Thần Đế Trọng Sinh
Chương 693: Chẳng phải là ngay cả phế vật cũng không bằng?

Diệp Trần trở lại chỗ ở, sau khi thiết hạ cấm chế ở xung quanh thì lấy Thôn Thiên đỉnh ra ngoài, "Tuy những thiên tài địa bảo này có đẳng cấp không cao, tuy nhiên chung quy cũng có chút tác dụng..."

Sau khi thấp giọng lẩm bẩm một câu, Diệp Trần ném toàn bộ vài cọng linh thảo vào trong Thôn Thiên đỉnh.

"Luyện hóa!"

Ông ~~

Theo tâm niệm Diệp Trần vừa động, Thôn Thiên đỉnh lập tức bắt đầu hơi rung động, trong đỉnh đảo qua đảo lại một chút, dâng lên một đám lửa.

Xì xì xì ~~

Dưới sự luyện hóa của Tam Muội chân hỏa, những linh thảo chữa trị thần hồn kia rất nhanh đã hóa thành một đoàn năng lượng tinh thuần, sau đó được Thôn Thiên đỉnh thu nạp vào bên trong không gian đỉnh.

Chẳng mấy chốc, tàn hồn Hi Nguyệt được tẩm bổ dưới những linh lực này, rõ ràng ngưng thật hơn nhiều so với trước đó, thế nhưng cách khôi phục lại một lần nữa hiển nhiên còn có khoảng cách không nhỏ.

Tuy nhiên, ngay lúc này không biết là có nguyên nhân gì mà không gian ở xung quanh đột nhiên lắc lư kịch liệt một trận!

Ngay sau đó, ở bên trong không trung trước mặt Diệp Trần vậy mà xuất hiện một cái vòng xoáy thần bí!

Hô!

Tàn hồn Hi Nguyệt đột nhiên từ bên trong Thôn Thiên đỉnh bay ra, mắt thấy sắp bị cái vòng xoáy thần bí kia thôn phệ vào trong đó!

Diệp Trần thấy thế lập tức hoảng hốt, lập tức điều khiển Thôn Thiên đỉnh sử dụng lực lượng thôn phệ hút tàn hồn của Hi Nguyệt vào bên trong đỉnh một lần nữa, sau đó vẫn chưa yên tâm, lại thu hồi Thôn Thiên đỉnh vào bên trong cơ thể.

Mà cái vòng xoáy thần bí kia sau khi lắc lư một lúc rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa, thật giống như chưa hề xuất hiện.

"Vừa rồi đó là lực lượng quy tắc? Vì sao lực lượng quy tắc muốn thôn phệ tàn hồn của Hi Nguyệt?"

Hiểm mà lại hiểm cứu được tàn hồn của Hi Nguyệt, đằng sau lưng của Diệp Trần không thể không toát ra mồ hôi lạnh, đồng thời trong lòng kinh hãi không thôi.

Bỗng nhiên, Diệp Trần tới những gì Hi Nguyệt từng nói trước đó, hồn phách của nàng sở dĩ lang thang ở Trái Đất chính là ngoài ý muốn.

"Chẳng lẽ lực lượng quy tắc của thế giới này là phải đưa tàn hồn của Hi Nguyệt về nhục chỗ nhục thể của nàng..."

Diệp Trần càng nghĩ càng cảm thấy loại khả năng này, thế nhưng việc này liên quan tới sinh tử tồn vong của Hi Nguyệt, hắn tự nhiên không dám đi dò xét một cách tùy tiện.

"Xem ra phải thức tỉnh lại tàn hồn của Hi Nguyệt nhanh một chút mới có thể xác định cái suy đoán này của ta..."

Việc này tạm thời không đề cập tới, Diệp Trần một lần nữa ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu vận chuyển Thôn Thiên thần công tiến vào trạng thái tu luyện.

Nói đến, từ khi hắn bước chân vào Tu Chân giới đến nay, một mực đang chữa trị thương thế bên trong cơ thể, tu vi vẫn luôn đình trệ ở cảnh giới Kim Đan tầng một.

Nồng độ linh khí ở Tu Chân giới vượt xa Trái Đất mà trên phi thuyền này còn có Tụ Linh trận.

Hô hô hô!

Diệp Trần toàn lực vận chuyển Thôn Thiên thần thông, lượng lớn thiên địa linh khí ở xung quanh thi nhau điên cuồng bay vào trong thân thể của Diệp Trần.

Chỉ chớp mắt, thời gian một ngày một đêm đã trôi qua:

"Hô!"

Diệp Trần phun ra một ngụm khí bẩn, hai bắt bỗng nhiên mở ra, một đạo kim mang hiện lên trong mắt, khí tức trên người đột nhiên tăng lên không ít.

"Cảnh giới Kim Đan tầng hai cuối cùng đã tới!"

Nói đến, hắn nửa năm trước đã bước vào cảnh giới Kim Đan, đến hôm nay mới đột pháp tầng hai, quả lực lãng phí không ít thời gian.

Thuận tay triệt tiêu cấm chế xung quanh, mở cửa phòng ra lại phát hiện Bắc Sơn Vi Nhi và Cửu Sí Tử Điện Thứu đang đứng đợi ở ngoài cửa ra vào.

Nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, Bắc Sơn Vi Nhi lập tức bước nhanh lên phía trước, "Này, sắp tới Thiên Huyền thành rồi, lúc nào ngươi mới có thể thả cho chúng ta trở về?"

Diệp Trần liếc mắt nhìn Bắc Sơn Vi Nhi, thản nhiên nói:

"Chân là của các ngươi, các ngươi muốn đi lúc nào cũng có thể đi, ta lại không ngăn cản các ngươi a!"

"Ngươi!!"

Bắc Sơn Vi Nhi lập tức tức giận đến không chịu được, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vốn là nàng ta vô cùng kiêng kỵ đối với thực lực của Diệp Trần, bây giờ biết được ngay cả đại nhân vật của Vạn Bảo các cũng rất nịnh bợ đối với Diệp Trần, tự nhiên càng thêm e ngại, bởi vậy không được sự cho phép của Diệp Trần, bọn họ nói cái gì cũng không dám tự tiện rời đi.

...

Tốc độ của Truy Phong Xuyên Vân Chu hoàn toàn chính xác là rất nhanh, lại qua khoảng thời gian nửa ngày, phía trước xuất hiện một tòa thành trì nguy nga hùng vĩ, cũng là đã đến Thiên Huyền thành.

Vượt qua ngoài dự định của Diệp Trần chính là, hai người Bắc Sơn Vi Nhi vậy mà không hề rời đi, mà là đo theo mọi người cùng nhau tiến vào Thiên Huyền thành.

Thiên Huyền thành không hổ là trung tâm của toàn bộ tinh vực Thiên Huyền, chỉ là thành trì thì đã dài tới mấy ngàn dặm.

Sau khi phi thuyền tiến vào thành trì lại chậm rãi phi hành một lúc lâu, mới hạ xuống trên một quảng trường trống trải.

"Tứ đệ, ngươi có thể coi là trở về! Vi huynh biết được tin tức ngươi về thành thì chờ đợi ở đây đã lâu! Ha ha!"

Mọi người vừa mới xuống phi thuyền thì đã có một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, cười tiến lên đón, sau lưng còn có mấy tên tùy tùng có khí tức khá không tệ đi theo.

Hóa ra người này chính là Trương Tề Vân, Nhị công tử của Vạn Bảo các, nhị ca của Trương Lăng Vân.

"Không nghĩ tới nhị ca vậy mà lại tự mình đến đón ta, tiểu đệ thật sự là được sủng ái mà lo sợ a!"

Trương Lăng Vân đi lên trước, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói.

Ánh mắt của Trương Tề Vân từ trên người của Trương Lăng Vân vòng qua, rất nhanh rơi vào trên người của Diệp Trần, Bắc Sơn Vi Nhi và Cửu Sí Tửu Điện Thứu, sau khi đánh giá ba người thì trong đôi mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:

"Nghe nói Tứ đệ trên đường làm quen một vị cao thủ có thể đối kháng với yêu thú ngũ giai, không biết là vị nào, có thể để cho vi huynh mở mang kiến thúc một chút hay không a?"

Trương Lăng Vân nghe được điều này thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, đối phương vậy mà nhanh như vậy đã biết được tin tức này, vậy chỉ có một loại giải thích: bên trong đám thủ hạ của hắn rõ ràng có người của đối phương!

Trương Tề Vân thấy vẻ mặt của Trương Lăng Vân thì lập tức càng phát ra vẻ đắc ý, ánh mặt lại liếc mắt đánh giá ba người Diệp Trần, không thể không lắc đầu cười nhạo nói:

"Một con yêu thú tứ giai, một tên cảnh giới Kim Đan, một tên cảnh giới Trúc Cơ, đây là cái gọi là cao nhân? Lão tứ a, xem ra ngươi thật sự là càng sống càng quay trở lại, chỉ bằng ba tên phế vật này cũng muốn tranh với ta? Đầu óc ngươi không có bị làm sao chứ! Ha ha ha!"

Trương Tề Vân nói xong lập tức cười lên như điên không kiêng kỵ chút nào.

Tuy nhiên ngay sau đó, "Ba!"

Kèm theo đó là một tiếng tát tai vang dội, trước đó Trương Tề Vân còn đang đắc ý cười điên cuồng, tiếng cười vậy mà im bặt mà dừng, hơn nữa cả người vậy mà bay ra ngoài!

Tất cả mọi người ở đây, tất cả đều thi nhau sững sờ, trọn vẹn qua một lúc lâu mới phản ứng lại.

Chỉ thấy vào lúc này Trương Tề Vân đã ngã ngược ra đằng sau mấy chục thước, gò má bên trái máu thịt be bét, cả người vô cùng thê thảm.

"A!!!"

Sau khi Trương Tề Vân hét thảm một tiếng thì lập tức từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một bình dược dịch, vội vàng thoa lên trên chỗ máu thịt be bét trên gương mặt.

"Xì xì xì ~~ "

Thuốc nước kia rõ ràng là một loại thánh dược chữa thương nào đó, chỉ sau một lát thì vết thương đã đóng vảy, sau đó rụng xuống, thương thế hơn nửa.

"Ai! Vừa rồi là ai đánh ta? Ngươi có dũng khí thì đứng ra cho ta xem!"

Sau khi Trương Tề Vân tạm chữa lành vết thương thì lập tức che gò má lại, thét lên the thé.

Mọi người ngay lập tức ngạc nhiên nhìn nhau, bởi vì gần như không có ai thấy rõ ràng, rốt cuộc vừa rồi là có chuyện gì xảy ra.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Trước khi mắng người khác là phế vật thì phải nhận rõ ràng chính mình là cái thứ gì! Ngay cả ai đánh ngươi cũng không biết, chẳng phải là ngay cả phế vật cũng không bằng?"

P/S: Ta thích nào....chương thứ 9 nha...được ít kim phiếu quá đi, dịch 1 lèo cho các đạo hữu rồi a, tháng mới rồi ai có tích kim phiếu thi tung cả đi a.....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương