Thân Chủ Tôi Là Người Tình
-
C64: Hồ thuận thiên
1 tuần sau…
Mọi hồ sơ vụ án đều được khép lại, chẳng còn ai nhắc đến tin tức thiếu gia Hồ Phong của Hồ Gia bị chính mẹ kế giết chết nửa, mà thay vào đó là những tin tức nóng hổi có phần động trời hơn
*** ***
Đó là tất cả những gì trên mặt báo, không có bất kì một nhà báo - cảnh sát hay một thế lực nào có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có duy nhất một người đến tận thời điểm hiện tại vẫn không thể chấp nhận nó, đó chính là Nhật Hạ, những điều tưởng hoang đường ấy lại lần lượt hoá thành sự thật, nhưng cho dù mọi tin tức đều được bưng bít nhưng trong lòng Nhật Hạ vốn vẫn có một dấu chấm hỏi rất lớn, thay vì bản thân Nhật Hạ nên sống hạnh phúc cùng Sương Sương thì cô lại lao đầu vào men rượu, vì sao ư?! Vì rõ ràng bản thân có thể giúp An Khuê rời khỏi vòng vây ấy, nhưng chỉ còn một tí nửa thôi lại không thể làm được, An Khuê lại quay về trong chính cái địa ngục ấy.
***:“An Khuê, rốt cuộc chuyện này là sao chứ?!” ***
…
HỒ GIA - phòng của An Khuê
Chén canh hầm bổ huyết bổ máu được người hầu đặt xuống bàn, cô chỉ mới vừa tỉnh lại sức đề kháng còn rất yếu, nếu không tẩm bổ e rằng bản thân người mẹ lẫn con đều khó bảo toàn.
Y tá riêng đỡ lấy cô ngồi dậy, đầu cô rất đau, thật sự rất đau
**“Bà chủ cẩn thận một chút, đừng để ảnh hưởng đến sức khoẻ, nếu không tôi khó bề giao phó với ông chủ” **
Cô không nói một lời nào cả, chỉ cảm thấy trong người không khoẻ, tứ chi rã rời như có ai đó đang tác động vào vậy, mọi thứ trong tầm mắt đều tuyệt nhiên quen thuộc, tất nhiên rồi vì đây chính là phòng của cô kia mà.
Y tá riêng cầm chén canh trên tay, thổi nhẹ nhàng, đưa đến trước mặt nhỏ giọng **- “Bà chủ dùng một tí canh đi, người đã lâu rồi mới tỉnh lại, nếu còn tuyệt thực thế này e rằng không thể bảo toàn tính mạng mất?!” **
Cô vẫn không đáp thậm chí thẳng tay hất đổ chén canh xuống đất, gương mặt lạnh như băng, như thể cô vốn đã trở thành một con người mới vậy.
Cô vốn đã ngủ rất rất rất lâu mới tỉnh lại, khi tỉnh lại bản thân biết mình đã ở trong Hồ gia, cô đột nhiên không muốn tiếp tục sự sống của mình, kể cả cô đã mang thai cô còn không hề hay biết.
Nghe tiếng đỗ vở, cô y tá riêng lập tức được cho lui, thân ảnh một người đàn ông ngồi trên xe lăn tiến vào, ánh mắt cô từ từ ngước nhìn, người trước mặt cô chính là Hồ Nam - chồng hợp pháp trên giấy tờ của mình, gương mặt không chút biến sắc vẫn lạnh tanh nhìn ông, ông từ tốn đến gần
**“Sao vậy?! Em lại không vui ở đâu sao?! Vừa mới tỉnh lại lại muốn tiếp tục hành hạ bản thân sao?!” **
Ánh mắt căm phẫn nhìn về hướng ông
**“Rốt cuộc ông làm sao có thể hồi phục?!” **
Ông vốn không trách cô, càng không muốn trách cô, trong lòng ông quả nhiên chính là cảm giác hối lỗi.
**“Đừng ngang bướng nửa, em có thể không ăn nhưng con em thì có” **
**“Con?! Con tôi sao?!” **- cô sờ tay lên bụng, sự hốt hoảng liền có thể nhận ra.
**“Đúng! Chính là con của em, trong bụng em đang mang dòng máu của Hồ gia, anh mặc kệ đó là con anh hay con của Hồ Phong nhưng nó chính là chủ nhân tương lai của ngôi nhà sau này và sẽ là người dẫn dắt Hồ gia, anh tuyệt đối cấm em làm tổn hại đến nó - rõ chưa?!” **
Cô bật cười khanh khách, hà cớ phải dày vò cô thế này chứ?! Cô tìm đến cái chết để mong bản thân có thể thoát khỏi cuộc đời đầy oan nghiệt này, nhưng thời điểm giữa sống và chết cô lại đột nhiên mang trong mình một đứa bé vẫn chưa thành hình - rốt cuộc ông trời còn muốn trêu đùa đến bao giờ nửa chứ?!
Cô lớn tiếng hét lớn - **“Ông nghĩ tôi không thể cùng nó xuống cửu tuyền sao?! Ông càng muốn giữ nó tôi càng muốn cùng nó lập tức chết đi, chẳng phải tốt hơn sao?!” **
Ông vốn không hề tức giận **- “An Khuê! Em nỡ sao?! Đó là con của em, là máu mủ của em, dù bản thân em hận anh đến mức nào, hận Hồ Phong đến mức nào nhưng đứa bé là vô tội, em hiểu không?!” **
Cô cười trong nước mắt đáp lời - **“Vậy còn tôi?! Tôi có tội sao?! Có phải kiếp trước tôi là kẻ phóng hoả giết người, truy sát cả nhà ông không?! Mà kiếp này tôi phải hết lần này đến lần khác dây dưa với nhà Họ Hồ ông kia chứ?! Làm ơn… làm ơn tha cho tôi đi” **
"Được! Anh hứa với em, sau khi sanh xong đứa bé, em sẽ hoàn toàn được tự do, em muốn về thăm đứa bé lúc nào cũng được, thậm chí em muốn làm gì cũng được, còn bây giờ coi như anh xin em đó - nghĩ đến sức khoẻ của chính mình được không? Anh khó khăn lắm mới giành em lại từ tay tử thần, đừng khiến anh phải lo lắng được không?!"
Cô bỗng dưng bật khóc, mọi thứ cô làm chẳng phải là vì khao khát sự tự do sao?! Nhưng đến khi cô được trao trả tự do cô lại cảm thấy mọi thứ trên đời này thật vô nghĩa như vầy kia chứ?!
Cô sờ đứa bé trong bụng mình bằng chính cánh tay mà cách đây 1 tuần trước cô dứt khoát cứa vào, toàn tâm toàn ý quyên sinh, rõ ràng đứa con đã cứu sống cô, nhưng cô lại không hề muốn sống tiếp, hà cớ phải như vậy chứ?!
Nhật Hạ cố gắng tìm mọi cách liên hệ và tìm tung tích của An Khuê nhưng vẫn bạc vô âm tính, cô rất rất muốn biết An Khuê có an toàn không?! Là sống hay đã chết?! Tin tức lan truyền mang thai là thật hay hư nhưng cô vốn không thể làm gì hơn, vì mọi thứ cô muốn làm đều có bàn tay Sương Sương nhúng vào, cô hoàn toàn bí bách thậm chí cô còn cố gắng chia sẻ tâm sự của chính mình cho Sương Sương mà không hề hay biết người khiến mọi thứ ra nông nỗi này là do Sương Sương đã góp phần làm ra!
…
**1 năm sau đó! **
Nhật Hạ luôn luôn tìm kiếm An Khuê lại không biết được rằng An Khuê ở rất gần cô, thậm chí An Khuê còn biết rõ mọi thứ về Nhật Hạ…còn Nhật Hạ thì không!
Phòng Khách Hồ Gia!
**“Chị ngồi đi” **- giọng An Khuê nhỏ nhẹ, trên tay còn bế đứa trẻ, chính là chủ nhân tương lai của Hồ Gia - Hồ Thuận Thiên cái tên được đặt với nghĩa của nó chính là thuận theo ý trời, đứa bé chính là một viên kẹo ngọt mà ông trời đã thương xót ban phát nó cho An Khuê, như một sự an ủi vậy.
"Em vừa sanh chưa được bao lâu, sao lại cố sức như vậy?!" - giọng Sương Sương lo lắng.
Buổi gặp gỡ hôm nay chính là An Khuê chủ động mời Sương Sương đến tận đây, có lẽ mọi thứ cũng đến lúc nên kết thúc rồi!
**“Đừng lo, em vẫn ổn, còn chị và chị ấy - tốt chứ?!” **
Sương Sương gật đầu - **“Tốt! Bọn chị rất tốt, chẳng hay hôm nay em muốn gặp chị là có chuyện gì muốn nói sao?!” **
Cô mỉm cười nhìn thẳng Sương Sương rồi nói - **“Em chỉ muốn gặp chị, lần này có lẽ là lần sau cùng em tìm đến chị, em vốn không phải cao thượng chẳng qua là em muốn gửi gắm chị ấy cho chị chăm sóc, sau này chúng ta là hai đường thẳng song song, em hi vọng chị có thể đối đãi thật tốt với chị ấy” **
**“Chị nhất định sẽ làm thế” **
**“À còn một việc em muốn cảm ơn chị. Cảm ơn vì đã cố che giấu tin tức của em, em nghĩ chị ấy không biết gì vẫn tốt hơn, lần nửa cảm ơn chị” **
**“An Khuê em thậm chí không hận chị đã có ý định hãm hại em sao?!” **
Cô lắc đầu
**“Không! Con em đến giờ ngủ rồi, em xin phép” **
Cô đứng dậy mỉm cười rồi ra lệnh người làm tiễn Sương Sương, nhìn bóng lưng của cô - Sương Sương liền cảm thấy áy náy, có lẽ bản thân Sương Sương đã ích kỷ khi muốn chiếm hữu Nhật Hạ, nhưng vốn dĩ An Khuê không muốn tranh giành, thứ An Khuê từ đầu đến cuối để tâm chính là Nhật Hạ được hạnh phúc’
Sương Sương gọi với theo **- “An Khuê” **
Cô ngoảnh đầu lại, Sương Sương liền nói tiếp
**“Cảm ơn em” **
Cô chỉ khẽ gật đầu rồi lại tiếp tục rời đi, mọi thứ đọng lại chỉ là một cảm giác buông bỏ, buông bỏ hoàn toàn thứ chấp niệm mang tên Nhật Hạ!
Mọi hồ sơ vụ án đều được khép lại, chẳng còn ai nhắc đến tin tức thiếu gia Hồ Phong của Hồ Gia bị chính mẹ kế giết chết nửa, mà thay vào đó là những tin tức nóng hổi có phần động trời hơn
*** ***
Đó là tất cả những gì trên mặt báo, không có bất kì một nhà báo - cảnh sát hay một thế lực nào có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có duy nhất một người đến tận thời điểm hiện tại vẫn không thể chấp nhận nó, đó chính là Nhật Hạ, những điều tưởng hoang đường ấy lại lần lượt hoá thành sự thật, nhưng cho dù mọi tin tức đều được bưng bít nhưng trong lòng Nhật Hạ vốn vẫn có một dấu chấm hỏi rất lớn, thay vì bản thân Nhật Hạ nên sống hạnh phúc cùng Sương Sương thì cô lại lao đầu vào men rượu, vì sao ư?! Vì rõ ràng bản thân có thể giúp An Khuê rời khỏi vòng vây ấy, nhưng chỉ còn một tí nửa thôi lại không thể làm được, An Khuê lại quay về trong chính cái địa ngục ấy.
***:“An Khuê, rốt cuộc chuyện này là sao chứ?!” ***
…
HỒ GIA - phòng của An Khuê
Chén canh hầm bổ huyết bổ máu được người hầu đặt xuống bàn, cô chỉ mới vừa tỉnh lại sức đề kháng còn rất yếu, nếu không tẩm bổ e rằng bản thân người mẹ lẫn con đều khó bảo toàn.
Y tá riêng đỡ lấy cô ngồi dậy, đầu cô rất đau, thật sự rất đau
**“Bà chủ cẩn thận một chút, đừng để ảnh hưởng đến sức khoẻ, nếu không tôi khó bề giao phó với ông chủ” **
Cô không nói một lời nào cả, chỉ cảm thấy trong người không khoẻ, tứ chi rã rời như có ai đó đang tác động vào vậy, mọi thứ trong tầm mắt đều tuyệt nhiên quen thuộc, tất nhiên rồi vì đây chính là phòng của cô kia mà.
Y tá riêng cầm chén canh trên tay, thổi nhẹ nhàng, đưa đến trước mặt nhỏ giọng **- “Bà chủ dùng một tí canh đi, người đã lâu rồi mới tỉnh lại, nếu còn tuyệt thực thế này e rằng không thể bảo toàn tính mạng mất?!” **
Cô vẫn không đáp thậm chí thẳng tay hất đổ chén canh xuống đất, gương mặt lạnh như băng, như thể cô vốn đã trở thành một con người mới vậy.
Cô vốn đã ngủ rất rất rất lâu mới tỉnh lại, khi tỉnh lại bản thân biết mình đã ở trong Hồ gia, cô đột nhiên không muốn tiếp tục sự sống của mình, kể cả cô đã mang thai cô còn không hề hay biết.
Nghe tiếng đỗ vở, cô y tá riêng lập tức được cho lui, thân ảnh một người đàn ông ngồi trên xe lăn tiến vào, ánh mắt cô từ từ ngước nhìn, người trước mặt cô chính là Hồ Nam - chồng hợp pháp trên giấy tờ của mình, gương mặt không chút biến sắc vẫn lạnh tanh nhìn ông, ông từ tốn đến gần
**“Sao vậy?! Em lại không vui ở đâu sao?! Vừa mới tỉnh lại lại muốn tiếp tục hành hạ bản thân sao?!” **
Ánh mắt căm phẫn nhìn về hướng ông
**“Rốt cuộc ông làm sao có thể hồi phục?!” **
Ông vốn không trách cô, càng không muốn trách cô, trong lòng ông quả nhiên chính là cảm giác hối lỗi.
**“Đừng ngang bướng nửa, em có thể không ăn nhưng con em thì có” **
**“Con?! Con tôi sao?!” **- cô sờ tay lên bụng, sự hốt hoảng liền có thể nhận ra.
**“Đúng! Chính là con của em, trong bụng em đang mang dòng máu của Hồ gia, anh mặc kệ đó là con anh hay con của Hồ Phong nhưng nó chính là chủ nhân tương lai của ngôi nhà sau này và sẽ là người dẫn dắt Hồ gia, anh tuyệt đối cấm em làm tổn hại đến nó - rõ chưa?!” **
Cô bật cười khanh khách, hà cớ phải dày vò cô thế này chứ?! Cô tìm đến cái chết để mong bản thân có thể thoát khỏi cuộc đời đầy oan nghiệt này, nhưng thời điểm giữa sống và chết cô lại đột nhiên mang trong mình một đứa bé vẫn chưa thành hình - rốt cuộc ông trời còn muốn trêu đùa đến bao giờ nửa chứ?!
Cô lớn tiếng hét lớn - **“Ông nghĩ tôi không thể cùng nó xuống cửu tuyền sao?! Ông càng muốn giữ nó tôi càng muốn cùng nó lập tức chết đi, chẳng phải tốt hơn sao?!” **
Ông vốn không hề tức giận **- “An Khuê! Em nỡ sao?! Đó là con của em, là máu mủ của em, dù bản thân em hận anh đến mức nào, hận Hồ Phong đến mức nào nhưng đứa bé là vô tội, em hiểu không?!” **
Cô cười trong nước mắt đáp lời - **“Vậy còn tôi?! Tôi có tội sao?! Có phải kiếp trước tôi là kẻ phóng hoả giết người, truy sát cả nhà ông không?! Mà kiếp này tôi phải hết lần này đến lần khác dây dưa với nhà Họ Hồ ông kia chứ?! Làm ơn… làm ơn tha cho tôi đi” **
"Được! Anh hứa với em, sau khi sanh xong đứa bé, em sẽ hoàn toàn được tự do, em muốn về thăm đứa bé lúc nào cũng được, thậm chí em muốn làm gì cũng được, còn bây giờ coi như anh xin em đó - nghĩ đến sức khoẻ của chính mình được không? Anh khó khăn lắm mới giành em lại từ tay tử thần, đừng khiến anh phải lo lắng được không?!"
Cô bỗng dưng bật khóc, mọi thứ cô làm chẳng phải là vì khao khát sự tự do sao?! Nhưng đến khi cô được trao trả tự do cô lại cảm thấy mọi thứ trên đời này thật vô nghĩa như vầy kia chứ?!
Cô sờ đứa bé trong bụng mình bằng chính cánh tay mà cách đây 1 tuần trước cô dứt khoát cứa vào, toàn tâm toàn ý quyên sinh, rõ ràng đứa con đã cứu sống cô, nhưng cô lại không hề muốn sống tiếp, hà cớ phải như vậy chứ?!
Nhật Hạ cố gắng tìm mọi cách liên hệ và tìm tung tích của An Khuê nhưng vẫn bạc vô âm tính, cô rất rất muốn biết An Khuê có an toàn không?! Là sống hay đã chết?! Tin tức lan truyền mang thai là thật hay hư nhưng cô vốn không thể làm gì hơn, vì mọi thứ cô muốn làm đều có bàn tay Sương Sương nhúng vào, cô hoàn toàn bí bách thậm chí cô còn cố gắng chia sẻ tâm sự của chính mình cho Sương Sương mà không hề hay biết người khiến mọi thứ ra nông nỗi này là do Sương Sương đã góp phần làm ra!
…
**1 năm sau đó! **
Nhật Hạ luôn luôn tìm kiếm An Khuê lại không biết được rằng An Khuê ở rất gần cô, thậm chí An Khuê còn biết rõ mọi thứ về Nhật Hạ…còn Nhật Hạ thì không!
Phòng Khách Hồ Gia!
**“Chị ngồi đi” **- giọng An Khuê nhỏ nhẹ, trên tay còn bế đứa trẻ, chính là chủ nhân tương lai của Hồ Gia - Hồ Thuận Thiên cái tên được đặt với nghĩa của nó chính là thuận theo ý trời, đứa bé chính là một viên kẹo ngọt mà ông trời đã thương xót ban phát nó cho An Khuê, như một sự an ủi vậy.
"Em vừa sanh chưa được bao lâu, sao lại cố sức như vậy?!" - giọng Sương Sương lo lắng.
Buổi gặp gỡ hôm nay chính là An Khuê chủ động mời Sương Sương đến tận đây, có lẽ mọi thứ cũng đến lúc nên kết thúc rồi!
**“Đừng lo, em vẫn ổn, còn chị và chị ấy - tốt chứ?!” **
Sương Sương gật đầu - **“Tốt! Bọn chị rất tốt, chẳng hay hôm nay em muốn gặp chị là có chuyện gì muốn nói sao?!” **
Cô mỉm cười nhìn thẳng Sương Sương rồi nói - **“Em chỉ muốn gặp chị, lần này có lẽ là lần sau cùng em tìm đến chị, em vốn không phải cao thượng chẳng qua là em muốn gửi gắm chị ấy cho chị chăm sóc, sau này chúng ta là hai đường thẳng song song, em hi vọng chị có thể đối đãi thật tốt với chị ấy” **
**“Chị nhất định sẽ làm thế” **
**“À còn một việc em muốn cảm ơn chị. Cảm ơn vì đã cố che giấu tin tức của em, em nghĩ chị ấy không biết gì vẫn tốt hơn, lần nửa cảm ơn chị” **
**“An Khuê em thậm chí không hận chị đã có ý định hãm hại em sao?!” **
Cô lắc đầu
**“Không! Con em đến giờ ngủ rồi, em xin phép” **
Cô đứng dậy mỉm cười rồi ra lệnh người làm tiễn Sương Sương, nhìn bóng lưng của cô - Sương Sương liền cảm thấy áy náy, có lẽ bản thân Sương Sương đã ích kỷ khi muốn chiếm hữu Nhật Hạ, nhưng vốn dĩ An Khuê không muốn tranh giành, thứ An Khuê từ đầu đến cuối để tâm chính là Nhật Hạ được hạnh phúc’
Sương Sương gọi với theo **- “An Khuê” **
Cô ngoảnh đầu lại, Sương Sương liền nói tiếp
**“Cảm ơn em” **
Cô chỉ khẽ gật đầu rồi lại tiếp tục rời đi, mọi thứ đọng lại chỉ là một cảm giác buông bỏ, buông bỏ hoàn toàn thứ chấp niệm mang tên Nhật Hạ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook