Thần Bí Thương Nhân
-
Chương 67: Không nói thành lời
Vô Minh Sơn Mạch ở nơi cực Tây Vân Thanh Quốc, ngăn cách đế quốc cũng như Bắc Hải Khu với vùng Đại Hoang rộng lớn bên ngoài.
Chỗ này không thuộc quyền quản lý của riêng một thế lực nào cả, cho nên tu sĩ từ khắp mọi nơi có thể tự do mạo hiểm trong Vô Minh Sơn Mạch, miễn là họ không đắc tội một ít thế lực có căn cứ địa nằm bên trong sơn mạch này.
Theo những gì mà tu sĩ Bắc Hải Khu nhận biết, thì thế lực nguy hiểm nhất nơi đây chính là Vạn Độc Cốc, ổ chứa chấp những độc tu âm hiểm, giết người trong vô hình.
Chỉ là bọn họ không biết, trong Vô Minh Sơn Mạch ẩn chứa một con hung thú còn kinh khủng hơn Vạn Độc Cốc rất nhiều.
Hợp Linh Điện.
Hoặc chính xác hơn là Đồng Bài Phân Đà Bắc Hải Khu của Hợp Linh Điện.
Nửa tháng trước, sau khi thất bại trong việc bắt giữ Băng Linh Căn Triệu Ngữ Yên, trêu chọc phải kẻ địch thần bí, tàn dư của Đồng Bài Phân Đà Số 209 đã bỏ chạy về đến chỗ này.
Ở nơi đây, gã thủ lĩnh Nhất kia không còn tên là Nhất nữa, hắn sẽ được gọi là Đồng Bài 209. Cấp trên của hắn, thủ lĩnh của Đồng Bài Phân Đà Bắc Hải Khu cũng không có tên, tất cả cấp dưới phải gọi hắn là Bắc Hải Đà Chủ.
Kẻ vô danh ấy, chính là nhân vật xếp vào hàng truyền thuyết của Bắc Hải Khu, một vị đại năng Hóa Thần Kỳ.
Bắc Minh Vực chia tám đại khu, chỉ có duy nhất Bắc Hải Khu là do một Đồng Bài Phân Đà nắm quyền cao nhất. Ở bảy khu còn lại, thường là do Ngân Bài Phân Đà có đại năng Phản Hư Kỳ nắm quyền, thậm chí có hai khu là do Kim Bài Phân Đà có đại năng Hợp Thể Kỳ tọa trấn.
Hết cách rồi, ai bảo Bắc Hải Khu kém quá làm chi, Hợp Linh Điện cũng lười phái tu sĩ cao cấp hơn đến đây làm việc. Hóa Thần Kỳ ở nơi đây coi như có thể đi ngang, chả sợ phụ tử thằng nào cả.
Nhất, à không, là Đồng Bài 209 sau khi trốn về đã bị Bắc Hải Đà Chủ mắng cho một trận nhớ đời, kèm theo đó là bị bãi bỏ chức vụ, lượng tài nguyên trong mười năm cũng bị cắt mất. Một hình phạt nhẹ không tưởng đối với hắn, cũng rất không hợp phong cách nên có của cái thế lực vừa nhìn vào liền sặc mùi hắc ám này.
Đến cả viên Hợp Hồn Đan của hắn cũng chả bị tên Bắc Hải Đà Chủ trấn lột, không giống cách làm thường thấy của đại đa số nhân vật phản diện.
So với một thế lực bóng tối, Hợp Linh Điện càng giống một công ty hơn. Ngươi làm việc không hiệu quả, dẫn tới công ty bị tổn thất? Tốt lắm, ngươi bị cách chức, trừ lương, không được tham gia vào kế hoạch hiện giờ của công ty nữa.
Đồng Bài 209 hiện giờ rảnh đến hoảng, nếu không nhờ Vạn Độc Cốc vừa tìm đến Hợp Linh Điện để cầu giúp đỡ, chống lại quân triều đình, hắn chắc phải nuốt Hợp Hồn Đan bế quan tu luyện cho rồi, mặc kệ việc thời cơ để sử dụng nó chưa đến.
Đồng Bài 209 được Bắc Hải Đà Chủ phái đi giúp Vạn Độc Cốc rồi, hắn thở phào nhẹ nhõm vì có việc để làm rồi.
Hắn không biết là, nhiệm vụ lần này của hắn có thể nói là sinh tử khó liệu.
Hỏa, chính là khắc tinh của Hợp Linh Điện.
…
Liên Nguyệt Phường Thị, Vạn Năng Thương Hội.
Dựa vào sự nhắc nhở của Tụ Bảo Bồn, Phạm chưởng quỹ của chúng ta đã biết là Tiêu Động cần gì.
Tên thiếu niên ấy cần bán cái nhẫn đeo trên cổ hắn a.
Bất ngờ trước kết quả này, Phạm Hiên thử dùng Giám Bảo Nhãn để soi chiếc nhẫn xấu xí ấy, và rồi hắn nhận được mấy con số kèm theo bốn chữ Linh Thạch Cực Phẩm trong giá trị thu hồi.
Phạm chưởng quỹ sợ ướt quần, giá của Linh Vật Thất Phẩm Vô Ưu Diệp hoàn toàn không bằng được số lẻ giá của chiếc nhẫn kia.
Kết quả giám định cho thấy, trong chiếc nhẫn có vẻ ngoài hết sức bình thường kia thế mà chứa Kỳ Vật Cửu Phẩm Lưỡng Cực Hàn Viêm và tàn hồn của một vị Bát Tinh Địa Cấp Thần Dược Sư.
Hỏa chủng Cửu Phẩm Lưỡng Cực Hàn Viêm có giá trị thế nào? Hừm, ngươi chỉ cần biết nó thể đốt chết đại năng Độ Kiếp Kỳ là được.
Tàn hồn của Bát Tinh Địa Cấp Thần Dược Sư lại có giá trị thế nào? À, đó là tàn hồn của một kẻ có năng lực luyện chế đan dược Bát Giai có thể đạt đến Lục Chuyển Đan Vân, mức đan vân cao nhất mà Vạn Năng Thương Hội có thể ngưng tụ ra.
Tàn hồn đó còn từng là một lão quái vật có tu vi Hợp Thể Kỳ, trong đầu ẩn chứa vô số tri thức luyện đan, đồng thời cũng là chủ nhân tiền nhiệm của Lưỡng Cực Hàn Viêm.
Tiêu Động trở thành phế vật như bây giờ cũng là do y gây ra. Y vốn đã ngủ say trong chiếc Hắc Văn Giới Chỉ của hắn từ rất lâu rồi, chỉ là hai năm trước đột nhiên thức tỉnh, buông ra một tia thần niệm bám vào linh căn của Tiêu Động, hấp thu pháp lực của hắn để khôi phục, vì thế khiến cho linh căn của Tiêu Động bị ức chế, tu vi cũng tuột dốc không phanh từ Trúc Cơ xuống Luyện Khí, mãi đến Luyện Khí Tam Trọng mới kìm lại, chỉ hấp thụ lấy linh khí mà hắn tu luyện có được hằng ngày.
Theo hệ thống định giá, Phạm Hiên nếu muốn mua y thì cần bỏ ra số tiền không thua kém gì giá trị của Kỳ Vật Cửu Phẩm.
Phạm chưởng chịu rồi, lực bất tòng tâm a.
‘Không lẽ phải dùng Tiểu Thiên Hợp Đồng?’ – Ý nghĩ này vừa hiện lên, hệ thống lập tức truyền vào đầu hắn một ít tin tức mới.
Bất ngờ làm sao, Phạm Hiên vậy mà có thể vượt quá giới hạn vốn hiện có của Vạn Năng Thương Hội, với điều kiện là hắn sẽ không được chia bất cứ một đồng lợi nhuận nào, Tài Khí thì vẫn sẽ được hưởng nguyên vẹn.
Đây chính là đặc quyền khi hắn phát sinh giao dịch với Thiên Đạo Chi Tử, Thiên Đạo sẽ vì hắn mà mở rộng một mặt lưới. Tất cả chỉ là để Thiên Đạo Chi Tử được phát triển một cách tốt nhất.
Nhưng cũng vì có sự can thiệp của Thiên Đạo, mà hắn cũng bị hạn chế đi một ít quyền hạn. Ví dụ như Thiên Đạo chỉ cho phép hắn mua đi tàn hồn Thần Dược Sư, còn Lưỡng Cực Hàn Viêm thì hắn không được rớ tới. Hắn cũng buộc phải dùng những bảo vật mà Thiên Đạo chỉ ra để giao dịch với Tiêu Động, không được quyền tùy ý lựa chọn.
Nhìn chung chính là bị bó tay bó chân khắp nơi, chả có năng lực tự do gì đáng nói.
Theo cách giải thích mà hệ thống gửi cho Phạm Hiên, việc lấy đi tàn hồn Thần Dược Sư sẽ không làm ảnh hưởng đến quá trình phát triển sau này của Tiêu Động, thậm chí còn là việc tốt đối với hắn, nên Thiên Đạo cho phép.
Còn về Lưỡng Cực Hàn Viêm… Nói đến nó thì phải nhắc đến phương thức hoạt động cực vô sỉ của Vạn Năng Thương Hội a, mua thì mua bằng giá gốc, sau đó bán ra với giá gấp đôi. Thiên Đạo có điên mới đối xử với con cưng của mình như vậy, ngọn hỏa chủng đó là thứ cực kì cần thiết với Tiêu Động sau này nha.
Phạm Hiên cũng chịu, quyền chủ động giờ ở trong tay người ta, hắn chỉ thể mong là sau này khi bản thân mạnh lên, nếu lại gặp Thiên Đạo Chi Tử thì hắn sẽ không phải chịu lếp vế trước Thiên Đạo nữa.
‘Hừ, nếu không phải Tiểu Thiên Hợp Đồng chỉ cho phép ghi một điều khoản, còn lâu bản chưởng quỹ mới nhường ngươi.’ – Phạm Hiên thầm nhủ trong lòng, ngoài mặt thì mỉm cười nhìn Tiêu Động, chờ câu trả lời của hắn.
Tiêu Động lúc này cũng hết sức bất ngờ trước lời đề nghị của Phạm chưởng quỹ. Chiếc Hắc Văn Giới Chỉ này là di vật của mẫu thân hắn a, dù nó đã bị hư hỏng thì hắn vẫn luôn mang theo bên mình để làm kỷ niệm, có giá trị tinh thần rất cao, làm sao mà bán đi được?
Nhíu mày một cái, Tiêu Động trầm giọng nói. – “Chưởng quỹ, nhẫn này là di vật của mẹ ta, không bán được. Ngươi vẫn là nói đến vấn đề của ta đi, không phải nguyền rủa kia thì là thứ gì?”
Phạm Hiên gật nhẹ đầu, vấn đề này là do tàn hồn Thần Dược Sư kia gây ra a, chỉ cần hắn mua đi y là nỗi khổ phế vật của Tiêu Động sẽ lập tức được giải trừ. Hắn há mồm giải thích, nhưng những gì thốt ra chỉ là mấy chục tiếng bíp bíp bíp.
Tiêu Động đơ mặt.
Tiêu Diệp và Tiêu Minh cũng đơ.
Chính Phạm chưởng quỹ cũng đơ, hắn nhớ là mình không nói chữ nào tục luôn đó. – “Cái gì thế này?” – Có chút hoảng hồn la lên, hắn chợt nghe giọng mình bình thường trở lại.
“Được rồi?” – Không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, Phạm Hiên lại mở miệng giải thích tại sao Tiêu Động cần phải bán đi cái nhẫn, sau đó…
“Bíp bíp bíp bíp bíp!”
Không quá đần độn, sau hai lần nghe tiếng còi xe phát ra từ trong miệng mình, Phạm chưởng quỹ lờ mờ đoán được nguyên nhân. – ‘Ta không được giải thích lý do cho hắn biết?’ – Đây chính là nguyên nhân hợp lý nhất có thể rồi.
Phạm chưởng quỹ càng thêm ác cảm với Thiên Đạo rồi, trò này chín phần mười là nó làm ra. – ‘Meo kiếp, bản chưởng quỹ cũng không tin!’ – Hừ lạnh một tiếng, hắn bắt đầu tìm cách lách luật.
Búng tay một cái, dùng ngũ sắc quang hoàn bọc quanh người Tiêu Động để tạo thành một không gian cách âm, Phạm Hiên bắt đầu giải thích với Tiêu Diệp và Tiêu Minh, kết quả vẫn như cũ, là hàng chục tiếng bíp inh ỏi.
Mặc kệ ánh mắt hoang mang vô cùng của ba gã tộc nhân Tiêu gia, Phạm Hiên tiếp tục dựng thêm ngũ sắc quang hoàn để bao quanh Tiêu Diệp và Tiêu Minh, chặn luôn thần thức của bọn họ.
Đối mặt với kẻ đang hôn mê bất tỉnh là Công Dương Dã, Phạm chưởng quỹ của chúng ta lại há mồm giải thích.
Vô dụng, vẫn là những tiếng bíp ấy. Hắn đã đổi mấy chục cách giải thích, từ huỵch toẹt rõ ràng cho đến ẩn dụ ám chỉ, tất cả đều không có tác dụng.
Không tin tà, Phạm Hiên đổi ra một tờ giấy và một cây bút từ trong Thần Kỳ Tụ Bảo Nang, bắt đầu viết lời giải thích lên đó. Lúc vừa xuyên đến Khởi Huyền Giới, hắn đã được truyền vào đầu văn tự nơi này rồi, có thể viết rành mạch như được giáo dục từ nhỏ.
@#(^%*&$)@!*@...
Đáng tiếc, thứ mà hắn viết ra chính hắn cũng đọc không hiểu, đừng nói đến Tiêu Động.
…
Nửa giờ sau.
Sau khi thử qua vô số cách, dùng đến khẩu hình, ngôn ngữ cơ thể, thậm chí các loại phương pháp quái dị nhất mà một người có thể nghĩ ra, Phạm chưởng quỹ mặt mũi phờ phạc, quần áo xốc xếch, bất lực nằm lăn ra đất.
Con mèo béo nằm ở trên quầy, thò đầu xuống nhìn hắn, trên mặt lộ ra nụ cười hả hê quá thể đáng.
"Đấu với trời, vui vẻ vô cùng. Méo!"
Chỗ này không thuộc quyền quản lý của riêng một thế lực nào cả, cho nên tu sĩ từ khắp mọi nơi có thể tự do mạo hiểm trong Vô Minh Sơn Mạch, miễn là họ không đắc tội một ít thế lực có căn cứ địa nằm bên trong sơn mạch này.
Theo những gì mà tu sĩ Bắc Hải Khu nhận biết, thì thế lực nguy hiểm nhất nơi đây chính là Vạn Độc Cốc, ổ chứa chấp những độc tu âm hiểm, giết người trong vô hình.
Chỉ là bọn họ không biết, trong Vô Minh Sơn Mạch ẩn chứa một con hung thú còn kinh khủng hơn Vạn Độc Cốc rất nhiều.
Hợp Linh Điện.
Hoặc chính xác hơn là Đồng Bài Phân Đà Bắc Hải Khu của Hợp Linh Điện.
Nửa tháng trước, sau khi thất bại trong việc bắt giữ Băng Linh Căn Triệu Ngữ Yên, trêu chọc phải kẻ địch thần bí, tàn dư của Đồng Bài Phân Đà Số 209 đã bỏ chạy về đến chỗ này.
Ở nơi đây, gã thủ lĩnh Nhất kia không còn tên là Nhất nữa, hắn sẽ được gọi là Đồng Bài 209. Cấp trên của hắn, thủ lĩnh của Đồng Bài Phân Đà Bắc Hải Khu cũng không có tên, tất cả cấp dưới phải gọi hắn là Bắc Hải Đà Chủ.
Kẻ vô danh ấy, chính là nhân vật xếp vào hàng truyền thuyết của Bắc Hải Khu, một vị đại năng Hóa Thần Kỳ.
Bắc Minh Vực chia tám đại khu, chỉ có duy nhất Bắc Hải Khu là do một Đồng Bài Phân Đà nắm quyền cao nhất. Ở bảy khu còn lại, thường là do Ngân Bài Phân Đà có đại năng Phản Hư Kỳ nắm quyền, thậm chí có hai khu là do Kim Bài Phân Đà có đại năng Hợp Thể Kỳ tọa trấn.
Hết cách rồi, ai bảo Bắc Hải Khu kém quá làm chi, Hợp Linh Điện cũng lười phái tu sĩ cao cấp hơn đến đây làm việc. Hóa Thần Kỳ ở nơi đây coi như có thể đi ngang, chả sợ phụ tử thằng nào cả.
Nhất, à không, là Đồng Bài 209 sau khi trốn về đã bị Bắc Hải Đà Chủ mắng cho một trận nhớ đời, kèm theo đó là bị bãi bỏ chức vụ, lượng tài nguyên trong mười năm cũng bị cắt mất. Một hình phạt nhẹ không tưởng đối với hắn, cũng rất không hợp phong cách nên có của cái thế lực vừa nhìn vào liền sặc mùi hắc ám này.
Đến cả viên Hợp Hồn Đan của hắn cũng chả bị tên Bắc Hải Đà Chủ trấn lột, không giống cách làm thường thấy của đại đa số nhân vật phản diện.
So với một thế lực bóng tối, Hợp Linh Điện càng giống một công ty hơn. Ngươi làm việc không hiệu quả, dẫn tới công ty bị tổn thất? Tốt lắm, ngươi bị cách chức, trừ lương, không được tham gia vào kế hoạch hiện giờ của công ty nữa.
Đồng Bài 209 hiện giờ rảnh đến hoảng, nếu không nhờ Vạn Độc Cốc vừa tìm đến Hợp Linh Điện để cầu giúp đỡ, chống lại quân triều đình, hắn chắc phải nuốt Hợp Hồn Đan bế quan tu luyện cho rồi, mặc kệ việc thời cơ để sử dụng nó chưa đến.
Đồng Bài 209 được Bắc Hải Đà Chủ phái đi giúp Vạn Độc Cốc rồi, hắn thở phào nhẹ nhõm vì có việc để làm rồi.
Hắn không biết là, nhiệm vụ lần này của hắn có thể nói là sinh tử khó liệu.
Hỏa, chính là khắc tinh của Hợp Linh Điện.
…
Liên Nguyệt Phường Thị, Vạn Năng Thương Hội.
Dựa vào sự nhắc nhở của Tụ Bảo Bồn, Phạm chưởng quỹ của chúng ta đã biết là Tiêu Động cần gì.
Tên thiếu niên ấy cần bán cái nhẫn đeo trên cổ hắn a.
Bất ngờ trước kết quả này, Phạm Hiên thử dùng Giám Bảo Nhãn để soi chiếc nhẫn xấu xí ấy, và rồi hắn nhận được mấy con số kèm theo bốn chữ Linh Thạch Cực Phẩm trong giá trị thu hồi.
Phạm chưởng quỹ sợ ướt quần, giá của Linh Vật Thất Phẩm Vô Ưu Diệp hoàn toàn không bằng được số lẻ giá của chiếc nhẫn kia.
Kết quả giám định cho thấy, trong chiếc nhẫn có vẻ ngoài hết sức bình thường kia thế mà chứa Kỳ Vật Cửu Phẩm Lưỡng Cực Hàn Viêm và tàn hồn của một vị Bát Tinh Địa Cấp Thần Dược Sư.
Hỏa chủng Cửu Phẩm Lưỡng Cực Hàn Viêm có giá trị thế nào? Hừm, ngươi chỉ cần biết nó thể đốt chết đại năng Độ Kiếp Kỳ là được.
Tàn hồn của Bát Tinh Địa Cấp Thần Dược Sư lại có giá trị thế nào? À, đó là tàn hồn của một kẻ có năng lực luyện chế đan dược Bát Giai có thể đạt đến Lục Chuyển Đan Vân, mức đan vân cao nhất mà Vạn Năng Thương Hội có thể ngưng tụ ra.
Tàn hồn đó còn từng là một lão quái vật có tu vi Hợp Thể Kỳ, trong đầu ẩn chứa vô số tri thức luyện đan, đồng thời cũng là chủ nhân tiền nhiệm của Lưỡng Cực Hàn Viêm.
Tiêu Động trở thành phế vật như bây giờ cũng là do y gây ra. Y vốn đã ngủ say trong chiếc Hắc Văn Giới Chỉ của hắn từ rất lâu rồi, chỉ là hai năm trước đột nhiên thức tỉnh, buông ra một tia thần niệm bám vào linh căn của Tiêu Động, hấp thu pháp lực của hắn để khôi phục, vì thế khiến cho linh căn của Tiêu Động bị ức chế, tu vi cũng tuột dốc không phanh từ Trúc Cơ xuống Luyện Khí, mãi đến Luyện Khí Tam Trọng mới kìm lại, chỉ hấp thụ lấy linh khí mà hắn tu luyện có được hằng ngày.
Theo hệ thống định giá, Phạm Hiên nếu muốn mua y thì cần bỏ ra số tiền không thua kém gì giá trị của Kỳ Vật Cửu Phẩm.
Phạm chưởng chịu rồi, lực bất tòng tâm a.
‘Không lẽ phải dùng Tiểu Thiên Hợp Đồng?’ – Ý nghĩ này vừa hiện lên, hệ thống lập tức truyền vào đầu hắn một ít tin tức mới.
Bất ngờ làm sao, Phạm Hiên vậy mà có thể vượt quá giới hạn vốn hiện có của Vạn Năng Thương Hội, với điều kiện là hắn sẽ không được chia bất cứ một đồng lợi nhuận nào, Tài Khí thì vẫn sẽ được hưởng nguyên vẹn.
Đây chính là đặc quyền khi hắn phát sinh giao dịch với Thiên Đạo Chi Tử, Thiên Đạo sẽ vì hắn mà mở rộng một mặt lưới. Tất cả chỉ là để Thiên Đạo Chi Tử được phát triển một cách tốt nhất.
Nhưng cũng vì có sự can thiệp của Thiên Đạo, mà hắn cũng bị hạn chế đi một ít quyền hạn. Ví dụ như Thiên Đạo chỉ cho phép hắn mua đi tàn hồn Thần Dược Sư, còn Lưỡng Cực Hàn Viêm thì hắn không được rớ tới. Hắn cũng buộc phải dùng những bảo vật mà Thiên Đạo chỉ ra để giao dịch với Tiêu Động, không được quyền tùy ý lựa chọn.
Nhìn chung chính là bị bó tay bó chân khắp nơi, chả có năng lực tự do gì đáng nói.
Theo cách giải thích mà hệ thống gửi cho Phạm Hiên, việc lấy đi tàn hồn Thần Dược Sư sẽ không làm ảnh hưởng đến quá trình phát triển sau này của Tiêu Động, thậm chí còn là việc tốt đối với hắn, nên Thiên Đạo cho phép.
Còn về Lưỡng Cực Hàn Viêm… Nói đến nó thì phải nhắc đến phương thức hoạt động cực vô sỉ của Vạn Năng Thương Hội a, mua thì mua bằng giá gốc, sau đó bán ra với giá gấp đôi. Thiên Đạo có điên mới đối xử với con cưng của mình như vậy, ngọn hỏa chủng đó là thứ cực kì cần thiết với Tiêu Động sau này nha.
Phạm Hiên cũng chịu, quyền chủ động giờ ở trong tay người ta, hắn chỉ thể mong là sau này khi bản thân mạnh lên, nếu lại gặp Thiên Đạo Chi Tử thì hắn sẽ không phải chịu lếp vế trước Thiên Đạo nữa.
‘Hừ, nếu không phải Tiểu Thiên Hợp Đồng chỉ cho phép ghi một điều khoản, còn lâu bản chưởng quỹ mới nhường ngươi.’ – Phạm Hiên thầm nhủ trong lòng, ngoài mặt thì mỉm cười nhìn Tiêu Động, chờ câu trả lời của hắn.
Tiêu Động lúc này cũng hết sức bất ngờ trước lời đề nghị của Phạm chưởng quỹ. Chiếc Hắc Văn Giới Chỉ này là di vật của mẫu thân hắn a, dù nó đã bị hư hỏng thì hắn vẫn luôn mang theo bên mình để làm kỷ niệm, có giá trị tinh thần rất cao, làm sao mà bán đi được?
Nhíu mày một cái, Tiêu Động trầm giọng nói. – “Chưởng quỹ, nhẫn này là di vật của mẹ ta, không bán được. Ngươi vẫn là nói đến vấn đề của ta đi, không phải nguyền rủa kia thì là thứ gì?”
Phạm Hiên gật nhẹ đầu, vấn đề này là do tàn hồn Thần Dược Sư kia gây ra a, chỉ cần hắn mua đi y là nỗi khổ phế vật của Tiêu Động sẽ lập tức được giải trừ. Hắn há mồm giải thích, nhưng những gì thốt ra chỉ là mấy chục tiếng bíp bíp bíp.
Tiêu Động đơ mặt.
Tiêu Diệp và Tiêu Minh cũng đơ.
Chính Phạm chưởng quỹ cũng đơ, hắn nhớ là mình không nói chữ nào tục luôn đó. – “Cái gì thế này?” – Có chút hoảng hồn la lên, hắn chợt nghe giọng mình bình thường trở lại.
“Được rồi?” – Không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, Phạm Hiên lại mở miệng giải thích tại sao Tiêu Động cần phải bán đi cái nhẫn, sau đó…
“Bíp bíp bíp bíp bíp!”
Không quá đần độn, sau hai lần nghe tiếng còi xe phát ra từ trong miệng mình, Phạm chưởng quỹ lờ mờ đoán được nguyên nhân. – ‘Ta không được giải thích lý do cho hắn biết?’ – Đây chính là nguyên nhân hợp lý nhất có thể rồi.
Phạm chưởng quỹ càng thêm ác cảm với Thiên Đạo rồi, trò này chín phần mười là nó làm ra. – ‘Meo kiếp, bản chưởng quỹ cũng không tin!’ – Hừ lạnh một tiếng, hắn bắt đầu tìm cách lách luật.
Búng tay một cái, dùng ngũ sắc quang hoàn bọc quanh người Tiêu Động để tạo thành một không gian cách âm, Phạm Hiên bắt đầu giải thích với Tiêu Diệp và Tiêu Minh, kết quả vẫn như cũ, là hàng chục tiếng bíp inh ỏi.
Mặc kệ ánh mắt hoang mang vô cùng của ba gã tộc nhân Tiêu gia, Phạm Hiên tiếp tục dựng thêm ngũ sắc quang hoàn để bao quanh Tiêu Diệp và Tiêu Minh, chặn luôn thần thức của bọn họ.
Đối mặt với kẻ đang hôn mê bất tỉnh là Công Dương Dã, Phạm chưởng quỹ của chúng ta lại há mồm giải thích.
Vô dụng, vẫn là những tiếng bíp ấy. Hắn đã đổi mấy chục cách giải thích, từ huỵch toẹt rõ ràng cho đến ẩn dụ ám chỉ, tất cả đều không có tác dụng.
Không tin tà, Phạm Hiên đổi ra một tờ giấy và một cây bút từ trong Thần Kỳ Tụ Bảo Nang, bắt đầu viết lời giải thích lên đó. Lúc vừa xuyên đến Khởi Huyền Giới, hắn đã được truyền vào đầu văn tự nơi này rồi, có thể viết rành mạch như được giáo dục từ nhỏ.
@#(^%*&$)@!*@...
Đáng tiếc, thứ mà hắn viết ra chính hắn cũng đọc không hiểu, đừng nói đến Tiêu Động.
…
Nửa giờ sau.
Sau khi thử qua vô số cách, dùng đến khẩu hình, ngôn ngữ cơ thể, thậm chí các loại phương pháp quái dị nhất mà một người có thể nghĩ ra, Phạm chưởng quỹ mặt mũi phờ phạc, quần áo xốc xếch, bất lực nằm lăn ra đất.
Con mèo béo nằm ở trên quầy, thò đầu xuống nhìn hắn, trên mặt lộ ra nụ cười hả hê quá thể đáng.
"Đấu với trời, vui vẻ vô cùng. Méo!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook