Thân Ái Đối Phương Biện Hữu
-
Chương 5: Sư tỷ, không sao đâu
Tác giả: Quân Ước
Biên tập: TBB
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Trình Yểu đã thấy hối hận. Cô cúi đầu xuống, không nhìn Trần Mịch Ngôn.
Một lát sau cô nghe Trần Mịch Ngôn nói: "Xin lỗi."
Giọng anh có chút cứng ngắc, nói xong lại quay người lên xe. Vào lúc Trình Yểu nghĩ anh muốn lên xe rời đi, anh đã cầm túi trên tay quay lại đưa cho Trình Yểu, bên trong là thuốc và băng gạc anh mua.
Trong nháy mắt Trình Yểu thấy mình thật tồi tệ, khiến người khác giận sôi.
Rõ ràng mấy năm nay cô đã quen làm người như vậy: lãnh cảm, nhạt nhẽo, nóng nảy, khó kiềm chế được cảm xúc. Vì vậy không có mấy người có thể chịu đựng được cô. Tuy rằng cũng tự chán ghét bản thân nhưng trừ bỏ Du Mỹ Anh, cô dường như chưa đối mặt với người nào khiến mình có cảm giác đó.
Trình Yểu đưa tay nhận túi, do dự xem nên nói gì. Trần Mịch Ngôn cứ đi như vậy, một câu thừa thãi cũng không có.
Ánh đèn đường lạnh tanh vẫn chiếu xuống, Trình Yểu thở dài.
___
Trần Mịch Ngôn đi xe dọc theo đường Chiêu Dương trở về. Lúc về đến nhà đã là 1 giờ sáng, trong phòng đen nhánh một mảnh. Anh mở đèn, đổi giày ở huyền quan. Đột nhiên một vật nhỏ tròn tròn chạy tới, nhẹ nhàng cọ vào mắt cá chân anh.
Đó là Robby ham ngủ như mạng.
Trần Mịch Ngôn rất kinh ngạc, ngồi xổm xuống xoa đầu nó: "Sao vẫn chưa ngủ?"
Robby "meow" hai tiếng, sau đó xoay người chạy đi ngủ.
Phòng khách khôi phục lại yên tĩnh, Trần Mịch Ngôn thay giày xong thì tới sofa ngồi mấy phút. Sau đó anh mở máy tính ra gửi một cái email rồi mới đi tắm.
Trước khi ngủ, anh đặt lại đồng hồ báo thức lần nữa.
___
Trình Yểu cả đêm ngủ không ngon, hôm sau thức dậy mơ mơ màng màng, không có chút tinh thần nào. Cô hơi không muốn đi làm nhưng hôm nay có một buổi thảo luận do cô chủ trì, cô không thể tùy tiện vắng mặt được.
Rửa mặt đơn giản xong, Trình Yểu tùy tiện trang điểm nhẹ để che quầng mắt thâm đen rồi mới ra cửa, nước cũng chưa uống ngụm nào. Không nghĩ tới vừa ra khỏi thang máy đã thấy Trần Mịch Ngôn.
Anh mặc áo sơ mi sẫm màu cùng quần tây, đứng dựa người vào cửa xe, đôi chân dài vẫy gọi người ta.
Giày cao gót của Trình Yểu bước từng bước xuống cầu thang. Cô vừa hơi nghiêng người, Trần Mịch Ngôn đã bước nhanh tới, duỗi cánh tay dài vững vàng đỡ lấy cô.
"Cẩn thận." Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên bên tai, Trình Yểu ngoài ý muốn cứng người lại một chút.
Đợi Trần Mịch Ngôn buông tay ra, cô mới hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
"Đón chị." Anh đáp rất tự nhiên: "Hôm qua đã nói rồi mà."
"..."
Anh nói rồi, nhưng cô cũng đã từ chối khéo léo mà...
Trình Yểu không biết nói gì cho phải. Anh đã tới đây rồi, cô không thể bảo anh đi được.
"Cậu chờ bao lâu? Sao không..." Trình Yểu muốn nói "sao không gọi điện thoại cho cô" nhưng vừa nói ra, cô mới nhớ mình chưa trao đổi số điện thoại với Trần Mịch Ngôn. Anh không có cách để liên lạc với cô, chỉ có thể chờ ở đây.
... Vì vậy có thể anh đã chờ rất lâu.
Nghĩ đến điểm này, Trình Yểu càng không thể mở miệng cự tuyệt ý tốt của Trần Mịch ngôn. Cô có bệnh, đó là không tim không phổi. Nhưng lúc không phát bệnh nhiều ít vẫn để lại cảm giác giống người bình thường.
Loại cảm giác này khiến lòng cô không khống chế được mà mềm đi.
Trần Mịch Ngôn không biết Trình Yểu nghĩ gì, thuận miệng đáp câu: "Không bao lâu".
Lúc đang nói anh cũng liếc mắt qua nhìn tay phải của cô, nơi đó đã băng lại lần nữa, xem ra đã bôi thuốc thay gạc rồi.
"Tay chị có ổn không?"
"Không sao, đỡ hơn nhiều rồi." Trình Yểu đáp một tiếng, anh cũng không hỏi nhiều, chỉ bước tới mở cửa xe thay cô.
Sau khi lên xe, Trần Mịch Ngôn hỏi cô: "Chị ăn sáng chưa?"
"Vẫn chưa." Trình Yểu nghiêng đầu: "Cậu thì sao?"
"Em cũng chưa ăn." Trần Mịch Ngôn nghiêng mặt cười với cô một chút, nhưng rất nhanh đã quay trở lại nhìn đường.
"Cùng nhau đi ăn chút gì nhé?"
Trình Yểu nghe được đề nghị của anh thì do dự một giây. Cô nhớ hôm qua đã nhét hai ổ bánh mì ở ngăn kéo phòng làm việc, vốn định để làm đồ ăn sáng. Ai ngờ Trần Mịch Ngôn ở đây chỉ dùng một giây đã ấn định xong.
"Em nhớ sư tỷ rất thích cửa hàng bánh bao canh ở cổng phía Tây đại học C, hay chúng ta tới đó ăn đi."
Bánh bao canh? Quán nào?
Trình Yểu hơi bối rối, cẩn thận nghĩ lại một chút thì phát hiện cô không nhớ dáng dấp cửa hàng bánh bao canh đó thế nào, bánh bao canh ở đó là nhân mặn hay nhân ngọt cũng không nhớ luôn.
Trí nhớ tồi tệ này!
Cô xoa xoa mi tâm, nghĩ lại một chút: Bỏ đi, dù sao bây giờ cô cũng như vậy rồi, ăn cái gì chẳng được? Cứ tùy tiện đi.
Cứ như vậy, 20 phút sau bọn họ đã ngồi trong quán bánh bao canh ở cổng Tây của đại học C.
Lần trước Trình Yểu tới nơi này là buổi sáng ngày tốt nghiệp từ sáu năm trước. Thời gian trôi qua khá lâu rồi, cộng thêm trí nhớ của cô bị thoái hóa nghiêm trọng, hiện tại đã không nhớ rõ chuyện năm đó. Chẳng qua đi vào quán thì thấy hơi quen thuộc, trong đầu thỉnh thoảng hiện một vài hình ảnh.
Thời gian ăn sáng tới, người tới cửa hàng ăn điểm tâm rất nhiều, phần lớn đều là sinh viên đại học C. Có 4, 5 nữ sinh ở kí túc xá chạy đến, lại có từng đôi nam nữ sinh viên dắt tay nhau tới.
"Cho một lồng bánh bao canh mang đi!"
"Bốn cái bánh bao lúa mạch cho vào túi, nhờ bác nhanh lên chút, sắp tới giờ học rồi!"
"Ôi, đừng ăn cháo, Triệu sư thái điểm danh đấy! Chúng ta mua mấy cái bánh bao mang đi!"
...
Tất cả đều là âm thanh phấn chấn của tuổi trẻ.
Trình Yểu đứng sau lưng Trần Mịch Ngôn, chờ anh gọi đồ ăn. Cô nhìn những khuôn mặt hối hả xung quanh thì hơi thất thần, thoáng chốc như trở lại thời còn học đại học. Dù trí nhớ về đoạn thời gian kia đã bị cô vứt bỏ, nhưng Trình Yểu vẫn có thể cảm nhận được lúc đó mình rất vui vẻ.
Trình Yểu im lặng cười một tiếng, thu hồi suy nghĩ.
Bọn họ chọn một bàn gần cửa sổ ở tận cùng bên trong nên khá yên tĩnh. Trần Mịch Ngôn gọi một lồng bánh bao canh, một lồng bánh bao lúa mạch nhân thịt, cộng thêm hai bát cháo chay. Không bao lâu, bánh bao canh được đưa lên, vừa nóng hổi lại rất ngon mắt.
Trần Mịch Ngôn đưa đũa cho Trình Yểu:"Thử một chút đi, vẫn là mùi vị trước đây."
Trình Yểu nghe lời anh gắp một cái bánh bao lên cắn, vừa nuốt xuống thì Trần Mịch Ngôn đã đưa đĩa giấm tới: "Trước kia chị rất thích chấm giấm, không chấm ăn không ngon."
"..."
Trình Yểu rất muốn nói rằng bây giờ dù có chấm hay không thì cũng không khác nhau. Nhưng cô không nói, chấm tượng trưng xuống đĩa giấm rồi ăn nốt nửa bánh còn lại.
"Thế nào?" Trần Mịch Ngôn nhìn cô với dáng vẻ mong đợi, mặt mày tuấn lãng lộ ra thần sắc hấp dẫn người ta.
Trình Yểu hơi dừng lại, im lặng một chút rồi gật đầu: "Vẫn ngon như thế."
Trần Mịch Ngôn nghe xong cười rộ lên, đôi mắt đen trong veo cong lên rất đẹp mắt. Vì vậy Trình Yểu nhìn nhiều thêm hai lần.
Giờ nhìn mới phát hiện từ lúc gặp lại cô chưa từng nhìn kĩ Trần Mịch Ngôn. Người đàn ông trước mắt có đôi mắt sâu, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng màu đỏ nhạt, hình môi rất đẹp, toàn bộ gương mặt cũng rất hoàn mỹ, không tìm ra được khuyết điểm nào.
Cô còn nhớ năm đó trên mục bình chọn những nam sinh đẹp trai nhất trường BBS, hình như Trần Mịch Ngôn cũng có tên, thứ hạng còn khá cao. Giờ mới thấy ánh mắt nữ sinh của đại học C năm đó đúng là khá tốt.
Trình Yểu hiếm khi nhớ lại chuyện trước kia nên không khỏi thất thần. Tới khi nghe tiếng Trần Mịch Ngôn nói chuyện, cô mới lấy lại tinh thần, không tự nhiên cười một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
Trần Mịch Ngôn uống cháo xong ngẩng đầu hỏi: "Sau khi trở lại, sư tỷ đã về thăm đại học C chưa?"
Trình Yểu lắc đầu: "Vẫn chưa."
"Có thời gian cùng đi xem một chút, có nhiều nơi thay đổi lắm."
"... Được."
___
Hai người ăn sáng xong tới tòa nhà Thập Mộng đã là 9 giờ hơn. Sau khi xuống xe, Trình Yểu nói một tiếng "cảm ơn" với Trần Mịch Ngôn.
Sau lại nhớ tới điều gì, cô lấy điện thoại ra hỏi: "Số điện thoại của cậu là gì?"
Rõ ràng Trần Mịch Ngôn hơi sửng sốt, đợi một lúc mới nhận điện thoại của cô rồi nhập số điện thoại của mình vào.
Trình Yểu lưu vào điện thoại, gọi qua: "Tôi gọi cho cậu." Nói xong thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trần Mịch Ngôn lấy điện thoại di động ra, màn hình điện thoại hiện người gọi tới là: Trình Yểu.
"Em lưu rồi." Trần Mịch Ngôn bấm hai cái qua loa rồi nói với Trình Yểu.
"Ừ, đi thôi." Trình Yểu chỉ thang máy, vừa đi vừa nói: "Mai Du Mỹ Anh sẽ sắp xếp người tới đón tôi, không cần phiền cậu nữa, hôm nay cảm ơn."
"Không cần khách khí như vậy." Trần Mịch Ngôn bấm nút thang máy: "Thuận đường mà thôi."
Bọn họ đi lên bằng thang máy phía Tây, đi tới tầng 1, Trần Mịch Ngôn phải ra sảnh để đổi sang thang máy phía Đông.
Trước khi hai người tách ra, Trình Yểu vốn muốn bày tỏ thái độ xin lỗi vì chuyện hôm qua. Không biết cô do dự một lúc thế nào, thang máy đã tới nơi. Trình Yểu còn chưa kịp phản ứng, Trần Mịch Ngôn đã nói tiếng "hẹn gặp lại" rồi xoay người ra khỏi thang máy.
Giờ cao điểm của thang máy rất khốc liệt, một giây tiếp theo đã có cả tá người tràn vào, Trình Yểu lập tức bị đẩy lùi vào trong.
"Trần Mịch Ngôn..." Trình Yểu cố đứng vững, cất tiếng gọi xong thì cửa thang máy đã khép lại.
Vẫn chậm một bước rồi.
___
Ở trong thang máy chật chội một hồi, Trình Yểu thấy hô hấp cũng khó khăn. Vất vả cầm cự tới tầng 20, cô nhanh chóng đi ra ngoài, hít một hơi thật sâu rồi tiến vào từ cổng chính của Bác Mỹ.
Vừa tới văn phòng, điện thoại vang lên.
Là Trần Mịch Ngôn.
Trình Yểu nhận máy. Chất giọng trầm thấp, có từ tính của Trần Mịch Ngôn truyền qua điện thoại.
"Sư tỷ, là em."
"Ừ, tôi biết." Trình Yểu đáp.
Trần Mịch Ngôn nói: "Vừa rồi em nghe tiếng chị gọi."
Trình Yểu hơi dừng lại, sau đó "ừ" một tiếng: "Tôi cho là cậu không nghe đươc."
"Em nghe được." Trần Mịch dừng lại rồi hỏi: "Sao vậy? Có phải rơi đồ gì trên xe không?"
"Không phải."
"Vậy..."
"Trần Mịch Ngôn." Trình Yểu mím môi, lần nữa mở miệng đã không còn do dự: "Hôm qua rất xin lỗi cậu, thái độ của tôi tệ quá. Mong cậu bỏ qua, nhiều lúc tôi không khống chế được cảm xúc của mình, nhưng sau này tôi sẽ chú ý. Trần Mịch Ngôn, lúc nãy tôi muốn nói điều này."
Nói xong, Trình Yểu nhẹ nhàng thở ra một tiếng, mơ hồ cảm thấy vướng mắc nhỏ trong lòng mình đã biến mất, thật thoải mái.
Ở đầu dây bên kia, Trần Mịch Ngôn rất bất ngờ, anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: "Sư tỷ, không sao đâu." Giọng nói còn mang tia vui vẻ.
Cúp điện thoại, Trần Mịch Ngôn kiểm tra hòm thư. Mở ra, anh thấy Thiệu Nhạc đã hồi âm email của mình.
Hết chương 5.
Lời của B.: Sự kết hợp của trai đẹp và mèo là tội ác ~~
Biên tập: TBB
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Trình Yểu đã thấy hối hận. Cô cúi đầu xuống, không nhìn Trần Mịch Ngôn.
Một lát sau cô nghe Trần Mịch Ngôn nói: "Xin lỗi."
Giọng anh có chút cứng ngắc, nói xong lại quay người lên xe. Vào lúc Trình Yểu nghĩ anh muốn lên xe rời đi, anh đã cầm túi trên tay quay lại đưa cho Trình Yểu, bên trong là thuốc và băng gạc anh mua.
Trong nháy mắt Trình Yểu thấy mình thật tồi tệ, khiến người khác giận sôi.
Rõ ràng mấy năm nay cô đã quen làm người như vậy: lãnh cảm, nhạt nhẽo, nóng nảy, khó kiềm chế được cảm xúc. Vì vậy không có mấy người có thể chịu đựng được cô. Tuy rằng cũng tự chán ghét bản thân nhưng trừ bỏ Du Mỹ Anh, cô dường như chưa đối mặt với người nào khiến mình có cảm giác đó.
Trình Yểu đưa tay nhận túi, do dự xem nên nói gì. Trần Mịch Ngôn cứ đi như vậy, một câu thừa thãi cũng không có.
Ánh đèn đường lạnh tanh vẫn chiếu xuống, Trình Yểu thở dài.
___
Trần Mịch Ngôn đi xe dọc theo đường Chiêu Dương trở về. Lúc về đến nhà đã là 1 giờ sáng, trong phòng đen nhánh một mảnh. Anh mở đèn, đổi giày ở huyền quan. Đột nhiên một vật nhỏ tròn tròn chạy tới, nhẹ nhàng cọ vào mắt cá chân anh.
Đó là Robby ham ngủ như mạng.
Trần Mịch Ngôn rất kinh ngạc, ngồi xổm xuống xoa đầu nó: "Sao vẫn chưa ngủ?"
Robby "meow" hai tiếng, sau đó xoay người chạy đi ngủ.
Phòng khách khôi phục lại yên tĩnh, Trần Mịch Ngôn thay giày xong thì tới sofa ngồi mấy phút. Sau đó anh mở máy tính ra gửi một cái email rồi mới đi tắm.
Trước khi ngủ, anh đặt lại đồng hồ báo thức lần nữa.
___
Trình Yểu cả đêm ngủ không ngon, hôm sau thức dậy mơ mơ màng màng, không có chút tinh thần nào. Cô hơi không muốn đi làm nhưng hôm nay có một buổi thảo luận do cô chủ trì, cô không thể tùy tiện vắng mặt được.
Rửa mặt đơn giản xong, Trình Yểu tùy tiện trang điểm nhẹ để che quầng mắt thâm đen rồi mới ra cửa, nước cũng chưa uống ngụm nào. Không nghĩ tới vừa ra khỏi thang máy đã thấy Trần Mịch Ngôn.
Anh mặc áo sơ mi sẫm màu cùng quần tây, đứng dựa người vào cửa xe, đôi chân dài vẫy gọi người ta.
Giày cao gót của Trình Yểu bước từng bước xuống cầu thang. Cô vừa hơi nghiêng người, Trần Mịch Ngôn đã bước nhanh tới, duỗi cánh tay dài vững vàng đỡ lấy cô.
"Cẩn thận." Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên bên tai, Trình Yểu ngoài ý muốn cứng người lại một chút.
Đợi Trần Mịch Ngôn buông tay ra, cô mới hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
"Đón chị." Anh đáp rất tự nhiên: "Hôm qua đã nói rồi mà."
"..."
Anh nói rồi, nhưng cô cũng đã từ chối khéo léo mà...
Trình Yểu không biết nói gì cho phải. Anh đã tới đây rồi, cô không thể bảo anh đi được.
"Cậu chờ bao lâu? Sao không..." Trình Yểu muốn nói "sao không gọi điện thoại cho cô" nhưng vừa nói ra, cô mới nhớ mình chưa trao đổi số điện thoại với Trần Mịch Ngôn. Anh không có cách để liên lạc với cô, chỉ có thể chờ ở đây.
... Vì vậy có thể anh đã chờ rất lâu.
Nghĩ đến điểm này, Trình Yểu càng không thể mở miệng cự tuyệt ý tốt của Trần Mịch ngôn. Cô có bệnh, đó là không tim không phổi. Nhưng lúc không phát bệnh nhiều ít vẫn để lại cảm giác giống người bình thường.
Loại cảm giác này khiến lòng cô không khống chế được mà mềm đi.
Trần Mịch Ngôn không biết Trình Yểu nghĩ gì, thuận miệng đáp câu: "Không bao lâu".
Lúc đang nói anh cũng liếc mắt qua nhìn tay phải của cô, nơi đó đã băng lại lần nữa, xem ra đã bôi thuốc thay gạc rồi.
"Tay chị có ổn không?"
"Không sao, đỡ hơn nhiều rồi." Trình Yểu đáp một tiếng, anh cũng không hỏi nhiều, chỉ bước tới mở cửa xe thay cô.
Sau khi lên xe, Trần Mịch Ngôn hỏi cô: "Chị ăn sáng chưa?"
"Vẫn chưa." Trình Yểu nghiêng đầu: "Cậu thì sao?"
"Em cũng chưa ăn." Trần Mịch Ngôn nghiêng mặt cười với cô một chút, nhưng rất nhanh đã quay trở lại nhìn đường.
"Cùng nhau đi ăn chút gì nhé?"
Trình Yểu nghe được đề nghị của anh thì do dự một giây. Cô nhớ hôm qua đã nhét hai ổ bánh mì ở ngăn kéo phòng làm việc, vốn định để làm đồ ăn sáng. Ai ngờ Trần Mịch Ngôn ở đây chỉ dùng một giây đã ấn định xong.
"Em nhớ sư tỷ rất thích cửa hàng bánh bao canh ở cổng phía Tây đại học C, hay chúng ta tới đó ăn đi."
Bánh bao canh? Quán nào?
Trình Yểu hơi bối rối, cẩn thận nghĩ lại một chút thì phát hiện cô không nhớ dáng dấp cửa hàng bánh bao canh đó thế nào, bánh bao canh ở đó là nhân mặn hay nhân ngọt cũng không nhớ luôn.
Trí nhớ tồi tệ này!
Cô xoa xoa mi tâm, nghĩ lại một chút: Bỏ đi, dù sao bây giờ cô cũng như vậy rồi, ăn cái gì chẳng được? Cứ tùy tiện đi.
Cứ như vậy, 20 phút sau bọn họ đã ngồi trong quán bánh bao canh ở cổng Tây của đại học C.
Lần trước Trình Yểu tới nơi này là buổi sáng ngày tốt nghiệp từ sáu năm trước. Thời gian trôi qua khá lâu rồi, cộng thêm trí nhớ của cô bị thoái hóa nghiêm trọng, hiện tại đã không nhớ rõ chuyện năm đó. Chẳng qua đi vào quán thì thấy hơi quen thuộc, trong đầu thỉnh thoảng hiện một vài hình ảnh.
Thời gian ăn sáng tới, người tới cửa hàng ăn điểm tâm rất nhiều, phần lớn đều là sinh viên đại học C. Có 4, 5 nữ sinh ở kí túc xá chạy đến, lại có từng đôi nam nữ sinh viên dắt tay nhau tới.
"Cho một lồng bánh bao canh mang đi!"
"Bốn cái bánh bao lúa mạch cho vào túi, nhờ bác nhanh lên chút, sắp tới giờ học rồi!"
"Ôi, đừng ăn cháo, Triệu sư thái điểm danh đấy! Chúng ta mua mấy cái bánh bao mang đi!"
...
Tất cả đều là âm thanh phấn chấn của tuổi trẻ.
Trình Yểu đứng sau lưng Trần Mịch Ngôn, chờ anh gọi đồ ăn. Cô nhìn những khuôn mặt hối hả xung quanh thì hơi thất thần, thoáng chốc như trở lại thời còn học đại học. Dù trí nhớ về đoạn thời gian kia đã bị cô vứt bỏ, nhưng Trình Yểu vẫn có thể cảm nhận được lúc đó mình rất vui vẻ.
Trình Yểu im lặng cười một tiếng, thu hồi suy nghĩ.
Bọn họ chọn một bàn gần cửa sổ ở tận cùng bên trong nên khá yên tĩnh. Trần Mịch Ngôn gọi một lồng bánh bao canh, một lồng bánh bao lúa mạch nhân thịt, cộng thêm hai bát cháo chay. Không bao lâu, bánh bao canh được đưa lên, vừa nóng hổi lại rất ngon mắt.
Trần Mịch Ngôn đưa đũa cho Trình Yểu:"Thử một chút đi, vẫn là mùi vị trước đây."
Trình Yểu nghe lời anh gắp một cái bánh bao lên cắn, vừa nuốt xuống thì Trần Mịch Ngôn đã đưa đĩa giấm tới: "Trước kia chị rất thích chấm giấm, không chấm ăn không ngon."
"..."
Trình Yểu rất muốn nói rằng bây giờ dù có chấm hay không thì cũng không khác nhau. Nhưng cô không nói, chấm tượng trưng xuống đĩa giấm rồi ăn nốt nửa bánh còn lại.
"Thế nào?" Trần Mịch Ngôn nhìn cô với dáng vẻ mong đợi, mặt mày tuấn lãng lộ ra thần sắc hấp dẫn người ta.
Trình Yểu hơi dừng lại, im lặng một chút rồi gật đầu: "Vẫn ngon như thế."
Trần Mịch Ngôn nghe xong cười rộ lên, đôi mắt đen trong veo cong lên rất đẹp mắt. Vì vậy Trình Yểu nhìn nhiều thêm hai lần.
Giờ nhìn mới phát hiện từ lúc gặp lại cô chưa từng nhìn kĩ Trần Mịch Ngôn. Người đàn ông trước mắt có đôi mắt sâu, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng màu đỏ nhạt, hình môi rất đẹp, toàn bộ gương mặt cũng rất hoàn mỹ, không tìm ra được khuyết điểm nào.
Cô còn nhớ năm đó trên mục bình chọn những nam sinh đẹp trai nhất trường BBS, hình như Trần Mịch Ngôn cũng có tên, thứ hạng còn khá cao. Giờ mới thấy ánh mắt nữ sinh của đại học C năm đó đúng là khá tốt.
Trình Yểu hiếm khi nhớ lại chuyện trước kia nên không khỏi thất thần. Tới khi nghe tiếng Trần Mịch Ngôn nói chuyện, cô mới lấy lại tinh thần, không tự nhiên cười một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
Trần Mịch Ngôn uống cháo xong ngẩng đầu hỏi: "Sau khi trở lại, sư tỷ đã về thăm đại học C chưa?"
Trình Yểu lắc đầu: "Vẫn chưa."
"Có thời gian cùng đi xem một chút, có nhiều nơi thay đổi lắm."
"... Được."
___
Hai người ăn sáng xong tới tòa nhà Thập Mộng đã là 9 giờ hơn. Sau khi xuống xe, Trình Yểu nói một tiếng "cảm ơn" với Trần Mịch Ngôn.
Sau lại nhớ tới điều gì, cô lấy điện thoại ra hỏi: "Số điện thoại của cậu là gì?"
Rõ ràng Trần Mịch Ngôn hơi sửng sốt, đợi một lúc mới nhận điện thoại của cô rồi nhập số điện thoại của mình vào.
Trình Yểu lưu vào điện thoại, gọi qua: "Tôi gọi cho cậu." Nói xong thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trần Mịch Ngôn lấy điện thoại di động ra, màn hình điện thoại hiện người gọi tới là: Trình Yểu.
"Em lưu rồi." Trần Mịch Ngôn bấm hai cái qua loa rồi nói với Trình Yểu.
"Ừ, đi thôi." Trình Yểu chỉ thang máy, vừa đi vừa nói: "Mai Du Mỹ Anh sẽ sắp xếp người tới đón tôi, không cần phiền cậu nữa, hôm nay cảm ơn."
"Không cần khách khí như vậy." Trần Mịch Ngôn bấm nút thang máy: "Thuận đường mà thôi."
Bọn họ đi lên bằng thang máy phía Tây, đi tới tầng 1, Trần Mịch Ngôn phải ra sảnh để đổi sang thang máy phía Đông.
Trước khi hai người tách ra, Trình Yểu vốn muốn bày tỏ thái độ xin lỗi vì chuyện hôm qua. Không biết cô do dự một lúc thế nào, thang máy đã tới nơi. Trình Yểu còn chưa kịp phản ứng, Trần Mịch Ngôn đã nói tiếng "hẹn gặp lại" rồi xoay người ra khỏi thang máy.
Giờ cao điểm của thang máy rất khốc liệt, một giây tiếp theo đã có cả tá người tràn vào, Trình Yểu lập tức bị đẩy lùi vào trong.
"Trần Mịch Ngôn..." Trình Yểu cố đứng vững, cất tiếng gọi xong thì cửa thang máy đã khép lại.
Vẫn chậm một bước rồi.
___
Ở trong thang máy chật chội một hồi, Trình Yểu thấy hô hấp cũng khó khăn. Vất vả cầm cự tới tầng 20, cô nhanh chóng đi ra ngoài, hít một hơi thật sâu rồi tiến vào từ cổng chính của Bác Mỹ.
Vừa tới văn phòng, điện thoại vang lên.
Là Trần Mịch Ngôn.
Trình Yểu nhận máy. Chất giọng trầm thấp, có từ tính của Trần Mịch Ngôn truyền qua điện thoại.
"Sư tỷ, là em."
"Ừ, tôi biết." Trình Yểu đáp.
Trần Mịch Ngôn nói: "Vừa rồi em nghe tiếng chị gọi."
Trình Yểu hơi dừng lại, sau đó "ừ" một tiếng: "Tôi cho là cậu không nghe đươc."
"Em nghe được." Trần Mịch dừng lại rồi hỏi: "Sao vậy? Có phải rơi đồ gì trên xe không?"
"Không phải."
"Vậy..."
"Trần Mịch Ngôn." Trình Yểu mím môi, lần nữa mở miệng đã không còn do dự: "Hôm qua rất xin lỗi cậu, thái độ của tôi tệ quá. Mong cậu bỏ qua, nhiều lúc tôi không khống chế được cảm xúc của mình, nhưng sau này tôi sẽ chú ý. Trần Mịch Ngôn, lúc nãy tôi muốn nói điều này."
Nói xong, Trình Yểu nhẹ nhàng thở ra một tiếng, mơ hồ cảm thấy vướng mắc nhỏ trong lòng mình đã biến mất, thật thoải mái.
Ở đầu dây bên kia, Trần Mịch Ngôn rất bất ngờ, anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: "Sư tỷ, không sao đâu." Giọng nói còn mang tia vui vẻ.
Cúp điện thoại, Trần Mịch Ngôn kiểm tra hòm thư. Mở ra, anh thấy Thiệu Nhạc đã hồi âm email của mình.
Hết chương 5.
Lời của B.: Sự kết hợp của trai đẹp và mèo là tội ác ~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook