Thần Đạo Đan Tôn
-
Chương 2: Cường thế
Trương Viễn sắp điên rồi, hắn lại bị một phế vật tát liền hai cái! Trong cơn giận dữ, hắn cũng không suy nghĩ, dựa vào cái gì một phế vật Luyện Thể tầng hai, có thể quất Luyện Thể tầng bốn như hắn hai bạt tai, hét lớn một tiếng, nhào tới Lăng Hàn.
Hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ, chính là tàn nhẫn đánh tên rác rưởi này một trận.
Hắn đấm ra một quyền, sức mạnh mười phần, có tiếng kình phong vang lên.
Lăng Hàn rất bình tĩnh, ở kiếp trước, hắn chỉ gảy ngón tay liền có thể giải quyết 10 ngàn tên Trương Viễn, nhưng bây giờ hắn chỉ là Luyện Thể tầng hai. Có chút phiền phức, nhưng cũng chỉ là một chút phiền toái nhỏ mà thôi, dù sao hiện tại chủ đạo thân thể này, cũng đã từng là cường giả Thiên Nhân Cảnh, tầm mắt còn ở đó!
Chỉ cần Trương Viễn vừa nhấc tay, chân hơi động, Lăng Hàn liền có thể suy đoán ra cú đấm này đánh về nơi nào, bước chân sẽ đi tới đâu, bởi vậy, trong nháy mắt cú đấm của Trương Viễn đánh đến, Lăng Hàn đã có phản ứng.
Hô, cú đấm này đánh tới, Trương Viễn không khỏi lộ ra nụ cười gằn đáng sợ, hắn thấy nếu một quyền này oanh trúng, thì trong nháy mắt có thể khiến Lăng Hàn mất đi năng lực phản kháng, chỉ có thể mặc hắn đánh.
Đánh trúng rồi!
Hả?
Trương Viễn lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì cú đấm này nhìn như đánh vào mặt Lăng Hàn, nhưng thực tế lại lệch một chút, Lăng Hàn lui về phía sau môt bước, vừa đúng tránh qua cú đấm này.
Không dư một phần, không thiếu một phân, thật giống như dùng thước đo ra, vừa vặn đứng ở trước chóp mũi của Lăng Hàn.
Nhất định là đúng dịp, Trương Viễn nói ở trong lòng.
Đúng lúc này, Lăng Hàn lại tát tới.
Đùng, thanh âm lanh lảnh vang lên, Trương Viễn lại trúng một cái tát.
- Đáng chết!
Trương Viễn nhổ mấy bãi nước miếng, hét lớn một tiếng, sau đó hắn lại vung quyền đánh tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn như chuyển động cùng lúc, người hơi ngửa ra sau, hô, cú đấm của Trương Viễn lại đánh hụt. Hắn phất tay, chân phải thuận thế đá ra, phốc, đá vào giữa hai chân của Trương Viễn.
- Gào…
Coi như là Luyện Thể tầng bốn thì lại làm sao, vẫn không thể luyện thành Thiết Đản công, ăn một cước này, Trương Viễn quỳ xuống đất, hai tay ôm đũng quần, trên mặt chảy ra mồ hôi lạnh.
- Ngươi thật âm hiểm!
Trương Viễn co giật nói, khuôn mặt vặn vẹo đến không thành hình người.
Đùng!
Lăng Hàn lại quất tới một bạt tai, Trương Viễn phun ra mấy cái răng gãy. Lăng Hàn đương nhiên sẽ không đồng tình, nói:
- Chó chính là chó, quả nhiên không thể mọc ngà voi.
Trương Viễn giận dữ, hắn lại quỳ trên mặt đất, bị một Luyện Thể tầng hai tát tai, đây là nhục nhã thế nào? Hắn muốn phản kích, nhưng một cước kia, đã đánh tan năng lực phản kháng của hắn, hơi động liền đau “bi” đến đòi mạng.
Nhưng tuyệt không thể để cho Lăng Hàn phá hỏng chuyện tốt của Lăng Trọng Khoan, bằng không hắn là không hoàn thành nhiệm vụ. Lấy tính cách của Lăng Trọng Khoan, hắn là tuyệt đối không sống được.
- Hàn… Hàn thiếu gia, ngươi nghe ta nói, ngươi không thể rời nơi này, kỳ thực, kỳ thực ngươi đã trúng độc, rời khỏi gian phòng này sẽ độc phát thân vong.
Hắn nhanh trí, làm sao cũng phải lưu Lăng Hàn ở lại chỗ này.
Lăng Hàn không khỏi bật cười, loại biểu diễn vụng về này có thể lừa hắn? Lăng Hàn nâng cước đạp bay Trương Viễn, hiện tại không thể lãng phí thời gian với chó săn, hắn nhất định phải ngăn cản gian kế của Lăng Trọng Khoan, bằng không phụ thân liều mạng sẽ thành áo cưới cho người khác.
Còn Trương Viễn, Lăng Hàn đương nhiên sẽ không để loại tiểu nhân vật này ở trong lòng, ngược lại là Lăng Trọng Khoan, chỉ cần thấy hắn xuất hiện, tất nhiên sẽ xử lý Trương Viễn, căn bản không cần ô uế tay hắn.
- Không nên đi! Không nên đi a!
Trương Viễn cầu xin mang theo tiếng khóc từ phía sau truyền đến, hắn phảng phất đã thấy kết cục thê thảm của mình.
Tự gây nghiệt không thể sống, không đáng giá đồng tình.
Lăng Hàn đi nhanh, mấy phút sau, hắn đi tới một phòng khách, còn chưa tiến vào liền nghe bên trong truyền ra một thanh âm già nua mà vang dội:
- Lưu tiểu thư, xin mời, xin mời!
Phòng khách có hai cổng nội ngoại, nội môn liên tiếp nội viện, ngoại môn là dẫn tới đại môn, xuyên thấu qua rèm cửa, chỉ thấy một nhóm năm người đang đi vào, bốn nam một nữ.
Ngoại trừ cô gái kia, bốn nam tử Lăng Hàn đều biết, đều là Lăng gia tộc nhân, trong đó tên lão nhân khoảng sáu mươi chính là Đại chấp sự Lăng Trọng Khoan, ba người khác, có hai cái là trung niên chừng bốn mươi tuổi, đều là con trai của Lăng Trọng Khoan, mà cuối cùng là một tên thiếu niên, so với Lăng Hàn hơi lớn hơn một hai tuổi, chính là Trưởng Tôn của Lăng Trọng Khoan… Lăng Mộ Vân.
Lăng Hàn nhìn lại nữ tử duy nhất kia, cho dù lấy ánh mắt Thiên Nhân Cảnh kiếp trước của hắn, hai mắt cũng sáng ngời, cô gái này thật đẹp, mắt như thu thủy, da trắng như tuyết, dung nhan chim sa cá lăn, cũng khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhưng đã có phong thái họa quốc ương dân.
Chỉ là vẻ mặt của nàng quá lạnh, phảng phất như một tòa băng sơn, bài xích bất luận người nào tiếp cận.
Thiếu nữ này tất nhiên chính là người của Hổ Dương Học Viện, tới rất vừa vặn.
Hả?
Con ngươi của Lăng Hàn hơi phóng to, hắn phát hiện một sự tình càng vừa vặn, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.
Song phương phân chủ khách ngồi xuống, vài tên thị nữ dâng trà thơm, cung kính đứng hầu ở bên cạnh năm người.
- Người mà Lăng Gia các ngươi chuẩn bị đưa đi học viện đã chuẩn bị kỹ càng chưa?
Lưu Vũ Đồng mở miệng nói, âm thanh lành lạnh lại êm tai, còn có một tia xem thường. Nàng ghét nhất chính là hành vi thương lượng cửa sau, tuy phụng lệnh mà đến, nhưng đối với sư đệ tương lai kia lại không có chút hảo cảm.
- Chuẩn bị kỹ càng, chuẩn bị kỹ càng!
Lăng Trọng Khoan liền vội vàng nói, tuy tuổi tác của hắn đủ để làm gia gia của thiếu nữ, nhưng cảnh giới của song phương lại ngang nhau, đều là Tụ Nguyên Cảnh.
Võ không trưởng ấu, cường giả vi tôn.
Thậm chí, Lăng Trọng Khoan có loại cảm giác, tu vi của thiếu nữ này còn cao hơn hắn một ít, hắn là Tụ Nguyên tầng sáu, mà thiếu nữ, có khả năng là tầng bảy, thậm chí tầng tám.
Điều này cũng làm cho hắn càng thêm bức thiết muốn đưa Tôn Tử của mình tiến vào Hổ Dương Học Viện, không ra mấy năm, tất có thể vượt qua Lăng Đông Hành, giúp hắn đoạt lại vị trí Gia chủ.
- Mộ Vân, còn không mau tới bái kiến Lưu sư tỷ!
Lão gia hoả quay đầu nói với Lăng Mộ Vân.
- Vâng, gia gia!
Lăng Mộ Vân mười phần cung kính, chắp tay nói với Lưu Vũ Đồng.
- Mộ Vân bái kiến Lưu sư tỷ!
Ánh mắt của hắn có một tia hừng hực, đối với mỹ nữ lãnh diễm, lại vô cùng mạnh mẽ kia tràn ngập dã tâm.
Hắn tin tưởng, chỉ cần có thể ở chung nhiều chút thời gian, tất có thể đoạt được tâm của mỹ nhân.
Lưu Vũ Đồng hơi kinh ngạc, nàng nhớ người mà Lăng Gia thương lượng cửa sau tên Lăng Hàn. Có điều, cái này cùng nàng có quan hệ gì, nàng chỉ phụ trách đến dẫn người về học viện mà thôi.
- Nếu chuẩn bị kỹ càng,vậy liền lên đường đi.
Nàng lạnh nhạt nói.
- Lưu tiểu thư, xin ở lại hàn xá thêm mấy ngày, cho chúng ta bày tỏ tâm ý a.
Lăng Trọng Khoan vội vàng nói, hắn muốn kéo quan hệ với thiếu nữ này, ngày sau có thể chăm sóc cháu trai một chút.
- Không cần!
Lưu Vũ Đồng lạnh lùng từ chối, liền muốn xoay người rời đi.
- Tạm thời dừng chân!
Một thanh âm vang lên, Lăng Hàn bước ra ngoài.
Sắc mặt của bốn người Lăng Trọng Khoan đều hơi có chút biến hóa, mặc kệ bọn họ xem thường phế vật Lăng Gia này ra sao, nhưng hiện tại bọn hắn là tặc, làm kẻ trộm đương nhiên sẽ có chút chột dạ.
- Hàn đệ, không phải ngươi bị thương sao, nhanh trở về tĩnh dưỡng a.
Lăng Mộ Vân phản ứng cực nhanh, bước đến bên người Lăng Hàn, đưa tay tóm tới, hắn muốn hạn chế Lăng Hàn ngay lập tức, không cho đối phương có cơ hội mở miệng.
Hắn là Luyện Thể tầng bảy, thực lực tuyệt đối không phải Trương Viễn có thể sánh được.
Hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ, chính là tàn nhẫn đánh tên rác rưởi này một trận.
Hắn đấm ra một quyền, sức mạnh mười phần, có tiếng kình phong vang lên.
Lăng Hàn rất bình tĩnh, ở kiếp trước, hắn chỉ gảy ngón tay liền có thể giải quyết 10 ngàn tên Trương Viễn, nhưng bây giờ hắn chỉ là Luyện Thể tầng hai. Có chút phiền phức, nhưng cũng chỉ là một chút phiền toái nhỏ mà thôi, dù sao hiện tại chủ đạo thân thể này, cũng đã từng là cường giả Thiên Nhân Cảnh, tầm mắt còn ở đó!
Chỉ cần Trương Viễn vừa nhấc tay, chân hơi động, Lăng Hàn liền có thể suy đoán ra cú đấm này đánh về nơi nào, bước chân sẽ đi tới đâu, bởi vậy, trong nháy mắt cú đấm của Trương Viễn đánh đến, Lăng Hàn đã có phản ứng.
Hô, cú đấm này đánh tới, Trương Viễn không khỏi lộ ra nụ cười gằn đáng sợ, hắn thấy nếu một quyền này oanh trúng, thì trong nháy mắt có thể khiến Lăng Hàn mất đi năng lực phản kháng, chỉ có thể mặc hắn đánh.
Đánh trúng rồi!
Hả?
Trương Viễn lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì cú đấm này nhìn như đánh vào mặt Lăng Hàn, nhưng thực tế lại lệch một chút, Lăng Hàn lui về phía sau môt bước, vừa đúng tránh qua cú đấm này.
Không dư một phần, không thiếu một phân, thật giống như dùng thước đo ra, vừa vặn đứng ở trước chóp mũi của Lăng Hàn.
Nhất định là đúng dịp, Trương Viễn nói ở trong lòng.
Đúng lúc này, Lăng Hàn lại tát tới.
Đùng, thanh âm lanh lảnh vang lên, Trương Viễn lại trúng một cái tát.
- Đáng chết!
Trương Viễn nhổ mấy bãi nước miếng, hét lớn một tiếng, sau đó hắn lại vung quyền đánh tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn như chuyển động cùng lúc, người hơi ngửa ra sau, hô, cú đấm của Trương Viễn lại đánh hụt. Hắn phất tay, chân phải thuận thế đá ra, phốc, đá vào giữa hai chân của Trương Viễn.
- Gào…
Coi như là Luyện Thể tầng bốn thì lại làm sao, vẫn không thể luyện thành Thiết Đản công, ăn một cước này, Trương Viễn quỳ xuống đất, hai tay ôm đũng quần, trên mặt chảy ra mồ hôi lạnh.
- Ngươi thật âm hiểm!
Trương Viễn co giật nói, khuôn mặt vặn vẹo đến không thành hình người.
Đùng!
Lăng Hàn lại quất tới một bạt tai, Trương Viễn phun ra mấy cái răng gãy. Lăng Hàn đương nhiên sẽ không đồng tình, nói:
- Chó chính là chó, quả nhiên không thể mọc ngà voi.
Trương Viễn giận dữ, hắn lại quỳ trên mặt đất, bị một Luyện Thể tầng hai tát tai, đây là nhục nhã thế nào? Hắn muốn phản kích, nhưng một cước kia, đã đánh tan năng lực phản kháng của hắn, hơi động liền đau “bi” đến đòi mạng.
Nhưng tuyệt không thể để cho Lăng Hàn phá hỏng chuyện tốt của Lăng Trọng Khoan, bằng không hắn là không hoàn thành nhiệm vụ. Lấy tính cách của Lăng Trọng Khoan, hắn là tuyệt đối không sống được.
- Hàn… Hàn thiếu gia, ngươi nghe ta nói, ngươi không thể rời nơi này, kỳ thực, kỳ thực ngươi đã trúng độc, rời khỏi gian phòng này sẽ độc phát thân vong.
Hắn nhanh trí, làm sao cũng phải lưu Lăng Hàn ở lại chỗ này.
Lăng Hàn không khỏi bật cười, loại biểu diễn vụng về này có thể lừa hắn? Lăng Hàn nâng cước đạp bay Trương Viễn, hiện tại không thể lãng phí thời gian với chó săn, hắn nhất định phải ngăn cản gian kế của Lăng Trọng Khoan, bằng không phụ thân liều mạng sẽ thành áo cưới cho người khác.
Còn Trương Viễn, Lăng Hàn đương nhiên sẽ không để loại tiểu nhân vật này ở trong lòng, ngược lại là Lăng Trọng Khoan, chỉ cần thấy hắn xuất hiện, tất nhiên sẽ xử lý Trương Viễn, căn bản không cần ô uế tay hắn.
- Không nên đi! Không nên đi a!
Trương Viễn cầu xin mang theo tiếng khóc từ phía sau truyền đến, hắn phảng phất đã thấy kết cục thê thảm của mình.
Tự gây nghiệt không thể sống, không đáng giá đồng tình.
Lăng Hàn đi nhanh, mấy phút sau, hắn đi tới một phòng khách, còn chưa tiến vào liền nghe bên trong truyền ra một thanh âm già nua mà vang dội:
- Lưu tiểu thư, xin mời, xin mời!
Phòng khách có hai cổng nội ngoại, nội môn liên tiếp nội viện, ngoại môn là dẫn tới đại môn, xuyên thấu qua rèm cửa, chỉ thấy một nhóm năm người đang đi vào, bốn nam một nữ.
Ngoại trừ cô gái kia, bốn nam tử Lăng Hàn đều biết, đều là Lăng gia tộc nhân, trong đó tên lão nhân khoảng sáu mươi chính là Đại chấp sự Lăng Trọng Khoan, ba người khác, có hai cái là trung niên chừng bốn mươi tuổi, đều là con trai của Lăng Trọng Khoan, mà cuối cùng là một tên thiếu niên, so với Lăng Hàn hơi lớn hơn một hai tuổi, chính là Trưởng Tôn của Lăng Trọng Khoan… Lăng Mộ Vân.
Lăng Hàn nhìn lại nữ tử duy nhất kia, cho dù lấy ánh mắt Thiên Nhân Cảnh kiếp trước của hắn, hai mắt cũng sáng ngời, cô gái này thật đẹp, mắt như thu thủy, da trắng như tuyết, dung nhan chim sa cá lăn, cũng khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhưng đã có phong thái họa quốc ương dân.
Chỉ là vẻ mặt của nàng quá lạnh, phảng phất như một tòa băng sơn, bài xích bất luận người nào tiếp cận.
Thiếu nữ này tất nhiên chính là người của Hổ Dương Học Viện, tới rất vừa vặn.
Hả?
Con ngươi của Lăng Hàn hơi phóng to, hắn phát hiện một sự tình càng vừa vặn, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.
Song phương phân chủ khách ngồi xuống, vài tên thị nữ dâng trà thơm, cung kính đứng hầu ở bên cạnh năm người.
- Người mà Lăng Gia các ngươi chuẩn bị đưa đi học viện đã chuẩn bị kỹ càng chưa?
Lưu Vũ Đồng mở miệng nói, âm thanh lành lạnh lại êm tai, còn có một tia xem thường. Nàng ghét nhất chính là hành vi thương lượng cửa sau, tuy phụng lệnh mà đến, nhưng đối với sư đệ tương lai kia lại không có chút hảo cảm.
- Chuẩn bị kỹ càng, chuẩn bị kỹ càng!
Lăng Trọng Khoan liền vội vàng nói, tuy tuổi tác của hắn đủ để làm gia gia của thiếu nữ, nhưng cảnh giới của song phương lại ngang nhau, đều là Tụ Nguyên Cảnh.
Võ không trưởng ấu, cường giả vi tôn.
Thậm chí, Lăng Trọng Khoan có loại cảm giác, tu vi của thiếu nữ này còn cao hơn hắn một ít, hắn là Tụ Nguyên tầng sáu, mà thiếu nữ, có khả năng là tầng bảy, thậm chí tầng tám.
Điều này cũng làm cho hắn càng thêm bức thiết muốn đưa Tôn Tử của mình tiến vào Hổ Dương Học Viện, không ra mấy năm, tất có thể vượt qua Lăng Đông Hành, giúp hắn đoạt lại vị trí Gia chủ.
- Mộ Vân, còn không mau tới bái kiến Lưu sư tỷ!
Lão gia hoả quay đầu nói với Lăng Mộ Vân.
- Vâng, gia gia!
Lăng Mộ Vân mười phần cung kính, chắp tay nói với Lưu Vũ Đồng.
- Mộ Vân bái kiến Lưu sư tỷ!
Ánh mắt của hắn có một tia hừng hực, đối với mỹ nữ lãnh diễm, lại vô cùng mạnh mẽ kia tràn ngập dã tâm.
Hắn tin tưởng, chỉ cần có thể ở chung nhiều chút thời gian, tất có thể đoạt được tâm của mỹ nhân.
Lưu Vũ Đồng hơi kinh ngạc, nàng nhớ người mà Lăng Gia thương lượng cửa sau tên Lăng Hàn. Có điều, cái này cùng nàng có quan hệ gì, nàng chỉ phụ trách đến dẫn người về học viện mà thôi.
- Nếu chuẩn bị kỹ càng,vậy liền lên đường đi.
Nàng lạnh nhạt nói.
- Lưu tiểu thư, xin ở lại hàn xá thêm mấy ngày, cho chúng ta bày tỏ tâm ý a.
Lăng Trọng Khoan vội vàng nói, hắn muốn kéo quan hệ với thiếu nữ này, ngày sau có thể chăm sóc cháu trai một chút.
- Không cần!
Lưu Vũ Đồng lạnh lùng từ chối, liền muốn xoay người rời đi.
- Tạm thời dừng chân!
Một thanh âm vang lên, Lăng Hàn bước ra ngoài.
Sắc mặt của bốn người Lăng Trọng Khoan đều hơi có chút biến hóa, mặc kệ bọn họ xem thường phế vật Lăng Gia này ra sao, nhưng hiện tại bọn hắn là tặc, làm kẻ trộm đương nhiên sẽ có chút chột dạ.
- Hàn đệ, không phải ngươi bị thương sao, nhanh trở về tĩnh dưỡng a.
Lăng Mộ Vân phản ứng cực nhanh, bước đến bên người Lăng Hàn, đưa tay tóm tới, hắn muốn hạn chế Lăng Hàn ngay lập tức, không cho đối phương có cơ hội mở miệng.
Hắn là Luyện Thể tầng bảy, thực lực tuyệt đối không phải Trương Viễn có thể sánh được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook