Thần Cấp Ở Rể
-
Chương 18: 18: Hợp Tác Lại
Lâm Kiến Ba nói với bà cụ: “Bà nội à, đã muộn rồi, bà mau về nhà ăn cơm đi.
Theo như cháu thấy thì chắc chắn là Lâm Thư Âm không có cách nào cứu vãn tình hình với nhà họ Bạch đâu.”
Bà cụ cau mày nói: “Tại sao chúng ta không đợi thêm một lát nữa?”
Lâm Kiến Ba cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Cháu vừa mới nhìn thấy một tin tức trên trang cá nhân bạn bè, Lâm Thư Âm lái xe đâm vào đuôi của một chiếc xe Bugatti.
Đâm vào một chiếc xe hạng sang như thế thì làm sao mà người ta có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ấy được? Chắc chắn là bọn họ đang chạy khắp nơi vay tiền bồi thường cho người ta rồi, đâu còn thời gian để bàn bạc chuyện hợp đồng kia?”
Ánh mắt của bà cụ bỗng run sợ: “Còn có chuyện như vậy sao?” Phải biết là đụng đến chủ của một chiếc Bugatti không phải là chuyện đùa.
Đúng lúc này, Lâm Thư Âm gọi điện lại: “Bà nội, tổng giám đốc Bạch đã đồng ý tiếp tục hợp tác kinh doanh giữa nhà họ Lâm và công ty của họ.
Cháu gặp phải một tai nạn xe hơi nhỏ trên đường đi nên nửa đường không thể quay về, cháu lo là bà sẽ sốt ruột nên mới thông báo cho bà biết trước một tiếng.”
Bà cụ mang theo nụ cười, nói: “Thư Âm! Giải quyết tốt quan hệ với nhà họ Bạch là được rồi, xe cháu bị tai nạn có sao không? Có cần bà giúp cháu
tìm quan hệ dàn xếp chuyện này không?”
Lâm Thư Âm nói: “Không cần, cảm ơn bà nội, cháu sẽ tự giải quyết.”
Bà cụ hài lòng cúp máy, đứng lên nói: “Thư Âm mới gọi điện nói là đã giải quyết sự việc xong rồi.
Bên phía tổng giám đốc Bạch đã nối lại quan hệ làm ăn với nhà họ Lâm chúng ta.
À, Thư Âm gặp phải một vụ tai nạn xe hơi nhỏ trên đường, nhưng mà nó muốn tự giải quyết.
Vĩnh Quân, Tiểu Thanh, cũng không còn sớm nữa, mẹ đi về trước đây.
Có chuyện gì thì ngày mai nói tiếp.”
Tả Tiểu Thanh nói: “Mẹ, mẹ cũng tới đây rồi, hay là mẹ ở lại đây ăn cơm tối đi.”
Bà cụ cười nhẹ: “Thôi.
Mẹ lớn tuổi rồi, khẩu vị không giống với người trẻ tuổi như các con, mẹ còn phải về nhà cũ, các con không cần lo lắng.”
“Cái gì? Lâm Thư Âm bàn bạc lại được với nhà họ Bạch?” Trong lòng Lâm Kiến Ba căm hận đến chết.
Xảy ra tai nạn xe hơi lớn như vậy, cô còn có tâm trạng đi bàn bạc hợp đồng? Đúng là Lâm Thư Âm! Tại sao tai nạn xe hơi không đâm chết cô đi chứ!
Anh ta biết bà cụ đang còn giận mình nên không dám hỏi nhiều, đưa bà cụ trở về nhà, Lâm Kiến Ba và Lâm Thị Mộng bàn bạc: “Thật là Lâm Thư Âm đã lấy lại quan hệ với nhà họ Bạch rồi! Sau này, cuộc sống của hai anh em chúng ta ở công ty sẽ không dễ dàng gì.”
Lâm Thi Mộng tức giận nói: “Anh, em đã nói từ trước mà! Chắc chắn là Lâm Thư Âm có quan hệ mập mờ với người họ Bạch kia! Nếu không, tại sao Bạch Văn Đông lại vui vẻ ký công trình Bích La Loan cho cô ta nhanh như thế chứ? Hơn nữa còn không thay đổi người phụ trách?”
Lâm Kiến Ba nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Thư Âm! Chẳng lẽ cô ta thật sự là loại người như vậy sao? Không tuân theo chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ, làm ô nhục truyền thống gia đình! Dựa vào khoe khoang nhan sắc mà quyến rũ Bạch Văn Đông, chắc chắn nhà họ Lâm sẽ không tha cho cô.
Thi Mộng, bây giờ chúng ta không có chứng cứ, tạm thời chịu đựng một chút đi.”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Thi Mộng vang lên: “Thi Mộng, tối hôm nay chúng ta có buổi họp lớp, cậu nhất định phải tới nhé!”
Lâm Thi Mộng tức giận nói: “Được rồi, mình biết rồi.”
Lâm Kiến Ba hỏi: “Bạn bè em họp lớp, có đi không?”
Lâm Thi Mộng nói: “Không đi.”
Lâm Kiến Ba nghi ngờ hỏi: “Tại sao lại không đi?”
Lâm Thi Mộng nói: “Em ghét cái tên Mạc Đông Cường kia! Lúc nào cậu ta nhìn thấy em cũng cứ quấn lấy em, làm cho rất nhiều bạn cùng lớp nghĩ rằng em là bạn gái của cậu ta.”
Hai mắt Lâm Kiến Ba sáng rực: “Thi Mộng, Mạc Đông Cường mà em nói chẳng lẽ là cháu ruột của Mạc Tam Gia? Vậy mà lại là bạn cùng lớp của em à?”
Lâm Thi Mộng gật đầu: “Học cùng cấp hai, đầu óc của tên này có vấn đề, là một tên ngốc, có người nói ở nhà cậu ta mặc cái áo cũng phải cần người hầu hạ.”
Lâm Kiến Ba đảo mắt, nói: “Thi Mộng, em cũng thấy tình hình hiện tại rồi đấy! Lâm Thư Âm đã có Bạch Văn Đông là chỗ dựa vững chắc, tất nhiên là sau này có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Tam Giang rồi.
Nếu như chúng ta cũng có chỗ dựa vững chắc, nhất định không có ai bắt nạt.
Chẳng lẽ một ngày nào đó, em muốn thấy cả hai anh em chúng ta bị cô ấy giẫm đạp dưới chân?”
Lâm Thi Mộng nói: “Đương nhiên là em không mong thế rồi! Nhưng mà, em hiểu ý của anh.
Cả đời này em sẽ không lấy chồng, cũng không thể làm bạn gái của Mạc Đông Cường đâu.”
Lâm Kiến Ba nói: “Thi Mộng, trước tiên em đừng kích động! Anh không có ý đó, ý của anh là chúng ta hãy mượn mối quan hệ với con trai nhà họ Mạc này trước.
Ngoài ra, anh sẽ nói cho em biết một chuyện.
Mạc Đông Cường là anh trai của Mạc Đông Lôi, vài ngày trước, Mạc Đông Lôi tới tìm anh, nghĩ cách dở bỏ khách sạn Hoàng Triều của Lâm Thư Âm.
Cậu ta hứa sau khi chuyện này thành công sẽ thưởng cho anh 35 tỉ đồng.
Tiếc là việc này không hoàn thành được.
Nguyên nhân chủ yếu là do Hàn Uy khi nhà phá sản đã chạy trốn.”
“Thị Mộng, ý của anh là, chúng ta nhờ quan hệ của Mạc Đông Cường để gây dựng lại quan hệ với Mạc Đông Lôi, bắt đầu lại nhiệm vụ này.
Anh hứa với em, chỉ cần 35 tỉ đến tay, anh em chúng ta sẽ chia đều.”
Quả nhiên là Lâm Thị Mộng đã lung lay: “35 tỉ? Nhiều như vậy sao? Em thật là
muốn mua một chiếc xe thể thao Porsche.”
Lâm Kiến Ba động viên: “Chỉ cần phá hủy khách sạn lớn Hoàng Triều của Lâm Thư Âm, đừng nói là Porsche, ngay cả Ferrari anh cũng mua cho em.”
Quả thật là chiếc Passat của Lâm Thư Âm bị đụng phải khá nặng, Diệp Vô Phong đưa Lâm Thư Âm đến công ty chi nhánh của tập đoàn nhà họ Bạch trước rồi mới lái xe đến xưởng sửa chữa.
Lâm Thư Âm đi ra sau khi đã hoàn thành công việc, Diệp Vô Phong hỏi thăm: “Thư Âm, bên phía tổng giám đốc Bạch nói sao?”
Lâm Thư Âm mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Bạch nể tình, hứa sẽ tiếp tục hợp tác với nhà họ Lâm chúng ta.
Mặt khác, thời hạn công trình đang tương đối gấp gáp, công ty xây dựng trong tập đoàn nhà họ Lâm cần phải tiến vào chiếm giữ công trường trong vòng một tuần.
Sau đó sẽ bắt đầu động thổ khởi công công trình.”
Diệp Vô Phong nói: “Không có gì rủi ro là tốt rồi, anh không hiểu về chuyện công trình nên em phải sắp xếp hết rồi.
Nhưng mà chiếc xe kia của em bị va chạm không nhẹ, xưởng sửa chữa cần ba ngày sau đó mới có thể lấy xe.
Theo anh thấy thì hay là em đổi xe đi?”
Lâm Thư Âm thở dài nói: “Lúc ở trên đường, thật sự là em rất sợ, tại sao anh lại không cẩn thận đụng phải một chiếc Bugatti như vậy chứ? Anh có biết loại xe đó giá bao nhiêu không?”
Diệp Vô Phong cười thật thà: “Anh không biết, đoán là rất giá trị phải không? Lúc đó anh thấy em rất lo lắng.”
Lâm Thư Âm cười khổ nói: “Không ngờ lại gặp phải một người tâm thần, không những không đồng ý để chúng ta bồi thường tiền, trái lại còn trả cho chúng ta một túi tiền.
Vô Phong, em nghĩ là chúng ta không thể nhận túi tiền kia, hay là chúng ta trả lại cho anh ta đi?”
Diệp Vô Phong nói: “Chúng ta cũng không biết anh ta, tìm anh ta ở đâu bây giờ? Hơn nữa cảnh sát cũng đã ghi vụ tai nạn vào sổ, chính mồm anh ta nói với cảnh sát là anh ta lùi xe đâm phải chúng ta.
Anh ta tự nguyện bồi thường cho chúng ta.
Tiền đến với chúng ta một cách rõ ràng thì sợ cái gì chứ? Theo anh thấy thì tốt hơn hết em nên đổi một chiếc xe mới cho mình.
Hiện tại công việc của em bận như thế, công trường, công ty, chạy khắp nơi.
Còn phải để mắt đến khách sạn, nếu không có xe thì sao? Chúng ta đến cửa hàng xe 4S đi.”
Thật ra, sao Lâm Thư Âm lại không muốn đổi một chiếc xe tốt chứ? Phải biết là chiếc Passat này là Tả Tiểu Thanh đã sử dụng qua, đến bây giờ đã gần mười năm rồi, nó thường xuyên xảy ra trục trặc.
Tự mình nói Bích La Loan là một công trình lớn như vậy, sau này còn phải tham gia các buổi đàm phán công việc, không có một chiếc xe đàng hoàng thì đi đâu?
“Vâng, được rồi.
Chúng ta đi qua đó xem thử trước.”
Bởi vì phải đi tới cửa hàng xe 4S.
Lâm Thư Âm gọi điện cho bà cụ, thông báo việc đã hợp tác lại và sẽ về trễ một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook