Thần Cảnh Đại Lục
-
Chương 28: Hạ Khiết (1)
Qua nửa ngày, Hạ gia cũng đã sắp xếp sự tình đâu vào đấy. Lúc này Dương Long đang nằm trên một chiếc giường lớn, còn bên cạnh hắn là hai vị mỹ nữ, không ai khác chính là Uẩn Lam cũng Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc thì không giấu nổi tò mò, cứ đưa tay sờ soạng khắp người hắn, hai tay thì không ngừng vuốt ve bộ lông vàng óng trên thân thể, làm Dương Long máu nóng khắp người nổi lên, nhưng với dạng thú không thể hoá hình như hắn hiện giờ thì thật sự không biết phải làm gì cho phải.
Còn khiến Dương Long có vẻ khoái lạc hơn là đầu của hắn đang gối trên đùi của Uẩn Lam, cái hương vị cùng nữ nhân tiếp xúc như thế này, đây có thể xem là lần đầu tiên Dương Long được trải qua, dù gì thì khi còn ở cạnh của Thiên Nhi, lúc đó Dương Long cũng chỉ là một nam hài 13 tuổi, một vài bộ phận cũng chưa phát triển thì làm sao có cảm nhận đặc biệt giống như bây giờ a.
Nếu không phải kích thước của hắn bây giờ đã lớn hơn Tiểu Hoàng lúc trước rất nhiều thì e rằng nơi hắn an toạ bây giờ phải là nơi cái vị trí hai khối “ thịt dư” ấm áp kia kìa. Mùi thơm nhẹ từ thân thể của Uẩn Lam toả ra khiến Dương Long cảm thấy hơi đê mê. Cố trấn tĩnh lại bản thân, hắn tự mắng bản thân vì đang có suy nghĩ không tốt với một cô nương khác, đây chẳng khác gì đang phản bội Thiên Nhi.
Mãi một lúc sau, Dương Long mới mở miệng theo thói quen “ hằn” một tiếng. Nhưng lúc này âm thanh mà hắn phát ra lại là một tiếng mèo kêu “ ngheo”. Như là một tiếng chuông đánh thức, lúc này Tiểu Ngọc mới hướng về phía Uẩn Lam hỏi.
“ Tiểu thư, tỷ thấy Tiểu Hoàng có gì lạ không. Muội cứ cảm thấy có gì đó không đúng a.”
Vừa nói, cô vừa đưa tay sờ sờ cái mũi “ mèo” mềm mềm ươn ướt của Dương Long, trên mặt còn có vẻ khá thích thú. Nhưng lúc này, Uẩn Lam cũng không trả lời câu hỏi của Tiểu Ngọc mà như suy nghĩ điều gì đó. Mãi một lúc sau, cô mới thở dài một hơi đưa tay xoa đầu của Thiên Long như lúc trước hay làm với Tiểu Hoàng.
“ Ta cũng không rõ, lần này có thể Tiểu Hoàng thức tỉnh huyết mạch, nhưng kì lạ là huyết mạch yêu thú này ngay cả cha ta cũng không nhận ra. Nhưng Tiểu Hoàng lúc này vẫn nhớ ra ta, muội thấy đấy, nó vẫn quấn lấy ta như trước.”
Vừa nói, cô vừa nhìn vào đôi mắt thú ngây thơ của Dương Long nở một nụ cười mê người. Bất giác, Dương Long như bị thôi miên, đưa cái mũi ươn ướt rướn lên chạm nhẹ vào cái môi đỏ mọng của Uẩn Lam thè lưỡi liếm một phát. Uẩn Lam cũng bị hành động bất ngờ này của Dương Long mà “ ứm” lên một tiếng. Còn Tiểu Ngọc ở bên cạng cũng ngớ người trong chớp mắt rồi phá lên cười lớn, nói.
“ Tiểu Thư, tỷ đã trao nụ hôn đầu của tỷ cho Tiểu Hoàng rồi a, chẳng lẽ tỷ phải lấy nó làm chồng ư?”
Đôi mắt tinh nghịch của Tiểu Ngọc nhìn sang Uẩn Lam cười khúc khích. Vốn dĩ, gia quy của Hạ gia chính là nữ nhân sẽ trao nụ hôn đầu cho người mà mình muốn lấy làm chồng, thường thì sẽ là vào đại lễ trưởng thành lúc 18 tuổi. Vì vậy nên khi thấy Tiểu Hoàng chạm vào cái môi xinh đẹp của Uẩn Lam thì Tiểu Ngọc mới ngẩn người như thế.
Lúc này, Uẩn Lam bị lời nói của Tiểu Ngọc làm cho đỏ cả mặt. Cốc nhẹ đầu Tiểu Ngọc một cái rồi mới phân bua.
“ Tiểu Hoàng chỉ là nghịch ngợm, muội nghĩ đi đâu vậy, còn nói nữa ta xin cha cho muội lấy tên An Mập bán thịt lợn trong thành.” Vừa nói, Uẩn Lam còn đưa ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Tiểu Ngọc cười khúc khích. Còn Tiểu Ngọc thì nhăn mặt vội đưa tay bịt miệng lại vì sợ lỡ lời.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gọi của Hạ gia chủ. Tiểu Ngọc vội chạy ra mở cửa, ở bên ngoài lúc này đứng trước Hạ Thành là một lão giả mập mạp, tóc thả dài xuống trắng xoá, nhìn lão khoản 90 tuổi, tay cầm hồ lô rượu màu đen, khuôn mặt tròn vo như vị Phật Di Lặc, không hề có một nếp nhăn, trên mặt lão nở một nụ cười hiền từ nhìn về phía của Uẩn Lam. Thấy lão giả này, Uẩn Lam vội để Dương Long xuống giường, chạy vội ra cửa ôm chầm lấy ông nũng nịu. “ Ông Nội, sao người lại về đây, Lam Nhi nhớ người chết đi được.”
Lão giả này chính xác là Hạ lão tửu quỷ Hạ Khiết. Dương Long vừa nhìn vào cũng đã nhận ra là lão, cũng chẳng khác gì cái quang ảnh lần trước giải quyết tên hắc y nhân kia. Lúc này, Hạ lão cười lớn một tiếng, xoa xoa đầu của Uẩn Lam nhẹ giọng nói.
“ Nha đầu, mới rời khỏi tông môn chưa đầy 5 ngày đã gây ra bao nhiêu chuyện. Còn khiến lão già này phải đích thân về đây một chuyến. Con nói có phải nên làm vài món để gia gia con nhắm rượu không.” Vừa nói, lão vừa nuốt nước bọt “ ực “ một tiếng, trên khuôn mặt không giấu nổi vẻ thèm thuồng.
Nghe lão nói vậy, Uẩn Lam “ hứ” một tiếng, buông lão ra quay vào trong phòng.
“ Người xem, lại không nghe lời Lam Nhi căn dặn, chỉ toàn uống rượu. Thật là uổng công ta tin tưởng gia gia sẽ vì ta khuyên mà bỏ nó.”
Còn Nữa
( Lời tác giả: Chương này rất ít chữ, vì mình đang bận việc gia đình vài ngày nên chỉ đêm khuya mới viết được. Dự là khoản đến chương 30 mới có thể trở lại bình thường = hơn 2k chữ mỗi chương. Các đọc giả thông cảm nhé.)
Còn khiến Dương Long có vẻ khoái lạc hơn là đầu của hắn đang gối trên đùi của Uẩn Lam, cái hương vị cùng nữ nhân tiếp xúc như thế này, đây có thể xem là lần đầu tiên Dương Long được trải qua, dù gì thì khi còn ở cạnh của Thiên Nhi, lúc đó Dương Long cũng chỉ là một nam hài 13 tuổi, một vài bộ phận cũng chưa phát triển thì làm sao có cảm nhận đặc biệt giống như bây giờ a.
Nếu không phải kích thước của hắn bây giờ đã lớn hơn Tiểu Hoàng lúc trước rất nhiều thì e rằng nơi hắn an toạ bây giờ phải là nơi cái vị trí hai khối “ thịt dư” ấm áp kia kìa. Mùi thơm nhẹ từ thân thể của Uẩn Lam toả ra khiến Dương Long cảm thấy hơi đê mê. Cố trấn tĩnh lại bản thân, hắn tự mắng bản thân vì đang có suy nghĩ không tốt với một cô nương khác, đây chẳng khác gì đang phản bội Thiên Nhi.
Mãi một lúc sau, Dương Long mới mở miệng theo thói quen “ hằn” một tiếng. Nhưng lúc này âm thanh mà hắn phát ra lại là một tiếng mèo kêu “ ngheo”. Như là một tiếng chuông đánh thức, lúc này Tiểu Ngọc mới hướng về phía Uẩn Lam hỏi.
“ Tiểu thư, tỷ thấy Tiểu Hoàng có gì lạ không. Muội cứ cảm thấy có gì đó không đúng a.”
Vừa nói, cô vừa đưa tay sờ sờ cái mũi “ mèo” mềm mềm ươn ướt của Dương Long, trên mặt còn có vẻ khá thích thú. Nhưng lúc này, Uẩn Lam cũng không trả lời câu hỏi của Tiểu Ngọc mà như suy nghĩ điều gì đó. Mãi một lúc sau, cô mới thở dài một hơi đưa tay xoa đầu của Thiên Long như lúc trước hay làm với Tiểu Hoàng.
“ Ta cũng không rõ, lần này có thể Tiểu Hoàng thức tỉnh huyết mạch, nhưng kì lạ là huyết mạch yêu thú này ngay cả cha ta cũng không nhận ra. Nhưng Tiểu Hoàng lúc này vẫn nhớ ra ta, muội thấy đấy, nó vẫn quấn lấy ta như trước.”
Vừa nói, cô vừa nhìn vào đôi mắt thú ngây thơ của Dương Long nở một nụ cười mê người. Bất giác, Dương Long như bị thôi miên, đưa cái mũi ươn ướt rướn lên chạm nhẹ vào cái môi đỏ mọng của Uẩn Lam thè lưỡi liếm một phát. Uẩn Lam cũng bị hành động bất ngờ này của Dương Long mà “ ứm” lên một tiếng. Còn Tiểu Ngọc ở bên cạng cũng ngớ người trong chớp mắt rồi phá lên cười lớn, nói.
“ Tiểu Thư, tỷ đã trao nụ hôn đầu của tỷ cho Tiểu Hoàng rồi a, chẳng lẽ tỷ phải lấy nó làm chồng ư?”
Đôi mắt tinh nghịch của Tiểu Ngọc nhìn sang Uẩn Lam cười khúc khích. Vốn dĩ, gia quy của Hạ gia chính là nữ nhân sẽ trao nụ hôn đầu cho người mà mình muốn lấy làm chồng, thường thì sẽ là vào đại lễ trưởng thành lúc 18 tuổi. Vì vậy nên khi thấy Tiểu Hoàng chạm vào cái môi xinh đẹp của Uẩn Lam thì Tiểu Ngọc mới ngẩn người như thế.
Lúc này, Uẩn Lam bị lời nói của Tiểu Ngọc làm cho đỏ cả mặt. Cốc nhẹ đầu Tiểu Ngọc một cái rồi mới phân bua.
“ Tiểu Hoàng chỉ là nghịch ngợm, muội nghĩ đi đâu vậy, còn nói nữa ta xin cha cho muội lấy tên An Mập bán thịt lợn trong thành.” Vừa nói, Uẩn Lam còn đưa ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Tiểu Ngọc cười khúc khích. Còn Tiểu Ngọc thì nhăn mặt vội đưa tay bịt miệng lại vì sợ lỡ lời.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gọi của Hạ gia chủ. Tiểu Ngọc vội chạy ra mở cửa, ở bên ngoài lúc này đứng trước Hạ Thành là một lão giả mập mạp, tóc thả dài xuống trắng xoá, nhìn lão khoản 90 tuổi, tay cầm hồ lô rượu màu đen, khuôn mặt tròn vo như vị Phật Di Lặc, không hề có một nếp nhăn, trên mặt lão nở một nụ cười hiền từ nhìn về phía của Uẩn Lam. Thấy lão giả này, Uẩn Lam vội để Dương Long xuống giường, chạy vội ra cửa ôm chầm lấy ông nũng nịu. “ Ông Nội, sao người lại về đây, Lam Nhi nhớ người chết đi được.”
Lão giả này chính xác là Hạ lão tửu quỷ Hạ Khiết. Dương Long vừa nhìn vào cũng đã nhận ra là lão, cũng chẳng khác gì cái quang ảnh lần trước giải quyết tên hắc y nhân kia. Lúc này, Hạ lão cười lớn một tiếng, xoa xoa đầu của Uẩn Lam nhẹ giọng nói.
“ Nha đầu, mới rời khỏi tông môn chưa đầy 5 ngày đã gây ra bao nhiêu chuyện. Còn khiến lão già này phải đích thân về đây một chuyến. Con nói có phải nên làm vài món để gia gia con nhắm rượu không.” Vừa nói, lão vừa nuốt nước bọt “ ực “ một tiếng, trên khuôn mặt không giấu nổi vẻ thèm thuồng.
Nghe lão nói vậy, Uẩn Lam “ hứ” một tiếng, buông lão ra quay vào trong phòng.
“ Người xem, lại không nghe lời Lam Nhi căn dặn, chỉ toàn uống rượu. Thật là uổng công ta tin tưởng gia gia sẽ vì ta khuyên mà bỏ nó.”
Còn Nữa
( Lời tác giả: Chương này rất ít chữ, vì mình đang bận việc gia đình vài ngày nên chỉ đêm khuya mới viết được. Dự là khoản đến chương 30 mới có thể trở lại bình thường = hơn 2k chữ mỗi chương. Các đọc giả thông cảm nhé.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook