Thần Chiến Triều Trần
-
Quyển 1 - Chương 24: Cây cổ thụ héo
Chuột tinh không hiểu bọn Nhật Duật đang làm gì và nó cũng không mất thời gian tìm hiểu. Nhân lúc Ngô Soạn bận tung pháo, con yêu liền nhào tới vị phán sự.
- Ái chà. - Ngô Soạn kêu lên, cuống cuồng tránh né đòn tấn công của chuột tinh.
Lúc này sấm sét kéo tới càng lúc càng nhiều hơn. Bốn năm tia sét như một lũ quỷ đói tranh nhau xâu xé miếng mồi ngon là mấy đám mây đen. Mưa từ vết thương của mây rơi rả rích xuống đầu mọi người. Nhật Duật thấy vậy thì thốt lên:
- Hay lắm!
Đoạn chàng ngồi xếp bằng dưới đất, mặc kệ cả chuột tinh lẫn Ngô Soạn.
- Chiêu Văn Vương, mau nhanh lên nhé! - Ngô Soạn vừa hét lớn, vừa cuống cuồng chống đỡ chuột tinh.
Kể ra huyền thuật của Ngô Soạn vượt xa con chuột, thế nhưng không hiểu bằng biện pháp gì, chuột tinh đã biến hóa toàn thân thành đồng đặc vô cùng cứng rắn. Dù vị phán sự núi Tản đã thử qua đủ các đòn thế mà vẫn không làm tổn thương được nó.
Nhật Duật nghe Ngô Soạn kêu gọi í ới thì vẫn ngồi im lặng. Xung quanh người chàng dần tụ lại quầng sáng màu vàng nhạt. Độ sau thời gian tàn nửa nén hương, Chiêu Văn Vương mở mắt thì nhìn thấy cảnh vị phán sự núi Tản đang bị chuột tinh dồn đuổi đến toát mồ hôi. Đúng lúc ấy, chợt có một đợt sấm sét dữ tợn tràn tới.
- Phán sự, xin ngài tránh ra!
- Ta rất sẵn lòng. - Ngô Soạn đáp rồi bắn ra quả cầu cát về phía chuột tinh.
Cầu cát quá to, chuột tinh có tránh cũng không nổi. Chỉ nghe “đùng” một tiếng, quả cầu phát nổ đẩy con chuột bay thẳng về phía Nhật Duật.
- Yêu tinh mau chịu chết! – Chiêu Văn Vương hét lớn, tay hữu chỉ thẳng lên trời. Địa Linh Thần từ trong người chàng được giải phóng tạo thành cột vàng nhạt nổi bật trên nền trời đen thẫm. Một tia sét như con rồng điện khổng lồ bị cột vàng hút vào, nhanh chóng truyền thẳng xuống người Duật.
- Bất Viễn Lôi Kích! - Đúng lúc tia sét vĩ đại của tự nhiên vừa tràn vào người, Nhật Duật liền sử dụng Địa Linh Thần đã tích tụ nãy giờ biến thân thể thành vật dẫn, đẩy nhanh luồng hủy diệt kia bay về phía chuột tinh.
Con tinh cảm nhận được cái chết đang tràn tới, nó rít lên the thé, nhưng không thể tránh né một chưởng sấm sét với uy lực tàn phá kinh khủng.
Hàng loạt các tiếng “xèo xèo…” vang lên như tiếng mỡ lợn thả vào chảo nóng. Cả thân hình to lớn của chuột tinh đổ vật sang một bên. Con yêu không kịp kêu thêm tiếng nào đã lăn ra chết tốt. Chuột tinh tuy toàn thân bằng đồng, không thứ gì gây tổn hại ngoài da được, nhưng sấm sét lại tấn công trực tiếp vào bên trong cơ thể. Vì thế tuy chỉ trúng phải một chiêu, nhưng nội tạng con tinh đã bị tia sét đốt cháy sạch.
- Thật lợi hại! - Ngô Soạn không kìm được cất tiếng khen ngợi.
Nhật Duật không trả lời vị phán sự mà nhổ ra một ngụm máu. Chàng vội vàng ngồi xếp bằng xuống đất.
- Truyền sấm sét còn thừa vào Đan Điền, lấy Địa Linh Thần hóa giải dần. - Ngô Soạn nói đoạn ngồi xuống sau lưng Chiêu Văn Vương. Tay ông áp vào huyệt Phế Du của chàng để giúp trị thương.
Một hồi sau thấy gương mặt Nhật Duật đã hồng hào trở lại, Ngô Soạn mới thở phào rút tay về rồi đứng dậy. Nhật Duật mở mắt ra nhìn lên, nói:
- Xin cảm ơn ngài!
Ngô Soạn lắc đầu, đáp:
- Khách khí làm gì, lộ chưởng pháp này của ngươi rất lợi hại. Nếu ta không nhầm hẳn là ngươi lấy quẻ Phục trong Kinh Dịch để đặt tên cho các chiêu. Đúng không?
Nhật Duật gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, quẻ Phục do hai quẻ Khôn và Chấn tạo thành, chính là hai quẻ tượng trưng cho đất và sấm sét. Bản thân quẻ Phục mang ý nghĩa quay lại, phục hồi, cũng là mối quan hệ giữa đất và sấm sét, vừa triệt nhau lại sinh ra nhau, liên miên không dứt. Khi tôi được đức thánh Tản truyền cho Địa Linh Thần để khắc chế sấm sét, cũng đã suy nghĩ rất nhiều về phương pháp vận dụng. Sau đó tôi thử kết hợp Địa Linh Thần cùng sấm sét vào bộ chưởng pháp của họ Trần, thấy các chiêu có tính chất rất giống với các hào trong quẻ Phục. Vì vậy tôi đặt tên cho bộ chưởng pháp mới này là “Địa Lôi Phục Chưởng Pháp”.
Ngô Soạn nghe vậy thì nói:
- Địa Lôi Phục thật là bộ chưởng pháp lợi hại, có điều không dễ sử dụng. Khi dùng ngươi cần cực kỳ cẩn thận không thì sẽ gây tổn thương cho cơ thể.
- Tôi biết rồi, ngài cứ yên tâm!
Nhật Duật nói vừa dứt lời thì tiếng la thét chợt vang lên khắp nơi cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
* * * * *
Ngổn ngang trên sân đình là cảnh hàng trăm người nằm ôm bụng kêu la. Chuột tinh đã chết, dân làng không còn bị khói đen của nó điều khiển, dây mây của Ngô Soạn chỉ quấn quỷ nên tự động rời khỏi người bọn họ rồi biến mất. Tuy nhiên những cơn đau bụng quái ác vẫn còn ở lại, hành hạ đám dân làng không thương xót. Mưa rơi rả rích càng làm cho thảm cảnh dưới sân thêm bi đát.
- AAA…
Già, trẻ, lớn, bé đồng thanh kêu la ầm ĩ, lăn lộn dưới màn mưa. Tình trạng phơi bày trước mắt khiến đám người Nhật Duật thấy tội nghiệp vô cùng.
- Phán sự, ông có biết đây là loại bệnh gì không?
Ngô Soạn chau mày suy nghĩ rồi đáp:
- Ta cũng không rõ, nhìn vẻ ngoài chỉ như đau bụng thường. Quả là khó đoán!
Đột nhiên Ngô Soạn nghĩ ra một thứ, nói:
- Việc này rất có thể liên quan đến cây gạo cổ thụ. Vì chuột tinh dựa vào cây này mà lừa phỉnh dân làng, giả làm thành hoàng.
- Vậy chúng ta mau vào bên trong xem thử. - Nhật Duật nói đoạn thúc giục mọi người tiến lại phía đình.
Vượt qua khoảng sân gạch, chỉ với một cước Chiêu Văn Vương đã đạp tung cửa gỗ. Trước mặt mọi người hiện ra gian điện thờ chính. Khác với các đình làng ở mọi nơi là điện chính thường có ban thờ với tượng thánh và lư hương, điện chính của đình làng Mộc Miên chỉ có một cây gạo khổng lồ mọc thẳng lên trên xuyên qua cả nóc nhà. Phía trước cây gạo có hương án với các lư gốm sứt mẻ nằm lăn lóc. Xung quanh gốc cây là hàng đống xương trắng ởn. Mùi hôi thối bốc lên xộc vào mũi mọi người nồng nặc.
- Thưa phán sự, tôi thấy khi dân làng ôm bụng kêu la thì chuột tinh đã sử dụng hoa gạo chữa trị cho mọi người. Xem ra hoa gạo chính là thuốc giải cho căn bệnh ngoài kia và cây gạo cổ thụ này hẳn là nơi tạo ra thuốc.
Ngô Soạn nghe Nhật Duật nói vậy thì không đáp ngay, chỉ lẳng lặng tới gần cây cổ thụ. Tay ông đưa ra đặt lên thân cây rồi nhắm mắt, tập trung tinh thần. Thái dương hai bên vị phán sự nổi gân xanh, cả người ông chợt bừng sáng. Quầng sáng trên người Ngô Soạn càng lúc càng chói mắt hơn. Sau đó quầng sáng lan ra, bao phủ toàn bộ gốc cây gạo.
Nhật Duật và Vi Mai căng thẳng quan sát Ngô Soạn. Sau thời gian tàn một nén hương, vị phán sự thu tay lại thở hồng hộc. Quầng sáng trên người ông mờ dần rồi từ từ biến mất.
Chiêu Văn Vương thấy vậy thì vội vã tiến lại gần, hỏi:
- Sao rồi thưa phán sự?
Ngô Soạn lắc đầu, trán ông đẫm mồ hôi:
- Cây gạo cổ thụ này vốn do thành hoàng cũ của làng là thần Mộc Miên trấn giữ. Huyền thuật của thần và cây cổ thụ bổ sung, bồi dưỡng cho nhau nên cây có thể xanh tốt trải qua hàng trăm năm. Có điều hiện giờ thần Mộc Miên đã bị chuột tinh nuốt vào bụng. Cây gạo thì bị nó bòn rút thần lực để giả thần giả quỷ, lừa bịp dân làng. Đến thời điểm này cây gạo chỉ còn là một cái xác mục rữa, ngay cả Mộc Tồn Công Pháp của ta cũng không phục hồi nổi.
- Ngài nói vậy là không có cách gì chữa trị cho dân làng sao?
Ngô Soạn lắc đầu, đáp:
- Cách trị bệnh thì ta không rõ, nhưng điều chắc chắn là cây cổ thụ này không cứu được nữa rồi.
Vị phán sự núi Tản vừa dứt lời thì chợt có tiếng lanh lảnh cất lên:
- Lão ngốc, nói sai rồi!
Tất cả mọi người đều sửng sốt, người vừa lên tiếng chẳng phải ai khác chính là Bạc Nương. Ngô Soạn tức muốn xịt khói, dù gì ông cũng là phán sự của núi Tản Viên, cấp bậc trung đẳng thần. Giờ tự dưng bị một con bé hỉ mũi chưa sạch gọi là “lão ngốc” thì không nổi cơn tam bành mới lạ. Tuy nhiên khả năng kìm chế của Ngô Soạn rất cao, thân phận của ông là bề trên nên không thể chấp nhặt lời nói bậy bạ của con trẻ.
- Con bé kia, ta tuy tài phép không nhiều nhưng cũng không phải loại vô dụng. Ngươi dám nói ta là đồ ngốc thì quả thực không biết trên dưới gì cả.
Nhật Duật nghe Bạc Nương nói vậy thì cũng rất không hài lòng.
- Bạc Nương, em mau xin lỗi phán sự đi.
Bạc Nương lè lưỡi, đáp:
- Việc… việc dễ vậy mà lão mãi không làm được. Chả phải đồ… ngốc thì là gì?
“Con ranh con nhà ngươi có tài phép gì mà dám mắng ta ngốc”, Ngô Soạn càng nghĩ càng tức. Tuy thế ông vẫn cố gắng kiềm chế, thở hồng hộc rồi nói:
- Hay lắm, ta bất tài. Ngươi có giỏi thì thử làm cây này sống dậy xem nào!
Bạc Nương lắc đầu, đáp:
- Ta… ta chẳng thích cây. Có điều nếu các ngươi muốn chơi với cây thì ta… ta sẽ nhờ người khác.
- Người khác ư?
Nhật Duật, Vi Mai và Ngô Soạn nghe vậy đều ngẩn ra. Ở đây ngoài bọn họ thì chỉ còn đám dân làng sống dở chết dở. Trong đám đấy hiện giờ, tìm ra một kẻ có đủ sức lực đi cuốc đất tưới cây đã khó, huống hồ là hồi sinh lại cây cổ thụ mấy trăm năm tuổi đã chết queo.
Bạc Nương thấy bọn họ ngẩn tò te thì cười hì hì rồi chạy lại bên gốc cây cổ thụ.
- Lão già… lão già xấu, mau dậy mà chơi với cây đi này!
Nàng nói đoạn vỗ mạnh vào thân cây. Bọn Nhật Duật tập trung nhìn, chẳng có gì xảy ra.
- Dậy… dậy mau lão già xấu. - Bạc Nương vỗ thêm mấy phát nữa.
Vẫn không có gì chuyển biến. Nhật Duật khẽ lắc đầu, có khi nào pháp thuật của Hắc Hổ đã tác động đến đầu óc của Bạc Nương không.
- Dậy đi nào… LÃO GIÀ XẤU!
Bạc Nương tức tối đấm thùm thụp vào thân cây, giọng như muốn sắp khóc. Ngô Soạn đứng bên cạnh Nhật Duật trông thấy vậy thì bắt đầu sụt sùi:
- Con bé hâm mất rồi, thật tội nghiệp. Vậy mà ta còn định dậy dỗ nó một trận nên thân.
- LÃO GIÀ XẤUUU!!! - Bạc Nương gào lớn, đột nhiên từ người nàng phát ra ánh sáng chói lòa. Bọn Nhật Duật cũng bị ánh sáng làm cho lóa mắt.
Một tiếng “bụp” vang lên rõ ràng. Ánh sáng trên người Bạc Nương tụ lại thành đống lù lù dưới gốc cây. Trông thấy dáng vẻ ngỡ ngàng của Ngô Soạn và Vi Mai khi nhìn vào đống sáng đấy, Nhật Duật hiểu ra liền tập trung huyền lực lên mắt. Đôi con ngươi chàng lóe lên như ánh chớp trong bóng tối, chốc lát đã nhìn ra đống sáng kia là hình dáng mờ mờ của một gã đàn ông đang nằm co ro.
- Ái chà. - Ngô Soạn kêu lên, cuống cuồng tránh né đòn tấn công của chuột tinh.
Lúc này sấm sét kéo tới càng lúc càng nhiều hơn. Bốn năm tia sét như một lũ quỷ đói tranh nhau xâu xé miếng mồi ngon là mấy đám mây đen. Mưa từ vết thương của mây rơi rả rích xuống đầu mọi người. Nhật Duật thấy vậy thì thốt lên:
- Hay lắm!
Đoạn chàng ngồi xếp bằng dưới đất, mặc kệ cả chuột tinh lẫn Ngô Soạn.
- Chiêu Văn Vương, mau nhanh lên nhé! - Ngô Soạn vừa hét lớn, vừa cuống cuồng chống đỡ chuột tinh.
Kể ra huyền thuật của Ngô Soạn vượt xa con chuột, thế nhưng không hiểu bằng biện pháp gì, chuột tinh đã biến hóa toàn thân thành đồng đặc vô cùng cứng rắn. Dù vị phán sự núi Tản đã thử qua đủ các đòn thế mà vẫn không làm tổn thương được nó.
Nhật Duật nghe Ngô Soạn kêu gọi í ới thì vẫn ngồi im lặng. Xung quanh người chàng dần tụ lại quầng sáng màu vàng nhạt. Độ sau thời gian tàn nửa nén hương, Chiêu Văn Vương mở mắt thì nhìn thấy cảnh vị phán sự núi Tản đang bị chuột tinh dồn đuổi đến toát mồ hôi. Đúng lúc ấy, chợt có một đợt sấm sét dữ tợn tràn tới.
- Phán sự, xin ngài tránh ra!
- Ta rất sẵn lòng. - Ngô Soạn đáp rồi bắn ra quả cầu cát về phía chuột tinh.
Cầu cát quá to, chuột tinh có tránh cũng không nổi. Chỉ nghe “đùng” một tiếng, quả cầu phát nổ đẩy con chuột bay thẳng về phía Nhật Duật.
- Yêu tinh mau chịu chết! – Chiêu Văn Vương hét lớn, tay hữu chỉ thẳng lên trời. Địa Linh Thần từ trong người chàng được giải phóng tạo thành cột vàng nhạt nổi bật trên nền trời đen thẫm. Một tia sét như con rồng điện khổng lồ bị cột vàng hút vào, nhanh chóng truyền thẳng xuống người Duật.
- Bất Viễn Lôi Kích! - Đúng lúc tia sét vĩ đại của tự nhiên vừa tràn vào người, Nhật Duật liền sử dụng Địa Linh Thần đã tích tụ nãy giờ biến thân thể thành vật dẫn, đẩy nhanh luồng hủy diệt kia bay về phía chuột tinh.
Con tinh cảm nhận được cái chết đang tràn tới, nó rít lên the thé, nhưng không thể tránh né một chưởng sấm sét với uy lực tàn phá kinh khủng.
Hàng loạt các tiếng “xèo xèo…” vang lên như tiếng mỡ lợn thả vào chảo nóng. Cả thân hình to lớn của chuột tinh đổ vật sang một bên. Con yêu không kịp kêu thêm tiếng nào đã lăn ra chết tốt. Chuột tinh tuy toàn thân bằng đồng, không thứ gì gây tổn hại ngoài da được, nhưng sấm sét lại tấn công trực tiếp vào bên trong cơ thể. Vì thế tuy chỉ trúng phải một chiêu, nhưng nội tạng con tinh đã bị tia sét đốt cháy sạch.
- Thật lợi hại! - Ngô Soạn không kìm được cất tiếng khen ngợi.
Nhật Duật không trả lời vị phán sự mà nhổ ra một ngụm máu. Chàng vội vàng ngồi xếp bằng xuống đất.
- Truyền sấm sét còn thừa vào Đan Điền, lấy Địa Linh Thần hóa giải dần. - Ngô Soạn nói đoạn ngồi xuống sau lưng Chiêu Văn Vương. Tay ông áp vào huyệt Phế Du của chàng để giúp trị thương.
Một hồi sau thấy gương mặt Nhật Duật đã hồng hào trở lại, Ngô Soạn mới thở phào rút tay về rồi đứng dậy. Nhật Duật mở mắt ra nhìn lên, nói:
- Xin cảm ơn ngài!
Ngô Soạn lắc đầu, đáp:
- Khách khí làm gì, lộ chưởng pháp này của ngươi rất lợi hại. Nếu ta không nhầm hẳn là ngươi lấy quẻ Phục trong Kinh Dịch để đặt tên cho các chiêu. Đúng không?
Nhật Duật gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, quẻ Phục do hai quẻ Khôn và Chấn tạo thành, chính là hai quẻ tượng trưng cho đất và sấm sét. Bản thân quẻ Phục mang ý nghĩa quay lại, phục hồi, cũng là mối quan hệ giữa đất và sấm sét, vừa triệt nhau lại sinh ra nhau, liên miên không dứt. Khi tôi được đức thánh Tản truyền cho Địa Linh Thần để khắc chế sấm sét, cũng đã suy nghĩ rất nhiều về phương pháp vận dụng. Sau đó tôi thử kết hợp Địa Linh Thần cùng sấm sét vào bộ chưởng pháp của họ Trần, thấy các chiêu có tính chất rất giống với các hào trong quẻ Phục. Vì vậy tôi đặt tên cho bộ chưởng pháp mới này là “Địa Lôi Phục Chưởng Pháp”.
Ngô Soạn nghe vậy thì nói:
- Địa Lôi Phục thật là bộ chưởng pháp lợi hại, có điều không dễ sử dụng. Khi dùng ngươi cần cực kỳ cẩn thận không thì sẽ gây tổn thương cho cơ thể.
- Tôi biết rồi, ngài cứ yên tâm!
Nhật Duật nói vừa dứt lời thì tiếng la thét chợt vang lên khắp nơi cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
* * * * *
Ngổn ngang trên sân đình là cảnh hàng trăm người nằm ôm bụng kêu la. Chuột tinh đã chết, dân làng không còn bị khói đen của nó điều khiển, dây mây của Ngô Soạn chỉ quấn quỷ nên tự động rời khỏi người bọn họ rồi biến mất. Tuy nhiên những cơn đau bụng quái ác vẫn còn ở lại, hành hạ đám dân làng không thương xót. Mưa rơi rả rích càng làm cho thảm cảnh dưới sân thêm bi đát.
- AAA…
Già, trẻ, lớn, bé đồng thanh kêu la ầm ĩ, lăn lộn dưới màn mưa. Tình trạng phơi bày trước mắt khiến đám người Nhật Duật thấy tội nghiệp vô cùng.
- Phán sự, ông có biết đây là loại bệnh gì không?
Ngô Soạn chau mày suy nghĩ rồi đáp:
- Ta cũng không rõ, nhìn vẻ ngoài chỉ như đau bụng thường. Quả là khó đoán!
Đột nhiên Ngô Soạn nghĩ ra một thứ, nói:
- Việc này rất có thể liên quan đến cây gạo cổ thụ. Vì chuột tinh dựa vào cây này mà lừa phỉnh dân làng, giả làm thành hoàng.
- Vậy chúng ta mau vào bên trong xem thử. - Nhật Duật nói đoạn thúc giục mọi người tiến lại phía đình.
Vượt qua khoảng sân gạch, chỉ với một cước Chiêu Văn Vương đã đạp tung cửa gỗ. Trước mặt mọi người hiện ra gian điện thờ chính. Khác với các đình làng ở mọi nơi là điện chính thường có ban thờ với tượng thánh và lư hương, điện chính của đình làng Mộc Miên chỉ có một cây gạo khổng lồ mọc thẳng lên trên xuyên qua cả nóc nhà. Phía trước cây gạo có hương án với các lư gốm sứt mẻ nằm lăn lóc. Xung quanh gốc cây là hàng đống xương trắng ởn. Mùi hôi thối bốc lên xộc vào mũi mọi người nồng nặc.
- Thưa phán sự, tôi thấy khi dân làng ôm bụng kêu la thì chuột tinh đã sử dụng hoa gạo chữa trị cho mọi người. Xem ra hoa gạo chính là thuốc giải cho căn bệnh ngoài kia và cây gạo cổ thụ này hẳn là nơi tạo ra thuốc.
Ngô Soạn nghe Nhật Duật nói vậy thì không đáp ngay, chỉ lẳng lặng tới gần cây cổ thụ. Tay ông đưa ra đặt lên thân cây rồi nhắm mắt, tập trung tinh thần. Thái dương hai bên vị phán sự nổi gân xanh, cả người ông chợt bừng sáng. Quầng sáng trên người Ngô Soạn càng lúc càng chói mắt hơn. Sau đó quầng sáng lan ra, bao phủ toàn bộ gốc cây gạo.
Nhật Duật và Vi Mai căng thẳng quan sát Ngô Soạn. Sau thời gian tàn một nén hương, vị phán sự thu tay lại thở hồng hộc. Quầng sáng trên người ông mờ dần rồi từ từ biến mất.
Chiêu Văn Vương thấy vậy thì vội vã tiến lại gần, hỏi:
- Sao rồi thưa phán sự?
Ngô Soạn lắc đầu, trán ông đẫm mồ hôi:
- Cây gạo cổ thụ này vốn do thành hoàng cũ của làng là thần Mộc Miên trấn giữ. Huyền thuật của thần và cây cổ thụ bổ sung, bồi dưỡng cho nhau nên cây có thể xanh tốt trải qua hàng trăm năm. Có điều hiện giờ thần Mộc Miên đã bị chuột tinh nuốt vào bụng. Cây gạo thì bị nó bòn rút thần lực để giả thần giả quỷ, lừa bịp dân làng. Đến thời điểm này cây gạo chỉ còn là một cái xác mục rữa, ngay cả Mộc Tồn Công Pháp của ta cũng không phục hồi nổi.
- Ngài nói vậy là không có cách gì chữa trị cho dân làng sao?
Ngô Soạn lắc đầu, đáp:
- Cách trị bệnh thì ta không rõ, nhưng điều chắc chắn là cây cổ thụ này không cứu được nữa rồi.
Vị phán sự núi Tản vừa dứt lời thì chợt có tiếng lanh lảnh cất lên:
- Lão ngốc, nói sai rồi!
Tất cả mọi người đều sửng sốt, người vừa lên tiếng chẳng phải ai khác chính là Bạc Nương. Ngô Soạn tức muốn xịt khói, dù gì ông cũng là phán sự của núi Tản Viên, cấp bậc trung đẳng thần. Giờ tự dưng bị một con bé hỉ mũi chưa sạch gọi là “lão ngốc” thì không nổi cơn tam bành mới lạ. Tuy nhiên khả năng kìm chế của Ngô Soạn rất cao, thân phận của ông là bề trên nên không thể chấp nhặt lời nói bậy bạ của con trẻ.
- Con bé kia, ta tuy tài phép không nhiều nhưng cũng không phải loại vô dụng. Ngươi dám nói ta là đồ ngốc thì quả thực không biết trên dưới gì cả.
Nhật Duật nghe Bạc Nương nói vậy thì cũng rất không hài lòng.
- Bạc Nương, em mau xin lỗi phán sự đi.
Bạc Nương lè lưỡi, đáp:
- Việc… việc dễ vậy mà lão mãi không làm được. Chả phải đồ… ngốc thì là gì?
“Con ranh con nhà ngươi có tài phép gì mà dám mắng ta ngốc”, Ngô Soạn càng nghĩ càng tức. Tuy thế ông vẫn cố gắng kiềm chế, thở hồng hộc rồi nói:
- Hay lắm, ta bất tài. Ngươi có giỏi thì thử làm cây này sống dậy xem nào!
Bạc Nương lắc đầu, đáp:
- Ta… ta chẳng thích cây. Có điều nếu các ngươi muốn chơi với cây thì ta… ta sẽ nhờ người khác.
- Người khác ư?
Nhật Duật, Vi Mai và Ngô Soạn nghe vậy đều ngẩn ra. Ở đây ngoài bọn họ thì chỉ còn đám dân làng sống dở chết dở. Trong đám đấy hiện giờ, tìm ra một kẻ có đủ sức lực đi cuốc đất tưới cây đã khó, huống hồ là hồi sinh lại cây cổ thụ mấy trăm năm tuổi đã chết queo.
Bạc Nương thấy bọn họ ngẩn tò te thì cười hì hì rồi chạy lại bên gốc cây cổ thụ.
- Lão già… lão già xấu, mau dậy mà chơi với cây đi này!
Nàng nói đoạn vỗ mạnh vào thân cây. Bọn Nhật Duật tập trung nhìn, chẳng có gì xảy ra.
- Dậy… dậy mau lão già xấu. - Bạc Nương vỗ thêm mấy phát nữa.
Vẫn không có gì chuyển biến. Nhật Duật khẽ lắc đầu, có khi nào pháp thuật của Hắc Hổ đã tác động đến đầu óc của Bạc Nương không.
- Dậy đi nào… LÃO GIÀ XẤU!
Bạc Nương tức tối đấm thùm thụp vào thân cây, giọng như muốn sắp khóc. Ngô Soạn đứng bên cạnh Nhật Duật trông thấy vậy thì bắt đầu sụt sùi:
- Con bé hâm mất rồi, thật tội nghiệp. Vậy mà ta còn định dậy dỗ nó một trận nên thân.
- LÃO GIÀ XẤUUU!!! - Bạc Nương gào lớn, đột nhiên từ người nàng phát ra ánh sáng chói lòa. Bọn Nhật Duật cũng bị ánh sáng làm cho lóa mắt.
Một tiếng “bụp” vang lên rõ ràng. Ánh sáng trên người Bạc Nương tụ lại thành đống lù lù dưới gốc cây. Trông thấy dáng vẻ ngỡ ngàng của Ngô Soạn và Vi Mai khi nhìn vào đống sáng đấy, Nhật Duật hiểu ra liền tập trung huyền lực lên mắt. Đôi con ngươi chàng lóe lên như ánh chớp trong bóng tối, chốc lát đã nhìn ra đống sáng kia là hình dáng mờ mờ của một gã đàn ông đang nằm co ro.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook