Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam
-
Chương 61: Có lẽ anh đã thích Lạc Chỉ từ rất lâu rồi
Trương Minh Thuỵ quay lại phòng tự học một mình. Thịnh Hoài Nam ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người thản nhiên giao nhau. Trương Minh Thuỵ đưa mắt nhìn chỗ ngồi trống không của Lạc Chỉ, không hỏi han gì, cúi đầu tiếp tục học, cầm bút viết lên tờ nháp.
Thịnh Hoài Nam cũng không hỏi Hứa Nhật Thanh đã đi đâu.
Lúc nãy khi Lạc Chỉ ngủ say, Thịnh Hoài Nam nghe thấy tiếng sột soạt, Hứa Nhật Thanh ngồi đối diện dúi một mảnh giấy cho Trương Minh Thuỵ. Trương Minh Thuỵ mở ra xem rồi vo tròn lại, khẽ gật đầu.
Hai người cũng nhau ra khỏi phòng tự học. Hứa Nhật Thanh thể hiện quá rõ ràng, rõ ràng như ý trêu ghẹo và sự quan tâm của Trương Minh Thuỵ dành cho Lạc Chỉ. Anh biết hai người ra ngoài để nói rõ với nhau.
Trương Minh Thuỵ luôn vui vẻ hiền lành, nhưng Thịnh Hoài Nam biết thực ra câu ấy là một chàng trai rất tỉnh táo, rất quyết đoán. Họ đều biết cách tàn nhẫn khi cần thiết, dù có thể khiến đối phương mất mặt và để lại cho họ những vết thương.
Anh vốn là người dứt khoát, nhưng hành độnh hiện giờ chẳng dứt khoát chút nào. Anh như một kẻ lười biếng, cứ mãi chần chừ tại chỗ, giống như sự thât rồi sẽ được phơi bày tất cả thời gian qua, còn mình chỉ cần đứng cạnh xem là được.
Chỉ là anh không ngờ, sự thật phơi bày cũng có nghĩa là rất nhiều biền cố xảy ra.
Tam biệt hoàng đế bệ hạ.
Nét sắc sảo và niềm kiêu hãnh của cố vốn bị chôn giấu rất sâu, nhưng chính sự do dự của anh đã mài chúng trở nên sắc nhọn và chói gắt, khiến chính bản thân anh dường như cũng bị cứa vào làm tổn thương.
Ánh nắng tắt dần, mặt trời bị che khuất bởi những rặng mây. Thịnh Hoài Nam cảm thấy mọi con chữ trong sách như rời rạc rồi xoay vòng đảo lộn, rối tung hết cả. Rõ ràng mấy phút trước anh vừa học thuộc một đoạn chữ dài, giờ đọc lại thấy lạ lẫm.
Anh đưa tay lên dùng ngón trỏ vuốt nhẹ bờ môi mình. Nụ hôn ấy còn khẽ khàng hơn cả cái chạm tay của anh, nhưng cũng nặng đến mức khiến tim anh đau nhói. Có câu nói cứ nghẹn mãi trong ngực, mãi đến khi bóng dáng cô biến mất sau lớp cửa kính, anh cũng không thể thốt nên lời.
Chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản.
Thịnh Hoài Nam gập mạnh quyển giáo trình Mác Lê-nin màu xanh nhạt lại rồi quay sang hỏi Trương Minh Thuỵ, “Trước đây khoa chúng ta đã có ai bỏ thi môn này chưa?”
Trương Minh Thuỵ ngẩng đầu: “Chưa nghe nói bao giờ. Sao vậy, cậu muốn ghi tên mình vào lịch sử đấy à?”
“Không học nữa, học không vào.”
“Cậu điên à? Mai thi rồi đấy.”
“Chắc vậy.” Anh cười.
Thịnh Hoài Nam thu dọn sách vở, đứng dậy rời đi. Khi lướt qua Trương Minh Thuỵ, anh nghe thấy cậu ấy nói, “Có đôi lúc, cái bộ dạng này của cậu thực sự khiến người ta muốn đập cho một trận.”Anh ngạc nhiên, không biết có phải đối phương đang châm chọc việc anh bỏ thi hay không. Nhưng tất cả đã sáng tỏ khi trông thấy gương mặt nghiêm túc của Trương Minh Thuỵ.
“Như nhau cả thôi.” Anh chợt phát hiện, không biết từ khi nào các cơ trên khuôn mặt mình đã căng cứng.
Thịnh Hoài Nam đi thang máy lên tầng mái toà nhà của khoa Tự nhiên, sau đó đi thang bộ trong góc lên sân thượng.
Anh luôn đứng ở nơi cao không một bóng người. Có một câu nói đã từng nghe mà không còn nhớ nguồn gốc, “Trên đời này có một số người từ nhỏ đã được mọi người chú ý, có một số người từ nhỏ đã không cam chịu cô độc. Nếu người không cam chịu cô đọc kia đồng thời cũng có một số người chú ý, vậy họ tự nhiên sẽ hoàn hảo.”
Thịnh Hoài Nam biết mình là người không cam chịu cô độc. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh có rất nhiều bạn. Cái cảm giác đứng ở nói cao nhất, nhìn xuống dòng người bình thường qua lại, xe cộ nườm nượp mang lại cho anh niềm vui tràn đầy và trọn vẹn.
Anh sợ hãi cái cảm giác quá mức thân thiết. Không phải vì lo sợ những khuyết điểm của mình bị lộ ra khiến người khác ghét bỏ, mà chỉ đơn giản là anh không muốn họ thất vọng.
Điều nho nhỏ này có thể coi như một sự tốt bụng hay không? Thịnh Hoài Nam ít khi nghĩ ngợi miên man, nhưng một khi đã chìm vào dòng suy tương thì rất khó quay về hiện thực.
Cửa sắt trên sân thượng chỉ khép hờ. Trong thoáng chốc, anh biết lòng mình có chút mong chờ.
Lạc Chỉ từng đến nơi này sao?
Anh đã từng đưa Lạc Chỉ tới đây. Trong cuộc hẹn lần đầu tiên họ đã đi qua Hậu Hải, Tây Đơn, Vương Phủ Tỉnh và còn nhưng nơi nào, anh cũng không nhớ rõ nữa. Điều để lại ấn tượng nhất là cô đã kể rất nhiều câu chuyện suốt quãng đường đi, hết thảy đầu giống như một lưỡi dao nhỏ khác lên bức tường ký ức. Đó là câu chuyện mà cô kể, là nỗi nghi hoặc mà cô thổ lộ, là nét cao ngạo và kiêu hãnh cô vẫn luôn che giấu, và cả nỗi thẹn thùng mong đợi khi cô dịu dàng cúi đầu.
Lúc đưa cô về cổng ký túc xá, anh bỗng nảy ra ý nghĩ, “Mình đưa cậu đến một nơi nhé?”
Sân thượng này gần như là căn cứ bí mật của anh. Hồi cấp Ba trong trường có một thư viện quanh năm không mở cửa, có thể trèo từ ngoài đó lên sân thượng không cao lắm. Có lúc anh trốn giờ tự học buổi tối và trèo lên hóng gió. Không ai hay biết chuyện này, kể cả Diệp Triển Nhan.
Thực ra có lẽ anh đã thích Lạc Chỉ từ rất lâu rồi. Tình cảm đó thôi thúc con người muốn bộc lộ tất cả về bản thân, chia sẻ mọi bí mật của mình. Rốt cuộc tất cả cũng chỉ vì anh muốn nghe cô khen một câu: Nơi này thật tuyệt.
Cũng chính vào này hôm đó, anh đã úp mở về sở thích đứng trên cao nhìn xuống của mình. Lạc Chỉ đứng quay lưng với cảnh đêm lung linh, nhìn về phía ánh đèn xa xăm le lói từ mạn Bắc của trường, hồi lâu mới chậm rãi nói, “Mình cũng thế, chẳng qua trước đây là mình buộc phải làm vậy.”
Cô lẩm bẩm rất nhiều, giống như đang tự nói chuyện với mình. Phải mất một lúc lâu sau cô mới tỉnh táo lại, ngại ngừng chớp đôi mi, cười hỏi anh, “Cậu thì sao? Chắc không phải bị người ngoài cuộc từ chối đâu nhỉ? Cậu có quyền lựa chọn mà.”Câu cuối cùng rất dứt khoát và chắc chắn, giống như cô đã biết anh rất nhiều năm, hiểu anh rất rõ.”
Thịnh Hoài Nam đưa đôi mắt ngắm khoảng không phía trước và trầm lặng một lúc lâu. Cô gái bên cạnh cuống quýt muốn xin lôi vì sợ mình đã mạo muội. Nhưng cô không biết rằng, khi cô cúi đầu nói xin lỗi cũng chính là lúc anh bỗng nhiên là lúc anh bỗng nhiên rất muốn ôm cô vào lòng, rất muốn, thậm chí đến cánh tay cũng đã đưa lên nửa chừng.
Khi đối mặt với anh, có lúc cô quá mức cẩn thận. Sự thận trong của cô và lòng kiêu ngạo nửa vời của anh thường kết hợp llaji để chặn đứng cơ hội trao nhau một cái ôm.
Giống như bốn năm trước, cô e dè, còn anh ngập ngừng. Chỉ một khoảnh khắc chênh vênh đó thôi, họ đã bỏ lỡ mất bao cơ hội ngồi cũng nhau bên cửa sổ ngắm khung cảnh này.
Ký ức trào dâng như sóng cuộn. Thịnh Hoài Nam chạm vào tay nắm cửa, cảm giác ngón tay mình lạnh lẽo.
Là cô đấy ư?
Anh yên lặng lắng nghe. Hoá ra có người đang nói chuyện.
“Đừng nói nữa. Ngày mai còn phải thi, ôn bài cho tốt đi. Mình không muốn nhắc đến chuyện này nữa.”
“Làm gì còn tâm trạng mà ôn bài. Hôm nay cậu hã nói cho rõ đi.”
“Có gì để nói chứ? Cậu vẫn không hiểu sao? Chính vì cậu không biết chừng mực, cứ bám riết mãi mới khiến cô ấy chịu áp lực lớn như thế. Cậu vẫn chưa định dừng lại sao?”
Hoá ra là ba người đang ngả bài với nhau. Một chàng trai đang vênh vái vì chiếm được cơ hội tốt, một chàng trai khác cô chấp nói đi nói lại hai chữ “quá khứ“. Điều thú vị hơn là cô gái ở giữa không chịu nói một câu kết luận dứt khoát mà chỉ lấp lửng nước đôi để an ủi hai bên, nhưng càng nói càng bế tắc.
Anh nở một nụ cười miễn cưỡng, bước chậm xuống cầu thanh, để dòng suy nghĩ trở về thời điểm hai năm trước.
Lúc đó, Diệp Triển Nhan ngồi trên khán đài sân thể thao, từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Anh không nhớ mặt nam sinh học lớp số 6 kia, chỉ nhớ cậu ta đã khóc lóc kêu gào gì đó. Anh nghiêng đầu nhìn Diệp Triển Nhan. Mặc dù Diệp Triển Nhan không cười, song khoé miệng vẫn hơi nhếch lên, đôi mắt khép hờ, dáng vẻ vừa nguy hiểm vừa mê hoặc, nhưng cũng dường như đang kim nén niềm kiêu ngạo và vui sướng. Nét mặt này hoàn toàn khác với Diệp Triển Nhan mà anh tưởng như đã quen thuộc.
Giờ nhớ lại màn ghen bóng ghen gió trẻ con kia, Thịnh Hoài nam không nhịn được cười. Nhưng lúc đó anh lại cố đè nén sự chán chường trong lòng mình, trịnh trọng lễ độ nói với nam sinh la lối om sòm kia, “Là bạn trai của Diệp Triển Nhan, tôi yêu cầu cậu không được quấy rối cô ấy.”
Anh không nhớ rõ câu chuyện kết thúc như thế nào. Tóm lại anh ra sức duy trì vẻ nho nhã và bình tĩnh không được bao lâu thì rơi vào cuộc cãi cọ luẩn quẩn của đối phương. Cuối cùng anh mệt mỏi đứng ngây người ở đó, còn Diệp Triển Nhan bước xuống khán đài từ bao giờ, ôm chặt lấy anh từ phía sau. Anh vẫn nhớ rõ vòng ôm lành lạnh của cô ấy cùng với câu nói khẽ khàng, “Cậu yêu ình thật à?”Hoá ra tình yêu cần được chứng nhận. Chúng ta cứ pahir dùng đủ mọi hình thức để chứng minh bản thân, để rồi về sau khi bình tĩnh lại sẽ cảm thấy làm vậy chẳng khác nào giày vò lẫn nhau, vừa ngốc nghếch, vừa nực cười. Nhưng quá trình diễn biến tâm trạng đó lại rất quan trọng, cũng như nếu không có sự cản trở của rồng phun lửa, tinh yêu của kỵ sĩ và công chúa sẽ không trọn vẹn.
Tuổi trẻ thật tuỵet. Nụ cười của Thịnh Hoài Nam càng sâu thêm. Cuộc tranh luận phía sau cánh cửa vẫn vang vọng bên tai anh, dệt thành một vở hài kịch trẻ con.
Anh vừa xuống được hai tầng thi một chàng trai chạy xuống, lướt ngang qua anh ở chỗ cầu thang. Một cô gái đuổi theo, sau đó lại có một chàng trai khác chạy nối sau, liên tục gọi tên cô ấy. Thịnh Hoài Nam ngạc nhiên nghĩ, cần gì phải làm quá lêb như thế. Dù sao anh chàng khóc lóc chạy trước kia vẫn chọn cách đi cầu thang chứ không phải nhảy xuống dưới. Chỉ cần còn sống thì chẳng có gì to tát hết.
Anh vòng ngược lại, một lần nữa đẩy cánh cửa sân thượng ra.
Những cơn gió lạnh mùa đông Bắc Kinh thôi tóc anh rối tung. Thành phố khoác trên mình tấm áo màu tro, lớp tuyết đọnh xám đen càng làm nó nhếch nhác và lộn xộn hơn. Hôm nay trên đường có rất ít người đi lại.
Thịnh Hoài Nam nhắm mắt, hình dáng Lạc Chỉ chợt trở nên mơ hồ.
Anh từng cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi trong cảm xúc của cô. Dâu anh không thể xác định suy nghĩ thật sự phía sau cảm xúc đó, nhưng vẫn có thể phân biệt được các sắc thái của chúng. Khả năng phân biệt này không khởi nguồn từ tình cảm đặc biệt dành cho Lạc Chỉ. Nó vốn là thói quen trước giờ của anh, thậm chí là “tuyệt chiêu” mà anh tự tin nhất.
Từ nhỏ anh đã ngồi bên bồn hoa khu nhà chính, vừa uống sữa vừa lặng lẽ quan sát người khác. Các cô chú tới thăm nhà ngồi trong phòng khác bắt đầu nói rõ với bố mục đích đến đây, còn anh ôm quả bóng da đứng ở nơi không ai chú ý, âm thầm theo dõi.
Bao năm đã trôi qua. Nhưng khuô mặt và lời nói cẩn thận dè dặt, khiêm nhường lễ độ ấy không còn rõ ràng trong tâm trí anh. Nhưng anh vẫn cảm nhận được đằng sau vẻ ôn hoà, nụ cười giả tạo, chiếc mặt nạ bợ đỡ và những câu nói đầy hàm ý của họ là rất nhiều cảm xúc méo mó và những cơn sóng ngầm dữ dội. Tất cả những điều ấy dần lấp đầy quãng thời gian trưởng thành tẻ nhạt của anh.
Thói quen thăm dò ngầm này thực chất không phù hợp với trẻ nhỏ.
Các mỗi quan hệ lợi ích trong cơ quan rất phức tạp, chính vì vậy họ đều phải tỏ vẻ cẩn thận dè dặt. Thậm chí cả bố anh cũng thế.
Với những kinh nghiệm này, việc quán sát tâm tư và nhìn thấu lòng hư vinh của đám bạn học xung quanh trở nên dễ dàng vô cùng. Dù bạn thân anh không thể hiểu hết tâm tư tình cảm lắt léo của phái nữ, nhưng chỉa cần phát hiện một điểm lạ thường, anh sẽ dùng nụ cười hoà nhã nhất để cắt đứt những tơ tình của họ, đồng thời cô gắng giảm tổn thương hết mức có thể. Anh biết mình rất giỏi dùng chiêu này.
Lạc Chỉ từng nới với anh, “Cậu tự tin quá rồi, Thịnh Hoài Nam.”
Nhưng anh chưa bao giờ đoán sai.
Dường như anh lại trông thấy cô cúi người, hôn nhẹ lên môi anh, động tác nhẹ nhàng, thong thả mà bình thản. Thế những khung cảnh cũng như thể bị phủ một màn sương dày, không thể nhìn rõ bất cứ điều gì. Không bao giờ nhìn rõ được nữa.
Tạm biệt, vị hoàng đế tự tin quá mức.
Thật ra từ lâu anh đã biết, trên đời này chẳng có ai đáng bị anh xem nhẹ.
Cánh cửa sau lưng kêu “cạch” một tiếng. Trái tim Thịnh Hoài Nam chợt thắt lại. Anh lập tức xoay người.
Một thân hình hơi mũm mĩm, mặc áo lông màu tím xuất hiện ở cửa, phần tóc mái lưa thưa trước trán không giấu nổi vẻ ngạc nhiên của cô.
Là Trịnh Văn Thuỵ.
Thịnh Hoài Nam lấy lại bình tĩnh, cười nói với đối phương, “Là cậu à? Đã lâu không gặp.”
Đúng là đã lâi không gặp. Lần cuối cùng gặp cô có lẽ là trong trận mưa thu cuối cùng của Bắc Kinh gần hai tháng trước.
Lạc Chỉ nép dưới chiếc áo mưa Hello Kitty màu hồng, thân hình mảnh khảnh hơi run lên, đôi môi trắng nhợt khẽ mấp máy, cô ấy nói với anh, “Quan trong hơn là bố mình không bao giờ mua áo mua cho mình được nữa.”
Màn mưa trắng trời cũng không che khuất được ánh mắt của cô.
Thịnh Hoài Nam đứng lặng nhìn Lạc Chỉ rời đi. Anh hạ thấp ô, trầm ngâm lắng nghe tiếng mưa rơi. Rõ ràng người bị thăm dò là cô ấy, vậy mà đến cuối cùng chính bản thân anh lại bị phơi bày giữa không gian ướt lạnh, không còn che đậy được gì.
Giây phút đó, cảm giác nhói đau trong tim anh chợt muốn gọi điện hẹn gặp cô ngay để hỏi rõ ràng mọi chuyện. Anh mở di động ra và trông thấy hai tin nhắn chưa đọc, cùng lúc đó cũng nghe thấy tiếng bước chân. Khi ngẩng đầu lên, anh thấy Trịnh Văn Thuỵ không biết đã xuất hiện sau lưng mình từ khi nào. Cô ta bật chiếc ô màu đỏ đứng trong làn mưa, Gương mặt đẫm nước mắt.
“Mình gửi tin nhắn cho cậu, sao cậu không trả lời?” Giọng cô có vẻ đau buồn.
Anh cúi đầu nhìn di động, hoá ra hai tin nhắn kia đều do cô ta gửi. Đã được mười lăm phút, nhưng anh chưa mở ra xem lần nào.
“Cậu đang ở đâu? Có bị mắc mưa không?”
“Cậu đang ở đâu? Có bị mắc mưa không?”
-Hết
Thịnh Hoài Nam cũng không hỏi Hứa Nhật Thanh đã đi đâu.
Lúc nãy khi Lạc Chỉ ngủ say, Thịnh Hoài Nam nghe thấy tiếng sột soạt, Hứa Nhật Thanh ngồi đối diện dúi một mảnh giấy cho Trương Minh Thuỵ. Trương Minh Thuỵ mở ra xem rồi vo tròn lại, khẽ gật đầu.
Hai người cũng nhau ra khỏi phòng tự học. Hứa Nhật Thanh thể hiện quá rõ ràng, rõ ràng như ý trêu ghẹo và sự quan tâm của Trương Minh Thuỵ dành cho Lạc Chỉ. Anh biết hai người ra ngoài để nói rõ với nhau.
Trương Minh Thuỵ luôn vui vẻ hiền lành, nhưng Thịnh Hoài Nam biết thực ra câu ấy là một chàng trai rất tỉnh táo, rất quyết đoán. Họ đều biết cách tàn nhẫn khi cần thiết, dù có thể khiến đối phương mất mặt và để lại cho họ những vết thương.
Anh vốn là người dứt khoát, nhưng hành độnh hiện giờ chẳng dứt khoát chút nào. Anh như một kẻ lười biếng, cứ mãi chần chừ tại chỗ, giống như sự thât rồi sẽ được phơi bày tất cả thời gian qua, còn mình chỉ cần đứng cạnh xem là được.
Chỉ là anh không ngờ, sự thật phơi bày cũng có nghĩa là rất nhiều biền cố xảy ra.
Tam biệt hoàng đế bệ hạ.
Nét sắc sảo và niềm kiêu hãnh của cố vốn bị chôn giấu rất sâu, nhưng chính sự do dự của anh đã mài chúng trở nên sắc nhọn và chói gắt, khiến chính bản thân anh dường như cũng bị cứa vào làm tổn thương.
Ánh nắng tắt dần, mặt trời bị che khuất bởi những rặng mây. Thịnh Hoài Nam cảm thấy mọi con chữ trong sách như rời rạc rồi xoay vòng đảo lộn, rối tung hết cả. Rõ ràng mấy phút trước anh vừa học thuộc một đoạn chữ dài, giờ đọc lại thấy lạ lẫm.
Anh đưa tay lên dùng ngón trỏ vuốt nhẹ bờ môi mình. Nụ hôn ấy còn khẽ khàng hơn cả cái chạm tay của anh, nhưng cũng nặng đến mức khiến tim anh đau nhói. Có câu nói cứ nghẹn mãi trong ngực, mãi đến khi bóng dáng cô biến mất sau lớp cửa kính, anh cũng không thể thốt nên lời.
Chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản.
Thịnh Hoài Nam gập mạnh quyển giáo trình Mác Lê-nin màu xanh nhạt lại rồi quay sang hỏi Trương Minh Thuỵ, “Trước đây khoa chúng ta đã có ai bỏ thi môn này chưa?”
Trương Minh Thuỵ ngẩng đầu: “Chưa nghe nói bao giờ. Sao vậy, cậu muốn ghi tên mình vào lịch sử đấy à?”
“Không học nữa, học không vào.”
“Cậu điên à? Mai thi rồi đấy.”
“Chắc vậy.” Anh cười.
Thịnh Hoài Nam thu dọn sách vở, đứng dậy rời đi. Khi lướt qua Trương Minh Thuỵ, anh nghe thấy cậu ấy nói, “Có đôi lúc, cái bộ dạng này của cậu thực sự khiến người ta muốn đập cho một trận.”Anh ngạc nhiên, không biết có phải đối phương đang châm chọc việc anh bỏ thi hay không. Nhưng tất cả đã sáng tỏ khi trông thấy gương mặt nghiêm túc của Trương Minh Thuỵ.
“Như nhau cả thôi.” Anh chợt phát hiện, không biết từ khi nào các cơ trên khuôn mặt mình đã căng cứng.
Thịnh Hoài Nam đi thang máy lên tầng mái toà nhà của khoa Tự nhiên, sau đó đi thang bộ trong góc lên sân thượng.
Anh luôn đứng ở nơi cao không một bóng người. Có một câu nói đã từng nghe mà không còn nhớ nguồn gốc, “Trên đời này có một số người từ nhỏ đã được mọi người chú ý, có một số người từ nhỏ đã không cam chịu cô độc. Nếu người không cam chịu cô đọc kia đồng thời cũng có một số người chú ý, vậy họ tự nhiên sẽ hoàn hảo.”
Thịnh Hoài Nam biết mình là người không cam chịu cô độc. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh có rất nhiều bạn. Cái cảm giác đứng ở nói cao nhất, nhìn xuống dòng người bình thường qua lại, xe cộ nườm nượp mang lại cho anh niềm vui tràn đầy và trọn vẹn.
Anh sợ hãi cái cảm giác quá mức thân thiết. Không phải vì lo sợ những khuyết điểm của mình bị lộ ra khiến người khác ghét bỏ, mà chỉ đơn giản là anh không muốn họ thất vọng.
Điều nho nhỏ này có thể coi như một sự tốt bụng hay không? Thịnh Hoài Nam ít khi nghĩ ngợi miên man, nhưng một khi đã chìm vào dòng suy tương thì rất khó quay về hiện thực.
Cửa sắt trên sân thượng chỉ khép hờ. Trong thoáng chốc, anh biết lòng mình có chút mong chờ.
Lạc Chỉ từng đến nơi này sao?
Anh đã từng đưa Lạc Chỉ tới đây. Trong cuộc hẹn lần đầu tiên họ đã đi qua Hậu Hải, Tây Đơn, Vương Phủ Tỉnh và còn nhưng nơi nào, anh cũng không nhớ rõ nữa. Điều để lại ấn tượng nhất là cô đã kể rất nhiều câu chuyện suốt quãng đường đi, hết thảy đầu giống như một lưỡi dao nhỏ khác lên bức tường ký ức. Đó là câu chuyện mà cô kể, là nỗi nghi hoặc mà cô thổ lộ, là nét cao ngạo và kiêu hãnh cô vẫn luôn che giấu, và cả nỗi thẹn thùng mong đợi khi cô dịu dàng cúi đầu.
Lúc đưa cô về cổng ký túc xá, anh bỗng nảy ra ý nghĩ, “Mình đưa cậu đến một nơi nhé?”
Sân thượng này gần như là căn cứ bí mật của anh. Hồi cấp Ba trong trường có một thư viện quanh năm không mở cửa, có thể trèo từ ngoài đó lên sân thượng không cao lắm. Có lúc anh trốn giờ tự học buổi tối và trèo lên hóng gió. Không ai hay biết chuyện này, kể cả Diệp Triển Nhan.
Thực ra có lẽ anh đã thích Lạc Chỉ từ rất lâu rồi. Tình cảm đó thôi thúc con người muốn bộc lộ tất cả về bản thân, chia sẻ mọi bí mật của mình. Rốt cuộc tất cả cũng chỉ vì anh muốn nghe cô khen một câu: Nơi này thật tuyệt.
Cũng chính vào này hôm đó, anh đã úp mở về sở thích đứng trên cao nhìn xuống của mình. Lạc Chỉ đứng quay lưng với cảnh đêm lung linh, nhìn về phía ánh đèn xa xăm le lói từ mạn Bắc của trường, hồi lâu mới chậm rãi nói, “Mình cũng thế, chẳng qua trước đây là mình buộc phải làm vậy.”
Cô lẩm bẩm rất nhiều, giống như đang tự nói chuyện với mình. Phải mất một lúc lâu sau cô mới tỉnh táo lại, ngại ngừng chớp đôi mi, cười hỏi anh, “Cậu thì sao? Chắc không phải bị người ngoài cuộc từ chối đâu nhỉ? Cậu có quyền lựa chọn mà.”Câu cuối cùng rất dứt khoát và chắc chắn, giống như cô đã biết anh rất nhiều năm, hiểu anh rất rõ.”
Thịnh Hoài Nam đưa đôi mắt ngắm khoảng không phía trước và trầm lặng một lúc lâu. Cô gái bên cạnh cuống quýt muốn xin lôi vì sợ mình đã mạo muội. Nhưng cô không biết rằng, khi cô cúi đầu nói xin lỗi cũng chính là lúc anh bỗng nhiên là lúc anh bỗng nhiên rất muốn ôm cô vào lòng, rất muốn, thậm chí đến cánh tay cũng đã đưa lên nửa chừng.
Khi đối mặt với anh, có lúc cô quá mức cẩn thận. Sự thận trong của cô và lòng kiêu ngạo nửa vời của anh thường kết hợp llaji để chặn đứng cơ hội trao nhau một cái ôm.
Giống như bốn năm trước, cô e dè, còn anh ngập ngừng. Chỉ một khoảnh khắc chênh vênh đó thôi, họ đã bỏ lỡ mất bao cơ hội ngồi cũng nhau bên cửa sổ ngắm khung cảnh này.
Ký ức trào dâng như sóng cuộn. Thịnh Hoài Nam chạm vào tay nắm cửa, cảm giác ngón tay mình lạnh lẽo.
Là cô đấy ư?
Anh yên lặng lắng nghe. Hoá ra có người đang nói chuyện.
“Đừng nói nữa. Ngày mai còn phải thi, ôn bài cho tốt đi. Mình không muốn nhắc đến chuyện này nữa.”
“Làm gì còn tâm trạng mà ôn bài. Hôm nay cậu hã nói cho rõ đi.”
“Có gì để nói chứ? Cậu vẫn không hiểu sao? Chính vì cậu không biết chừng mực, cứ bám riết mãi mới khiến cô ấy chịu áp lực lớn như thế. Cậu vẫn chưa định dừng lại sao?”
Hoá ra là ba người đang ngả bài với nhau. Một chàng trai đang vênh vái vì chiếm được cơ hội tốt, một chàng trai khác cô chấp nói đi nói lại hai chữ “quá khứ“. Điều thú vị hơn là cô gái ở giữa không chịu nói một câu kết luận dứt khoát mà chỉ lấp lửng nước đôi để an ủi hai bên, nhưng càng nói càng bế tắc.
Anh nở một nụ cười miễn cưỡng, bước chậm xuống cầu thanh, để dòng suy nghĩ trở về thời điểm hai năm trước.
Lúc đó, Diệp Triển Nhan ngồi trên khán đài sân thể thao, từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Anh không nhớ mặt nam sinh học lớp số 6 kia, chỉ nhớ cậu ta đã khóc lóc kêu gào gì đó. Anh nghiêng đầu nhìn Diệp Triển Nhan. Mặc dù Diệp Triển Nhan không cười, song khoé miệng vẫn hơi nhếch lên, đôi mắt khép hờ, dáng vẻ vừa nguy hiểm vừa mê hoặc, nhưng cũng dường như đang kim nén niềm kiêu ngạo và vui sướng. Nét mặt này hoàn toàn khác với Diệp Triển Nhan mà anh tưởng như đã quen thuộc.
Giờ nhớ lại màn ghen bóng ghen gió trẻ con kia, Thịnh Hoài nam không nhịn được cười. Nhưng lúc đó anh lại cố đè nén sự chán chường trong lòng mình, trịnh trọng lễ độ nói với nam sinh la lối om sòm kia, “Là bạn trai của Diệp Triển Nhan, tôi yêu cầu cậu không được quấy rối cô ấy.”
Anh không nhớ rõ câu chuyện kết thúc như thế nào. Tóm lại anh ra sức duy trì vẻ nho nhã và bình tĩnh không được bao lâu thì rơi vào cuộc cãi cọ luẩn quẩn của đối phương. Cuối cùng anh mệt mỏi đứng ngây người ở đó, còn Diệp Triển Nhan bước xuống khán đài từ bao giờ, ôm chặt lấy anh từ phía sau. Anh vẫn nhớ rõ vòng ôm lành lạnh của cô ấy cùng với câu nói khẽ khàng, “Cậu yêu ình thật à?”Hoá ra tình yêu cần được chứng nhận. Chúng ta cứ pahir dùng đủ mọi hình thức để chứng minh bản thân, để rồi về sau khi bình tĩnh lại sẽ cảm thấy làm vậy chẳng khác nào giày vò lẫn nhau, vừa ngốc nghếch, vừa nực cười. Nhưng quá trình diễn biến tâm trạng đó lại rất quan trọng, cũng như nếu không có sự cản trở của rồng phun lửa, tinh yêu của kỵ sĩ và công chúa sẽ không trọn vẹn.
Tuổi trẻ thật tuỵet. Nụ cười của Thịnh Hoài Nam càng sâu thêm. Cuộc tranh luận phía sau cánh cửa vẫn vang vọng bên tai anh, dệt thành một vở hài kịch trẻ con.
Anh vừa xuống được hai tầng thi một chàng trai chạy xuống, lướt ngang qua anh ở chỗ cầu thang. Một cô gái đuổi theo, sau đó lại có một chàng trai khác chạy nối sau, liên tục gọi tên cô ấy. Thịnh Hoài Nam ngạc nhiên nghĩ, cần gì phải làm quá lêb như thế. Dù sao anh chàng khóc lóc chạy trước kia vẫn chọn cách đi cầu thang chứ không phải nhảy xuống dưới. Chỉ cần còn sống thì chẳng có gì to tát hết.
Anh vòng ngược lại, một lần nữa đẩy cánh cửa sân thượng ra.
Những cơn gió lạnh mùa đông Bắc Kinh thôi tóc anh rối tung. Thành phố khoác trên mình tấm áo màu tro, lớp tuyết đọnh xám đen càng làm nó nhếch nhác và lộn xộn hơn. Hôm nay trên đường có rất ít người đi lại.
Thịnh Hoài Nam nhắm mắt, hình dáng Lạc Chỉ chợt trở nên mơ hồ.
Anh từng cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi trong cảm xúc của cô. Dâu anh không thể xác định suy nghĩ thật sự phía sau cảm xúc đó, nhưng vẫn có thể phân biệt được các sắc thái của chúng. Khả năng phân biệt này không khởi nguồn từ tình cảm đặc biệt dành cho Lạc Chỉ. Nó vốn là thói quen trước giờ của anh, thậm chí là “tuyệt chiêu” mà anh tự tin nhất.
Từ nhỏ anh đã ngồi bên bồn hoa khu nhà chính, vừa uống sữa vừa lặng lẽ quan sát người khác. Các cô chú tới thăm nhà ngồi trong phòng khác bắt đầu nói rõ với bố mục đích đến đây, còn anh ôm quả bóng da đứng ở nơi không ai chú ý, âm thầm theo dõi.
Bao năm đã trôi qua. Nhưng khuô mặt và lời nói cẩn thận dè dặt, khiêm nhường lễ độ ấy không còn rõ ràng trong tâm trí anh. Nhưng anh vẫn cảm nhận được đằng sau vẻ ôn hoà, nụ cười giả tạo, chiếc mặt nạ bợ đỡ và những câu nói đầy hàm ý của họ là rất nhiều cảm xúc méo mó và những cơn sóng ngầm dữ dội. Tất cả những điều ấy dần lấp đầy quãng thời gian trưởng thành tẻ nhạt của anh.
Thói quen thăm dò ngầm này thực chất không phù hợp với trẻ nhỏ.
Các mỗi quan hệ lợi ích trong cơ quan rất phức tạp, chính vì vậy họ đều phải tỏ vẻ cẩn thận dè dặt. Thậm chí cả bố anh cũng thế.
Với những kinh nghiệm này, việc quán sát tâm tư và nhìn thấu lòng hư vinh của đám bạn học xung quanh trở nên dễ dàng vô cùng. Dù bạn thân anh không thể hiểu hết tâm tư tình cảm lắt léo của phái nữ, nhưng chỉa cần phát hiện một điểm lạ thường, anh sẽ dùng nụ cười hoà nhã nhất để cắt đứt những tơ tình của họ, đồng thời cô gắng giảm tổn thương hết mức có thể. Anh biết mình rất giỏi dùng chiêu này.
Lạc Chỉ từng nới với anh, “Cậu tự tin quá rồi, Thịnh Hoài Nam.”
Nhưng anh chưa bao giờ đoán sai.
Dường như anh lại trông thấy cô cúi người, hôn nhẹ lên môi anh, động tác nhẹ nhàng, thong thả mà bình thản. Thế những khung cảnh cũng như thể bị phủ một màn sương dày, không thể nhìn rõ bất cứ điều gì. Không bao giờ nhìn rõ được nữa.
Tạm biệt, vị hoàng đế tự tin quá mức.
Thật ra từ lâu anh đã biết, trên đời này chẳng có ai đáng bị anh xem nhẹ.
Cánh cửa sau lưng kêu “cạch” một tiếng. Trái tim Thịnh Hoài Nam chợt thắt lại. Anh lập tức xoay người.
Một thân hình hơi mũm mĩm, mặc áo lông màu tím xuất hiện ở cửa, phần tóc mái lưa thưa trước trán không giấu nổi vẻ ngạc nhiên của cô.
Là Trịnh Văn Thuỵ.
Thịnh Hoài Nam lấy lại bình tĩnh, cười nói với đối phương, “Là cậu à? Đã lâu không gặp.”
Đúng là đã lâi không gặp. Lần cuối cùng gặp cô có lẽ là trong trận mưa thu cuối cùng của Bắc Kinh gần hai tháng trước.
Lạc Chỉ nép dưới chiếc áo mưa Hello Kitty màu hồng, thân hình mảnh khảnh hơi run lên, đôi môi trắng nhợt khẽ mấp máy, cô ấy nói với anh, “Quan trong hơn là bố mình không bao giờ mua áo mua cho mình được nữa.”
Màn mưa trắng trời cũng không che khuất được ánh mắt của cô.
Thịnh Hoài Nam đứng lặng nhìn Lạc Chỉ rời đi. Anh hạ thấp ô, trầm ngâm lắng nghe tiếng mưa rơi. Rõ ràng người bị thăm dò là cô ấy, vậy mà đến cuối cùng chính bản thân anh lại bị phơi bày giữa không gian ướt lạnh, không còn che đậy được gì.
Giây phút đó, cảm giác nhói đau trong tim anh chợt muốn gọi điện hẹn gặp cô ngay để hỏi rõ ràng mọi chuyện. Anh mở di động ra và trông thấy hai tin nhắn chưa đọc, cùng lúc đó cũng nghe thấy tiếng bước chân. Khi ngẩng đầu lên, anh thấy Trịnh Văn Thuỵ không biết đã xuất hiện sau lưng mình từ khi nào. Cô ta bật chiếc ô màu đỏ đứng trong làn mưa, Gương mặt đẫm nước mắt.
“Mình gửi tin nhắn cho cậu, sao cậu không trả lời?” Giọng cô có vẻ đau buồn.
Anh cúi đầu nhìn di động, hoá ra hai tin nhắn kia đều do cô ta gửi. Đã được mười lăm phút, nhưng anh chưa mở ra xem lần nào.
“Cậu đang ở đâu? Có bị mắc mưa không?”
“Cậu đang ở đâu? Có bị mắc mưa không?”
-Hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook