Võ Tu Văn và Dương Quá đi theo Quách Tĩnh vào phòng, mọi người ngồi xuống bên cạnh bàn. Quách Tĩnh nhìn Dương Quá lớn lên khí vũ hiên ngang, còn Võ Tu Văn tuy có hơi gầy yếu nhưng tinh thần rất tốt, vui mừng gật đầu hỏi: “Quá nhi, Văn nhi, sư phó của các con đâu? Tại sao không cùng đi các con?

Võ Tu Văn cầm lấy tay Dương Quá ở dưới bàn, nhìn Quách Tĩnh đang chờ câu trả lời, thản nhiên hỏi: “Quách bá bá, con vẫn muốn hỏi người, mấy năm nay, vì sao người không tới thăm bọn con? Con còn nhớ rất rõ, lúc trước khi người rời đi có nói sẽ đến thăm bọn con mà.”

Võ Tu Văn luôn nghĩ, trong nguyên tác, nếu Quách Tĩnh có tới Toàn Chân giáo thăm Dương Quá, có lẽ sau đó Dương Quá cũng sẽ không thành ra như thế, cũng sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy. Còn có một điều Võ Tu Văn càng không thể chịu được là, làm một nam nhân, là đại hiệp danh tiếng đương thời, nếu làm không được, vậy thì đừng có hứa, chẳng lẽ bởi vì đối phương là một đứa nhỏ, cho nên mới có thể dễ dàng thất tín như vậy sao?

Quách Tĩnh còn tưởng rằng hai người nhớ mình, cười ha ha muốn nói cái gì đó, lại bị Hoàng Dung ở bên cạnh giành trước một bước, nói: “Là ta không cho Tĩnh ca ca đi, sợ làm chậm trễ việc luyện võ của các con.” Hoàng Dung thấy hai người tránh vấn đề của Quách Tĩnh, lại nghe câu hỏi của Võ Tu Văn, rồi nhìn thần sắc hai người, đoán là có sự tình gì đó trong đây, dứt khoát nói trước nguyên nhân chính.

Võ Tu Văn thản nhiên nhìn Hoàng Dung, thì ra là như vậy sao? Đã không thể dễ dàng tha thứ cho Dương Quá đến nước này sao? Ngay cả Quách bá bá muốn tới thăm cũng ngăn cản. Dương Quá cụp mắt, nắm chặt tay, hắn, đã sớm không thèm để ý tới điều này, chỉ cần bàn tay đang nắm trong tay này vĩnh viễn còn đó, hắn đã có toàn bộ thế giới, hắn không cần quan tâm đến ánh mắt hay cái nhìn của người!

“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Dù Quách Tĩnh có chút trì độn, nhưng lúc này cũng phát hiện ra điểm không thích hợp.

“Quách bá bá, con và Văn nhi đã cắt đứt quan hệ với Toàn Chân giáo. Chính xác là sau khi người rời đi được mấy tháng thì không còn quan hệ gì nữa.” Dương Quá ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh, không biết nghĩ tới điều gì, tận sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Sắc mặt Quách Tĩnh đại biến, lửa giận trong lòng tăng lên, đang muốn phát hỏa, thì cảm thấy có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Dương Quá, còn có vẻ thản nhiên của Võ Tu Văn. Nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Võ Tu Văn, lúc này mới nghĩ đến, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện gì đó, hắn nắm chặt tay, áp chế lửa giận trong lòng, hỏi: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì? Nếu các con đã ly khai Toàn Chân giáo, vậy mấy năm nay các con sống như thế nào?”

Hoàng Dung ở bên cạnh cũng không ngờ sẽ phát sinh loại sự tình này, bà luôn thông minh, hiển nhiên nghĩ nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng, mới có thể dẫn đến kết quả như vậy. Ở phía sau, Quách Phù và Võ Đôn Nho giật mình, Quách Phù giật mình nhìn Dương Quá và Võ Tu Văn, nhìn bên này, nhìn bên kia, đôi mắt đảo tới đảo lui không biết suy nghĩ cái gì, Võ Đôn Nho nhìn biểu tình lạnh lùng của Dương Quá và gương mặt thản nhiên của Võ Tu Văn, trong lòng thắt chặt, có chút đau lòng, khi đó, hai tiểu hài tử này ở nơi xa lạ kia, hẳn là bị ức hiếp rất nhiều nên mới có thể biến thành như vậy.

Vừa mới gặp lại do quá kích động nên không nhận ra, lúc này quan sát kỹ, Võ Đôn Nho mới phát hiện, không nói đến đệ đệ của mình, chỉ riêng Dương Quá cũng đã thấy thay đổi rất nhiều, trước kia, hắn đâu có lạnh lùng như vậy, hiện tại đã trầm ổn, bình tĩnh hơn trước kia không ít, những điều này, phải trải qua rất nhiều chuyện mới có thể tạo thành. Mà Văn nhi… Mới vừa rồi còn không phát hiện ra, hiện tại Võ Đôn Nho quan sát kỹ mới thấy trên mặt Võ Tu Văn vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại không hề có chút ý cười nào, còn có chút hờ hững. Khóe mắt Võ Đôn Nho lên men, Văn nhi, có phải ở nơi mình không biết đã phải chịu rất nhiều khổ sở?

Võ Tu Văn cảm giác được ánh mắt của Võ Đôn Nho, nhìn vẻ đau lòng trong mắt đại ca, trong lòng nóng lên, mỉm cười nhìn đại ca của mình. Võ Đôn Nho nhìn trong mắt Võ Tu Văn có chứa ý cười thật tình, có chút cảm động, có chút vui mừng, Văn nhi, đệ là đệ đệ của ta, về sau đại ca nhất định sẽ bảo hộ đệ, không cho người khác khi dễ đệ! Trong mắt Võ Đôn Nho hiện lên vẻ kiên định.

“Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là đã xảy ra một chút chuyện không tốt, rồi con và Dương Quá rời đi mà thôi. Về phần mấy năm nay tụi con sống ra sao thì, lúc con và Dương Quá rời đi thì gặp được một bà lão hảo tâm, rồi bà thu nhận tụi con.” Võ Tu Văn nhàn nhạt nói, khi nói đến Tôn bà bà, trên mặt hiện lên ý cười nhu hòa, mang theo một tia hoài niệm.

Lửa giận trong lòng Quách Tĩnh bừng lên, vỗ mạnh cái bàn, tức giận nói: “Không có gì? Vậy tại sao các con lại phản bội sư môn, còn nói nhẹ nhàng như thế?!”

“Vậy, nếu con nói là do Triệu Chí Kính muốn cưỡng bức con, người có tin hay không?” Võ Tu Văn hơi nhíu mày, trong lòng phiền muộn, nhẹ nhàng bâng quơ quăng ra quả bom.

Quách Phù che miệng hô một tiếng, Hoàng Dung cũng không nghĩ tới Võ Tu Văn sẽ nói ra những lời này, nhưng nhìn bộ dạng của hai đứa nhỏ, chỉ sợ đây là sự thật, trách không được… Còn Võ Đôn Nho thì siết chặt hai tay, thân thể cứng ngắc, trong mắt đều là lửa giận, trong lòng vừa giận dữ vừa thương tâm, hắn cũng giận bản thân mình, lúc trước vì sao mình lại cho Văn nhi đến đó, tại sao mình không kiên trì đi theo?

Quách Tĩnh thì bị chấn động mạnh, vẻ mặt không thể tin được nói: “Không có khả năng, Triệu sư huynh như thế nào… lại là loại người như vậy?” Nhưng nhìn biểu tình lạnh lùng của Dương Quá cùng biểu tình đạm mạc của Võ Tu Văn, trong lòng lại có chút dao động. Thật sự là ở trong lòng ông, Toàn Chân giáo vẫn luôn là danh môn chính phái, đối với hai đứa nhỏ ông mang đến làm ra loại sự tình như vậy, mà chính ông lại không đến thăm chúng, khiến cho hai đứa nhỏ này phải chịu nhiều khổ sở như vậy.

Hoàng Dung nhìn vẻ mặt không thể tin của Quách Tĩnh, biết chuyện này đã đả kích rất nghiêm trọng đến ông, liền giúp ông ngồi xuống, phân phó bốn đứa nhỏ: “Các con vừa trở về chắc cũng mệt mỏi, đều đi nghỉ ngơi đi.”

Quách Phù thấy không khí trầm trọng, cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn đứng lên đi ra ngoài, ba người còn lại cũng lần lượt đi ra, Quách Phù không dám nói thêm cái gì, ngoan ngoãn đứng ở một bên. Võ Đôn Nho ôm chặt lấy Võ Tu Văn vào lòng, yên lặng không nói gì, cả người tản mát ra không khí bi thương cùng phẫn nộ, Võ Tu Văn vỗ vỗ lưng đại ca nhà mình, nhẹ nói: “Không có việc gì, đại ca, đều đã qua.”

Võ Đôn Nho mạnh mẽ gật đầu, âm thanh có chút khàn khàn nói: “Về sau đại ca sẽ bảo vệ đệ.”

“Muội cũng sẽ bảo hộ Tu Văn ca ca.” Một âm thanh đáng yêu truyền đến, Võ Tu Văn và Võ Đôn Nho nhìn lại, đã thấy Quách Phù giơ một bàn tay lên, nghiêm túc nói.

Võ Tu Văn bật cười nói: “Vậy phải cám ơn Phù nhi trước.”

Quách Phù nhìn Võ Tu Văn nói cho có lệ cảm thấy có chút mất hứng, nhưng nhìn gương mặt dịu dàng của Võ Tu Văn, cũng cười theo.

“Tốt lắm tốt lắm, đều đi nghỉ trước đi.” Võ Đôn Nho cười nói. Nói xong mang theo Võ Tu Văn và Dương Quá đi vào một gian phòng, nói: “Văn nhi, đệ cứ ở trong này đi.” Võ Tu Văn gật đầu đi vào, Võ Đôn Nho chỉ vào một gian phòng bên cạnh, nói với Dương Quá: “Dương Quá, ngươi ở bên cạnh.”

Dương Quá lắc đầu, đi theo Võ Tu Văn vào phòng, âm thanh trầm thấp vang lên: “Ta ở chung với Văn nhi.”

Võ Tu Văn nhìn ánh mắt ngạc nhiên của đại ca nhà mình, cười nói: “Đại ca, không có việc gì, mấy năm nay ta và Dương Quá đều ở chung với nhau.”

Võ Đôn Nho bất đắc dĩ gật đầu, nhìn cửa phòng ở trước mặt mình khép lại, lại bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương