Thần Cấp Ở Rể
-
Chương 32: 32: Cung Cấp Không Theo Kịp Nhu Cầu
Ông chủ thầu hào hứng gật đầu với Diệp Vô Phong, vội vàng lấy điện thoại di động ra dặn dò: “Em Ba, nói với mấy người anh em làm việc cho chúng ta là sáng sớm hôm nay không cần uống nước đậu hũ với ăn bánh bao hấp nữa, đến khách sạn lớn Hoàng Triều ăn mấy bát thức ăn! Đến đây hết đi! Cải thiện cuộc sống!”
Trong vòng chưa đến nửa tiếng đồng hồ, bốn năm chục công nhân từng người từng người tràn qua đây một cách dữ dội, Diệp Vô Phong lập tức căn dặn: lấy đủ bánh bao!
Sau khi những người công nhân ăn xong, họ đều khen ngợi bát thức ăn này đúng là món ngon trên đời, ăn quá ngon.
Ông chủ thầu cười ầm: “Các anh em ơi, chính tôi cũng đã nếm thử bát thức ăn này, thực sự quá ngon.
Nhưng mà sáu mươi nghìn đồng một bát! Vậy nên ai ăn xong rồi thì phải cố gắng làm việc, không ai được phép lười biếng! Hơn nữa, đêm nay chúng ta còn phải tăng ca!”
“Thật sao? Ông chủ à, ban ngày chúng tôi làm việc đã mệt mỏi muốn chết rồi, còn bắt chúng tôi tăng ca buổi tối nữa sao? Một bát thức ăn đủ để bóc lột chúng tôi à? Đến lúc đó chúng tôi vừa mệt vừa đói, không có đủ sức để làm việc đâu!” Đám công nhân lập tức phản đối.
Chủ thầu cười lúng túng, nhìn về phía Diệp Vô Phong, người phía sau khoát tay một cái, nói một cách chắc chắn: “Các anh em à, ăn bát thức ăn này của tôi rồi, đến lúc đó mọi người sẽ biết tác dụng của nó!”
Đám công nhân ăn rất nhanh, chưa đến mười phút mà mỗi người đã ăn hết một bát lớn, có mấy người ăn khỏe còn muốn ăn thêm bát thứ hai, nhưng mà ông chủ đã chi rất nhiều nên hoàn toàn không nỡ.
Mà những người công nhân sau khi ăn xong bát thức ăn này cũng cảm thấy dường như những mệt nhọc trước đó đã biến mất hết, cả người tự nhiên tràn đầy sức lực, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.
Có người công dân vạm vỡ còn duỗi thẳng cơ thể rắn chắc ra, lớn tiếng nói: “Bà nội ơi, sao tôi lại thấy toàn thân khác thế này? Cả người đều tràn đầy sức lực! Cái loại sức lực này nếu mà không nhanh làm công việc gì đó chắc người tôi bị nghẹn đến chết mất.
Các anh em ơi, mau đến công trường thôi, vung tay lên và bắt tay vào công việc nào!”
Kết quả là sau khi người đó bắt chuyện, tất cả công nhân cũng có cảm giác giống như thế, mọi người đều chạy về phía công trường với tốc độ nhanh nhất! Cho tới tận bây giờ, người chủ thầu cũng chưa bao giờ nhìn thấy tình huống như vậy, anh ta mừng thầm trong lòng, nói với Diệp Vô Phong lúc đang thanh toán tiền: “Người anh em à, tôi nghĩ là chắc chắn bát thức ăn của cậu có công thức đặc biệt, hay là cậu có thể tiết lộ công thức gia truyền cho tôi một chút không? Tôi bỏ tiền ra mua công thức của cậu…”
Diệp Vô Phong cười ha ha một tiếng: “Ông chủ à, ông cũng thật là thông minh quá.
Nhưng mà, đây là ông muốn giành bát cơm của tôi rồi.
Vậy nên hãy quên đi nó đi nhé.”
Ông chủ thầu xúc động nói một chút: “Có thể làm một bát thức ăn đơn giản mà lại ngon như vậy, chuyện này thật sự không đơn giản, cậu thật là giỏi giang! Như vậy đi, ở đây cậu cũng còn lại một nửa nồi, bên phía bạn của tôi cũng có hơn bốn mươi người, tôi đặt trước nửa nồi thức ăn này cho anh ta!”
Kết quả là chỉ với một câu nói như vậy, nửa nồi thức ăn còn lại cũng thuận lợi bán hết sạch, Lâm Thư Âm nghĩ là số tiền kiếm được sẽ co rút lại, sau khi tính toán cẩn thận xong thì một mình nồi thức ăn này cũng kiếm về hơn năm triệu! Mấu chốt là nhân tiện cũng bán được hết hai khuôn bánh bao, tuy bán bánh bao không được nhiều lãi nhưng cũng bù đắp được hết sáu trăm nghìn là chi phí làm nồi thức ăn.
Nói cách khác, tiền lãi là hơn sáu triệu!
Mặt mày Lâm Thư Âm rạng rỡ: ‘Diệp Vô Phong, em không ngờ là bán đắt như vậy mà lại có thể bán hết cả một nồi thức ăn lớn! Thật là giỏi.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tử Mạch chợt lóe lên, cô ấy nói: “Chị Âm, chuyện này có vấn đề gì không ạ? Những người công nhân kia chỉ làm một hồi thôi đã mệt đến mức muốn ngất đi, nhưng mà sau khi ăn bát thức ăn của Diệp Vô Phong thì tinh thần lại dâng cao, giống như đánh tiết gà… Á? Chị nói xem, Diệp Vô Phong không biết là có bỏ chất cấm vi phạm pháp luật gì đó vào trong bát thức ăn không chị? Nếu thế thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó!”
Tim Lâm Thư Âm đập thình thịch, cô lập tức đi tìm Diệp Vô Phong: “Này! Anh nói thật cho em biết được không? Anh có bỏ chất cấm gì đó vào trong bát thức ăn của chúng ta không đó?”
Diệp Vô Phong đảo mắt cười: “Thư Âm, em đang nghĩ cái gì thế? Sao anh có thể ngu ngốc như thế chứ, chẳng lẽ lại tự đi đập cửa hàng của mình à? Em yên tâm, trong bát thức ăn của chúng ta là công thức bí mật anh tự tìm ra, tất cả nguyên liệu đều là các vị thuốc màu xanh hoàn toàn tự nhiên, chắc chắn không vi phạm lệnh cấm chứ đừng nói là bất hợp pháp, yên tâm đi.”
Lâm Thư Âm vỗ vỗ ngực vài cái, cuối cùng cũng ổn định tinh thần lại.
Diệp Vô Phong đề nghị với cô rằng khi mà bát thức ăn nổi tiếng thì không thể để ở quầy hàng bên ngoài nữa.
bởi vì quản lý thành phố sẽ chú ý đến trong trường hợp này.
Hơn nữa, Diệp Vô Phong cũng vô cùng tự tin rằng sức mạnh quảng cáo kêu gọi của gần một trăm công dân ngày hôm nay dám chắc mang lại lợi ích lớn.
Quả nhiên, vào ngày thứ hai sau khi Diệp Vô Phong làm xong nồi thức ăn lớn, dĩ nhiên là trực tiếp bị tranh mua hết sạch, những khách hàng đến chậm không còn cách nào khách đành dứt khoát gọi một số món ăn khác trong khách sạn.
Việc buôn bán của khách sạn Hoàng Triều được phục hồi lại trong chớp mắt.
Một số khách hàng khách vì không được ăn nồi thức ăn lớn mà bắt đầu cảm thấy khó chịu, Lâm Thư Âm không thể làm gì khác ngoài vừa xin lỗi vừa giải thích với những người khách này cùng với nhân viên phục vụ.
Vào ngày thứ ba, đến mười một giờ nồi thức ăn mới được mang ra nhưng mới chín giờ đã có một hàng dài xuất hiện bên ngoài khách sạn!
Một cụ ông tóc bạc phơ nói: “Cô gái nhỏ à, bát thức ăn ở đây của cháu quả thật rất tuyệt vời! Ông và bà nhà ông đều bị bệnh viêm khớp mãn tính, vào mùa hè lại càng hay tái phát, chân bị đau suốt ngày.
Nhưng mà sau khi bà nhà ông ăn một bát thức ăn ở đây ngày hôm qua thì tự nhiên chân lại không đau nữa! Tác dụng còn tốt hơn cả thuốc bệnh viện đưa!”
Lâm Thư Âm vô cùng ngạc nhiên: “Ôi? Diệp Vô Phong đúng là thần bếp mà! Bát thức ăn này còn có tác dụng chữa bệnh sao? Thật hay giả vậy?”
Một người đàn ông đeo kính trông có vẻ nho nhã nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi là giáo sư của trường đại học.
Trong khoảng thời gian bận rộn với công việc học tập.
tôi thường xuyên thấy áp lực, mất ngủ cả ngày! Thuốc những nơi tôi từng đi khám đều không có tác dụng, nhưng mà ngày hôm qua ăn một bát thức ăn này, ha ha, mọi người đoán xem thế nào? Dĩ nhiên là tôi ngủ một giấc đến rạng sáng! Hai vợ chồng chúng tôi ở riêng, trong nhà chỉ có mình tôi, bà chủ à, chúng ta bàn bạc một chút đi, mỗi ngày sau này đều để lại cho tôi một bát thức ăn vào buổi trưa, làm cho tôi cái thẻ hội viên mãi mãi được không? “
“Không thể nào! Tên Diệp Vô Phong này quả thật rất tài giỏi!”
Phía sau hàng ngũ có một cặp vợ chồng trẻ tuổi đang nhỏ giọng thì thầm điều gì đó, nhưng mà thính giác của Lâm Thư Âm khá tốt nên dĩ nhiên nghe thấy rất rõ.
“Ông xã à, anh có nghe thấy không? Xem ra bát thức ăn này quả thật có tác dụng thần kì! Ngày hôm qua anh ăn một bát thức ăn, rồi làm đi làm lại với em… Anh nói mấy thứ thuốc anh uống lúc trước không có tác dụng đúng không?”
“Bà xã à, có phải là em mệt muốn chết rồi không? Hôm nay anh sẽ không ăn bát thức ăn đó nữa, được không?”
“Anh nói gì thế? Đúng là đồ ngốc! Cho dù anh có mạnh gấp mười lần nữa thì người ta vẫn chịu được… hì hì.”
Lâm Thư Âm nghe thấy mấy chuyện riêng tư này thì trong lòng ngại ngùng, nhưng cô lại đang tính toán một chuyện khác: Nếu bát thức ăn này có tác dụng thần kì như thế, nếu như tích trữ hàng để bán giá cao, chắc chắn giá cả sẽ tăng cao nhỉ! Có vẻ việc này còn cần phải thảo luận thêm một chút.
“Diệp Vô Phong, tới đây, em có chuyện muốn tìm anh.”
Lâm Thư Âm gọi một tiếng, Diệp Vô Phong tung ta tung tăng, nhanh chóng xuất hiện trong phòng làm việc của cô.
Lâm Thư Âm quả thực là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, ngay cả khi cô chỉ đeo kính và trên người chỉ mặc bộ vest chuyên nghiệp, ngồi ở chỗ đó vẫn khiến sức hấp dẫn tỏa ra xung quanh, từng chỗ da thịt của cô ấy đều toát lên vẻ quyến rũ khiến lòng Diệp Vô Phong say mê.
Cô cố ý nâng hai chân lên bắt chéo vào nhau, đôi môi mỏng đỏ thắm mang theo một nụ cười làm lay động lòng người, đôi mắt đẹp lấp lánh nhìn Diệp Vô Phong ở trước mặt: “Cuối cùng thì bát thức ăn của chúng ta cũng trở nên nổi tiếng, vậy nên em mới muốn bàn bạc với anh một chuyện quan trọng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook