Edit: hathai

“Sơ Vi à, ngươi muốn đi giặt quần áo ở dòng suối nhỏ ngoài thôn hả? Giữa trưa ăn gì chưa?” Một đại thẩm dáng người béo ụch ịch cười híp mắt nhìn Giang Sơ Vi chào hỏi.

“Phúc thẩm, ta có ăn cái bánh bao.” Giang Sơ Vi ôm thùng giặt gỗ, bên trong có vài món quần áo và mộc bổng (= cây gỗ để đập quần áo khi giặt), đôi cánh tay gầy yếu làm cho người ta cảm thấy thùng gỗ trên tay có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

“Chỉ ăn cái bánh bao như vậy sao đủ? Nhìn ngươi gầy thế này, đây nè, cầm hai cái bánh bao thịt này ăn đi.” Phúc thẩm nhiệt tâm lấy ra hai cái bánh bao thịt nóng hầm hập trong lồng hấp.

“Phúc thẩm, không cần!” Giang Sơ Vi ngượng ngùng, Phúc thẩm thỉnh thoảng cứ hết đưa cho nàng bánh bao lại đưa chút rau dưa cùng thịt gà cho nàng, làm cho nàng rất lấy làm ngượng ngùng.

“Có gì đâu, đừng khách khí.” Phúc thẩm gọn gàng lấy giấy dầu gói bánh lại, mặc kệ Giang Sơ Vi đang cố từ chối, thảy bánh bao vào trong thùng gỗ, “Ngươi vất vả dạy tiểu hài tử trong trấn học bài đến vậy mà, thằng Cẩu con nhà chúng ta phải phiền ngươi chiếu cố đó.”

Thấy Phúc thẩm kiên trì, Giang Sơ Vi cũng không cự tuyệt nữa, “Cậu Cẩu nhà thẩm rất thông minh, có nhiều bài chỉ cần dạy một lần là nhớ ngay, tốc độ học tập của cậu ấy mau hơn nhiều so với những tiểu hài tử cùng tuổi khác đó!”

“A, đó là do Sơ Vi ngươi dạy tốt thôi!” Nghe đứa nhỏ nhà mình được khen, Phúc thẩm cười đến híp tịt cả mắt lại.

“Đúng vậy đúng vậy, là do Giang phu tử dạy tốt!” Vinh thúc bên cạnh bán thịt cũng nói xen vào. “Ngươi không biết đó thôi, A Bảo nhà ta thích ngươi nhiều lắm, mỗi ngày về nhà đều ngoan ngoãn ngồi vào học bài, chắc chắn là do muốn được Giang phu tử khen ngợi trên học đường nha.”

“Đại đầu nhà ta cũng thế.” Lí đại nương quán đối diện cũng chen vào nói. “Bây giờ về đến nhà mở miệng ngậm miệng đều là Giang phu tử như thế nào như thế nào, làm cho ta làm nương mà nghe hoài cũng phát ghen tị nha.”

Giang Sơ Vi cười nghe bọn họ đối thoại, không có một tia không kiên nhẫn.

Nơi đây là một vùng nông thôn nhỏ ven biển, người trong trấn rất chất phác nhiệt tâm, nửa năm trước nàng tới nơi này liền muốn ở lại đây hẳn.

Khi vừa tới nơi này, nàng đã đói bụng nên mua bánh bao thịt của Phúc thẩm, Phúc thẩm thấy nàng từ bên ngoài đến, lại chỉ đi một mình, bèn hỏi nàng có phải đang tìm người thân hay không. Nàng nói mình là quả phụ, một thân một mình không nơi nương tựa, muốn tìm phòng ở lại nơi này định cư.

Nghe nàng nói như vậy, thương nàng đơn lẻ, Phúc thẩm tốt bụng dắt nàng đi tìm trưởng thôn. Trưởng thôn cho nàng thuê phòng ở tiện nghi ở phía đông, rồi khi biết nàng biết chữ, hỏi nàng có nguyện ý đến hỗ trợ tại học đường hay không, học đường chỉ có một vị phu tử theo việc dạy học, nhưng đệ tử lại quá nhiều nên vị phu tử đó lo muốn không xuể, nếu nàng có thể hỗ trợ dạy học, không chỉ là giúp một đại ân mà bản thân nàng cũng có thể kiếm chút ngân lượng để sống.

Giang Sơ Vi đương nhiên nguyện ý, cứ như vậy định cư tại thôn nhỏ này, còn về phần những ngày tháng trước kia... Nàng buộc mình không suy nghĩ đến.

Cho dù, khi đêm khuya thanh vắng, hoặc khi nàng cô đơn, trong đầu sẽ luôn không tự chủ được mà nhớ tới những điều không nên tưởng nhớ.

Đứa nhỏ nàng mang thai 10 tháng nhưng nàng chưa bao giờ được nhìn thấy hắn, cũng không được ôm hắn một lần, bởi khi nàng tỉnh lại thì nàng đã được an bài ở một toà nhà lớn ngoài cung.

Trong nhà có một mama già cùng hạ nhân giúp nàng làm những việc trong thời gian ở cữ, ở trong tòa nhà đó nàng có thể không cần lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền.

Nàng biết chuyện này là do hắn an bài, là do hắn đã đáp ứng nàng rằng chỉ cần nàng sinh đứa nhỏ ra thì nàng có thể rời khỏi hoàng cung.

Nàng cũng biết hắn tuyên bố rộng rãi rằng hoàng hậu đã chết vì khó sinh, từ nay về sau sẽ không còn Tô Tú Dung nữa mà chỉ có Giang Sơ Vi.

Hắn không cho nàng cơ hội lưu luyến bất cứ thứ gì, ngay cả liếc mắt nhìn đứa con một cái cũng không, đôi khi Giang Sơ Vi cũng trách hắn độc ác, nhưng rồi rốt cuộc thì lý trí của nàng cũng biết đây là phương pháp tốt nhất.

Bởi vì chính nàng đã lấy đứa bé để giao dịch, chính nàng nói không cần đứa bé, nếu đã không cần như vậy, vậy thì nhìn làm gì, ôm làm gì?

Nhưng dù sao thì đứa bé cũng là do nàng mang nặng đẻ đau, những lúc ngực căng cứng sữa, nàng rất đau, nỗi đau đó giống như nhắc nhở nàng nhớ rằng mình đã từ bỏ cái gì.

Nhưng nàng không thể hối hận, bởi vì đây là lựa chọn của nàng.

Nàng biết mọi người phục vụ trong nhà này đều là người của hắn, điều đó cũng nghĩa là nàng vẫn còn đang nằm trong sự giám thị của hắn, bởi vậy sau khi ở cữ một tháng, nàng thừa dịp không có người chú ý liền len lén rời khỏi kinh thành.

Nơi đó có khoảng cách quá gần với hắn, mà sự gần gũi này làm cho nàng sợ hãi.

Nàng sợ hãi mình sẽ không đè nén nổi, sợ hãi mình sẽ khống chế không được mà sinh ra tưởng niệm, sợ hãi mình sẽ muốn chạy tới hoàng cung, sẽ muốn gặp đứa bé và…hắn.

Nhưng nàng không thể, nàng đã không còn là Tô Tú Dung, đây là do nàng lựa chọn. Nếu đã do chính mình lựa chọn, vậy nàng càng không thể thay đổi con đường sống đã được vạch ra.

Cho nên nàng rời đi, đi xa thật xa, chỉ cần không nhìn thấy hoàng cung thì nàng có thể không suy nghĩ, ít nhất thì cũng có thể ép mình không được suy nghĩ nữa.

Dọc đường nàng đi, chỉ cần nhìn thấy có một chiếc xe ngựa nào thì nàng liền xin bọn họ cho nàng đi nhờ một đoạn đường, đến khi họ đến điểm mà họ cần tới thì nàng lại một mình rời đi.

Nàng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là lên đường không mục đích không điểm dừng mà thôi. Cuối cùng, nàng đến thôn nhỏ này.

Nơi này cách kinh thành rất xa, người dân trong thôn lại tốt bụng, nàng có phòng ở, có việc làm, mà quan trọng là không còn nhìn thấy tòa hoàng thành to lớn lộng lẫy kia.

Như vậy thật tốt, tốt lắm...

“Đúng rồi, Sơ Vi à,” Phúc thẩm đột nhiên kéo Giang Sơ Vi sang một bên, nghiêng đầu thì thầm vào tai nàng: “Chuyện kia... chuyện Ngô phu tử ngươi nghĩ như thế nào?”

Tuy bà cố ý nhỏ giọng, nhưng do bản tính ăn to nói lớn trời sinh nên mọi người ở bốn phía xung quanh vẫn nghe được bà đang hỏi gì.

“Đúng vậy, Sơ Vi, nhân phẩm Ngô phu tử rất tốt, lại rất thật lòng với ngươi, ngươi nên chấp nhận hắn đi thôi!” Lí đại nương cũng với giọng khuyên.

Lại nữa rồi! Giang Sơ Vi cười khổ.

Chẳng biết tại sao, sau một thời gian dạy chung trên học đường với Ngô phu tử thì hắn nhờ Phúc thẩm tới hỏi ý tứ nàng, nói rằng muốn cưới nàng vào cửa, khi nàng nghe được chuyện này thì trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Ngô phu tử kia dáng vẻ cũng được, vừa nhìn thì cũng thấy là người trung hậu thành thật, còn độc thân chưa cưới vợ, trong thôn cũng có nhiều cô nương thích hắn, nhưng chẳng biết hắn nhìn ngang ngó dọc thế nào mà lại coi trọng nàng như vậy?

Rõ ràng khuôn mặt này của nàng thực bình thường đến không thể bình thường hơn à nha! Tuy rằng sau khi sinh con thì thân thể của nàng có đẫy đà ra một chút, trước ngực cũng miễn cưỡng gọi là có đồi lum khum, nhưng nhìn kiểu gì thì cũng vẫn là một cục than đen thui thùi lùi à nha!

Còn nữa, nàng lại tự xưng mình là quả phụ, trong thôn có nhiều cô nương điều kiện tốt hơn nhiều so với nàng sao hắn không cần, mà còn cố tình nói muốn cưới nàng làm vợ, Giang Sơ Vi thực nghi ngờ không biết mắt của Ngô phu tử có bị mù hay không?

Nàng đã cự tuyệt ngay từ đầu, nhưng Ngô phu tử vẫn chưa từ bỏ ý định, nói cái gì linh tinh nào là không phải nàng thì không cưới, nào là hắn cưới vợ là thú hiền trọng đức (= cưới vợ hiền, trọng người có đức độ), lại còn nói hắn cảm thấy nàng sẽ là thê tử tốt, cho dù nàng là quả phụ, hắn cũng không để ý.

Hắn không ngại, nhưng nàng để ý nha!

Nàng hoàn toàn chả có tình cảm gì với Ngô phu tử hết! Nhưng tin tức Ngô phu tử kiên quyết muốn kết hôn với nàng lập tức được truyền khắp thôn trên xóm dưới, kết quả là nàng đi đâu cũng có người kéo nàng lại để khuyên bảo.

Nói nào là điều kiện của Ngô phu tử tốt lắm nha, dù sao nàng cũng vẫn còn trẻ, hơn nữa lại đã là quả phụ, khó có được một phu quân tốt thế này, sao lại còn không biết nắm cho chắc?

Nói cứ như là nàng chiếm được tiện nghi còn Ngô phu tử phải chịu thiệt ăn lớn vậy.

“Phúc thẩm, trước mắt ta chưa nghĩ đến việc lập gia đình, mà hơn nữa, ta cảm thấy ở một mình cũng có sao đâu, rất tốt nữa là khác.” Nàng cười cho có lệ, thấy Phúc thẩm còn muốn nói tiếp, nàng vội vàng ngăn cản. “A, nhìn sắc trời xuống lắm rồi, quần áo này nếu không giặt kịp sợ trời tối đến nơi. Ta đi trước nha, Phúc thẩm, cám ơn bánh bao của thẩm.” Nàng phất phất tay, không lề mề ở chỗ này để tiếp tục bị pháo kích nữa, nhanh chân chạy thoát thân.

Ngô phu tử kia thật sự là đem tới cho người ta phiền toái, bởi vì hắn, dạo gần đây hầu như ngày nào nàng cũng phát phiền phát mệt.

Thật là kỳ quái, rõ ràng khuôn mặt này bình thường như vậy, dáng người cũng không mê người, sao gặp họa đàn ông nhiều vậy trời, trước là Hạ Hầu...

Bước chân nàng đột nhiên dừng lại, sau đó lại dồn bước nhanh hơn.

Giặt quần áo giặt quần áo, không nghĩ cái gì hết!

Cúi đầu, Giang Sơ Vi đi đến dòng suối nhỏ ngoài thôn, đã qua giữa trưa, bên dòng suối cũng không có người, nàng tìm một nơi râm mát ngồi xuống, lấy thùng gỗ múc thật đầy nước rồi cầm lấy quần áo bẩn cùng mộc bổng, bắt đầu vùi đầu chăm chú giặt quần áo.

Không nghĩ không nghĩ, nàng không nghĩ không mơ cái gì hết.

Mặt thì bình tĩnh, đôi môi nhếch lên, hai tay dùng sức chà xát tẩy giặt góc áo cứ như là có thâm cừu đại hận gì nên đặc biệt ra tay với đám quần áo vậy.

Dòng nước từ phía trên nguồn róc rách chảy xuống, dòng nước trong suốt qua tay, rào rạt rào rạt, Giang Sơ Vi đột nhiên trừng mắt, nhanh chóng lùi tay về, nhảy dựng lên.

Ánh mắt của nàng nhìn thẳng chăm chú vào dòng nước, nước trong suốt nhưng lại lộ ra màu đỏ, hơn nữa càng lúc càng đỏ loang ra...Đây là cái gì? Máu à? Đang nghĩ tới đó, một thi thể xuất hiện trước mắt nàng.

Thật tổn thọ! Giang Sơ Vi sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, mà thi thể lại bị tảng đá giữ lại, cứ như vậy dừng ở ngay trước mắt nàng, chuyện gì vậy trời?

Trong lòng nàng thật hoảng loạn, liếm liếm môi, thân thể cứng ngắc đứng đơ như phỗng mất vài phút, sau một hồi lâu giãy giụa đấu tranh tư tưởng, nàng cố lấy dũng khí cầm lấy mộc bổng bước vào trong nước, từng bước một dè dặt tới gần.

“Nè! Ngươi còn sống không?” Giang Sơ Vi đứng cách một khoảng cầm mộc bổng chọc chọc vào thi thể.

Bất động nha! Thực sự là đã chết rồi sao?

Trời ơi, giặt quần áo mà cũng có thể gặp xác người, sao nơi này không có xổ số để nàng mua?

“Nè!” Nàng lại dùng sức chọc chọc.

“Ưm...” Thi thể động đậy.

“Oa!” Nàng sợ tới mức lui lại mấy bước. Chưa chết nha! Biết người còn sống, Giang Sơ Vi thở phào, “Nè, ngươi tỉnh lại đi.”

Lại đi tới vài bước, lại chọc...

“Ừ...” Thi thể quay đầu, mặt đối diện nàng.

Giang Sơ Vi trừng lớn đôi mắt, cái miệng nhỏ nhắn khiếp sợ mở lớn ra, mộc bổng trên tay bùm một tiếng, rớt tõm xuống nước.

Sao…sao có thể vậy được?!

*

“Gần đây Ngô tiên sinh dạy ở học đường nhờ người mai mối, nói muốn cưới nương nương làm vợ. Tuy rằng đã bị nương nương cự tuyệt, nhưng vị kia tiên sinh vẫn không buông tay, còn lập lời thề cưới vợ đầu tiên là cưới đức độ, nếu không phải nương nương hắn sẽ không cưới ai.”

Vĩnh Phúc cúi đầu bẩm báo, lặng lẽ giương mắt trộm dò xét, không chút nào bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của chủ tử trầm xuống, thoạt nhìn rất dọa người. Điều này làm cho hắn do dự không biết có nên tiếp tục nói chuyện kia hay không.

“Rồi sao nữa?” Hạ Hầu Dận hạ mắt xuống, giọng nói lại cực kỳ lạnh lẽo.

Trán Vĩnh Phúc bắt đầu đổ mồ hôi, nuốt nuốt nước miếng, cố gắng cật lực để làm cho âm thanh mình phát ra không bị run rẩy. “Trong phòng Nương nương đột nhiên xuất hiện một nam nhân.”

“Rắc!” Bút lông trên tay Hạ Hầu Dận bị bẻ làm hai.

“Nam nhân?” Hắn âm lãnh ngước mắt. “Từ lúc nào?”

“Ba…ba ngày trước.” Vĩnh Phúc cũng cảm thấy lưng mình ẩm ướt. “Nam nhân kia giống như bị thương, là do được nương nương cứu, nhưng nương nương lại giữ hắn trong phòng, tự tay chăm sóc.”

“Nam nhân kia là ai?” Có thể được nàng tự tay chiếu cố?

“Dạ chưa biết, trước mắt còn chưa điều tra ra được thân phận của hắn.” Sau một lúc chần chờ, Vĩnh Phúc cuối cùng vẫn quyết định nói tất tần tật. “Hơn nữa nghe nói bộ dạng nam nhân kia khá tốt, nương nương còn cùng hắn nói nói cười cười, mọi người trong thôn còn đồn rằng có lẽ nương nương thích...”

“Đủ!” Hạ Hầu Dận đập bàn, không muốn nghe tiếp phần sau, “Lui ra!”

“Dạ.” Vĩnh Phúc ba chân bốn cẳng lui ra.

Hạ Hầu Dận nhắm mắt lại, cố gắng đè nén nỗi kích động muốn đập nát án thượng trước mặt, bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, nhưng... bảo hắn làm thế nào có thể bình tĩnh đây?

Vừa mới nghe có nam nhân cầu thân với nàng, câu tiếp sau lại nghe thêm có nam nhân ở trong phòng nàng, nàng còn đối xử với nam nhân kia tốt lắm, nam nhân kia rốt cuộc là ai? Hắn thật muốn giết tên đó chết tươi!

Hắn tuyệt đối không cho phép bên cạnh nàng có người khác, cho dù nàng dứt áo rời khỏi hắn, cho dù ngay cả đứa bé mà nàng cũng không cần, cho dù nàng vô tâm vô phế(= không tim không phổi) làm cho người ta thật sự thống hận, nhưng mà... hắn lại có chết vẫn không quên được nàng.

Nàng muốn rời khỏi hoàng cung, hắn để cho nàng rời đi, hắn xếp đặt để cho mọi người tưởng là Tô Tú Dung vì khó sinh mà chết, làm cho mẫu hậu và quốc cữu vì thế mà thương tâm không dứt, mà hắn, mỗi ngày đều thương nhớ nàng.

Hắn biết nàng nhất định sẽ rời khỏi tòa nhà, cứ theo cá tính của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho chính mình nếu vẫn cứ ở cách hắn gần như vậy.

Quả nhiên, thừa dịp đêm khuya, nàng vụng trộm rời đi.

Thế nhưng nàng lại không biết rằng hắn đã sớm bố trí người đi theo nàng, hắn cho người giả dạng thành người đi đường, thương nhân buôn bán xa nhà, để cho nàng đi nhờ xe, để cho nàng rời xa hắn.

Nàng ở tại thôn nhỏ sống an ổn qua ngày, nàng đã quên hắn, cũng đã quên đứa con chung của bọn họ, cuộc sống của nàng bây giờ thật sự khoái hoạt.

Nghe thám tử hồi báo, biết nàng sống rất tốt, thế nhưng hắn không có một tia vui mừng nào mà chỉ có thống hận.

Lòng của nàng thực tuyệt tình làm sao! Chỉ có hắn là không dứt nàng ra khỏi lòng được, chỉ có hắn...

Các đại thần muốn hắn lại lập một hoàng hậu khác, ngay cả mẫu hậu cũng tới khuyên hắn, không thể để một nước không có một người lãnh đạo hậu cung phía sau, nhưng hắn không muốn, hoàng hậu của hắn chỉ có nàng.

Ngay cả tần phi trong cung hắn cũng không truyền triệu, hắn suốt ngày chỉ chuyên tâm xử lý quốc sự, đầu óc không lúc nào mà không nghĩ đến nàng, nghĩ nhiều đến muốn phát điên.

Mà nàng thì sao chứ? Đã có người cầu thân, lại còn có nam nhân ở lại trong phòng nàng?!

Rõ ràng dáng vẻ nàng bình thường như vậy, chả đẹp mắt chút nào, dáng người cũng không mê người, nhưng lại có thể trêu hoa ghẹo nguyệt đến như vậy, lúc này lúc khác còn có ruồi bọ đeo dính bên người nữa chứ.

Bộ nàng tưởng là nàng có thể cùng người khác có đôi có cặp như hình với bóng hay sao? Mơ cũng đừng có mơ đi! Chỉ cần hắn còn sống, nàng chỉ là của một mình hắn!

Hạ Hầu Dận đứng dậy, đi đến cái nôi được đặt bên cạnh, đứa bé trong nôi đã tỉnh dậy nãy giờ nhưng không khóc cũng không nháo, chỉ yên lặng nằm đó cắn ngón tay, nhìn thấy gương mặt phụ hoàng bên cạnh nôi, hắn giơ hai tay lên cao, miệng chóp cha chóp chép, muốn được ôm lên khỏi nôi.

Khuôn mặt lạnh như băng của Hạ Hầu Dận lập tức thay đổi, vươn tay xuống ôm lấy con đem ra ngoài nôi, rồi không hề ngại bẩn mà trực tiếp dùng ngón cái lau đi nước miếng đang tứa trên miệng hắn.

Đứa con bé bỏng của bọn họ, hắn không cần sai đưa con cho một quý phi nào nuôi nấng cả mà tự mình chăm sóc hắn, cũng phái vài mama thiếp thân đến hầu hạ.

“Lân nhi, con nhớ mẫu hậu không?” Ngón trỏ mơn trớn hai má tròn phúng phính của con, Hạ Hầu Dận nhẹ giọng hỏi.

Hạ Hầu Lân bắt lấy ngón tay phụ hoàng, y y a a, đôi tròn vo đen láy rất giống nàng... Toàn thân từ trên xuống dưới của con đều giống hắn, chỉ có đôi mắt này là đặc biệt giống nàng.

Hạ Hầu Dận nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của con, ôn nhu nói: “Phụ hoàng cũng giống như con nè, chúng ta đi tìm mẫu hậu được không?”

Hạ Hầu Lân lập tức cười khanh khách.

Thấy con cười như đồng ý, khóe miệng Hạ Hầu Dận nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý định kiên quyết.

Hắn dung túng nàng như thế là đủ rồi, nàng muốn tự do, hắn đã cho nàng tự do; Nàng không muốn làm Tô Tú Dung nữa, hắn cũng cho phép nàng. Nhưng mà nếu nàng muốn thông đồng với một nam nhân khác, hắn sẽ đem nam nhân kia đi giết, rồi đem nàng về ở suốt đời trong hoàng cung, nàng vĩnh viễn đừng có tơ tưởng chuyện rời xa hắn lần nữa, cho dù nàng hận hắn, tức giận với hắn cũng không sao cả.

Hắn đã thả cho nàng bay tự do bên ngoài nửa năm rồi, đã quá đủ. Sự tha thứ dung túng của hắn đã đến cực hạn, hắn sẽ không cho phép nàng tiếp tục tùy hứng nữa… Không bao giờ nữa!

“Vi Vi...” Hạ Hầu Dận cúi đầu nói nhỏ, trong thanh âm nồng đậm sự tưởng niệm nhung nhớ yêu thương, hắn sẽ mang nàng trở về, nhất định sẽ như vậy...

*

Mặt trái xoan, đôi mắt có thể được xem là to một chút, cái mũi cũng thẳng, khuôn miệng hình như cũng không tệ lắm, bất quá về tổng thể mà nói chỉ có ba chữ -- thực bình thường. Ánh mắt hạ xuống phía dưới một chút nữa, không ngực cũng không mông, một chút dáng người cũng không có, hơn nữa, chả khác người da đen là mấy, oa... Rất kinh điển!

“Đỗ Diệu Phù, cậu nhìn ngó đủ chưa?” Huyệt thái dương của Giang Sơ Vi giật giật run rẩy, nàng rất muốn hắt chén thuốc trong tay lên khuôn mặt trước mắt kia.

Đỗ Diệu Phù tán thưởng lắc đầu, ánh mắt vẫn bám chặt không lơi một chút. Đã vài ngày trôi qua rồi mà nàng nhìn vẫn chưa thấy ngấy chút nào.

“Vi, tớ vốn tưởng tớ xuyên qua mà diện mạo vẫn còn truy đuổi đến cùng, giống xưa như đúc là đã xem như thảm vô cùng rồi, không ngờ là không ngờ là...” Nhìn thấy Giang Sơ Vi, nàng cảm thấy được an ủi vô cùng.

Một đại mỹ nữ vô cùng xinh đẹp ngày trước bây giờ lại hoá thành một khối than đen, ha ha, còn có điều gì so với chuyện này có thể làm cho người ta vui vẻ hơn sao? Nếu không có thương tích trên người, nàng chắc là đã mừng đến nỗi lăn qua lộn lại trên giường rồi.

Giang Sơ Vi không muốn tiếp tục xem trò hề này liền thô lỗ quăng bát thuốc cho nàng, “Tự uống đi.” Sau đó xoay người đi đổ nước. Nếu không thấy tên bạn nữ xấu tính kia đang bị thương thì nàng đã sớm triển khai quyền cước đấm đá rồi nha!

Đỗ Diệu Phù căn bản không sợ nàng, thổi phù phù chén thuốc, cũng không sợ khổ không sợ đắng, uống từng ngụm một. “Chẳng qua không ngờ là ngay cả cậu cũng được xuyên qua đến nơi này thôi, thật sự là rất thần kỳ.” Tỉnh lại chợt nghe một kẻ đen như than kêu tên mình, nàng đã nghĩ rằng mình bị ảo giác.

Giang Sơ Vi cũng đồng ý rằng chuyện này thật thần kỳ. Khi đó nhìn thấy mặt Đỗ Diệu Phù ở bên dòng suối, nàng bị dọa đến sợ ngây người, sau khi miễn cưỡng hoàn hồn lại cảm thấy không đúng, người này có vẻ như cao hơn so với Đỗ Diệu Phù, hơn nữa trên người còn mặc nam trang, chẳng lẽ chỉ là người giống người mà thôi?

Do dự một chút, nàng liền trực tiếp tiến lên vạch áo người kia ra xem xét, sau đó thì thấy phần ngực được quấn vài vòng bằng vải trắng, tuy rằng nhìn không rõ lắm nhưng vẫn khẳng định được đó là bộ ngực của con gái.

Là nữ, hình dạng lại giống như Đỗ Diệu Phù, nàng vừa mừng vừa sợ lại vô cùng hoài nghi, sau đó quyết định trước tiên là cứu cô ấy đem về nhà đã, chờ tỉnh lại rồi từ từ hỏi thăm.

Không ngờ rằng cô ấy đúng là Đỗ Diệu Phù thật, cô ấy không chết trên biển mà cũng xuyên qua đến cái nơi quỷ quái này giống nàng, vậy thì cái tên em trai ngu ngốc nhà nàng kia đang ở đâu lúc này?

“Diệu Diệu, cậu nói xem A Hạo có thể cũng giống chúng ta hay không?” Trái tim Giang Sơ Vi đập dồn dập, có hưng phấn và cũng có chờ mong.

Đỗ Diệu Phù nhíu nhíu mày, vô cùng hiểu tâm tình của cô bạn thân, chẳng qua là nàng không dám ôm kỳ vọng quá lớn mà thôi, “Chuyện này rất khó nói, nhưng nói chung là ít có khả năng trùng hợp đến như vậy chứ? Đây đâu phải là trong tiểu thuyết mà xuyên cả ba người qua cùng một lúc, vậy chẳng lẽ tất cả mọi người trong cái máy bay kia cũng đồng thời xuyên luôn à?” Cho dù bây giờ ở hiện đại truyện viết về xuyên qua cũng rất phổ biến, nhưng mà sự thật với tiểu thuyết không thể giống nhau như vậy nha!

Giang Sơ Vi cũng hiểu được ý tứ của bạn, nàng cắn môi, cúi đầu, trong lòng cảm thấy mất mát, nhưng không nói cái gì nữa.

Đỗ Diệu Phù gãi gãi đầu, cũng biết trong lời nói mình không mang lại niềm vui cho bạn, tuy rằng Sơ Vi thường thường la rầy đánh mắng A Hạo, nhưng Sơ Vi luôn coi trọng thân nhân duy nhất của mình hơn bất kỳ người nào khác.

Không đành lòng nhìn thấy Giang Sơ Vi uể oải, nàng mở miệng an ủi. “Vi nha, cậu đừng nghĩ nhiều như vậy! Trên đời biết đâu thực sự có kỳ tích cũng không chừng đó nha! Cậu xem, chúng ta không phải lại được gặp nhau hay sao, không chừng ngày nào đó chúng ta cũng sẽ gặp A Hạo, không biết A Hạo biến thành như thế nào nữa ha, không chừng trong ba người chúng ta hắn lại biến thành kẻ tầm phào nhất đó nha, trở thành một tuyệt thế giai nhân nhu nhu nhược nhược chẳng hạn.”

Nghĩ đến cậu em trai ngu ngốc lưng hùm vai gấu nhà mình, vốn mang diện mạo tính cách vô cùng tục tằng giờ lại biến thành một mỹ nam tử nhu nhược, Giang Sơ Vi cũng phải bật cười.

Thấy bạn thân nở nụ cười, Đỗ Diệu Phù cũng hì hì cười, “Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều chi cho nhức đầu, chẳng phải ông bà ta đã đúc kết một câu ‘đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời’ sao?”

“Hạnh phúc cuối đời ư?” Giang Sơ Vi thì không nghĩ vậy. Nhìn miệng vết thương ở bụng cô bạn, nàng hỏi, “Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tớ biết tại sao mà cậu bị thương?”

Mỗi lần nàng hỏi đến vấn đề này, cô bạn thân đều cố tránh phải né trái không trả lời vào đề tài. “Còn nữa, sao cậu lại mặc nam trang?”

“Ách, cái này...” Đỗ Diệu Phù quanh co vòng vèo, tươi cười trên mặt lập tức biến mất, nàng mở to mắt nhưng không dám nhìn về phía Giang Sơ Vi. Đùa à! Sao đột nhiên lại chuyển qua hỏi cái này, “Không có gì!”

Đỗ Diệu Phù phẩy phẩy tay, rất muốn trốn tránh không trả lời câu hỏi. Nhưng nàng không muốn trả lời mà Giang Sơ Vi lại cứ muốn đuổi theo tra cứu, nàng muốn biết là kẻ hỗn đản chết tiệt nào dám đánh trọng thương bạn thân của nàng, nàng tuyệt đối muốn trả thù hắn!

“Đỗ Diệu Phù, cậu đừng tưởng nói có lệ là xong với tớ. Nói mau!” Giang Sơ Vi chuẩn bị ép cung hỏi cho tới nơi tới chốn.

Biết cá tính của nàng ấy, Đỗ Diệu Phù đang muốn mở miệng xin khoan dung thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa gấp gáp, thật đúng lúc cứu nàng thoát nạn bị truy hỏi, Đỗ Diệu Phù lập tức thở phào một hơi.

“Cậu đừng nghĩ là đã tránh được một kiếp đâu nha.” Giang Sơ Vi hừ lạnh, làm gì có chuyện nàng sẽ cứ như vậy mà buông tha đâu. Trừng mắt liếc Đỗ Diệu Phù một cái, nàng đi ra phía cửa gỗ.

“Ai...... Ách!” Cửa vừa mở ra, Giang Sơ Vi lập tức núp lại sau cửa.

“Vĩnh…Vĩnh Phúc?” Sao hắn lại ở đây? Vậy…Nàng lập tức nhóng nhìn về phía sau Vĩnh Phúc, lại chỉ thấy một chiếc xe ngựa đứng ở ngoài phòng, ngực của nàng nhất thời thít chặt lại.

“Vĩnh Phúc khấu kiến chủ tử.” Vĩnh Phúc cung kính khom người. “Gia cho tiểu nhân tới đón ngài.”

Hắn dừng một chút. “Gia cùng với tiểu thiếu gia đang ở tửu lâu của Lân trấn chờ ngài.”

“Tiểu thiếu gia...” Đứa con bé nhỏ của nàng...cũng đến đây? Cắn môi, tay Giang Sơ Vi không khỏi run run, nàng mau chóng nắm chặt tay lại.

Bên tai giống như vang lên tiếng khóc của trẻ mới sinh, mắt nàng không khỏi như tràn ngập sương mù; tim ẩn ẩn đau đớn.

Nàng nhìn Vĩnh Phúc, lại nhìn về phía xe ngựa, hai chân như đang bị buộc vào một khối đá thật nặng.

Gặp, hay là không gặp?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương