Từ cửa có hai người tiến vào, một nam một nữ, nam khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, nữ thì xấp xỉ tuổi Võ Tu Văn, toàn thân đều mặc trang phục Mông Cổ, nam cao lớn anh tuấn, nữ hoạt bát xinh đẹp. Sau khi tiến vào, bọn họ liền đi thẳng lên lầu hai, ngồi ở cái bàn phía sau Dương Quá, nam tử kia ngồi đối diện với Võ Tu Văn, nhìn thấy ánh mắt của y liền sửng sốt một chút, sau đó gật đầu một cái coi như chào hỏi.

Võ Tu Văn mỉm cười, bưng ly trà lên, nhàn nhã nhìn ra cửa. Quả nhiên không bao lâu sau, có thêm ba nữ tử khác tiến vào. Dẫn đầu là một nữ tử cầm phất trần trên tay, mặc đạo bào, bộ dáng rất xinh đẹp. Phía sau là hai nữ tử trẻ tuổi, một người mặc y bào mày vàng nhạt, kiều mỵ động lòng người; người kia mặc bạch y, đi đường có chút khập khiễng, dung mạo tú lệ, chính là Lục Vô Song mới gặp mấy ngày trước đó, bất quá so với ngày đó, hiện tại có hơi chật vật, tóc tai tán loạn, bạch y trên người cũng không còn sạch sẽ nữa.

Theo tầm mắt Võ Tu Văn, Dương Quá cũng nhìn thấy Lục Vô Song, mày khẽ nhíu lại. Ánh mắt lập tức ngưng trọng khi nhìn thấy nữ tử cầm phất trần đi phía trước kia, đồng tử co rút, hắn xoay đầu lại, cầm lấy tay Võ Tu Văn.

Võ Tu Văn nhìn Dương Quá, biết hắn cũng nhận ra Lý Mạc Sầu, quay ngược chiếc đũa lại, chấm vào trong nước trà, viết lên bàn: Cứu cô nương mặc bạch y.

Dương Quá nhìn chằm chằm nụ cười nhàn nhạt trên mặt Võ Tu Văn, qua thật lâu sau mới gật đầu.

Lý Mạc Sầu tiến vào liền ngồi ở dưới lầu khách điếm, kêu mỳ, ăn được một nửa, đột nhiên hướng ra ngoài cửa sổ mở miệng: “Hai vị anh hùng Cái Bang, mời vào, bần đạo có một câu, phiền hai vị chuyển lời lại cho bang chủ quý bang.”

Dương Quá cùng Võ Tu Văn ở trên lầu nhìn thấy hai tên ăn mày từ bên ngoài tiến vào, rồi nhìn Lục Vô Song cực kỳ hoảng sợ, đến cuối cùng bọn họ bị Lý Mạc Sầu hạ độc chết, Võ Tu Văn nghĩ rằng có một số việc vẫn phải phát sinh theo nội dung truyện. Trong nháy mắt, hai tên ăn mày kia liền bị Lý Mạc Sầu làm trọng thương. Võ Tu Văn đã sớm biết Lý Mạc Sầu ra tay rất tàn nhẫn, nên chỉ nhíu mày. Mặt Dương Quá không chút thay đổi, năm đó, hắn sống trong khu chợ, nơi mà phải đấu tranh mới có thể sống sót được, hắn đã thấy qua chuyện còn tàn nhẫn hơn thế này rất nhiều, hắn liền lo lắng nhìn Võ Tu Văn.

Võ Tu Văn thả lỏng lông mày, nhìn ánh mắt lo lắng của Dương Quá, lắc lắc đầu, y chỉ là có chút không quen thôi, bảo hắn tiếp tục chú ý động tĩnh dưới lầu.

Một nam một nữ ngồi ở phía sau Dương Quá đã cảm thấy chịu không nổi nữa, đồng thời đứng dậy. Sau đó nghe được tiếng nam tử kia vang lên: “Tam muội, muội đi trước đi, nữ nhân này rất lợi hại.”

Cô nương kia nói: “Vậy còn huynh thì sao?”

Nam tử nói: “Ta đi cứu hai người kia, sau đó lập tức chạy đi.”

Võ Tu Văn nghe đến đó, tuy đã sớm đoán được, nhưng hiện tại mới dám xác định. Xem ra hai người này quả nhiên là hai huynh muội Gia Luật Tề và Gia Luật Yến. Gia Luật Tề từ từ đi xuống lầu, bước tới bàn Lý Mạc Sầu, cao giọng nói: “Tiên tử xuống tay cũng quá mức tàn nhẫn rồi, tại hạ muốn lãnh giáo vài chiêu.”

Võ Tu Văn lắc đầu, thầm nghĩ Gia Luật Tề này thật ngốc, muốn cứu người còn đi ra chào hỏi trước, đây không phải là để người khác có sự chuẩn bị sao? Đạo lý ‘tấn công phải bất ngờ’ vậy mà cũng không biết. Trong mắt Dương Quá cũng hiện lên khinh thường, dùng ngón tay chấm nước trà viết lên bàn: Ra tay thôi. Võ Tu Văn gật đầu.

Lý Mạc Sầu xoay người lại, nhìn thấy Gia Luật Tề đang từ từ tới gần, cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, thật không biết trời cao đất rộng là gì, chuyện của ta mà ngươi cũng dám xen vào.”

Lý Mạc Sầu vung nhẹ phất trần, đánh xuống đầu Gia Luật Tề. Gia Luật Tề rút kiếm, chân trái bước lên, đâm tới. Võ Tu Văn và Dương Quá vừa nhìn liền biết đây là Toàn Chân Kiếm Pháp chính tông. Xem ra chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại xuất chiêu rất đúng lúc, xem ra bản lĩnh cũng không tệ.

Lý Mạc Sầu vừa thấy chiêu này, khinh thường trong mắt tán đi, nghiêng người qua, vẫy phất trần. Nhất thời chỉ thấy mấy sợi tơ phất trần bay trái bay phải, xuất hiện bốn phương tám hướng. Trong phút chốc, hai người đã đấu với nhau hơn bốn mươi chiêu, Lý Mạc Sầu càng tấn công càng áp sát, phạm vị xuất chiêu của Gia Luật Tề càng lúc càng bị thu hẹp lại, chỉ còn cách cố sức chống đỡ, có thể nhìn ra hắn sắp bại trận đến nơi.

Thừa dịp này, Võ Tu Văn cùng Dương Quá lặng lẽ đứng dậy, từ trên lầu nhảy xuống, đi vòng ra phía sau Lục Vô Song và nữ tử áo vàng kia, Võ Tu Văn giơ tay điểm huyệt Hồng Lăng Ba, tiện thể cũng điểm huyệt Lục Vô Song luôn, như thế để phòng ngừa việc Lục Vô Song đột nhiên lên tiếng. Võ Tu Văn vốn muốn ôm Lục Vô Song lui lại, nhưng Dương Quá dù không muốn vẫn tiến lên trước một bước đem người lui về phía sau.

Hai người nhảy ra khỏi cửa sổ, Lý Mạc Sầu liền phát giác ra chuyện đang xảy ra, tức giận nói: “Thì ra là hướng về xú nha đầu kia.”

Võ Tu Văn theo Dương Quá chạy về phía trước, khinh công hai người đều là tuyệt đỉnh khinh công của phái Cổ Mộ, trong nháy mắt đã chạy đi rất xa. Tất nhiên là không biết Lý Mạc Sầu trong cơn giận dữ, liền truy kích Gia Luật Tề, không chút khoan dung, cuối cùng vẫn là Gia Luật Tề phải liều mạng chịu một chưởng mới có thể đào tẩu. Cũng may Lý Mạc Sầu vội vã truy đuổi hai người Võ Tu Văn, hiện tại mới không rảnh truy kích hắn, thuận tay giải huyệt đạo cho Hồng Lăng Ba, đuổi theo phương hướng của Võ Tu Văn.

Lại nói, ba người Võ Tu Văn chạy khỏi trấn, tới bên ngoài bìa rừng, liền giải huyệt đạo cho Lục Vô Song, Lục Vô Song nhìn hai người, không nói gì. Nàng còn đang thầm giật mình, khi còn bé nàng đã bị Lý Mạc Sầu bắt đi, nhận hết tra tấn mới sống sót được, lần trước trộm “Ngũ độc bí truyền” của Lý Mạc Sầu rồi chạy thoát, sau đó lại bị Lý Mạc Sầu bắt được, trong lòng nàng nghĩ nhất định khi về sẽ nhận hết mọi tra tấn rồi. Không nghĩ tới ở khách điếm lại được hai người này mang đi, còn chưa kịp thấy gì, liền bị người ta thô lỗ ôm đi, chóp mũi đều là hơi thở nồng đậm của nam tử, trong lòng Lục Vô Song có chút hoảng hốt, cánh tay hữu lực của người kia, có cảm giác thực an toàn.

Đến khi bị người nọ buông xuống, nàng mới phát hiện, hai người kia là hai người mấy hôm trước tình cờ gặp ở trên đường, mà người vừa ôm nàng chạy đi, lại là nam tử ngày đó đánh nhau với mình, mà nam tử thanh tú ngày đó thì đang đứng ở một bên mỉm cười nhìn mình.

“Các ngươi là ai, vì sao lại cứu ta?” Lục Vô Song nhìn hai người, hỏi. Ở chung với Lý Mạc Sầu đã lâu, nàng đã sớm không phải tiểu cô nương ngây thơ năm đó, trên cái thế giới này, không ai rảnh rỗi đến nỗi vô duyên vô cớ đi giúp người khác, huống chi trước đó hai người này cũng không có quen biết mình, còn đánh nhau một trận.

“Lục cô nương, ngươi đi đi, sư phụ của ngươi rất nhanh sẽ đuổi tới đây.” Võ Tu Văn  thản nhiên nói. Có một số việc, không cần sai biệt lắm là được, mình và Dương Quá cũng không thể mang theo nàng, không nói đến việc Dương Quá sẽ mất hứng, y cũng không muốn mang theo một cô nương không quen biết lắm này theo cạnh a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương