Thần Ẩn
C126: Chương 126

Yêu giới, Trọng Tử Điện.

Hồng Dịch sau khi tiếp kiến yêu tướng thì về sau điện, trên đường đi nhìn thấy Yến Sảng ôm cái hồ lô lớn ngồi trên cây yêu thụ đung đưa chân ngẩn người. Trong hồ lô là Lãnh Yêu Tuyền Băng Nhưỡng, trước đây ít năm Yến Sảng luôn ở tại Yêu giới, hai người thường xuyên thăm các cảnh đẹp ở Yêu giới. Trong một sơn cốc tìm được Băng Nhưỡng, Yến Sảng cực thích thứ này nên Hồng Dịch luôn chuẩn bị sẵn cho nàng.

Tiếng bước chân của Hồng Dịch đánh thức Yến Sảng đang thất thần. Nàng cúi đầu xuống, đúng lúc nhìn thấy nét mặt Yêu Hoàng vừa lạnh lùng lại vừa ôn hòa.

Lông mày Ưng tộc công chúa nâng lên, hừ hừ: "Ồ, bệ hạ đã trở về."

Hồng Dịch biết Yến Sảng trong lòng không thoải mái, nói: "Đến đây lúc nào?"

Yến Sảng lại không trả lờ hắn, một đôi con ngươi kim sắc nhìn chằm chằm Hồng Dịch, đột nhiên nói: "Ngươi đã sớm biết Phượng Hoàng là A Âm."

Hồng Dịch gật đầu, cảm xúc trong đáy mắt có chút thay đổi. Yến Sảng nhìn thấy rõ ràng, tay ôm hồ lô lớn nắm thật chặt, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là vậy, cho nên ngươi mới sai Thường Vận trưởng lão đi cầu thân."

Thấy Hồng Dịch nhướng mày, Yến Sảng nhớ tới Phượng Ẩn trong Ngự Vũ Điện uyển chuyển từ chối chuyện Hồng Dịch cầu thân, nàng có chút xấu hổ, nhảy từ trên cây xuống, cười vỗ vỗ vai Hồng Dịch: "Không sao không sao. A Âm không phải nói muốn cùng ngươi làm huynh đệ sao, nàng nguyện ý vì ngươi đắc tội toàn bộ Tiên tộc đã rất nghĩa khí rồi, cũng không uổng công ngươi chờ nàng nhiều năm như vậy." Nàng vừa nói vừa cảm động: "Nàng trở về đã là tốt rồi."

Nét mặt Hồng Dịch cũng nhẹ nhõm: "Đúng, nàng trở về là tốt."


"Ta lần này đến đây vì một chuyện khác." Lời nói của Yến Sảng xoay chuyển, nhìn về phía Hồng Dịch: "Nguyên Khải trong Ngự Vũ Điện hạ lệnh điều tra lại đại loạn năm đó ở Đại Trạch Sơn. Hắn để Thường Vận trưởng lão về nói với ngươi, ngươi có biết không?"

Hồng Dịch vừa nghe thấy hai từ "Nguyên Khải" sắc mặt liền trầm xuống, không mặn không nhạt đáp: "Biết thì sao, không biết thì sẽ như thế nào? Ta bây giờ thân là Yêu Hoàng, cùng chuyện xưa trong Tiên tộc của hắn không liên quan gì."

Sợ không phải vì Tiên tộc, mà thật sự vì người muốn Hồng Dịch đến Thiên Cung là Nguyên Khải nên hắn mới như vậy. Yến Sảng âm thầm thở dài, thấy mặt mày Hồng Dịch lạnh lùng, nói: "A Cửu, chuyện năm đó ở Đại Trạch Sơn cũng không phải một mình ngươi sai. Nếu ngươi không vào Thiên Cung điều tra rõ chuyện xưa, tội danh hủy Đại Trạch Sơn sẽ luôn ở trên người ngươi, tương lai Tiên Yêu hai tộc cũng không có khả năng..."

Không đợi Yến Sảng nói xong, Hồng Dịch đã mở miệng: "A Sảng, năm đó ta tại La Sát g iết chết vô số Tiên quân, cho dù ta làm sáng tỏ chuyện xảy ra ở Đại Trạch Sơn thì cũng vô ích, tiên nhân sẽ không bỏ qua cho ta. Trên người ta nếu đã gánh nhiều sinh mệnh của tiên nhân như vậy, cũng không sợ gánh thêm tội danh hủy Đại Trạch Sơn." Hồng Dịch nhìn về phía Yến Sảng: "Tiên tộc sắp chọn ra tân đế sợ là sẽ không an bình. Ngày nào chuyện tộc nhân Ưng tộc mất tích còn không điều tra rõ, Ưng đảo luôn gặp nguy hiểm. Những ngày này ngươi hãy ở Trọng Tử Điện, không nên về Tiên giới."

Hồng Dịch nói xong quay người đi vào trong điện, Yến Sảng gọi hắn lại.

"Nếu là A Âm đ ến mời ngươi, ngươi cũng không vào Thiên Cung tự chứng minh trong sạch sao?"

Bước chân Hồng Dịch dừng lại, một lúc sau tiếng thở dài của hắn vang lên: "A Sảng, người trở về là Ngô Đồng Phượng Đảo Phượng Hoàng, không phải A Âm. Năm đó dù ta bị Ma tộc khống chế, nhưng cuối cùng vẫn là ta tàn sát Đại Trạch Sơn, nàng sao có thể đến Yêu giới mời ta?"

Lời nói của Yến Sảng ngưng lại, đôi mắt đen như mực cùng con ngươi sâu thẳm của Phượng Ẩn thoáng qua ở đáy lòng nàng, cuối cùng không thể tiếp tục nói.

Thân ảnh Hồng Dịch theo con đường mòn dần không thể nhìn thấy, trong vô thức Yến Sảng gõ nhẹ hồ lô lớn, đáy mắt xẹt qua nghi ngờ nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.


Bên trong động đá vôi sau Bách Điểu Đảo, sắc mặt Hoa Mặc không thay đổi ngồi trên cao nhìn Hoa Thù đau đớn co người lại trong một góc động.

Hai mắt Hoa Thù đỏ sậm, móng tay vô thức cào trên mặt đất, máu tươi khắp nơi, ma khí hỗn loạn vây quanh người nàng, tiếng r3n rỉ đau đớn từ trong miệng nàng mà ra. Chẳng qua ngắn ngủi nửa tháng, Khổng Tước công chúa ở Thiên Cung uy nghi lộng lẫy tiên lực thâm hậu đã hoàn toàn thay đổi.

Cách người Hoa Thù không xa có năm cái giá gỗ, trên giá gỗ dùng ma lực trói buộc năm tiên nhân tiên lực thâm hậu, chính là tộc nhân Ưng tộc biến mất không thể tìm thấy. Bọn họ chán ghét nhìn cha con Hoa Mặc, nhưng đáy mắt vẫn còn hoảng sợ.

Nửa tháng trước Hoa Thù đi theo Hoa Mặc trở về Khổng Tước đảo. Hoa Mặc đã mang ma lực truyền vào cơ thể Hoa Thù, tiên cốt Hoa Thù chưa trừ bỏ, tiên ma chi lực trong cơ thể vô cùng hỗn loạn, đau khổ không thể chịu nổi. Nàng căn bản không nghĩ tới Hoa Mặc nói nhanh chóng tu luyện ma lực là hút linh lực của Ưng tộc. Nhưng ở sâu trong nội tâm nàng vẫn kiêu ngạo vì là tiên nhân, nên nửa tháng qua dù bị ma lực tra tấn đau khổ, nàng cũng không chịu hút tiên lực Tiên tộc.

"Thù nhi, hút tiên lực của bọn hắn ma lực trong cơ thể con sẽ mạnh hơn, sẽ không còn đau khổ." Hoa Mặc từ trên ghế đi xuống, đi đến trước mặt Hoa Thù nói lời dụ dỗ.

Hoa Thù đau khổ lắc đầu: "Phụ vương, bọn họ đều là Tiên nhân, ta không thể..."

"Con không giết bọn họ, con làm sao tăng cường ma lực?" Lòng bàn tay Hoa Mặc ma lực như ẩn như hiện: "Làm sao đi đoạt vị trí Thiên Đế? Làm sao báo thù cho Lan Phong?"

Hoa Mặc dụ dỗ bên tai Hoa Thù nói: "Đi, giết bọn họ để trở thành Thiên Đế, con sẽ đứng đầu toàn bộ Tiên tộc, phụ vương cũng sẽ vinh quang vì con."


Ánh mắt Hoa Thù chậm rãi trở nên mờ đi. Hoa Mặc nói một câu "Báo thù cho Lan Phong" như bóng ma vô hình đè chết ý chí cuối cùng của nàng. Nàng bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên, lảo đảo đi đến nơi tộc nhân Ưng tộc bị trói.

Thấy Hoa Thù đi tới hướng bọn họ, trên giá gỗ đáy mắt Ưng tộc lộ ra sợ hãi, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng khuất phục.

"Khổng Tước Vương, cha con các người cấu kết Ma tộc giết hại Tiên nhân, ngươi không sợ bị Thiên Cung phát hiện sao!"

"Hừ, với ma lực bây giờ của bản vương chẳng lẽ còn sợ tiểu nha đầu Phượng Nhiễm." Giọng Hoa Mặc lạnh lùng vang lên, hắn một lần nữa trở lại ngồi xuống ghế cao, giống như mê muội nhìn ma lực trong lòng bàn tay của mình, lộ nụ cười tàn nhẫn ác ý: "Đừng nóng vội, chờ Khổng Tước nhất tộc làm chủ nhân Tiên giới, tất nhiên ta sẽ đưa toàn bộ Ưng tộc đi cùng các ngươi."

Hòa theo câu nói của Khổng Tước Vương, tiếng kêu thảm thiết đau đớn trong trong động đá vôi vang lên, một luồng ma lực thoảng qua, tiên lực của Thượng tiên Ưng tộc trên giá gỗ không ngừng bị Hoa Thù hấp thụ.

Một khắc sau, tiếng kêu thảm thiết đã không thể nghe thấy. Đôi mắt mỗi tộc nhân Ưng tộc đều nứt, máu đỏ từ trong hốc mắt chảy ra, tiên lực bị tận diệt nên chết đi, chỉ còn lại lớp da khô.

Ma lực hỗn loạn trên người Hoa Thù cuối cùng cũng ổn định lại, nàng mở mắt ra nhìn cảnh trước mắt, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, trên mặt lạnh lùng đến mức không còn một chút tình người.

"Phụ vương." Nàng xoay người lại, lạnh lùng hờ hững nói: "Muốn đoạt vị trí Thiên Đế những người này còn chưa đủ."

"Ha ha ha ha ha!" Khổng Tước Vương nhìn dáng vẻ của Hoa Thù, khuây khoả cười lớn: "Không hổ là nữ nhi của bản vương. Tốt, phụ vương sẽ cho người tìm thêm một ít thuốc bổ mang về, sau ba tháng ở Thiên Cung không có ai là đối thủ của con."

Khổng Tước Vương nói xong bay ra khỏi động đá vôi, hướng về phía Ưng đảo.


Hoa Thù quay lại nhìn Ưng tộc chết thảm, che giấu đáy mắt đau khổ.

Cảnh tượng này hiện lên trong thủy kính sau biển Thí Thần Hoa ở Cửu U Luyện Ngục, Huyền Nhất ngồi trên ghế ngọc, lạnh lùng nhìn chuyện xảy ra ở bên trong động đá vôi.

Cách đó không xa, Bích Ba cùng Tam Hỏa khí thế ngất trời tranh giành một chút linh dược. Bích Ba dường như phát hiện hơi thở lạnh như băng của Huyền Nhất, quay đầu lại nhìn hắn rống lên giọng nói: "A! Tiểu Bạch phát, ngươi tâm trạng không tốt?"

Huyền Nhất ngẩng đầu nhìn Bích Ba, con thú tròn vo béo ú nhìn hắn nháy mắt, hắn lần đầu không sửa xưng hô của Bích Ba, đột nhiên mở miệng: "Bích Ba, ngươi cũng cảm thấy Ma tộc là thứ đáng sợ nhất trên thế gian sao?"

Bích Ba sững sờ, không biết tại sao Huyền Nhất lại đột nhiên hỏi như vậy, hắn nâng chân béo sờ sờ cái trán: "Không phải, cũng phải nhìn xem người đó dùng ma khí như thế nào. Giống như ngươi không đáng sợ chút nào."

Bích Ba cười híp mắt bay đến trước mặt Huyền Nhất, cọ cọ tay áo lấy lòng hắn: "Tiểu Bạch Phát, ngươi là Ma tộc ôn hòa dễ gần lại lương thiện nhất mà ta gặp trong đời."

"Ồ. Dưới Cửu Tuyền có mười vạn Quỷ hồn ngươi biết không?" Sắc mặt Huyền Nhất không thay đổi nhìn Bích Ba đang ngẩn người, nhàn nhạt mở miệng.

"Biết, ta cùng Bích Tỉ lão nhân còn trấn thủ nơi đó rất nhiều năm."

"Tất cả đều do Bản quân giết."

Huyền Nhất lạnh lùng nói một câu, Thủy Ngưng Thần thú bán mạng làm nũng thân thể cứng đờ, di chuyển một chút móng vuốt không biết sống chết của mình về phía sau. Nhanh chóng bay trở về trốn sau thân thể cao lớn của Tam Hỏa, cũng không chịu đi ra nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương