Thần Chiến Triều Trần
-
Quyển 2 - Chương 37: Quán Trấn Vũ
Từ cửa Diệu Đức của Hoàng Thành đi về phía hồ Dâm Đàm bất chợt xuất hiện một bóng ngựa oai phong, toàn thân đỏ rực, phi rầm rập trên con đường đất đã sớm nhão nhoét vì mấy trận mưa lớn dai dẳng.
Ngồi trên lưng ngựa là một đôi nam nữ quần áo lụa là. Nam thì nét mặt tuấn tú, ánh mắt sắc bén như chớp giật. Nữ thì tuy trông qua còn non nớt nhưng đã sớm có vẻ mỹ lệ khác thường. Tuy nhiên đôi nam nữ đẹp đẽ và cả con ngựa đỏ rực đều không thể lạ lùng bằng cái thân hình thướt tha đang lướt như bay theo bên cạnh. Thân hình đó nhìn thoáng qua thì giống như dáng vẻ của một người đàn bà. Nhưng những lọn tóc xanh che gần kín hết khuôn mặt, cùng với kiểu di chuyển kỳ quái khi chân không hề chạm đất mà vẫn bắt kịp tốc độ kinh hồn của con chiến mã, khiến người khác dễ dàng liên tưởng tới một hồn ma bóng quế hơn.
Cũng may cơn mưa và cả màn đêm tối mù đã bao trùm lên toàn bộ thành Thăng Long, nên không mấy người chứng kiến được sự việc lạ kỳ kia, để mà hốt hoảng cũng như thêu dệt thêm một huyền thoại ma quỷ nữa về chốn kinh kỳ.
Người đàn bà đang bay chợt quay sang phía con ngựa đỏ, nói với đôi nam nữ bằng cái giọng cao sang nhưng đều đều không cảm xúc:
- Như vậy là Hồ đã ra tay rồi!
Người đàn ông đang điều khiển con ngựa, chính là Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật, nghe như vậy thì lo lắng hỏi lại:
- Có phải bà nói tới Hồ trong Thượng Cổ Tứ Yêu không?
Người đàn bà đang bay, tức là Liễu gật đầu đáp:
- Chính là hắn! Hồ bị phong ấn tại hồ Dâm Đàm còn quán Trấn Vũ ở ngay trước mặt chủ yếu để canh giữ hắn. Ngoài Bố Rồng ra thì kẻ mà Hồ hận nhất là thần Trấn Vũ. Lần này được thả ra, hắn liền nhận phần phá long mạch của Trấn Bắc Thăng Long. Hồ là một kẻ không dễ đối phó, các ngươi định thế nào?
- Thăng Long Tứ Trấn là thành trì tâm linh bảo vệ kinh đô, bằng mọi cách tôi phải ngăn ngừa việc Tứ Trấn bị phá hoại!
Liễu lắc mái tóc xanh, đáp:
- Tất cả đều được bố trí hết rồi! Vốn ta phải đối phó với Trấn Tây Linh Lang nhưng khi ta tới Trấn Tây, Linh Lang đã bỏ đi đâu mất. Trấn Nam thì là Ngư, Trấn Đông là Kê. Chỉ nội trong ngày hôm nay Tứ Trấn sẽ bị phá hủy, các ngươi không cản được đâu!
Nhật Duật không phải loại người chưa đánh đã hàng. Chàng vẫn quyết tâm đáp:
- Còn nước còn tát, trước hết phải hỗ trợ Trấn Bắc đã!
Liễu thở dài, nói:
- Các ngươi không biết mình đang đương đầu với thế lực nào đâu!
- Vậy bà mau nói cho tôi biết đi!
Khuôn mặt Liễu đột nhiên trở nên hoang mang, bà ta ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời:
- Chính bản thân ta cũng không biết tường tận. Ta đang chìm trong giấc ngủ sâu ngàn năm thì bị đánh thức. Kẻ đánh thức ta…
Liễu khẽ rùng mình, sao đó mới tiếp tục:
- Bà ta rất kỳ lạ… Bà ta che dấu rất khéo léo nhưng ta vẫn mơ hồ cảm thấy thần lực của bà ta cực kỳ mạnh mẽ. Ta gặp rất ít kẻ có thần lực mạnh tới vậy. Chắc bà ta chỉ thua kẻ đã phong ấn ta khi xưa, Bố Rồng Lạc Long Quân.
Nhật Duật nghe thế thì hốt hoảng kêu lên:
- Bà nói sao? Kẻ giải phong ấn cho bà có thần lực chỉ thua mỗi Bố Rồng thôi sao?
Liễu gật đầu, đáp:
- Đúng vậy. Ngươi nghĩ mà xem, phong ấn của Bố Rồng nào có đơn giản. Vậy mà bà ta vẫn gỡ bỏ một cách dễ dàng. So với các yêu quái khác tại phương Nam thì bà ta rõ ràng hơn một bậc.
Nhật Duật càng nghe càng thấy lạnh người. “Kẻ địch có thực lực hùng mạnh tới mức dễ dàng hóa giải phong ấn của Bố Rồng. Phen này thì phương Nam nguy mất. Không biết ngay cả Tứ Bất Tử có thể ngăn chặn kẻ này hay không?”.
- Bà ta… rốt cục bà ta là thần thánh phương nào? Bà có manh mối gì không? – Nhật Duật gặng hỏi tiếp.
Liễu lắc đầu, đáp:
- Ta không rõ nữa. Chỉ biết người đàn bà đó tự xưng là Lam phu nhân, bà ta ở trong sứ quán quân Thát Đát. Bọn ta thường vào đấy nhận lệnh.
Nhật Duật thấy vậy càng thêm lo lắng. Nếu kẻ giải phong ấn là người của Đại Nguyên (1) thì sự tình rất trầm trọng. Chàng quyết định phải tìm hiểu thêm thông tin từ Liễu:
- Như lời bà nói lúc trước thì có vẻ như Thượng Cổ Tứ Yêu đã được giải phong ấn hết rồi, đúng không? Và ngoài Thượng Cổ Tứ Yêu ra, còn yêu quái nào được thả ra nữa không?
Liễu suy nghĩ rồi trả lời:
- Thượng Cổ Tứ Yêu chưa được giải phong ấn hết đâu. Tuy Hồ, Kê, Ngư đều đã được giải phóng nhưng Mộc thì chỉ có ta và Hòe.
Nhật Duật ngạc nhiên hỏi lại:
- Hóa ra bà cũng là một trong Thượng Cổ Tứ Yêu?
- Cũng không hẳn vậy, Mộc trong Thượng Cổ Tứ Yêu là Ngũ Quỷ gồm có Liễu, Hòe, Si, Đa và Gạo. Thực ra chúng ta là một bọn năm con quỷ có tài phép cao cường nhưng vì lấy tên theo năm loài cây nên người đời mới gọi nhầm chúng ta thành Mộc.
Nhật Duật chợt nghĩ tới một chuyện, quyết định phải làm cho rõ ràng:
- Bà… tại sao bà lại không theo Lam phu nhân nữa? Chả phải bà ta là ân nhân hóa giải phong ấn cho bà sao?
Liễu nghe thế thì mắt vằn tia đỏ, nổi giận đùng đùng:
- Tuy bọn ta là quỷ nhưng vẫn có niềm kiêu hãnh riêng. Cho dù Lam phu nhân đã thả ta ra nhưng ta không muốn tuân lệnh bất kỳ ai. Bà ta thậm chí còn bắt ép ta phải lập Linh Hồn Lệnh.
- Linh Hồn Lệnh ư?
- Đúng vậy, Linh Hồn Lệnh là một lời nguyền gắn chặt vào linh hồn của kẻ mang lệnh, buộc kẻ đó phải làm theo những yêu cầu của người lập lệnh. Nếu kẻ mang lệnh có ý định phản bội hoặc không nghe lời người lập lệnh, Linh Hồn Lệnh liền nổ tung, đốt cháy hoàn toàn linh hồn của kẻ mang lệnh khiến cho kẻ đó chỉ còn là cái xác rỗng.
- Vậy bà làm sao thoát được khỏi Linh Hồn Lệnh?
- Điều đó thì phải hỏi cô gái nhỏ ngồi trước mặt ngươi.
Nhật Duật nghe Liễu nói thế thì ngạc nhiên nhìn Bạc Nương. Cô gái nhỏ cười tủm tỉm, rồi kể lại toàn bộ câu chuyện. Hóa ra sau khi nàng gặp được Liễu tại phủ Chiêu Văn, trong người bà ta có xuất hiện một đốm đỏ kỳ lạ. Đốm đỏ đó cứ bùng lên, bắt ép Liễu phải làm theo mệnh lệnh đã được định sẵn, nếu không nó sẽ đốt cháy linh hồn bà ta. Bạc Nương mãi mới tìm được một người giống với Mây để bầu bạn, nay lại bị đốm đỏ quấy rầy thì rất bực tức. Nàng cũng không biết mình làm cách gì, chỉ nhớ là có quát lên với đốm đỏ là “đồ đáng ghét, mau biến mất đi”, rồi thì đốm đỏ biến hẳn luôn thật.
Linh Hồn Lệnh đối với Liễu, một trong những con quỷ tồn tại từ thời Thượng Cổ là thứ xiềng xích vô cùng kinh khủng. Ấy vậy mà qua lời Bạc Nương thì chỉ như đám tơ chỉ rối lên lúc thuê thùa may vá, khẽ dựt cái là đứt phừn phựt.
Chiêu Văn Vương hết nhìn nét mặt tuy lạnh lùng nhưng vẫn thấp thoáng nét hoảng sợ của Liễu khi nhắc tới Linh Hồn Lệnh, rồi lại chuyển ánh mắt qua Bạc Nương, chỉ thấy nàng vẫn tủm tỉm cười, không coi những chuyện ghê gớm mình vừa kể có tí kỳ lạ nào. Nhật Duật thở dài, rồi nói:
- Em làm dễ dàng vậy sao? Xem ra Phán sự Ngô Soạn nói không sai. Em rất lợi hại đó!
Liễu nghe thế liền chen vào:
- Tất nhiên rồi, Mẹ Tiên tái sinh sao có thể không lợi hại được?
- Mẹ Tiên tái sinh ư?
- Ngươi không biết sao, xa xưa nước Văn Lang có một truyền thuyết rằng Mẹ Tiên Âu Cơ cứ vài trăm năm lại đầu thai một lần. Cô gái nhỏ của chúng ta có thể chính là vậy!
Nhật Duật gật gù đồng tình. Quả thật chỉ có thể là Mẹ Tiên tái sinh thì mới có khả năng làm được những việc kể trên. Xem ra cô em gái nuôi mà chàng vừa nhận rất có khả năng sẽ trở thành một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Tuy biết tài phép Bạc Nương lợi hại, nhưng Duật không thấy xá cách hơn tí nào, vẫn xoa đầu nàng đầy thân thiết. Bạc Nương chỉ lè lưỡi rồi cười hì hì, coi những việc to lớn mà Chiêu Văn Vương và Liễu vừa trao đổi chẳng liên quan tới mình. Thấy cô gái nhỏ tỏ vẻ vô tư, không ý thức được tầm quan trọng của bản thân nàng, Duật đành quay sang Liễu dặn dò:
- Có việc gì bà nhớ để mắt đến cô ấy!
Liễu không đáp mà chỉ lẳng lặng gật đầu. Đông A Xích Thố tốc độ mau lẹ, sau khi con ngựa phi qua cửa Diệu Đức thì quán Trấn Vũ đã hiện ra trước mặt mọi người.
* * * * *
Cột sáng vẫn hiện lên rõ nét không hề có dấu hiệu suy giảm. Bầu trời tối đen như mực. Mưa ngừng rơi, gió ngừng thổi, sấm sét ngừng đánh. Tất cả là một màn đen đáng sợ. Quán Trấn Vũ đứng cô độc trên bờ hồ Dâm Đàm trông trơ trọi và nhỏ bé giữa mặt nước rộng lớn và màn đêm mù mịt phía sau.
Đột nhiên có tiếng nổ lớn vang lên giữa không trung. Gạch đá, cát bụi bay lên tung tóe, cùng với đó là một giọng cười đầy kỳ quái, nam không ra nam, nữ chả ra nữ:
- Ha ha ha… Lão già kia, mau lên đây. Ta với ngươi ra ngoài này đánh nhau một trận cho sảng khoái!
Phía xa trên đầu Nhật Duật hiện ra thân hình thanh tao, chính là gã Thạch Sơn đã chạm trán tại làng Mộc Miên hôm trước. Thạch Sơn vẫn mặc nguyên bộ đồ cũ nhưng quần áo rách tả tơi, mặt mũi, chân tay bám đầy bụi đất. Khóe miệng gã rướm máu chứng tỏ bị thương không nhẹ.
- Ha ha ha….
Thạch Sơn cười lên một tràng dài làm mọi người đều thấy sởn gai ốc. Điệu bộ của gã hôm nay trông cũng ẻo lả khác thường thay thế nét tiêu dao anh tuấn hôm trước:
- Nào, mau lên đi đừng để ta phải chờ!
- Yêu quái, chớ ngông cuồng!
Tiếp theo tiếng hô là một thân hình cao gầy, khắc khổ bay lên. Người vừa xuất hiện chính là Đạo Thậm, sư tổ quán Thái Thanh.
* * * * *
* Chú thích:
- (1) Đại Nguyên: Là quốc hiệu của Mông Cổ thời bấy giờ.
Ngồi trên lưng ngựa là một đôi nam nữ quần áo lụa là. Nam thì nét mặt tuấn tú, ánh mắt sắc bén như chớp giật. Nữ thì tuy trông qua còn non nớt nhưng đã sớm có vẻ mỹ lệ khác thường. Tuy nhiên đôi nam nữ đẹp đẽ và cả con ngựa đỏ rực đều không thể lạ lùng bằng cái thân hình thướt tha đang lướt như bay theo bên cạnh. Thân hình đó nhìn thoáng qua thì giống như dáng vẻ của một người đàn bà. Nhưng những lọn tóc xanh che gần kín hết khuôn mặt, cùng với kiểu di chuyển kỳ quái khi chân không hề chạm đất mà vẫn bắt kịp tốc độ kinh hồn của con chiến mã, khiến người khác dễ dàng liên tưởng tới một hồn ma bóng quế hơn.
Cũng may cơn mưa và cả màn đêm tối mù đã bao trùm lên toàn bộ thành Thăng Long, nên không mấy người chứng kiến được sự việc lạ kỳ kia, để mà hốt hoảng cũng như thêu dệt thêm một huyền thoại ma quỷ nữa về chốn kinh kỳ.
Người đàn bà đang bay chợt quay sang phía con ngựa đỏ, nói với đôi nam nữ bằng cái giọng cao sang nhưng đều đều không cảm xúc:
- Như vậy là Hồ đã ra tay rồi!
Người đàn ông đang điều khiển con ngựa, chính là Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật, nghe như vậy thì lo lắng hỏi lại:
- Có phải bà nói tới Hồ trong Thượng Cổ Tứ Yêu không?
Người đàn bà đang bay, tức là Liễu gật đầu đáp:
- Chính là hắn! Hồ bị phong ấn tại hồ Dâm Đàm còn quán Trấn Vũ ở ngay trước mặt chủ yếu để canh giữ hắn. Ngoài Bố Rồng ra thì kẻ mà Hồ hận nhất là thần Trấn Vũ. Lần này được thả ra, hắn liền nhận phần phá long mạch của Trấn Bắc Thăng Long. Hồ là một kẻ không dễ đối phó, các ngươi định thế nào?
- Thăng Long Tứ Trấn là thành trì tâm linh bảo vệ kinh đô, bằng mọi cách tôi phải ngăn ngừa việc Tứ Trấn bị phá hoại!
Liễu lắc mái tóc xanh, đáp:
- Tất cả đều được bố trí hết rồi! Vốn ta phải đối phó với Trấn Tây Linh Lang nhưng khi ta tới Trấn Tây, Linh Lang đã bỏ đi đâu mất. Trấn Nam thì là Ngư, Trấn Đông là Kê. Chỉ nội trong ngày hôm nay Tứ Trấn sẽ bị phá hủy, các ngươi không cản được đâu!
Nhật Duật không phải loại người chưa đánh đã hàng. Chàng vẫn quyết tâm đáp:
- Còn nước còn tát, trước hết phải hỗ trợ Trấn Bắc đã!
Liễu thở dài, nói:
- Các ngươi không biết mình đang đương đầu với thế lực nào đâu!
- Vậy bà mau nói cho tôi biết đi!
Khuôn mặt Liễu đột nhiên trở nên hoang mang, bà ta ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời:
- Chính bản thân ta cũng không biết tường tận. Ta đang chìm trong giấc ngủ sâu ngàn năm thì bị đánh thức. Kẻ đánh thức ta…
Liễu khẽ rùng mình, sao đó mới tiếp tục:
- Bà ta rất kỳ lạ… Bà ta che dấu rất khéo léo nhưng ta vẫn mơ hồ cảm thấy thần lực của bà ta cực kỳ mạnh mẽ. Ta gặp rất ít kẻ có thần lực mạnh tới vậy. Chắc bà ta chỉ thua kẻ đã phong ấn ta khi xưa, Bố Rồng Lạc Long Quân.
Nhật Duật nghe thế thì hốt hoảng kêu lên:
- Bà nói sao? Kẻ giải phong ấn cho bà có thần lực chỉ thua mỗi Bố Rồng thôi sao?
Liễu gật đầu, đáp:
- Đúng vậy. Ngươi nghĩ mà xem, phong ấn của Bố Rồng nào có đơn giản. Vậy mà bà ta vẫn gỡ bỏ một cách dễ dàng. So với các yêu quái khác tại phương Nam thì bà ta rõ ràng hơn một bậc.
Nhật Duật càng nghe càng thấy lạnh người. “Kẻ địch có thực lực hùng mạnh tới mức dễ dàng hóa giải phong ấn của Bố Rồng. Phen này thì phương Nam nguy mất. Không biết ngay cả Tứ Bất Tử có thể ngăn chặn kẻ này hay không?”.
- Bà ta… rốt cục bà ta là thần thánh phương nào? Bà có manh mối gì không? – Nhật Duật gặng hỏi tiếp.
Liễu lắc đầu, đáp:
- Ta không rõ nữa. Chỉ biết người đàn bà đó tự xưng là Lam phu nhân, bà ta ở trong sứ quán quân Thát Đát. Bọn ta thường vào đấy nhận lệnh.
Nhật Duật thấy vậy càng thêm lo lắng. Nếu kẻ giải phong ấn là người của Đại Nguyên (1) thì sự tình rất trầm trọng. Chàng quyết định phải tìm hiểu thêm thông tin từ Liễu:
- Như lời bà nói lúc trước thì có vẻ như Thượng Cổ Tứ Yêu đã được giải phong ấn hết rồi, đúng không? Và ngoài Thượng Cổ Tứ Yêu ra, còn yêu quái nào được thả ra nữa không?
Liễu suy nghĩ rồi trả lời:
- Thượng Cổ Tứ Yêu chưa được giải phong ấn hết đâu. Tuy Hồ, Kê, Ngư đều đã được giải phóng nhưng Mộc thì chỉ có ta và Hòe.
Nhật Duật ngạc nhiên hỏi lại:
- Hóa ra bà cũng là một trong Thượng Cổ Tứ Yêu?
- Cũng không hẳn vậy, Mộc trong Thượng Cổ Tứ Yêu là Ngũ Quỷ gồm có Liễu, Hòe, Si, Đa và Gạo. Thực ra chúng ta là một bọn năm con quỷ có tài phép cao cường nhưng vì lấy tên theo năm loài cây nên người đời mới gọi nhầm chúng ta thành Mộc.
Nhật Duật chợt nghĩ tới một chuyện, quyết định phải làm cho rõ ràng:
- Bà… tại sao bà lại không theo Lam phu nhân nữa? Chả phải bà ta là ân nhân hóa giải phong ấn cho bà sao?
Liễu nghe thế thì mắt vằn tia đỏ, nổi giận đùng đùng:
- Tuy bọn ta là quỷ nhưng vẫn có niềm kiêu hãnh riêng. Cho dù Lam phu nhân đã thả ta ra nhưng ta không muốn tuân lệnh bất kỳ ai. Bà ta thậm chí còn bắt ép ta phải lập Linh Hồn Lệnh.
- Linh Hồn Lệnh ư?
- Đúng vậy, Linh Hồn Lệnh là một lời nguyền gắn chặt vào linh hồn của kẻ mang lệnh, buộc kẻ đó phải làm theo những yêu cầu của người lập lệnh. Nếu kẻ mang lệnh có ý định phản bội hoặc không nghe lời người lập lệnh, Linh Hồn Lệnh liền nổ tung, đốt cháy hoàn toàn linh hồn của kẻ mang lệnh khiến cho kẻ đó chỉ còn là cái xác rỗng.
- Vậy bà làm sao thoát được khỏi Linh Hồn Lệnh?
- Điều đó thì phải hỏi cô gái nhỏ ngồi trước mặt ngươi.
Nhật Duật nghe Liễu nói thế thì ngạc nhiên nhìn Bạc Nương. Cô gái nhỏ cười tủm tỉm, rồi kể lại toàn bộ câu chuyện. Hóa ra sau khi nàng gặp được Liễu tại phủ Chiêu Văn, trong người bà ta có xuất hiện một đốm đỏ kỳ lạ. Đốm đỏ đó cứ bùng lên, bắt ép Liễu phải làm theo mệnh lệnh đã được định sẵn, nếu không nó sẽ đốt cháy linh hồn bà ta. Bạc Nương mãi mới tìm được một người giống với Mây để bầu bạn, nay lại bị đốm đỏ quấy rầy thì rất bực tức. Nàng cũng không biết mình làm cách gì, chỉ nhớ là có quát lên với đốm đỏ là “đồ đáng ghét, mau biến mất đi”, rồi thì đốm đỏ biến hẳn luôn thật.
Linh Hồn Lệnh đối với Liễu, một trong những con quỷ tồn tại từ thời Thượng Cổ là thứ xiềng xích vô cùng kinh khủng. Ấy vậy mà qua lời Bạc Nương thì chỉ như đám tơ chỉ rối lên lúc thuê thùa may vá, khẽ dựt cái là đứt phừn phựt.
Chiêu Văn Vương hết nhìn nét mặt tuy lạnh lùng nhưng vẫn thấp thoáng nét hoảng sợ của Liễu khi nhắc tới Linh Hồn Lệnh, rồi lại chuyển ánh mắt qua Bạc Nương, chỉ thấy nàng vẫn tủm tỉm cười, không coi những chuyện ghê gớm mình vừa kể có tí kỳ lạ nào. Nhật Duật thở dài, rồi nói:
- Em làm dễ dàng vậy sao? Xem ra Phán sự Ngô Soạn nói không sai. Em rất lợi hại đó!
Liễu nghe thế liền chen vào:
- Tất nhiên rồi, Mẹ Tiên tái sinh sao có thể không lợi hại được?
- Mẹ Tiên tái sinh ư?
- Ngươi không biết sao, xa xưa nước Văn Lang có một truyền thuyết rằng Mẹ Tiên Âu Cơ cứ vài trăm năm lại đầu thai một lần. Cô gái nhỏ của chúng ta có thể chính là vậy!
Nhật Duật gật gù đồng tình. Quả thật chỉ có thể là Mẹ Tiên tái sinh thì mới có khả năng làm được những việc kể trên. Xem ra cô em gái nuôi mà chàng vừa nhận rất có khả năng sẽ trở thành một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Tuy biết tài phép Bạc Nương lợi hại, nhưng Duật không thấy xá cách hơn tí nào, vẫn xoa đầu nàng đầy thân thiết. Bạc Nương chỉ lè lưỡi rồi cười hì hì, coi những việc to lớn mà Chiêu Văn Vương và Liễu vừa trao đổi chẳng liên quan tới mình. Thấy cô gái nhỏ tỏ vẻ vô tư, không ý thức được tầm quan trọng của bản thân nàng, Duật đành quay sang Liễu dặn dò:
- Có việc gì bà nhớ để mắt đến cô ấy!
Liễu không đáp mà chỉ lẳng lặng gật đầu. Đông A Xích Thố tốc độ mau lẹ, sau khi con ngựa phi qua cửa Diệu Đức thì quán Trấn Vũ đã hiện ra trước mặt mọi người.
* * * * *
Cột sáng vẫn hiện lên rõ nét không hề có dấu hiệu suy giảm. Bầu trời tối đen như mực. Mưa ngừng rơi, gió ngừng thổi, sấm sét ngừng đánh. Tất cả là một màn đen đáng sợ. Quán Trấn Vũ đứng cô độc trên bờ hồ Dâm Đàm trông trơ trọi và nhỏ bé giữa mặt nước rộng lớn và màn đêm mù mịt phía sau.
Đột nhiên có tiếng nổ lớn vang lên giữa không trung. Gạch đá, cát bụi bay lên tung tóe, cùng với đó là một giọng cười đầy kỳ quái, nam không ra nam, nữ chả ra nữ:
- Ha ha ha… Lão già kia, mau lên đây. Ta với ngươi ra ngoài này đánh nhau một trận cho sảng khoái!
Phía xa trên đầu Nhật Duật hiện ra thân hình thanh tao, chính là gã Thạch Sơn đã chạm trán tại làng Mộc Miên hôm trước. Thạch Sơn vẫn mặc nguyên bộ đồ cũ nhưng quần áo rách tả tơi, mặt mũi, chân tay bám đầy bụi đất. Khóe miệng gã rướm máu chứng tỏ bị thương không nhẹ.
- Ha ha ha….
Thạch Sơn cười lên một tràng dài làm mọi người đều thấy sởn gai ốc. Điệu bộ của gã hôm nay trông cũng ẻo lả khác thường thay thế nét tiêu dao anh tuấn hôm trước:
- Nào, mau lên đi đừng để ta phải chờ!
- Yêu quái, chớ ngông cuồng!
Tiếp theo tiếng hô là một thân hình cao gầy, khắc khổ bay lên. Người vừa xuất hiện chính là Đạo Thậm, sư tổ quán Thái Thanh.
* * * * *
* Chú thích:
- (1) Đại Nguyên: Là quốc hiệu của Mông Cổ thời bấy giờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook