Thần Đã Trở Về
2: Cố Hương 2


“A…”

“Cứu...!cứu tôi! Cứu tôi...!không...!đừng ăn tôi…”

Là tiếng của tài xế!

“Chạy mau!” Người ngồi ghế phụ hét lên, mở cửa lao ra ngoài.

Những hành khách khác cũng lập tức chạy theo, chỉ còn Sư Ấu Thanh ngẩn ngơ vì trên người vẫn thắt dây an toàn, mà dây an toàn lúc này lại có vấn đề, không tài nào mở được.

Bên ngoài xe, đèn đường mờ nhạt chiếu sáng, những người xuống xe đều hoảng loạn chạy đi.

Sư Ấu Thanh lo lắng, không kiềm chế được mà ho sặc sụa, trong chớp mắt ngắn ngủi, trong xe chỉ còn lại cậu.

Tiếng kêu thảm thiết của tài xế vẫn tiếp tục vang lên, chỉ có điều bây giờ đã thêm vào những âm thanh cắn xé.

Mùi máu tanh càng ngày càng đậm trong không khí.

Cố gắng kiểm soát hơi thở, kìm nén ham muốn ho khan, Sư Ấu Thanh cuối cùng cũng tháo được dây an toàn, nhưng khi mở cửa xe, cậu lập tức phải đối diện với một khuôn mặt người áp sát cửa sổ.

Nói là khuôn mặt người cũng không đúng.

Đó là một khuôn mặt gần như biến dạng, không còn giống người, da đen tím, ngũ quan rối loạn.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ, đôi mắt chỉ còn lòng trắng đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cậu.


Mồ hôi từ trên trán rịn ra, Sư Ấu Thanh nín thở, tay bên cạnh lặng lẽ di chuyển về phía cánh cửa xe khác...!Đột nhiên, cánh cửa cậu sắp chạm vào bị mở từ bên ngoài!

Chưa kịp nhìn rõ người tới là ai, cậu đã bị kéo mạnh ra ngoài.

“Không muốn chết thì bám theo tôi!”

Giọng nói này có phần quen thuộc, quay lại nhìn, thì ra là chàng trai da ngăm ngồi bên cạnh cậu trước đó.

Người này đang vung một chiếc rìu, tay còn lại kéo cánh tay của Sư Ấu Thanh chạy như bay về phía trước.

Sư Ấu Thanh chạy đến thở không ra hơi, giữa chừng quay đầu lại nhìn một cái, cái nhìn này khiến gương mặt vốn đã tái nhợt hoàn toàn biến sắc.

Tài xế phía trước xe đã bị hai con quái vật xé xác đến mức không còn hình dạng người, còn con quái vật trước đó áp sát cửa sổ nhìn cậu đang đuổi theo phía sau, khoảng cách càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...

Phía trước là một ngôi nhà nhỏ le lói ánh sáng, khi khoảng cách đến ngôi nhà chỉ còn hai mét, con quái vật dường như đã nổi điên lên, gầm rú lao tới.

Chàng trai đang kéo cậu theo đột nhiên bế ngang qua người cậu, vác lên vai, đồng thời chiếc rìu trong tay cậu ấy cũng mạnh mẽ ném về phía sau.

Tiếng gió rít lên, khi Sư Ấu Thanh chớp mắt một lần nữa, cậu đã được vác lao vào trong nhà.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa được khóa chặt lại.

Tiếng đập cửa dữ dội vang lên không ngừng, nhưng dù con quái vật có đập mạnh thế nào, cánh cửa vẫn vững chắc như tường đồng vách sắt.

“Đây là nhà an toàn, yên tâm đi.” Chàng trai đặt xuống cậu xuống.


Sư Ấu Thanh thở hổn hển nói lời cảm ơn, cậu ngước lên quan sát, trong nhà ngoài hai người họ ra, tất cả đều là những hành khách trên xe trước đó.

“Mới nhìn là biết người mới...!Lúc đó mà còn không biết chạy…” Người nói là người đàn ông trung niên ngồi phía trước cậu: “Còn hai người kia nữa, vừa nãy tại sao lại ngăn tôi khóa cửa? Cửa nhà an toàn mà không khóa thì gọi là nhà an toàn làm gì! Nếu để quái vật xông vào, chúng ta đều chết cả!”

“Không thấy dây an toàn của em trai này bị hỏng à?” Cô gái có người yêu cắn răng nói: “Có người đi cứu, lúc này mà khóa cửa, hai người đều chết cả! Hơn nữa, dù quái vật có xông vào, chúng ta có thể kịp thời vào phòng đóng cửa trốn đi! Nếu thất bại thì mất đi phòng khách nhà an toàn, nếu thành công thì chúng ta có thêm hai đồng đội, như vậy không tốt sao?”

“Dây an toàn bị hỏng là do cậu ta xui xẻo! Lại còn bệnh tật, nhìn là biết làm vướng chân, dù có cứu được cũng không sống quá hai ngày...!Tôi thấy đầu óc mấy người đúng là hỏng rồi!”

“Anh có biết nói chuyện không vậy…”

“Đủ rồi.” Người đàn ông ngồi ghế phụ trước đó mặt lạnh nói: “Đừng lãng phí sức lực vào mấy chuyện này, giờ mọi người đều sống sót, đó đã là tình huống tốt nhất rồi.”

Sư Ấu Thanh: “Tài xế…”

“Tài xế chỉ là NPC ở đây.” Người kia liếc nhìn cậu: “Sao cậu cái gì cũng không hiểu thế?”

Sư Ấu Thanh lại nhìn vào khung nổi trong đầu, mím môi không nói gì.

Cô gái trước đó dường như thấy cậu đáng thương, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, ai cũng từ người mới mà ra, tôi cũng mới lần thứ hai, lần đầu tiên cũng giống như cậu, lúc đó còn tưởng mình đang mơ…”

“Đã an toàn rồi, mọi người tự giới thiệu trước đi.” Người ngồi ghế phụ điềm tĩnh nói: “Tôi tên là Dư Nhất Phàm, đây là phụ bản thứ năm của tôi.”

“Tôi tên Quách Nhã Lam.” Cô gái nói: “Năm ba đại học.”


“Vu Trạch.” Chàng trai thanh tú đang nắm tay Quách Nhã Lam, vẫn cảnh giác quan sát xung quanh.

“Tôi là Vương Đống.” Người đàn ông trung niên hừ mũi, nói: “Mở một xưởng sản xuất đồ nội thất ở Nhạc Thành, người chơi nào giúp tôi trong trò chơi này, đợi đến khi ra ngoài tôi nhất định sẽ hậu tạ!”

Quách Nhã Lam lập tức trợn trắng mắt.

“Tôi là Phong Bân.” Chàng trai da ngăm tóc ngắn ngồi bệt xuống đất, so với sự căng thẳng bất an của những người khác, trên người cậu ấy tỏa ra một khí chất chán chường không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Sau đó, mọi người đều nhìn về phía Sư Ấu Thanh.

“Tôi...!tôi tên là Sư Ấu Thanh, lần đầu gặp chuyện thế này...!Chúng ta sẽ bị kẹt ở đây mãi sao?”

“Đương nhiên là không, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tìm ra quân cờ là có thể ra ngoài.” Quách Nhã Lam nhẹ nhàng giải thích.

Quân cờ...

Cậu suy nghĩ gì đó, nhìn xuống sàn.

“Nhưng dù có thành công rời khỏi đây, thì vẫn còn phụ bản tiếp theo chờ đợi.” Dư Nhất Phàm nói: “Nghe nói người chơi nào thu thập đủ một bàn cờ mới có thể thoát khỏi trò chơi này...!Nghe thì có vẻ hy vọng, nhưng mọi người không nghĩ lời này giống như một sự tra tấn tinh thần sao?”

Quách Nhã Lam cười gượng: “Lúc này, đừng nên nói những lời chán nản...”

Vu Trạch: “Đợi đã, trên lầu có tiếng động!”

Mặt mọi người biến sắc, khi yên tĩnh lại, đúng thật có thể nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi từ cầu thang vọng đến, tất cả đều cùng nhau tìm kiếm những thứ có thể làm vũ khí.

Trong chớp mắt, một bóng người chậm rãi bước xuống, là một người đàn ông mặc trang phục kiểu dáng Tôn Trung Sơn.

Người này nhìn nhóm người xuất hiện trong phòng khách, chỉ bình tĩnh hỏi: “Mọi người từ bên ngoài đến?”


Phong Bân hạ giọng: “Là NPC.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Dư Nhất Phàm tiến lên, nói: “Đúng vậy, họ hàng của chúng tôi sống ở Trình cổ trấn, nhân dịp nghỉ lễ nên chúng tôi đến đây thăm họ, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này...!Xin hỏi bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sư Ấu Thanh dùng khóe mắt quan sát tất cả mọi người, không ai tỏ ra ngạc nhiên trước lời nói của Dư Nhất Phàm, dường như mọi người đã thống nhất câu chuyện từ trước.

Nhưng cậu nhớ rất rõ, trước và sau khi lên xe, gần như mọi người không ai nói chuyện, ngoại trừ cặp đôi kia, những người khác đều không quen biết nhau.

Dù Dư Nhất Phàm có bịa ra câu chuyện này để dò hỏi, cũng không có khả năng tất cả mọi người đều gật đầu theo bản năng, thậm chí Vu Trạch còn tự nhiên phụ họa theo, nói ra họ hàng của mình là ai...

Vậy thì, có lẽ giống như cài đặt nhân vật cơ bản trong trò chơi, những người này sau khi sắp bước vào Trình cổ trấn hoặc đến địa điểm chỉ định, bọn họ sẽ được nhận thông báo về thông tin liên quan, chẳng hạn như vì thăm họ hàng mà đến Trình cổ trấn...

Sư Ấu Thanh lại nhìn vào khung nổi trong đầu mình, ngoài hai dòng chữ ngắn gọn đó ra, không có bất kỳ chỉ dẫn hay bối cảnh nhân vật nào khác.

Người đàn ông nghe xong chỉ mỉm cười: “Chào mọi người, tôi là chủ căn nhà này, chuyện này kể ra thì dài dòng lắm, người trong Trình cổ trấn từ ba ngày trước đã hoàn toàn biến thành quái vật rồi...!có lẽ bao gồm cả họ hàng mà mọi người muốn thăm.”

“Vậy còn ông thì...”

“Tôi ở nhà chăm sóc con trai nên may mắn thoát nạn.

Con trai tôi bệnh rất nặng, đang nghỉ ngơi trong phòng, hy vọng mọi người không làm phiền nó.”

Mọi người nhìn nhau, nghe người đó tiếp tục nói: “Nhà này rất chắc chắn, chỉ cần khóa cửa cẩn thận, quái vật sẽ không vào được.

Thật ra tôi luôn đợi người sống sót khác xuất hiện, nên mỗi đêm đều bật đèn, không ngờ sẽ gặp người từ ngoài trấn…”

Chủ nhà không hỏi tại sao cánh cửa khóa lại được mở ra, đây là thế giới trong trò chơi, chỉ cần người chơi tìm được nhà an toàn, chỉ cần không bị người chơi khác khóa hay chặn lại, cửa sẽ luôn mở cho người chơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương