Thần Cảnh Đại Lục
-
Chương 15: Thượng Cổ Vương Thú
( "Lạc Thần" trong chương này là một loài chim "Lạc" trong thần thoại Việt Nam, được khắc ở các mặt trống Đồng. Không phải nữ tướng tên "Lạc Thần" bên Tàu nhé.)
Một cỗ sát ý cuồng bạo đang bắt đầu khống chế tâm thần của Dương Long, mỗi khi hắn nghĩ về sự mất tích đầy bí ẩn của cha mẹ hắn thì sát ý này lại tăng thêm một phần.
Lúc này, tử vong chi đạo đã không còn nhẹ nhàng như trước mà nó cũng mang theo sự cuồng loạn vốn có của nó, Tử Vong là sinh ra để tiêu diệt sinh linh vạn vật.
Có thể ví nó như là tử thần của thiên địa, trừ khi vượt ra khỏi phạm vi nhân quả luân hồi. Nếu không, tính cuồng loạn của tử vong chi lực sẽ khiến bản thân rơi vào trong tâm ma, bị tâm ma khống chế khơi dậy bản năng giết chóc, từ đó đi theo con đường của ma đạo.
Trường hợp của Dương Long hiện tại đúng là như vậy, hắn đang bị cỗ sát ý từ trong suy nghĩ của hắn, khi hắn muốn giết tất cả những kẻ gây bất lợi với người thân hắn mà hình thành.
Đồng thời sự ôn hòa của tử vong lực khi được Dương Long lĩnh ngộ cũng vì sát ý này mà khơi dậy bản năng điên cuồng của nó.
Lúc này, xung quanh Dương Long bao phủ một tầng quang mang tím đậm, những kí hiệu tử vong như những con dao bén nhọn phá hủy toàn bộ những thứ gần kề thân thể của Dương Long trong vòng 50m.
Hai mắt của hắn lúc này cũng đã bị sát ý điên cuồng kia biến thành màu đỏ máu, ở giữa con ngươi lại là màu tím như được tạo thành từ một phiến ngọc.
Mà lúc này, khuôn mặt của Dương Long cũng đang uốn éo, nhăn nhó đau khổ giống như bị ngàn đao xẻ thịt.
Còn ánh mắt của hắn như đã hoàn toàn bị sát ý chi phối, nhưng sâu thẳm trong đó vẫn còn một tia thần trí lấy được bình tĩnh, lúc này Tử Vong chi lực lại càng lúc càng cuồng loạn, lan rộng ra phạm vi trăm mét xung quanh.
Những gạch đá đã đổ nát trong trận đấu cùng Bích Long lúc trước nằm ngổn ngang, lúc này lại bởi vì sự cuồng loạn của Tử Vong lực mà nhanh chóng biến thành bột phấn.
Duy chỉ có một thứ mà tử vong lực dù cuồng bạo vẫn không hề làm nó rung chuyển, đó chính là chiếc hộp gỗ ở giữa quảng trường.
Nhìn qua nó chỉ dài khoản 2 gang tay, nhưng lúc này nó lại tỏa ra quang mang nhè nhẹ mang màu vàng có vẻ suy yếu, giống như ánh nắng mặt trời ban trưa gặp phải đám mây nhỏ.
Làm người khác ngạc nhiên là quang mang này tuy nhìn có vẻ yếu ớt nhưng nó hoàn toàn chống lại sự cuồng loạn của tử vong quy tắc đang như những lưỡi đao mang kịch độc muốn xé xác nó ra.
Bất kì Tử Vong lực nào tiến lại gần hộp gỗ đếu vô thanh vô tức bị hóa giải vùi vào thiên địa.
Hỗn loạn phải mất vài phút sau, Dương Long bất chợt gồng mình hét lên một tiếng lớn “PHÁ”.
Một vầng lực lượng tinh thần vô cùng cuồng bạo mang theo sát ý được Dương Long đẩy ra từ trong hồn thể, bay ra xung quanh tạo thành một vòng tròn trùng kích kinh khủng mà ngay cả một kích toàn lực của liên hoa lúc trước giết được Bích Long cũng không thể so sánh được.
Xung quanh quảng trường, những vách đá lúc này vì lực trùng kích kia mà tạo thành một vòng tròn rãnh nhỏ liền nhau sắc bén như bị bảo cụ gọt qua, sâu đến hơn trăm mét khắc vào bên trong vách.
Lúc này, Dương Long đã thoát khỏi sát ý khống chế, ánh mắt của hắn ngưng trọng nhìn xung quanh những chỗ bị lực trùng kích vừa rồi chấn nát. Sở dĩ hắn bị cỗ sát ý kia chi phối nguyên nhân chính là bởi cái hộp gỗ nhỏ kia.
Chỉ cần nhìn vào đó, mọi sự uất hận của bản thân dù nhỏ nhặt đến đâu cũng bị nó kích phát thành một loại sát ý mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cũng may mắn, Dương Long ở nơi hắc ám hơn 6 năm, tâm tình của hắn có thể nói là hiện tại vững như bàn thạch.
“Nếu như lúc trước khi bị thu vào nơi quỷ quái này mà ta gặp cỗ sát ý kia, e rằng đã bị điên loạn mà chết”.
Phù ra một hơi, Dương Long tự cảm thấy may mắn, hắn chuyển hướng nhìn sang phía chiếc hộp gỗ cổ kính thần bí kia.
Giọng nói của lão già vô danh lại vang lên:
“ Tốt lắm, có thể khống chế được tâm ma, ép sát ý trong Tử Vong chi đạo từ hỗn loạn trở thành ôn hòa, tạm chấp nhận được.
Ở trong hộp gỗ là phần thưởng của ngươi, ta cho ngươi thời gian một tháng để cảm ngộ những thâm ảo bên trong, nếu sau một tháng, ngươi không thể vận dụng tâm pháp thần thông được ghi bên trong, thì ngươi cũng ở lại trông coi nơi này giống ta đi.”
Nói xong, không đợi Dương Long trả lời, lúc này, hộp gỗ bên kia đã tự động mở ra. Bên trong tỏa ra một khí tức chí tôn thần thánh, khiến thân thể Dương Long, nói đúng hơn là linh hồn của hắn phải run rẩy khi bị cỗ khí tức này ảnh hưởng.
“ Không hề phát hiện ra khí tức của thiên địa đại đạo từ trong hộp gỗ kia, nhưng khí tức nó tỏa ra lại khiến ta run rẩy, đây rốt cuộc phải là khí tức gì mới làm cho ta cảm thấy sợ hãi như gặp đại địch? Chẳng lẽ đây là khí tức của thần?”
Tự đặt những câu hỏi không lời giải cho bản thân, lúc này Dương Long không những không sợ hãi mà còn phấn chấn, hai mắt hắn sáng lên, bước nhanh về phía hộp gỗ.
Khí tức tỏa ra kia quá mạnh mẽ, trong suy nghĩ của Dương Long thì ánh sáng có thể làm cho linh hồn trầm ổn như đáy đại dương của hắn cũng phải run rẩy thì chắc chắn ẩn chứa bên trong nó là tuyệt thế thần kỹ.
Vì vậy hắn không những không sợ hãi mà còn mong đợi, ngay trong ánh mắt của hắn lúc này cũng xuất hiện một vẻ cuồng nhiệt, còn cái miệng thì đã không tự chủ liếm mép như một tên dê xồm gặp được đám rau tươi.
Lúc này, Dương Long đã bước đến ngay cạnh của hộp gỗ, lực áp bách kia không làm hắn bị thương nhưng lại làm tâm thần của hắn run rẩy dữ dội, cảm giác khó chịu cứ thế ấp đến khiến Dương Long cũng phải cắng răng một cái, hơi nhíu mày, hắn cố gạt bỏ hết mọi tâm tư đưa tay vào cầm ngay lấy quyển sách màu xám bên trong của hộp gỗ.
Quyển sách này vừa vặn với kích thước của hộp gỗ cổ kia, bên trên còn có ghi 3 chữ “ Phệ Thiên Thuật.”
Đọc được 3 chữ này, tâm thần Dương Long thoáng chấn động, miệng lẩm bẩm: “ Vị tiền bối nào đặt cái tên này thật không sợ bị trời phạt a, lại giám có ý nghĩ lớn đến mức thôn phệ cả thiên địa.”
Nhìn qua, bề ngoài của quyển sách đã cũ kĩ, màu sắc hoàn toàn đã chuyển sang xám xịt, còn tỏa ra một cỗ uy áp khiến tâm hồn của người tiếp xúc không ngừng run lên.
Dương Long lại đặc biệt chú ý nhiều hơn một chút về phía bìa quyển sách, bên trên này còn có dính một chút máu không biết có phải là của người sáng tạo ra bộ tuyệt kỹ này nhỏ xuống để làm dấu hay không.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy kì lạ là tuy sách này đã cũ nhưng riêng giọt máu dính trên bìa sách kia vẫn giữ nguyên màu đỏ tươi như mới.
Trong vô thức, ngón tay của Dương Long chạm vào vệt máu đỏ kia, bất chợt một luồng hồng quang từ giọt máu bắn thẳng vào trong đại não của Dương Long.
Lúc này trong đầu Dương Long bất ngờ xuất hiện những hình ảnh vô cùng mới mẻ. Hình ảnh một mảnh thiên địa đẹp như tiên cảnh, mây bay cuồn cuộn, cầu vồng Ngũ sắc ( 5 sắc), còn có cả Tiên Hạc bay lượn, một vài loại còn được xếp hạng vào nhóm các thần thú, có hình thể to lớn khủng khiếp.
Khiến Dương Long giật mình hơn là, trong những hình ảnh này lại còn có cả tứ đại thần thú thời thượng cổ.
Lần lượt là Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ, lúc này ngoại trừ Huyền Vũ thần thú đang tọa trấn bên dưới một hồ rộng có nhiều màu sắc ra, thì 3 con thần thú khác lại đang đứng trên cao bất động nhìn về một hướng.
Những thần thú này nếu để miêu tả hình dạng thì thậm chí nó còn lớn hơn con Bích Long ( có lúc gọi là Chân Long) mà trước đó Dương Long đã giao đấu cùng nó.
Uy áp mà tứ đại thần thú tỏa ra khiến những “tiểu thần thú” khác chỉ giám đứng ở xung quanh mà không hề giám bén mảng đến khu vực này.
Mà hướng tứ đại thần thú nhìn đến kia lúc này lại có một thân ảnh mỹ nhân.
Nhìn thấy hình ảnh này lại khiến Dương Long bất giác muốn nói: “ Thật bại hoại, tứ đại thần thú nhân gian kính ngưỡng lại đi rình mò một nữ nhân sắp đi tắm.”
Sở dĩ hắn có suy nghĩ gắn mác “dâm tà” cho tứ đại thần thú kia cũng chính vì người nữ nhân này chỉ khoản 20 tuổi, mái tóc đen tuyền chảy dài xuống tận cái eo nhỏ, trên khuôn mặt nàng mang theo một một nét uy nghiêm như một vị thánh chủ của cả thiên hạ.
Cái cằm nhỏ nhắn, đôi môi hồng quyến rũ mọng nước, đôi mắt đang nhắm nghiền nhưng hàng mi lại cong vút, đôi mày lá liễu cái mũi nhỏ xinh cùng với mái tóc đen tuyền chảy dài xuống tận cái eo nhỏ kia lại càng làm cho người nhìn phải say mê. Tất cả những gì trên người nàng đều giống như một kiệt tác nghệ thuật do chính thiên địa ban tặng.
Bàn tay ngọc trắng thon thả, bên cạnh là cái eo nhỏ nhắn còn cả những đường nét lòi lõm khác lại càng khiến cho người khác chỉ nhìn vào thôi cũng đã phải rạo rực trong lòng.
Đến Dương Long lúc này cũng vì vẻ đẹp tuyệt diễm kia mà kinh hô lên một tiếng “ đẹp, đẹp đến mức vô lý. ”
Lúc này, nữ nhân kia đang ngồi xếp bằng bên cạnh một dòng thác, nàng khoác cho mình một cái áo vàng mỏng đơn điệu nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp kia của nàng, thậm chí còn khiến cho người khác phải chăm chú nhìn nàng thêm vài lần.
Hai tay nàng đặt nhẹ lên cái đùi nhỏ như ngọc, đôi mắt vẫn nhắm nghiền đôi lúc lại giật giật càng khiến tâm trí của người khác bị nàng cuốn hút.
Kì lạ hơn, lúc này Dương Long mới chú ý đến thác nước đang ở gần nàng, thác nước này lại chảy ra 5 màu sắc khác nhau, nó từ hư không xuất hiện rồi đổ thẳng xuống hồ nước bên dưới, màu sắc lần lượt là Đỏ, Xanh ( Lục), Vàng, Tím, Đen.
Thấy dòng thác này, tâm thần của Dương Long càng bị chấn động. Tương truyền rằng, vạn năm trước khi Hồn Thần phá xích Thiên Tôn cảnh phá hủy ràng buộc giữa người và Thần thì một cảnh tượng kinh thiên đã xảy ra, một dòng thác nhỏ từ trên trời đổ xuống tẩy rửa qua thân thể của vị Hồn Thần này.
Phải đến một tháng, sau khi được Thiên Hà ( nước trời) tẩy rửa, Hồn Thần mới chính thức lột xác tiến vào Thần vị. Một số sách cổ còn ghi lại rằng, khi Hồn Thần tiến nhập Thần giới, một cánh cửa trong suốt như thủy tinh đã hiện ra trên nền trời, cơ hồ mọi người đều có cảm giác như thân thể đứng không vững, một số người còn bị uy áp từ bên trong cánh cửa thần bí kia chấn đến ngất xỉu, thậm chí mất mạng.
Nhưng những điển tịch để lại cũng chỉ nói rằng, dòng thác 5 màu mà Hồn Thần tẩy rửa lại rất nhỏ, chỉ vừa đủ bao trọn thân thể của vị Hồn Thần vào trong.
Vốn dĩ Dương Long trước giờ đều không tin rằng có Thần giới tồn tại, với hắn luôn cho rằng Thần là tồn tại những suy nghĩ diễn hóa bên trong con người và được họ suy diễn vào sách vở, sau đó được những con cháu đời sau xưng tụng là Thần.
Ngay cả vị Hồn Thần kia hắn cũng nghĩ rằng chỉ là một thiên tài vạn năm, đạt đến cảnh giới cực hạn mà chưa ai vượt qua nên được cổ nhân phóng đại tôn ông làm Thần, nhưng hiện tại sau khi gặp được những chuyện quỷ quái tại nơi này, với hình ảnh về dòng thác 5 màu kia thì Dương Long cũng không thể phủ nhận được rằng Thần không hề tồn tại.
Còn hiện tại, khiến Dương Long giật mình kinh hãi là dòng thác 5 màu xuất hiện trong luồng trí nhớ này của hắn lại rộng hơn trăm mét, nước chảy cuồng cuộn như Cửu Long bay lượn, không hề giống với miêu tả dòng thác trời nhỏ của vị Hồn Thần kia.
Lại qua một hình ảnh khác, lúc này thân ảnh của mỹ nhân kia đang không ngừng run rẩy, mồ hôi đổ ra khắp người, chiếc áo bó sát vào bộ ngực to tròn của nàng làm Dương Long cũng muốn chảy máu mũi.
Ngay lúc đó, một uy áp quang mang cũng vì sự biến đổi của cơ thể nàng mà theo đó tỏa ra, chấn nát hết thảy những cây cối xung quanh.
Nhưng khác lạ là dòng thác kia vẫn chảy xuôi không hề bị uy áp kia làm hỗn loạn.
Trên đầu của vị thiếu nữ lúc này lại xuất hiện một quang ảnh. Nhìn thấy quang ảnh này, đôi mắt của Dương Long cũng trợn tròn như muốn rớt ra, miệng hắn lặp đi lặp lại chỉ một từ “ Lạc.”
Phải một lúc sau, tâm tình Dương Long mới bình tĩnh trở lại. Quang ảnh mà nữ nhân kia phát ra chính một loài chim chỉ có trong thượng cổ, tên chỉ có một chữ là “Lạc”.
Tương truyền rằng, thời xa xưa, khi thiên địa Thần Cảnh đại lục còn chưa sơ khai, Thần Thú “Lạc” chính là vị thần thú tồn tại đầu tiên, là Vương trong Vương so với tất cả những thần thú khác. Được người đời sau xưng tụng là “ Lạc Thần”. Một số điển tịch được tìm thấy từ các cổ địa ghi lại rằng, ở Thần Cảnh đại lục này, chính Lạc Thần là vị Thần đã tạo ra vạn vật, kể cả nhân loại.
Cũng kể từ đó nhân giới ở đại lục Thần Cảnh mới hình thành và phát triển mạnh mẽ cho đến tận bây giờ. Thậm chí, từng có một quốc gia cổ đại khi biết được tổ tiên của mình là vị Thần Thú Lạc Thần kia, để tưởng nhớ ơn đức của Lạc Thần, đã đổi tên của quốc gia đó lấy hiệu là Âu Lạc. Ngụ ý muốn nói với con cháu đời sau rằng, mọi sự thành quả mà thần dân của đất nước Âu Lạc có được đều nhờ Lạc Thần mà sinh.
Ở thời đại đó, hình ảnh của loài Chim Thần “ Lạc ” này được khắc vào rất nhiều những cổ vật mà qua hàng tỉ năm, nhân tộc vẫn còn lưu giữ lại cho đến tận bây giờ.
Còn lúc này, ở trên đỉnh đầu của nữ nhân kia, quang ảnh Lạc Thần hiện ra với một vầng sáng màu vàng sặc sỡ, giống như mặt trời lúc ban trưa, không thể bị bất kì thứ gì che khuất.
“ Lạc ” ngửa cổ lên trời hót lên một tiếng thánh thoát, tuy chỉ là một tiếng hót nhìn như đơn giản, thông thường. Nhưng, điều kinh khủng lúc này mới bắt đầu, tam đại thần thú Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ đang tọa trấn trên bầu trời lúc này đồng loạt bị tiếng hót kia chấn cho rơi xuống.
Còn Huyền Vũ đang ở bên Dưới của dòng thác lúc này cũng bị tiếng hót của Thượng Cổ Vương Thú “Lạc” làm kinh hãi bất ngờ hộc ra một ngụm thần huyết, chao đảo rồi bị dòng nước ngũ sắc cuốn ra xa.
Còn Nữa
Một cỗ sát ý cuồng bạo đang bắt đầu khống chế tâm thần của Dương Long, mỗi khi hắn nghĩ về sự mất tích đầy bí ẩn của cha mẹ hắn thì sát ý này lại tăng thêm một phần.
Lúc này, tử vong chi đạo đã không còn nhẹ nhàng như trước mà nó cũng mang theo sự cuồng loạn vốn có của nó, Tử Vong là sinh ra để tiêu diệt sinh linh vạn vật.
Có thể ví nó như là tử thần của thiên địa, trừ khi vượt ra khỏi phạm vi nhân quả luân hồi. Nếu không, tính cuồng loạn của tử vong chi lực sẽ khiến bản thân rơi vào trong tâm ma, bị tâm ma khống chế khơi dậy bản năng giết chóc, từ đó đi theo con đường của ma đạo.
Trường hợp của Dương Long hiện tại đúng là như vậy, hắn đang bị cỗ sát ý từ trong suy nghĩ của hắn, khi hắn muốn giết tất cả những kẻ gây bất lợi với người thân hắn mà hình thành.
Đồng thời sự ôn hòa của tử vong lực khi được Dương Long lĩnh ngộ cũng vì sát ý này mà khơi dậy bản năng điên cuồng của nó.
Lúc này, xung quanh Dương Long bao phủ một tầng quang mang tím đậm, những kí hiệu tử vong như những con dao bén nhọn phá hủy toàn bộ những thứ gần kề thân thể của Dương Long trong vòng 50m.
Hai mắt của hắn lúc này cũng đã bị sát ý điên cuồng kia biến thành màu đỏ máu, ở giữa con ngươi lại là màu tím như được tạo thành từ một phiến ngọc.
Mà lúc này, khuôn mặt của Dương Long cũng đang uốn éo, nhăn nhó đau khổ giống như bị ngàn đao xẻ thịt.
Còn ánh mắt của hắn như đã hoàn toàn bị sát ý chi phối, nhưng sâu thẳm trong đó vẫn còn một tia thần trí lấy được bình tĩnh, lúc này Tử Vong chi lực lại càng lúc càng cuồng loạn, lan rộng ra phạm vi trăm mét xung quanh.
Những gạch đá đã đổ nát trong trận đấu cùng Bích Long lúc trước nằm ngổn ngang, lúc này lại bởi vì sự cuồng loạn của Tử Vong lực mà nhanh chóng biến thành bột phấn.
Duy chỉ có một thứ mà tử vong lực dù cuồng bạo vẫn không hề làm nó rung chuyển, đó chính là chiếc hộp gỗ ở giữa quảng trường.
Nhìn qua nó chỉ dài khoản 2 gang tay, nhưng lúc này nó lại tỏa ra quang mang nhè nhẹ mang màu vàng có vẻ suy yếu, giống như ánh nắng mặt trời ban trưa gặp phải đám mây nhỏ.
Làm người khác ngạc nhiên là quang mang này tuy nhìn có vẻ yếu ớt nhưng nó hoàn toàn chống lại sự cuồng loạn của tử vong quy tắc đang như những lưỡi đao mang kịch độc muốn xé xác nó ra.
Bất kì Tử Vong lực nào tiến lại gần hộp gỗ đếu vô thanh vô tức bị hóa giải vùi vào thiên địa.
Hỗn loạn phải mất vài phút sau, Dương Long bất chợt gồng mình hét lên một tiếng lớn “PHÁ”.
Một vầng lực lượng tinh thần vô cùng cuồng bạo mang theo sát ý được Dương Long đẩy ra từ trong hồn thể, bay ra xung quanh tạo thành một vòng tròn trùng kích kinh khủng mà ngay cả một kích toàn lực của liên hoa lúc trước giết được Bích Long cũng không thể so sánh được.
Xung quanh quảng trường, những vách đá lúc này vì lực trùng kích kia mà tạo thành một vòng tròn rãnh nhỏ liền nhau sắc bén như bị bảo cụ gọt qua, sâu đến hơn trăm mét khắc vào bên trong vách.
Lúc này, Dương Long đã thoát khỏi sát ý khống chế, ánh mắt của hắn ngưng trọng nhìn xung quanh những chỗ bị lực trùng kích vừa rồi chấn nát. Sở dĩ hắn bị cỗ sát ý kia chi phối nguyên nhân chính là bởi cái hộp gỗ nhỏ kia.
Chỉ cần nhìn vào đó, mọi sự uất hận của bản thân dù nhỏ nhặt đến đâu cũng bị nó kích phát thành một loại sát ý mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cũng may mắn, Dương Long ở nơi hắc ám hơn 6 năm, tâm tình của hắn có thể nói là hiện tại vững như bàn thạch.
“Nếu như lúc trước khi bị thu vào nơi quỷ quái này mà ta gặp cỗ sát ý kia, e rằng đã bị điên loạn mà chết”.
Phù ra một hơi, Dương Long tự cảm thấy may mắn, hắn chuyển hướng nhìn sang phía chiếc hộp gỗ cổ kính thần bí kia.
Giọng nói của lão già vô danh lại vang lên:
“ Tốt lắm, có thể khống chế được tâm ma, ép sát ý trong Tử Vong chi đạo từ hỗn loạn trở thành ôn hòa, tạm chấp nhận được.
Ở trong hộp gỗ là phần thưởng của ngươi, ta cho ngươi thời gian một tháng để cảm ngộ những thâm ảo bên trong, nếu sau một tháng, ngươi không thể vận dụng tâm pháp thần thông được ghi bên trong, thì ngươi cũng ở lại trông coi nơi này giống ta đi.”
Nói xong, không đợi Dương Long trả lời, lúc này, hộp gỗ bên kia đã tự động mở ra. Bên trong tỏa ra một khí tức chí tôn thần thánh, khiến thân thể Dương Long, nói đúng hơn là linh hồn của hắn phải run rẩy khi bị cỗ khí tức này ảnh hưởng.
“ Không hề phát hiện ra khí tức của thiên địa đại đạo từ trong hộp gỗ kia, nhưng khí tức nó tỏa ra lại khiến ta run rẩy, đây rốt cuộc phải là khí tức gì mới làm cho ta cảm thấy sợ hãi như gặp đại địch? Chẳng lẽ đây là khí tức của thần?”
Tự đặt những câu hỏi không lời giải cho bản thân, lúc này Dương Long không những không sợ hãi mà còn phấn chấn, hai mắt hắn sáng lên, bước nhanh về phía hộp gỗ.
Khí tức tỏa ra kia quá mạnh mẽ, trong suy nghĩ của Dương Long thì ánh sáng có thể làm cho linh hồn trầm ổn như đáy đại dương của hắn cũng phải run rẩy thì chắc chắn ẩn chứa bên trong nó là tuyệt thế thần kỹ.
Vì vậy hắn không những không sợ hãi mà còn mong đợi, ngay trong ánh mắt của hắn lúc này cũng xuất hiện một vẻ cuồng nhiệt, còn cái miệng thì đã không tự chủ liếm mép như một tên dê xồm gặp được đám rau tươi.
Lúc này, Dương Long đã bước đến ngay cạnh của hộp gỗ, lực áp bách kia không làm hắn bị thương nhưng lại làm tâm thần của hắn run rẩy dữ dội, cảm giác khó chịu cứ thế ấp đến khiến Dương Long cũng phải cắng răng một cái, hơi nhíu mày, hắn cố gạt bỏ hết mọi tâm tư đưa tay vào cầm ngay lấy quyển sách màu xám bên trong của hộp gỗ.
Quyển sách này vừa vặn với kích thước của hộp gỗ cổ kia, bên trên còn có ghi 3 chữ “ Phệ Thiên Thuật.”
Đọc được 3 chữ này, tâm thần Dương Long thoáng chấn động, miệng lẩm bẩm: “ Vị tiền bối nào đặt cái tên này thật không sợ bị trời phạt a, lại giám có ý nghĩ lớn đến mức thôn phệ cả thiên địa.”
Nhìn qua, bề ngoài của quyển sách đã cũ kĩ, màu sắc hoàn toàn đã chuyển sang xám xịt, còn tỏa ra một cỗ uy áp khiến tâm hồn của người tiếp xúc không ngừng run lên.
Dương Long lại đặc biệt chú ý nhiều hơn một chút về phía bìa quyển sách, bên trên này còn có dính một chút máu không biết có phải là của người sáng tạo ra bộ tuyệt kỹ này nhỏ xuống để làm dấu hay không.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy kì lạ là tuy sách này đã cũ nhưng riêng giọt máu dính trên bìa sách kia vẫn giữ nguyên màu đỏ tươi như mới.
Trong vô thức, ngón tay của Dương Long chạm vào vệt máu đỏ kia, bất chợt một luồng hồng quang từ giọt máu bắn thẳng vào trong đại não của Dương Long.
Lúc này trong đầu Dương Long bất ngờ xuất hiện những hình ảnh vô cùng mới mẻ. Hình ảnh một mảnh thiên địa đẹp như tiên cảnh, mây bay cuồn cuộn, cầu vồng Ngũ sắc ( 5 sắc), còn có cả Tiên Hạc bay lượn, một vài loại còn được xếp hạng vào nhóm các thần thú, có hình thể to lớn khủng khiếp.
Khiến Dương Long giật mình hơn là, trong những hình ảnh này lại còn có cả tứ đại thần thú thời thượng cổ.
Lần lượt là Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ, lúc này ngoại trừ Huyền Vũ thần thú đang tọa trấn bên dưới một hồ rộng có nhiều màu sắc ra, thì 3 con thần thú khác lại đang đứng trên cao bất động nhìn về một hướng.
Những thần thú này nếu để miêu tả hình dạng thì thậm chí nó còn lớn hơn con Bích Long ( có lúc gọi là Chân Long) mà trước đó Dương Long đã giao đấu cùng nó.
Uy áp mà tứ đại thần thú tỏa ra khiến những “tiểu thần thú” khác chỉ giám đứng ở xung quanh mà không hề giám bén mảng đến khu vực này.
Mà hướng tứ đại thần thú nhìn đến kia lúc này lại có một thân ảnh mỹ nhân.
Nhìn thấy hình ảnh này lại khiến Dương Long bất giác muốn nói: “ Thật bại hoại, tứ đại thần thú nhân gian kính ngưỡng lại đi rình mò một nữ nhân sắp đi tắm.”
Sở dĩ hắn có suy nghĩ gắn mác “dâm tà” cho tứ đại thần thú kia cũng chính vì người nữ nhân này chỉ khoản 20 tuổi, mái tóc đen tuyền chảy dài xuống tận cái eo nhỏ, trên khuôn mặt nàng mang theo một một nét uy nghiêm như một vị thánh chủ của cả thiên hạ.
Cái cằm nhỏ nhắn, đôi môi hồng quyến rũ mọng nước, đôi mắt đang nhắm nghiền nhưng hàng mi lại cong vút, đôi mày lá liễu cái mũi nhỏ xinh cùng với mái tóc đen tuyền chảy dài xuống tận cái eo nhỏ kia lại càng làm cho người nhìn phải say mê. Tất cả những gì trên người nàng đều giống như một kiệt tác nghệ thuật do chính thiên địa ban tặng.
Bàn tay ngọc trắng thon thả, bên cạnh là cái eo nhỏ nhắn còn cả những đường nét lòi lõm khác lại càng khiến cho người khác chỉ nhìn vào thôi cũng đã phải rạo rực trong lòng.
Đến Dương Long lúc này cũng vì vẻ đẹp tuyệt diễm kia mà kinh hô lên một tiếng “ đẹp, đẹp đến mức vô lý. ”
Lúc này, nữ nhân kia đang ngồi xếp bằng bên cạnh một dòng thác, nàng khoác cho mình một cái áo vàng mỏng đơn điệu nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp kia của nàng, thậm chí còn khiến cho người khác phải chăm chú nhìn nàng thêm vài lần.
Hai tay nàng đặt nhẹ lên cái đùi nhỏ như ngọc, đôi mắt vẫn nhắm nghiền đôi lúc lại giật giật càng khiến tâm trí của người khác bị nàng cuốn hút.
Kì lạ hơn, lúc này Dương Long mới chú ý đến thác nước đang ở gần nàng, thác nước này lại chảy ra 5 màu sắc khác nhau, nó từ hư không xuất hiện rồi đổ thẳng xuống hồ nước bên dưới, màu sắc lần lượt là Đỏ, Xanh ( Lục), Vàng, Tím, Đen.
Thấy dòng thác này, tâm thần của Dương Long càng bị chấn động. Tương truyền rằng, vạn năm trước khi Hồn Thần phá xích Thiên Tôn cảnh phá hủy ràng buộc giữa người và Thần thì một cảnh tượng kinh thiên đã xảy ra, một dòng thác nhỏ từ trên trời đổ xuống tẩy rửa qua thân thể của vị Hồn Thần này.
Phải đến một tháng, sau khi được Thiên Hà ( nước trời) tẩy rửa, Hồn Thần mới chính thức lột xác tiến vào Thần vị. Một số sách cổ còn ghi lại rằng, khi Hồn Thần tiến nhập Thần giới, một cánh cửa trong suốt như thủy tinh đã hiện ra trên nền trời, cơ hồ mọi người đều có cảm giác như thân thể đứng không vững, một số người còn bị uy áp từ bên trong cánh cửa thần bí kia chấn đến ngất xỉu, thậm chí mất mạng.
Nhưng những điển tịch để lại cũng chỉ nói rằng, dòng thác 5 màu mà Hồn Thần tẩy rửa lại rất nhỏ, chỉ vừa đủ bao trọn thân thể của vị Hồn Thần vào trong.
Vốn dĩ Dương Long trước giờ đều không tin rằng có Thần giới tồn tại, với hắn luôn cho rằng Thần là tồn tại những suy nghĩ diễn hóa bên trong con người và được họ suy diễn vào sách vở, sau đó được những con cháu đời sau xưng tụng là Thần.
Ngay cả vị Hồn Thần kia hắn cũng nghĩ rằng chỉ là một thiên tài vạn năm, đạt đến cảnh giới cực hạn mà chưa ai vượt qua nên được cổ nhân phóng đại tôn ông làm Thần, nhưng hiện tại sau khi gặp được những chuyện quỷ quái tại nơi này, với hình ảnh về dòng thác 5 màu kia thì Dương Long cũng không thể phủ nhận được rằng Thần không hề tồn tại.
Còn hiện tại, khiến Dương Long giật mình kinh hãi là dòng thác 5 màu xuất hiện trong luồng trí nhớ này của hắn lại rộng hơn trăm mét, nước chảy cuồng cuộn như Cửu Long bay lượn, không hề giống với miêu tả dòng thác trời nhỏ của vị Hồn Thần kia.
Lại qua một hình ảnh khác, lúc này thân ảnh của mỹ nhân kia đang không ngừng run rẩy, mồ hôi đổ ra khắp người, chiếc áo bó sát vào bộ ngực to tròn của nàng làm Dương Long cũng muốn chảy máu mũi.
Ngay lúc đó, một uy áp quang mang cũng vì sự biến đổi của cơ thể nàng mà theo đó tỏa ra, chấn nát hết thảy những cây cối xung quanh.
Nhưng khác lạ là dòng thác kia vẫn chảy xuôi không hề bị uy áp kia làm hỗn loạn.
Trên đầu của vị thiếu nữ lúc này lại xuất hiện một quang ảnh. Nhìn thấy quang ảnh này, đôi mắt của Dương Long cũng trợn tròn như muốn rớt ra, miệng hắn lặp đi lặp lại chỉ một từ “ Lạc.”
Phải một lúc sau, tâm tình Dương Long mới bình tĩnh trở lại. Quang ảnh mà nữ nhân kia phát ra chính một loài chim chỉ có trong thượng cổ, tên chỉ có một chữ là “Lạc”.
Tương truyền rằng, thời xa xưa, khi thiên địa Thần Cảnh đại lục còn chưa sơ khai, Thần Thú “Lạc” chính là vị thần thú tồn tại đầu tiên, là Vương trong Vương so với tất cả những thần thú khác. Được người đời sau xưng tụng là “ Lạc Thần”. Một số điển tịch được tìm thấy từ các cổ địa ghi lại rằng, ở Thần Cảnh đại lục này, chính Lạc Thần là vị Thần đã tạo ra vạn vật, kể cả nhân loại.
Cũng kể từ đó nhân giới ở đại lục Thần Cảnh mới hình thành và phát triển mạnh mẽ cho đến tận bây giờ. Thậm chí, từng có một quốc gia cổ đại khi biết được tổ tiên của mình là vị Thần Thú Lạc Thần kia, để tưởng nhớ ơn đức của Lạc Thần, đã đổi tên của quốc gia đó lấy hiệu là Âu Lạc. Ngụ ý muốn nói với con cháu đời sau rằng, mọi sự thành quả mà thần dân của đất nước Âu Lạc có được đều nhờ Lạc Thần mà sinh.
Ở thời đại đó, hình ảnh của loài Chim Thần “ Lạc ” này được khắc vào rất nhiều những cổ vật mà qua hàng tỉ năm, nhân tộc vẫn còn lưu giữ lại cho đến tận bây giờ.
Còn lúc này, ở trên đỉnh đầu của nữ nhân kia, quang ảnh Lạc Thần hiện ra với một vầng sáng màu vàng sặc sỡ, giống như mặt trời lúc ban trưa, không thể bị bất kì thứ gì che khuất.
“ Lạc ” ngửa cổ lên trời hót lên một tiếng thánh thoát, tuy chỉ là một tiếng hót nhìn như đơn giản, thông thường. Nhưng, điều kinh khủng lúc này mới bắt đầu, tam đại thần thú Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ đang tọa trấn trên bầu trời lúc này đồng loạt bị tiếng hót kia chấn cho rơi xuống.
Còn Huyền Vũ đang ở bên Dưới của dòng thác lúc này cũng bị tiếng hót của Thượng Cổ Vương Thú “Lạc” làm kinh hãi bất ngờ hộc ra một ngụm thần huyết, chao đảo rồi bị dòng nước ngũ sắc cuốn ra xa.
Còn Nữa
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook