Thần Chi Ngự Tòa
1: Tiết Tử


††††††Thần chi ngự tòa
Thiên giới tầng thứ chín —— Thạch Anh thiên.
Quang Minh lực lượng ngưng tụ đến tột cùng, hết thảy những gì không Quang Minh không thuần khiết đều vô pháp tiến vào, thậm chí vì tầng thứ chín là chỗ ở của Thượng Đế nên ngay cả nhóm sí thiên sứ tối quang vinh của Thiên đường cũng chỉ có thể ngắn ngủi yết kiến, bởi vì họ từ lâu cũng đã tự biết, bản thân họ vô pháp thừa nhận lực lượng cực đoan vô cùng thuần túy đó, dù cho bọn họ cũng có Quang Minh thuộc tính.
Thạch Anh thiên vẫn là nơi yên lặng, thần thánh, trong lòng hàng tỉ thiên sứ trên Thiên đường là chỉ có nhìn lên, xa xôi không thể chạm tới.

Đây là Thiên đường trọng yếu nhất địa phương, nơi tín ngưỡng của hàng vạn hàng nghìn thế giới tập trung, bầu trời nơi đó thuần bạch, mây là kim sắc, tràn ngập vô số sự vật tốt đẹp, thánh ca huyền ảo như có thể hát đến tận đáy lòng, nơi này là thế giới cực lạc trong Hebrew thần thoại.
Thế giới này do Thượng Đế sáng tạo, cho nên thế giới này chỉ có một vị thần linh tối cao, hắn là Sáng Thế Thần xuất hiện từ xưa trong vô số thần thoại truyền thuyết, không gì không làm được, còn có tên gọi khác như "Chí Cao Thần", Quang Minh Thần, Sáng Thủy Thần, vị thần tôn quý rải vinh quang của mình khắp mọi nơi trên thế giới trừ bỏ Địa ngục, là nơi Hắc Ám dơ bẩn bị Thần yêu thích Quang Minh thuần khiết chán ghét.
Tín ngưỡng lực trải rộng khắp thế giới, dù là đám ác ma Địa ngục cho tới bây giờ cũng không tín ngưỡng Thượng Đế, bọn hắn có thể khinh thường Thiên đường, có thể chán ghét sự đối lập với mình là thiên sứ, cũng không có một người nào, không có một sinh linh nào dám nói Thần không đúng, bởi vì Thượng Đế là Chúa sáng thế vĩ đại nhất trên đời, một tay sáng tạo ra sự hiện hữu của bọn hắn, khiến ác ma từ đáy lòng luôn tối kính sợ Sáng Thế Thần.
Thạch Anh thiên từ ngày Sáng Thế tới nay, phần lớn thời điểm đều là quạnh quẽ tịch mịch, có lẽ Thạch Anh thiên không hiểu tịch mịch là vật gì, nhưng từ khi chúa tể tạo ra Thạch Anh thiên thậm chí là tạo ra cả Thiên giới, ngài vẫn luôn ở chỗ này, lưu lại trong cung điện duy nhất trên Thạch Anh thiên, trăm triệu năm vẫn chưa từng bước ra ngoài Thạch Anh thiên một bước.
Thần cứ như vậy bình tĩnh trầm mặc, cao cao tại thượng ngồi trên chí tôn ngự tọa, trong mắt thiên sứ ngài vĩnh viễn có Thánh Quang màu vàng bao phủ, mông lung dù ai cũng không cách nào thấy rõ, chỉ có thể mơ hồ thấy một đạo thân ảnh thon dài, ai cũng không có tư cách thăm dò dung nhan của chúa.
Ngay cả Thiên giới cực mạnh sí thiên sứ trưởng Lucifini, được xưng là sủng nhi có năm trên sáu phần lực lượng của Thần, cũng đồng dạng không thể nhìn thấu tầng vầng sáng mỏng manh dịu dàng ấy, Thần cho tới bây giờ đều thần bí không ai có thể hiểu.

Dưới thánh quang, tóc dài màu bạc nhuộm lên ánh trăng, tỏa sáng rơi xuống nền đất, trường bào trắng, đai lưng thêu hoa văn màu vàng, đây là những màu sắc hắn thích nhất.
Trong mắt Thần không đau khổ không niềm vui, lạnh lùng không có một tia nhân khí, rõ ràng là ngồi ở ngự tọa, lại phảng phất như đứng trong mây vụ, nhìn xuống chúng sinh, không như khi cùng sí thiên sứ nói chuyện mang ngữ khí vẻ mặt ôn hòa bao dung, ngài lúc này có vẻ không phù hợp, là mâu thuẫn nhưng lại làm kẻ khác cảm thấy vốn nên như thế.
Ánh mắt hắn xuyên qua tương lai, dừng ở ba nghìn thế giới vận chuyển, đôi mắt hoàng sắc vĩnh viễn là mông lung yên lặng như đã chết, rồi lại tinh khiết đến mức không tưởng tượng nổi.

Dung nhan của hắn không người có thể biết, thân hình hắn vĩnh viễn che bên trong xinh đẹp Thánh Quang, thân là Quang Minh chúa tể, người sáng lập thế giới, hắn hoàn mỹ như một điều đương nhiên.
Giữa nơi có thể nói là vĩnh hằng tịch mịch, hắn chỉ trầm mặc mở ra Sáng Thế chi thư trong tay, nhìn các loại sự vật được ghi chép trong nó.

Đầu ngón tay tuyết trắng nắm lấy vật thể, chỉ là mấy tờ giấy hơi mỏng, nhưng đối với hắn mà nói đều là trân quý như thế, nó là thứ duy nhất có thể khiến ánh mắt hắn trong hoang vu năm tháng thoáng ôn hòa tan ra một tia.
Trên gương mặt mĩ lệ đến tận cùng của Thượng Đế là sự hờ hững trăm triệu năm tháng lắng đọng lại, diễn cảm lạnh lẽo quá mức khiến kẻ khác theo bản năng sợ hãi, hoàn toàn không giống ấn tượng trong lòng phần đông thiên sứ với Chúa, mà thần cho tới bây giờ cũng không phải ôn nhu.

Sáng Thế thần ôn nhu là đối với vân vân chúng sinh, mà phần lạnh lùng còn lại của Sáng Thế thần là quá mức lý trí tạo thành vô tình.

Hắn vẫn là tịch mịch, từ khi sinh ra trong Quang Minh tới nay.
Sáng Thế chẳng qua là sứ mệnh cùng trách nhiệm của thần, cũng chỉ là vì nhàm chán.
Jehovah vẫn là cao ngạo, địa vị chí tôn vô thượng, thực lực cường đại bẩm sinh, trừ hắn ra hết thảy cấp bậc đều như con kiến.
Nhưng mà...
Ngồi ở đó trên ngự tọa của thần, không thể dao động, không thể do dự, không thể hối hận.
Nhất cử nhất động của Sáng Thế Thần ảnh hưởng đến sự thay đổi phát triển của thế giới, nên hắn không bước ra khỏi Thạch Anh thiên một bước.
Thật ra hắn sợ hãi, sợ chính mình khi một lần nữa tiến vào nơi hồng trần hỗn loạn đầy tiếng động kia, sẽ càng thêm không cam lòng cô độc, sợ hãi lòng mình không có kiên định như hắn tưởng tượng.

Tâm cảnh thuần túy không tỳ vết của thần linh là hắn dùng qua khứ làm giá cao đổi lấy, hắn không muốn thấy có một ngày mình từ trên mây ngã xuống.
Mở mắt ra, thời không đột biến, một phàm nhân xuyên qua thành Thần, đây là bực nào cơ duyên, một bước lên trời cũng không thể hơn điều này.

Trong vô tận thời gian, hắn đã dần quên đi hết thảy, dục vọng, cảm xúc, cả quá khứ cũng bị bào mòn phai nhạt, còn lưu lại chỉ là sự thay đổi hoàn toàn...
Nhân tính bị thần tính hủy diệt, khi hắn lập thệ đổi tên là Jehovah thì cũng không thể trở về quá khứ, cũng đã không thể quay đầu lại.

Vẫn còn nhớ rõ trong khoảnh khắc Sáng Thế, hắn tâm trạng đau thương, linh hồn như bị đâm thủng, nhưng ánh mắt hắn vẫn như cũ là một mảng tịch mịch, không có vui sướng cũng không có bi thương.
Khi là thần linh bỗng nhiên quay đầu lại, liền phát hiện quá khứ hồi là nhân loại giống như Kính Hoa Thủy Nguyệt, không còn quan hệ gì với mình.

Ký ức khi trọng sinh trong quang chi khu vực bao trùm lên toàn bộ trí nhớ cũ của hắn, quy luật truyền thừa tri thức ngăn cách quan hệ xa xôi giữa người cùng thần.
Không nhớ được...!Cái tên ban đầu hắn có là gì...
Chỉ có nhớ rõ...!Dùng linh hồn chặt chẽ nhớ kỹ...
Không phải con người...
Hắn là Thần...
Nên hắn không bước ra khỏi Thạch Anh thiên nửa bước, tuân thủ nghiêm ngặt trách nhiệm, hắn là thần linh tôn quý nhất thế gian, nên hắn muốn thực hiện nghĩa vụ của thân phận mình.


Dù cho toàn bộ lịch sử vận mệnh đã sớm ghi lại trong Sáng Thế thư, dù cho từ khi Sáng Thế thư tồn tại thì thế giới chỉ như một vở kịch đã rõ ràng từng tình tiết.
Còn chưa trải qua, hắn liền thấy được kết cục.
Đây là một loại bi thương sao...!Hắn không biết...
Nhắm mắt lại, trong đầu là thế gian vạn vật hình chiếu, Thiên đường Địa ngục tất cả đều trong ý niệm của hắn.
Mở mắt ra, kim đồng lạnh như băng không ảnh ngược lên bất kì điều gì, giống như thân ở đời này thoát ly đời này, như sương mù hư vô mờ mịt.
Đã hình thành thì sẽ không thay đổi, tương lai không thể thay đổi là tương lai không chút thú vị, nhưng hắn vẫn muốn giữ gìn tương lai như vậy, bởi đây là cái giá phải trả cho sự toàn trí toàn năng, cảm giác biết được quá khứ vị lai là cô tịch như thế, không có ai có thể thấu hiểu hắn, không ai sẽ hiểu sự thanh hàn của thần chi ngự tòa.
Nhưng hắn cũng sẽ không rời đi, đây là trách nhiệm trông coi của Sáng Thủy Thần đối với thế giới, đây là thế giới cùng Thần quốc hắn hao công tổn sức, đem hết toàn lực sáng tạo ra, là trân bảo hắn vô cùng yêu thích.
Vương tọa của Thần cho tới bây giờ đều tịch liêu thực cốt *.
Vì hắn là chúng sinh trong lòng Thượng Đế.
Hoàn Tiết Tử
* tịch liêu thực cốt: tịch mịch đến xương tủy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương