Thần Chiến Triều Trần
-
Quyển 1 - Chương 14: Lão Đầu Tử
- Quái lạ, Tống Thiết Phật Châu sao Phật lực yếu thế? Có con lợn tinh tép riu cũng không hạ được.
Người mới đến tăng chẳng ra tăng đạo chả ra đạo, trông vẻ bề ngoài thì là một ông lão. Tuy ông lão râu tóc bạc phơ nhưng khuôn mặt lại hồng hào tươi nhuận. Trên mình ông khoác một cái áo nâu sồng của sư, đầu ông lão đội chiếc nón lá, tay chống gậy gỗ. Không ai biết ông xuất hiện từ khi nào.
Lợn tinh đang trong lúc say máu chuẩn bị kết liễu con mồi tự nhiên bị phá đám thì mười phần giận dữ. Nó rống lên điên cuồng, không nhằm vào Nhật Duật và Vi Mai nữa mà nhằm thẳng vào ông lão lao tới.
Ông lão thấy lợn tinh ầm ầm xông đến thì chỉ cười khà khà, nói:
- Con lợn này dám tấn công cả ta, thật hỗn láo quá.
Ông nói xong tay cầm gậy liền hất lên một cái, đột nhiên có cơn gió to nổi lên. Lợn tinh đang đà chạy gặp phải cơn gió thì cả người bị cuốn lên cao, đầu ngửa ra sau rơi đánh rầm xuống đất, bốn vó chổng lên trời. Bọn quỷ đói thấy thủ lĩnh bị đánh hạ thì nhao nhao tức tối, nhất loạt xông đến. Ông lão thấy vậy liền cởi nón lá tung lên không. Nón lá bay lên trên, biến hóa thành một cái phễu khổng lồ. Cái phễu xoáy tròn tạo ra lực hút khủng khiếp, bắt nhốt hết bọn quỷ vào trong. Hút xong nón lá bé lại, rơi xuống yên ổn trên đầu ông lão. Con cá tinh trông thấy vậy biết là tình thế không ổn, hấp tấp tìm cách bỏ trốn.
- Cá lên bờ còn đòi chạy sao? - Ông lão vừa nói vừa cười rồi tung mình lên không nhằm hướng cá tinh mà tới.
Cá tinh vừa cuống cuồng chạy được vài bước thì đã bị một bàn tay hồng hào đặt lên đỉnh đầu. Y ngáp ngáp mấy cái rồi cả người teo lại, chỉ lát sau đã biến thành con cá chép con nằm yên ổn trên tay ông lão. Ông lão vung tay, con cá chép lượn một vòng cầu vồng trên không trung rồi rơi trở lại ngã ba Trung Hà.
- Còn con lợn đần này nữa. - Ông lão vừa nói vừa tiến lại phía lợn tinh.
Lợn tinh biết là tình thế chẳng hay ho gì. Bốn chân nó chổng lên trời quẫy đạp, miệng rống eng éc ầm ĩ. Nhưng tất cả đều vô ích, ông lão tiến lại gần lợn tinh khẽ đặt tay lên đầu nó. Lợn tinh teo dần, teo dần, lát sau biến thành con lợn con bé xíu.
- Biến đi nào.
Ông lão vỗ mông con lợn, nó liền ba chân bốn cẳng chạy biến vào trong rừng.
- Sao ông lại thả bọn yêu quái đi thế? - Vi Mai thấy thế thì cất tiếng hỏi.
Ông lão cười khà khà, đáp:
- Ta đã phá hết yêu khí ngàn năm tu luyện của chúng. Giờ chúng chẳng khác nào con lợn rừng, con cá sông bình thường. Thả đi chứ giết làm gì lại mắc thêm tội sát sinh.
Nói đoạn ông lão sầm mặt lại, mắng:
- Con nhóc nhà ngươi ăn nói với người lớn tuổi phải biết lễ phép chứ.
Thấy ông lão trổ thần thông thu phục bọn yêu quái hung hãn, Mai biết đây nếu không phải thầy phép cao tay thì cũng là thần thánh một phương. Vì thế nàng không dám cãi lại, chỉ ấp úng đáp.
- Tôi… tôi… là người miền ngược, thường không quá câu nệ phép tắc. Ông đã nói vậy thì coi như tôi xin tạ lỗi.
Ông lão nghe thế cười khà khà:
- Được được, Lão Đầu Tử ta không chấp trẻ con. Mà thằng nhóc kia bị sao vậy?
Nghe ông lão nói, Mai vội quay lại phía Duật thì thấy chàng mặt mày xạm hẳn đi, hiển nhiên đã trúng độc nặng.
- Ông… ông xem có cách gì cứu được chàng không? – Vi Mai nói như khóc. Chiêu Văn Vương và nàng tuy quen biết chưa được bao lâu nhưng trong thời gian mấy ngày vừa rồi hai người đã trải qua nhiều phen sinh tử. Lúc nãy, Nhật Duật còn hy sinh thân mình để chắn khí độc cho nàng nên Vi Mai vô cùng cảm động.
- Để ta xem nào. - Lão Đầu Tử nói đoạn tiến tới, dựng người Nhật Duật dựa vào gốc cây rồi đưa tay bắt mạch cho chàng.
- Gã bị trúng độc, chất độc đã lan ra khắp người.
- Lão Đầu Tử… lão thần tiên, ông có cách gì chữa trị cho chàng? - Vi Mai mở miệng cầu khẩn.
Lão Đầu Tử nghe Mai cầu xin thì mềm lòng. Ông dựng Duật lên theo kiểu ngồi xếp bằng, tay đặt vào huyệt Phế Du sau lưng chàng, truyền khí vào kiểm tra một lượt kỳ kinh bát mạch. Lát sau Lão Đầu Tử dời tay ra, nói:
- Chà chà, độc này thật không hề tầm tường. Nó chính là độc tính trấn môn của con lợn tinh. Độc được tạo ra từ phế(1) của con yêu, khi thâm nhập vào cơ thể con mồi liền làm phế của con mồi nhiễm độc. Phế của con mồi bị nhiễm độc nhưng hoàn toàn không bị tổn thương mà lại biến thành nơi sản xuất ra chất độc mới. Những chất này sau đó mới đi tàn phá toàn bộ cơ thể. Chính vì thế khi nhiễm độc của lợn tinh sẽ rất khó giải trừ, cách khả dĩ nhất là hủy phế.
Vi Mai nghe thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi:
- Hủy phế ư? Nhưng hủy phế thì còn hô hấp thế nào được, khác nào tự tử?
Lão Đầu Tử gật gù, đáp:
- Quả đúng vậy.
Nghe thế, Vi Mai phát cáu:
- Ông chữa bệnh kiểu gì thế, bắt bệnh nhân tự tử mới hết bệnh thì còn nói chuyện làm gì?
Lão Đầu Tử cười hì hì, nói:
- Không cần hủy phế, ta nghĩ ra cách rồi.
Nói đoạn ông lão cởi nón lá đặt xuống đất rồi thò tay vào bên trong khua khoắng lôi ra một cái bọc. Vi Mai trố mắt ngạc nhiên, trông cái nón rách có vứt đi cũng chả ai thèm nhặt hóa ra lại là bảo bối có phép thuật thần thông.
- Hà hà, có tên ngốc Hứa Tông Đạo vừa tìm ta xin tầm sư học đạo. Ta gật gù giả vờ đồng ý rồi cuỗm luôn bịch kim đan của gã. Thứ này giờ sẽ có ích đây.
- Kim đan ư? Thứ đó chẳng phải là đan dược luyện tiên của các đạo sĩ sao? Làm sao giúp Chiêu Văn Vương trị độc được?
- Được chứ, thứ này là kim đan làm bằng loại đá Tử Chu Sa cực hiếm, chỉ trên đất Đại Việt mới có. Hiệu quả của nó cũng rất độc đáo. Ngươi cứ chờ đấy xem ta chữa trị. Chà chà xem nào, hai viên, không đủ, bốn viên, vẫn không đủ, thôi cho gã mười viên luôn.
Lão Đầu Tử nói xong liền móc trong túi ra một nắm kim đan, viên to viên nhỏ, viên dẹt, viên tròn nhìn rất không vừa mắt. Tất cả đều có màu đỏ tía.
- Nhóc con há mồm ra! – Ông lão nói đoạn bóp mồm Nhật Duật rồi tống luôn cả đống kim đan vào. Mai đang định lên tiếng phản đối nhưng đã không kịp.
- Hà hà, ngươi trước đây chắc phải tu mấy kiếp mới được đích thân Lão Đầu Tử ta chữa bệnh cho. - Nói vừa dứt lời, ông đánh mạnh vào lưng làm Nhật Duật phun ra một vòi máu.
- Ông sao lại đánh chàng? - Vi Mai trông thấy thế thì hét lên giận dữ, vung gươm nhằm Lão Đầu Tử chém tới.
Lão Đầu Tử thấy Mai tấn công thì vội vã nhảy ra xa để tránh đòn rồi trừng mắt nhìn nàng, quát:
- Con nhóc nhà ngươi nhìn cho kỹ vào, chưa gì đã tấn công ta.
Vi Mai nghe thế thì quay sang Nhật Duật, thấy chàng mồm miệng rỉ máu nhưng sắc mặt đã bớt xạm đen hơn trước.
- Chưởng vừa rồi của ta không những đẩy hết chất độc ra ngoài, làm cơ thể không bị tổn hại. Nó còn giúp phân hóa kim đan, làm kim đan hòa nhập vào bên trong cơ thể của thằng nhóc. Kim đan Tử Chu Sa là loại cực kỳ đặc biệt không giống các loại kim đan thông thường. Kim đan thường thì chỉ làm tăng công lực của người sử dụng còn kim đan này khi tan vào trong cơ thể lại biến thành các hốc trữ khí. Các luồng khí dù bên trong hay bên ngoài đều có thể được đem về trữ ở các hốc này, khi cần thì vận công ra để sử dụng mà không ảnh hưởng đến thân thể. Ngay cả khí độc cũng có thể được trữ ở đây.
- Nói vậy thì bất cứ chưởng lực nào đánh vào người đều có thể sử dụng các hốc do kim đan này tạo ra mà trữ lại ư? Như vậy thành ra vô địch thiên hạ rồi còn gì?
Lão Đầu Tử gật gù:
- Con nhóc này thông minh thật, nói cái là hiểu ngay. Nói là các hốc thì chỉ là hình tượng thôi, thực ra kim đan Tử Chu Sa tạo ra các xoáy khí trong Đan Điền. Vì thế một lực vừa phải từ bên ngoài tác động vào thì sẽ bị hút vào xoáy này, giúp cơ thể tránh tổn thương. Nhưng nếu một lực quá lớn đánh vào thì sẽ phá tan các xoáy khí, tạo ra cơn bão lốc trong Đan Điền. Lúc đấy cơ thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, thất khiếu chảy máu. Khí độc trong người thằng nhóc do phế tạo ra liên tục, tuy là những luồng khí nhỏ nhưng lại được tích tụ lâu dài nên rất dễ ngấm vào lục phủ ngũ tạng. Chỉ có cách dùng kim đan Tử Chu Sa, tự động đem các khí đó đi trữ trong Đan Điền thì mới có thể trị tận gốc.
- Nói vậy là Chiêu Văn Vương phải sống cả đời với khí độc ư?
- Kim đan Tử Chu Sa ta truyền cho hắn có thể sử dụng được ba năm. Sau đó lại phải tìm loại đá Tử Chu Sa luyện thành kim đan mà dùng tiếp. Nếu không luyện được kim đan thì chỉ sống được ba năm thôi chứ không phải cả đời đâu.
- Vậy ông cho bọn tôi luôn cái túi kia đi.
Lão Đầu Tử lắc đầu quầy quậy:
- Duyên chỉ đến thế, ta không muốn cho thêm.
- Mai, nàng đừng làm khó lão thần thánh nữa. - Nhật Duật đã tỉnh lại. Tuy khắp người chàng đổ mồ hôi đầm đìa nhưng ánh mắt đã trở nên linh hoạt.
- Đa tạ lão thần thánh cứu giúp, Nhật Duật tôi ngàn lần đội ơn. Nếu lão thần thánh có gì cần hỗ trợ, tôi quyết không từ chối.
- Đừng vội đa tạ ta, tính mạng ngươi vẫn còn nguy hiểm lắm. - Lão Đầu Tử vừa nói vừa cười hề hề, coi chuyện tính mạng nguy hiểm chỉ như việc mọc nhọt ở mông.
- Lão thần thánh nói vậy là sao? - Vừa nói xong mặt Nhật Duật đã xạm đen trở lại, chàng loạng choạng ngã ngồi xuống đất.
- Yên nào, yên nào! - Lão Đầu Tử nói đoạn vỗ nhẹ xuống vai Chiêu Văn Vương. Chàng liền cảm thấy một luồng khí ấm áp tràn vào thân thể. Luồng khí này đè bẹp luồng khí độc trong người chàng, ép luồng khí độc chạy lại vào Đan Điền rồi tất cả hòa tan biến mất không vết tích.
- Như vậy là sao? - Duật mở mắt ra ngơ ngẩn hỏi.
- Ngươi phải học một phương pháp gọi là “Nghịch Chuyển Khí” để đưa các dòng khí huyết chạy ngược trở lại Đan Điền. Nội công bình thường mà ngươi được học thì chỉ có cách truyền khí từ Đan Điền đi các bộ phận khác trong cơ thể. Nhưng khí độc của ngươi xuất phát từ phế, muốn giải trừ được nó thì ngươi phải nghịch chuyển khí độc này trở lại Đan Điền để các xoáy khí do kim đan Tử Chu Sa tạo ra hấp thu hết. Giúp người thì giúp cho trót, ta sẽ dạy cho ngươi phương pháp tự nghịch chuyển khí.
Nhật Duật nghe thế thì nói:
- Lão thần thánh giúp cho như vậy, quả thật tôi không biết phải báo đáp thế nào.
Lão Đầu Tử cười hì hì, đáp:
- Chỉ cần ngươi bảo lũ người trong quán Thái Thanh thôi quấy rầy ta thì có cứu mạng ngươi thêm bao nhiêu lần ta cũng không tiếc.
- Không hiểu người trong quán Thái Thanh đã mạo phạm gì lão thần thánh. Có gì hiểu lầm giữa hai bên thì để tôi giảng hòa.
Lão Đầu Tử nghe thế thì lại xua xua tay, nói:
- Không có, không có, thôi ngươi chỉ cần đừng cho ai biết là đã gặp ta là được. Mà giờ ta có việc gấp phải đi ngay kẻo muộn, hai ngươi đi cùng ta vậy.
- Chuyện này…
Vi Mai và Nhật Duật còn đang lưỡng lự đã thấy Lão Đầu Tử tung nón lá lên không trung. Cái nón lá bay lên cao, nhanh chóng dài ra ở hai đầu, chốc lát sau đã biến thành một chiếc thuyền lá. Lão Đầu Tử tay hữu móc đầu gậy vào người Vi Mai, tay tả nắm cổ tay Nhật Duật, vèo phát nhảy lên thuyền.
- Nơi sắp tới rất linh thiêng. Các ngươi nên ăn mặc nghiêm chỉnh một chút, hở hang thế này thật không tiện.
Lão Đầu Tử nói xong liền lôi từ hốc trên sàn thuyền ra hai bộ trang phục đưa cho Nhật Duật và Vi Mai. Không chờ cho hai người mặc quần áo cho chỉnh tề, ông lão đã gõ nhẹ chiếc gậy vào thuyền lá. Chiếc thuyền liền lướt đi trên không veo veo. Vi Mai và Nhật Duật lần đầu biết đến cảm giác đằng vân(2), ngạc nhiên trố mắt ra nhìn cảnh vật phía dưới bé tí teo trôi qua tầm mắt.
Đi được một hồi khí độc trong người Duật lại phát tác, Lão Đầu Tử chữa trị rồi giảng giải phương pháp Nghịch Chuyển Khí, Nhật Duật liền y lời làm theo. Cũng may chàng vỗn sẵn tính thông minh, cùng với anh trai Chiêu Quốc Vương Trần Ích Tắc vẫn được đánh giá là hai người có ngộ tính cao nhất của họ Trần. Thành ra chỉ sau một hồi được thầy giỏi chỉ điểm Nhật Duật đã lĩnh hội được các điểm cốt yếu của thuật Nghịch Chuyển Khí.
Nên biết người bình thường luyện nội công đều phải hấp thu khí thiêng của trời đất, rồi chuyển hóa khí này vào trữ trong Đan Điền để tăng cường sức lực cho bản thân. Việc hấp thu khí thiêng là cực kỳ khó khăn, và mỗi lẫn luyện công cũng chỉ có một phần nhỏ khí thiêng chuyển hóa thành công vào trong Đan Điền. Do vậy để có được nội công thâm hậu là cả quá trình gian khổ, phải trải qua hàng chục năm trời. Tuy nhiên phép Nghịch Chuyển Khí lại là một phương pháp thần kỳ có khả năng tăng cường hiệu quả của cả việc hấp thu lẫn chuyển hóa khí thiêng lên rất nhiều lần.
Vì thế nếu biết phép Nghịch Chuyển Khí thì việc luyện tập nội công sẽ có bước tiến triển thần tốc. Tuy nhiên điểm cốt yếu của phép Nghịch Chuyển Khí là phải cải tạo được sự vận hành của luồng khí trong Đan Điền thành một vòng xoáy khổng lồ, qua đó tăng cường khả năng hút khí từ bên ngoài lẫn bên trong. Việc cải tạo này cực kỳ khó khăn và nguy hiểm, vì nếu chỉ cần làm sai phương pháp một chút thì Đan Điền sẽ bị phá nát khiến cho võ công bị phế bỏ hoàn toàn. May sao Nhật Duật được Lão Đầu Tử cho uống cả vốc kim đan Tử Chu Sa vốn có dược tính tự tạo các xoáy khí trong Đan Điền. Vì thế bước gian nan nhất của phép Nghịch Chuyển Khí, Nhật Duật không cần luyện cũng đã tự thành. Các bước khác đơn giản hơn nhiều, Chiêu Văn Vương say mê tập một hồi là thành thục.
Trong lúc Nhật Duật loay hoay với Nghịch Chuyển Khí thì Lão Đầu Tử tranh thủ thời gian xem xét nội thương cho Vi Mai. Cũng chả biết ông lão sử dụng biện pháp gì mà chỉ cần vỗ nhẹ một chưởng vào lưng, nội thương của nàng đã gần như khỏi hẳn. Mai ngạc nhiên tột cùng tròn xoe mắt nhìn ông, cả lời cám ơn cũng quên mất không nói.
* * * * *
Trời hửng sáng thì cũng là lúc thuyền lá bay vào một nơi trắng toát những mây và sương. Mây hững hờ trôi, gió hiu hiu thổi, ánh nắng bình minh hồng nhạt đậu nhẹ nhàng lên mình mây trắng như dải lụa đào cuốn eo người thiếu nữ. Vi Mai ngỡ ngàng ngắm cảnh đẹp, cảm thấy như đang ở trong giấc mộng thần tiên.
- Kẻ nào xâm nhập địa bàn núi Tản Viên? - Tiếng nói uy nghiêm bất chợt cất lên từ trong sương mờ.
Lão Đầu Tử nghe vậy thì cười khùng khục, đáp:
- Là bạn cũ của chủ tướng các ngươi tới chơi, không cần dở thói uy vũ trước mặt ta.
- Ra là lão Đạo, đã thất lễ rồi.
Vi Mai nhìn về hướng tiếng nói vừa phát ra, chỉ thấy ẩn sau đám mây mù có một đỉnh núi cao. Trên đỉnh núi lờ mờ bóng cờ xí, lại hình như loáng thoáng có bóng người mặc giáp trụ nhưng vì sương khói dày đặc nên không thể trông rõ được. Tuy nhiên khí thế của người trên đỉnh núi vẫn âm thầm tỏa ra làm Mai thấy nghẹt thở.
“Đây là thần tiên ư? Thật đáng sợ. Ngay cả Thượng Thiên Thanh Đồng khi được Thượng Thiên Thánh Mẫu nhập vào chắc cũng không có được khí thế mạnh mẽ như vậy”, Mai khiếp hãi nghĩ thầm.
Thực ra đứng đầu phủ Cao Sơn là ba vị Thanh Đồng thờ cúng và mượn sức mạnh của Tam Tòa Thánh Mẫu là Thượng Thiên Thánh Mẫu, Thượng Ngàn Thánh Mẫu và Thoái Phủ Thánh Mẫu. Còn bốn chữ “Ma Thị Cao Sơn” là mượn hình tượng bà Ma Thị để hù dọa người dân tộc vốn vô cùng kính sợ bà mà thôi.
- Lão thần tiên, ông rốt cục là thần thánh phương nào? - Nhật Duật đã tạm dừng việc luyện công, quay sang Lão Đầu Tử hỏi.
Lão Đầu Tử lắc đầu lia lịa, nói:
- Thần thánh quái gì, ta chỉ là một kẻ đa sự đi khắp Đông Tây Nam Bắc. Rốt cục chỉ hay chuốc phiền toái vào người.
Vi Mai nghe lão thần tiên nói thế tự nhiên nảy sinh lòng kính ngưỡng. Nàng hiểu rất rõ phép thuật càng cao thì càng có khí thế mạnh mẽ. Nhưng cao đến mức che dấu toàn bộ khí thế, nhìn qua chỉ như người thường thì phải đạt đến mức thực lực tương thông với trời đất, hòa nhập vào thiên nhiên. Lúc đó bản thân muốn biểu hiện thế nào thì sẽ ra thế đấy như Lão Đầu Tử đang cười hề hề trước mặt đây.
“Thần linh Đại Việt đúng là không thể xem thường. Bảo sao phủ Cao Sơn tài phép như vậy nhưng chỉ quanh quẩn hoạt động ở vùng rừng núi Tây Bắc chứ ít khi xuống đồng bằng.” – Vi Mai tặc lưỡi nghĩ thầm.
* * * * *
Thuyền ra khỏi đám mây mờ, trước mặt mọi người hiện ra một ngọn núi rộng có ba đỉnh. Bên dưới núi là vùng thung lũng trù phú và các dãy núi con thấp hơn uốn lượn xung quanh hệt như đám quần thần quy tụ chầu chực dưới chân ngai báu của đấng quân vương. Ngọn núi ba đỉnh không quá cao nhưng to lớn, vững chãi. Sườn núi được sương mờ bao phủ, đỉnh núi tựa như chạm vào mây khiến cho ngọn núi mang vẻ linh thiêng khôn tả. Thực đúng như hai câu thơ vịnh:
Châu hình đẩu tiển thiên hoành không
Hạo khí quan mang vạn cổ tồn
(* Dáng hình sừng sừng ngang trời rộng
Hạo khí mênh mang vạn thuở còn.)
- Đây chính là ngọn Tản Viên sao? – Nghe Vi Mai hỏi, Nhật Duật lặng lẽ gật đầu.
Núi Tản Viên có vị trí cực cao trong tâm linh của người dân Đại Việt. Núi Tản Viên, núi Nghĩa Lĩnh và núi Tam Đảo chính là ba ngọn núi linh thiêng tồn tại từ thuở hồng hoang. Trong ba ngọn núi trên thì núi Tản luôn có vị trí cao nhất. Đây là nơi ở của đức thánh Tản, vị thánh đứng đầu Tứ Bất Tử, người luôn hiển linh giúp chúng sinh trừ yêu diệt họa. Núi Tản Viên còn hợp với dãy Trường Sơn hùng vĩ tạo thành hình con rồng khổng lồ phun châu nhả ngọc hướng về phía biển. Khi Cao Biền nhà Đường qua xâm chiếm Đại Việt, trông thấy núi Tản Viên có linh khí đặc biệt bao trùm liền ra tay trấn yểm. Nhưng dù cho y dùng đủ loại phương cách thì vẫn chuốc thất bại nặng nề.
Hàng năm vào đầu xuân, vua tôi nhà Trần đều lên núi Tản Viên lễ tế vì thế Nhật Duật cũng thường xuyên lui tới nơi này. Nhưng tất cả người phàm, dù cho có là vua quan khi lên đến đỉnh núi chỉ thấy khung cảnh mờ ảo hơi sương, cổ thụ âm u tỏa bóng chứ nào thấy hình dáng của bất kỳ vị tiên nào.
Con thuyền lá bay qua đỉnh núi, lướt thẳng lên trên, đâm đầu vào trong một đám mây lớn. Nhật Duật và Vi Mai chỉ thấy xung quanh toàn màu trắng đặc. Lát sau, thuyền lá bay vọt hẳn lên trên đám trắng đó, đưa mọi người tới nơi chỉ có Mặt Trời rực rỡ và một biển mây mênh mông không thấy bến bờ. Ở nơi biển mây vô tận, có một hòn đảo xanh ngắt đang lững lờ trôi. Con thuyền di chuyển lại gần rồi cập vào bờ hòn đảo xanh.
- E rằng hòn đảo này chỉ có thần tiên thực sự mới tới được. Lần này may mắn đi trên thuyền của Lão Đầu Tử, lần sau dù có lên đỉnh Tản Viên mà tìm kiếm cũng không chắc thấy lại được đảo tiên. - Nhật Duật đang nghĩ thầm trong lòng thì nghe ông lão cất tiếng.
- Đã đến nơi rồi, mấy đứa nhóc nhà ngươi chịu khổ tí vậy.
Chưa nghe hết câu thì Nhật Duật đã thấy huyệt Phong Trì bị điểm trúng. Ở bên cạnh chàng cũng có tiếng Vi Mai ngã gục xuống sàn thuyền.
- Các ngươi ở lại ngoan nhé, ta đi có việc tí. - Lão Đầu Tử vừa nói vừa nhảy ra khỏi thuyền, chốc lát đã biến mất dạng sau làn sương.
* * * * *
* Chú thích:
- (1) Phế: tức là phổi theo tên gọi của Đông y.
- (2) Đằng vân: có nghĩa là lướt đi trên mây.
Người mới đến tăng chẳng ra tăng đạo chả ra đạo, trông vẻ bề ngoài thì là một ông lão. Tuy ông lão râu tóc bạc phơ nhưng khuôn mặt lại hồng hào tươi nhuận. Trên mình ông khoác một cái áo nâu sồng của sư, đầu ông lão đội chiếc nón lá, tay chống gậy gỗ. Không ai biết ông xuất hiện từ khi nào.
Lợn tinh đang trong lúc say máu chuẩn bị kết liễu con mồi tự nhiên bị phá đám thì mười phần giận dữ. Nó rống lên điên cuồng, không nhằm vào Nhật Duật và Vi Mai nữa mà nhằm thẳng vào ông lão lao tới.
Ông lão thấy lợn tinh ầm ầm xông đến thì chỉ cười khà khà, nói:
- Con lợn này dám tấn công cả ta, thật hỗn láo quá.
Ông nói xong tay cầm gậy liền hất lên một cái, đột nhiên có cơn gió to nổi lên. Lợn tinh đang đà chạy gặp phải cơn gió thì cả người bị cuốn lên cao, đầu ngửa ra sau rơi đánh rầm xuống đất, bốn vó chổng lên trời. Bọn quỷ đói thấy thủ lĩnh bị đánh hạ thì nhao nhao tức tối, nhất loạt xông đến. Ông lão thấy vậy liền cởi nón lá tung lên không. Nón lá bay lên trên, biến hóa thành một cái phễu khổng lồ. Cái phễu xoáy tròn tạo ra lực hút khủng khiếp, bắt nhốt hết bọn quỷ vào trong. Hút xong nón lá bé lại, rơi xuống yên ổn trên đầu ông lão. Con cá tinh trông thấy vậy biết là tình thế không ổn, hấp tấp tìm cách bỏ trốn.
- Cá lên bờ còn đòi chạy sao? - Ông lão vừa nói vừa cười rồi tung mình lên không nhằm hướng cá tinh mà tới.
Cá tinh vừa cuống cuồng chạy được vài bước thì đã bị một bàn tay hồng hào đặt lên đỉnh đầu. Y ngáp ngáp mấy cái rồi cả người teo lại, chỉ lát sau đã biến thành con cá chép con nằm yên ổn trên tay ông lão. Ông lão vung tay, con cá chép lượn một vòng cầu vồng trên không trung rồi rơi trở lại ngã ba Trung Hà.
- Còn con lợn đần này nữa. - Ông lão vừa nói vừa tiến lại phía lợn tinh.
Lợn tinh biết là tình thế chẳng hay ho gì. Bốn chân nó chổng lên trời quẫy đạp, miệng rống eng éc ầm ĩ. Nhưng tất cả đều vô ích, ông lão tiến lại gần lợn tinh khẽ đặt tay lên đầu nó. Lợn tinh teo dần, teo dần, lát sau biến thành con lợn con bé xíu.
- Biến đi nào.
Ông lão vỗ mông con lợn, nó liền ba chân bốn cẳng chạy biến vào trong rừng.
- Sao ông lại thả bọn yêu quái đi thế? - Vi Mai thấy thế thì cất tiếng hỏi.
Ông lão cười khà khà, đáp:
- Ta đã phá hết yêu khí ngàn năm tu luyện của chúng. Giờ chúng chẳng khác nào con lợn rừng, con cá sông bình thường. Thả đi chứ giết làm gì lại mắc thêm tội sát sinh.
Nói đoạn ông lão sầm mặt lại, mắng:
- Con nhóc nhà ngươi ăn nói với người lớn tuổi phải biết lễ phép chứ.
Thấy ông lão trổ thần thông thu phục bọn yêu quái hung hãn, Mai biết đây nếu không phải thầy phép cao tay thì cũng là thần thánh một phương. Vì thế nàng không dám cãi lại, chỉ ấp úng đáp.
- Tôi… tôi… là người miền ngược, thường không quá câu nệ phép tắc. Ông đã nói vậy thì coi như tôi xin tạ lỗi.
Ông lão nghe thế cười khà khà:
- Được được, Lão Đầu Tử ta không chấp trẻ con. Mà thằng nhóc kia bị sao vậy?
Nghe ông lão nói, Mai vội quay lại phía Duật thì thấy chàng mặt mày xạm hẳn đi, hiển nhiên đã trúng độc nặng.
- Ông… ông xem có cách gì cứu được chàng không? – Vi Mai nói như khóc. Chiêu Văn Vương và nàng tuy quen biết chưa được bao lâu nhưng trong thời gian mấy ngày vừa rồi hai người đã trải qua nhiều phen sinh tử. Lúc nãy, Nhật Duật còn hy sinh thân mình để chắn khí độc cho nàng nên Vi Mai vô cùng cảm động.
- Để ta xem nào. - Lão Đầu Tử nói đoạn tiến tới, dựng người Nhật Duật dựa vào gốc cây rồi đưa tay bắt mạch cho chàng.
- Gã bị trúng độc, chất độc đã lan ra khắp người.
- Lão Đầu Tử… lão thần tiên, ông có cách gì chữa trị cho chàng? - Vi Mai mở miệng cầu khẩn.
Lão Đầu Tử nghe Mai cầu xin thì mềm lòng. Ông dựng Duật lên theo kiểu ngồi xếp bằng, tay đặt vào huyệt Phế Du sau lưng chàng, truyền khí vào kiểm tra một lượt kỳ kinh bát mạch. Lát sau Lão Đầu Tử dời tay ra, nói:
- Chà chà, độc này thật không hề tầm tường. Nó chính là độc tính trấn môn của con lợn tinh. Độc được tạo ra từ phế(1) của con yêu, khi thâm nhập vào cơ thể con mồi liền làm phế của con mồi nhiễm độc. Phế của con mồi bị nhiễm độc nhưng hoàn toàn không bị tổn thương mà lại biến thành nơi sản xuất ra chất độc mới. Những chất này sau đó mới đi tàn phá toàn bộ cơ thể. Chính vì thế khi nhiễm độc của lợn tinh sẽ rất khó giải trừ, cách khả dĩ nhất là hủy phế.
Vi Mai nghe thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi:
- Hủy phế ư? Nhưng hủy phế thì còn hô hấp thế nào được, khác nào tự tử?
Lão Đầu Tử gật gù, đáp:
- Quả đúng vậy.
Nghe thế, Vi Mai phát cáu:
- Ông chữa bệnh kiểu gì thế, bắt bệnh nhân tự tử mới hết bệnh thì còn nói chuyện làm gì?
Lão Đầu Tử cười hì hì, nói:
- Không cần hủy phế, ta nghĩ ra cách rồi.
Nói đoạn ông lão cởi nón lá đặt xuống đất rồi thò tay vào bên trong khua khoắng lôi ra một cái bọc. Vi Mai trố mắt ngạc nhiên, trông cái nón rách có vứt đi cũng chả ai thèm nhặt hóa ra lại là bảo bối có phép thuật thần thông.
- Hà hà, có tên ngốc Hứa Tông Đạo vừa tìm ta xin tầm sư học đạo. Ta gật gù giả vờ đồng ý rồi cuỗm luôn bịch kim đan của gã. Thứ này giờ sẽ có ích đây.
- Kim đan ư? Thứ đó chẳng phải là đan dược luyện tiên của các đạo sĩ sao? Làm sao giúp Chiêu Văn Vương trị độc được?
- Được chứ, thứ này là kim đan làm bằng loại đá Tử Chu Sa cực hiếm, chỉ trên đất Đại Việt mới có. Hiệu quả của nó cũng rất độc đáo. Ngươi cứ chờ đấy xem ta chữa trị. Chà chà xem nào, hai viên, không đủ, bốn viên, vẫn không đủ, thôi cho gã mười viên luôn.
Lão Đầu Tử nói xong liền móc trong túi ra một nắm kim đan, viên to viên nhỏ, viên dẹt, viên tròn nhìn rất không vừa mắt. Tất cả đều có màu đỏ tía.
- Nhóc con há mồm ra! – Ông lão nói đoạn bóp mồm Nhật Duật rồi tống luôn cả đống kim đan vào. Mai đang định lên tiếng phản đối nhưng đã không kịp.
- Hà hà, ngươi trước đây chắc phải tu mấy kiếp mới được đích thân Lão Đầu Tử ta chữa bệnh cho. - Nói vừa dứt lời, ông đánh mạnh vào lưng làm Nhật Duật phun ra một vòi máu.
- Ông sao lại đánh chàng? - Vi Mai trông thấy thế thì hét lên giận dữ, vung gươm nhằm Lão Đầu Tử chém tới.
Lão Đầu Tử thấy Mai tấn công thì vội vã nhảy ra xa để tránh đòn rồi trừng mắt nhìn nàng, quát:
- Con nhóc nhà ngươi nhìn cho kỹ vào, chưa gì đã tấn công ta.
Vi Mai nghe thế thì quay sang Nhật Duật, thấy chàng mồm miệng rỉ máu nhưng sắc mặt đã bớt xạm đen hơn trước.
- Chưởng vừa rồi của ta không những đẩy hết chất độc ra ngoài, làm cơ thể không bị tổn hại. Nó còn giúp phân hóa kim đan, làm kim đan hòa nhập vào bên trong cơ thể của thằng nhóc. Kim đan Tử Chu Sa là loại cực kỳ đặc biệt không giống các loại kim đan thông thường. Kim đan thường thì chỉ làm tăng công lực của người sử dụng còn kim đan này khi tan vào trong cơ thể lại biến thành các hốc trữ khí. Các luồng khí dù bên trong hay bên ngoài đều có thể được đem về trữ ở các hốc này, khi cần thì vận công ra để sử dụng mà không ảnh hưởng đến thân thể. Ngay cả khí độc cũng có thể được trữ ở đây.
- Nói vậy thì bất cứ chưởng lực nào đánh vào người đều có thể sử dụng các hốc do kim đan này tạo ra mà trữ lại ư? Như vậy thành ra vô địch thiên hạ rồi còn gì?
Lão Đầu Tử gật gù:
- Con nhóc này thông minh thật, nói cái là hiểu ngay. Nói là các hốc thì chỉ là hình tượng thôi, thực ra kim đan Tử Chu Sa tạo ra các xoáy khí trong Đan Điền. Vì thế một lực vừa phải từ bên ngoài tác động vào thì sẽ bị hút vào xoáy này, giúp cơ thể tránh tổn thương. Nhưng nếu một lực quá lớn đánh vào thì sẽ phá tan các xoáy khí, tạo ra cơn bão lốc trong Đan Điền. Lúc đấy cơ thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, thất khiếu chảy máu. Khí độc trong người thằng nhóc do phế tạo ra liên tục, tuy là những luồng khí nhỏ nhưng lại được tích tụ lâu dài nên rất dễ ngấm vào lục phủ ngũ tạng. Chỉ có cách dùng kim đan Tử Chu Sa, tự động đem các khí đó đi trữ trong Đan Điền thì mới có thể trị tận gốc.
- Nói vậy là Chiêu Văn Vương phải sống cả đời với khí độc ư?
- Kim đan Tử Chu Sa ta truyền cho hắn có thể sử dụng được ba năm. Sau đó lại phải tìm loại đá Tử Chu Sa luyện thành kim đan mà dùng tiếp. Nếu không luyện được kim đan thì chỉ sống được ba năm thôi chứ không phải cả đời đâu.
- Vậy ông cho bọn tôi luôn cái túi kia đi.
Lão Đầu Tử lắc đầu quầy quậy:
- Duyên chỉ đến thế, ta không muốn cho thêm.
- Mai, nàng đừng làm khó lão thần thánh nữa. - Nhật Duật đã tỉnh lại. Tuy khắp người chàng đổ mồ hôi đầm đìa nhưng ánh mắt đã trở nên linh hoạt.
- Đa tạ lão thần thánh cứu giúp, Nhật Duật tôi ngàn lần đội ơn. Nếu lão thần thánh có gì cần hỗ trợ, tôi quyết không từ chối.
- Đừng vội đa tạ ta, tính mạng ngươi vẫn còn nguy hiểm lắm. - Lão Đầu Tử vừa nói vừa cười hề hề, coi chuyện tính mạng nguy hiểm chỉ như việc mọc nhọt ở mông.
- Lão thần thánh nói vậy là sao? - Vừa nói xong mặt Nhật Duật đã xạm đen trở lại, chàng loạng choạng ngã ngồi xuống đất.
- Yên nào, yên nào! - Lão Đầu Tử nói đoạn vỗ nhẹ xuống vai Chiêu Văn Vương. Chàng liền cảm thấy một luồng khí ấm áp tràn vào thân thể. Luồng khí này đè bẹp luồng khí độc trong người chàng, ép luồng khí độc chạy lại vào Đan Điền rồi tất cả hòa tan biến mất không vết tích.
- Như vậy là sao? - Duật mở mắt ra ngơ ngẩn hỏi.
- Ngươi phải học một phương pháp gọi là “Nghịch Chuyển Khí” để đưa các dòng khí huyết chạy ngược trở lại Đan Điền. Nội công bình thường mà ngươi được học thì chỉ có cách truyền khí từ Đan Điền đi các bộ phận khác trong cơ thể. Nhưng khí độc của ngươi xuất phát từ phế, muốn giải trừ được nó thì ngươi phải nghịch chuyển khí độc này trở lại Đan Điền để các xoáy khí do kim đan Tử Chu Sa tạo ra hấp thu hết. Giúp người thì giúp cho trót, ta sẽ dạy cho ngươi phương pháp tự nghịch chuyển khí.
Nhật Duật nghe thế thì nói:
- Lão thần thánh giúp cho như vậy, quả thật tôi không biết phải báo đáp thế nào.
Lão Đầu Tử cười hì hì, đáp:
- Chỉ cần ngươi bảo lũ người trong quán Thái Thanh thôi quấy rầy ta thì có cứu mạng ngươi thêm bao nhiêu lần ta cũng không tiếc.
- Không hiểu người trong quán Thái Thanh đã mạo phạm gì lão thần thánh. Có gì hiểu lầm giữa hai bên thì để tôi giảng hòa.
Lão Đầu Tử nghe thế thì lại xua xua tay, nói:
- Không có, không có, thôi ngươi chỉ cần đừng cho ai biết là đã gặp ta là được. Mà giờ ta có việc gấp phải đi ngay kẻo muộn, hai ngươi đi cùng ta vậy.
- Chuyện này…
Vi Mai và Nhật Duật còn đang lưỡng lự đã thấy Lão Đầu Tử tung nón lá lên không trung. Cái nón lá bay lên cao, nhanh chóng dài ra ở hai đầu, chốc lát sau đã biến thành một chiếc thuyền lá. Lão Đầu Tử tay hữu móc đầu gậy vào người Vi Mai, tay tả nắm cổ tay Nhật Duật, vèo phát nhảy lên thuyền.
- Nơi sắp tới rất linh thiêng. Các ngươi nên ăn mặc nghiêm chỉnh một chút, hở hang thế này thật không tiện.
Lão Đầu Tử nói xong liền lôi từ hốc trên sàn thuyền ra hai bộ trang phục đưa cho Nhật Duật và Vi Mai. Không chờ cho hai người mặc quần áo cho chỉnh tề, ông lão đã gõ nhẹ chiếc gậy vào thuyền lá. Chiếc thuyền liền lướt đi trên không veo veo. Vi Mai và Nhật Duật lần đầu biết đến cảm giác đằng vân(2), ngạc nhiên trố mắt ra nhìn cảnh vật phía dưới bé tí teo trôi qua tầm mắt.
Đi được một hồi khí độc trong người Duật lại phát tác, Lão Đầu Tử chữa trị rồi giảng giải phương pháp Nghịch Chuyển Khí, Nhật Duật liền y lời làm theo. Cũng may chàng vỗn sẵn tính thông minh, cùng với anh trai Chiêu Quốc Vương Trần Ích Tắc vẫn được đánh giá là hai người có ngộ tính cao nhất của họ Trần. Thành ra chỉ sau một hồi được thầy giỏi chỉ điểm Nhật Duật đã lĩnh hội được các điểm cốt yếu của thuật Nghịch Chuyển Khí.
Nên biết người bình thường luyện nội công đều phải hấp thu khí thiêng của trời đất, rồi chuyển hóa khí này vào trữ trong Đan Điền để tăng cường sức lực cho bản thân. Việc hấp thu khí thiêng là cực kỳ khó khăn, và mỗi lẫn luyện công cũng chỉ có một phần nhỏ khí thiêng chuyển hóa thành công vào trong Đan Điền. Do vậy để có được nội công thâm hậu là cả quá trình gian khổ, phải trải qua hàng chục năm trời. Tuy nhiên phép Nghịch Chuyển Khí lại là một phương pháp thần kỳ có khả năng tăng cường hiệu quả của cả việc hấp thu lẫn chuyển hóa khí thiêng lên rất nhiều lần.
Vì thế nếu biết phép Nghịch Chuyển Khí thì việc luyện tập nội công sẽ có bước tiến triển thần tốc. Tuy nhiên điểm cốt yếu của phép Nghịch Chuyển Khí là phải cải tạo được sự vận hành của luồng khí trong Đan Điền thành một vòng xoáy khổng lồ, qua đó tăng cường khả năng hút khí từ bên ngoài lẫn bên trong. Việc cải tạo này cực kỳ khó khăn và nguy hiểm, vì nếu chỉ cần làm sai phương pháp một chút thì Đan Điền sẽ bị phá nát khiến cho võ công bị phế bỏ hoàn toàn. May sao Nhật Duật được Lão Đầu Tử cho uống cả vốc kim đan Tử Chu Sa vốn có dược tính tự tạo các xoáy khí trong Đan Điền. Vì thế bước gian nan nhất của phép Nghịch Chuyển Khí, Nhật Duật không cần luyện cũng đã tự thành. Các bước khác đơn giản hơn nhiều, Chiêu Văn Vương say mê tập một hồi là thành thục.
Trong lúc Nhật Duật loay hoay với Nghịch Chuyển Khí thì Lão Đầu Tử tranh thủ thời gian xem xét nội thương cho Vi Mai. Cũng chả biết ông lão sử dụng biện pháp gì mà chỉ cần vỗ nhẹ một chưởng vào lưng, nội thương của nàng đã gần như khỏi hẳn. Mai ngạc nhiên tột cùng tròn xoe mắt nhìn ông, cả lời cám ơn cũng quên mất không nói.
* * * * *
Trời hửng sáng thì cũng là lúc thuyền lá bay vào một nơi trắng toát những mây và sương. Mây hững hờ trôi, gió hiu hiu thổi, ánh nắng bình minh hồng nhạt đậu nhẹ nhàng lên mình mây trắng như dải lụa đào cuốn eo người thiếu nữ. Vi Mai ngỡ ngàng ngắm cảnh đẹp, cảm thấy như đang ở trong giấc mộng thần tiên.
- Kẻ nào xâm nhập địa bàn núi Tản Viên? - Tiếng nói uy nghiêm bất chợt cất lên từ trong sương mờ.
Lão Đầu Tử nghe vậy thì cười khùng khục, đáp:
- Là bạn cũ của chủ tướng các ngươi tới chơi, không cần dở thói uy vũ trước mặt ta.
- Ra là lão Đạo, đã thất lễ rồi.
Vi Mai nhìn về hướng tiếng nói vừa phát ra, chỉ thấy ẩn sau đám mây mù có một đỉnh núi cao. Trên đỉnh núi lờ mờ bóng cờ xí, lại hình như loáng thoáng có bóng người mặc giáp trụ nhưng vì sương khói dày đặc nên không thể trông rõ được. Tuy nhiên khí thế của người trên đỉnh núi vẫn âm thầm tỏa ra làm Mai thấy nghẹt thở.
“Đây là thần tiên ư? Thật đáng sợ. Ngay cả Thượng Thiên Thanh Đồng khi được Thượng Thiên Thánh Mẫu nhập vào chắc cũng không có được khí thế mạnh mẽ như vậy”, Mai khiếp hãi nghĩ thầm.
Thực ra đứng đầu phủ Cao Sơn là ba vị Thanh Đồng thờ cúng và mượn sức mạnh của Tam Tòa Thánh Mẫu là Thượng Thiên Thánh Mẫu, Thượng Ngàn Thánh Mẫu và Thoái Phủ Thánh Mẫu. Còn bốn chữ “Ma Thị Cao Sơn” là mượn hình tượng bà Ma Thị để hù dọa người dân tộc vốn vô cùng kính sợ bà mà thôi.
- Lão thần tiên, ông rốt cục là thần thánh phương nào? - Nhật Duật đã tạm dừng việc luyện công, quay sang Lão Đầu Tử hỏi.
Lão Đầu Tử lắc đầu lia lịa, nói:
- Thần thánh quái gì, ta chỉ là một kẻ đa sự đi khắp Đông Tây Nam Bắc. Rốt cục chỉ hay chuốc phiền toái vào người.
Vi Mai nghe lão thần tiên nói thế tự nhiên nảy sinh lòng kính ngưỡng. Nàng hiểu rất rõ phép thuật càng cao thì càng có khí thế mạnh mẽ. Nhưng cao đến mức che dấu toàn bộ khí thế, nhìn qua chỉ như người thường thì phải đạt đến mức thực lực tương thông với trời đất, hòa nhập vào thiên nhiên. Lúc đó bản thân muốn biểu hiện thế nào thì sẽ ra thế đấy như Lão Đầu Tử đang cười hề hề trước mặt đây.
“Thần linh Đại Việt đúng là không thể xem thường. Bảo sao phủ Cao Sơn tài phép như vậy nhưng chỉ quanh quẩn hoạt động ở vùng rừng núi Tây Bắc chứ ít khi xuống đồng bằng.” – Vi Mai tặc lưỡi nghĩ thầm.
* * * * *
Thuyền ra khỏi đám mây mờ, trước mặt mọi người hiện ra một ngọn núi rộng có ba đỉnh. Bên dưới núi là vùng thung lũng trù phú và các dãy núi con thấp hơn uốn lượn xung quanh hệt như đám quần thần quy tụ chầu chực dưới chân ngai báu của đấng quân vương. Ngọn núi ba đỉnh không quá cao nhưng to lớn, vững chãi. Sườn núi được sương mờ bao phủ, đỉnh núi tựa như chạm vào mây khiến cho ngọn núi mang vẻ linh thiêng khôn tả. Thực đúng như hai câu thơ vịnh:
Châu hình đẩu tiển thiên hoành không
Hạo khí quan mang vạn cổ tồn
(* Dáng hình sừng sừng ngang trời rộng
Hạo khí mênh mang vạn thuở còn.)
- Đây chính là ngọn Tản Viên sao? – Nghe Vi Mai hỏi, Nhật Duật lặng lẽ gật đầu.
Núi Tản Viên có vị trí cực cao trong tâm linh của người dân Đại Việt. Núi Tản Viên, núi Nghĩa Lĩnh và núi Tam Đảo chính là ba ngọn núi linh thiêng tồn tại từ thuở hồng hoang. Trong ba ngọn núi trên thì núi Tản luôn có vị trí cao nhất. Đây là nơi ở của đức thánh Tản, vị thánh đứng đầu Tứ Bất Tử, người luôn hiển linh giúp chúng sinh trừ yêu diệt họa. Núi Tản Viên còn hợp với dãy Trường Sơn hùng vĩ tạo thành hình con rồng khổng lồ phun châu nhả ngọc hướng về phía biển. Khi Cao Biền nhà Đường qua xâm chiếm Đại Việt, trông thấy núi Tản Viên có linh khí đặc biệt bao trùm liền ra tay trấn yểm. Nhưng dù cho y dùng đủ loại phương cách thì vẫn chuốc thất bại nặng nề.
Hàng năm vào đầu xuân, vua tôi nhà Trần đều lên núi Tản Viên lễ tế vì thế Nhật Duật cũng thường xuyên lui tới nơi này. Nhưng tất cả người phàm, dù cho có là vua quan khi lên đến đỉnh núi chỉ thấy khung cảnh mờ ảo hơi sương, cổ thụ âm u tỏa bóng chứ nào thấy hình dáng của bất kỳ vị tiên nào.
Con thuyền lá bay qua đỉnh núi, lướt thẳng lên trên, đâm đầu vào trong một đám mây lớn. Nhật Duật và Vi Mai chỉ thấy xung quanh toàn màu trắng đặc. Lát sau, thuyền lá bay vọt hẳn lên trên đám trắng đó, đưa mọi người tới nơi chỉ có Mặt Trời rực rỡ và một biển mây mênh mông không thấy bến bờ. Ở nơi biển mây vô tận, có một hòn đảo xanh ngắt đang lững lờ trôi. Con thuyền di chuyển lại gần rồi cập vào bờ hòn đảo xanh.
- E rằng hòn đảo này chỉ có thần tiên thực sự mới tới được. Lần này may mắn đi trên thuyền của Lão Đầu Tử, lần sau dù có lên đỉnh Tản Viên mà tìm kiếm cũng không chắc thấy lại được đảo tiên. - Nhật Duật đang nghĩ thầm trong lòng thì nghe ông lão cất tiếng.
- Đã đến nơi rồi, mấy đứa nhóc nhà ngươi chịu khổ tí vậy.
Chưa nghe hết câu thì Nhật Duật đã thấy huyệt Phong Trì bị điểm trúng. Ở bên cạnh chàng cũng có tiếng Vi Mai ngã gục xuống sàn thuyền.
- Các ngươi ở lại ngoan nhé, ta đi có việc tí. - Lão Đầu Tử vừa nói vừa nhảy ra khỏi thuyền, chốc lát đã biến mất dạng sau làn sương.
* * * * *
* Chú thích:
- (1) Phế: tức là phổi theo tên gọi của Đông y.
- (2) Đằng vân: có nghĩa là lướt đi trên mây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook