Thần Đạo Đan Tôn
Chương 20: Luyện đan

- Không cầu xin tha thứ, vậy thì ngươi nằm ở đây cũng không tệ!

Lăng Hàn từ tốn nói.

Hắn từ trước đến giờ là người kính ta một thước, ta kính người một trượng, nhưng nếu bị người chọc tới trên đầu, vậy thì gấp mười lần trả lại.

Nếu huynh đệ Trình Hưởng muốn bắt nạt hắn, vậy hắn liền giẫm hai người này thương tích đầy mình, trở thành trò cười cho thiên hạ.

Nằm không tệ?

Nằm xác thực không tệ, nhưng trên mặt còn giẫm một bàn chân, vậy thì không phải vấn đề có tệ hay không rồi.

Trình Hưởng cắn răng thật chặt, cắn ra máu tươi, thẻ thẻ thẻ, xương ngón tay vang vọng, nếu có thể, hắn thật muốn lăng trì Lăng Hàn, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể hạ thấp đầu lâu kiêu ngạo, nói:

- Xin lỗi, cầu ngươi tha ta!

- Âm thanh quá nhỏ, không nghe được.

Lăng Hàn từ tốn nói.

- Xin lỗi, cầu ngươi tha ta!

Trình Hưởng đột nhiên lớn tiếng kêu lên, câu này nói ra, hắn chỉ cảm thấy cả người muốn tan vỡ, cái gì kiêu ngạo, tôn nghiêm, mặt mũi của Trình gia đại thiếu, toàn bộ ở trong câu này trở thành bọt nước.

- Sau này thức thời một chút, có mấy người ngươi không trêu chọc nổi!

Lăng Hàn nói, kéo chân trở về.

- Ngươi nên vui mừng, vì hiện tại ta còn dễ nói chuyện.

Cái này còn gọi dễ nói chuyện?

Tất cả mọi người líu lưỡi, Trình Hưởng không phải Trình Hào a, hắn là Trình gia đại thiếu, như vậy công nhiên nhục nhã hắn, tương đương với đánh toàn bộ Trình gia, chuyện này tuyệt đối không có khả năng bỏ qua!

Trình gia và Lăng Gia trong lúc đó, tất nhiên sẽ nhấc lên một phen minh tranh ám đấu, nói không chắc còn sẽ biến thành hai đại gia tộc liều mạng, diễn biến thành một hồi đại loạn.

Trầm Tử Yên cắn chặt hàm răng, tâm tình phức tạp đến khó có thể hình dung.

Đồng dạng là Luyện Thể tầng chín, nhưng sức chiến đấu sẽ có chênh lệch rất lớn, nàng đánh thắng qua rất nhiều Luyện Thể tầng chín lâu năm, Lăng Hàn có thể đánh bại Trình Hưởng, không có nghĩa là cũng có thể đánh thắng nàng.

Nhưng vấn đề là, hiện tại tu vi của Lăng Hàn là gì?

Chờ tên này trở thành Luyện Thể tầng chín, toàn bộ Luyện Thể Cảnh còn có ai là đối thủ của hắn?

Cùng cấp vô địch, vương giả quy danh!

Không, nàng tuyệt không hối hận, đây là một phế vật, phế vật mà nàng ở mấy năm trước liền từ chối, cả đời này cũng chỉ có thể ngước nhìn nàng!

...

Lăng Hàn và Lưu Vũ Đồng sóng vai đi ra Luyện Võ Trường, hai người đi dạo ở trong học viện, đi mệt liền ngồi xuống dưới một cây đại thụ, dựa vào thân cây, hai người ai cũng không nói gì.

Qua một lúc, Lưu Vũ Đồng rốt cục không nhịn được nói:

- Không nghĩ tới ánh mắt của ngươi kém như vậy, yêu thích loại nữ tử nông cạn tự đại kia!

Lăng Hàn không khỏi cười ha ha, quay đầu nói:

- Tiểu thị nữ của ta, ngươi ghen?

- Quỷ, quỷ mới ghen!

Lưu Vũ Đồng không khỏi đỏ mặt, làm cho nàng càng có vẻ xinh đẹp cảm động.

- Ngươi không nên tưởng bở!

- Này này này, nói như vậy với chủ nhân của ngươi thích hợp sao?

Lăng Hàn cười nói, không có chuyện gì dụ dỗ tiểu thị nữ này ngược lại cũng rất thú vị.

Lưu Vũ Đồng cho hắn một cái liếc mắt, nhưng rất nhanh chuyển đề tài, nói:

- Sau này ngươi dự định vẫn ở Thương Vân Trấn?

Nơi này thực sự quá nhỏ, căn bản không chứa nổi con rồng này!

Lăng Hàn cười hì hì nói:

- Sau một thời gian sẽ đi Hổ Dương Học Viện xem một chút, phụ thân hi vọng ta có thể đi giẫm thiên tài ở nơi đó.

Lưu Vũ Đồng nhất thời không nói gì:

- Hiện tại ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại, đã nghĩ giẫm hết thảy thiên tài ở Hổ Dương Học Viện? Ngươi nên biết, ta cũng không phải là đệ nhất cao thủ của Hổ Dương Học Viện.

- Đến thời điểm ngươi liền biết rồi.

Lăng Hàn không nói tiếp, chỉ có hắn mới biết mình có tiềm lực đáng sợ đến mức nào.

Thái Dương xuống núi, hai người quay lại Lăng gia.

- Tiểu tử thúi.

Thời điểm bọn họ đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Lăng Đông Hành đi nhanh tới, vẻ mặt nghiêm túc.

Lăng Hàn còn tưởng rằng sự tình trốn học hôm nay bị hắn biết rồi, đang muốn giải thích, lại thấy Lăng Đông Hành vọt tới, ôm lấy hắn thật chặt, cười to nói:

- Ngươi đánh đổ hai tiểu tử Trình gia, lại không lập tức trở về nói cho lão tử ngươi, để ta cũng vui vẻ một chút!

Lăng Hàn thở phào nhẹ nhõm nói:

- Sao phụ thân biết?

- Cái này không phải chuyện nhỏ, đã qua lâu như vậy, ta làm sao có khả năng còn không biết?

Lăng Đông Hành nghiêm mặt nói.

- Hàn Nhi, con thực sự có tiền đồ, Luyện Thể tầng bốn liền có thể đánh bại Luyện Thể tầng chín! Có điều, đây cũng quá kinh người a, ta lo lắng có mấy người sẽ không từ thủ đoạn diệt trừ con.

Lăng Hàn gật đầu, mọi người đối với thiên tài chỉ có thể ngưỡng mộ, kính phục, nhưng hiện tại hắn không thuộc về cấp bậc thiên tài, mà là yêu nghiệt đến khó mà tin nổi.

- Ta đã thả ra tin tức, nói con kỳ thực là Luyện Thể tầng bảy, trước đây chỉ là giả vờ biết điều.

Lăng Đông Hành lại nói.

Thuyết pháp như vậy kỳ thực trăm ngàn chỗ hở, biết điều và phế vật tuyệt đối là hai việc khác nhau. Nhưng so với Luyện Thể tầng bốn có thể đánh bại Luyện Thể tầng chín, thì thuyết pháp như vậy càng dễ khiến người ta tiếp thu?

Hơn nữa Lăng Hàn biểu hiện ra sức mạnh đúng là Luyện Thể tầng bảy, bởi vậy thuyết pháp nàng càng có chỗ đứng.

- Ngày mai con không cần đi học viện, miễn cho bị người khác nhìn ra nội tình.

Lăng Đông Hành nói, chỉ cần là Tụ Nguyên Cảnh liền có thể nhìn thấu tu vi của Lăng Hàn, lời nói dối lập tức sẽ bị vạch trần.

Cái này chính hợp tâm ý của Lăng Hàn, nhưng vấn đề là, hắn không chỉ không thể đi học viện, ngay cả gia tộc cũng không thể ra, bởi vì ngày hôm nay hắn chơi quá lớn, Thương Vân Trấn khẳng định có không ít người sẽ cảm thấy hứng thú với hắn, ở phụ cận Lăng gia theo dõi hắn xuất hiện cũng không phải là không có.

Chỉ có một biện pháp, đó chính là tu vi của hắn chân chính đạt đến Luyện Thể tầng bảy, vậy Lăng Đông Hành thả ra ngoài tin tức giả liền trở thành tin tức thật.

Ngược lại không ra được cổng, Lăng Hàn liền chuyên tâm tu luyện, mà Lăng Đông Hành đối với điểm ấy tự nhiên toàn lực giúp đỡ, dưới sự yêu cầu của Lăng Hàn, hắn cung cấp lượng lớn tiền tài, mà Lăng Hàn thì để Lưu Vũ Đồng đi chọn mua dược liệu, hắn muốn đích thân luyện đan.

Đan dược Lăng Hàn muốn luyện chế là Tiểu Vân Thủy Đan, đan này có thể tăng lên tốc độ tu luyện của Võ Giả Luyện Thể Cảnh, cái này tuy có bán, nhưng dược hiệu quá kém, Lăng Hàn ăn qua một hạt, nhiều nhất chỉ có thể đạt đến một nửa trình độ luyện chế của hắn.

Có tiền mua tiên cũng được, Lưu Vũ Đồng rất nhanh liền mua được dược liệu Lăng Hàn cần, còn có một lò luyện đan.

- Luyện Thể tầng bốn muốn luyện đan, có chút miễn cưỡng.

Lăng Hàn lẩm bẩm nói, bình thường, phải đạt đến Luyện Thể tầng bảy mới có thể bắt đầu luyện đan, bởi vì không đủ nguyên lực giúp đỡ, đan luyện đến một nửa liền không thể tiếp tục được nữa, tự nhiên sẽ thất bại.

- Xem ra phải một bên cắn Hồi Nguyên Đan, một bên luyện đan.

Hắn thuần thục phân dược liệu, tốc độ hai tay nhanh thái quá, để Lưu Vũ Đồng ở một bên nhìn hoa cả mắt. Đến lúc này, nàng rốt cục tin tưởng Lăng Hàn biết luyện đan, mà không chỉ là biết tri thức luyện đan.

Cái tên này còn có cái gì không biết không?

Lăng Hàn ném dược liệu vào trong lò luyện đan, nhưng không có bỏ toàn bộ, mà chỉ thả một phần ba, sau đó tay phải rung lên, cười một tiếng, trên tay của hắn bốc cháy lên hỏa diễm.

Dẫn hỏa, đây là yêu cầu cơ bản nhất của Đan Sư, cũng là nguyên nhân tại sao mỗi Đan Sư đều là Hỏa Linh Căn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương