Thần Đế Trọng Sinh
-
Chương 23: Một chưởng chi uy!
Diệp Trần không thể không lắc đầu, hai mắt buông xuống, nhìn trên mặt đất, giống như đang nói một mình, thấp giọng nói:
"Ngươi căn bản không biết, chính mình đang đối mặt với loại tồn tại nào!"
Diệp Trần đã hoàn toàn động sát ý, từ từ giơ bàn tay lên, đang định ra tay xử lỹ anh ba mắt, đang định động thủ, nhưng chậm rãi thu hồi.
Cùng lúc đó, ngoài cửa đã có một người xông vào,
"Ba Mắt! Con mẹ nó mày đang làm cái gì?"
Người tới chính là Tào Văn!
Sau khi đưa Diệp Trần tới phòng khách, Tào Văn vẫn đang lượn lờ ở gần đây, vừa rồi nghe người của nhà hàng nói, Ba Mắt vừa đưa người xông vào phòng khách của Diệp Trần, biết rõ chuyện lớn không tốt, thế là vội vàng chạy tới.
Mọi người thấy người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này, vừa vào đã lao về phía anh Ba Mắt khiển trách một trận, lập tức thi nhau vắt mồ hôi lạnh cho anh.
Phóng tầm mắt toàn bộ thành phố Vân Châu, ngay cả những tên tuổi lớn nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh, chỉ sợ cũng không dám tùy ý trách cứ đối với anh Ba Mắt như thế, người trẻ tuổi này là ai? Chẳng lẽ không muốn sống sao?
Nhưng mà, khi mà mọi người ở đây cho rằng anh Ba Mắt sẽ nổi giận, thì một cảnh làm cho mọi người không thể tưởng tượng được xuất hiện.
Chỉ thấy, anh Ba Mắt bước nhanh đi tới trước mặt người trẻ tuổi kia, vậy mà mặt mũi đầy vẻ lấy lòng,
"Văn thiếu! Sao ngài lại tới đây?"
Tất cả mọi người nhất thời xì xào bàn tán, có chút nhịn không được nhỏ giọng thì thầm,
"Người trẻ tuổi này là ai? Thậm chí ngay cả một người đàn ông khốc liệt như anh Ba Mắt ở trước mặt hắn, cũng phải lấy lòng như thế!"
"Không biết là công tử nhà ai?"
"Ở khu vực Vân Châu này, công tử có thể để cho anh Ba Mắt lấy lòng như thế, không có mấy người!"
...
"Hừ!"
Tào Văn nặng nề hừ một tiếng, lạnh lùng liếc qua Ba Mắt,
"Nếu như tao không đến, chỉ sợ mày sẽ đắc tội với khách quý của chú tư!"
Anh Ba Mắt lập tức không hiểu,
"Khách quý của Tứ gia? Hắn đang....ở đâu?"
Hắn đang nghĩ đến, có thể được Tào Tứ Gia gọi là khách quý, vậy ít nhất cũng phải là đại lão một phương, hoặc là thế ngoại cao nhân nào đó, thế nhưng toàn bộ những người bên trong phòng khách này, rõ ràng chỉ có một đám học sinh miệng còn hôi sữa a!
Tào Văn lắc đầu, không tiếp tục để ý tới Ba Mắt, bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, mặt mũi đầy vẻ xin lỗi nói:
"Diệp tông...Diệp tiên sinh! là tôi không biết cách quản giáo, để người của tôi va chạm với ngài, Ba Mắt bọn họ không có đối với ngài làm ra chuyện khác người gì chứ?"
Mọi người thấy cảnh này, tất cả mọi người lập tức đều tròn xoe hai mắt, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Anh Ba Mắt cực lực lấy lòng vị công tử trẻ tuổi này, vậy mà vị công tử trẻ tuổi này lại hướng về Diệp Trần nói xin lỗi, hơn nữa nhìn thái độ sợ hãi kia, giống như học sinh tiểu học đối mặt với giáo viên.
Cảnh tượng này, quỷ dị không nói lên lời!
Vẻ mặt Diệp Trần lại nhẹ như mây gió,
"Anh cảm thấy chỉ dựa vào mấy người bọn hắn, có thể đối với tôi làm được cái gì?"
Tào Văn vội vàng cười làm lành nói:
"Diệp tiên sinh nói rất đúng! Bọn họ có mắt không biết thái sơn, cũng dám va chạm với Diệp tiên sinh, thực sự là không biết trời cao đất rộng! Xử trí như thế nào, còn xin Diệp tiên sinh bảo cho biết!"
Tào Văn nói như vậy, trong lòng đã hạ quyết tâm, chỉ cần Diệp Trần lên tiếng, cho dù Ba Mắt kia có là tâm phúc ái tướng của chú tư hắn, cũng nhất định phải bỏ.
Không nghĩ tới, Diệp Trần chỉ tùy ý khoát tay áo,
"Được rồi! Nếu là người của anh, sau này quản giáo thật tốt mới được, hôm nay tôi cho anh thể diện, việc này không truy cứu nữa!"
Tào Văn lập tức mừng rỡ, vội vàng hướng về phía Ba Mắt ở phía sau vẻ mặt nghiêm túc,
"Thất thần làm gì? Còn không tranh thủ thời gian nhanh tới nhận lỗi với Diệp tiên sinh!"
Ba Mắt cho đến bây giờ, còn chưa kịp phản ứng với những gì đang xảy ra, nghe Tào Văn nói muốn để hắn nói lời xin lỗi với một học sinh nghèo, hơn nữa còn là loại giọng điệu mệnh lệnh này, lập tức cũng có chút không vui,
Thậm chí nghi ngờ tính xác thực của Tào Văn,
"Văn thiếu, ta xem ở trên thể diện của Tứ gia, cho nên mới đối với ngài luôn luôn tôn kính có thừa, nhưng ngài cũng không thể ỷ vào sự sủng ái của Tứ gia, trước mặt mọi người làm nhục ta đi? Đứa trẻ này đến cùng có lai lịch gì? Vậy mà ngài để cho ta hướng về hắn xin lỗi!"
Không đợi Tào Văn mở miệng, Vu Cương ở một bên vội vàng chen miệng nói:
"Anh Ba Mắt, tôi biết lai lịch thằng này, hắn chẳng qua ngay cả cha mình cũng không biết là ai, chỉ là một thằng con hoang! Căn bản không có bất kỳ bối cảnh nào!"
"Láo xược!"
Tào Văn hét lớn một tiếng, đang muốn tiến lên khiển trách, lại được Diệp Trần đưa tay ngăn lại,
"Anh Tào Văn, chuyện hôm nay cùng bạn học của tôi không có bất cứ quan hệ nào, tốt hơn hết để cho bọn họ rời khỏi đây trước đi, được chứ?"
Không phải bị ép buộc, Diệp Trần vẫn không muốn ra tay giết người trước mặt bạn học của mình, nhất là Ngô Lỗi và Đường Thanh Nhã.
Nghe được điều này, Tào Văn biết, Diệp Trần đã nổi lên ý định giết người, trong lòng không thể không thở dài một tiếng, đành phải nhẹ gật đầu.
Mặc dù Ba Mắt rất khó chịu vì bị Tào Văn bắt mình xin lỗi một học sinh cấp ba, nhưng thể diện của Tào Văn nhiều hay ít vẫn phải cho, lập tức để tiểu đệ tránh ra một con đường, thả những học sinh khác rời đi trước.
"Diệp tử, ông..."
Lúc Ngô Lỗi đi qua trước mặt Diệp Trần, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Diệp Trần vỗ vai của hắn, cười nhạt một tiếng,
"Yên tâm! Ông cùng lớp trưởng bọn họ đi xuống dưới trước chờ tôi, tôi xử lý chuyện ở đây xong, lại xuống tập trung với mọi người!"
Mà lúc Đường Thanh Nhã đi qua bên người Diệp Trần, đột nhiên nói một câu,
"Diệp Trần, anh yên tâm, tôi sẽ không để cho anh có chuyện gì xảy ra!"
Trong lòng Diệp Trần trở nên ấm áp, biết nha đầu này có ý định sử dụng lực lượng của Đường gia.
...
Chỉ chốc lát, tất cả học sinh lớp 12a3, toàn bộ đã rời khỏi đây.
Diệp Trần cũng không còn cố kỵ chút nào nữa, sau khi ánh mắt đảo qua trên thân mấy người Ba Mắt, lạnh lùng nói:
"Nếu như bây giờ bọn mày quỳ xuống nói xin lỗi, có lẽ tao có thể tha cho chúng mày một cái mạng!"
Mọi người nghe được điều này, đầu tiên là sững sờ, sau đó thi nhau cười ha hả, giống như nghe được một truyện cười hài hước nhất trên đời.
Gặp qua điên khùng, còn chưa bao giờ thấy có thằng nào điên rồ như vậy!
Lão đại Ba Mắt của bọn hắn là ai? Đây chính là tay chân đệ nhất thế giới ngầm ở Vân Châu, võ đạo cao thủ Ám Kình đại thành!
Ngay cả ông chủ lớn Tào Khôn Tào Tứ Gia của bọn họ, xưa nay cũng không dám tùy ý trách phạt.
Xét cho cùng nếu ép buộc một cao thủ võ đạo cảnh giới Ám Kình đại thành, hậu quả là không thể nào tưởng tượng được!
Cường giả tự có tôn nghiêm của cường giả!
"Văn thiếu, tôi không biết ngài và đứa trẻ này đến cùng có quan hệ như thế nào, tuy nhiên ngài cũng đã thấy, hắn làm nhục với tôi như vậy, tôi làm sao có thể tha cho hắn? Hôm nay cho dù Tứ gia có đích thân đến đây, tôi cũng phải cấp cho đứa trẻ này một bài học!"
Sau khi nói xong, Ba Mắt trực tiếp bước ra một bước, cũng đã đi tới trước mặt Diệp Trần, sau đó đột nhiên vung tay lên tạo thành một trảo, lao thẳng vào phía cổ họng của hắn!
"Không được!"
Tào Văn hét lớn một tiếng, đáng tiếc đã trễ mất rồi.
Người dám khiêu khích uy ngiêm của Cuồng Đế, giết không tha!
Còn chưa đợi bàn tay của Ba Mắt chạm vào thân thể Diệp Trần, cả người Ba Mắt đột nhiên như ngừng lại ở chỗ đó, không nhúc nhích được tý nào.
Hóa ra, Diệp Trần đã sớm trước hắn một bước, vỗ một chưởng trên đỉnh đầu hắn!
Bạch!
Dưới chưởng lực mạnh mẽ của Diệp Trần, đầu của Ba Mắt rõ ràng bị đánh lún vào trong l-ng ngực, dáng người vốn cao một mét tám, bị một chưởng mạnh mẽ này đập thành một người lùn cao chưa đến một mét!
"A!!"
Toàn bộ người ở trong phòng khách, sau một khoảnh khắc im lặng, đột nhiên phát ra từng tiếng kêu như heo bị cắt tiết.
"Ngươi căn bản không biết, chính mình đang đối mặt với loại tồn tại nào!"
Diệp Trần đã hoàn toàn động sát ý, từ từ giơ bàn tay lên, đang định ra tay xử lỹ anh ba mắt, đang định động thủ, nhưng chậm rãi thu hồi.
Cùng lúc đó, ngoài cửa đã có một người xông vào,
"Ba Mắt! Con mẹ nó mày đang làm cái gì?"
Người tới chính là Tào Văn!
Sau khi đưa Diệp Trần tới phòng khách, Tào Văn vẫn đang lượn lờ ở gần đây, vừa rồi nghe người của nhà hàng nói, Ba Mắt vừa đưa người xông vào phòng khách của Diệp Trần, biết rõ chuyện lớn không tốt, thế là vội vàng chạy tới.
Mọi người thấy người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này, vừa vào đã lao về phía anh Ba Mắt khiển trách một trận, lập tức thi nhau vắt mồ hôi lạnh cho anh.
Phóng tầm mắt toàn bộ thành phố Vân Châu, ngay cả những tên tuổi lớn nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh, chỉ sợ cũng không dám tùy ý trách cứ đối với anh Ba Mắt như thế, người trẻ tuổi này là ai? Chẳng lẽ không muốn sống sao?
Nhưng mà, khi mà mọi người ở đây cho rằng anh Ba Mắt sẽ nổi giận, thì một cảnh làm cho mọi người không thể tưởng tượng được xuất hiện.
Chỉ thấy, anh Ba Mắt bước nhanh đi tới trước mặt người trẻ tuổi kia, vậy mà mặt mũi đầy vẻ lấy lòng,
"Văn thiếu! Sao ngài lại tới đây?"
Tất cả mọi người nhất thời xì xào bàn tán, có chút nhịn không được nhỏ giọng thì thầm,
"Người trẻ tuổi này là ai? Thậm chí ngay cả một người đàn ông khốc liệt như anh Ba Mắt ở trước mặt hắn, cũng phải lấy lòng như thế!"
"Không biết là công tử nhà ai?"
"Ở khu vực Vân Châu này, công tử có thể để cho anh Ba Mắt lấy lòng như thế, không có mấy người!"
...
"Hừ!"
Tào Văn nặng nề hừ một tiếng, lạnh lùng liếc qua Ba Mắt,
"Nếu như tao không đến, chỉ sợ mày sẽ đắc tội với khách quý của chú tư!"
Anh Ba Mắt lập tức không hiểu,
"Khách quý của Tứ gia? Hắn đang....ở đâu?"
Hắn đang nghĩ đến, có thể được Tào Tứ Gia gọi là khách quý, vậy ít nhất cũng phải là đại lão một phương, hoặc là thế ngoại cao nhân nào đó, thế nhưng toàn bộ những người bên trong phòng khách này, rõ ràng chỉ có một đám học sinh miệng còn hôi sữa a!
Tào Văn lắc đầu, không tiếp tục để ý tới Ba Mắt, bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, mặt mũi đầy vẻ xin lỗi nói:
"Diệp tông...Diệp tiên sinh! là tôi không biết cách quản giáo, để người của tôi va chạm với ngài, Ba Mắt bọn họ không có đối với ngài làm ra chuyện khác người gì chứ?"
Mọi người thấy cảnh này, tất cả mọi người lập tức đều tròn xoe hai mắt, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Anh Ba Mắt cực lực lấy lòng vị công tử trẻ tuổi này, vậy mà vị công tử trẻ tuổi này lại hướng về Diệp Trần nói xin lỗi, hơn nữa nhìn thái độ sợ hãi kia, giống như học sinh tiểu học đối mặt với giáo viên.
Cảnh tượng này, quỷ dị không nói lên lời!
Vẻ mặt Diệp Trần lại nhẹ như mây gió,
"Anh cảm thấy chỉ dựa vào mấy người bọn hắn, có thể đối với tôi làm được cái gì?"
Tào Văn vội vàng cười làm lành nói:
"Diệp tiên sinh nói rất đúng! Bọn họ có mắt không biết thái sơn, cũng dám va chạm với Diệp tiên sinh, thực sự là không biết trời cao đất rộng! Xử trí như thế nào, còn xin Diệp tiên sinh bảo cho biết!"
Tào Văn nói như vậy, trong lòng đã hạ quyết tâm, chỉ cần Diệp Trần lên tiếng, cho dù Ba Mắt kia có là tâm phúc ái tướng của chú tư hắn, cũng nhất định phải bỏ.
Không nghĩ tới, Diệp Trần chỉ tùy ý khoát tay áo,
"Được rồi! Nếu là người của anh, sau này quản giáo thật tốt mới được, hôm nay tôi cho anh thể diện, việc này không truy cứu nữa!"
Tào Văn lập tức mừng rỡ, vội vàng hướng về phía Ba Mắt ở phía sau vẻ mặt nghiêm túc,
"Thất thần làm gì? Còn không tranh thủ thời gian nhanh tới nhận lỗi với Diệp tiên sinh!"
Ba Mắt cho đến bây giờ, còn chưa kịp phản ứng với những gì đang xảy ra, nghe Tào Văn nói muốn để hắn nói lời xin lỗi với một học sinh nghèo, hơn nữa còn là loại giọng điệu mệnh lệnh này, lập tức cũng có chút không vui,
Thậm chí nghi ngờ tính xác thực của Tào Văn,
"Văn thiếu, ta xem ở trên thể diện của Tứ gia, cho nên mới đối với ngài luôn luôn tôn kính có thừa, nhưng ngài cũng không thể ỷ vào sự sủng ái của Tứ gia, trước mặt mọi người làm nhục ta đi? Đứa trẻ này đến cùng có lai lịch gì? Vậy mà ngài để cho ta hướng về hắn xin lỗi!"
Không đợi Tào Văn mở miệng, Vu Cương ở một bên vội vàng chen miệng nói:
"Anh Ba Mắt, tôi biết lai lịch thằng này, hắn chẳng qua ngay cả cha mình cũng không biết là ai, chỉ là một thằng con hoang! Căn bản không có bất kỳ bối cảnh nào!"
"Láo xược!"
Tào Văn hét lớn một tiếng, đang muốn tiến lên khiển trách, lại được Diệp Trần đưa tay ngăn lại,
"Anh Tào Văn, chuyện hôm nay cùng bạn học của tôi không có bất cứ quan hệ nào, tốt hơn hết để cho bọn họ rời khỏi đây trước đi, được chứ?"
Không phải bị ép buộc, Diệp Trần vẫn không muốn ra tay giết người trước mặt bạn học của mình, nhất là Ngô Lỗi và Đường Thanh Nhã.
Nghe được điều này, Tào Văn biết, Diệp Trần đã nổi lên ý định giết người, trong lòng không thể không thở dài một tiếng, đành phải nhẹ gật đầu.
Mặc dù Ba Mắt rất khó chịu vì bị Tào Văn bắt mình xin lỗi một học sinh cấp ba, nhưng thể diện của Tào Văn nhiều hay ít vẫn phải cho, lập tức để tiểu đệ tránh ra một con đường, thả những học sinh khác rời đi trước.
"Diệp tử, ông..."
Lúc Ngô Lỗi đi qua trước mặt Diệp Trần, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Diệp Trần vỗ vai của hắn, cười nhạt một tiếng,
"Yên tâm! Ông cùng lớp trưởng bọn họ đi xuống dưới trước chờ tôi, tôi xử lý chuyện ở đây xong, lại xuống tập trung với mọi người!"
Mà lúc Đường Thanh Nhã đi qua bên người Diệp Trần, đột nhiên nói một câu,
"Diệp Trần, anh yên tâm, tôi sẽ không để cho anh có chuyện gì xảy ra!"
Trong lòng Diệp Trần trở nên ấm áp, biết nha đầu này có ý định sử dụng lực lượng của Đường gia.
...
Chỉ chốc lát, tất cả học sinh lớp 12a3, toàn bộ đã rời khỏi đây.
Diệp Trần cũng không còn cố kỵ chút nào nữa, sau khi ánh mắt đảo qua trên thân mấy người Ba Mắt, lạnh lùng nói:
"Nếu như bây giờ bọn mày quỳ xuống nói xin lỗi, có lẽ tao có thể tha cho chúng mày một cái mạng!"
Mọi người nghe được điều này, đầu tiên là sững sờ, sau đó thi nhau cười ha hả, giống như nghe được một truyện cười hài hước nhất trên đời.
Gặp qua điên khùng, còn chưa bao giờ thấy có thằng nào điên rồ như vậy!
Lão đại Ba Mắt của bọn hắn là ai? Đây chính là tay chân đệ nhất thế giới ngầm ở Vân Châu, võ đạo cao thủ Ám Kình đại thành!
Ngay cả ông chủ lớn Tào Khôn Tào Tứ Gia của bọn họ, xưa nay cũng không dám tùy ý trách phạt.
Xét cho cùng nếu ép buộc một cao thủ võ đạo cảnh giới Ám Kình đại thành, hậu quả là không thể nào tưởng tượng được!
Cường giả tự có tôn nghiêm của cường giả!
"Văn thiếu, tôi không biết ngài và đứa trẻ này đến cùng có quan hệ như thế nào, tuy nhiên ngài cũng đã thấy, hắn làm nhục với tôi như vậy, tôi làm sao có thể tha cho hắn? Hôm nay cho dù Tứ gia có đích thân đến đây, tôi cũng phải cấp cho đứa trẻ này một bài học!"
Sau khi nói xong, Ba Mắt trực tiếp bước ra một bước, cũng đã đi tới trước mặt Diệp Trần, sau đó đột nhiên vung tay lên tạo thành một trảo, lao thẳng vào phía cổ họng của hắn!
"Không được!"
Tào Văn hét lớn một tiếng, đáng tiếc đã trễ mất rồi.
Người dám khiêu khích uy ngiêm của Cuồng Đế, giết không tha!
Còn chưa đợi bàn tay của Ba Mắt chạm vào thân thể Diệp Trần, cả người Ba Mắt đột nhiên như ngừng lại ở chỗ đó, không nhúc nhích được tý nào.
Hóa ra, Diệp Trần đã sớm trước hắn một bước, vỗ một chưởng trên đỉnh đầu hắn!
Bạch!
Dưới chưởng lực mạnh mẽ của Diệp Trần, đầu của Ba Mắt rõ ràng bị đánh lún vào trong l-ng ngực, dáng người vốn cao một mét tám, bị một chưởng mạnh mẽ này đập thành một người lùn cao chưa đến một mét!
"A!!"
Toàn bộ người ở trong phòng khách, sau một khoảnh khắc im lặng, đột nhiên phát ra từng tiếng kêu như heo bị cắt tiết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook