Thần Đạo Đan Tôn
Chương 40: Trần Phong Liệt cúi đầu

Trước tiên giết đệ tử của Thạch Lang Môn, sau lại uy hiếp Trần Phong Liệt, đây là gan to băng trời cỡ nào?

Thạch Lang Môn, chúa tể chu vi ngàn dặm, so sánh với nó, mặc kệ Lăng gia hay Trình gia, đều căn bản không có tư cách đánh đồng.

Lăng Hàn đây là đang tự tìm đường chết sao?

Trần Phong Liệt cũng ngẩn ra, bởi vì hắn bị ánh mắt của Lăng Hàn dọa sợ, sâu xa như Đại Hải, tràn ngập uy nghiêm, như một vị cường giả vô thượng, nhưng hắn lập tức ý thức được, mình lại bị một tiểu võ giả Tụ Nguyên Cảnh uy hiếp, không khỏi giận quá mà cười, điềm nhiên nói:

- Há, ngươi dự định làm sao giết chết lão phu?

- Không cần ta ra tay, không quá năm ngày, chính ngươi sẽ chết rồi.

Lăng Hàn lạnh nhạt nói, chỉ tay một cái.

- Gần mười ngày trước, có phải ngươi luyện công xảy ra sự cố?

Trần Phong Liệt biến sắc, chính như Lăng Hàn nói, mười ngày trước, lúc hắn tu luyện, đột nhiên có lĩnh ngộ, dự định xung kích Dũng Tuyền tầng bốn, nhưng cuối cùng không thành công, trái lại bị nguyên lực trùng kích kinh mạch, may mắn hắn đúng lúc thu công, mới không có tạo thành tổn thương quá lớn.

Làm sao tiểu tử này biết? Đoán mò sao?

Lăng Hàn cười cợt, lại nói:

- Ngươi đưa tay lên chỗ sườn trái ba tấc, ấn xuống thử xem!

Phản ứng đầu tiên của Trần Phong Liệt tự nhiên là hoang đường, nhưng tay lại không tự chủ được chuyển động, đặt lên sườn trái ba tấc, nhẹ nhàng nhấn một cái, sắc mặt hắn nhất thời đại biến.

Đau, đau đến tận xương!

- Còn có xương thứ bảy sau lưng, bên phải nửa tấc.

Lăng Hàn lại nói.

Trần Phong Liệt sờ lần thứ hai, trên trán không khỏi bốc lên mồ hôi lạnh, đây tuyệt đối không phải bình thường.

- Ngươi tẩu hỏa nhập ma, lại nghĩ không có chuyện gì, là bởi vì ngươi còn ở trong tẩu hỏa nhập ma.

Lăng Hàn nói, sau đó nhìn đối phương, lộ ra một nụ cười tự tin.

- Ta có thể cứu ngươi.

Trần Phong Liệt cắn răng nói:

- Được, ngươi dạy lão phu phương pháp chữa trị, lão phu liền tha tội cho ngươi lần này!

- Trần Trưởng lão!

Trình Văn Côn vừa giận vừa sợ, như vậy không phải Trình Khiếu Nguyên chết vô ích sao?

- Hả?

Trần Phong Liệt trợn mắt nhìn sang, hai mắt hàm sát, tính mạng của hắn há lại là loại tiểu nhân vật như Trình Khiếu Nguyên có thể so sánh sao?

Trình Văn Côn vội câm miệng, trên trán cũng chảy xuống mồ hôi lạnh, tranh luận với một tên cường giả Dũng Tuyền Cảnh, hắn sẽ chết không minh bạch a.

Nhưng Lăng Hàn lại lắc đầu, nói:

- Ngươi tốt xấu cũng là Dũng Tuyền Cảnh, tính mạng kém như thế sao?

Trong lòng Trần Phong Liệt tràn ngập phẫn nộ, nhưng hiện tại tính mạng nắm giữ ở trong tay người khác, hắn căn bản không kiên cường nổi, chỉ có thể đè hỏa khí, nói:

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Lăng Hàn khẽ mỉm cười:

- Vậy phải nhìn biểu hiện của ngươi rồi.

Trần Phong Liệt buồn bực, hắn là Thạch Lang Môn Cửu Trưởng lão, cường giả Dũng Tuyền Cảnh, bình thường chỉ có hắn cao cao tại thượng, lúc nào lại bị một Tụ Nguyên Cảnh nho nhỏ bài bố?

Ai bảo tính mạng của hắn bị Lăng Hàn nắm giữ ở trong tay chứ?

Từ lúc Lăng Hàn nói đúng ngày hắn luyện công thất bại, lại tới hai huyệt vị đau nhức, hắn đã tin tưởng không nghi ngờ Lăng Hàn.

- Không biết Hàn thiếu có dặn dò gì?

Hắn hạ thấp tư thái.

Phốc!

Nghe được hai chữ "Hàn thiếu", tất cả mọi người đều phun ra ngoài.

Kia là Trưởng lão Thạch Lang Môn, cường giả Dũng Tuyền Cảnh a, lại xưng Lăng Hàn là Hàn thiếu, điều này khiến người ta làm sao không khiếp sợ?

Lăng Hàn lộ ra nụ cười, nói:

- Có phải ngươi dự định sau khi được phương pháp giải quyết, sẽ giết chết ta không?

- Làm sao có khả năng!

Trần Phong Liệt vội cười khan nói, nhưng mồ hôi lạnh lại chảy xuống.

Trong lòng Lăng Hàn sáng như gương, hắn đương nhiên sẽ không để cho mình nằm trong hiểm cảnh. Hắn điêu trị cho Trần Phong Liệt, nhưng chắc chắn sẽ không chữa khỏi lập tức. Hắn chỉ chỉ Trình Văn Côn nói:

- Người này nhìn chướng mắt, đánh cho ta!

Trình Văn Côn nhất thời tái mặt.

Hắn mời Trần Phong Liệt tới, là vì cho hắn chỗ dựa, hóa giải thế công của Lăng Đông Hành, để tài chính của Trình gia không rơi vào trong tuyệt cảnh.

Nhưng tuyệt đối không ngờ, cứu binh mời tới lại thành giúp đỡ của Lăng gia, điều này làm cho hắn há có thể không uất ức?

Hiện tại cho hắn một khối đậu hũ, hắn nhất định sẽ đập đầu chết.

- Trần tiền bối!

Hắn run giọng nói, ở trước mặt cường giả Dũng Tuyền Cảnh, hắn căn bản không đáng chú ý.

- Hả? Ngươi còn muốn phản kháng sao?

Trần Phong Liệt lạnh lùng nói.

Trình Văn Côn không có chút quan hệ nào với hắn, đánh tên này một trận tự nhiên không thành vấn đề, trước cũng đã cúi đầu với Lăng Hàn, hiện tại hắn cũng đánh bạc thể diện a.

Trình Văn Côn biến sắc, cuối cùng chỉ có thể khẽ cắn răng, nói:

- Không dám!

Phản kháng, hắn tuyệt đối chỉ có một con đường chết, không thấy tâm tình của Trần Phong Liệt đang không tốt sao?

Đùng! Đùng!

Trần Phong Liệt tay lên chưởng xuống, thưởng Trình Văn Côn hai cái tát tai, để cho khóe miệng của Trình Văn Côn xuất hiện vết máu.

Trong đại sảnh, yên tĩnh không hề có một tiếng động, chỉ còn dư lại tiếng hít thở ồ ồ.

Ai có thể nghĩ tới, sự tình tiến triển sẽ như vậy?

Ngay cả Lăng Đông Hành cũng không nghĩ tới, nhi tử lại có thể như thế, đùa bỡn một tên cường giả Dũng Tuyền Cảnh ở trong lòng bàn tay, để hắn vừa khiếp sợ lại an ủi, hắn sinh ra một đứa con trai tốt a.

Huynh đệ Trình Hưởng càng co giật, hận không thể chui xuống kẻ đất, trước đó còn tràn đầy tự tin, dương dương tự đắc, cho rằng có thể lấy lại mặt mũi, không nghĩ tới hiện tại ngay cả lão tử của bọn hắn cũng bị mất mặt.

Ngày hôm nay, tràng yến hội này, quả thực có thể ghi vào lịch sử sỉ nhục của Trình gia.

Trình Văn Côn bị đánh rơi răng, nhưng trên mặt không dám lộ ra vẻ giận dữ, chỉ là lòng dạ hắn sâu hơn, cũng không thể khí định thần nhàn, trên trán nổi gân xanh, hiển nhiên nộ đến cực hạn.

- Lăng gia! Lăng gia! Ta thề, nhất định phải diệt trừ bọn ngươi!

Ở trong lòng hắn giận dữ hét.

- Chỉ cần tam thúc thành công đột phá Dũng Tuyền Cảnh, hết thảy đều có thể lấy lại!

Lăng Hàn gật gù, nói với Trần Phong Liệt:

- Ta cho ngươi một phương thuốc, có thể tạm thời áp chế thương thế, trong vòng nửa năm sẽ không việc gì.

Tuy Trần Phong Liệt không cam lòng, nhưng biết Lăng Hàn tuyệt đối không thể lập tức chữa khỏi hắn, đổi lại là hắn cũng sẽ giữ miếng, dù sao mình nằm ở một phương yếu thế a. Hắn không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nói:

- Đa tạ Hàn thiếu!

Sự tình náo đến phần này, tiệc rượu tự nhiên cũng kết thúc, lại ngồi xuống sẽ lúng túng, mọi người dồn dập cáo từ rời đi, sau khi Lăng Hàn giao phương thuốc cho Trần Phong Liệt, liền cùng Lăng Đông Hành, Lưu Vũ Đồng rời Trình gia.

- Ha ha ha ha!

Trên xe ngựa, Lăng Đông Hành nhịn nửa ngày rốt cục phóng thích, dùng sức giơ quyền nói.

- Ta và Trình Văn Côn đấu nửa đời, nhưng chưa bao giờ hả giận như ngày hôm nay a! Có điều, Hàn Nhi, việc này quá hiểm, nếu không phải Trần Phong Liệt luyện công xảy ra sự cố, ngày hôm nay sẽ không dễ kết thúc a.

Dù sao cũng chết một đệ tử của Thạch Lang Môn a.

Lăng Hàn cười, nếu không phải nhìn rõ Trần Phong Liệt xảy ra vấn đề, hắn còn có hai lựa chọn: Thứ nhất đương nhiên đơn giản, không hạ sát thủ với Trình Khiếu Nguyên, thứ hai, vẫn giết, nhưng cần thân phận của Lưu Vũ Đồng đến trấn tràng.

Có điều hiện tại không cần lo lắng mấy chuyện này.

- Lại thêm một tháng, Trình gia ngay cả lương của hộ vệ cũng phát không nổi, đến thời điểm đó, chính là Lăng gia ta độc bá Thương Vân Trấn!

Lăng Đông Hành hào hùng vạn trượng nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương