gia đinh tới, lúc này trời sắc đã dần sáng, Dương Quá có chút kinh ngạc khi phát hiện chính mình lại ngồi ở dưới ánh nến suy nghĩ suốt một đêm, nhưng nghĩ đến quyển sách kia, trong lòng liền cảm thấy có chút vui sướng. Xoay người đến bên giường, nắm tay Võ Tu Văn, hắn đang phân vân xem có nên nói cho y biết hay không.

Không bao lâu sau, gia đinh đã đem bữa sáng tới, Võ Tu Văn ăn uống qua loa một chút cháo liền buông chén xuống, còn Dương Quá thì ăn không ít, đợi hai người đều ăn xong, Dương Quá nhìn Võ Tu Văn, suy tư xem làm thế nào để mở miệng, tuy Văn nhi đã đáp ứng ở cạnh mình, nhưng hiện tại phải phát sinh quan hệ, không biết y có nguyện ý hay không nữa.

“Văn nhi, ta…” Dương Quá còn chưa kịp nói hết câu đã bị âm thanh ngoài phòng truyền tới cắt đứt. Trong mắt Dương Quá hiện lên một tia ảo não, đứng dậy mở cửa.

“Tu Văn ca ca, huynh đã tỉnh rồi?” Quách Phù chạy vào như một cơn gió, trực tiếp chạy tới trước giường Võ Tu Văn, xem Dương Quá đang đứng ở cửa như người vô hình. Theo sau là Võ Đôn Nho, hắn vỗ vỗ vai Dương Quá, cũng đi vào.

“Đại ca, Phù nhi.” Trên gương mặt tái nhợt của Võ Tu Văn hiện lên một nụ cười nhạt, ngồi tựa vào đầu giường nhìn hai người.

“Tu Văn ca ca, huynh đã khoẻ chưa? Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn của mẹ muội là thuốc chữa thương rất tốt.” Quách Phù đắc ý nói.

“Ừ, tốt hơn nhiều rồi.”

“Tu Văn ca ca, chờ huynh khỏe lại, chúng ta liền đi Giang Nam đi, được không? Nghe nói phong cảnh ở đó rất đẹp, chúng ta có thể…” Quách Phù hưng phấn nói về kế hoạch sau này.

Võ Tu Văn cố nén mỏi mệt, mỉm cười nghe nàng nói. Nhưng Dương Quá đã chú ý tới điều này, liền kéo Quách Phù sang một bên, lạnh lùng nói: “Y mệt rồi, nên để y nghỉ ngơi.” Hắn tiến lên đỡ Võ Tu Văn nằm xuống, đắp chăn lại.

Quách Phù bị Dương Quá cắt ngang, lại đẩy qua một bên, định phát hỏa, nhưng nhìn thấy Võ Tu Văn mỏi mệt, chỉ hừ một tiếng, tức giận quay sang một bên. Đợi Võ Tu Văn nhắm mắt lại, mới kéo Dương Quá đi ra ngoài, lớn tiếng chất vấn: “Dương Quá, sao cả ngày ngươi đều độc chiếm Tu Văn ca ca vậy, ta ghét ngươi nhất, trước đây cũng chính là như vậy, cả ngày đều mặt dày ở bên cạnh Tu Văn ca ca, cuối cùng còn khiến  y và ngươi phải tới Toàn Chân giáo. Hiện tại y vất vả lắm mới quay trở lại đây, ngươi còn muốn đoạt y. Ngươi mau đi đi, không được ở cạnh y nữa, y là của ta.”

“Y là của ta.” Âm thanh trầm thấp vang lên, ánh mắt như là hàn băng, không có bất kỳ gợn sóng nào nhìn vào mắt Quách Phù đang nổi giận đùng đùng kia, làm cho cả người Quách Phù trong nhất thời liền cứng ngắc. Dương Quá gật đầu với Võ Đôn Nho, quay trở vào phòng, đóng cửa lại, tựa như điều hắn vừa mới nói chỉ là một sự thật, không biết trong lòng Võ Đôn Nho ở bên cạnh đã nổi sóng.

Võ Đôn Nho híp mắt nhìn cửa phòng đóng chặt kia, câu nói vừa rồi của Dương Quá, là có ý gì?

Dương Quá ngồi xuống cạnh bàn, không thèm để ý tới tâm tình của hai người bên ngoài, lấy quyển sách kia ra, tiếp tục nghiên cứu, hắn phải bảo đảm tuyệt đối an toàn mới được, rồi thương lượng chuyện này với Văn nhi sau.

Lúc Võ Tu Văn tỉnh lại, liền thấy Dương Quá ngồi ở chỗ kia cầm một quyển sách suy nghĩ, ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, chiếu vào mặt hắn, Võ Tu Văn đột nhiên phát hiện gương mặt này không biết từ lúc nào đã thêm vài phần sắc bén, góc cạnh cũng càng rõ ràng, lông mi dài cong vút, môi mỏng khẽ nhếch. Võ Tu Văn ngơ ngác nhìn chằm chằm Dương Quá trong chốc lát, đợi Dương Quá phát giác, quay qua vừa vặn bắt gặp ánh mắt có chút mê mang của Võ Tu Văn, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, đi đến bên giường.

Có chút ngượng ngùng, Võ Tu Văn tựa vào trong lòng Dương Quá, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi đang xem cái gì đó?”

Dương Quá đem quyển sách kia tới, tựa cằm vào ngực Võ Tu Văn, nhẹ nhàng hít lấy khí tức trên người y. Võ Tu Văn chầm chậm mở cuốn sách cũ nát kia ra, từ từ đọc, mặt cũng dần dần biến hồng.

“Cái này là ai đưa cho ngươi?” Võ Tu Văn cúi đầu hỏi.

“Đêm qua cha có tới, đưa nó cho ta, Văn nhi, ngươi… không muốn sao?” Dương Quá có chút bận tâm hỏi.

Qua thật lâu sau, khi Dương Quá cảm thấy trong lòng bắt đầu thất vọng, Võ Tu Văn mới chậm rãi lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Dương Quá, tuy trên mặt vẫn đỏ bừng như cũ, nhưng ánh mắt lại kiên định nhìn Dương Quá, gằn từng chữ nói: “Ta nguyện ý.”

Trong nháy mắt, trong lòng Dương Quá tràn đầy vui mừng, con ngươi đen láy ngày thường vô cùng thanh lãnh trầm tĩnh xinh đẹp kia, hiện tại mang theo chút ngượng ngùng, nhưng vô cùng kiên định nhìn mình. Gương mặt tái nhợt bị nhiễm đỏ. Dương Quá ôm Võ Tu Văn vào trong lòng, để y ngồi ở trên đùi của mình, ôm thật chặt.

Võ Tu Văn đã quen thuộc với thân thể này, trong lồng ngực rắn chắc truyền đến tiếng tim đập dồn dập, mặc dù bị ôm có chút đau, nhưng Võ Tu Văn không có giãy dụa, chỉ rũ mắt xuống, lẳng lặng tựa vào lòng hắn.

Qua thật lâu sau, Dương Quá nâng đầu Võ Tu Văn lên, cúi xuống, hôn nhẹ lên môi y, vô cùng dịu dàng, nhìn Võ Tu Văn không hề chớp mắt, Võ Tu Văn cũng là lần đầu tiên không nhắm mắt lại, giống như bị đắm chìm trong con ngươi thâm thúy kia, cảm thụ được ở trong đó vô vàng ôn nhu và sủng nịch, còn có niềm vui sướng khó tả, trong lòng cũng dần dần thỏa mãn.

Dương Quá ôn nhu liếm hàm trên mẫn cảm của Võ Tu Văn, tràn đầy che chở và thương tiếc, từng chút từng chút một, lực đạo chậm rãi gia tăng, Võ Tu Văn thở dốc, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ. Đồng tử Dương Quá co rút lại, động tác từ ôn nhu dần trở nên cuồng dã, cái lưỡi bên trong cũng nhảy múa theo, càng hôn càng sâu, dường như muốn đem cả người đều ăn luôn. Võ Tu Văn có chút không thích ứng lắc đầu, hai tay chống ngực hắn, lúc này Dương Quá mới buông ra.

Dương Quá dùng trán chạm vào trán Võ Tu Văn, nhìn gò má y đỏ bừng, con ngươi lại nhiễm một tầng hơi nước, còn có đôi môi sưng đỏ ướt át kia, theo nhịp thở dốc mà khẽ rung động. Ánh mắt Dương Quá tối sầm lại, không dám nhìn nữa, ấn đầu Võ Tu Văn vào trong ngực của mình.

“Dương Quá, chuyện của chúng ta, trước cứ nói với đại ca đi.” Đợi bình tĩnh trở lại, Võ Tu Văn mới chậm rãi nói.

Dương Quá gật đầu, do dự một chút, vẫn đem chuyện phát sinh lúc trước nói cho Võ Tu Văn biết. Võ Tu Văn buồn cười nhìn hắn nói: “Không cần đi so đo với Phù nhi, nàng đối với ta hẳn là vẫn còn giữ ấn tượng trước đây, nếu không, chúng ta đi riêng, chờ chúng ta ly khai rồi sẽ không còn việc gì nữa.”

Dương Quá gật gật đầu, cầm quần áo qua, đưa cho Võ Tu Văn, giúp y mặc vào, thân thể Võ Tu Văn còn có chút vô lực, cũng tuỳ ý hắn. Dương Quá đỡ Võ Tu Văn đứng dậy, đi đến trước phòng, vừa vặn đụng phải Võ Đôn Nho đang đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn hai người.

“Văn nhi, đệ đã tỉnh rồi? Sư nương bảo ta gọi hai người đến ăn cơm.” Võ Đôn Nho đi tới trước, đỡ lấy Võ Tu Văn, đây là lần đầu tiên hắn không lên tiếng chào hỏi Dương Quá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương