Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt
-
Chương 192
Trương đạo trưởng lại nhìn về hai ông cháu kia, đứa bé bây giờ ngồi xổm dưới đất đốt vàng mã, chỗ này rõ ràng gió to, nhưng bên đó không hứng một chút gió nào, trái lại khuôn mặt nhỏ béo ị của bé còn bị lửa hun cho đỏ ửng. Miệng thằng bé bi ba bi bô, do quá nhỏ nên nói dễ cà lăm, nói nhiều thì phun cả nước bọt.
Nhìn một đống quỷ nhỏ trước mặt đứa bé, dù lộn xộn thiếu tay, thiếu chân, đồ trên người cũ rích tả tơi nhưng tất cả đều ngồi chắn gió cho bé.
Trương đạo trưởng ý thức rằng áp lực khi cạnh tranh với đối thủ hai phía rất lớn, lơ là một chút là không so kịp, nếu họ bị mấy người bình thường vượt mặt sao mà chịu nổi?
Đang suy nghĩ, Cố đại sư rốt cuộc cũng đến, cô một hơi chạy tới, mái tóc tóc đen dài bay bay, tròng mắt lạnh lẽo đảo đảo, nhất là lúc nhìn thấy thịt gà, vịt, cá, nến, tiền giấy được bày ra, cặp mắt kia sáng đến đáng sợ, trông như một con quỷ tham ăn đang ngấp nghé điều gì…
Trương đạo trưởng và Lý bộ trưởng đều sững sờ, chớ nói chi là hai ông cháu nhà họ Vương, đứa bé ngồi xổm dưới đất, ngửa đầu nhìn chị gái Siêu Nhân Điện Quang, miệng nhỏ há hốc.
Đào Lập Chí bên này càng phấn khích, hai mắt tỏa sáng, mừng rỡ lôi kéo Tất Hằng nói đến… đến rồi… đến rồi, chị ấy đến thật rồi!
Tất Hằng dĩ nhiên cũng nhìn thấy cô gái tóc dài, anh ta quan sát bộ dáng khi cô đến, khí chất âm lãnh vẫn như cũ. Điểm khác duy nhất, có lẽ là dáng đi của cô ấy rất giống cương thi, tròng mắt đảo ùng ục, làm người ta sợ hãi.
Cô gái tóc dài vừa đến, đám quỷ nhỏ nhỏ đều ồn ào gọi chủ nhà mau tới ăn đi, ăn rất ngon vân..vân!
Cô ấy càng đi nhanh hơn, vừa chạy đến, khuôn mặt trắng bệch âm u hỏi: “ Vịt nướng ngọt còn không?”
Ách...
Đám người: "..."
Bọn họ choáng váng một hồi lâu mới phản ứng kịp, vịt nướng ngọt? Khẩn trương tìm trong cái sọt của mình, Trương đạo trưởng vỗ đùi, không có vịt nướng ngọt! Đào Lập Chí cũng bực mình thở dài, cậu không mua vịt nướng ngọt! Quỷ cũng thích ăn vịt nướng ngọt hả?
Ông Vương rất cao hứng, chắc chắn có vịt nướng ngọt nha, đứa bé ngẩn người nhìn chị gái Siêu Nhân Điện Quang một lát, sau đó cố gắng lấy vịt nướng ngọt trong gùi ra, giơ lên trước mặt cô gái tóc dài: “ Có nha! Có nha! Chị ơi chị à, cho chị vịt nè! Ăn ngon nhắm!”
Đây chính là một con vịt nướng ngọt vừa mập vừa to được nướng thơm thơm ngọt ngọt, ánh mắt cô ấy sáng ngời, vội nhận lấy, rồi há mồm to như cái bồn máu xé xuống một miếng, nhai nhai chóp chép. A! Ăn thật là ngon!
Ông Vương sờ đầu cháu trai cười hì hì, Trương đạo trưởng và Lý bộ trưởng cách đó mấy mét nhịn không được liếc nhau, tức đến dậm chân, bọn ông sao lại không chuẩn bị vịt nướng ngọt chứ! Bên Đào Lập Chí và Tất Hằng cũng ảo não, sao mình chẳng chuẩn bị thêm vài con vịt nướng ngọt hả?
Ông Vương nói: "Tôi còn có vài con đấy, ăn thoải mái!”
Chà, vịt nướng ngọt, ăn ngon ghê!
Mấy con người ở đây đều cùng nhìn về phía ông cụ đang phấn khích ngẩng đầu, ưỡn ngực, cảm giác cái đuôi của ông ấy sắp vểnh lên trời.
Hứ. ╭(╯^╰)╮
...
Cố Phi Âm cầm theo cái cổ vịt, vừa đi vừa gặm đến chỗ Trương đạo trưởng và Lý bộ trưởng, nhìn nhóm quỷ nhỏ ở đây ăn uống linh đình, cực kỳ nhộn nhịp.
Trương đạo trưởng và Lý bộ trưởng khẽ liếc con vịt cô cầm trong tay, nhỏ giọng nói những món này đều là do bộ đặc biệt đưa tới tạ lễ nhóm quỷ nhỏ, chân thành cảm ơn bọn họ đã ra tay cứu trợ người dân. Mặt khác cũng là muốn cảm ơn cô, bởi vì người đề xuất ban đầu là Cố Phi Âm. Hơn nữa, bộ đã chuẩn bị cho cô một phần tiền thưởng, cộng thêm số tiền cô quyên góp đám đồ cổ kia luôn.
Hai mắt Cố Phi Âm tỏa sáng, vui vẻ gặm cổ vịt thêm mấy phát.
Trương đạo trưởng còn nói bọn họ đã đưa họ Trang xuống âm phủ, do lần này động đất gã cũng ra tay giúp, nên sẽ ghi một chút công trạng cho gã, miễn được mấy năm pháp hình. Thế nhưng việc này không nằm trong phạm vi quản lí của bọn họ, địa giới chế độ điều lệ tự do, tất cả công hay tội đều được chép ở sổ công đức, bất kỳ ai vẫn không thể thoát.
Cố Phi Âm chả rảnh đi quản mấy con quỷ nhỏ sẽ như thế nào, dù sao mộ họ Trang cô đã chiếm rồi, đám người hầu của gã cô cũng bán luôn, tiền cô cầm trong tay rồi, mấy thứ cô chẳng qua tâm.
Mặt khác, Cát Hồng đã bị tổng bộ mang đi , chờ mang quỷ mượn vận về đối chất, tội danh Cát Hồng sẽ được thành lập, ông ta không thể hại người nữa.
Cố Phi Âm: “ừ”, còn điều này rất quan hệ với cô: "Quỷ mượn vận vẫn tính tiền nha."
Trương đạo trưởng: "..."
Ừ, dĩ nhiên rồi. :)
Có vẻ nói chuyện cũng nhiều rồi, Cố Phi Âm lại cầm cái cổ vịt tới chỗ Đào Chí Lập, cậu ta cực kỳ kích động nói: “ Chị ơi, chị ơi, chị ơi, chị nhìn em mang cho chị rất nhiều quần áo đẹp nè”
A, những bộ quần áo mới tinh kia nhìn rất đẹp, không chỉ thế còn có túi xách, giày, trang sức, nguyên bộ không thiếu thứ nào, đẹp không thể diễn tả! Khó tránh chỗ này toàn bị nữ quỷ bao vây, ngay cả nữ quỷ trung niên mắt cũng phát sáng, phu nhân quỷ càng không nhường, kéo cả nhóm nha hoàn ra chờ sẵn.
Đừng nói nữ quỷ trung niên, thậm chí nữ quỷ áo đỏ luôn khinh thường mọi thứ mà giờ đây cũng vung roi muốn lấy, thích chưng diện là thiên tính của phụ nữ, ngoại trừ cô gái tóc dài ai mà chả muốn mặc đẹp chứ?
Lại nói nhiều quần áo mới như vậy, Cố Phi Âm sau khi chết cứ mười mấy năm đổi một bộ, đủ cho cô mặc mấy ngàn năm, đỡ phải khủng hoảng thẩm mỹ.
Tất Hằng nhìn cô gái tóc dài chăm chú, nhất là cái hàm răng cứng rắn của cô khiến anh cảm thấy ký ức vẫn còn mới. Lúc trước anh còn nghi ngờ có chắc là cô không, nhưng giờ thì chắc rồi, nhịn không được hỏi: “ Cố tiểu thư, cô khỏe chứ? Cô còn nhớ tôi không?”
Ánh mắt của Cố Phi Âm dịch chuyển ra khỏi rương quần áo xinh đẹp, lúc này cô mới phát hiện người đứng cạnh Đào Lập Chí, nhìn có vẻ hơi quen mắt, hồi tưởng lại thì sau khi cô xuống núi đây chẳng phải chính là Tất Hằng-con người đầu tiên cô gặp, hảo tâm cho cô đi nhờ một đoạn, còn cho cô hơn 1000 tệ đó sao?
Duyên phận đây ư, sao cô có thể không biết chứ? Cô xúc động nuốt ừng ực vịt nướng ngọt, đôi mắt đen như bốc lên tia lửa, nhếch miệng nhìn anh chằm chằm, lộ ra răng lợi cô. Hiện tại trời gần sáng, gió thổi qua từng cơn, thổi tóc cô bay bay, nhìn càng thêm đáng sợ: “ Thật đúng dịp, không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp lại, hề hề.”
Tất Hằng gật đầu, bất đắc dĩ nghĩ vì sao Cố tiểu thư ở thế giới loài người sống lâu như vậy, còn tỏa ra nồng nặc quỷ khí? Ngay cả em họ anh bây giờ cũng cho rằng cô là quỷ lúc này vẫn cho rằng cô là quỷ: "Đúng vậy, cám ơn cô đã cứu em họ tôi và chú”
"Không cần khách sáo, hắc hắc."
"..."
Đào Lập Chí choáng váng một hồi, nhìn chị gái tóc dài, rồi nhìn về phía anh họ, sao cậu không biết hai người có quen biết từ trước hả?
Tất Hằng nhìn Đào Lập Chí, quay đầu không nói chuyện, không phải anh không muốn nói, mà là... Ai có thể ngờ nhóc đầu đất này gặp cô ấy nhiều như thế còn hiểu lầm người ta là quỷ? Tuy rằng trước đây anh cũng phạm lỗi tương tự nhưng chẳng phải đã sửa sai kịp thời sao?
Anh rất mong đợi nhóc đầu đất này khi nào mới biết trước mặt nó không phải quỷ mà là người.
Nên, một câu anh cũng không nói.
Về phần về sau Đào Lập Chí đuổi theo anh hỏi sao quen biết chị gái tóc dài, anh liền bịa nó khi đi tàu đêm gặp quỷ đi đường, may mắn được Cố tiểu thư giúp, đến thành phố A thì bọn họ tách ra, giờ mới gặp lại.
Đào Lập Chí cực kỳ kinh ngạc, nói: “ Nhà chúng ta thật có có duyên với chị Cố mà, hóa ra chị ấy cứu cả nhà chúng ta! Chúng ta phải cảm tạ chị ấy thật nhiều!”
Tất Hằng gật đầu cười, nói như vậy cũng đúng, nếu không có cô ấy, không biết nhà bọn họ sẽ trở nên thế nào, quỷ mượn vận độc ác đến thế, có lẽ là nhà tan cửa nát, quả thực phải cảm tạ cô ấy rất nhiều. .
...
Thịt gà, vịt, cá đều chia ăn hết, rượu xái uống no nê, đồ trang sức và quần áo không chia thì bán, đến cả tiền thưởng cũng chia từng chồng, đếm sơ sơ gần 10.000 tệ, hơn cả tiền tiết kiệm nhiều năm của bọn họ.
Thủy quỷ trốn dưới nước thổi bong bóng, được may mắn chia cho cái phao câu gà và 1000 tệ hồng bao, gã yên lặng lau huyết lệ, cầm tiền giấu dưới đáy sông, dùng bùn và đá chặn lên, trong bụng tức giận cực kỳ. Cái phao câu còn ăn ngon như vậy, thì thịt gà phải ngon cỡ nào đây? Gã thậm chí không được ăn một miếng.
Gã bây giờ rất chờ mong có một đại quỷ đến xử lí bọn chúng, tốt nhất là đánh cô gái tóc dài cha mẹ nhìn không ra, nghĩ thế thôi đã sướng tê người.
Bên Quỷ Trạch là vô cùng náo nhiệt, còn bên hòa thượng Nguyện rất là thê thảm, lão chờ chờ đợi đợi, cuối cùng đợi dọn dẹp chuyện tai họa gần xong, lại đợi chuẩn bị kỹ càng hành lí, đợi thêm một lát, gặp Chân Độ cũng đi về hướng Bắc, trùng hợp cùng đường bọn họ, vậy thì cùng một nhóm luôn, đi đường dễ chăm sóc nhau.
Nguyện chả quan tâm, ông chỉ muốn đi tìm chị Cố, ai đi cùng chả được?
Nhưng ông nào ngờ Chân Độ xui xẻo đến mức này, vừa ra khỏi cửa đã ngã sấp, trên trán chưa khỏi đã ngã gãy tay. Ở trong bệnh viện chịu đựng nửa ngày, cũng may Chân Độ kiên cường, sau khi tổn thương cột sống lại xuất phát với họ.
Từ đây đến thành phố A có hơi xa, bọn họ nghèo thế này, dĩ nhiên không thể đi máy bay, vé máy bay 1000/ vé, ba người là hơn 3000 tệ, nghĩ đi nghĩ lại tốt nhất là đi tàu lửa, ba người chỉ 1000 tệ, còn lại đi mua bánh bao ăn, vừa đủ xài.
Nhưng lão không ngờ, Chân Độ lên tàu cũng làm đường sắt cao tốc mắc lỗi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook