Thần Chiến Triều Trần
-
Quyển 1 - Chương 17: Người sấm sét
Nhật Duật chìm đắm trong cơn lốc sấm sét chói lòa. Chàng cảm thấy toàn thân bỏng rát, máu sôi sùng sục trong huyết quản. Từng ly từng tấc của cơ thể như bị thiêu đốt trong lò lửa. Trong các mạch máu của Duật dường như có hàng trăm vạn con kiến thi nhau cắn loạn xạ, vùng Đan Điền thì giống kiểu có một con thú điên đang tưng bừng quậy phá. Rồi đột nhiên cơ thể Duật lên cơn co giật không thể kiềm chế. Co giật một hồi làm đầu óc chàng mụ đi. Nóng đến cùng cực, bỏng đến dã man dần hóa thành tê dại. Cảm giác đau đớn bị đẩy đến tận cùng tất yếu sẽ trở thành chai sạn.
Đúng lúc Chiêu Văn Vương cảm thấy cơ thể mình nguội dần, từ nóng chuyển sang lạnh ngắt, từ thống khổ trở thành vô hồn thì đột nhiên có luồng khí ôn hòa truyền vào. Luồng khí này vừa ấm áp, vừa dịu dàng, đi đến huyệt đạo nào trong cơ thể chàng thì cuốn luôn những tê dại, đau đớn của huyệt đạo ấy hòa nhập vào luồng khí rồi tất cả đổ về Đan Điền. Đan Điền của chàng đón nhận luồng khí thì đang sục sôi bỗng chốc trở nên thanh bình, yên ả.
Nhưng Nhật Duật chưa kịp hưởng sự thanh bình được bao lâu, Đan Điền lại lên cơn bùng nổ. Không phải là sôi sục hay bỏng rát nữa mà đã chuyển thành một cơn cuồng nộ. Khí trong Đan Điền xoáy tròn tạo thành một cơn lốc khủng khiếp. Cơn lốc đấy gồm cảm giác đau xót của chất độc, tê dại của sấm sét, ấm áp của khí linh. Tất cả hòa quyện, trộn lẫn vào nhau tạo thành một mớ hổ lốn không gì so sánh nổi. Mớ hổ lốn sau khi gây náo loạn trong Đan Điền thì chạy đi khắp kỳ kinh bát mạch. Nhật Duật cảm nhận rõ các mạch máu của chàng lúc thì trương phồng lên, khi lại xẹp hẳn xuống, lúc khác lại co giật liên hồi.
Nhật Duật đau, rát và vô cùng nôn nao. Chàng chỉ muốn vò đầu bứt tai, hét lên thật lớn để giảm bớt nỗi khổ sở nhưng lại không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Qua thêm một lúc mà Duật cảm thấy như dài hàng trăm năm, chàng chợt nhổ ra ngụm máu lớn. Nôn ra máu xong chàng thấy đỡ hơn, các dòng khí huyết đi vào ổn định không còn xoáy loạn lên nữa mà dần dần tụ tập về Đan Điền. Tuy nhiên Đan Điền của chàng hiện tại đã trở nên hết sức nhộn nhạo.
Chiêu Văn Vương mở mắt ra, thứ đầu tiên mà chàng thấy chính là khuôn mặt cười hề hề của Lão Đầu Tử.
- Ha ha, rốt cục tài phép của lão già ta không hề tầm thường, vẫn giữ được cái mạng nhỏ cho ngươi.
- Lão thần tiên, đã xảy ra chuyện gì vậy? - Duật nói xong thì thấy khí nóng bốc lên ào ạt, cả người đổ mồ hôi đầm đìa. Tuy thế tay chân chàng lại có tí lực, có thể cử động được.
Lão Đầu Tử lắc đầu, nói.
- Ngươi thật không biết trời cao đất dày. Tại sao không nghe lời ta ở yên trong thuyền lá mà chạy loạn lên để mắc vào cái bẫy sấm sét đáng sợ của đức thánh Tản?
- Cái bẫy vừa rồi là của đức thánh Tản sao? - Nhật Duật ngạc nhiên hỏi lại.
- Phải rồi, ngươi cực kỳ may mắn mới sống sót khi bị sấm sét đánh trúng. Không có Tống Thiết Phật Châu thêm vào kim đan Tử Chu Sa của ta thì ngươi đã hóa ra tro rồi.
Nhật Duật được một phen rùng mình sợ hãi, tới giờ chàng mới ý thức được tính mạng mình bị đe dọa ra sao. Đột nhiên nhớ tới Bạc Nương, Nhật Duật liền vội vã hỏi Lão Đầu Tử.
- Cảm ơn lão thần tiên đã cứu mạng tôi, nhưng ở cùng với kẻ phàm có một cô gái cũng bị mắc kẹt trong bẫy sấm sét. Ngài có biết nàng bây giờ ra sao không?
- Hừ, ngươi tính mạng chưa yên đã đi lo cho người đẹp rồi, thật là số đào hoa quá đấy. Đứa con gái mà ngươi nói có phải con bé đằng kia không?
Nhật Duật nhìn theo hướng Lão Đầu Tử chỉ, nhận ra Bạc Nương đang nằm yên ổn trên bàn đá.
- Bạc Nương! - Nhật Duật chạy lại bế nàng lên. Bạc Nương hơi thở phập phồng nhưng vẫn hôn mê không biết gì.
- Lão thần tiên, đây là Bạc Nương. Nàng ban đầu đi cùng chúng tôi nhưng sau đó bị Hắc Hổ bắt đi mất. Cũng vì nàng mà chúng tôi phải lặn lội đuổi theo Hắc Hổ đến ngã ba Trung Hà rồi rơi vào bẫy của bọn yêu quái. Lúc nãy tôi chỉ định đi xung quanh ngắm cảnh cho đỡ nhàm chán, không ngờ lại gặp Bạc Nương tại đây. Và cũng chính vì định cứu Bạc Nương nên tôi mới trót động vào bẫy sét của đức thánh.
- Ngươi nói cô gái này bị Hắc Hổ bắt đi ư? Hắc Hổ nào? Có phải Hắc Hổ trong Ngũ Hổ Thần không? - Lão Đầu Tử cau mày hỏi.
Nhật Duật gật đầu, đáp.
- Đúng vậy, Hắc Hổ giờ đây đã theo phe yêu quái. Chính hắn suýt nuốt mất linh hồn của bọn tôi, sau đó còn bắt cóc Bạc Nương mang đi. Tôi và Vi Mai đuổi theo đến ngã ba Trung Hà thì mất dấu hắn.
- Hắc Hổ trở lại làm yêu quái ư? – Lão Đầu Tử sửng sốt hỏi lại. Ông suy nghĩ một lúc, lát sau mới nói giọng lo lắng. - Chuyện này không bình thường chút nào. Ngươi mau theo ta đi gặp đức thánh, thuật lại cho ngài chi tiết mọi việc.
Lão Đầu Tử nói xong đứng dậy quay lưng bước nhanh ra cửa. Nhật Duật không dám chậm trễ liền mặc kệ cơn đau nhức toàn thân, bế Bạc Nương trên tay bám gót theo sau.
* * * * *
- Ngươi nói sao? Yêu quái đó là Hắc Hổ? - Đức thánh Tản ngồi trên tấm nệm cỏ ở chính giữa điện, bên cạnh ngài là chiếc đỉnh đồng lớn hương khói mù mịt.
- Vâng, thưa đức thánh! - Chiêu Văn Vương lễ phép đáp. Tới giờ chàng vẫn không thể tin được ông già trong bộ quần áo trắng trước mặt lại là vị thánh uy danh vang lừng Đại Việt.
- Phán sự(1) của ta là Ngô Soạn cách nay hai ngày có bắt gặp một tên yêu quái cắp một cô gái lén lút bay qua địa phận của núi Tản Viên. Ngô Soạn ra tay cướp được cô gái nhưng yêu quái đã nhanh chân chạy thoát. Thật không ngờ yêu quái kia lại là Hắc Hổ. Nhưng tại sao Hắc Hổ tấn công các ngươi?
- Bẩm đức thánh, kẻ phàm này không biết. Nhưng hình như có liên quan đến vật của phủ Cao Sơn.
- Vật gì vậy? - Cả thánh Tản lẫn Lão Đầu Tử đều không nén nổi tò mò, cùng hỏi.
- Kẻ phàm này không rõ. Chỉ biết đấy là một chiếc hộp gỗ, trên mặt có khảm chữ “Long”.
- Hộp gỗ trên mặt có khảm chữ “Long” ư? - Đức thánh Tản và Lão Đầu Tử nhìn nhau hoảng hốt. - Đó chẳng phải là hộp chứa Gươm Rồng sao?
Nghe nhắc đến hai từ “Gươm Rồng”, Nhật Duật tò mò hỏi.
- Thưa các vị, Gươm Rồng là gì vậy?
Lão Đầu Tử nghe vậy liền trả lời.
- Gươm Rồng là thanh gươm thần của đức Long Đế Lạc Long Quân truyền xuống khi phương Nam gặp phải tai họa. An Dương Vương Thục Phán và Triệu Việt Vương Quang Phục khi xưa đều nhờ có được Gươm Rồng mà gây dựng nên nghiệp lớn. Tương truyền Gươm Rồng hay được chứa trong một chiếc hộp gỗ gọi là Hộp Rồng. Hộp Rồng này được truyền từ đời này sang đời khác nhưng không bao giờ có thể mở được trừ khi Gươm Rồng hạ trần.
Nghe Lão Đầu Tử giải thích, Nhật Duật “à” lên một tiếng.
- Thảo nào hết phủ Cao Sơn rồi Bạc Luông tốn bao nhiêu tâm huyết hàng chục năm trời cũng không sao tìm ra bí mật trong hộp gỗ kia.
- Nhưng hiện tại Gươm Rồng đã hạ trần, Hộp Rồng có thể mở ra bất kỳ lúc nào. Hắc Hổ đang làm Ngũ Hổ Thần được phủ Cao Sơn thờ phụng đột nhiên lại phản bội đi tìm cướp Hộp Rồng. Yêu tinh, quỷ quái thì nổi lên khắp bốn phương. Ta chỉ sợ có kẻ nào đó đang bày mưu tính kế đối với phương Nam chứ không đơn thuần do ảnh hưởng của Thần Chiến. - Lão Đầu Tử cau mày nói.
- Xem ra việc này không hề đơn giản. - Đức thánh Tản nói xong liền vòng tay ra sau búng đánh cong vào chiếc đỉnh đồng, đoạn gọi lớn. - Ngô Soạn.
Chiếc đỉnh vang lên những tiếng “u u…” không dứt, nghe kỹ thì dường như âm thanh tạo thành bốn tiếng “phán sự Ngô Soạn” truyền đi miên man trong không gian. Khói ở đâu đột nhiên bốc mù mịt phủ trắng cửa điện. Lát sau từ trong khói bước ra một người mặt mũi đoan chính, tướng mạo đường hoàng, vóc dáng khỏe mạnh như tráng sĩ nhưng lại ăn mặc theo lối văn nhân.
- Bẩm, đức thánh cho gọi bề tôi? – Người mới xuất hiện chắp tay chào mọi người rồi hướng về phía thánh Tản thi lễ mà hỏi.
- Ngô Soạn, kẻ bắt cóc cô gái này chạy về hướng nào? - Đức thánh vừa nói vừa chỉ vào Bạc Nương đang nằm ngoan ngoãn trên nệm cỏ.
- Bẩm, y chạy về hướng Đông, nhiều khả năng là tới thành Thăng Long.
Đức thánh trầm ngầm suy nghĩ, rồi nói.
- Tình hình ngày càng nghiêm trọng. Tuy thành Thăng Long đã có Không Tăng về lo liệu, nhưng việc Hắc Hổ đoạt Hộp Rồng rồi chạy về hướng Thăng Long thì rất có thể nơi đây chính là sào huyệt của lũ yêu quái. Ngô Soạn, ngươi mau về kinh đô trợ giúp Không Tăng, đồng thời báo tin cho ông ấy việc Hắc Hổ phản bội.
- Bẩm đức thánh, yêu tinh tôi giáp mặt chính là Hắc Hổ sao?
- Đúng thế, Hộp Rồng hiện giờ đang nằm trong tay hắn.
- Được, vậy bề tôi xin lên đường ngay.
- Khoan đã! - Nhật Duật đột nhiên cất tiếng. - Thưa đức thánh, có thể để chúng tôi đi cùng hỗ trợ cho vị phán sự này được không?
Đức thánh Tản gật đầu, đáp.
- Được, dù sao tài phép của Hắc Hổ và hình dáng Hộp Rồng thế nào các ngươi biết rõ hơn Ngô Soạn. Không chừng có thể giúp ích được ít nhiều.
- Bẩm đức thánh, cô gái nhỏ này có những khả năng rất phi thường. Chính vì khả năng đó mà Hắc Hổ mới bắt cóc nàng. Nay xin đức thánh đánh thức Bạc Nương dậy, cho nàng đi cùng chúng tôi luôn.
- Chuyện đấy đơn giản thôi nhưng trước hết ta có thứ này muốn truyền cho ngươi đã. - Đức thánh nói xong liền phất tay.
Nhật Duật chỉ thấy trước mặt cảnh vật mờ dần rồi nhòe hẳn đi. Lão Đầu Tử, Ngô Soạn, Bạc Nương tất cả đều theo căn phòng đột nhiên biến mất. Xung quanh người Chiêu Văn Vương giờ chỉ còn một màn đen đậm đặc. Ở phía xa nơi cuối màn đen chợt có quầng sáng lớn thoát ẩn, thoát hiện. Quầng sáng bay lại gần chỗ chàng rồi biến thành hình đức thánh Tản đang ngồi xếp bằng. Từ người đức thánh tỏa ra ánh sáng vàng nâu dịu nhẹ mà ấm áp.
* * * * *
* Chú thích:
- (1) Phán sự: một chức vụ như kiểu thư ký ngày nay
Đúng lúc Chiêu Văn Vương cảm thấy cơ thể mình nguội dần, từ nóng chuyển sang lạnh ngắt, từ thống khổ trở thành vô hồn thì đột nhiên có luồng khí ôn hòa truyền vào. Luồng khí này vừa ấm áp, vừa dịu dàng, đi đến huyệt đạo nào trong cơ thể chàng thì cuốn luôn những tê dại, đau đớn của huyệt đạo ấy hòa nhập vào luồng khí rồi tất cả đổ về Đan Điền. Đan Điền của chàng đón nhận luồng khí thì đang sục sôi bỗng chốc trở nên thanh bình, yên ả.
Nhưng Nhật Duật chưa kịp hưởng sự thanh bình được bao lâu, Đan Điền lại lên cơn bùng nổ. Không phải là sôi sục hay bỏng rát nữa mà đã chuyển thành một cơn cuồng nộ. Khí trong Đan Điền xoáy tròn tạo thành một cơn lốc khủng khiếp. Cơn lốc đấy gồm cảm giác đau xót của chất độc, tê dại của sấm sét, ấm áp của khí linh. Tất cả hòa quyện, trộn lẫn vào nhau tạo thành một mớ hổ lốn không gì so sánh nổi. Mớ hổ lốn sau khi gây náo loạn trong Đan Điền thì chạy đi khắp kỳ kinh bát mạch. Nhật Duật cảm nhận rõ các mạch máu của chàng lúc thì trương phồng lên, khi lại xẹp hẳn xuống, lúc khác lại co giật liên hồi.
Nhật Duật đau, rát và vô cùng nôn nao. Chàng chỉ muốn vò đầu bứt tai, hét lên thật lớn để giảm bớt nỗi khổ sở nhưng lại không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Qua thêm một lúc mà Duật cảm thấy như dài hàng trăm năm, chàng chợt nhổ ra ngụm máu lớn. Nôn ra máu xong chàng thấy đỡ hơn, các dòng khí huyết đi vào ổn định không còn xoáy loạn lên nữa mà dần dần tụ tập về Đan Điền. Tuy nhiên Đan Điền của chàng hiện tại đã trở nên hết sức nhộn nhạo.
Chiêu Văn Vương mở mắt ra, thứ đầu tiên mà chàng thấy chính là khuôn mặt cười hề hề của Lão Đầu Tử.
- Ha ha, rốt cục tài phép của lão già ta không hề tầm thường, vẫn giữ được cái mạng nhỏ cho ngươi.
- Lão thần tiên, đã xảy ra chuyện gì vậy? - Duật nói xong thì thấy khí nóng bốc lên ào ạt, cả người đổ mồ hôi đầm đìa. Tuy thế tay chân chàng lại có tí lực, có thể cử động được.
Lão Đầu Tử lắc đầu, nói.
- Ngươi thật không biết trời cao đất dày. Tại sao không nghe lời ta ở yên trong thuyền lá mà chạy loạn lên để mắc vào cái bẫy sấm sét đáng sợ của đức thánh Tản?
- Cái bẫy vừa rồi là của đức thánh Tản sao? - Nhật Duật ngạc nhiên hỏi lại.
- Phải rồi, ngươi cực kỳ may mắn mới sống sót khi bị sấm sét đánh trúng. Không có Tống Thiết Phật Châu thêm vào kim đan Tử Chu Sa của ta thì ngươi đã hóa ra tro rồi.
Nhật Duật được một phen rùng mình sợ hãi, tới giờ chàng mới ý thức được tính mạng mình bị đe dọa ra sao. Đột nhiên nhớ tới Bạc Nương, Nhật Duật liền vội vã hỏi Lão Đầu Tử.
- Cảm ơn lão thần tiên đã cứu mạng tôi, nhưng ở cùng với kẻ phàm có một cô gái cũng bị mắc kẹt trong bẫy sấm sét. Ngài có biết nàng bây giờ ra sao không?
- Hừ, ngươi tính mạng chưa yên đã đi lo cho người đẹp rồi, thật là số đào hoa quá đấy. Đứa con gái mà ngươi nói có phải con bé đằng kia không?
Nhật Duật nhìn theo hướng Lão Đầu Tử chỉ, nhận ra Bạc Nương đang nằm yên ổn trên bàn đá.
- Bạc Nương! - Nhật Duật chạy lại bế nàng lên. Bạc Nương hơi thở phập phồng nhưng vẫn hôn mê không biết gì.
- Lão thần tiên, đây là Bạc Nương. Nàng ban đầu đi cùng chúng tôi nhưng sau đó bị Hắc Hổ bắt đi mất. Cũng vì nàng mà chúng tôi phải lặn lội đuổi theo Hắc Hổ đến ngã ba Trung Hà rồi rơi vào bẫy của bọn yêu quái. Lúc nãy tôi chỉ định đi xung quanh ngắm cảnh cho đỡ nhàm chán, không ngờ lại gặp Bạc Nương tại đây. Và cũng chính vì định cứu Bạc Nương nên tôi mới trót động vào bẫy sét của đức thánh.
- Ngươi nói cô gái này bị Hắc Hổ bắt đi ư? Hắc Hổ nào? Có phải Hắc Hổ trong Ngũ Hổ Thần không? - Lão Đầu Tử cau mày hỏi.
Nhật Duật gật đầu, đáp.
- Đúng vậy, Hắc Hổ giờ đây đã theo phe yêu quái. Chính hắn suýt nuốt mất linh hồn của bọn tôi, sau đó còn bắt cóc Bạc Nương mang đi. Tôi và Vi Mai đuổi theo đến ngã ba Trung Hà thì mất dấu hắn.
- Hắc Hổ trở lại làm yêu quái ư? – Lão Đầu Tử sửng sốt hỏi lại. Ông suy nghĩ một lúc, lát sau mới nói giọng lo lắng. - Chuyện này không bình thường chút nào. Ngươi mau theo ta đi gặp đức thánh, thuật lại cho ngài chi tiết mọi việc.
Lão Đầu Tử nói xong đứng dậy quay lưng bước nhanh ra cửa. Nhật Duật không dám chậm trễ liền mặc kệ cơn đau nhức toàn thân, bế Bạc Nương trên tay bám gót theo sau.
* * * * *
- Ngươi nói sao? Yêu quái đó là Hắc Hổ? - Đức thánh Tản ngồi trên tấm nệm cỏ ở chính giữa điện, bên cạnh ngài là chiếc đỉnh đồng lớn hương khói mù mịt.
- Vâng, thưa đức thánh! - Chiêu Văn Vương lễ phép đáp. Tới giờ chàng vẫn không thể tin được ông già trong bộ quần áo trắng trước mặt lại là vị thánh uy danh vang lừng Đại Việt.
- Phán sự(1) của ta là Ngô Soạn cách nay hai ngày có bắt gặp một tên yêu quái cắp một cô gái lén lút bay qua địa phận của núi Tản Viên. Ngô Soạn ra tay cướp được cô gái nhưng yêu quái đã nhanh chân chạy thoát. Thật không ngờ yêu quái kia lại là Hắc Hổ. Nhưng tại sao Hắc Hổ tấn công các ngươi?
- Bẩm đức thánh, kẻ phàm này không biết. Nhưng hình như có liên quan đến vật của phủ Cao Sơn.
- Vật gì vậy? - Cả thánh Tản lẫn Lão Đầu Tử đều không nén nổi tò mò, cùng hỏi.
- Kẻ phàm này không rõ. Chỉ biết đấy là một chiếc hộp gỗ, trên mặt có khảm chữ “Long”.
- Hộp gỗ trên mặt có khảm chữ “Long” ư? - Đức thánh Tản và Lão Đầu Tử nhìn nhau hoảng hốt. - Đó chẳng phải là hộp chứa Gươm Rồng sao?
Nghe nhắc đến hai từ “Gươm Rồng”, Nhật Duật tò mò hỏi.
- Thưa các vị, Gươm Rồng là gì vậy?
Lão Đầu Tử nghe vậy liền trả lời.
- Gươm Rồng là thanh gươm thần của đức Long Đế Lạc Long Quân truyền xuống khi phương Nam gặp phải tai họa. An Dương Vương Thục Phán và Triệu Việt Vương Quang Phục khi xưa đều nhờ có được Gươm Rồng mà gây dựng nên nghiệp lớn. Tương truyền Gươm Rồng hay được chứa trong một chiếc hộp gỗ gọi là Hộp Rồng. Hộp Rồng này được truyền từ đời này sang đời khác nhưng không bao giờ có thể mở được trừ khi Gươm Rồng hạ trần.
Nghe Lão Đầu Tử giải thích, Nhật Duật “à” lên một tiếng.
- Thảo nào hết phủ Cao Sơn rồi Bạc Luông tốn bao nhiêu tâm huyết hàng chục năm trời cũng không sao tìm ra bí mật trong hộp gỗ kia.
- Nhưng hiện tại Gươm Rồng đã hạ trần, Hộp Rồng có thể mở ra bất kỳ lúc nào. Hắc Hổ đang làm Ngũ Hổ Thần được phủ Cao Sơn thờ phụng đột nhiên lại phản bội đi tìm cướp Hộp Rồng. Yêu tinh, quỷ quái thì nổi lên khắp bốn phương. Ta chỉ sợ có kẻ nào đó đang bày mưu tính kế đối với phương Nam chứ không đơn thuần do ảnh hưởng của Thần Chiến. - Lão Đầu Tử cau mày nói.
- Xem ra việc này không hề đơn giản. - Đức thánh Tản nói xong liền vòng tay ra sau búng đánh cong vào chiếc đỉnh đồng, đoạn gọi lớn. - Ngô Soạn.
Chiếc đỉnh vang lên những tiếng “u u…” không dứt, nghe kỹ thì dường như âm thanh tạo thành bốn tiếng “phán sự Ngô Soạn” truyền đi miên man trong không gian. Khói ở đâu đột nhiên bốc mù mịt phủ trắng cửa điện. Lát sau từ trong khói bước ra một người mặt mũi đoan chính, tướng mạo đường hoàng, vóc dáng khỏe mạnh như tráng sĩ nhưng lại ăn mặc theo lối văn nhân.
- Bẩm, đức thánh cho gọi bề tôi? – Người mới xuất hiện chắp tay chào mọi người rồi hướng về phía thánh Tản thi lễ mà hỏi.
- Ngô Soạn, kẻ bắt cóc cô gái này chạy về hướng nào? - Đức thánh vừa nói vừa chỉ vào Bạc Nương đang nằm ngoan ngoãn trên nệm cỏ.
- Bẩm, y chạy về hướng Đông, nhiều khả năng là tới thành Thăng Long.
Đức thánh trầm ngầm suy nghĩ, rồi nói.
- Tình hình ngày càng nghiêm trọng. Tuy thành Thăng Long đã có Không Tăng về lo liệu, nhưng việc Hắc Hổ đoạt Hộp Rồng rồi chạy về hướng Thăng Long thì rất có thể nơi đây chính là sào huyệt của lũ yêu quái. Ngô Soạn, ngươi mau về kinh đô trợ giúp Không Tăng, đồng thời báo tin cho ông ấy việc Hắc Hổ phản bội.
- Bẩm đức thánh, yêu tinh tôi giáp mặt chính là Hắc Hổ sao?
- Đúng thế, Hộp Rồng hiện giờ đang nằm trong tay hắn.
- Được, vậy bề tôi xin lên đường ngay.
- Khoan đã! - Nhật Duật đột nhiên cất tiếng. - Thưa đức thánh, có thể để chúng tôi đi cùng hỗ trợ cho vị phán sự này được không?
Đức thánh Tản gật đầu, đáp.
- Được, dù sao tài phép của Hắc Hổ và hình dáng Hộp Rồng thế nào các ngươi biết rõ hơn Ngô Soạn. Không chừng có thể giúp ích được ít nhiều.
- Bẩm đức thánh, cô gái nhỏ này có những khả năng rất phi thường. Chính vì khả năng đó mà Hắc Hổ mới bắt cóc nàng. Nay xin đức thánh đánh thức Bạc Nương dậy, cho nàng đi cùng chúng tôi luôn.
- Chuyện đấy đơn giản thôi nhưng trước hết ta có thứ này muốn truyền cho ngươi đã. - Đức thánh nói xong liền phất tay.
Nhật Duật chỉ thấy trước mặt cảnh vật mờ dần rồi nhòe hẳn đi. Lão Đầu Tử, Ngô Soạn, Bạc Nương tất cả đều theo căn phòng đột nhiên biến mất. Xung quanh người Chiêu Văn Vương giờ chỉ còn một màn đen đậm đặc. Ở phía xa nơi cuối màn đen chợt có quầng sáng lớn thoát ẩn, thoát hiện. Quầng sáng bay lại gần chỗ chàng rồi biến thành hình đức thánh Tản đang ngồi xếp bằng. Từ người đức thánh tỏa ra ánh sáng vàng nâu dịu nhẹ mà ấm áp.
* * * * *
* Chú thích:
- (1) Phán sự: một chức vụ như kiểu thư ký ngày nay
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook