Thần Bí Lão Công Ngươi Là Ai
-
Chương 16: Hắn đã đến
“Ba, ba làm gì vậy,
hiện tại là chính nó gật đầu, hơn nữa ba cũng nói phải là thiên kim của
Lăng gia, Lăng Vân Hi chẳng phải nhị tiểu thư của Lăng gia sao?” Lăng
Nhã Nhược giữ chặt cánh tay Lăng Trí Xa, vì Lăng Vân Hi thức thời mà đắc chí, nếu ngày sau cô ta biết người đàn ông mà cô ta gặp là yêu sẽ là
người đó, cô ta nhất định sẽ không lựa chọn để cho Lăng Vân Hi thay thế
gả vào Mẫn gia!
“Nếu ông còn dám tiến lên nữa, tôi sẽ bảo ba tôi thu hồi tất cả cổ phần ở Lăng thị của ông, Lăng Trí Xa, tôi Chung Mỹ Cầm nói được thì làm được!” Chung Mỹ Cầm biết hắn đã muốn thỏa hiệp rồi, mà trong nhà này, cùng không ai có thể làm trái lời bà ta.
Vân Hi lên lầu dừng chân một chút, xoay người là lúc nhìn Lăng Trí Xa đã muốn cúi đầu, vẻ mặt thất bại mà lựa chọn cam chịu, điểm cuối cùng chờ đợi này cũng hoàn toàn hóa thành bọt biển.
Đóng lại cửa phòng, thân thể mềm nhũn chậm rãi trượt xuống nền thảm, nàng không khóc, từ lúc Lăng Nhã Nhược ở trên người nàng làm ra bao nhiêu vết thương cả than thể lẫn tâm hồn thì nàng đã học được nén giận, nàng cũng đã muốn quên rồi tư vị của nước mắt.
Không có tân khách, không có hôn lễ, thậm chí không biết chú rể là ai, Lăng Vân Hi lần đầu tiên dù như vậy nhưng vẫn kiên quyết, vì muốn thoát khỏi than phận hiện tại của nàng, cho dù là nhảy vào một cái hố lửa khác, nàng cũng chấp nhận.
Váo đêm của hai ngày sau, một chiếc Rolls-Royce dài hơn cả phiên bản thường thấy đã đứng ở biệt thự Lăng gia, chỉ có hai gã vệ sĩ đi vào Lăng gia đón người, Vân Hi rời đi cái gì cũng không có mang theo, cùng giống như lúc trước nàng đi vào Lăng gia, tay không đến và cũng một thân thoải mái rời đi.
Tựa hồ nàng cho tới bây giờ cũng không từng xuất hiện qua.
Lăng Trí Xa tránh ở cửa sổ nhìn nàng một mình đi ra biệt thự, thậm chí không ai tiễn nàng rời đi, bởi vì do Chung Mỹ Cầm yêu cầu, hắn không thể cho nàng một đường sống khác, lần này Mẫn gia như thế nào tìm lại chuyện xưa, tới cưới đi Lăng gia nhị tiểu thư này đối với bà ta mà nói, quả thực là một tên trúng hai nhạn, mười năm trước không giết chết nàng, không nghĩ tới hôm nay lại có công dụng như thế.
——— —————— ————————–
Biệt thự trống vắng lạnh lẽo bởi vì màu đỏ chữ hỉ được treo lên mà có chút cảm giác vui mừng, lúc Mẫn Thiên Hữu biết, ngày hôm nay người con gái mà anh trai sẽ kết hôn tên gọi là Lăng Vân Hi, trong lòng hắn có một cảm giác sợ hãi nói không nên lời, sẽ là cô ấy sao? Hay chỉ là trùng tên trùng họ, sở dĩ hắn không đi đón nàng là vì trong lòng còn tồn tại một phần chờ đợi, đột nhiên hắn không hy vọng người con gái đó là nàng!
Một màu đỏ hồng dày đặc trong gian phòng ở phía bắc của căn biệt thự lớn, mà bên trong chí có một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, tóc đen bóng, hai tay khoát lên tay vịn của xe, khuôn mặt bị bóng đen bao phủ, nghe đến ngoài cửa phòng truyền đến một tia động tĩnh, trầm thấp tiếng nói vang lên,“Ai?”
“Cậu cả, đã dựa theo yêu cầu của cậu chuẩn bị tốt lắm!” Quản gia trung thực đi tới hướng hắn báo lại những việc hắn yêu cầu.
“Ừm, đã biết! Cô ấy đến đây rồi sao?” Âm thanh nghe không ra là vui hay là giận, giống như đang chờ đợi, lại giống như áp lực……
“Vâng, xe đã đứng ở bên ngoài rồi, ông chủ lệnh trực tiếp đưa đến phòng cậu!”
“Ông đi ra ngoài đi!” âm thanh cửa phòng lại bị đóng lại, trong mắt người ngồi trên xe lăn chợt lóe qua một tia tính toán, nghe ngoài cửa truyền đến bước chân quen thuộc, hắn biết là hắn đã đến đây!
“Nếu ông còn dám tiến lên nữa, tôi sẽ bảo ba tôi thu hồi tất cả cổ phần ở Lăng thị của ông, Lăng Trí Xa, tôi Chung Mỹ Cầm nói được thì làm được!” Chung Mỹ Cầm biết hắn đã muốn thỏa hiệp rồi, mà trong nhà này, cùng không ai có thể làm trái lời bà ta.
Vân Hi lên lầu dừng chân một chút, xoay người là lúc nhìn Lăng Trí Xa đã muốn cúi đầu, vẻ mặt thất bại mà lựa chọn cam chịu, điểm cuối cùng chờ đợi này cũng hoàn toàn hóa thành bọt biển.
Đóng lại cửa phòng, thân thể mềm nhũn chậm rãi trượt xuống nền thảm, nàng không khóc, từ lúc Lăng Nhã Nhược ở trên người nàng làm ra bao nhiêu vết thương cả than thể lẫn tâm hồn thì nàng đã học được nén giận, nàng cũng đã muốn quên rồi tư vị của nước mắt.
Không có tân khách, không có hôn lễ, thậm chí không biết chú rể là ai, Lăng Vân Hi lần đầu tiên dù như vậy nhưng vẫn kiên quyết, vì muốn thoát khỏi than phận hiện tại của nàng, cho dù là nhảy vào một cái hố lửa khác, nàng cũng chấp nhận.
Váo đêm của hai ngày sau, một chiếc Rolls-Royce dài hơn cả phiên bản thường thấy đã đứng ở biệt thự Lăng gia, chỉ có hai gã vệ sĩ đi vào Lăng gia đón người, Vân Hi rời đi cái gì cũng không có mang theo, cùng giống như lúc trước nàng đi vào Lăng gia, tay không đến và cũng một thân thoải mái rời đi.
Tựa hồ nàng cho tới bây giờ cũng không từng xuất hiện qua.
Lăng Trí Xa tránh ở cửa sổ nhìn nàng một mình đi ra biệt thự, thậm chí không ai tiễn nàng rời đi, bởi vì do Chung Mỹ Cầm yêu cầu, hắn không thể cho nàng một đường sống khác, lần này Mẫn gia như thế nào tìm lại chuyện xưa, tới cưới đi Lăng gia nhị tiểu thư này đối với bà ta mà nói, quả thực là một tên trúng hai nhạn, mười năm trước không giết chết nàng, không nghĩ tới hôm nay lại có công dụng như thế.
——— —————— ————————–
Biệt thự trống vắng lạnh lẽo bởi vì màu đỏ chữ hỉ được treo lên mà có chút cảm giác vui mừng, lúc Mẫn Thiên Hữu biết, ngày hôm nay người con gái mà anh trai sẽ kết hôn tên gọi là Lăng Vân Hi, trong lòng hắn có một cảm giác sợ hãi nói không nên lời, sẽ là cô ấy sao? Hay chỉ là trùng tên trùng họ, sở dĩ hắn không đi đón nàng là vì trong lòng còn tồn tại một phần chờ đợi, đột nhiên hắn không hy vọng người con gái đó là nàng!
Một màu đỏ hồng dày đặc trong gian phòng ở phía bắc của căn biệt thự lớn, mà bên trong chí có một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, tóc đen bóng, hai tay khoát lên tay vịn của xe, khuôn mặt bị bóng đen bao phủ, nghe đến ngoài cửa phòng truyền đến một tia động tĩnh, trầm thấp tiếng nói vang lên,“Ai?”
“Cậu cả, đã dựa theo yêu cầu của cậu chuẩn bị tốt lắm!” Quản gia trung thực đi tới hướng hắn báo lại những việc hắn yêu cầu.
“Ừm, đã biết! Cô ấy đến đây rồi sao?” Âm thanh nghe không ra là vui hay là giận, giống như đang chờ đợi, lại giống như áp lực……
“Vâng, xe đã đứng ở bên ngoài rồi, ông chủ lệnh trực tiếp đưa đến phòng cậu!”
“Ông đi ra ngoài đi!” âm thanh cửa phòng lại bị đóng lại, trong mắt người ngồi trên xe lăn chợt lóe qua một tia tính toán, nghe ngoài cửa truyền đến bước chân quen thuộc, hắn biết là hắn đã đến đây!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook