Thần Cảnh Đại Lục
-
Chương 35: Kiếm chác
Ở trước một quán trọ khá sang trọng, nhìn từ ngoài vào, quán trọ này cao đến 3 tầng, mỗi tầng đều được treo xung quanh là những chiếc đèn lồng màu đỏ, lớn chừng hơn một người ôm. Mà nhìn qua, xung quanh vách tường của quán trọ này lại khắc họa lên trên những mạch văn kì quái, nếu ai nhìn vào thậm chí có thể khiến tinh thần bản thân hỗn loạn mất kiểm soát, muôn phần quỷ dị.
Xung quanh quán trọ này cũng có rất nhiều hộ vệ canh giữ, hiển nhiên những tên này đều là kẻ duy trì trật tự, an toàn cho khách nhân bên trong. Nhìn vẻ mặt mấy tên hộ vệ này thì thật sự không ai thấy có cảm tình được. Một vẻ mặt lạnh thấu xương, trên mặt thì chằng chịt những xẹo lòi lõm. Nhưng khiến người khác chán ghét hơn chính là trên người những tên thị về này đều nồng nặc một mùi máu tanh, thậm chí một vài tên trên miệng còn dính lại những giọt máu. Hiển nhiên những kẻ này có thể ví như là những tên biến thái chuyên uống máu người để tẩm bổ bản thân.
Tuy nói những tên thị vệ quán trọ đó không tốt lành gì, nhưng việc này cũng rất dễ hiểu, bởi nơi đây là đâu chứ? Nơi này chính là Nhật Nguyệt Thành, là một quỷ thành do một tay Hạ Minh Tông đứng đằng sau. Mà ở những nơi này lại không dính máu tanh mới chính là việc kì lạ.
Chỉ nhìn sơ qua một lượt người dân trong thành này cũng đủ thấy. Tất cả những người nơi đây đều có một vẻ mặt huyết sát. Một số kẻ thậm chí còn bị sát khí xâm lấn, khiến cả người hắn có một khí tức giống như tu la địa ngục, nếu ai không biết thậm chí có thể nhầm lẫn những người này với những tộc nhân của Ma giới. Còn lúc này, từ xa xa, một chiếc xe ngựa lộng lẫy một màu xanh lam do 8 con Bạch Thiên Mã kéo đến. Những người đi đường nhìn thấy cảnh này nhiều người cũng ồ lên cảm thán. Tuy những kẻ này nhìn qua cũng đều không phải dạng tốt đẹp gì. Nhưng đi đến đâu cũng vậy, khi thấy được những thứ chỉ có những đỉnh cấp cường giả mới có thể sử dụng thì tất nhiên là cũng một phen hoặc sợ hãi, hoặc hứng thú… Mà Bạch Thiên Mã chính là một trong những thú cưỡi chỉ có đỉnh cấp gia tộc mới có thể sử dụng.
Chỉ khoản mười hơi thở, chiếc xe ngựa kia đã dừng trước quán trọ ba tầng sang trọng nhưng cũng không kém phần tà dị kia. Điều khiển chiếc xe ngựa xa hoa này là một lão nhân khoản chừng 70 tuổi, trên mặt lão luôn hiện một nụ cười hiền từ, nhưng ánh mắt của lão thì đặc biệt tĩnh lặng như một mặt hồ. Nhưng nếu chỉ nhìn từ ngoài vào thì chắc chắn chẳng ai biết lão giả này tu vi đến đâu. Thậm chí khí tức của lão phát ra còn chẳng khác gì một người bình thường. Lão giả bước xuống xe ngựa, đưa tay gõ nhẹ vào trong thành xe một tiếng. Lúc này, từ trong xe bước ra một cô gái trẻ cực kỳ xinh đẹp, cả người cô phảng phất cứ như một vị phật đà thiện lương. Lúc này, nàng ta khoác cho mình một chiếc áo màu xanh lam, mãi tóc xõa dài xuống tận hai cái kiều đồn của nàng.
Theo sau nàng là một cô nương khác có vẻ cũng khoản tuổi của nàng, nhưng khi cô nương này bước ra, những tráng hán xung quanh không nhịn được mà nuốt ực một cái, trên mặt những kẻ này đều không giấu nổi vẻ thèm thuồng. Mà ánh mắt của những kẻ này đều đang không dời mắt bởi hai “ quả đào” ngọt nước đang như muồn rơi ra khỏi chiếc áo hồng phấn nàng đang khoác trên người. Thậm chí nhiều kẻ còn vì cảnh nửa xuân này mà ngây ngất đến chảy cả máu mũi. Đây không ai khác chính là cô nàng lém lỉnh lại quyến rũ Tiểu Ngọc, mà đứng trước nàng chính là vị tiểu thư thiện lương Uẩn Lam. Dương Long lúc này mới từ trong xe bước ra. Vì để tránh những người khác nhìn thấy những vảy lớn như long lân của hắn nên lúc này, Tiểu Ngọc đã quấn cho hắn một bộ trang phục phải gọi là hỏng mắt người nhìn. Trên đầu hắn thì vẫn là cái nơ hồng cùng với những bím lông được tếp lại với nhau, còn ở cổ thì lại còn đeo thêm một cái vòng cũng là màu hồng nốt.
Nhưng khiến mọi người không nhịn được cười chính là, lúc này ở 4 chân của Dương Long lại mang thêm 4 đôi vớ màu đỏ, nhìn hắn lúc này thật sự chẳng khác gì một quý cô thú cưng chút nào. Nhưng Dương Long cũng chẳng quan tâm mấy đến hình tượng của hắn lúc này a. Dù sao thì hắn hiện tại cũng chỉ là mượn tạm thân xác này để che giấu khí tức mà thôi.
Dương Long bước ra khỏi xe, hắn nhìn xung quanh những kẻ vẫn còn đang trố mắt nhìn vào cái nơi mọng nước của Tiểu Ngọc kia. Sau đó nhìn sang Tiểu Ngọc với ánh mắt châm chọc, như nhận thấy ánh mắt của Dương Long, Tiểu Ngọc quay lại trừng hắn một cái sau đó lại còn ưỡn bộ ngực lớn của mình ra một chút, bỏ mặt những kẻ đang thèm thuồng kia hiên ngang đi về phía của Uẩn Lam.
Thấy vậy, Dương Long cũng lắc đầu ngán ngẩm một cái rồi lắc lắc thân hình mập mạp của hắn lúc này đi theo sau hai người.
Ra khỏi xe, Uẩn Lam cùng Tiểu Ngọc vậy mà lại cung kính cúi chào lão giả lái xe ngựa kia một tiếng, sau đó chờ lão giả kia phất tay thì hai người mới đi vào trong quán trọ, hiển nhiên, địa vị của lão giả này cũng không hề nhỏ ở trong Hạ gia. Mà lúc này, Dương Long mới để ý đến cái quán trọ cao tam tầng, có thể xếp hạng lớn nhất ở trong khu vực thành Nhật Nguyệt này. Uẩn Lam vừa đến trước cổng thì từ bên trong, một tên tiểu nhị mặt mày lanh lợi nhưng đôi mắt lại âm trầm, trái ngược hoàn toàn với cái vẻ đang cười của hắn chạy ra chào nhẹ nhóm người Dương Long một cái. Sau đó hắn bắt đầu giới thiệu những đặc sản, những món ngon của hàng quán này. Hiển nhiên, sống ở nơi nào thì cũng phải có tiền mới sống được a.
Sau khi ăn uống no say,Uẩn Lam cùng Tiểu Ngọc thuê hai phòng, mà lúc này, Dương Long lại được xếp ở cùng với Tiểu Ngọc, bởi vì hắn là yêu thú, vả lại cũng không tiện để hắn một mình một phòng vì sợ hắn gây chuyện, nên dù Tiểu Ngọc không mấy vui vẻ cũng đành phải chấp nhận sự sắp xếp này của Uẩn Lam. Căn phòng ở quán trọ này cũng khá rộng, tuy nó không rộng lớn như phòng của Hạ gia nhưng nếu so với những phòng ở Đinh phủ thì cũng lớn hơn rất nhiều a. Trong phòng cũng không có gì đặc biệt, nhưng khiến Dương Long cảm thấy thoải mái hơn là trong quán trọ này rất trật tự, lại không phải ngửi cái mùi máu tanh tưởi, ghê chán như ở bên ngoài đường kia.
Vừa vào đến phòng, Dương Long đã phóng ngay lên giường giành cái vị trí thoải mái nhất nằm xuống, đi cả ngày trên xe ngựa, hắn thật sự cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Thấy hành động đáng ghét của Dương Long, Tiểu Ngọc cũng vội chạy lại phóng thẳng lên giường, dùng hai chân dài thon của nàng không ngừng ra sức hất Dương Long xuống, mà Dương Long cũng cứ thích chọc ghẹo nha đầu này nên cũng không ngừng lấy cái đuôi của mình ngoáy vào mũi nàng ta khiến Tiểu Ngọc ho sặc sụa. Mãi một lúc sau, Tiểu Ngọc mới xụ mặt ngồi một bên tỏ vẻ giận dỗi. Thấy nàng có vẻ không vui nên Dương Long cũng thôi quấy rối, nghiêm chỉnh lại, lúc này hắn mới mở miệng, hướng Tiểu Ngọc hỏi.
“ Này, nha đầu, ngươi nói thật cho ta biết. Có phải ngươi nói bí mật của ta cho nha đầu Uẩn Lam biết rồi hay không?”
Ngồi ngay ngắn, hai chân xếp bằng, còn hai chân trước của hắn thì còng vào nhau, lưng dựng thẳng một bộ dạng yêu thú cao thâm, Dương Long dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiểu Ngọc.
Mà nghe Dương Long hỏi, Tiểu Ngọc cũng trừng mắt một cái hét lớn.
“ Đồ biến thái nhà ngươi, bổn cô nương ta phải là loại người nói lời không giữ lấy lời vậy không?” Không đợi Dương Long trả lời, Tiểu Ngọc lại tiếp tục nói.
“ Vốn ta cũng định nói thật với tiểu thư, nhưng ta sợ có kẻ khác vô tình biết được thì lại không tốt, dù sao ngươi cũng không có ý định hại chúng ta, nên thôi bổn cô nương xinh đẹp như ta mới tha cho ngươi một mạng, vậy mà bây giờ ngươi lại lấy đức báo oán, dám có suy nghĩ nghi ngờ ta. Thật là uổng công ta vì ngươi mà còn giấu diếm việc này với tiểu thư.”
Vừa nói, nàng vừa trừng mắt nhìn Dương Long như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Nhưng ánh mắt Tiểu Ngọc lại rất chân thật, không hề có chút tạp niệm, giấu diếm nào. Thấy vậy, Dương Long cũng ho khan một tiếng, đi ra cửa sổ nhìn ra phía xa suy nghĩ mông lung.
Đúng lúc này, Dương Long đôi mắt chợt lóe sáng nhìn đằng xa, cách quán trọ này khoản một dặm, nơi đó có một kiến trúc to lớn, nhìn qua thì Dương Long có thể xác định được nó có hình tròn, lại có hình dáng tương tự như khu đấu thần đài của Lạc Hồng Thành. Suy nghĩ đến gì đó, Dương Long vội ngoắt Tiểu Ngọc lại.
“ Nha đầu, lại đây, có muốn phát tài hay không?”
Nghe Dương Long nói, Tiểu Ngọc tỏ ra vẻ khó hiểu nhìn Dương Long, còn trên mặt Dương Long lúc này lại hiện lên một nụ cười bỉ ổi, khiến Tiểu Ngọc thậm chí rùng mình một cái.
“ Lại đây, ngươi có thể được xem là khách quen của nơi này chắc cũng biết nơi kia là gì chứ?” Vừa nói, Dương Long vừa đưa bàn chân trước 5 ngón của hắn ra trỏ về hướng kiến trúc hình tròn kia.
Lúc này, Tiểu Ngọc mới lười biếng ưỡn người từ trên giường ngồi dậy, chậm rãi đi đến cửa sổ cạnh Dương Long, nhìn về hướng Dương Long nói, Tiểu Ngọc bỉu môi, nói.
“ Cái đó mà cũng phải hỏi ta, đó chính là Huyết Thú tràng, khác với Đấu Thần đài được mở ở hầu hết các thành lớn nhỏ, Huyết Thú Tràng chỉ được mở ở một số thành thị nhất định. Đặc biệt là những thành thị hỗn loạn tương tự như Nhật Nguyệt thành này thì chắc chắn là một nơi thích hợp để mở Huyết Thú này. Nhưng không phải như Đấu Thần đài là dùng cho tu thần giả chiến đấu, mà Huyết Thú tràng này hoặc là Tu Thần giả chiến đấu với yêu thú, hoặc là những tu sĩ có tu luyện pháp công Nô Thú (*) chiến đấu với nhau.”
Như sợ tên nhà quên như Dương Long lại hỏi nhiều, nên Tiểu Ngọc một hơi nói hết những đặc điểm của Huyết Thú tràng này, có thể nói đây cũng là khá mới mẻ với Dương Long, bởi trước kia hắn hầu như chỉ ở tại thành Lạc Hồng, mà nơi đó làm gì có Huyết Thú tràng như vậy chứ.
Nghĩ đến điều gì đó, Dương Long lại hướng sang Tiểu Ngọc hỏi nhỏ.
“ Nếu đấu thắng thì phần thưởng là gì?”
Lúc này, Tiểu Ngọc dù ngu ngốc đến mấy cũng đã hiểu ra ý định của Dương Long, rồi như nghĩ đến điều gì đó, Tiểu Ngọc đôi mắt chớp động, khuôn mặt thùy mị của nàng thoáng chốc trở nên gian xảo, mà lúc này trên mặt Tiểu Ngọc cũng giống Dương Long lúc trước đang hiện lên một nụ cười xấu xa.
“ Phần thưởng cũng khá hấp dẫn đấy, thường thì sẽ là đan dược hoặc công pháp đồng cấp với cảnh giới chiến đấu. Hoặc ngươi muốn có thể thách đấu những kẻ đang giữ thành tích liên thắng để đổi được một món Bảo Cụ, những bảo cụ này ngay cả ta cũng thấy thèm thuồng.”
Vừa nói, Tiểu Ngọc vừa dùng hai tay xoa xoa vào nhau, một bộ dạng của kẻ hám tiền.
CÒn Nữa
Xung quanh quán trọ này cũng có rất nhiều hộ vệ canh giữ, hiển nhiên những tên này đều là kẻ duy trì trật tự, an toàn cho khách nhân bên trong. Nhìn vẻ mặt mấy tên hộ vệ này thì thật sự không ai thấy có cảm tình được. Một vẻ mặt lạnh thấu xương, trên mặt thì chằng chịt những xẹo lòi lõm. Nhưng khiến người khác chán ghét hơn chính là trên người những tên thị về này đều nồng nặc một mùi máu tanh, thậm chí một vài tên trên miệng còn dính lại những giọt máu. Hiển nhiên những kẻ này có thể ví như là những tên biến thái chuyên uống máu người để tẩm bổ bản thân.
Tuy nói những tên thị vệ quán trọ đó không tốt lành gì, nhưng việc này cũng rất dễ hiểu, bởi nơi đây là đâu chứ? Nơi này chính là Nhật Nguyệt Thành, là một quỷ thành do một tay Hạ Minh Tông đứng đằng sau. Mà ở những nơi này lại không dính máu tanh mới chính là việc kì lạ.
Chỉ nhìn sơ qua một lượt người dân trong thành này cũng đủ thấy. Tất cả những người nơi đây đều có một vẻ mặt huyết sát. Một số kẻ thậm chí còn bị sát khí xâm lấn, khiến cả người hắn có một khí tức giống như tu la địa ngục, nếu ai không biết thậm chí có thể nhầm lẫn những người này với những tộc nhân của Ma giới. Còn lúc này, từ xa xa, một chiếc xe ngựa lộng lẫy một màu xanh lam do 8 con Bạch Thiên Mã kéo đến. Những người đi đường nhìn thấy cảnh này nhiều người cũng ồ lên cảm thán. Tuy những kẻ này nhìn qua cũng đều không phải dạng tốt đẹp gì. Nhưng đi đến đâu cũng vậy, khi thấy được những thứ chỉ có những đỉnh cấp cường giả mới có thể sử dụng thì tất nhiên là cũng một phen hoặc sợ hãi, hoặc hứng thú… Mà Bạch Thiên Mã chính là một trong những thú cưỡi chỉ có đỉnh cấp gia tộc mới có thể sử dụng.
Chỉ khoản mười hơi thở, chiếc xe ngựa kia đã dừng trước quán trọ ba tầng sang trọng nhưng cũng không kém phần tà dị kia. Điều khiển chiếc xe ngựa xa hoa này là một lão nhân khoản chừng 70 tuổi, trên mặt lão luôn hiện một nụ cười hiền từ, nhưng ánh mắt của lão thì đặc biệt tĩnh lặng như một mặt hồ. Nhưng nếu chỉ nhìn từ ngoài vào thì chắc chắn chẳng ai biết lão giả này tu vi đến đâu. Thậm chí khí tức của lão phát ra còn chẳng khác gì một người bình thường. Lão giả bước xuống xe ngựa, đưa tay gõ nhẹ vào trong thành xe một tiếng. Lúc này, từ trong xe bước ra một cô gái trẻ cực kỳ xinh đẹp, cả người cô phảng phất cứ như một vị phật đà thiện lương. Lúc này, nàng ta khoác cho mình một chiếc áo màu xanh lam, mãi tóc xõa dài xuống tận hai cái kiều đồn của nàng.
Theo sau nàng là một cô nương khác có vẻ cũng khoản tuổi của nàng, nhưng khi cô nương này bước ra, những tráng hán xung quanh không nhịn được mà nuốt ực một cái, trên mặt những kẻ này đều không giấu nổi vẻ thèm thuồng. Mà ánh mắt của những kẻ này đều đang không dời mắt bởi hai “ quả đào” ngọt nước đang như muồn rơi ra khỏi chiếc áo hồng phấn nàng đang khoác trên người. Thậm chí nhiều kẻ còn vì cảnh nửa xuân này mà ngây ngất đến chảy cả máu mũi. Đây không ai khác chính là cô nàng lém lỉnh lại quyến rũ Tiểu Ngọc, mà đứng trước nàng chính là vị tiểu thư thiện lương Uẩn Lam. Dương Long lúc này mới từ trong xe bước ra. Vì để tránh những người khác nhìn thấy những vảy lớn như long lân của hắn nên lúc này, Tiểu Ngọc đã quấn cho hắn một bộ trang phục phải gọi là hỏng mắt người nhìn. Trên đầu hắn thì vẫn là cái nơ hồng cùng với những bím lông được tếp lại với nhau, còn ở cổ thì lại còn đeo thêm một cái vòng cũng là màu hồng nốt.
Nhưng khiến mọi người không nhịn được cười chính là, lúc này ở 4 chân của Dương Long lại mang thêm 4 đôi vớ màu đỏ, nhìn hắn lúc này thật sự chẳng khác gì một quý cô thú cưng chút nào. Nhưng Dương Long cũng chẳng quan tâm mấy đến hình tượng của hắn lúc này a. Dù sao thì hắn hiện tại cũng chỉ là mượn tạm thân xác này để che giấu khí tức mà thôi.
Dương Long bước ra khỏi xe, hắn nhìn xung quanh những kẻ vẫn còn đang trố mắt nhìn vào cái nơi mọng nước của Tiểu Ngọc kia. Sau đó nhìn sang Tiểu Ngọc với ánh mắt châm chọc, như nhận thấy ánh mắt của Dương Long, Tiểu Ngọc quay lại trừng hắn một cái sau đó lại còn ưỡn bộ ngực lớn của mình ra một chút, bỏ mặt những kẻ đang thèm thuồng kia hiên ngang đi về phía của Uẩn Lam.
Thấy vậy, Dương Long cũng lắc đầu ngán ngẩm một cái rồi lắc lắc thân hình mập mạp của hắn lúc này đi theo sau hai người.
Ra khỏi xe, Uẩn Lam cùng Tiểu Ngọc vậy mà lại cung kính cúi chào lão giả lái xe ngựa kia một tiếng, sau đó chờ lão giả kia phất tay thì hai người mới đi vào trong quán trọ, hiển nhiên, địa vị của lão giả này cũng không hề nhỏ ở trong Hạ gia. Mà lúc này, Dương Long mới để ý đến cái quán trọ cao tam tầng, có thể xếp hạng lớn nhất ở trong khu vực thành Nhật Nguyệt này. Uẩn Lam vừa đến trước cổng thì từ bên trong, một tên tiểu nhị mặt mày lanh lợi nhưng đôi mắt lại âm trầm, trái ngược hoàn toàn với cái vẻ đang cười của hắn chạy ra chào nhẹ nhóm người Dương Long một cái. Sau đó hắn bắt đầu giới thiệu những đặc sản, những món ngon của hàng quán này. Hiển nhiên, sống ở nơi nào thì cũng phải có tiền mới sống được a.
Sau khi ăn uống no say,Uẩn Lam cùng Tiểu Ngọc thuê hai phòng, mà lúc này, Dương Long lại được xếp ở cùng với Tiểu Ngọc, bởi vì hắn là yêu thú, vả lại cũng không tiện để hắn một mình một phòng vì sợ hắn gây chuyện, nên dù Tiểu Ngọc không mấy vui vẻ cũng đành phải chấp nhận sự sắp xếp này của Uẩn Lam. Căn phòng ở quán trọ này cũng khá rộng, tuy nó không rộng lớn như phòng của Hạ gia nhưng nếu so với những phòng ở Đinh phủ thì cũng lớn hơn rất nhiều a. Trong phòng cũng không có gì đặc biệt, nhưng khiến Dương Long cảm thấy thoải mái hơn là trong quán trọ này rất trật tự, lại không phải ngửi cái mùi máu tanh tưởi, ghê chán như ở bên ngoài đường kia.
Vừa vào đến phòng, Dương Long đã phóng ngay lên giường giành cái vị trí thoải mái nhất nằm xuống, đi cả ngày trên xe ngựa, hắn thật sự cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Thấy hành động đáng ghét của Dương Long, Tiểu Ngọc cũng vội chạy lại phóng thẳng lên giường, dùng hai chân dài thon của nàng không ngừng ra sức hất Dương Long xuống, mà Dương Long cũng cứ thích chọc ghẹo nha đầu này nên cũng không ngừng lấy cái đuôi của mình ngoáy vào mũi nàng ta khiến Tiểu Ngọc ho sặc sụa. Mãi một lúc sau, Tiểu Ngọc mới xụ mặt ngồi một bên tỏ vẻ giận dỗi. Thấy nàng có vẻ không vui nên Dương Long cũng thôi quấy rối, nghiêm chỉnh lại, lúc này hắn mới mở miệng, hướng Tiểu Ngọc hỏi.
“ Này, nha đầu, ngươi nói thật cho ta biết. Có phải ngươi nói bí mật của ta cho nha đầu Uẩn Lam biết rồi hay không?”
Ngồi ngay ngắn, hai chân xếp bằng, còn hai chân trước của hắn thì còng vào nhau, lưng dựng thẳng một bộ dạng yêu thú cao thâm, Dương Long dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiểu Ngọc.
Mà nghe Dương Long hỏi, Tiểu Ngọc cũng trừng mắt một cái hét lớn.
“ Đồ biến thái nhà ngươi, bổn cô nương ta phải là loại người nói lời không giữ lấy lời vậy không?” Không đợi Dương Long trả lời, Tiểu Ngọc lại tiếp tục nói.
“ Vốn ta cũng định nói thật với tiểu thư, nhưng ta sợ có kẻ khác vô tình biết được thì lại không tốt, dù sao ngươi cũng không có ý định hại chúng ta, nên thôi bổn cô nương xinh đẹp như ta mới tha cho ngươi một mạng, vậy mà bây giờ ngươi lại lấy đức báo oán, dám có suy nghĩ nghi ngờ ta. Thật là uổng công ta vì ngươi mà còn giấu diếm việc này với tiểu thư.”
Vừa nói, nàng vừa trừng mắt nhìn Dương Long như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Nhưng ánh mắt Tiểu Ngọc lại rất chân thật, không hề có chút tạp niệm, giấu diếm nào. Thấy vậy, Dương Long cũng ho khan một tiếng, đi ra cửa sổ nhìn ra phía xa suy nghĩ mông lung.
Đúng lúc này, Dương Long đôi mắt chợt lóe sáng nhìn đằng xa, cách quán trọ này khoản một dặm, nơi đó có một kiến trúc to lớn, nhìn qua thì Dương Long có thể xác định được nó có hình tròn, lại có hình dáng tương tự như khu đấu thần đài của Lạc Hồng Thành. Suy nghĩ đến gì đó, Dương Long vội ngoắt Tiểu Ngọc lại.
“ Nha đầu, lại đây, có muốn phát tài hay không?”
Nghe Dương Long nói, Tiểu Ngọc tỏ ra vẻ khó hiểu nhìn Dương Long, còn trên mặt Dương Long lúc này lại hiện lên một nụ cười bỉ ổi, khiến Tiểu Ngọc thậm chí rùng mình một cái.
“ Lại đây, ngươi có thể được xem là khách quen của nơi này chắc cũng biết nơi kia là gì chứ?” Vừa nói, Dương Long vừa đưa bàn chân trước 5 ngón của hắn ra trỏ về hướng kiến trúc hình tròn kia.
Lúc này, Tiểu Ngọc mới lười biếng ưỡn người từ trên giường ngồi dậy, chậm rãi đi đến cửa sổ cạnh Dương Long, nhìn về hướng Dương Long nói, Tiểu Ngọc bỉu môi, nói.
“ Cái đó mà cũng phải hỏi ta, đó chính là Huyết Thú tràng, khác với Đấu Thần đài được mở ở hầu hết các thành lớn nhỏ, Huyết Thú Tràng chỉ được mở ở một số thành thị nhất định. Đặc biệt là những thành thị hỗn loạn tương tự như Nhật Nguyệt thành này thì chắc chắn là một nơi thích hợp để mở Huyết Thú này. Nhưng không phải như Đấu Thần đài là dùng cho tu thần giả chiến đấu, mà Huyết Thú tràng này hoặc là Tu Thần giả chiến đấu với yêu thú, hoặc là những tu sĩ có tu luyện pháp công Nô Thú (*) chiến đấu với nhau.”
Như sợ tên nhà quên như Dương Long lại hỏi nhiều, nên Tiểu Ngọc một hơi nói hết những đặc điểm của Huyết Thú tràng này, có thể nói đây cũng là khá mới mẻ với Dương Long, bởi trước kia hắn hầu như chỉ ở tại thành Lạc Hồng, mà nơi đó làm gì có Huyết Thú tràng như vậy chứ.
Nghĩ đến điều gì đó, Dương Long lại hướng sang Tiểu Ngọc hỏi nhỏ.
“ Nếu đấu thắng thì phần thưởng là gì?”
Lúc này, Tiểu Ngọc dù ngu ngốc đến mấy cũng đã hiểu ra ý định của Dương Long, rồi như nghĩ đến điều gì đó, Tiểu Ngọc đôi mắt chớp động, khuôn mặt thùy mị của nàng thoáng chốc trở nên gian xảo, mà lúc này trên mặt Tiểu Ngọc cũng giống Dương Long lúc trước đang hiện lên một nụ cười xấu xa.
“ Phần thưởng cũng khá hấp dẫn đấy, thường thì sẽ là đan dược hoặc công pháp đồng cấp với cảnh giới chiến đấu. Hoặc ngươi muốn có thể thách đấu những kẻ đang giữ thành tích liên thắng để đổi được một món Bảo Cụ, những bảo cụ này ngay cả ta cũng thấy thèm thuồng.”
Vừa nói, Tiểu Ngọc vừa dùng hai tay xoa xoa vào nhau, một bộ dạng của kẻ hám tiền.
CÒn Nữa
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook