Thần Ẩn
-
C107: Chương 107
Bóng dáng Phượng Ẩn vừa xuất hiện trên không Đại Trạch Sơn đã bị Hồng Dịch phát hiện, hắn quay lại chớp mắt nhìn Phượng Hoàng giữa không trung đang chậm rãi đi về hướng của hắn.
Bán Thần? Trong Tam giới không xuất hiện lôi kiếp, vị Phượng Hoàng này không ngờ đã tấn Thần, Hỏa Phượng Hoàng nhất mạch quả nhiên không thể xem thường.
"Hồng Dịch bệ hạ." Phượng Ẩn hơi gật đầu, nhìn thấy Yêu Thần chi lực của Hồng Dịch bá đạo mạnh mẽ nhưng giống như không thấy, nàng lặng im đi đến trước mặt hắn.
Hồng Dịch làm Yêu Hoàng ngàn năm, tự có khí thế của một Hoàng giả, hắn dò xét Phượng Ẩn một chút, nói: "Đã sớm nghe nói Ngô Đồng Phượng Đảo nghênh đón tân vương, không ngờ Phượng Ẩn bệ hạ lại trẻ tuổi như vậy."
Tiểu hồ ly năm đó đã trở thành Yêu Hoàng, còn ỷ già lên mặt với nàng, Phượng Ẩn nhíu mày, không chút khách khí nói: "Bản hoàng cũng nghe nói Hồng Dịch bệ hạ sáu ngàn năm trước mới giáng thế..." Nàng dừng một chút, cười nói: " Theo tuổi tác của Hồ tộc, sợ bệ hạ còn là thiếu niên."
Hồ tộc tám ngàn tuổi sẽ trưởng thành, Hồng Dịch nếu không phải Thập VĩvThiên Hồ, vượt qua giới hạn tuổi tác của Hồ tộc tấn thăng làm Thần, bây giờ tuổi tác thật sự vẫn là tiểu hồ ly.
Phượng Ẩn nói lời này sắc mặt không chút dao động làm Hồng Dịch nghiêm túc suy ngẫm. Nàng một ngàn năm trước còn chưa giáng thế đã hồn phi phách tán, ngàn năm sau sau khi sống lại đã kế thừa hoàng vị Phượng tộc, Hồng Dịch vốn cho rằng nàng dựa vào việc được sinh ra là Hỏa Phượng để ngồi lên hoàng vị Phượng tộc, bây giờ xem ra tiểu Phượng Hoàng mới tỉnh lại còn bá đạo hơn Thiên Đế Phượng Nhiễm.
Hồng Dịch dò xét xong, giấu đi lòng khinh thường, trầm giọng nói: "Không biết Phượng Hoàng vì sao muốn hẹn bản hoàng đến Đại Trạch Sơn gặp mặt?"
Nửa tháng trước, Phượng Ẩn phái người đến Yêu giới Tam Trọng Thiên Huyền Tinh Cung hẹn ngày gặp hắn tại Đại Trạch Sơn. Tiên Yêu hai tộc từ sau trận chiến ngàn năm trước ở La Sát hiềm khích càng nhiều hơn trước, hắn đối với Tiên tộc càng chán ghét thêm. Cho dù Ngô Đồng Phượng Đảo tách biệt khỏi Tam giới, nhiều năm trước đã không tham gia hai tộc tranh đấu, hắn cũng không muốn tới gặp đệ tử Thiên Đế, nhưng Phượng Ẩn cố tình phái sứ giả đưa đi một phong thư, trên thư chỉ có ngắn ngủi mười chữ.
Đại Trạch Sơn gặp nạn, Thủy Ngưng thú A Âm.
Phong thư này không đầu không đuôi, cũng không có chân tướng. Nhưng chỉ có mười chữ này đã làm Hồng Dịch cam tâm tình nguyện đến Đại Trạch Sơn.
"Tại sao ta hẹn bệ hạ đến đây, bệ hạ không biết sao? Nếu không biết, bệ hạ đến để làm gì?" Phượng Ẩn nhàn nhạt nói: "Ngàn năm qua, trong lòng bệ hạ để tâm nhất không phải là chuyện năm đó cả Đại Trạch Sơn bị diệt môn sao?"
"Ngươi từ chỗ nào biết đến A Âm? Tại sao phải dùng danh nghĩa của nàng mời bản hoàng tới Đại Trạch Sơn?" Hồng Dịch nghiêm sắc mặt, Hoàng giả uy nghiêm lập tức xuất hiện. Hắn phất tay lên, một đạo thần lực bay lên hướng đến Phượng Ẩn, hóa ra một ngọn lửa đỏ: "Ngươi chỉ là Hoàng giả của Phượng tộc, một lần nữa khơi dậy sự tình ngàn năm trước hai tộc tranh đấu, cuối cùng ngươi có ý đồ gì?"
Yêu Hoàng đứng trên đỉnh Đại Trạch Sơn không chút tức giận, đáy mắt Phượng Ẩn lại thoáng qua hình ảnh thiếu niên đơn thuần cố chấp của năm đó. Ánh mắt của nàng trở nên mềm mại, đột nhiên nở nụ cười, trong lúc cười không có uy nghiêm của Phượng Hoàng, nhưng lại mang theo sự tinh ranh.
Hồng Dịch sững sờ, ngọn lửa của Tịch Diệt Luân trong lòng bàn tay hơi ngưng lại, Phượng Ẩn vừa nhìn hắn cười làm cho hắn sinh ra cảm giác quen thuộc, nhưng hắn cùng Phượng Ẩn chưa bao giờ gặp qua.
"Rất nhiều năm trước, ta trong Cửu U Luyện Ngục đã cứu một con tiểu hồ ly, không biết... Hắn còn nhớ ta hay không." Phượng Ẩn nhìn Hồng Dịch, chậm rãi mở miệng, đáy mắt cất giấu chuyện cũ ngàn năm trước cùng hồi ức.
Lửa trên Tịch Diệt Luân đột nhiên tắt, sắc mặt Hồng Dịch kinh ngạc: "Ngươi, ngươi là..." Hắn nghi ngờ nhìn Phượng Ẩn: "Không, không có khả năng, nàng đã sớm..."
"Đã sớm cái gì? Đã sớm bị Cửu Thiên Huyền Lôi đánh đến không còn chút tro tàn sao?" Phượng Ẩn nhàn nhạt trả lời Hồng Dịch, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Yêu Hoàng, nàng nói khẽ: "A Cửu, đa tạ ngươi một ngàn năm qua giữ lời hứa năm đó với ta ở La Sát, bình ổn đại loạn của hai tộc, ngàn năm không phân tranh."
Giọng Phượng Ẩn vừa kết thúc, Hồng Dịch đã chạy đến như một tia lửa, ôm nàng trong vòng tay.
Thanh niên ôm nàng tay run nhè nhẹ, nghẹn ngào mấy lần, cuối cùng kêu một tiếng: "A Âm!"
Cảnh tượng ngàn năm trước thoáng qua trước mắt nàng, đây là lần đầu tiên Phượng Ẩn nghe được có người gọi nàng bằng cái tên này sau khi sống lại, nàng đè nén đáy lòng chua xót, vỗ vỗ vai trấn an Hồng Dịch.
"Được rồi, đã là Yêu Hoàng bệ hạ, sao có thể giống bộ dáng của tiểu hồ ly lúc trước." Phượng Ẩn cười nói.
Mặt Hồng Dịch đỏ lên, luống cuống tay chân buông nàng ra: "A Âm, ngươi sao lại biến thành Phượng Hoàng?"
"Ta vốn là Phượng Ẩn. Lúc trước Đại Trạch Sơn Thủy Ngưng thú A Âm mang một phách của ta." Thấy Hồng Dịch nghi hoặc, Phượng Ẩn nhìn Đại Trạch Sơn: "Việc này nói ra rất dài, phía sau núi cấm địa không bị kết giới phong ấn, chúng ta đến chỗ đó nói chuyện."
Lúc trước khi Đại Trạch Sơn bị diệt môn, Nguyên Khải thành Thần sau đó dùng hỗn độn chi lực phong ấn nơi này, chỉ có cấm địa phía sau núi không bị phong ấn.
Hồng Dịch gật đầu, đi theo Phượng Ẩn bay ra sau núi.
Cấm địa phía sau núi Đại Trạch Sơn ngàn năm không có người đến, Phượng Ẩn tưởng rằng nơi này sớm đã lụi tàn, nhưng không ngờ trong cấm địa vẫn như cũ núi xanh nước trong vắt, tiên khí lượn lờ, ngôi nhà trúc nhỏ nằm an tĩnh trong tiên cảnh, hàng trúc cùng cây ngô đồng vẫn như ngàn năm trước tràn đầy sức sống.
Phượng Ẩn có chút ngơ ngác, giấu đi cảm xúc ở đáy mắt, phẩy tay áo một cái, tro bụi trên bàn đá dưới cây ngô đồng biến mất, hóa ra một bình rượu cùng hai chén rượu nhỏ.
"Ngồi đi." Nàng xem nơi này giống như cũ như là nhà nàng của năm đó, ánh mắt Hồng Dịch buồn bã, gật đầu ngồi xuống.
"Ngươi chắc đã nghe nói qua chuyện xảy ra ở Ngô Đồng Đảo hơn một ngàn năm trước."
Hồng Dịch gật đầu: "Đã nghe qua, năm đó người kế vị Phượng Hoàng niết bàn giáng thế, bị Cổ Tấn..." Hắn dừng một chút: "Bị Nguyên Khải hại hồn phi phách tán, ba hồn bảy phách phân tán khắp Tam giới. Nhớ đến năm đó ta còn giúp đỡ ngươi tìm lại hồn phách của chính mình."
"Năm đó ta ở Phượng Đảo giáng thế, Nguyên Khải trong lúc vô tình xông vào cây ngô đồng tổ thụ hại ta không thể niết bàn, về sau hồn phách của ta phân tán vào cây ngô đồng trong Tam giới, trong đó một phách rơi vào bên trong hang núi này nhập vào Thủy Ngưng thú ngủ say."
"Thủy Ngưng thú...?"
" Thủy Ngưng thú linh hồn vốn sinh ra đã yếu ớt, dù thân thể chưa chết nhưng linh hồn sớm đã không còn. Nguyên Khải dùng Túy Ngọc Lộ thay nó nuôi dưỡng hồn phách, trong lúc vô tình đã thức tỉnh phượng phách của ta. Đáng tiếc đây chỉ là một phách, mặc dù ta thức tỉnh trong thân thể Thủy Ngưng thú nhưng lại không nhớ mình là Phượng Ẩn."
Hồng Dịch bỗng nhiên hiểu ra: "Khó trách năm đó chúng ta tìm khắp Tam giới vẫn không tìm thấy một phách cuối cùng của Phượng Ẩn, hóa ra A Âm chính là một phách cuối cùng của ngươi."
Phượng Ẩn xúc động nói: "Đúng vậy, ta cũng không nghĩ đến năm đó mình trải qua trăm cay ngàn đắng muốn đánh thức Phượng Ẩn lại là thức tỉnh chính ta, có lẽ ý trời đã được định sẵn." Nàng uống một ngụm rượu: "Sau đó ở La Sát Địa, thân thể Thủy Ngưng thú bị Cửu Thiên Huyền Lôi hủy diệt, phượng phách của ta chỉ còn lại một chút linh lực, phiêu lãng đi vào Quỷ giới, ta ở Quỷ giới tụ lại hồn phách mất trăm năm, được Tu Ngôn bệ hạ giúp đỡ trong ngàn năm luân hồi, không ngừng rèn luyện hồn phách, đến kiếp cuối cùng ta đi trên đường Hoàng Tuyền nhảy vào sông Vong Xuyên, tỉnh lại ở Ngô Đồng Phượng Đảo."
Năm đó gặp kiếp nạn, ngàn năm đau khổ trải qua trong vài câu nói của Phượng Ẩn, sắc mặt nàng lạnh nhạt giống như người ngoài cuộc. Hồng Dịch nhìn Phượng Hoàng trước mặt, đột nhiên hiểu rõ tiểu cô nương ngàn năm trước ở Đại Trạch Sơn cùng hắn cãi nhau ầm ĩ vì một ít bánh đậu xanh, cuối cùng cũng không trở lại.
Nàng là Phượng Hoàng Phượng Ẩn ở Ngô Đồng Đảo, có ký ức của Thủy Ngưng thú A Âm, nhưng vĩnh viễn không còn là nàng nữa.
Đáy mắt Hồng Dịch đột nhiên có chút cay cay, hắn hốt hoảng cầm lấy chén rượu trên bàn một hơi uống cạn, giấu vẻ mất mát trong mắt.
"A..." Hồng Dịch mở miệng gọi nàng, dừng một chút, cũng không biết bây giờ nên gọi nàng thế nào mới tốt.
"Gọi ta A Ẩn đi." Phượng Ẩn nói: "Trước khi sự thật năm đó được tìm ra, ta không muốn để người khác biết Thủy Ngưng thú A Âm còn sống."
Nghe thấy Phượng Ẩn nói, sắc mặt Hồng Dịch cũng nghiêm lại, nhớ tới đại họa năm đó ở Đại Trạch Sơn, trong mắt Hồng Dịch hiện lên thành ý tạ lỗi: "A Ẩn, năm đó ta..."
"Ta biết năm đó ngươi bị ma khí khống chế, không tự làm chủ được bản thân, hiện giờ ta đã trở về, nhất định sẽ điều tra rõ chuyện xảy ra vào một ngàn năm trước, vì trên dưới Đại Trạch Sơn đòi lại công đạo." Phượng Ẩn trầm giọng nói: "Năm đó ta không kịp hỏi ngươi, A Cửu, ma khí trên người ngươi từ đâu mà có? Lúc ngươi ở Đại Trạch Sơn dưỡng thương đã nhập vào trong cơ thể ngươi sao?"
Vẻ mặt Hồng Dịch ảm đạm, hắn trầm mặc một chút mới nhìn ánh mắt chua xót của Phượng Ẩn mở miệng: "Không phải, trước khi ngươi cứu ta, ta ở trong Cửu U Luyện Ngục thân thể đã có ma khí. Năm đó phụ vương ta cùng mẫu hậu chết trong tay Tiên tộc, cô cô trở về tộc, sau đó ta đã một mình rời khỏi Tĩnh U Sơn lại bị Ma tộc mang vào Cửu U Luyện Ngục. Bên trong Cửu U Luyện Ngục tất cả Ma thú đều giết chóc thành thói quen, ta bị Ma thú truy sát thập tử nhất sinh, vì có thể sống sót, ta cùng Ma tộc đã mang ta vào Cửu U Luyện Ngục làm giao dịch, để ma khí nhập vào cơ thể để đổi lấy một thân yêu lực."
Trong cấm địa vì câu nói của Hồng Dịch nhất thời yên tĩnh lại, ánh mắt Phượng Ẩn phức tạp, nàng rủ mắt xuống, như muốn che giấu cảm xúc hỗn loạn.
Khó trách năm đó Hồng Dịch còn là thiếu niên đã có một thân yêu lực mạnh mẽ.
Năm đó Đại Trạch Sơn gặp nạn, tất cả là lỗi của nàng.
Nếu nàng không cứu Hồng Dịch, Đại Trạch Sơn sẽ không bị diệt môn, cơ nghiệp mấy vạn năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
"Ta đoán không sai, năm đó Ma tộc có thể tùy ý ra vào trận pháp bảo vệ núi ở Đại Trạch Sơn, quả nhiên ma khí đã sớm ở trong người ngươi. Ta trong Cửu U Luyện Ngục cứu ngươi cũng là Ma tộc đã sớm sắp đặt phải sao?" Phượng Ẩn ngẩng đầu, nhìn về phía Hồng Dịch.
"Đúng vậy. Các ngươi tiến vào Cửu U Luyện Ngục nàng nhìn kiếm pháp của Nguyên Khải biết hắn là đệ tử Đại Trạch Sơn, nàng phong ấn trí nhớ của ta, để ta quên chuyện ma khí nhập vào cơ thể, điều khiển Ma thú tấn công ta, cố tình mang ta ném ở dưới cây ngô đồng, chính vì để các ngươi cứu ta mạng ta theo bên người."
Cho dù đã ngàn năm trôi qua, đáy mắt Hồng Dịch phẫn nộ vẫn như cũ khó che giấu: "Nếu không phải ta sinh ra là Thập Vĩ Thiên Hồ, Ngô Tịch tiền bối giúp ta luyện hóa nội đan của cô cô để tấn Thần, ta mãi mãi cũng khó thoát khỏi bị Ma tộc khống chế."
" Sau trận chiến ở La Sát, ta muốn vào Cửu U Luyện Ngục tìm Ma tộc để trả thù, không ngờ Tử Nguyệt Sơn đã bị phong ấn vào ngày ngươi chết ở La Sát."
"Ngươi nói cái gì? Tử Nguyệt Sơn bị phong ấn sao?" Sắc mặt Phượng Ẩn thần kinh ngạc: "Tam Hỏa tiền bối cùng Bích Ba đâu?"
Chẳng trách Hồng Dịch biết rõ Ma tộc đến từ nơi nào nhưng ngàn năm lại không làm gì được nó, là vì Tử Nguyệt Sơn bị phong ấn.
Tử Nguyệt Sơn ở sâu trong Yêu giới, Hồng Dịch chán ghét Tiên tộc đến cực điểm, những năm qua hắn phong tỏa tin tức, bên ngoài cũng không biết Tử Nguyệt Sơn sớm đã bị phong ấn.
"Không biết." Hồng Dịch lắc đầu: "Tử Nguyệt Sơn bị một cỗ thần lực bao phủ,không ai có thể tới gần, cũng không ai có thể tiến vào được, ngoại trừ Thiên Khải Chân Thần trở về, nếu không vĩnh viễn không có ai biết bên trong Tử Nguyệt Sơn đã xảy ra chuyện gì."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook