Thần Bí Thương Nhân
-
Chương 39: Kim Thương đấu võ mèo
Ngự lâm quân là một trong những chi quân đội cao cấp nhất của Vân Thanh Quốc, gồm có năm vạn quân dự bị và một vạn quân chính thức.
Binh sĩ Luyện Khí Kỳ sẽ được cho vào đội dự bị của Ngự lâm quân, chỉ khi nào đột phá Trúc Cơ thì mới có cơ hội được khảo hạch chính thức.
Đội chính thức của Ngự lâm quân có lực lượng tinh nhuệ được tạo thành từ các binh sĩ với tu vi kém nhất cũng là Trúc Cơ Sơ Kỳ, cao nhất có thể đến các thập phu trưởng, bách phu trưởng có tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, Viên Mãn.
Ngự lâm quân hiện giờ có có bốn vị Phó thống lĩnh với tu vi Kim Đan, chia ra làm Đông Môn Phó Thống Lĩnh và các chức danh tương tự ở Tây Môn, Nam Môn, Bắc Môn, cùng với một vị thống lĩnh có tu vi Nguyên Anh.
Tiêu Tĩnh được Ngọc Vân Hoàng xem như tâm phúc, giao cho phụ trách Đông Môn, cũng là nơi rất gần với hoàng cung, để hắn có thể dễ dàng diện kiến long nhan, giúp hoàng đế phân ưu.
Vốn là trên đầu có một vị thống lĩnh tu vi Nguyên Anh, hắn muốn thế vào chỗ thống lĩnh Ngự lâm quân còn phải vượt qua y, khó khăn có thể nói là trùng trùng, nếu không có tu vi Nguyên Anh là không thể nào, dù sao thì đây vẫn là một thế giới lấy thực lực vi tôn, năng lực làm việc cũng chỉ quyết định một phần.
Nhưng may mắn làm sao, năm trước Ngọc Vân Hoàng ngự giá thân chinh, đích thân dẫn đội khai quật một chỗ bí cảnh ở vùng cực Tây đế quốc, tuy thành công đạt được bảo tàng trong bí cảnh, nhưng đồng thời cũng gây thù với một thế lực khổng lồ ở cảnh ngoại là Vạn Độc Cốc.
Vùng phía Tây biên giới Vân Thanh Quốc có một sơn mạch gọi là Vô Minh Sơn Mạch, bên trong đầy rẫy yêu thú, linh dược khắp nơi, hung hiểm cực kì, có thể xem là màn chắn tự nhiên của Vân Thanh Quốc. Vạn Độc Cốc là thế lực ẩn giấu ở sâu bên trong trong Vô Minh Sơn Mạch, tu luyện Độc Thuật quỷ bí khó lường, ít ai nguyện trêu chọc.
Vì để báo mối hận từ trận tranh đoạt bí cảnh với Vân Thanh Quốc, Vạn Độc Cốc thường xuyên cử nhân thủ đến phá hoại các thành trì ở biên giới đế quốc, âm thầm hạ độc trong không khí, nguồn nước, ám sát tướng lĩnh thủ thành, mệnh quan triều đình.
Đế quốc đã nhiều năm không có chiến sự, biên giới phía Tây lại có Vô Minh Sơn Mạch làm phòng tuyến vững chãi, cho nên phòng thủ ở nơi ấy chỉ tập trung cho việc đề phòng thú triều, nay lại gặp tình huống thế này, không kịp đối ứng mà tạo thành tổn thất nặng nề.
Ngọc Vân Hoàng hay tin liền nổi trận lôi đình, phong Ngự lâm quân thống lĩnh là Tôn Thiên Bá làm Chinh Tây Đại Nguyên Soái, cho dẫn theo hai mươi vạn đại quân đến củng cố thành trì và phản kích lại Vạn Độc Cốc.
Nhưng Vạn Độc Cốc nào dễ gì bình định, nó cũng là một thế lực khổng lồ, cao thủ đông đảo, trong cốc còn có đại tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, cuộc chiến này chắc chắn là không thể nào trong vòng vài năm là đánh xong. Cho nên a, hiện giờ chức vị Ngự lâm quân thống lĩnh ở đế đô vẫn còn đang bỏ ngỏ, khả năng rất cao là sẽ chọn một trong bốn vị Phó thống lĩnh để lấp vào.
Tiêu Tĩnh cũng muốn tranh một chuyến, trở thành thống lĩnh. Mặc dù tu vi của hắn là kém nhất trong bốn vị phó thống lĩnh, nhưng hắn được cái trẻ tuổi a, chỉ cần công lao đầy đủ thì khả năng thăng chức cũng không phải là thấp.
Vậy là hắn đột nhiên hăng hái cực kì, mỗi ngày chỉ hận không có chuyện xấu xảy ra để mình kiếm công trạng, lúc gặp Cung Phụng Điện báo tin Triệu Ngữ Yên mất tích, hắn thậm chí không chần chừ một giây liền chạy đi bẩm cho Ngọc Vân Hoàng, cố giành quyền giải quyết chuyện này.
Hắn được như nguyện rồi, Triệu Lam không chỉ cho hắn quyền, mà còn để hắn chỉ huy ba ngàn ngự lâm vừa luyện thành Kim Thương Quân Trận, có thể đối kháng với tu sĩ Nguyên Anh.
Lần này, chỉ cần cứu ra Triệu Ngữ Yên, thuận đường tiêu diệt luôn cái gai trong mắt, cuộc đời Tiêu Tĩnh có thể đi đến đỉnh phong rồi.
‘Chiến dịch lần này, ta bắt buộc phải thành công.’ – Tiêu Tĩnh quyết tâm như thế.
Cầm thiết thương trong tay, nhìn bộ dạng hèn nhát lẩn trốn của Phạm chưởng quỹ, hắn không nhịn được tơ tưởng đến thành tựu tương lai, có khi sau lần này, Xuất Vân Công Chúa có thể vì cảm kích ân cứu mạng của hắn mà lấy thân báo đáp cũng chưa biết chừng. Quyền thế, tiền tài, nữ nhân, hắn sẽ có đủ.
Nhưng rồi một thân ảnh cắt đứt dòng tự sướng của Tiêu Tĩnh.
Đó là một thân hình nhỏ bé, có chút lùn, rất là mập và cực kì biếng nhác.
Một con mèo trắng béo ú.
Kinh ngạc làm sao, con mèo ấy thế mà mở miệng nói chuyện với hắn. – “Phế vật, đến luyện một tay với miêu gia nào!”
‘Phế vật?’ – Tiêu Tĩnh nghe vậy, sửng sốt cười lạnh, nhưng không có bao nhiêu tức giận. – “Đối mặt với ngươi, ta có lẽ là phế vật đi, nhưng quân đội chưa bao giờ biết đến đơn đả độc đấu cả.” – Một con mèo biết nói chuyện ắt là yêu thú Tứ Giai, nếu phải một mình đối mặt với nó thì Tiêu Tĩnh bó tay hết cách, nhưng giờ hắn có Kim Thương Quân Trận nơi tay, chả phải sợ bố con thằng nào.
Có vũ lực cấp Nguyên Anh làm hậu thuẫn, lại thêm quyết tâm thành công, hắn nói chuyện cũng khí phách rất nhiều. – “Bạch miêu, người của cửa tiệm này hiện đang là trọng phạm của đế quốc, ngươi nếu không muốn bị liên lụy thì mau cút về rừng rậm đi!” – Hắn vung ngang thanh thiết thương, ngay lập tức hoàng kim cự thương cũng tự động vung theo, kình phong thổi dữ dội vào người con mèo béo.
‘Thiệt là mát mẻ sảng khoái.’ – Vô Địch nhắm mắt lại hưởng thụ.
Ở dưới mặt đất, Lưu Vân Kiếm Sư thế mà chấm dứt lĩnh ngộ rồi. Y mở mắt ra, trong mắt nội liễm tinh quang, bắn kiếm khí ra tứ phía.
Y càng gần hơn với cảnh giới của một kiếm tu thực sự rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi. Thông qua chuyện lần này, Lưu Vân Kiếm Sư càng hiểu thế nào là kiếm tu, cũng biết suy nghĩ dựa vào Hợp Hồn Đan để đi lên Kiếm Tiên Lộ của mình là sai lầm nhường nào.
Ý đồ trông cậy vào đan dược là sai, cấu kết kẻ khác làm bậy là sai, mượn nhờ phù lục lại sai càng thêm sai.
Thứ mà y nên dựa vào chỉ có kiếm trong tay mình.
Khí thế toàn thân trở nên sắc bén vô ngân, Lưu Vân Kiếm Sư chậm rãi đứng dậy, uy áp trên người càng lúc càng lớn, đè ép tứ phương.
Chợt, như có cảm ứng, y ngẩng đầu nhìn lên.
Rầm!
Một vòng Thái Cực đè xuống, Vân Vụ Kiếm còn chưa kịp ra khỏi vỏ thì y đã giống như một cây đinh, bị đập chìm vào trong lòng đất, chỉ để lại cái đầu lộ ra ngoài.
“Sau này có lĩnh ngộ gì thì nhanh lên, chậm trễ thời gian của miêu gia.” – Con mèo béo thu chân lại, khẽ lắc đầu ngao ngán. Sau đó, nó híp mắt nhìn Tiêu Tĩnh. – “Tiệm này chính là nhà của ta, ngươi đây là đang tìm chết nha!”
Tiêu Tĩnh trừng mắt nhìn lại nói. – “Hừ, gian ngoan mất linh! Nếu đã thế thì ngươi hãy chôn cùng với nó đi!” – Hắn gầm to, thiết thương trong tay đâm về phía trước, thần thức bao trùm lấy con mèo béo lẫn Vạn Năng Thương Hội.
Oong… oong…
Hoàng kim cự thương rung lên dữ dội, tựa như bị một chiến thần khổng lồ cầm lấy, mang theo uy thế nghiêng trời mà đâm về phía con mèo béo.
Bị mũi thương sắc còn to hơn thân hình của mình đâm tới, Vô Địch chẳng chút nao núng, trên gương mặt mèo đầy mỡ vẫn là thần sắc lạnh nhạt như mọi khi.
Chân trái của nó chợt giơ lên, chặn ngang trước mặt. Ngay lập tức, một tiểu Thái Cực Đồ hiện ra, chắn lại đòn công kích của hoàng kim cự thương.
Không như thường lệ, hoàng kim cự thương không hề biến mất. Phần mũi thương đâm trúng Thái Cực Đồ vẫn còn tồn tại như thường, ma sát dữ dội làm tóe lên tia lửa điện.
Tiêu Tĩnh ghìm lấy ngọn thiết thương trong tay mình, như đang cố đục thủng một lỗ trên bức tường vô hình trước mặt.Con mèo béo thế mà bị đánh lui lại một thước, dùng Thái Cực Đồ che chắn cũng có chút khó khăn, mũi thương càng lúc càng ép sát đến mặt nó.
Méo!
Khẽ kêu một tiếng, nó giơ chân phải lên, năm ngón chân mũm mĩm co lại thành nắm đấm, thông qua Thái Cực Đồ mà đấm một đòn cực mạnh vào đầu mũi thương.
Như nhận được tín hiệu, vòng Thái Cực trước mặt Vô Địch lập tức phình ra đến chục thước, hai nghi Âm và Dương xoay chuyển với tốc độ chóng mặt, khuếch đại lực công kích của con mèo béo lên hoàng kim cự thương.
Ầm!
Hoàng kim cự thương thế mà bị đánh lui, văng trở về lơ lửng trên đầu ba ngàn ngự lâm quân, Tiêu Tĩnh cũng bị bật ngửa về sau chục thước mới dừng lại được.
“Quả nhiên là yêu thú Tứ Giai, thực lực mạnh mẽ khó lường. Nhưng đây mới chỉ là khởi động thôi, xem chiêu!” – Tiêu Tĩnh thét dài, phóng người lên bầu trời, múa một đoạn thương pháp.
Xuyên Thiên Thương Pháp.
Không phá không lùi, xuyên thủng thương thiên. Đây chính là yếu nghĩa của bộ thương pháp này, lấy ý chí bất khuất, công phá hết mọi vật cản làm chủ đạo.
Tiêu Tĩnh mặc dù chưa thể luyện bộ thương pháp này đến đại thành, nhưng về độ tinh thông thì không cần nghi vấn, đánh ra phải gọi là như hoa trôi nước chảy, không chút ngập ngừng.
Vút! Vút! Vút! Vút!
Hoàng kim cự thương chợt trở nên linh động hơn rất nhiều, thế công xảo trá, trái đâm một thương, phải bổ một thương, trước quét một thương, sau gảy một thương, công kích muôn hình vạn trạng, biến hóa đa đoan, thường lấy thế đâm làm chủ, các đòn công kích khác làm phụ, trong hư có thực, trong thực có hư, sát chiêu tầng tầng, không chút phòng thủ.
Vù! Choang! Choang!
Giữa những đòn tấn công mạnh như vũ bão, nhanh như chớp giật của hoàng kim cự thương, con mèo béo thế mà ứng phó chậm rãi vô cùng, tựa như đang nhàn nhã múa một bài dưỡng sinh.
Chân trái vẽ Âm, chân phải vẽ Dương, trên một Thái Cực, dưới một Thái Cực, bốn phương tám hướng, thập diện sở ca, lần nào nó cũng có thể tạo thành Thái Cực Đồ để ngăn lại công kích của kẻ địch trong gan tấc, khiến người đang xem chiến cuộc nhìn đến như si như say, nhưng cũng nhiều lần đổ mồ hôi hột vì nó.
“Lấy chậm đối nhanh, lấy tiểu đấu đại, lấy nhu chế cương, năng lực phòng ngự thế này, quả thật vô địch vậy!” – Một tên tán tu Trúc Cơ Kỳ cảm khái. Thường thì chiến đấu giữa Kim Đan với nhau thôi là hắn đã không nhìn theo kịp rồi, nay không ngờ là chiến cuộc cấp Nguyên Anh thế này mà hắn lại có thể thấy rõ mồn một, cảm thấy phúc phần của bản thân không cạn.
“Được xem một trận thế này, về sau ta cũng có tư bản để khoác loác với người ta.” – Một tên khác than thở.
“Quả nhiên là thần bí thâm sâu như Phạm chưởng quỹ, ngày hôm qua chẳng lộ một tay, nay chỉ một con mèo do y nuôi đã khủng khiếp như vậy, không biết chính bản thân chưởng quỹ lại còn ghê gớm bậc nào?” – Có người lộ ra thần sắc sùng kính.
“Tiền bối cao nhân cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Binh sĩ Luyện Khí Kỳ sẽ được cho vào đội dự bị của Ngự lâm quân, chỉ khi nào đột phá Trúc Cơ thì mới có cơ hội được khảo hạch chính thức.
Đội chính thức của Ngự lâm quân có lực lượng tinh nhuệ được tạo thành từ các binh sĩ với tu vi kém nhất cũng là Trúc Cơ Sơ Kỳ, cao nhất có thể đến các thập phu trưởng, bách phu trưởng có tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, Viên Mãn.
Ngự lâm quân hiện giờ có có bốn vị Phó thống lĩnh với tu vi Kim Đan, chia ra làm Đông Môn Phó Thống Lĩnh và các chức danh tương tự ở Tây Môn, Nam Môn, Bắc Môn, cùng với một vị thống lĩnh có tu vi Nguyên Anh.
Tiêu Tĩnh được Ngọc Vân Hoàng xem như tâm phúc, giao cho phụ trách Đông Môn, cũng là nơi rất gần với hoàng cung, để hắn có thể dễ dàng diện kiến long nhan, giúp hoàng đế phân ưu.
Vốn là trên đầu có một vị thống lĩnh tu vi Nguyên Anh, hắn muốn thế vào chỗ thống lĩnh Ngự lâm quân còn phải vượt qua y, khó khăn có thể nói là trùng trùng, nếu không có tu vi Nguyên Anh là không thể nào, dù sao thì đây vẫn là một thế giới lấy thực lực vi tôn, năng lực làm việc cũng chỉ quyết định một phần.
Nhưng may mắn làm sao, năm trước Ngọc Vân Hoàng ngự giá thân chinh, đích thân dẫn đội khai quật một chỗ bí cảnh ở vùng cực Tây đế quốc, tuy thành công đạt được bảo tàng trong bí cảnh, nhưng đồng thời cũng gây thù với một thế lực khổng lồ ở cảnh ngoại là Vạn Độc Cốc.
Vùng phía Tây biên giới Vân Thanh Quốc có một sơn mạch gọi là Vô Minh Sơn Mạch, bên trong đầy rẫy yêu thú, linh dược khắp nơi, hung hiểm cực kì, có thể xem là màn chắn tự nhiên của Vân Thanh Quốc. Vạn Độc Cốc là thế lực ẩn giấu ở sâu bên trong trong Vô Minh Sơn Mạch, tu luyện Độc Thuật quỷ bí khó lường, ít ai nguyện trêu chọc.
Vì để báo mối hận từ trận tranh đoạt bí cảnh với Vân Thanh Quốc, Vạn Độc Cốc thường xuyên cử nhân thủ đến phá hoại các thành trì ở biên giới đế quốc, âm thầm hạ độc trong không khí, nguồn nước, ám sát tướng lĩnh thủ thành, mệnh quan triều đình.
Đế quốc đã nhiều năm không có chiến sự, biên giới phía Tây lại có Vô Minh Sơn Mạch làm phòng tuyến vững chãi, cho nên phòng thủ ở nơi ấy chỉ tập trung cho việc đề phòng thú triều, nay lại gặp tình huống thế này, không kịp đối ứng mà tạo thành tổn thất nặng nề.
Ngọc Vân Hoàng hay tin liền nổi trận lôi đình, phong Ngự lâm quân thống lĩnh là Tôn Thiên Bá làm Chinh Tây Đại Nguyên Soái, cho dẫn theo hai mươi vạn đại quân đến củng cố thành trì và phản kích lại Vạn Độc Cốc.
Nhưng Vạn Độc Cốc nào dễ gì bình định, nó cũng là một thế lực khổng lồ, cao thủ đông đảo, trong cốc còn có đại tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, cuộc chiến này chắc chắn là không thể nào trong vòng vài năm là đánh xong. Cho nên a, hiện giờ chức vị Ngự lâm quân thống lĩnh ở đế đô vẫn còn đang bỏ ngỏ, khả năng rất cao là sẽ chọn một trong bốn vị Phó thống lĩnh để lấp vào.
Tiêu Tĩnh cũng muốn tranh một chuyến, trở thành thống lĩnh. Mặc dù tu vi của hắn là kém nhất trong bốn vị phó thống lĩnh, nhưng hắn được cái trẻ tuổi a, chỉ cần công lao đầy đủ thì khả năng thăng chức cũng không phải là thấp.
Vậy là hắn đột nhiên hăng hái cực kì, mỗi ngày chỉ hận không có chuyện xấu xảy ra để mình kiếm công trạng, lúc gặp Cung Phụng Điện báo tin Triệu Ngữ Yên mất tích, hắn thậm chí không chần chừ một giây liền chạy đi bẩm cho Ngọc Vân Hoàng, cố giành quyền giải quyết chuyện này.
Hắn được như nguyện rồi, Triệu Lam không chỉ cho hắn quyền, mà còn để hắn chỉ huy ba ngàn ngự lâm vừa luyện thành Kim Thương Quân Trận, có thể đối kháng với tu sĩ Nguyên Anh.
Lần này, chỉ cần cứu ra Triệu Ngữ Yên, thuận đường tiêu diệt luôn cái gai trong mắt, cuộc đời Tiêu Tĩnh có thể đi đến đỉnh phong rồi.
‘Chiến dịch lần này, ta bắt buộc phải thành công.’ – Tiêu Tĩnh quyết tâm như thế.
Cầm thiết thương trong tay, nhìn bộ dạng hèn nhát lẩn trốn của Phạm chưởng quỹ, hắn không nhịn được tơ tưởng đến thành tựu tương lai, có khi sau lần này, Xuất Vân Công Chúa có thể vì cảm kích ân cứu mạng của hắn mà lấy thân báo đáp cũng chưa biết chừng. Quyền thế, tiền tài, nữ nhân, hắn sẽ có đủ.
Nhưng rồi một thân ảnh cắt đứt dòng tự sướng của Tiêu Tĩnh.
Đó là một thân hình nhỏ bé, có chút lùn, rất là mập và cực kì biếng nhác.
Một con mèo trắng béo ú.
Kinh ngạc làm sao, con mèo ấy thế mà mở miệng nói chuyện với hắn. – “Phế vật, đến luyện một tay với miêu gia nào!”
‘Phế vật?’ – Tiêu Tĩnh nghe vậy, sửng sốt cười lạnh, nhưng không có bao nhiêu tức giận. – “Đối mặt với ngươi, ta có lẽ là phế vật đi, nhưng quân đội chưa bao giờ biết đến đơn đả độc đấu cả.” – Một con mèo biết nói chuyện ắt là yêu thú Tứ Giai, nếu phải một mình đối mặt với nó thì Tiêu Tĩnh bó tay hết cách, nhưng giờ hắn có Kim Thương Quân Trận nơi tay, chả phải sợ bố con thằng nào.
Có vũ lực cấp Nguyên Anh làm hậu thuẫn, lại thêm quyết tâm thành công, hắn nói chuyện cũng khí phách rất nhiều. – “Bạch miêu, người của cửa tiệm này hiện đang là trọng phạm của đế quốc, ngươi nếu không muốn bị liên lụy thì mau cút về rừng rậm đi!” – Hắn vung ngang thanh thiết thương, ngay lập tức hoàng kim cự thương cũng tự động vung theo, kình phong thổi dữ dội vào người con mèo béo.
‘Thiệt là mát mẻ sảng khoái.’ – Vô Địch nhắm mắt lại hưởng thụ.
Ở dưới mặt đất, Lưu Vân Kiếm Sư thế mà chấm dứt lĩnh ngộ rồi. Y mở mắt ra, trong mắt nội liễm tinh quang, bắn kiếm khí ra tứ phía.
Y càng gần hơn với cảnh giới của một kiếm tu thực sự rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi. Thông qua chuyện lần này, Lưu Vân Kiếm Sư càng hiểu thế nào là kiếm tu, cũng biết suy nghĩ dựa vào Hợp Hồn Đan để đi lên Kiếm Tiên Lộ của mình là sai lầm nhường nào.
Ý đồ trông cậy vào đan dược là sai, cấu kết kẻ khác làm bậy là sai, mượn nhờ phù lục lại sai càng thêm sai.
Thứ mà y nên dựa vào chỉ có kiếm trong tay mình.
Khí thế toàn thân trở nên sắc bén vô ngân, Lưu Vân Kiếm Sư chậm rãi đứng dậy, uy áp trên người càng lúc càng lớn, đè ép tứ phương.
Chợt, như có cảm ứng, y ngẩng đầu nhìn lên.
Rầm!
Một vòng Thái Cực đè xuống, Vân Vụ Kiếm còn chưa kịp ra khỏi vỏ thì y đã giống như một cây đinh, bị đập chìm vào trong lòng đất, chỉ để lại cái đầu lộ ra ngoài.
“Sau này có lĩnh ngộ gì thì nhanh lên, chậm trễ thời gian của miêu gia.” – Con mèo béo thu chân lại, khẽ lắc đầu ngao ngán. Sau đó, nó híp mắt nhìn Tiêu Tĩnh. – “Tiệm này chính là nhà của ta, ngươi đây là đang tìm chết nha!”
Tiêu Tĩnh trừng mắt nhìn lại nói. – “Hừ, gian ngoan mất linh! Nếu đã thế thì ngươi hãy chôn cùng với nó đi!” – Hắn gầm to, thiết thương trong tay đâm về phía trước, thần thức bao trùm lấy con mèo béo lẫn Vạn Năng Thương Hội.
Oong… oong…
Hoàng kim cự thương rung lên dữ dội, tựa như bị một chiến thần khổng lồ cầm lấy, mang theo uy thế nghiêng trời mà đâm về phía con mèo béo.
Bị mũi thương sắc còn to hơn thân hình của mình đâm tới, Vô Địch chẳng chút nao núng, trên gương mặt mèo đầy mỡ vẫn là thần sắc lạnh nhạt như mọi khi.
Chân trái của nó chợt giơ lên, chặn ngang trước mặt. Ngay lập tức, một tiểu Thái Cực Đồ hiện ra, chắn lại đòn công kích của hoàng kim cự thương.
Không như thường lệ, hoàng kim cự thương không hề biến mất. Phần mũi thương đâm trúng Thái Cực Đồ vẫn còn tồn tại như thường, ma sát dữ dội làm tóe lên tia lửa điện.
Tiêu Tĩnh ghìm lấy ngọn thiết thương trong tay mình, như đang cố đục thủng một lỗ trên bức tường vô hình trước mặt.Con mèo béo thế mà bị đánh lui lại một thước, dùng Thái Cực Đồ che chắn cũng có chút khó khăn, mũi thương càng lúc càng ép sát đến mặt nó.
Méo!
Khẽ kêu một tiếng, nó giơ chân phải lên, năm ngón chân mũm mĩm co lại thành nắm đấm, thông qua Thái Cực Đồ mà đấm một đòn cực mạnh vào đầu mũi thương.
Như nhận được tín hiệu, vòng Thái Cực trước mặt Vô Địch lập tức phình ra đến chục thước, hai nghi Âm và Dương xoay chuyển với tốc độ chóng mặt, khuếch đại lực công kích của con mèo béo lên hoàng kim cự thương.
Ầm!
Hoàng kim cự thương thế mà bị đánh lui, văng trở về lơ lửng trên đầu ba ngàn ngự lâm quân, Tiêu Tĩnh cũng bị bật ngửa về sau chục thước mới dừng lại được.
“Quả nhiên là yêu thú Tứ Giai, thực lực mạnh mẽ khó lường. Nhưng đây mới chỉ là khởi động thôi, xem chiêu!” – Tiêu Tĩnh thét dài, phóng người lên bầu trời, múa một đoạn thương pháp.
Xuyên Thiên Thương Pháp.
Không phá không lùi, xuyên thủng thương thiên. Đây chính là yếu nghĩa của bộ thương pháp này, lấy ý chí bất khuất, công phá hết mọi vật cản làm chủ đạo.
Tiêu Tĩnh mặc dù chưa thể luyện bộ thương pháp này đến đại thành, nhưng về độ tinh thông thì không cần nghi vấn, đánh ra phải gọi là như hoa trôi nước chảy, không chút ngập ngừng.
Vút! Vút! Vút! Vút!
Hoàng kim cự thương chợt trở nên linh động hơn rất nhiều, thế công xảo trá, trái đâm một thương, phải bổ một thương, trước quét một thương, sau gảy một thương, công kích muôn hình vạn trạng, biến hóa đa đoan, thường lấy thế đâm làm chủ, các đòn công kích khác làm phụ, trong hư có thực, trong thực có hư, sát chiêu tầng tầng, không chút phòng thủ.
Vù! Choang! Choang!
Giữa những đòn tấn công mạnh như vũ bão, nhanh như chớp giật của hoàng kim cự thương, con mèo béo thế mà ứng phó chậm rãi vô cùng, tựa như đang nhàn nhã múa một bài dưỡng sinh.
Chân trái vẽ Âm, chân phải vẽ Dương, trên một Thái Cực, dưới một Thái Cực, bốn phương tám hướng, thập diện sở ca, lần nào nó cũng có thể tạo thành Thái Cực Đồ để ngăn lại công kích của kẻ địch trong gan tấc, khiến người đang xem chiến cuộc nhìn đến như si như say, nhưng cũng nhiều lần đổ mồ hôi hột vì nó.
“Lấy chậm đối nhanh, lấy tiểu đấu đại, lấy nhu chế cương, năng lực phòng ngự thế này, quả thật vô địch vậy!” – Một tên tán tu Trúc Cơ Kỳ cảm khái. Thường thì chiến đấu giữa Kim Đan với nhau thôi là hắn đã không nhìn theo kịp rồi, nay không ngờ là chiến cuộc cấp Nguyên Anh thế này mà hắn lại có thể thấy rõ mồn một, cảm thấy phúc phần của bản thân không cạn.
“Được xem một trận thế này, về sau ta cũng có tư bản để khoác loác với người ta.” – Một tên khác than thở.
“Quả nhiên là thần bí thâm sâu như Phạm chưởng quỹ, ngày hôm qua chẳng lộ một tay, nay chỉ một con mèo do y nuôi đã khủng khiếp như vậy, không biết chính bản thân chưởng quỹ lại còn ghê gớm bậc nào?” – Có người lộ ra thần sắc sùng kính.
“Tiền bối cao nhân cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook