Thần Đã Trở Về
-
4: Cố Hương 4
Lời nói vừa dứt, mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Vương Đống là người đầu tiên lấy lại tinh thần: “Mọi người đừng nghe cậu ta nói bừa, tuy kinh nghiệm của tôi không nhiều, nhưng lần này trước khi vào trò chơi, tôi đã bỏ ra một khoản tiền lớn để hỏi thăm không ít người chơi kỳ cựu, chưa bao giờ nghe nói đến việc nhà an toàn bị mất hiệu lực! Cậu ta đang chơi chiến thuật tâm lý, biết mình yếu đuối, nên dùng cách này ép chúng ta nhanh chóng tìm manh mối để đưa cậu ta ra ngoài.
Nếu gặp kẻ ngốc tin điều đó là thật, rất có thể sẽ liều mạng đi tìm manh mối quân cờ! Cậu ta thật là xảo quyệt!”
Sư Ấu Thanh vỗ vỗ vào balo, sau đó đứng dậy: “Chia phòng trước đi, ngại quá, tôi hơi mệt rồi.
”
Liên tục bị phớt lờ, Vương Đống hoàn toàn tức giận: “Bị tôi vạch trần nên im luôn rồi hả?”
Sư Ấu Thanh đã đi xem phòng.
Vương Đống: “Đm! Cậu ta điếc đúng không?”
Quách Nhã Lam: “Chú à, chú ồn ào quá đi.
”
“Mẹ mày! ” Ông ta quay lại định ra tay, nhưng lập tức bị Vu Trạch quật ngã xuống sàn: “Lúc xuống xe sao không dùng sức mạnh này đối phó với quái vật?”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!” Dư Nhất Phàm kéo bọn họ ra, giọng điệu không kiên nhẫn: “Muốn hợp tác thì hợp tác, không muốn hợp tác cũng đừng có nội chiến, muốn chết thì tôi cũng không cản!”
Vương đống vốn dĩ còn đang chửi bới om sòm, lúc này mới chịu im lặng.
Vu Trạch cười khẩy, đẩy người ra, trở lại bên cạnh Quách Nhã Lam.
Bên này, Sư Ấu Thanh đeo balo, cẩn thận quan sát tầng một, ngoài phòng khách và nhà bếp, còn có hai phòng ngủ, một nhà bếp, một nhà vệ sinh, và một phòng làm việc khoảng mười mét vuông, có lẽ là nơi làm việc tại nhà của chủ nhà trước đây.
Đang do dự có nên lên lầu hay không, Phong Bân đã đi tới, bước lên trước.
Sư Ấu Thanh lập tức theo sau.
Đèn cầu thang vô cùng tối tăm, hai người một trước một sau đi lên, khi sắp bước lên tầng hai, người phía trước đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy?”
“Cậu sợ ma không?”
“…”
Im lặng hai giây, dường như rất kiêng kỵ từ đó, Sư Ấu Thanh ậm ừ đáp: “Chắc là ai cũng sợ thứ đó nhỉ?”
Đối phương đánh giá cậu một lúc, sau đó quay người tiếp tục đi về phía trước: “Những người được chọn vào trò chơi không phải là số đông, ngay cả cầu thang trong nhà an toàn cũng không dám đi một mình, rất khó sống sót trong trò chơi này.
”
Sư Ấu Thanh cụp mắt, chậm rãi bước đi, không nói lời nào.
Bố trí trên tầng hai rất đơn giản, ngoài phòng ngủ chính đang sáng đèn, còn có hai phòng ngủ phụ, khác với tầng một, tất cả đều có nhà vệ sinh riêng, ngoài ra còn có một phòng sách nhỏ.
Tầng ba là gác xép chất đầy đồ đạc.
Khi quay lại phòng khách, mọi người đã ngáp ngắn ngáp dài, bắt đầu chia phòng.
Cặp đôi trẻ chọn phòng ngủ ở cuối tầng hai, Dư Nhất Phàm chọn phòng ngủ còn lại trên lầu, Vương Đống thấy anh ấy là người có nhiều kinh nghiệm nhất, muốn ở cùng nhau, nhưng lại bị từ chối.
Vậy nên chỉ còn lại hai phòng ngủ ở tầng một.
Vương Đống giành lấy phòng ngủ chính khá sạch sẽ ở tầng một, còn phòng kia là phòng dành cho khách, chủ nhà dùng để chứa đồ dự trữ, bên trong chỉ có một chiếc giường tầng bằng gỗ.
Sư Ấu Thanh vào kiểm tra một chút, may mắn là giường không bị chất đầy đồ.
Ở cửa, Vương Đống bắt chuyện với Phong Bân: “Chàng trai trẻ, có muốn ở chung với tôi không? Phòng tôi sạch sẽ, giường êm ái, gặp chuyện còn có thể giúp đỡ lẫn nhau! Con ma ốm đó chỉ biết kéo chân sau!”
Sư Ấu Thanh cúi người, bắt đầu rũ sạch tấm ga giường của giường dưới.
Một lát sau, khi tấm ga đã sạch sẽ, cửa phòng cũng vang lên một tiếng lạch cạch, bóng dáng Phong Bân lướt qua bên cạnh cậu, bước lên thang gỗ, nhanh chóng nhảy lên giường trên.
Sư Ấu Thanh: “…”
Bên ngoài, Vương Đống đang chửi rủa cậu ấy không biết điều.
Sư Ấu Thanh nhìn vào đồng hồ đeo tay, đã gần ba giờ sáng.
Cậu cất balo, sau đó nằm lên giường, giường dưới gần cửa sổ, mặc dù cửa sổ đã được rèm che kín, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ bên ngoài.
Chắc chắn không phải là bước chân của con người.
Bên ngoài nơi nơi đều là quái vật.
Hình ảnh khuôn mặt áp sát vào cửa sổ xe lại hiện lên trong đầu, Sư Ấu Thanh nhìn lên giường trên: “Hôm nay cảm ơn cậu đã cứu tôi.
”
“Tôi không tốt bụng như vậy…” Đối phương lạnh lùng nói: “Người cậu nên cảm ơn là em trai tôi.
”
“Hả?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook