Tình cảm này mặc dù có chút phức tạp, nhưng đến cùng vẫn là không giống bình thường.

Chú tiểu u u mê mê, dần dần cũng biết Cố đại sư là người tốt. Huống chi Tịnh Hành, Chân Độ cùng Tịnh Không ba vị sư huynh đều đối xử rất cung kính với Cố đại sư.

Lúc này vừa vặn đến giờ ăn sáng, mấy người phụ nữ nấu mấy thùng đồ ăn đầy nâng tới đây. Bởi vì vật tư còn chưa được vận chuyển vào, đồ ăn còn thiếu thốn, cũng chỉ làm chút cơm. May mà cải thảo trồng dưới ruộng còn khá nhiều, lấy một ít về làm chút thịt luộc với cải thảo. Mỗi người một cái khay sắt, lấy nửa bát cơm thêm mấy thìa đồ ăn, sau đó bưng đi tùy tiện tìm chỗ nào đó ngồi xổm xuống ăn. Tay cầm đũa lên vội vã và cơm vào miệng. Bọn họ đã một đêm không ngủ, vừa mệt vừa đói vừa lạnh, ăn chút đồ ăn nóng mới ấm người. Có điều đồ ăn như vậy cuối cùng cũng không được hoan nghênh cho lắm, nhìn thôi cũng nhịn không được mà nôn ra. Nhớ tới ngững thi thể bị vùi lấp dưới đống phế tích liền thấy trạnh lòng. Người nào năng lực thừa nhận kém một ít đã đặt bát đi bên cạnh nôn thốc ra, chỉ sợ một thời gian dài sau đó đều không thể ăn thịt.

Tiểu hòa thượng không giống bọn họ, dù sao cũng là người xuất gia đã ăn quen đồ chay, ăn chút cơm uống thêm chút nước sôi để nguội, coi như đã ăn no.

Cố Phi Âm cũng bưng khay xếp hàng nhận cơm, tìm chỗ ngồi xổm xuống bắt đầu ăn. Liễu Nguyện hòa thượng ngồi xổm bên cạnh cô. Ông đã ăn qua bữa sáng, lúc này cũng không đói, lấy ra từ trong túi một cái bánh bao chay, chia cho cô một nửa, "Này, ăn đi."

Cố Phi Âm cũng không khách khí, nửa khay đồ ăn cùng nửa cái bánh bao chay xuống bụng, coi như cũng ăn no.

Lúc Tịnh Hành cùng Chân Độ bưng khay lại đây, liếc mắt liền nhìn thấy lão hòa thượng già ngồi xổm bên người Cố thí chủ. Tịnh Hành sửng sốt một chút, liền kích động đi tới: "Sư phụ, người không sao chứ? Chúng ta tìm người đã lâu. . ."

Chân Độ chưa gặp qua Liễu Nguyện phương trượng, nhưng cũng biết Tịnh Hành lo lắng cho sư phụ hắn đến mức nào, lúc này không khỏi cũng có chút vui vẻ. Liễu Nguyện nhìn bọn họ, khoát tay áo nói: "Ta không sao, các ngươi đừng lo lắng."


Tịnh Hành sao có thể không lo lắng? Cậu nhíu mày, nghiêm túc nói: "Sư phụ, mấy ngày nay rất loạn, người không thể lại chạy lung tung nữa."

Liễu Nguyện cũng sợ đứa đồ đệ này lại nói mãi không dứt, liền dứt khoát nghe lời đồng ý ngay.

Cố Phi Âm cũng kinh ngạc một chút, sau đó cũng rất vừa lòng. Quý nhân tiểu hòa thượng của cô cùng Tịnh Hành tiểu hòa thượng là sư đồ, vậy sau này đi đòi nợ liền thuận tiện hơn nhiều. Nếu như người lớn không còn, thì có thể đi đòi đứa nhỏ, dù thế nào cũng sẽ không lỗ.

Có điều đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tịnh Hành, Chân Độ một cách rõ ràng. Bởi vì một ngày một đêm bận rộn, áo tăng của bọn họ đã bị dính vô số bùn đất, ngay cả trên mặt trên tóc cũng vậy, mang theo nón bảo hộ, cả người đều bẩn thỉu, chỉ có ánh mắt kia, tối đen thâm thúy, hệt như bầu trời đêm, lấp lánh vô số ngôi sao nhỏ.

Cô nhìn Tịnh Hành, "Chúng ta có phải từng gặp qua hay không?"

Tịnh Hành sửng sốt một lát, nói: "Cố thí chủ, mắt của cô khỏi rồi? Có thể nhìn thấy rồi ư?"

Cố Phi Âm gật gật đầu. Tịnh Hành khẽ cười, đây có lẽ là tin tức tốt hiếm hoi trong trận tai nạn này: "Ừm, chúng ta từng gặp qua, mấy ngày nay chúng ta luôn ở cùng nhau."

Cố Phi Âm nhìn cậu lắc lắc đầu. Không phải mấy ngày nay gặp nhau, giống như trước kia đã từng gặp qua, nhìn có chút quen mắt. Cô vỗ vỗ trán, đáng tiếc trong lúc nhất thời cũng nhớ không nổi đã gặp nhau ở nơi nào.

Chân Độ nhô đầu lên: "Tôi thì sao tôi thì sao, cô nhìn tôi có quen mắt không?"

Cố Phi Âm liếc nhìn cậu một cái, chỉ thấy cậu cũng bẩn, chỉ có một đôi mắt còn sáng sủa, nghiêm túc nói: "Nhìn quen mắt, chính là tiểu hòa thượng ở bên cầu đã mượn tôi mười tệ."

Chân Độ A di đà phật: "Cố thí chủ, chờ tôi rửa mặt xong lại hỏi lại cô vậy."

Cố Phi Âm gật gật đầu, nói vậy cũng được, rửa sạch sẽ mới có thể nhớ rõ ràng hơn, trừ phi đi chỉnh dung nếu không đừng nghĩ cô sẽ quên.

Ngay cả Liễu Nguyện hòa thượng cũng đi lên góp vui, "Cố thí chủ, vậy cô cảm thấy nhìn tôi quen mắt không?"

Tịnh Hành và chú tiểu dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn ông, không rõ ông hỏi như vậy là có ý gì? Nhưng Liễu Nguyện hòa thượng căn bản không thèm để ý bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm Cố thí chủ, hỏi cô: "Ta hẳn là cô nhìn rất quen mắt chứ."

Cố Phi Âm nói: "Ừm, dù sao ông lấy của tôi ba tệ, còn phải giúp tôi đổi mệnh phú quý mà."

Liễu Nguyện: ". . ." :(

Tịnh Hành: ". . . ? ?"


Chân Độ: ". . . mệnh phú quý gì thế?"

Cố Phi Âm liền đem sự tình lúc trước giải thích một chút, trên gương mặt âm trầm tràn ngập chờ mong, xem ra là đang nghĩ đến cảnh tượng mệnh phú quý tốt đẹp sau này.

Chân Độ quay đầu nhìn về phía Liễu Nguyện, Liễu Nguyện hòa thượng nhìn nhìn Chân Độ, đột nhiên sửng sốt, khí chất của người này, nhìn thật là quen mắt?

Chân Độ cảm thấy lão hòa thượng này rất không đáng tin, lại còn gạt người đi tìm mệnh phú quý?

Liễu Nguyện hòa thượng hai tay tạo thành chữ thập A di đà Phật: "Thí chủ, ta nhìn cậu có chút quen mắt, chúng ta có phải đã gặp nhau ở nơi nào hay không?"

Chân Độ: "Không, chúng ta chưa từng gặp qua."

Liễu Nguyện: ". . ." :(

Ông lại không làm người thích đến như vậy sao? Ông đều tám mươi chín tuổi rồi đó, không biết kính già yêu trẻ sao hả? !

. . .

Một khay cơm rất nhanh liền ăn xong, đặt khay xuống, người có thể tiếp tục đi cứu viện liền tiếp tục đi, người tự thấy thể lực theo không kịp, liền lưu lại nghỉ ngơi trong chốc lát lại đi, tuy rằng người lựa chọn nghỉ ngơi căn bản không có mấy.

Tịnh Hành lôi kéo sư phụ hắn đi sang một bên, nói: "Sư phụ, người vì sao lại ở cùng một chỗ với Cố thí chủ? Cô ấy chính là người hữu duyên của người trong năm nay ư?"

Liễu Nguyện gật đầu, vẻ mặt vui mừng nói, đồ đệ ngươi vẫn luôn thông minh như vậy.

Tịnh Hành nói: "Người hữu duyên trước kia, sư phụ người nhiều nhất chỉ bói cho một quẻ rồi thôi, sau đó liền hờ hững, căn bản sẽ không giống như bây giờ đi theo người hữu duyên. Đồ đệ biết Cố thí chủ có chút đặc biệt, cô ấy cũng là người rất tốt bụng. Sư phụ, người đi theo Cố thí chủ là vì những thứ này sao?"

Trên khuôn mặt loang lổ nếp nhăn của Liễu Nguyện không nhìn ra được chút biểu tình gì. Chỉ thấy ông cong đôi mắt nhỏ, quay đầu nhìn về phía cô gái tóc dài đứng trên đống phế tích. Có lẽ ở trong mắt người khác, cô nhìn có vẻ âm khí tận trời, nhưng ông lại có thể từ dưới lớp âm khí dày đặc của cô, nhìn thấy một ít kim quang công đức như ẩn như hiện.

Chỉ là bởi vì bị lớp âm khí nồng đậm kia che lấp, người bên ngoài không thể cảm giác đến, cũng nhìn không thấy mà thôi.

Sư phụ nói không sai, chị cho tới bây giờ đều không đáng sợ, chỉ là nhìn đáng sợ mà thôi, chỉ cần cậu nỗ lực tu hành, liền có thể nhìn thấy khuôn mặt chân chính của cô dưới màn âm khí nồng đậm kia.

Mà cô đương nhiên là tốt nhất.


Liễu Nguyện vỗ vỗ cánh tay Tịnh Hành, nói: "Con cũng mệt rồi, về chùa nghỉ ngơi một chút đi."

Tịnh Hành nói: "Con không mệt, con còn có thể đi giúp đỡ cứu người."

Liễu Nguyện nói: "Không cần cậy mạnh, nếu không ta cũng không biết ăn nói thế nào với cha mẹ đã chết của con."

Tịnh Hành bất đắc dĩ nói: "Sư phụ, con không phải là được người nhặt từ thùng rác về sao? Cha mẹ con làm sao sẽ để ý con chứ."

Liễu Nguyện trừng mắt nhìn cậu một cái: "Ta nói con được nhặt từ đống rác con cũng tin, ta còn nói là nhận lời nhờ vả của cha mẹ con mới mang con theo bên người con lại quên rồi ư?"

Tịnh Hành: ". . ."

Có nói lời này sao? Sao cậu không nhớ rõ chứ? Vị sư phụ này của cậu nói chuyện bừa bãi, cậu căn bản không biết lời ông nói là có ý gì.

Liễu Nguyện vỗ vỗ đầu của đồ đệ, híp đôi mắt nhỏ lại nhìn kỹ cậu, nhìn đến mức Tịnh Hành thấy hốt hoảng cả người.

Đáng giận mà, Cố tỷ tỷ ngay cả tên nhóc này đều cảm thấy nhìn quen mắt, lại không nhận ra ông. Bọn họ tốt xấu gì cũng đã từng ở chung mấy năm liền!

Lúc ấy ông còn nhỏ, sau khi cha mẹ chết ở trong thôn sinh hoạt không được tốt. Đám trẻ con thường hay bắt nạt ông, nói ông là đứa con hoang không có cha mẹ, còn lừa ông đi lên núi, lừa ông rơi vào bẫy bắt lợn rừng. Trong bẫy có cắm cọc gỗ, ông tự nhiên cũng bị thương, cọc gỗ xuyên qua làm cánh tay và đầu gối ông bị thương. Bởi vì ông lúc đó dáng người nhỏ gầy mới không bị cọc gỗ trực tiếp xuyên qua thân thể, tránh thoát một kiếp.

Đám trẻ con thấy ông bị thương còn chảy máu, nghĩ ông sẽ chết, sợ tới mức chạy trốn như ong vỡ tổ, căn bản không ai nghĩ tới việc cứu ông. Có lẽ là đã gây họa, sợ bị người lớn trong nhà mắng chửi đi, không ai dám gánh vác trách nhiệm.

Lúc ấy ông còn cho là mình chết chắc rồi, lại không ngờ gặp được một cô gái tóc dài âm trầm lại khủng bố. Cô từ trên trời bay xuống, bay qua bay lại ở xung quanh hố, đôi mắt âm lãnh không tốt nhìn ông. Ông biết ông chắc chắn là gặp phải quỷ quái trên ngọn núi, ông lập tức liền bị ăn thịt! Ông bị dọa đến mức tiểu ra quần, nước mắt chảy lem nhem. Ngay khi ông cho là mình sắp chết, liền được cô gái tóc dài túm cổ nhấc ra khỏi hố.

Ông bị cô một tay ném ra khỏi hố, dáng vẻ như thể ghét bỏ ông không ăn ngon lại còn rất bẩn, quay đầu đi không thấy tăm hơi đâu nữa. Ông che vết thương trên cánh tay một đường bò xuống dưới chân núi, từ hừng đông đến trời tối, là sư phụ đi lên núi gặp phải, liền mang ông xuống núi. Lúc ông nhìn thấy sư phụ, phảng phất như nhìn thấy thần tiên.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương