Sáng hôm sau, tiếng người huyên náo từ ngoài đại sảnh vang lên, cho dù đang ở hậu viện yên tĩnh cũng có thể nghe thấy, Võ Tu Văn và Dương Quá bị tiếng ồn đánh thức, đành phải thức dậy. Gọi người hầu đem bữa sáng lên, dùng xong, hai người cũng đi tới tiền viện, hảo hảo xem đại hội anh hùng là như thế nào.

Đây là lần đầu tiên hai người bước chân vào giang hồ, nên không biết ai ở đây cả, mà đồng dạng những người trong giang hồ kia cũng không có ai nhận ra hai người, chỉ nhìn họ bằng hai mắt toả sáng, không thể không nói, bề ngoài của hai người rất được, hôm nay Võ Tu Văn mặc một thân y bào màu lam, mà Dương Quá vẫn là một thân hắc y, một người thản nhiên, một người lạnh lùng, cả người như ngọc, mọi người đều đang suy đoán xem đây là cao đồ của môn phái nào. Hai người đi dạo một vòng ở tiền viện, kỳ thật đại hội anh hùng ngày mai mới thật sự bắt đầu, hôm nay tất cả môn phái đều đã đến đông đủ, chỉ còn một vài môn phái chưa tới, trong đó có Toàn Chân giáo. Ngoài trang không ngừng vang lên tiếng thông báo có người đến, Võ Tu Văn và Dương Quá muốn rời khỏi, chợt nghe tiếng ‘bịch bịch’ vang lên, tay trống cũng bắt đầu tấu nhạc, tân khách quanh trang đều thối lui đến hai bên, Quách Tĩnh và Hoàng Dung cũng từ sau tấm bình phong đại sảnh đi ra.

Võ Tu Văn và Dương Quá lui đến một góc đại sảnh, không bao lâu sau, ngoài cửa liền xuất hiện bốn đạo nhân đang tiến vào, dẫn đầu là một người đầu bạc mày trắng, khuôn mặt đầy tử khí, đó chính là Quảng Ninh Tử Hác Đại Thông, một trong Toàn Chân thất tử, đi theo phía sau là một lão đạo cô đầu xám trắng, là Thanh Tĩnh Tản Nhân Tôn Bất Nhị, cuối cùng là hai đạo sĩ trung niên khác sóng vai nhau đi vào, một người là Triệu Chí Kính, còn người kia chính là Doãn Chí Bình.

Vợ chồng Lục trang chủ cùng xoay người hành lễ, vợ chồng Quách Tĩnh cũng tiến lên chào, cùng bốn người tiến vào đại sảnh, rồi phân phó khai tiệc, nhất thời tiếng người ồn ào lại vang lên, vô cùng náo nhiệt. Võ Tu Văn và Dương Quá vốn không muốn tham dự, đang định xoay người trở lại hậu viện, đúng lúc Quách Tĩnh nhìn thấy hai người, cao giọng gọi: “Quá nhi, Văn nhi, các con cũng lại đây ngồi đi.”

Võ Tu Văn và Dương Quá không còn cách nào khác, đành phải đi đến bên kia, mọi người đều nghị luận, đoán hai người này có lẽ là cao đồ của vợ chồng Quách Tĩnh. Còn đám người Toàn Chân giáo thì sắc mặt đại biến, nhìn hai thiếu niên đang đi về bên này, làm sao cũng không ngờ sẽ chạm mặt ở đây.

Hoàng Dung nhìn sắc mặt mấy người Toàn Chân giáo, trong lòng liền chuyển qua vài ý niệm, nhưng trên mặt vẫn ung dung thản nhiên. Triệu Chí Kính nhìn thiếu niên đang đi tới bên này, sớm không còn là đứa nhỏ gầy yếu năm đó, cả người cao lên hẳn, trên mặt là nụ cười nhạt, hai đầu lông mày trẻ con không còn sót lại chút gì. Triệu Chí Kính liền cảm thấy khó nhịn trong lòng, mắt hiện lên một tia dục niệm, bất ngờ bị một ánh mắt lạnh như băng bắn tới, cả người Triệu Chí Kính cứng đờ, nhất thời sau lưng ứa ra một tầng mồ hôi lạnh. Nhìn về hướng ánh mắt kia, gã thấy một hắc y nam tử đang đứng thẳng tắp ở đó, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng nhìn mình, khóe miệng sắc bén khẽ nhếch lên.

Hiện tại Triệu Chí Kính mới phát hiện, kẻ này không phải là tên Dương Quá phá hoại chuyện tốt năm đó của mình sao, vừa nhìn thấy Dương Quá, gã liền dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng lại lập tức cảm thấy thật mất mặt, hung tợn quay lại nhìn, ai ngờ Dương Quá đã sớm không còn nhìn mình, mà đang cùng Võ Tu Văn đi đến bên cạnh Quách Tĩnh, Triệu Chí Kính cảm thấy giống như tung một quyền ra mà chỉ đánh trúng lớp bông mềm, trong lòng buồn bực vô cùng.

“Các vị, ngày mai đại hội anh hùng sẽ chính thức bắt đầu, hôm nay các vị cứ ăn uống thoả thích, không say không về, để ngày mai rồi hãy giải quyết chính sự.” Hoàng Dung đứng thẳng, cao giọng nói.

Mọi người ầm ĩ đồng ý, người hầu trong trang đã sớm chuẩn bị xong rượu và thức ăn, không ngừng bưng lên, nhất thời quần hùng cảm thấy hưng trí vô cùng, bên này nói chuyện với bạn cũ, bên kia chơi trò đoán số phạt rượu, nhất thời vô cùng náo nhiệt. Võ Tu Văn và Dương Quá cùng Võ Đôn Nho, Quách Phù, Triệu Chí Kính, Doãn Chí Bình cộng thêm mấy người không quen biết nữa ngồi chung một bàn, còn vợ chồng Quách Tĩnh thì ngồi cùng bàn với Hác Đại Thông, Tôn Bất Nhị và mấy người khác.

Biểu tình trên mặt Võ Tu Văn và Dương Quá vẫn không thay đổi, không thèm để ý đến Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình đang ngồi ở đối diện. Xung quanh không ngừng vang lên âm thanh trò chuyện, duy chỉ có bàn này là không có bất kỳ âm thanh nào, im lặng dị thường, mới đầu, mấy thanh niên nam tử khác cùng bàn cũng có lên tiếng nói mấy câu, nhưng sau đó không thấy có người đáp lại, liền có chút xấu hổ, cũng phát giác một chút khác thường. Hơn nữa, Quách Phù là ái nữ của vợ chồng Quách Tĩnh, Võ Đôn Nho là cao đồ của họ, bởi vậy cũng không dám đắc tội, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì, chỉ có âm thanh chén đũa chạm nhau.

Võ Tu Văn và Dương Quá ăn qua loa, rồi ngồi ngay ngắn, nghe những người khác trong đại sảnh trò chuyện. Hai người đã ở trong Cổ Mộ ngây người vài năm, nhiều thứ không biết, nên kiên nhẫn ngồi im lắng nghe. Nhưng Quách Phù cô nương ở bên cạnh thì luôn là người hiếu động, nãy giờ ngồi buồn bực lâu như vậy, nhìn Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình ngồi ở đối diện, trong lòng đã sớm không nhịn được. Giờ phút này, thấy Võ Tu Văn buông bát đũa, cũng lập tức buông theo, nhưng nhìn Võ Tu Văn vẫn ngồi ở chỗ kia không có động tĩnh nào, bả vai rũ xuống, trong mắt tràn đầy thần sắc thất vọng.

Nàng chớp mắt một cái, nhìn thấy Triệu Chí Kính ở đối diện đang len lén ngắm trộm động tác của Võ Tu Văn bên này, trong lòng Quách Phù hừ một tiếng, nghĩ đến lời nói hôm trước của Võ Tu Văn, càng cảm thấy đạo nhân này không phải thứ tốt lành gì, lấy trộm một mẫu xương trên bàn mà mình vừa nhổ ra thả xuống dưới, tay ở dưới bàn khẽ động, Triệu Chí Kính ở đối diện liền run lên. Gã nghi hoặc nhìn bốn người trước mặt, Quách Phù vội vàng làm bộ không có việc gì nhìn hắn, Triệu Chí Kính nhu nhu bắp chân, lực đạo của Quách Phù cũng không lớn, cho nên Triệu Chí Kính chỉ cảm thấy bắp chân đau một chút, cho nên không phát giác có gì khác thường.

Quách Phù cười trộm một cái, không lâu sau, một lần nữa lại cầm lấy cái gì đó ném ở dưới bàn, lần này cũng là xương, dù sao trên bàn còn cả núi đồ ăn thừa, mặc dù có chút bẩn, nhưng Quách Phù cô nương đã cùng người của Cái bang ở chung bấy lâu, cũng không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này, ném xong liền cầm lấy khăn, tùy tiện xoa xoa dầu mỡ trên tay.

Sắc mặt của Triệu Chí Kính ở đối diện liền thay đổi, lần đầu gã còn có thể cho rằng là có người không cẩn thận, nhưng ở lần thứ hai, cho dù là kẻ ngốc cũng biết đây là có người cố ý. Trợn mắt nhìn vết bẩn dưới quần, Triệu Chí Kính trừng mắt nhìn mấy kẻ ngồi ở đối diện, nhưng mấy người Võ Tu Văn đều làm như không thấy ánh mắt đang trừng lớn của gã, trong nhất thời cơn giận trong lòng không có chỗ phát, gã cũng biết trường hợp này không phải có thể tùy ý làm lớn chuyện.

Võ Tu Văn ngồi ở bên cạnh Quách Phù, đối với động tác nhỏ này của nàng, hiển nhiên là đã phát hiện, khóe môi khẽ nhếch lên, tạo thành một độ cong như có như không, liếc thấy sắc mặt đen thui của Triệu Chí Kính, trong lòng rất là thống khoái, chợt cảm thấy cô nương Quách Phù này thuận mắt không ít. Quách Phù cũng an phận một hồi, không bao lâu sau, khi mọi người không chú ý tới liền lấy một ly rượu hắt qua bên kia bàn.

Bỗng nhiên Triệu Chí Kính đứng lên, trừng mắt với Quách Phù, cái này cùng vừa rồi bất đồng, có thể nhìn thấy rất rõ ràng là ly rượu trước mặt Quách đại cô nương đã không còn, kẻ ngốc cũng biết là nàng làm. Vẻ mặt Quách Phù làm như không có việc gì, tiếp tục nâng ly lên, Triệu Chí Kính cảm thấy giận dữ, nhưng vẫn ngại Quách Phù là nữ nhi của vợ chồng Quách Tĩnh, cho nên không dám làm càn, chỉ trầm giọng nói: “Quách cô nương, không biết bần đạo đã có chỗ nào đắc tội, mong nói rõ.”

Quách Phù kỳ quái nhìn gã một cái, kinh ngạc nói: “Đạo trưởng, ngài đang nói gì vậy? Hôm nay là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngài, làm sao ngài có thể đắc tội với ta được?” Võ Tu Văn ở bên cạnh thiếu chút nữa là xì một tiếng bật cười, lúc này Võ Đôn Nho ở bên cạnh cũng khẳng định là vị sư muội này lại giở trò gì đó, nhưng hắn cũng rất ghét tên Triệu Chí Kính này, cho nên không nói gì, vẫn làm như không có việc gì nhìn về phía đối diện.

“Ngươi… Cái kia, Quách cô nương, vì sao lại nhiều lần ném đồ qua bần đạo?” Triệu Chí Kính giận dữ, hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi.

“Ngài nói cái gì? Ta và ngài không thù không oán, làm sao lại đi ném đồ vào người ngài? Rõ ràng là ta quăng xuống đất mà, ai nha, có lẽ không cẩn thận ném trúng vào người đạo trưởng rồi! Thật sự xin lỗi, đạo trưởng, ngài trăm ngàn lần đừng trách tội Phù nhi nha.” Đầu tiên Quách Phù kỳ quái nhìn gã một cái, tiếp theo liền tỏ ra kinh ngạc, che miệng lại, cuối cùng dùng đôi mắt ủy khuất nhìn Triệu Chí Kính.

Lúc này, người ở bàn bên cạnh cũng chú ý tới động tĩnh bên này, nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp Quách Phù lộ ra ánh mắt ủy khuất như thế, đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn Triệu Chí Kính, mở miệng nghị luận nho nhỏ.

“Đạo nhân của Toàn Chân giáo thật sự là tính toán chi li, tiểu cô nương người ta đã xin lỗi rồi, hắn còn hung dữ trừng người ta, ngươi xem, Quách đại cô nương sắp khóc rồi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, người của Toàn Chân giáo thật sự là càng ngày càng bá đạo.”

“Không những thế, lần trước ta còn nghe nói đệ tử cả Toàn Chân giáo ở dưới chân núi ức hiếp người đó.”

“…”

Vẻ mặt Triệu Chí Kính chuyển sang màu xanh mét, nhìn Quách Phù nhân cơ hôi mọi người không chú ý, liền cười đắc ý với gã, màu sắc trên mặt gã biến đổi vài lần, cuối cùng nhịn không được đi ra ngoài, Quách Tĩnh vội vàng đuổi theo, kêu to: “Triệu sư huynh, Triệu sư huynh…” Vượt lên vài bước, giữ chặt lấy Triệu Chí Kính.

“Các vị, tại hạ xin được cáo lui trước, mọi người cứ tiếp tục!” Quách Tĩnh hướng mọi người chắp tay nói, mọi người liên tục nói không dám.

Quách Tĩnh hướng Quách Phù, lớn tiếng nói: “Phù nhi, các con theo ta đến thư phòng.”

Quách Phù trề môi, vẻ mặt suy sụp, đứng lên đi theo Quách Tĩnh đến thư phòng, ba người Võ Tu Văn cũng đi theo phía sau. Mà Hoàng Dung thấy thế cũng xin phép cáo lui, cùng mấy người Toàn Chân giáo đi đến thư phòng.

Quách Tĩnh và Hoàng Dung dẫn bốn người Toàn Chân giáo ngồi xuống, để bốn đứa nhỏ ngồi bên kia. Quách Tĩnh cười nói: “Đạo trưởng, còn chưa giới thiệu, vừa rồi mạo phạm Triệu sư huynh là nữ nhi của ta, thật sự là đã đắc tội, mong Triệu sư huynh rộng lòng tha thứ, không nên chấp nhất cùng tiểu cô nương.”

Triệu Chí Kính đứng dậy, hướng Quách Tĩnh chắp tay nói: “Quách đại hiệp, bần đạo nào dám trách tội Quách đại tiểu thư.”

Hoàng Dung chau mày, đối với Toàn Chân giáo, bà cũng không có hảo cảm như Quách Tĩnh, hơn nữa, bà luôn cưng chiều Quách Phù, thấy Triệu Chí Kính nói châm chọc như vậy, nhất thời cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói gì.

Nhất thời Quách Tĩnh cảm thấy có chút xấu hổ, xoay đầu lại, sắc mặt trầm xuống, nói với Quách Phù: “Phù nhi, còn không mau qua đây nhận lỗi với đạo trưởng.”

“Cha, con đã nói không phải do con cố ý, chỉ là không cẩn thận mà thôi. Tại sao con phải xin lỗi chứ!” Quách Phù bĩu môi, bất mãn nói, nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm trang của Quách Tĩnh, vẫn đứng lên đối với Triệu Chí Kính không tình nguyện nói: “Thực xin lỗi.”

“Bần đạo làm sao gánh nổi tiếng xin lỗi này của Quách cô nương!” Triệu Chí Kính ha ha cười lạnh nói.

Cái này làm ngay cả Quách Tĩnh đều có chút không vui rồi, ở bên cạnh, Hác Đại Thông và Tôn Bất Nhị cũng biết Triệu Chí Kính có chút quá mức, Tôn Bất Nhị trầm giọng nói: “Đủ rồi, Chí Kính, còn không mau ngồi xuống.”

Triệu Chí Kính không dám nói lời nào, liên thanh nói “Vâng, dạ.” Lui trở về chỗ ngồi.

Trong nhất thời, cả phòng trở nên yên tĩnh không tiếng động, Quách Phù khinh thường nhìn Triệu Chí Kính ngồi ở đối diện, Triệu Chí Kính thấy thế tức giận trong lòng nhưng lại không thể phát tiết. Quách Tĩnh suy tư một hồi, cuối cùng mở miệng hỏi: “Mấy vị đạo trưởng, năm đó ta đưa Dương Quá và Võ Tu Văn đến Toàn Chân giáo, thỉnh mọi người dạy bọn nó võ công. Chính là không biết đã xảy ra chuyện gì, ngày hôm trước hai đứa nó đột nhiên trở về, nói là không có học võ ở Toàn Chân giáo, ta muốn hỏi các vị xem năm đó thật sự đã xảy ra chuyện gì?”

Thân thể Triệu Chí Kính cứng đờ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Quách Tĩnh. Năm đó, Dương Quá và Võ Tu Văn phản bội giáo, còn Triệu Chí Kính thì bị ong độc chích, Hác Đại Thông còn phải tự mình đi xin giải dược, ông còn nhớ rất rõ, lúc ấy, ánh mắt của hai thằng nhóc kia nhìn họ thật sự rất lạnh lùng. Sau khi trở về, chưởng môn và mấy vị sư huynh khác có nghiêm túc thẩm vấn Triệu Chí Kính, nhưng Triệu Chí Kính nào dám khai ra sự thật, chỉ một mực khẳng định hai người bọn họ không phục sự quản giáo của mình, cho nên mới phản bội lại giáo.

Tất nhiên đám người Hác Đại Thông không tin, biểu hiện năm đó của Võ Tu Văn và Dương Quá rất nhu thuận, lại nghe lời, mọi người cũng không tin là do nguyên nhân này, nhưng Triệu Chí Kính không chịu nói ra, mọi người cũng không còn cách nào, chỉ cảm thấy thẹn với sự giao phó của Quách Tĩnh.

Nhất thời, Hác Đại Thông và Tôn Bất Nhị cũng không biết giải thích như thế nào, trong phòng bỗng chốc lại rơi vào im lặng.

Hoàng Dung vừa thấy biểu tình của Triệu Chí Kính, cảm thấy lời của Võ Tu Văn có đến tám chín phần đều là sự thật, liền cảm thấy có chút tức giận. Bà đối với Toàn Chân giáo vốn không có nhiều hảo cảm, hiện tại nhìn tên Triệu Chí Kính kia cư nhiên đối với một đứa nhỏ năm đó là Võ Tu Văn làm ra loại sự tình như vậy, đã thế còn không dũng cảm gánh trách nhiệm, trong lòng cảm thấy chán ghét vô cùng. Đặc biệt, hai đứa nhỏ này còn là do Tĩnh ca ca đưa đến, gã cũng dám đối đãi như thế, đây không phải là rõ ràng không để vợ chồng mình vào mắt sao?!

Hoàng Dung nhìn mấy người Toàn Chân giáo một lượt, chậm rãi mở miệng hỏi: “Tại sao các vị đạo trưởng lại không nói gì?”

Hác Đại Thông đứng lên, thở dài một hơi, nói: “Quách đại hiệp, năm đó là do bọn ta không đúng, mong ngươi đừng truy cứu.” Nói xong liền quát Triệu Chí Kính đang ngồi ở chỗ kia: “Chí Kính, còn không mau qua xin lỗi!”

Sắc mặt Triệu Chí Kính cứng ngắc, khom người hành lễ với Quách Tĩnh, Quách Tĩnh thở dài, tính tình ông vốn đôn hậu, tuy cũng cảm thấy tức giận, nhưng thấy hai người như vậy, cũng không nói gì. Nhưng Hoàng Dung ở bên cạnh lại liếc hai người một cái, Hác Đại Thông này thật là thâm, đã đoán chắc với tính tình Tĩnh ca ca như vậy, sẽ không tiếp tục truy cứu, cứ thế là xong.

Hoàng Dung mỉm cười nói: “Hai vị đạo trưởng không chỉ nên xin lỗi Tĩnh ca ca, còn nên nói với đương sự một tiếng.”

Thân mình Triệu Chí Kính cứng đờ, nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Võ Tu Văn, liền cảm thấy hoảng hốt, Hoàng Dung ở bên cạnh nhìn thấy thế liền cảm thấy chán ghét đến cực điểm, lạnh lùng nói: “Triệu đạo trưởng, như vậy là thế nào?”

Hác Đại Thông và Tôn Bất Nhị đều là người có kiến thức rộng rãi, thấy Triệu Chí Kính nhiều lần luống cuống, trong lòng đều ẩn ẩn hiện lên một ý nghĩ, giật mình không thôi, Tôn Bất Nhị đứng lên quát: “Chí Kính, còn không mau xin lỗi!”

Triệu Chí Kính giật mình, ót toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhìn lửa giận trong mắt hai vị sư thúc, sắc mặt trắng bệch, lại nhìn ánh mắt lạnh lùng của mọi người chung quanh, cảm thấy bi thảm, không nói gì, lảo đảo chạy ra cửa.

Hác Đại Thông và Tôn Bất Nhị liền đen mặt, chắp tay nói với Quách Tĩnh: “Quách đại hiệp, là Toàn Chân giáo của bọn ta dạy dỗ đệ tử không nghiêm, không còn mặt mũi nào đối mặt với các ngươi. Xin phép cáo từ!” Nói xong liền xoay người đi ra cửa, Doãn Chí Bình cũng đi theo sau.

Quách Tĩnh đang muốn gọi lại, nhưng đi vài bước liền thở dài dừng lại.

Hoàng Dung tiến lên trấn an: “Tĩnh ca ca, Toàn Chân giáo làm ra loại sự tình này, lại không nể mặt chúng ta, bọn họ muốn đi thì đi đi, xem ra, Tam đại đệ tử của Toàn Chân giáo cũng không có tiền đồ gì cả.”

Quách Tĩnh và Toàn Chân giáo có quan hệ sâu xa, nghe Hoàng Dung nói như thế, mặc dù muốn phản bác, nhưng chỉ có thể há miệng thở dốc, không biết nói gì, mặc dù ông có hơi ngốc, nhưng nhìn phản ứng của mấy người Toàn Chân giáo vừa rồi, làm sao còn có thể không biết lời của Võ Tu Văn đều là sự thật được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương